Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây - Chương 42
- Home
- Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây
- Chương 42 - Không nhịn được ăn sạch em
Đọc truyện Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây Chương 42 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Chương 42 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Hạ Kiến Vi mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Edit: Rea
—————
Lục Tri sắp phải khai giảng mà cho đến bây giờ Hạ Kiến Vi vẫn chưa thể gặp được người huống chi là rủ Lục Tri ra ngoài.
Mãi cho đến hai ngày trước khi Lục Tri khai giảng, Hạ Kiến Vi mới nhận được tin nhắn của Lục Tri nói bây giờ cậu đang ở thư viện thành phố, nếu Hạ Kiến Vi rảnh thì có thể đến đó, từ buổi chiều đến trước mười giờ tối cậu đều có thời gian.
Hạ Kiến Vi lập tức thả mèo trong tay xuống, chạy về phòng thay quần áo.
Sau khi ăn diện xong, Hạ Kiến Vi cầm chìa khóa xe và ôm theo mèo ra ngoài, đưa mèo đến chỗ Diêm Hồng Phi nhờ trông nom, mặc dù trong nhà Diêm Hồng Phi có nuôi một chú chó, nhưng Diêm Tướng Quân lại không hề bài xích Tráng Tráng, trái lại còn thích theo đuôi Tráng Tráng, thỉnh thoảng còn liếm lông cho Tráng Tráng nữa.
Hạ Kiến Vi gửi tin nhắn cho Lục Tri hỏi cậu đanv ở đâu, anh đã tới nơi rồi.
Lục Tri nói cậu đang đọc sách bên cửa sổ cuối hàng lang trên lầu hai, Hạ Kiến Vi cũng coi như quen thuộc nơi này, thế nên rất nhanh đã tìm thấy Lục Tri.
Ánh mặt trời buổi chiều* rọi lên người Lục Tri, nhuộm mái tóc đen của cậu thành màu vàng, ngũ quan xinh đẹp càng như trong suốt không chân thật.
(raw là sau giờ ngọ, giờ ngọ bắt đầu từ 11h đến 13h)
Hạ Kiến Vi để ý thấy xung quanh có không ít cô gái dừng chân chụp lén Lục Tri, hoặc là thẹn thùng mà kích động nhỏ giọng thảo luận về cậu.
Lục Tri vừa ghi chép vừa nhìn sách trước mặt, hai mắt quét qua mặt giấy, nhanh chóng nhớ kỹ thông tin trên đó, ngón tay khẽ cử động lật qua trang sau.
Công thức toán học bỗng nhiên bị một viên kẹo sữa chắn lại, Lục Tri ngẩng đầu nhìn lên thì thấy là Hạ Kiến Vi.
“Học tập vất vả rồi, ăn viên kẹo đi.”
Hôm nay anh mặc một cái áo len cashmere màu xám nhạt, đeo một cái kính gọng tròn, trông có vẻ hơi phong độ trí thức.
“Cảm ơn chú Hạ.” Lục Tri cầm viên kẹo bóc ra, bỏ vào trong miệng, một mùi sữa bao trùm vị giác.
Lục Tri hơi nheo mắt, xem ra thật sự thích mấy món vị sữa, một mặt Hạ Kiến Vi cảm thấy đúng là khẩu vị của trẻ con, mặt khác lại cảm thấy Lục Tri như vậy rất đáng yêu.
“Đang làm toán sao?”
“Vâng.”
Hạ Kiến Vi nhìn thoáng qua đề toán trước mặt Lục Tri, một lúc lâu sau anh mới chậm rãi nói ra một câu: “Những đề ngoài phạm vi sao…”
Vừa mới nói xong, anh lại đột nhiên nhớ tới nụ hôn bất ngờ lúc trước, chẳng lẽ Lục Tri còn đang mang thù?
Hạ Kiến Vi không khỏi nhìn chằm chằm Lục Tri muốn tìm kiếm một đáp án, Lục Tri bình thản lên tiếng, “Vâng, học thêm một chút dù sao cũng có lợi.”
Hạ Kiến Vi thấy phản ứng bình thản của cậu, cảm thấy e là mình đã nghĩ nhiều, thế giới của học bá anh không hiểu.
Hai người ra khỏi thư viện thành phố, không sớm cũng không muộn, thời gian có hơi khó xử, đi ăn tối thì còn quá sớm, nhưng nếu xem một bộ phim rồi mới ra ăn tối thì lại muộn.
Trong tay Lục Tri còn cầm hai quyển sách mà cậu mượn, là về lĩnh vực kiến trúc, Hạ Kiến Vi không hỏi nhiều, trong lòng mơ hồ có một suy đoán.
“Cùng tôi đi mua quần áo nhé.” Hạ Kiến Vi ngồi trên ghế lái quay sang nói với Lục Tri.
Khi Lục Tri thắt dây an toàn có ngửi được một mùi nước hoa phụ nữ thoang thoảng, chắc là của một cô gái trẻ, tay cậu khựng lại một chút, rồi lại như không có việc gì thắt dây an toàn vào.
“Được ạ.”
Lục Tri cũng không có vấn đề gì, hai người bèn lái xe đến trung tâm mua sắm. Không phải Hạ Kiến Vi đặc biệt thích mua quần áo, nhưng mấy người Du Phinh Phinh và Đậu Mẫn Chi đều thích mua, hơn nữa các cô đều rất thích nhờ Hạ Kiến Vi tư vấn và xách đồ.
Diêm Hồng Phi cũng thích mua, chỉ là anh ta thích mua trên mạng, không cần phải ra ngoài.
Khi họ vừa bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng đã đi tới với hai mắt tỏa sáng.
Cửa hàng đã bày quần áo mùa xuân lên, Hạ Kiến Vi cầm một cái áo hoodie màu vàng nghệ, rồi lại tìm một cái quần jean màu lam nhạt đưa cho Lục Tri, “Em thử xem.”
Lục Tri lắc đầu, từ chối thẳng: “Tôi không mua.”
“Đi thử đi, tôi muốn xem một chút.” Hạ Kiến Vi đẩy Lục Tri vẻ mặt không tình nguyện đến phòng thử đồ, nhóm nhân viên không khỏi lộ ra vẻ mặt kích động khi nhìn thấy hành động của hai người bọn họ.
Chờ đến khi người ta vào phòng thử đồ, các cô mới nhỏ giọng bàn luận: “Tôi đã nói là một đôi rồi mà!”
“Giá trị nhan sắc cao quá, thật xứng đôi!”
Nhân lúc Lục Tri đang thử quần áo, Hạ Kiến Vi lại đi ra ngoài chọn thêm vài bộ nữa.
Lục Tri tuy gầy nhưng không phải kiểu gầy yếu không có cơ bắp, ngược lại cơ bắp nên có đều có cả, là thân hình đặc trưng của thiếu niên hòa lẫn giữa ngây ngô và trưởng thành.
Da Lục Tri trắng, cho dù là màu vàng nghệ cũng có thể mặc rất đẹp, rất tôn lên làn da của cậu.
“Đẹp đó.” Hạ Kiến Vi không keo kiệt lời khen.
Anh lại đưa mấy bộ quần áo trong tay cho Lục Tri, mặc dù ngoài miệng Lục Tri miễn cưỡng, nhưng cũng không từ chối yêu cầu của Hạ Kiến Vi.
Trong khi Lục Tri đi thay quần áo thì Hạ Kiến Vi bảo nhân viên gói hết mấy bộ quần áo Lục vừa mới thử lại, trong đó có một cái áo khoác dáng dài màu kaki, Hạ Kiến Vi lấy thêm một cái kích cỡ của mình.
“Đi thôi.” Hạ Kiến Vi thấy Lục Tri ra thì nói với cậu một cách tự nhiên.
Lục Tri khẽ cau mày khi thấy túi lớn túi nhỏ trong tay anh, nhưng cậu cũng không nói ra ở đây mà đi theo Hạ Kiến Vi rời đi.
“Chờ tôi một lát.” Hạ Kiến Vi nói với Lục Tri một tiếng, sau đó chạy mất.
Lục Tri quay đầu nhìn lại, Hạ Kiến Vi vậy mà lại đi xếp hàng mua trà sữa.
Cũng may lúc này người không quá nhiều, Hạ Kiến Vi rất nhanh đã trở lại, anh đưa cái ly trong tay cho Lục Tri, “Tôi nghe bạn tôi nói sữa bò nhà bọn họ rất đặc biệt, chắc là em sẽ thích.”
Lục Tri ngơ ngác cầm lấy cái ly trong tay Hạ Kiến Vi, lòng bàn tay ấm áp một mảng, Hạ Kiến Vi tiến công một cách săn sóc chu đáo như vậy, phỏng chừng người bình thường đều không chống đỡ nổi.
Lục Tri có phần chần chừ mở miệng: “Chú Hạ, tôi không phải con gái, chú không cần phải như vậy…”
Hạ Kiến Vi uống một hớp trà chanh trong tay mình, nhìn vào mắt Lục Tri nói: “Đây là lần đầu tôi thích một người, lần đầu theo đuổi một người, tôi không biết dùng cách nào là tốt nhất, cách gì có thể gây ấn tượng với em nhất. Nhưng tôi muốn mang đến cho em những điều tốt đẹp nhất mà tôi có thể đạt được trên thế giới này. Không liên quan gì đến giới tính của em mà chỉ xuất phát từ tình yêu không thể kiềm chế của tôi dành cho em.”
Lục Tri không biết tại sao một người có thể nói ra những lời buồn nôn như vậy mọi lúc mọi nơi, nhưng phải nói rằng tim cậu đã đập lỡ một nhịp, cậu không thể từ chối tình cảm chân thành trong đôi mắt của Hạ Kiến Vi khi anh nhìn cậu chăm chú.
Cậu sờ lỗ tai hơi nóng lên, có chút lên án sự non nớt của mình, dễ dàng như vậy mà đã bị dăm ba câu của Hạ Kiến Vi làm cho mặt đỏ tim đập. Nhưng chẳng qua cậu cũng chỉ là một người thường, được một người xuất sắc như thế một lòng để ý đến, rất khó để không rung động.
Bữa tối cả hai đi ăn lẩu, hai người bọn họ đều rất thích ăn thịt, hôm nay Hạ Kiến Vi cố ý ăn mặc khá nhã nhặn, kết quả lúc anh gọi người phục vụ thêm hai đĩa thịt bò, người phục vụ cũng hơi kinh ngạc nhìn anh.
Cả hai ăn đến thỏa mãn ra khỏi quán lẩu, Hạ Kiến Vi dẫn Lục Tri đi dạo phố một lát, hóng lấy làn gió đêm, gió đêm bên cầu hơi lạnh, nhưng lại thổi tan đi mùi lẩu trên người.
Hạ Kiến Vi châm một điếu thuốc, một đốm lửa bùng lên giữa những đầu ngón tay anh, “Em hút không?”
Lục Tri lắc đầu, “Chú là trưởng bối đầu tiên khuyên tôi hút thuốc uống rượu.”
Hạ Kiến Vi tựa vào lan can, trong miệng ngậm điếu thuốc, anh nghiêng đầu nhướng mày nói với Lục Tri trong làn sương khói lượn lờ: “Tôi vốn cũng không muốn làm trưởng bối của em, nhưng đáng tiếc mẹ tôi sinh tôi sớm hơn.”
“Hút thuốc uống rượu không che giấu được bản chất của một người, nó không đại biểu được điều gì cả, hơn nữa có những thứ em càng kiềm nén thì nó lại càng bật lại mạnh hơn.”
Lục Tri cảm giác được một loại nguy hiểm trên người Hạ Kiến Vi lúc này, tựa như một lưỡi dao, lại tựa như móng vuốt sắc bén của loài báo săn, tấn công cậu một cách tàn bạo.
Làm cậu rùng mình, làm cậu choáng ngợp, làm cậu sôi trào.
Tự dưng cậu nhớ tới nụ hôn như trong mơ kia, đúng vậy, Lục Tri nhớ rất rõ nụ hôn vô lý đó, mặc dù cả hai đều ăn ý không ai nhắc tới, nhưng chuyện đã xảy ra cũng không vì vậy mà không tồn tại.
Đó là lần đầu tiên Lục Tri hôn môi một người khác, không phải xúc cảm mềm mại như cánh hoa, cũng không có hương thơm làm say lòng người, nhưng không hiểu sao lại làm cậu cháy hừng hực như ngọn đuốc được thắp sáng, muốn ngừng mà không được, cậu không biết thứ khiến mình mê say là cồn hay là… Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi đột nhiên tiến đến gần cậu, giơ tay che kín đôi mắt của Lục Tri. Lục Tri lập tức chìm vào bóng tối, sau đó cậu nghe thấy giọng nói khàn khàn của Hạ Kiến Vi.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không nhịn được.”
Không nhịn được cái gì? Não Lục Tri có hơi không load kịp lời này.
Cậu nghĩ thế nào thì cũng hỏi ra như vậy.
Hạ Kiến Vi không biết nên nói nhóc con này ngây thơ hay là ngốc nghếch.
Anh tiến đến bên tai Lục Tri, nói thẳng ra với thiếu niên vẫn còn thơm mùi sữa này bằng giọng nói trầm khàn mang theo tình dục.
“Không nhịn được ăn sạch em.”
Lục Tri không nói gì, Hạ Kiến Vi lại xấu xa ghé vào tai cậu tiếp tục nói: “Nếu em không phải mười bảy mà là mười tám tuổi, tôi có thể chuốc say em, sau đó tiến vào em, chiếm hữu em.”
Lục Tri nghe thấy ẩn ý của Hạ Kiến Vi, hoài nghi có phải anh bị sữa đậu nành tối nay làm cho đầu óc mê man rồi hay không. Cho dù cậu có đồng ý ở bên Hạ Kiến Vi thì cũng nên là cậu tiến vào Hạ Kiến Vi, chiếm hữu Hạ Kiến Vi, Lục Tri chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ là bên bị xâm chiếm.
“Tôi không thích tình một đêm, hơn nữa uống say sẽ không có cách nào cương cứng một cách bình thường được.” Lục Tri bình tĩnh đáp lại trò đùa xấu xa của Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi chợt cảm thấy gió đêm nay đặc biệt lạnh lẽo, chẳng qua anh cũng chỉ nói mà thôi, muốn dọa đứa nhỏ này một chút, anh không có sở thích thừa nước đục thả câu, mà anh càng thích tình yêu sâu đậm tự nhiên của lưỡng tình tương duyệt hơn.
Mấy lời anh vừa mới nói này, hẳn là càng thích hợp với Chương Cư Bạch.
Gió lạnh ban đêm thổi đến, Hạ Kiến Vi tỏ ý có lẽ bọn họ nên trở về, nhỡ bị cảm lạnh thì mất nhiều hơn được.
“Đã gần mười giờ rồi, tôi phải đến quán bar.” Lục Tri liếc nhìn điện thại, đêm nay cậu còn phải đến quán bar hát nữa.
“Hôm nay?” Hạ Kiến Vi nghi ngờ hỏi.
“Vâng, thay ca với đồng nghiệp.”
“Vậy để tôi đưa em đến đó.” Hạ Kiến Vi thấy may vì mình không uống rượu, anh vốn nghĩ rằng sau mười giờ Lục Tri phải chăm chỉ học tập, không ngờ là phải đi làm thêm.
“Em sắp khai giảng rồi, bận lắm sao?”
eyJpdiI6ImpVaXV0NTd6VFwvakY5RmU0SVwvT0J3QT09IiwidmFsdWUiOiJJdUJqR1psQVFMWFFvd2FoczlnVVo4ZmpXb0IzZ3daN1BjOW16Vkltb0ZkMWlCME9xXC9XOCtkS2xBSEpNSHVtXC8iLCJtYWMiOiJlNDQzZDVkNmVlMDVkM2U5NjQwMGRhMmU0NzViMjY5ZGY4OWFmZWU2ZDlkNTk5MTIyNDU1ZGQ5ZjJmZTc3MDJjIn0=eyJpdiI6IjMzVG9zbzNkQU9qMXZDXC9Mb0ZaUTNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImpyYURwaHdLVEVybEt0WUt3eWFxNlZLTCtNdlI1VDlmWDNBa2MwaXFDNTNiK25lUmNZOU9Oa0ZpZHlKdk0ybG1pbzZRbmIzdDNkdXRCNnRPUlQ0UE1zT2c4SXF6UVc1SkRLYm1lTENBakUzYUVWK3lPazB3K3M1Z2wwMWYwRFZnQ0tjQmhpV2lXTVJcL090M3NxUlVlUXk0TURjbHJsejJiakNjWm02MnN3a1FZMXY1bURqdmVNUXVRNWRJVG12cThBbkQzOEkxQVVjdFg2ZlwvaVwvTTNSaVZNSk1XeVpKUVh4WVV1WFJwUGJxT1wvVjg1RGFEZUtcL09YWng2VU03Tm5BWiIsIm1hYyI6IjA0NTk0MjBjNDJlZDk1NzAwM2Q4YjhlYTQ5YTkwMzc5ZmRhZDMzY2FlOTMxY2QzNmU3YzgyZTA5MDhlM2Q4MzgifQ==eyJpdiI6IkVPV2E3VkRWWmJBRlY3WWJIZ0VIN2c9PSIsInZhbHVlIjoicFhYZXJcL1VVTXcreDJJWXJ5NmpEVEJtY3I4SHd4d2diOWpOOThEM2VjbTg5WmEyVXNHMit5SkFOZXBuY29vSG8iLCJtYWMiOiIxNjA0ZWY5NmEzOTNmNzZmYmM2ZDMyMjQ3MzU2NTk1ZjA4OTM0OTQ4MzFjMWYwMDFjNzM4NThlMDAxM2ZiZTQ4In0=eyJpdiI6IjlybFwvOUo0d3dWXC9Ka0RrXC94cWhQZ2c9PSIsInZhbHVlIjoiV2JGa0NIXC9WRWRJMVM3YTd5VWlyZ0YxT3RFZ0VNMCtkcUJuaWRHZzVFeTU1QmFTMzVIYzJGZ090Z3d1TW1BU0l3M0l2c2Z1N09CRHFHcFRcL1VXdmtTcEMwVlwvcEtJVW04UGRWSU94bGQxWWZ0UXdYZzBlUWtqK1hxTGluZUM1WlpkcklUeW11MStmeHJ6MndjWkh2bFNlcHA2VmVodWNkbm94eTBuaGpmMEI1enNURlhvQ0dyYXdxU0ROQmlQc3NLQVRKRTEwM2J3OWQ1eUJKdWZ3MzhBdDR5RGt5OTFtdW5hbXhUS3lQQTZHK2I2b0w0SkNySTFPK1Zmc21zUlRXY0dsTFZ1c0dvVVwvQ0RhZGtyc2RmdUVpZmRpYzJqOGlLXC9CczZYbzVyUjM4Vm1Ed2ZXZlE1MlFQN2RSZk5tbXkxNkZUWThqN0tUeGpZMUtzc2VUR012MzRnZnRGUUJhM1wvRTArb1lZOGJuXC9JeDRkaitxM3JOemJRV3pHSmxRRmNHNW9TUjVheko5dFl5bFNaeEZxdnp3UTVYWTkzUlRha1wvR09FVHlaOUdUbG9PNlY4SzJJRWxsXC9Oc3htN0NCeWp6bk5SRG5DU0RYSTJqa0JsQ1wvbWk2YUNnPT0iLCJtYWMiOiIxOGYzZTY4ZGRhNGRkNGQxNzMyYWM0YTkwN2QwMzIxMzMyNDMxY2UzNDM0ZTBkNGI0YmRlZDY5ODQ0MTZlMjlkIn0=eyJpdiI6IkRMVk1KM0t5dndWZXZ0ekx6MjVnWmc9PSIsInZhbHVlIjoiQTBRN1VCa2VmakxiZVhLejNOYTNyR1RxOVdVQmhHUzRQaFNkeGRlNkN6VkdMc1pOMHZSeTU5Q1FCZitOQnpmRyIsIm1hYyI6IjhjNDc3YTE5YTc5Zjc4ODY2ZWZmZGNkNDBjYjRiZTg5OGE3MzRiZGRiZTk2YzI3NmU3MmJmNWM1NjVlNWIyOGUifQ==eyJpdiI6ImIxbVA0OHhNR0VQWk8xbzlLMG9UZ1E9PSIsInZhbHVlIjoibjE5aG1Ud3g3NUlkUU5MK1IzZnNcL3VlbTNqdTZLeGdxVjlyRVlKSWpya3FJWjdKUlBPeXdWcFwvSm9aV3dMNjB6dDJtUjI0XC9BRE1EMG15cnZCaHkxUXpQbG4zYlJqK0tnenVuNnRkZm9ZXC9LYXV4UVFOMmZ2clZYbEVUOTRidmlXZVNtZE9Gb3Fvelp5ZmN3M0VnbmsxaTFTcW5aOFYwQ2k4ZHNIZ3RicmVKaGYrU3RNWTQwRnEwOEtOa05yd0VvZFhzanZuVUpTemFwSFwvSlhxVDhVcHMzdVoraE5OUytuVk40WE01ZFFBQ3lTOFpJc3FnT09QdXkra0NcL3A2dWNHMmpVbHFTWUE1U2J4R3kwTXllKzBLZnlwYThlVVg0aWlIQzB2VXkxRDNiQjYyK2FlcittOHEzbmptVmVYTVJBc0NOTGpyK0tIelRkZ1hXWGpqc3h0a1l5XC9lbVJUUlpCRVwvKzVjdHV0VTM0bWpxREhndmQ5cHNoXC9VcDFWUjAyekdxbkVWQk51VUJUSmRPRzhMdXdoS1hSbEk3YUcwSTZ4em1HMG8xN3FcL0NSTHc4SWlPdk5oZ0JBRjBNSHVkUlhUellrWVg5VHhSU0lzQm92V0QzMU9XUnRRPT0iLCJtYWMiOiI3MmQ2Yjg3ZWIwOTE0NDJjMDFkMzdjZTE5Mzc5ODY4YWJjMjgzZTE0ZGNmNTU0YjRkNzY3ZmMxN2Y1NjVmZWNlIn0=eyJpdiI6IkJFOXVZZ0VrNG51d1F2Y1llWlJxT0E9PSIsInZhbHVlIjoiTUpyYkFsNEhxc25sR09KUnZwa1I3eGtRODAzTlI4OGtuY2ZJUlEzUExIOURlQnIxT1FpTXBYSERkdGlHM09GcSIsIm1hYyI6Ijk5N2I4ODAwODYxY2NmZWE3YTk5Y2NiMmE5MTdhZmJmNTNiZmRkY2RkYjhhNDA0ZGE0MjIwZmM1MTVkNTJiODQifQ==eyJpdiI6IkIxc084UjZZM3ZXbExNNVFpT1pCWEE9PSIsInZhbHVlIjoiUyswelBCSDlDdXJYTlJWXC9zUEkwbmM3NXNxSzZudEttN1wvSjBPMmIyVTNic3BPMDdYQVwva1lmTVc3RHVxMUF5Z1JWc0JlRFkxemg5VXdXS0tmcytlUUNLRGlDaGR2enY5ZkdWTlgyTEdGSThOczFtUjlqU3pUZndKMTdLZGJISTAxbjV6VlBSRnBEVENaWWcrS21taUtcLytxa1VQbzI4YThRRW9iYWhlajkxUUJ0ZVI4SlFqbGdwWEF5WEhNbG5FellGajRnTDlPZ0JHY05UMktEWFwveDR4Vk5UR2VPT0NhXC9wUHR2R29LbUU4WkRFbWgwdGQ2dnplM0l3OWQxTEdQdmRHcDZGMEZRYXpXaW9tV3prQWViSEE9PSIsIm1hYyI6ImFlYWFiODlmMzNlYmJiNTY3ZmE0MjJkODc0MjBlNWZmZDkyMmFiM2ExZmJkMzZkZDgyN2ZhN2Q5NTAyYWRmYzkifQ==eyJpdiI6IlZsd2t1bDZNbTNUUlkyM3RDREs0bEE9PSIsInZhbHVlIjoicWpJS2w2Vkg3ckYzR1J3cm9IMjFQZmpJTXM4c24wa0duUjRUMlJrYlFvbDh5VE9cL3dycTg2dGplb25Sb3JpbHgiLCJtYWMiOiJmN2JjMDQ4MDI4NDRhMWMzNGQ1ZTZjYTZjNDZiYjAzYjk2N2UwZjZmMmExYjdiNmYxOTVlNGU4NjUxM2MzODkyIn0=eyJpdiI6Im9XM2JxVVFPZURBQW1CNlpuTCtWN0E9PSIsInZhbHVlIjoiV0JkMzNFbmw3aXZUZmNEOXJEWUFjQmRaSGp2ZjZaTTdDUWRTWlYwTmhzc2plMlVUVW9Pc2tubjc1a3JNdEZ5NFhFY3lWVUxRbFdjTHJTTlo3NGxPS0pnZkZ3bzhqampyUzFGbUdvRXZHc0hSOUpDd1pmdnN0ejMycFc3QmhpNlF0ZTJmaXpzTjFHXC92bDZzdG5JVGJNRitweHJINjdhUk5Yc0xRSitybitaTDR0UllJNmpHNHI4Z2s0NFpneVg1N1ErdzIrcGYzZHFUNHlaaWtzNTNUdm5WXC85eXVkbGVId3BhdWF0ZWNYalNcL0dSNTZqK1d2VFpXNCtJRXU5cFVla1NoSTVpVExWaGxMTGRvWmpcL2FFayt6SFZxazNNR29SaU5zcU5RZ3gwZ3h6QUJwRmFBazFhY213cm5JdmpJSStKTEVyM2g3dm9EVDlqYzlreHdBZ2QzbmZ2MElSejlMdFowdjVFaVlUV2RHSmJUREVDcEcrK2dVK01NWEdubzRVa1wvcm5jWGdXOXh1VjVxRytsUlNuYmE2VnUzRzdseUFmMkRUaDJGRnpiSkdvSEpnb1hGS2p3MG82UzFrNmp0WWh3T1RXUXVTdjVKc0QwM0xRcnpwbW00Zz09IiwibWFjIjoiMjE3ODYyYjhkZDIzOWRjNzAxNDE1MWEyMzhhMzcxZmQyYWFhNDlmZGI0ZmM3ZjE0ZjFkOTY5MWVlMmEzYzEyMSJ9eyJpdiI6IlBTM3p2ZVhqcVBsSzExMGl2bnRUdVE9PSIsInZhbHVlIjoiZmQ3N0hYeDkyV1RITVZTXC9UYkRJNlJxektpTVdBcGluMk9heXd5aW05NjVOZmRPZEZKZ0NtZ1lmcVVcL3BlbHZFIiwibWFjIjoiYTMwMTllY2E1YmU5YzU5MTQ4NWJiZjcxNGUwOTRjNTdjMzk5ODUyMmVkMmZhZmU2Yjg5NzExMTgzYmVkZjBhZiJ9eyJpdiI6ImppOVBoVXJ5c3JXanpMZWI4MkNLUGc9PSIsInZhbHVlIjoiTDN1Y1kycHRqOFN4SHl0bFVFb3BxdzZ1VW9Pb29xZ2R4dG53WTBaOEVkYVlPc1pyeW5NVytHMHZyMzJNQnpiOXB1NVR2WXpCTDZvanNHS09jUjJreUE9PSIsIm1hYyI6ImVlMWJiZTg3YTA3OTAxN2QzNjc4MmFkOWY3Y2Q2ZDFjNmUyZTVjZWZjZTc4ZDY1YTZhNzljY2JjMTEzNWEzMDYifQ==