Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây - Chương 55
- Home
- Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây
- Chương 55 - Anh trai nhỏ ơi, cho một cơ hội đi mà~
Đọc truyện Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây Chương 55 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Chương 55 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Hạ Kiến Vi mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Edit: Rea
—————
Hạ Kiến Vi không nghe thấy Lục Tri trả lời, anh cũng đoán được trước rồi, nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi có chút mất mát.
Đèn đường rất nhanh đã chuyển sang màu xanh lá, Hạ Kiến Vi đạp chân ga.
Anh giải thích: “Nếu khi nãy vừa gặp nhau tôi đã hỏi em, cô bé có phải là bạn gái của em hay không, em nói không phải, sẽ làm mất mặt con gái người ta, em nói phải, sẽ khiến tôi đau lòng, thế nên tôi cần chi phải hỏi một câu như thế để làm gì chứ.”
Trái tim Lục Tri đập lệch một nhịp, cậu hòa hoãn lại rồi mới mở miệng: “Lần trước tôi đã nói tôi sẽ nghiêm túc suy xét, không phải là lừa chú, tôi có suy nghĩ thật kỹ. Tôi sẽ thi vào đại học B, cũng chắc chắn sẽ rời khỏi nơi này, mặc dù kỳ nghỉ sẽ trở về, nhưng thời gian sẽ không nhiều, nếu không có gì bất trắc thì tôi sẽ xuất ngoại học cao, tôi mười bảy, chú đã hai mươi tám, liệu chú và tôi có duy trì nổi mối tình này không?”
Lần đầu tiên Hạ Kiến Vi nghe Lục Tri nói với mình về kế hoạch tương lai, xem ra Lục Tri nói với anh sẽ nghĩ kỹ là thật sự không phải dỗ anh. Hạ Kiến Vi rất vui vì Lục Tri có thể suy xét vấn đề một cách lý trí rõ ràng như vậy, điều này chứng tỏ có lẽ Lục Tri quan tâm anh nhiều hơn anh tưởng tượng.
Hạ Kiến Vi bỗng bật cười một tiếng, anh lái xe đến bãi đất trống ven đường rồi dừng lại, sau đó quay sang ôm Lục Tri, vén tóc mái trên trán cậu lên, rồi đáp xuống trán cậu một nụ hôn.
“Không phải tôi đã nói với em rồi sao? Tôi thích em, thích vô cùng, thích đến mức không có em thì không được, chuyện tôi nói theo đuổi em không phải chỉ có hôm nay hay ngày mai, mà là tôi muốn dành cả quãng đời còn lại để làm điều đó.”
“Vậy nên không cần phải sợ hãi, cũng không cần cảm thấy áy náy.” Hạ Kiến Vi vươn ngón tay thon dài, chọc lên ngực Lục Tri.
Ánh mắt anh vừa dịu dàng vừa thâm trầm, giọng nói kiên định lại thâm tình.
“Hãy nghe theo trái tim em, tôi sẽ chờ đến một ngày nó rung động vì tôi.”
Lục Tri ngơ ngẩn nhìn anh, Hạ Kiến Vi đúng là một người vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, “Vâng, cảm ơn.”
Hạ Kiến Vi cười rạng rỡ, giơ tay xoa mái tóc đen mềm mại của Lục Tri.
“Nhóc ngốc.”
Trên đường đưa Lục Tri trở về, Hạ Kiến Vi nói tới chuyện đi gặp Hạ Dĩ Lương với cậu.
“Hoa trồng trong sân nhà ông nội tôi đang nở rất rực rỡ, không phải lúc trước có nói sẽ dẫn em đến xem sao, nếu không đi thì mùa hoa sẽ qua mất.”
Lục Tri không nhìn ra điều gì bất thường từ trên mặt Hạ Kiến Vi, đương nhiên cậu cũng không nghĩ nhiều về nó.
“Sẽ làm phiền ông của chú.” Lục Tri nói.
Hạ Kiến Vi lắc đầu nói: “Sẽ không, ngày mai có thể chứ? Đúng lúc Diêm Hồng Phi với Du Phinh Phinh cũng muốn đi, ông nội của tôi thích con cháu trong nhà nhiều một chút cho nó náo nhiệt.”
Thật ra Hạ Dĩ Lương không thích nhất là nhà cửa ồn ào, thế nên vãn bối đều thường phải cố ý đi khác giờ để đến thăm ông, nhưng có hai người Diêm Hồng Phi ở đó, ít nhất Lục Tri sẽ không thấy ngại ngùng.
Lục Tri nhìn chằm chằm Hạ Kiến Vi chốc lát, không khỏi nhớ tới bó hoa kia, trong lòng mềm nhũn, “Vâng, vậy làm phiền ạ.”
“Ngày mai tôi sẽ đến đón em.”
Lục Tri lắc đầu, nói: “Không cần, chú cho tôi địa chỉ, tôi sẽ tự mình đến.”
Hạ Kiến Vi không đồng ý, anh cười tủm tỉm nói với Lục Tri: “Vậy thì không được, em phải cho tôi cơ hội thể hiện chứ.”
Thấy Lục Tri không nói lời nào, Hạ Kiến Vi thừa dịp phía trước kẹt xe, đưa tay gãi gãi lòng bàn tay Lục Tri.
Lục Tri đột nhiên rụt tay lại, “Đừng làm loạn.”
Hạ Kiến Vi lại không tiết chế chút nào, ngược lại còn ghé lại gần bên tai Lục Tri ái muội nói: “Anh trai nhỏ ơi, cho một cơ hội đi mà~”
Dù sao thì Lục Tri cũng còn trẻ, căn bản không chống đỡ nổi, lỗ tai bỗng chốc đỏ ửng lên.
Cậu nâng tay sờ vành tai nóng bừng của mình, trừng mắt liếc Hạ Kiến Vi một cái, lại không biết trong đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp, sóng mắt dao động kia đều là phong tình.
Nhìn đến mức làm ngực Hạ Kiến Vi nóng ran, cả người cũng nóng.
Đó là một loại gợi cảm ngây ngô, tựa như hoa quả dính mưa sương, óng ánh mê người.
Cuối cùng Lục Tri vẫn đồng ý dưới đòn tiến công không biết xấu hổ của Hạ Kiến Vi.
Sáng hôm sau, Hạ Kiến Vi lái xe đến cổng tiểu khu nhà Lục Tri đón cậu, lúc Lục Tri lên xe có xách theo một cái túi, bên trong là một gói sơn trà.
“Xem ra hôm nay ông nội có lộc ăn rồi, ông thích ăn sơn trà nhất đấy.” Đương nhiên Hạ Kiến Vi không nói cho Lục Tri biết hôm nay Diêm Hồng Phi cũng định đem sơn trà đến cho ông nội anh.
Lát nữa anh sẽ gọi điện cho Diêm Hồng Phi bảo anh ta không được phép tặng sơn trà nữa.
“Vậy sao, thế thì tốt rồi.” Lần đầu tiên Lục Tri chính thức đến nhà người khác làm khách, hơn nữa còn là trưởng bối trong nhà, đúng lúc tối qua cậu ra ngoài chạy bộ thấy có người bán sơn trà nên đã mua một ít.
“Đã làm xong bài tập chưa? Có làm phiền đến việc học của em không?”
Lục Tri khẽ gật đầu, “Xong rồi ạ, chú Hạ không cảm thấy lời này của chú có hơi nói vuốt đuôi* sao?”
(nói sau khi sự việc đã xảy ra, không có tác dụng gì, thường để lấy lòng)
Hạ Kiến Vi mỉm cười, “Tôi đã cố gắng hết sức kiềm chế bản thân không đi tìm em, em có biết tôi chịu đựng khó chịu đến mức nào không? Thật sự muốn em nhanh lớn lên, nhưng lại muốn em lớn chậm một chút, để ta có thể nuông chiều em thêm một khoảng thời gian.”
Lục Tri nghe vậy, tâm trạng có chút vi diệu, “Lời này của chú y như ba tôi nói.”
“Thật ra tôi cũng không ngại em gọi tôi như vậy trên giường đâu.” Hạ Kiến Vi buột miệng nói rồi khởi động xe.
Lục Tri nhướng mày, “Chú có loại suy nghĩ này, không sợ bị ba tôi biết sao?”
Nhớ tới Lục Thâm, Hạ Kiến Vi đúng thật là có phần không được tự nhiên. Tốt xấu gì cũng đã từng xem mắt, quan hệ đôi bên cũng không tệ lắm, nếu Lục Tri thật sự gọi anh là ba ở trên giường, hình như hơi xấu hổ thật.
“Vẫn là gọi chú đi, chú cũng không tồi.”
Trong đầu Hạ Kiến Vi nghĩ là mình làm Lục Tri như vậy như vậy, sau đó bắt đối phương dùng đôi mắt đỏ hoe nói chú Hạ, tha cho em đi, em không được nữa.
Chỉ nghĩ tới thôi mà đã muốn xịt máu mũi, Hạ Kiến Vi vội vàng lắc đầu loại bỏ hết chất thải công nghiệp màu vàng trong đầu ra ngoài.
Lục Tri xách theo trái cây xuống xe, hơi kinh ngạc nhìn kiến trúc trước mắt, đây là một tòa nhà kiểu phương Tây, thoạt trông cũng có chút cảm giác năm tháng, trên hàng rào quấn quanh dây đằng cùng với nhành hoa, từng đóa hoa tươi lần lượt nở rộ, vòng lấy xung quanh.
Cậu biết gia cảnh của Hạ Kiến Vi không tầm thường, hiện giờ thấy tòa nhà này làm cậu bỗng hiểu được rằng, trong nhà Hạ Kiến Vi không chỉ có tài lực không tầm thường, mà chắc hẳn nội tình cũng không phải dạng vừa.
“Đi thôi.” Hạ Kiến Vi xuống xe, dẫn cậu đi vào.
“Cậu Tiểu Hạ đã tới, ông cụ mới vừa ăn sáng xong, giờ đang đọc báo.”
Hạ Kiến Vi gật đầu, đưa sơn trà trong tay cho dì Hứa, “Sáng nay ông nội ăn được bao nhiêu?”
Dì Hứa nhớ lại một chút, nói: “Được non nửa bát đấy, chắc là biết cậu Tiểu Hạ muốn đến đây nên rất vui.”
Hạ Kiến Vi mỉm cười giới thiệu với dì Hứa: “Đây là Lục Tri, Tri, đây là dì Hứa chăm sóc ông nội tôi.”
Lục Tri gật đầu, “Dì Hứa ạ.”
Dì Hứa hiếm khi được thấy đứa bé xinh đẹp như vậy, thật sự sửng sốt một lát mới phản ứng lại, thẳng thắn khen Lục Tri đẹp.
Lục Tri vừa bước vào cửa đã thấy trong sân trồng đầy hoa, phong phú nhiều loại, vừa nhìn là biết được chăm sóc rất tốt.
“Ông nội, con tới thăm ông đây.” Hạ Kiến Vi còn chưa thấy người đã cao giọng nói vọng vào trong phòng.
Đây là lần đầu Lục Tri thấy Hạ Kiến Vi như vậy, chắc hẳn tình cảm giữa Hạ Kiến Vi và ông nội anh thật sự rất tốt.
Lục Tri đi theo Hạ Kiến Vi vào trong, đồ trang trí trong phòng đều mang phong cách Trung Quốc, tràn ngập cảm giác năm tháng, được chạm khắc bằng gỗ, ngay cả một người ngoài nghề như cậu cũng có thể nhìn ra được giá cả không hề rẻ.
Có một ông cụ gầy gò đang ngồi trên xe lăn trong phòng khách, ông đang đeo một cái kính lão, trong tay cầm tờ báo, tuy ông cụ trông gầy guộc, nhưng lại hiện vẻ nho nhã.
“Kiến Vi à, con mau tới đây, dòng này viết cái gì thế? Ông nhìn không rõ lắm.”
Dưới sự kêu gọi của Hạ Dĩ Lương, Hạ Kiến Vi đi đến bên cạnh ông, cầm lấy tờ báo đọc cho ông nghe, giọng anh nhẹ nhàng từ tốn không hề thấy sự không kiên nhẫn.
Hạ Kiến Vi như thế này toàn thân đều toát ra vẻ dịu dàng, Lục Tri vừa cảm thấy kinh ngạc lại vừa không rời mắt được.
Đọc báo xong, bấy giờ Hạ Dĩ Lương mới chú ý tới trong phòng còn có một người khác, ông nâng kính lên, quay đầu nhìn về phía Hạ Kiến Vi, “Đây là?”
Hạ Kiến Vi kéo tay ông nói: “Ông nội, đây là Lục Tri, không phải hoa trong sân nhà chúng ta nở rồi sao, con muốn mời em ấy đến xem.”
Lúc này Lục Tri mới mở miệng chào hỏi Hạ Dĩ Lương, “Cháu chào ông nội Hạ, làm phiền rồi.”
Hạ Dĩ Lương vẫy tay với cậu, “Cậu bé, lại đây, cho ông nhìn xem.”
Lục Tri và Hạ Kiến Vi liếc nhìn nhau, Hạ Kiến Vi hơi có lỗi nhìn cậu.
Lục Tri hơu nghi rằng có phải Hạ Kiến Vi đã nói gì đó với ông nội Hạ hay không, nhưng cũng không từ chối. Cậu đi đến trước mặt Hạ Dĩ Lương, ngồi xổm xuống trò chuyện với ông.
Hạ Dĩ Lương ôn tồn kéo tay cậu hỏi: “Bao lớn rồi?”
“Tháng sau sẽ mười tám ạ.”
Hạ Dĩ Lương gật đầu, “Trông còn đẹp trai hơn Kiến Vi nhà ông nữa, nếu có thích hoa nào trong sân thì hái một ít mang về, một người vui không bằng mọi người cùng vui, hoa này nở ở đây cũng chỉ có một ông già như ông thưởng thức, cũng thật lãng phí.”
“Được, cảm ơn ông nội Hạ.” Lục Tri vốn nghĩ rằng ông nội Hạ sẽ hỏi tình hình cá nhân của cậu, nhưng lại không có, ông chỉ ôn tồn nói với cậu một vài chuyện vặt vãnh.
Thoạt nhìn dường như thật sự chỉ xem cậu như một người tới ngắm hoa, Lục Tri hơi nghi hoặc, cậu vốn tưởng rằng Hạ Kiến Vi đã nói gì đó với ông nội Hạ, nhưng thế này có vẻ như là không.
Lúc Diêm Hồng Phi và Du Phinh Phinh đến thì đã gần giữa trưa, bởi vì Hạ Kiến Vi đặc biệt gọi điện đến nên Diêm Hồng Phi không thể không để sơn trà đã chuẩn bị tốt ở nhà, rồi mang theo thứ khác.
“Tao thắc mắc sao mày không cho tao mang sơn trà tới, hóa ra là vì để vừa lòng đôi bên, chậc chậc chậc, người này còn chưa theo đuổi được mà đã để tâm như vậy rồi.” Diêm Hồng Phi tìm một chỗ trống cùng Hạ Kiến Vi sang một bên nói chuyện.
“Không để tâm thì sao theo đuổi được người ta? Tao cũng được coi là người đã ra mắt cha mẹ của nhau.” Hạ Kiến Vi nói với vẻ đắc ý.
Diêm Hồng Phi khinh bỉ, “Thôi đi, đây là lần đầu tao thấy kiểu tình huống gặp đối tượng xem mắt trực tiếp trở thành gặp cha mẹ như mày đấy.”
“Ài, nói xem, tiến triển đến giai đoạn nào rồi? Đã lâu như vậy, sao mày còn chưa bắt được người? Có muốn tao dạy mày cách theo đuổi người khác không?” Diêm Hồng Phi dùng khuỷu tay chọc chọc Hạ Kiến Vi.
“Từ từ thôi, tao cũng không vội, thôi bỏ đi, mày dạy tao cách theo đuổi người ta là tặng người ta túi LV, kết quả lại bị lừa mua phải hàng nhái à.”
Diêm Hồng Phi trừng Hạ Kiến Vi, nói: “Quá đáng, một lời không hợp là lật lại lịch sử đen của tao.”
Hạ Kiến Vi nhún vai, “Tao chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”
Gần đây tinh thần của Hạ Dĩ Lương không được tốt, thường xuyên mệt mỏi buồn ngủ, vừa rồi còn trò chuyện với Lục Tri và Du Phinh Phinh, đang nói mà ngủ thiếp đi luôn.
Hạ Kiến Vi đẩy ông vào trong phòng, rồi bế lên giường.
eyJpdiI6IjlWbVwvM2NUMitDK1FoN0NxbmRYeWp3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRSQU1UUTlhVFwvMjM5b3BJYWpqWllHZyt3NlVPYUY2OFdqYktGbUVhSVRyNUNoU1JRSUxmc1A3Z0tDTVpOYUNlIiwibWFjIjoiNmMzODQ3NWJmYmU3N2M0YjNlN2Q0Zjk5MTk5OGI3MTU4YzdhNzJjNmM1ZjA2MTcyMGY5ZTQ4MjdiMWQ2MmIyZCJ9eyJpdiI6IjdZWklCamxLUDZcL0dTbitVXC85Mk1VUT09IiwidmFsdWUiOiJ1d1V6Mmg5S0FVeTlwQkNaU0ZwYzB0QXM0UWFyOUp0SU5Sb3FhQ2RtU2NObWtjMWVBMElGYkpGbDhJU0tIQ0Nlbm9tUEUwclV2Nm9HQXpDT2lcLzFlcW8zMFJZN2dwS0lUQzFcL2dNYjZ6K2FnRFdmVWMyOTg2YkhGTGkzb2d3SWJPMFJXZnZacXBaZjM4Y1FcL2VScnI5ZGllbHNQXC9kSEx3Y0w5b01iSllNbk1wSlE1VFYrU1wvWDhtM0h2ckM2K1VBQWtJQ2g2Tmc4VTNRSCtrU3E2T1lPa0w0c2NzSktRQTl5c0V0VGlrRE1qeE1weGNsZUJKTnhzYVh6MzZ4QTlINlFYUnNpcTFNSk5ZbUtUNzl4OWdrcFdnPT0iLCJtYWMiOiJjNDBkZTE3N2FiMWZiYTQ3NjA0MTk4MDY5NTZkY2M0YmI1ZWE3NTEyOGJkYmVmNjZkYmYxODQxOWVkZDIzY2ZmIn0=eyJpdiI6IlFhTnowNnZadmFpWEdLd0xxVjB0V0E9PSIsInZhbHVlIjoiSWQxWFg2TmV4WWlHWm5YeVdjeG1ZM3hxeVgzZUhnTUJaTWpjVHNBWnJ4anZXamF3WTZHZFVjdnJqemU2bVwvQTUiLCJtYWMiOiJiMjg0NTRkYmY4M2Q2YmRhMGUwMDRjNzQzNWIyMjAyMzA1Y2E1ODIyN2RmMTM5MmY4Zjk0MDFiZTU1ZjQxMWM3In0=eyJpdiI6IjczRjJuQTdldjhHMHVNUEdvXC9zbVd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Iitvc3YrcW5HU202TGUrdjV4Yk1KSW5aRVgyczR6bXhmRXMrM3c2TlVVVVBcL0xKSVBMSDlEb2RBYStHVW1JNWx2OElQaG9PMlYzeVwvM1hYMDJMb01DRDA3V05seXd4U0l0dGNnYmFyd0prMXZPMVRuYVo5N3dyR2tWV0x4OTFxWWdnT1QyNit2Rmx5ZzBTYzNMa2lCQXgwTVkwVkFhZEYyc3ZHSkJUMHBvVHl6WFYzcnpMNXNEYlJxdEhpTytLNG0zQ01VOGxqSzRJbHJjaXlaenE1ckNvUkJldERHajJVZFJxeFFrbkF5Z1hwSnpPK0tnbDFueFdIWjkwejNHbzBTRFRYUFJlclU2SlZ3cmJvMEwycEd6bkE9PSIsIm1hYyI6IjMyOTE4Mjc1YjU4NzRhNDIyYTFlY2MxODlmOGExMmY3NjM4MjI2NjE2MGQ0NDk5YWJlOGE0NmFlYjVjMTEyMTMifQ==eyJpdiI6IkZPREhIZlowTDhMN0hjSlNWUmM1Ymc9PSIsInZhbHVlIjoibGxzbVVKQVRnamNKNDVMS2MyeG9Pa0NWampoNTFGK2pXTlUzV0pLZXVcL0cwbk1wdm56SzlUa3J1T29IVVhScG8iLCJtYWMiOiJmOGU2MzU2NTliZDAzYThlM2U3ZDgwZGFhODZjNGUwZjJkMGM0YWJhNzMwOGI0ODM4OTA2NTEwMzkzOTllZTRmIn0=eyJpdiI6IjliQTZobWNzMHpaa0NyajRMSXBRalE9PSIsInZhbHVlIjoiWm5hNVkrYlVcLzB3aWVzekxUYXZCaVpvbGlOY3hiVXhWeFRzUENySEtiOHQ3N3FMQUdrOUc4TFNUOStOQWw2dHFXTFdndWF2WDdWUFhkM0xvbDJpMDVpZG5ja3l5TDVwTmNtWW9KMFlSZmJNPSIsIm1hYyI6IjkxZmRhOTVjODEzODY1YjZiOGZjMTliOTRlNTQ2Y2NiODM4YzIzY2NlZTJiN2U5MDBjOTJiZGE3ODJiMjZkODgifQ==eyJpdiI6IkxLeEJldjVXWG9xTzJ0YncxMnA4Z1E9PSIsInZhbHVlIjoic253ZHlFWmtKSEdDdHVJWUdSRWdSZFErcnVDWFZnMW9Rb212Z1wvdlhVcWlNVGI0TzZuMDV2dDJ2OTlnOXVDM1kiLCJtYWMiOiIxODU3MDFhMmVmZmE4MzEwZThlNTliNWM1YTY0OTRiYTQxNjQwN2Q0NmM3ZTI1NmM5YmJhMzQ5NDYyNjk3YzcyIn0=eyJpdiI6InNiYVZORzJYS1FTdENpd1BUTmYwbHc9PSIsInZhbHVlIjoiSFNcLzJlR0FLeTNTQVVoa05IWFZkYU1OWXNrb1FQaGxSZkJ6S0Z4a200SFFYNzU4dU00TnR3aWhJclBKNDJxNVM2dUJjXC90R1kzWnpZVDM1d0ZjNW1nZTNvN3RLRVp4SVhYY0VobjB2Z2wzcmtCQ0kyVUV3RWQ4bTJUVVV2dlwvTEQiLCJtYWMiOiJhNzdhZDY4ZTMzMDIwMzg3YzE2ODgwNzBlNThlNDVhYmYzMDlmM2JjNTk0ZDRjODg1MjY1NTM3ZDhlMTQxODVkIn0=eyJpdiI6ImJ3YjlWeDk4NExjVjNwK0hkMVhFXC9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlBIMzNPUE5OY2VnY0tVZUZNeGdxQ29jY2F3aGppdkR3WmtncFFYZkdtVlR1UHVxTkJ4emhnditXTVU0YXZ3M2siLCJtYWMiOiI0ZjI3ZDA5MjhiMDVmODVhM2RmNTAyNzgwOGNkZGY0M2YzY2M0MGY2MmE1ODdhNzNiN2VlMjIzODNhNGExMjc1In0=eyJpdiI6ImpMRGN4Y3NQekNPZjhLNDZrMEZJWlE9PSIsInZhbHVlIjoiQll6TDh5WnM0Nk5SQlpQMFl0RkRUOWpUb3pkRlBNTmNENFNnU1wvQkVncjUyeEFoTXRJa1RvalwvRStDVEwwbklGdktyYmlxUWZnK045bVlUenRhREFnSElSejZjYXBpWHZmdVhxeGc4aDF3TElkSHdHQkJUTWM5UHdHNkdsYXFjcVdnS2l0eXRwKzBqRlhxT0x5YjRaNWtUZlB1clN4YSt0OFE1RTNSWHBzZ1B6bVM4QVROdWFwTW5vcDFwY3hWeUQiLCJtYWMiOiJjMjQ3NTY5YTExMTYwNTg5Nzk5MzIyZjc5YjQ3OTI2ZjEwZTIxYjFmYzk0NjFjNzUyYzBhMTczNjU0MzcyMDJiIn0=eyJpdiI6IkY3TWh5VFhhOWt5QXVza09jR0ZGTXc9PSIsInZhbHVlIjoiMFZ4R3RXMHdqZnk5cXJmNzBpQm1BenhNNHFDTlNYNTdTd0MwNzZWVGNkM3duVG5BK3lWZk5yeDNSTHdXK1hUNiIsIm1hYyI6IjQyZTU1NWZiNGVlNzI3OGMzN2FiMzkyNzUyY2Y0ZGU1ZGI0MDFjNWI3MGI0MDFjM2IzMTFhNGViZDhiM2Y3MGYifQ==eyJpdiI6Ijd3bXg4S0hzTFZvVHFzNll6SngyWlE9PSIsInZhbHVlIjoiRzkwdmZIVXVmdlplQkhyazlObG10OGZvZGVFYXB6K2l2N2dCZnBXTERsQm5cL2cxcHh5K3ZMQ0U5Y2RhWEYwVGN2MTc1SXVicHBmQm0yTnlUREZudUZ3PT0iLCJtYWMiOiI3OWNhMDY3OTcyNGEwOGQxMDA0ZDBkYWY4YTRlYjllYTc2ODkzZGUxMzg4ZjczOTJmYTM0ZTNlOGUyYTE1NzIxIn0=