Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây - Chương 59
- Home
- Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây
- Chương 59 - Người trước mặt là người trong tim
Đọc truyện Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây Chương 59 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Chương 59 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Hạ Kiến Vi mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Edit: Rea
—————
“Khi nào về thì gọi cho tôi, tôi tới đón em.” Hạ Kiến Vi đưa Lục Tri đến nơi bọn cậu liên hoan, dặn dò.
Lục Tri còn đang đắm chìm trong lời nói của Lục Thâm, mãi đến khi Hạ Kiến Vi đẩy cậu một cái, cậu mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng gật đầu, “Vâng, được ạ.”
Hạ Kiến Vi bất đắc dĩ cười nói: “Được cái gì? Tôi vừa mới nói gì?”
Lục Tri sững sờ, đúng thật là cậu không nghe thấy Hạ Kiến Vi vừa mới nói gì.
“Cái gì cũng được ạ.” Cậu ngơ ngác nói.
Hạ Kiến Vi nhếch khóe môi trêu ghẹo, “Bắt em về nhà tôi làm con dâu nuôi từ bé cho tôi được không?”
Lục Tri không đáp, Hạ Kiến Vi nâng tay xoa xoa đầu Lục Tri, chẳng qua anh chỉ trêu Lục Tri một chút thôi, không ép cậu phải trả lời.
“Khi nào về thì gọi cho tôi, tôi tới đón em.” Hạ Kiến Vi dặn lại lần nữa.
Lục Tri vốn muốn nói không cần phải phiền như vậy, cậu có thể tự mình về, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, đồng ý với anh.
Buổi liên hoan của bọn họ kết thúc vào khoảng tám giờ, các thầy cô cũng nói đã đến giờ phải về rồi, nhưng đây là buổi liên hoan lần cuối, mọi người đều không muốn tan như vậy, nói muốn đi hát.
Không ít người uống nhiều, khóc đến rối tinh rối mù, có người nhân cơ hội thổ lộ, cũng có một số chia tay, mà Lục Tri là nhân vật làm mưa làm gió trong trường lại gặp phải chuyện nữ sinh xếp hàng tỏ tình với cậu.
Nam sinh xung quanh hâm mộ ghen tị oán hận ồn ào ở một bên, tiếng ồn của bọn họ đã thu hút những người ở phòng riêng bên cạnh, nhìn qua vậy mà lại là lớp kế cạnh. Nữ sinh lớp kế bên vừa nghe thấy bèn xếp hàng tỏ tình với Lục Tri, có người lập tức giơ tay tỏ ý, thêm tớ nữa!
Tóm lại suốt cả đêm này kéo cho Lục Tri không ít giá trị oán hận.
Cũng may tuy Lục Tri là một người khá lạnh lùng, nhưng ngày thường ở lớp học vẫn rất có nghĩa khí, tìm cậu nhờ vả chỉ cần trong khả năng thì cơ bản cậu đều sẽ không từ chối. Hơn nữa cậu còn chơi bóng tốt, thần kinh vận động phát triển, đừng nói nữ sinh thích cậu, cả nam sinh cũng rất thích cậu, đương nhiên, thích của hai bên là không giống nhau.
Nói chung, mặc dù Lục Tri kéo giá trị oán hận nhưng người thật sự ghét Lục Tri, nhìn cậu không vừa mắt vẫn còn ít.
Trần Uyển Ương không xếp hàng đi tỏ tình với Lục Tri, đúng là các cô có thiện cảm với Lục Tri, nhưng phần lớn cũng là vì góp vui, không khí ồn ào, nếu mà nói thích Lục Tri đến mức ghi lòng tạc dạ thì chẳng phải.
Nhưng Trần Uyển Ương thì khác, cô thích Lục Tri, muốn cùng cậu ở bên nhau, thậm chí cô còn vì thi vào cùng trường với Lục Tri mà thức đêm học tập.
Cô không vội, đợi đến sau khi vào đại học, Lục Tri sẽ không còn bận rộn như vậy nữa, mà cô cũng sẽ là người quen cũ duy nhất bên cạnh Lục Tri, cô có cơ hội gần quan được ban lộc.
Lục Tri từ chối lời tỏ tình của đám con gái, các cô cũng không dễ dàng tha cho cậu, họ vốn muốn chiếc cúc áo thứ hai trên áo cậu*, nhưng đồng phục của trường bọn họ không có cúc.
(chiếc cúc áo thứ hai nằm gần trái tim nhất nên việc nhận được nó gần giống với ý nghĩa được người đó trao trọn trái tim)
Lúc này, bạn cùng bàn của Lục Tri lấy một bó ruột bút ra, nói: “Đây đều là ruột bút Lục Tri đã dùng hết, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Không có cúc áo, vậy thì ruột bút cũng có thể lấy tạm, tốt xấu gì cũng được học bá dùng hết, đã được khai quang.
Lục Tri không theo bọn họ đi hát, mà gửi tin nhắn cho Hạ Kiến Vi, nói bên mình đã kết thúc.
“Lục nam thần, sao cậu có thể không đi chứ, bọn tớ còn chờ cậu cất giọng đó.” Các nữ sinh vây quanh Lục Tri, các nam sinh cũng ồn ào theo, nói: “Đúng vậy, không đi không phải là anh em.”
Điện thoại của Lục Tri bỗng sáng lên, cậu cúi đầu nhìn, thấy Hạ Kiến Vi nói anh tới rồi.
Lục Tri khẽ nhếch khóe môi, “Không đi, tôi còn có việc.”
Mọi người nhìn vẻ mặt của cậu, nhao nhao trêu chọc nói: “Không đúng, Lục học bá thế mà lại cười, chẳng lẽ là có người yêu?!”
“Thảo nào, một đám con gái tỏ tình với cậu cậu đều không đồng ý, hóa ra là giáo thảo nổi tiếng đã có chủ rồi~”
“Giấu cũng kín thật nha, có ảnh chụp không, mau cho bọn tôi nhìn xem cô gái có thể làm giáo thảo đầu hàng rốt cuộc trông như thế nào.”
Lục Tri cũng không phủ nhận, mà đứng dậy, “Tôi đi trước, các cậu cứ từ từ chơi.”
Lục Tri vừa đi xuống lầu, Trần Uyển Ương liền đuổi theo, không có khả năng, sao Lục Tri có thể có bạn gái được, cô không hề hay biết gì cả.
Khi Trần Uyển Ương đuổi kịp, chỉ nhìn thấy Lục Tri sải bước lên một chiếc xe mô tô màu đen, ôm lấy eo một người đàn ông xa lạ, chiếc xe kia lao ra ngoài như một mũi tên, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt cô.
Là một người đàn ông?
Trần Uyển Ương thở phào nhẹ nhõm, xem ra không phải là đi gặp bạn gái, cô vẫn còn cơ hội.
Hạ Kiến Vi không đưa Lục Tri về nhà, mà là đến nhà mình, chờ đến khi Lục Tri nhận ra đường đi không đúng thì Hạ Kiến Vi đã lái sắp đến nhà anh rồi.
“Đưa tôi đến nhà chú làm gì?” Lục Tri khó hiểu hỏi.
Hạ Kiến Vi cầm lấy mũ bảo hiểm trong tay cậu, dẫn cậu lên lầu, “Đã lâu không tới thăm Tráng Tráng, nó cũng đã lớn rồi.”
Lục Tri cũng nghĩ vậy, đúng là rất lâu rồi cậu không có gặp Tráng Tráng.
Vừa mở cửa ra, Lục Tri nghe thấy một tiếng mèo kêu, đèn trong nhà vừa bật lên, một con mèo to bằng mèo trưởng thành đến cọ bên chân Hạ Kiến Vi, đi vòng quanh anh.
“Nó lớn nhanh thật.” Lục Tri còn nhớ lúc mới đem Tráng Tráng cho Hạ Kiến Vi, nó còn rất gầy yếu, quả thực là gầy như que củi.
Không ngờ chỉ chớp mắt mà đã lớn như vậy rồi.
Hạ Kiến Vi bế con mèo lên, nó bò theo cánh tay đến vai anh rồi ngồi xuống.
Hạ Kiến Vi cũng đã quen, khi anh làm việc ở nhà, Tráng Tráng cũng thường chui vào phòng qua khe cửa, sau đó trèo lên người anh.
Chỉ là tốc độ phát triển cơ thể của Tráng Tráng hơi nhanh, Hạ Kiến Vi cảm thấy không bao lâu nữa thì vai mình sẽ không chịu nổi cân nặng của nó.
“Đúng vậy, hồi em đưa cho tôi nó vẫn là mèo con đáng thương, bây giờ sức ăn cũng lớn rồi.” Hạ Kiến Vi vươn tay gãi cằm Tráng Tráng, Tráng Tráng thoải mái phát ra tiếng gừ gừ.
“Đừng cho nó ăn nhiều quá, lớn lên quá béo sẽ không tốt cho sức khỏe của mèo.” Lục Tri dặn dò.
“Ừ, trước đó bác sĩ cũng có nói với tôi như vậy.”
“Cho em ôm nó này.” Hạ Kiến Vi thấy Lục Tri nhìn chằm chằm Tráng Tráng là biết nhất định cậu muốn ôm.
Thỉnh thoảng Lục Tri cũng sẽ đi cho mèo hoang gần nhà mình ăn, nhưng khi kỳ thi đại học của cậu đến gần, cậu cũng càng ngày càng bận, rất khó để có thời gian cho mèo ăn.
Cũng may lần trước sau khi cậu cho người ta mèo thì cũng đem mấy con mèo mẹ đi triệt sản, lúc này mới không thấy mèo con mới.
Mèo hoang mang thai sinh sống rất khó khăn, hơn nữa mèo con cũng khó sống được, Lục Tri chỉ có thể gắng sức giúp nhiêu hay nhiêu, dù sao thì cậu cũng không phải là người giàu có.
Lục Tri rất cẩn thận ôm lấy Tráng Tráng, Tráng Tráng sợ người lạ, muốn trốn, Hạ Kiến Vi đè nó lại, xoa đầu của nó, nhẹ giọng nói với nó, “Không nhớ anh trai nhỏ đưa mày đến đây sao? Tên của mày còn là em ấy đặt cho đấy.”
“Meo~” Tráng Tráng liếm lòng bàn tay Hạ Kiến Vi, dường như không hiểu cái xẻng súc phân đang nói cái gì.
Hạ Kiến Vi bật cười, chạm lên chóp mũi ướt át của Tráng Tráng một cái, “Nhóc phụ tình.”
“Nó đâu nhớ được những chuyện này.” Lục Tri không để bụng, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm vuốt mèo, rất nhanh đã làm cho Tráng Tráng thoải mái kêu meo meo trong ngực cậu.
Hạ Kiến Vi treo áo ngoài của mình lên mắc áo, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, cà vạt cũng bị anh kéo xuống, cởi bỏ cúc áo cài kín, xắn ống tay áo lên.
“Tôi đi tắm, em chơi với Tráng Tráng một lát đi.” Hạ Kiến Vi nói.
“Vâng.” Lục Tri chuyên chú vuốt mèo, không để ý Hạ Kiến Vi để một mình cậu trong phòng khách.
Lục Tri đang chơi vui vẻ với Tráng Tráng bằng gậy chọc mèo thì bỗng nghe thấy một tiếng đàn truyền vào tai cậu.
Lục Tri đứng lên, phát hiện là từ lầu hai truyền tới.
Khúc nhạc nhẹ nhàng hân hoan, Lục Tri bất giác đi lên lầu theo tiếng đàn. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Hạ Kiến Vi mặc áo sơ mi vải lanh và quần chín phân, để chân trần ngồi trước đàn piano, mắt nhắm lại, ngón tay thon dài tung tăng bay múa trên những phím đàn đen trắng.
Mái tóc đen nửa khô của anh còn hơi ướt, ngũ quan anh tuấn sắc bén dưới ánh đèn màu ấm cũng trở nên mềm mại hơn, tựa như một bức tranh thủy mặc vừa mới hạ bút hoàn thành, ý cảnh sâu xa, đẹp không sao tả xiết.
Lục Tri đứng ở cửa nhìn Hạ Kiến Vi không chớp mắt, cậu nghe thấy tiếng tim đập thình thịch loạn xạ của mình một cách rõ ràng, như thể đang cất một con nai con, nó đang nóng lòng muốn thử nhảy ra khỏi ngực cậu.
Hạ Kiến Vi nhanh gọn đáp xuống phím đàn cuối cùng, ngón tay thon dài dừng trên phím đàn đen trắng, Lục Tri không khỏi nín thở.
Hạ Kiến Vi nhếch khóe môi nhìn qua Lục Tri, anh vẫy tay với cậu, đầu óc Lục Tri chưa phản ứng lại thì hai chân đã không tự chủ được đến gần Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn lên Lục Tri, hai mắt dịu dàng như đêm thâu, “Thật ra vào ngày sinh nhật em tôi có chuẩn bị một bài hát, muốn hát cho em nghe, nhưng tiếc là không tìm được cơ hội.”
Lục Tri nghe vậy thì hơi mở to hai mắt, cậu hoàn toàn không biết Hạ Kiến Vi còn chuẩn bị thứ này cho cậu.
“Bây giờ, em có bằng lòng nghe không?”
Lục Tri và anh nhìn nhau, dưới ánh nhìn chăm chú của Hạ Kiến Vi, cậu gật đầu, “Ừm.”
Mặt Hạ Kiến Vi giãn ra, anh đứng dậy lấy một cây đàn guitar từ trong tủ, “Tôi đã luyện rất lâu, nếu nghe không hay, mong em lượng thứ.”
Lục Tri cảm thấy giọng của Hạ Kiến Vi rất êm tai, có lẽ là thuộc kiểu giọng cúi đầu nỉ non bên tai bạn sẽ làm nửa người bạn đều tê dại.
Chỉ cần không phải ngũ âm không được đầy đủ thì hẳn là ca hát đều sẽ không quá khó nghe.
Hạ Kiến Vi mở cửa sổ ra, ánh trăng như nước tràn xuống đất, làn gió hè ngoài cửa sổ mát rượi, thổi bay bức màn che.
Anh bảo Lục Tri ngồi trên ghế, còn mình thì ngồi trên bệ cửa sổ*, ngón tay thon dài gảy dây đàn, sau lưng là ánh trăng trong trẻo.
(bay window)
Bài mà Hạ Kiến Vi hát là một bài hát tiếng Anh, anh thật sự là quá khiêm tốn, phát âm thành thạo, tiếng ca róc rách, đánh thẳng vào lòng Lục Tri, ngay cả vầng trăng sáng cũng vì nó mà thất sắc.
“…
I love to be loved
I need yes I need to be loved
I love to be loved by you
Yes I love to be loved by you.” *
(lướt lên đầu chương để nghe)
Hạ Kiến Vi nhìn chăm chú vào Lục Tri, thâm tình cùng với chân thành tràn ra từ đôi mắt anh, đôi mắt nhìn như vô tình lại có tình ấy không kìm được tình cảm của anh, chỉ cần mở chốt là sẽ tuôn trào ngay.
Rót đầy cõi lòng Lục Tri.
Gặp được tình cảm sâu đậm như thế, tôi sao còn có thể chỉ lo thân mình.
eyJpdiI6IlVvWGQ0aThYZ1ZjMnF0bmViT3lJamc9PSIsInZhbHVlIjoiQWFWaDhESXFnOE1iZFZqSHA3MFQ2SVwvMHIwSDlQVFlpVVZjbkFYXC9ERTdtTlQxXC8xTEhTalJsMnVDa09OeHk5VSIsIm1hYyI6ImY5NGZlNzJkOGRkMjFmNmFhOTg0NzIyNjk0MzlmOWJhMGM2ZmY1ZWRlNGE0OWMyOWRhNjBlNmI5MGIyZGJjNjAifQ==eyJpdiI6InphNXpFNWtqQWlqeVU2VmhrUlRUelE9PSIsInZhbHVlIjoicjIrSlwvR1BYdFVRUkJ4VmlxbXBYblhLc1A0XC9meFBHRTFGR3dMNW9CNkxzQ3JtRE5ZV3IySTFnMFd4SExsNG4rUjQrQ1wvYlgwaXJjRlhlQlRaS21aaElJSWtRQUhJcWpBSnZFcCttbmZLY0VcL01iUmRZbVhiTmdXNk9XMHFad3pWSnJYM1RaV21hN216d3JHcnN1cTh3aThaSDF2M2tLNEg5eFdWdSswb0FmWk9FMVwvcWdZRFhLMmliM25XV3RTcFVYWFFcL3hyQ0U3R1lZM1dUVUJcL2ZMXC9hbGd1SGJ6bVpxK0hHQ0RMXC8rZDQ0VT0iLCJtYWMiOiIyYTcyZWFjYTgzZjczNTRlYjFlNzU1MzNmNjIwMDJlODc5NGQ0NzU5YWFkNTAxMTNhMTIwNjY2OWIyNjgxM2E4In0=eyJpdiI6InZSbGlxR0lVdlV0aHBPWTlFTk1OWkE9PSIsInZhbHVlIjoicStOR2gwMmlmTGhyckI2WFA1bUFXVDEwY2JBSU5XNDFJOVBjNGdUXC9JWVZLcU12VVI5dmRiVzVUXC9DQnpzczRcLyIsIm1hYyI6ImJmOTE1NTU5YTU5ZTNlYWRkZTE3NGFjZjljOWYzZWJhNzI5MTE2YjQ2YTVhMGUxMGE2M2I0ZWJkZGMzMjMwYzIifQ==eyJpdiI6ImVrb2l6d3lhYmRyTCtVd05hUmhXXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5rQkhyRGhLQzFwc213algyNzc1bjZudVBZc1pLTFNcL1U0OFlWQWVWN1NjU0l1NnArakZTb0I3SEhSaHRYd3RhY1JNM3FLb3ZoOE12dldZRzNRSEJ4eGFOSEJcL2tWbVpEcWM4aElhUXVoQlwvUlJ0YTJ3MSswaFBiVFprUFp5RCt2YStcL2F0M1ZIUU9leVVPWERVZTJlcnRwZGdPUEcxNTdVNENKVTYrRmp6UDQ9IiwibWFjIjoiM2JkZWQxNzI1ZjY3ZTA2OWYwNjVjODE0YzQ2ZGMzNGNmNTBlOGJlYjgxNzU1ZWI0N2RmYzQxYjc5NjQzZTM2OSJ9eyJpdiI6IjlWSzVUM2NxQ25WSGVHNTRIaGxpVUE9PSIsInZhbHVlIjoiSU1HTDVqcXBJQXJqSHRnMEhXNlorU0YxeHJFTnZkZWNJWGREcDUzXC85Yng0dUxtXC9WbFVUaXJ4amszQlQ4Qm1SIiwibWFjIjoiNGU0OTZkMjY1MzY0OGY4ZWZiZGQzOTFmNjY5YmMxNWY0ZWViNzlhZjRkNzBmOTFmNDY4YzVlYzdlMjI0NzcwYiJ9eyJpdiI6ImlOZ2ZoVVBcL3dhWHFYN01sZXNXZjlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjY5Z05vb1FSbHRMVk5FVmxOeURsVUlEUkQ2d2lJV0RPUHZXcmlSd3hydERneW5RVTY2XC9CUGlJSmZ4d0VKak5zbU54ZFRtdzFSc1BcL1JjOGlzTnNuRzRJUk1cL3YwcDRRcENCSmFLRkIyREhjUmRURHlkdmlKY1Zvd1pPVUZkZkp6S1YwRnFVOG8wWGx5cldXZ2hIXC92RExCQ0NqS3ZJVCtNckRcL1FaV3BzblBFdmhVRFcrTjdEUVN0T29rUXpYWXFRIiwibWFjIjoiMDQzNWNiNzY1OWFkMmRjYjZmZmE1NzgyNzhkYjM1NTUyOWI1ZmY1MTBlZThkYjBjZTEwYWJlMDhhMTNmM2VlNyJ9eyJpdiI6InZkWVBPQ3d3TzA2UzUrWURKdE1iM2c9PSIsInZhbHVlIjoiTmREdHpRZUtoVVZLWGZQc21BZGlsWk83RkE1Y3FSZ2piV1gxcHlmcENnVlRLUFJGd3pySUJZc3JOQlhjRTRISyIsIm1hYyI6IjdkOWVjOGUxM2RiYzU0ZjBhZmRmNzBiODk1ZmRmYjlmNThjYTk0NTNkMzkwYzBiZDRhZjE5ZjIyYzQ2MThlMTYifQ==eyJpdiI6IllNXC8yY215RG14RDJHXC9YM3dFT3AzUT09IiwidmFsdWUiOiIyM0I4YzNPYjV1Z2s1SU5lOHJtck4wWlZNTFdmNFwvOEtSN3ZoUEM1RHZPNTQ3akFPeGczc3VFMDVRcXpWNThhSiIsIm1hYyI6IjdhMTc2NDMyNzUxY2YzZjI4MjU0OTNiYTI2NTI0OGU2MjI1YjZmYjViOTM4NmI1MDE0OGY4ZTNkNTU5Y2NmOTcifQ==eyJpdiI6InNXeWYyTEV3d2pMd0owRU9iNG9mU1E9PSIsInZhbHVlIjoibWVmQzdwMmJJb21TSHVjNGIxVE02R0ZoU0J2K0tHV0tWRjR0WmZuT1JYejI1SjR2aW1qVmwzVnRpU1ZqK3VZZyIsIm1hYyI6IjNhNjQxZmE4NTVlMzA4ZjE5OGJkYTJhMmQ4MDRhYzg3MTE2Mzc2OWZkODExYmVmNjljNjJmNDc2ZmY3Yzk4OTYifQ==eyJpdiI6ImUramQwXC9PekVMZ3E4Y3B6M0dVRkdnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5EK0VPcGRVU3ZtRE9scjN2dTNRUFBFZFZacjNaXC9MQ2g3WElHY3pXaG90eGoyOWROSm90NnVXK0RWQkJmRW1kMTAzZVwveGxJUEVYMFM0Q2pveTZGS3pkckVjRGR6U040aVlKeDZnYWlJbU1PclM2ZDFGYkJwNjdIUlAxaUsrNHFBMHdaU3VJMWdlc2RMb3JuekVRWFkwaUlVU1JuRE9LWnpLMmdkdm5HN1RuWnBJVTFldndnMnhJaFpDcGRpc0lVNDZKWE5LSlBFOTBDUFR5d0Q5YkpmczVHcVl5ZGxjR1NTS3lGWVpqRUZGS1JxdWlsaUdXVXExVVEwd29FNVBvUldNaStmeCszazVhS0hlYTVRdDlDUkhiUTA2NVVtNWVUWUR3ckxmTmhtT009IiwibWFjIjoiMjBmNDljOTBkODg4Zjg4YjdlODc4MGM2MzkwMDVmZmRlYTViZmJjOWViYWRhNTkwMjU2MTVmYjE5YTY1OTQ4ZSJ9eyJpdiI6IjJyUkJIdXJqOGt5dWFpNzZ0QVVjZkE9PSIsInZhbHVlIjoic2RRNURLNDRteFpOaWxURmpcLzRGSExXTGlHZVlSbjRVZkQzQlViT2Ywb0pjaExQWTUrUTNsNElnc25ReXRQVDMiLCJtYWMiOiJiMzQxODVlOWIwZWQ4MTQ5OTIyNTU4MGE1YzY3ZTI4ZWE2ZWI0OWJmYTBkMTVmNzU3MjA1N2QyYjFlYTM2MmY1In0=eyJpdiI6IlZQMUxpZ01SaWg4Z296WHJnRW1CdWc9PSIsInZhbHVlIjoiQTJUeVFKZzNHNXpWMjFWTU9tK2l3aXc4SitwdDlyeVExZmxTcFFFZUMyb2hmNktmdkVTcTNEeVg2XC8yOFVmV2R3NWJmd1wvcnZwbXNKME5WckhxY0pQUT09IiwibWFjIjoiOWE1N2JkYWE0ZjQ2NDE3YWRhZTA1YmNiNWJkMDIzMWI3YzJmODNmM2NmOTQ0YjFmZGRkODZlMTRkZGEwOTM0OCJ9