Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây - Chương 15
- Home
- Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây
- Chương 15 - Muốn cùng Lục Tri trở thành quan hệ thân mật không thể tách rời
Đọc truyện Nhìn trúng con của đối tượng xem mắt phải làm sao đây Chương 15 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Chương 15 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Hạ Kiến Vi mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Edit: Rea
—————
Hạ Kiến Vi lấy một đôi dép lê mới cho Lục Tri thay, rồi lại thả con mèo xuống đất.
Lục Tri nhìn sàn nhà đắt tiền của Hạ Kiến Vi, rồi lại nhìn con mèo, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như thật sự gài Hạ Kiến Vi.
“Rửa tay trước đã, vừa rồi vẫn luôn ôm mèo.” Hạ Kiến Vi cởi áo khoác ra bỏ vào giỏ quần áo bẩn.
“Vâng.” Lục Tri đi theo Hạ Kiến Vi vào toilet.
Nhà Hạ Kiến Vi có một ban công rất lớn, bên trên đặt sô pha ngoài trời, lại còn đặt một cái xích đu, ngay cả Lục Tri cũng không khỏi muốn đi đến ngồi.
Hạ Kiến Vi lên lầu đi tắm, thay một bộ quần áo ở nhà rồi xuống lầu, tóc của anh còn có chút ẩm ướt, bọt nước nhỏ giọt trên khuôn mặt anh tuấn của anh, trượt xuống xương quai xanh, lúc anh đi ngang qua bên cạnh Lục Tri, một mùi hương thoang thoảng bay vào mũi cậu.
Không phải là loại mùi hương ngọt ngào, cũng không phải loại mùi nồng đậm, mà nó là loại hương thơm mát nhẹ, không hoàn toàn phù hợp với ấn tượng mà Hạ Kiến Vi mang đến cho người khác, anh hẳn là lửa nóng phiêu dật, thậm chí như con ngựa hoang thoát cương mang theo bản tính hoang dã.
Loại hương thơm mát nhẹ này ngược lại càng thích hợp với cảm giác Lục Tri cho người ta hơn, trong trẻo lạnh lùng.
“Em cứ tự nhiên, có thể ăn cơm nhanh thôi.” Hạ Kiến Vi lấy tạp dề ra buộc lại, tạp dề được làm bằng vải cotton, hoa văn là sọc xám trắng đơn giản.
Phòng bếp nhà Hạ Kiến Vi là kiểu mở, dụng cụ làm bếp và bát đũa vô tình không tinh xảo, Lục Tri đi qua, nhìn bóng dáng của anh nói: “Để tôi tới giúp.”
“Không cần, sẽ xong nhanh thôi.” Động tác của Hạ Kiến Vi rất nhanh, nhưng lại không hề loạn, đủ để nhìn ra sự thành thạo của anh.
Lục Tri cũng không rời đi, đứng một bên nhìn bóng dáng bận rộn của Hạ Kiến Vi, thân hình Hạ Kiến Vi cao lớn nhưng lại không cường tráng, vòng eo không nói là thon nhưng lại mạnh mẽ hữu lực, dáng người của anh là một hình tam giác ngược chân chính, vai rộng mông hẹp.
Khi anh cúi xuống rửa rau, một đoạn làn da màu lúa mạch khỏe mạnh lộ ra, vô cớ làm người xem miệng khô lưỡi khô, nếu bế lên thì xúc cảm nhất định rất tốt.
Lục Tri thu lại ánh mắt dừng trên eo Hạ Kiến Vi, đi đến một bên chơi đùa với mèo con, cậu dùng gậy chọc mèo đùa với mèo con một lúc, đáng tiếc không biết có phải vì thân thể mèo con yếu ớt hay không mà nó cũng không thích nhúc nhích, Lục Tri dùng gậy chọc mèo chọc nó chơi nhưng nó chỉ biết dùng đôi mắt ướt át nhìn Lục Tri, phát ra tiếng kêu nhỏ rất đáng thương.
Lục Tri nhất thời cũng không nỡ trêu đùa nó, vậy nên cậu đổ thức ăn và nước cho nó ăn.
Trước đây Lục Tri thường xuyên cho nó ăn, thân thể nó yếu ớt nên thường không chen được với những con mèo khác, thường xuyên không giành được đồ ăn, Lục Tri không thể không phá lệ đút nó.
“Meo ~” Sau khi mèo con ăn xong thức ăn cho mèo thì dùng mặt cọ cọ ngón tay Lục Tri.
Lục Tri bất giác nhếch khóe miệng, “Thật là một đứa nhỏ dính người.”
“Meo ~” Mèo con nghiêng đầu, híp mắt nhìn cậu khẽ kêu một tiếng.
Hạ Kiến Vi bưng đồ ăn ra thì thấy cảnh này, Lục Tri thật sự rất thích mèo nha.
“Ăn cơm nào.”
“Vâng.” Lục Tri đứng lên định đi rửa tay, mèo con lại đi theo sau cậu, cậu vừa đi một bước thì nó lại chạy theo vài bước.
Hạ Kiến Vi bật cười, “Rõ ràng tôi mới là chủ nó, thế mà đứa nhỏ này lại thích em như vậy.”
“Nuôi nó ăn thêm vài ngày nữa là quen rồi, nó rất ngoan.” Dường như Lục Tri có vài phần lo lắng Hạ Kiến Vi không thích nó.
Hạ Kiến Vi thấy Lục Tri lộ ra vẻ mặt lo lắng, trong lòng ngược lại có hơi ghen với nhóc mèo con, sắc mặt ngày thường không vui không giận, thế mà mèo con vừa đến là trên người lại thay đổi hoàn toàn.
“Đùa với em thôi, chú Hạ của em là người keo kiệt như vậy sao? Mau đi rửa tay rồi ăn cơm đi.” Hạ Kiến Vi đẩy Lục Tri một cái, độ ấm tay anh xuyên qua quần áo truyền tới, Lục Tri ngây người một chút, lúc này mới đi rửa tay.
Lúc hai người ăn cơm, thỉnh thoảng mèo con cũng sẽ kêu một tiếng với họ.
“Mày không thể ăn những thứ này.” Hạ Kiến Vi liếc nhìn mèo con một cái, vừa rồi rõ ràng là Lục Tri đã cho nhóc này ăn rồi, vậy mà nó còn muốn ăn nữa.
“Trước đây nó không tranh được với những con mèo khác nên thường xuyên đói bụng, thế nên luôn muốn ăn, mỗi ngày cho nó ăn lượng thức ăn mèo vừa phải, cho dù là nó quấn lấy chú thì chú cũng không thể cho nó ăn nhiều.” Lục Tri dặn dò nói.
“Ừm, tôi nhớ rồi.” Hạ Kiến Vi lại quay đầu nhìn cậu, “Nó không thể ăn nhiều, còn em thì ăn nhiều một chút, không phải ở tuổi này đều ăn rất nhiều* sao? Sao lại nhã nhặn như vậy.”
(Raw: nửa đứa trẻ ăn nghèo người lớn, ý chỉ ăn nhiều nhưng không lao động, không có ác ý, chỉ là trò đùa mà cha mẹ giả vờ đánh mắng con cái)
“Vâng, cảm ơn.” Điều mà Hạ Kiến Vi làm Lục Tri thấy rất thoải mái là anh sẽ không tùy tiện gắp thức ăn cho cậu, cho dù là giới thiệu món ăn gì, anh cũng sẽ chỉ đặt đĩa thức ăn trước mặt cậu.
Hai người ăn cơm trưa xong, Lục Tri khăng khăng muốn giúp Hạ Kiến Vi rửa bát, Hạ Kiến Vi cũng để cậu đi, anh ước gì Lục Tri ở đây như đang ở nhà mình vậy.
“Xem phim không? Nhà tôi có không ít đĩa phim hay.” Hạ Kiến Vi đặt quả táo đã gọt sạch vỏ trước mặt Lục Tri.
Lục Tri dùng tăm xiên một miếng, rất ngọt.
“Vâng.” Dù sao Lục Tri cũng rảnh không có việc gì làm.
Trong nhà Hạ Kiến Vi có rạp chiếu phim gia đình, sau khi Lục Tri đi vào mới phát hiện có lẽ không phải vô cớ mà có người thù nhà giàu, rạp chiếu phim gia đình này trang hoàng còn xa hoa hơn rạp chiếu phim bên ngoài không biết bao nhiêu lần.
“Thích xem phim gì? Huyền nghi trinh thám hay phim tình cảm? Phim thảm họa?” Hạ Kiến Vi có một ngăn tủ đầy đĩa.
“Huyền nghi trinh thám đi ạ.” Lục Tri ngồi xuống sô pha, sô pha mềm mại khiến cậu thả lỏng gân cốt theo bản năng.
“Ta có cùng sở thích đấy.” Bản thân Hạ Kiến Vi cũng rất thích huyền nghi trinh thám, cũng đã đọc không ít tiểu thuyết, bao gồm Arthur Conan, Seichou Matsumoto, Agatha Christy anh đều đã đọc qua.
Hạ Kiến Vi chiếu phim xong xuôi, còn mình thì đi lấy rất nhiều đồ uống và đồ ăn vặt tới, đặt đầy một bàn.
“Quả nhiên xem phim thì miệng không thể nhàn rỗi.”
Trái lại Lục Tri không ngờ Hạ Kiến Vi, một người đàn ông hai mươi tám tuổi, thế mà còn có một mặt trẻ con như vậy.
Hai người bọn họ đều thuộc kiểu tương đối yên tĩnh khi xem phim. Lục Tri nghiêm túc xem phim, lúc đầu còn sẽ ăn hai miếng đồ ăn vặt, chờ đến khi tình tiết dần trở nên hay hơn thì sự chú ý của cậu sẽ đặt toàn bộ vào bộ phim.
Khác với Lục Tri đang chuyên tâm xem phim, những bộ phim này Hạ Kiến Vi đã xem qua mấy lần, mục đích của anh không phải là để xem phim mà là để ngắm Lục Tri.
Dưới ánh sáng lờ mờ, Hạ Kiến Vi quan sát sườn mặt chuyên chú của Lục Tri một cách không kiêng nể gì.
Jenny nói không sai, Lục Tri đúng thật là một bé trai xinh đẹp.
Mười bảy tuổi, thanh xuân tuổi trẻ, ngũ quan và thân hình đều chưa hoàn toàn trổ mã, cậu như một cây non phát triển mạnh mẽ, đợi đến khi cậu lớn lên thành đại thụ che trời thì sẽ lại có bao nhiêu người lụy tim vì cậu.
Là một cậu trai mà nói thì khuôn mặt của Lục Tri quả thật là quá đỗi tinh xảo, bộ dạng cậu rất xinh đẹp, nhưng lại không có chút nữ tính nào, trong sạch khoan khoái, lại mang theo chút kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất của nam sinh ở tuổi này, chỉ là kiêu ngạo của cậu khá hướng nội, trừ phi người khác trêu chọc cậu thì bình thường sẽ không dễ dàng lộ ra.
Hạ Kiến Vi nhìn sườn mặt cậu, trong lòng dấy lên một dục vọng, anh muốn hôn môi cậu, muốn cùng Lục Tri trở thành quan hệ thân mật không thể tách rời.
Anh biết tim mình đã không chỉ tồn tại cảm tình đối với Lục Tri, anh thật sự bức thiết muốn ở bên Lục Tri, muốn có được cậu.
Lục Tri bị nội dung phim hấp dẫn, nhìn màn hình lớn không chớp mắt, hung thủ là ai? Dùng thủ pháp gì? Liệu công lý có được thực thi?
Đầu óc cậu không ngừng chuyển động theo tình tiết, bỗng nhiên cậu cảm giác được một sức nặng đè lên vai mình, Lục Tri buộc phải hoàn hồn từ trong nội dung phim.
Quay đầu nhìn, là đầu của Hạ Kiến Vi, anh tựa lên vai mình ngủ rồi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Lục Tri chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy sườn mặt của Hạ Kiến Vi, tóc của anh quét qua cổ mình ngứa ngáy, cậu có nên gọi anh tỉnh dậy không?
Lục Tri suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn chọn không nhúc nhích, để mặc Hạ Kiến Vi tựa lên vai cậu ngủ, cậu biết lúc trước Hạ Kiến Vi vẫn luôn rất bận rộn, chắc là đã mệt muốn chết rồi, hôm nay còn cùng mình tặng mèo cả một buổi sáng, trưa lại còn làm cơm trưa cho mình.
Ngoại trừ ba cậu ra có lẽ sẽ không có người thứ hai đối xử với cậu tốt như vậy.
Nhưng điều mà Lục Tri không biết là chú Hạ cao lớn vĩ đại trong lòng cậu đang giả vờ ngủ đến vui vẻ, bong bóng màu hồng trong lòng gần như muốn tràn ra khỏi lồng ngực.
Đúng là quá gầy, hơn nữa chiều cao cũng không thích hợp, dựa lâu đau cổ.
Nhưng Hạ Kiến Vi vẫn cảm thấy rất đáng giá, có lời!
Khi bộ phim sắp kết thúc, Hạ Kiến Vi mới giả vờ như vừa mới tỉnh lại.
“Xin lỗi, tôi ngủ quên mất, đè lâu như vậy vai rất đau phải không?”
Lục Tri lắc đầu, “Không sao, chú Hạ chú ý nghỉ ngơi mới đúng.”
Khi Hạ Kiến Vi đang định nói gì đó thì điện thoại của Lục Tri reo lên, cậu nhìn thoáng qua rồi nói với Hạ Kiến Vi: “Xin lỗi, tôi nhận điện thoại đã.”
“Được, có cần tôi tránh một chút không?” Hạ Kiến Vi săn sóc hỏi.
“Không cần.” Lục Tri xua tay.
“Lỡ như là bạn gái, bị tôi nghe thấy thì không tốt.” Hạ Kiến Vi như lơ đãng nói.
Lục Tri nhấc máy rồi lại nói với Hạ Kiến Vi: “Tôi không có bạn gái, là ba tôi.”
Trong lòng Hạ Kiến Vi lập tức bắn pháo hoa, không có bạn gái! Nhưng nhỡ có bạn trai thì làm sao bây giờ?
“Vâng, con ở chỗ chú Hạ.”
“Được, con sẽ về ngay, tạm biệt.”
Tốc độ Lục Tri nói chuyện điện thoại rất nhanh, tâm tình Hạ Kiến Vi có hơi sa sút khi nghe thấy Lục Tri phải đi về, anh còn nghĩ lát nữa cùng nhau ăn cơm tối rồi anh sẽ đưa Lục Tri đến quán bar mà.
“Chú Hạ, tôi về trước.” Lục Tri đứng dậy.
“Được, để tôi đưa em về.”
“Không cần phiền, tôi nhớ rõ đường.” Trí nhớ của Lục Tri không tồi, đường đã đi qua một lần thường sẽ không mắc lỗi.
“Nơi này ra ngoài không dễ bắt xe, tôi đưa em.” Nói xong Hạ Kiến Vi liền đi ra ngoài trước Lục Tri một bước.
eyJpdiI6InJxcUIwNUt1M3BYamhybjJUNnBvQ0E9PSIsInZhbHVlIjoiRXViTjFZSDlXSFlcL1Rnc3FlTWNaeWNkV1FwTnNZZ21Yb3NlTk9HTm1hVk8zQnBCZGVwVFdZVDdzb1pLZXRDMjQiLCJtYWMiOiJhZTJmYjBjNmQyMTVhNWRhOTFlMzRjZDcwNWI4MGIxMGYwNDIxZjM5YzlmNWZiZTRhZmNmOTU2OWVhN2IyZmJmIn0=eyJpdiI6InBENE5qaHRzalpBY0RFVDdSeHdXNkE9PSIsInZhbHVlIjoiR2lsVTd1c1Rna0V2YmVRRFV5SkJSMEwxWW5ZNXVcL3JkemR2U0p0a2w5ZW5cL1hvMVZtSEFyTkpJM2p0VlAwMTBjOElrY1c4eFNhdHp6T215QlhYTDB3Nmd6cGVMUzFFUnRxQ241RXBWaVBadks5dlwvS1ZCMmU5YlE2YXV2NzZwOEs3Rmd3anFoRFZCY2UxejJTYUZ4WDVoZGkxeFFrN2xHQ1RYT1M5THd1QzhhV0ZJVWYrRm9sMnlDQmlydUdobmlUZ0FzWUFodEpaUTBhd3hnVHpiaW9BQjR3SlhBNXNQOFdiWUlPSUR1QjFSaHNTUUluem5YSDdNd2I5Vk9LKzQ1T2pwVWhpNXJFVDFWQUJhTUxnNU9cL3o1cXp6eHNVSlVuY2RGRUpIZmR5clZLTHFoeU1FVTJMeld3dUhTdStnMnBTIiwibWFjIjoiNjE1ZjE1NzEzNDY3N2U2N2E2NzU2OGU0M2Y2NzIxNGI0MWZmMTc2ZGViODM3ZjgwMjkxZGI3ZWIxNGEyY2ZlYiJ9eyJpdiI6IkNDWGtZZEc4UUZKbWg1YzdFV2kxblE9PSIsInZhbHVlIjoiSW5ZNGYrd0dhSzMzaXBcL3phRUhzSW5zWEFtUzFUS2Uzb1NENVwvZmlPemVES0xna3VmR2RMVXI0Y0NZWGdnV25mIiwibWFjIjoiM2MwYzk2Nzg4NGRhNGJiODEzMDk4MDZiMDNiOWU1YWY5NDRlN2QwNzIzNjkyNzU4N2EyZDljZTVlYmZmMzI2YiJ9eyJpdiI6Ik1DN2FMQ2RxbWxMd0JtbW1oWFJrV1E9PSIsInZhbHVlIjoiUnUwbk9MWFdVSlZkK2ViWURPcm05QjI4aEc4U1wveE13bGFnV0s4SEk3am1NOWlIZ21jRmxmRXBhRm5yWVdVVDhQbmNFRVMrTVwvTHFxZlwvMVpLZ3FMczlmWXE0K0h6akpPSmgrSlV5N01CUUlmQ2x4OVFUWGI5dDVXY1cwUVFpQTRmTjJ0WG1YNENjalVBS3crNWFqZDJOVTEwYzBnanJveFd6aEVrY3dBcE9xOVRyV2pqZDdkeGhvSXU3WG9RMTV4b05NUjg5Ymo4WWQ1Q3VmeGxFclJOQjI0dUNXOXpcL1pQN0x3UFU5dDlJZWNxV29sVldwcVVcL0RsbFdGTkJ2bngweGdCRU5iVzFcL0VIdmZSbEYrZFhEaWc9PSIsIm1hYyI6IjU2MjU1YTYzZmMwZWY4OWExZjVhMzFiM2I0YTRhNWE4MWQ3YzM2NjVjZDAzMGFiZjEwZThlYjc1NGJhYTliMjIifQ==eyJpdiI6IklsUmFNK0dzTEx2SnQ4Wk81WG50clE9PSIsInZhbHVlIjoiRjBCK0JMcHprVG9OdWxiWVVicGRBOFMyQ202dVNxRE16Q1NBUWV0WEJJN1ljQ1lvZ2M2SFA2U2JyVUY2U2owTCIsIm1hYyI6ImU5OTExOTJkZWIxNzg4NTRmZGY5NDkyMTllZWU3OTUwOWUyOTM4MWExMmFhZjcxZTUxMWMwYzI1YjE2MzUwNmEifQ==eyJpdiI6Ik9JY2d6am1BTlVqeW9PTTF2bk5kdVE9PSIsInZhbHVlIjoibTZHZWFOU1ZVZHBGTzhBb0Q1VGo2ZkNwZG10TzhobmN3dlNqSGhtNUFsaWJRSHJvblJXaUtCdVlETVZlRk5BTklYb1U5amxXYXdXR3NGTCtTZmFMc3NcL0pYUGJOOFpzdGx5N28wTXVXcXd6ZTkzb3E5d3pmaERcL2hOdTVKd1UwVXRGUlpjekJtb1FPSVBXbVpETXJJUTZJOGFsdXFnbVVoY2R0ZGVwZ0FGZUpXM1BlQm1ZcWtLdHVXek1aR0ZzdVE1cjB3V3RpN2RUeG1oejVra3Y5V0RYMmFVXC9GSWoxcTVQZlVyYllyOWlNbDNqanc5aGs3cHBxQU16YnlFTEVSK1phRXRcL09Kd3RWNWtvbHJ0QmRsbCtBeEc1UU9yZTNIanZ3MEFwM1pNaDFjU0RoMG9KNERNckErTWI2TGRFb25mUnNxNGlSVTRIXC80VU5qejF2MVE4MVJBaUQwWVJCdExnMlBGa1NBT0EwbDZ5TTNBb3hTXC9ZK2ZsWXpUd3ZieE81MGhmYnE1OHlqY0RnSEF0VXJxcHRiWFgxem8zcDFiVE9udXMzWnRoRlBQVGdyMXBCNThUc0JhckkydlhpQWhTdU5SOHlKcmZMeHJJdlVKVW1PdlpoT3VDRGhvblFtNmI1SDZaT25OYnJQTktiXC8wbHowSUMwNE9DSkxhRVpSSXA2R0VXdE1OMkVCN2kwXC9VSEluWkJxcWhoOFk2NU9WXC8wYW8zYlhaZnB5aVhNPSIsIm1hYyI6ImZlNjY1ZjMzN2ZkOGJjNzIyYzFjNWM2MjRmZWE2OTA5MTJhOGQ4ZmI4YWQ5ZWQyZTQwZjgxM2QwYTM3MDgyNTYifQ==eyJpdiI6ImJaSHhQVk9qdlVyXC85Q3FJbVhmbVhRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJCYmtjcEpJd3drRDRwSnluZkJuMFBkM0tEZUs1U3RnRUU2V0lkeU1HNHRHTkliMXJvWnpaT0xpdFwvWHFpSm9pIiwibWFjIjoiYmQwODI2NGQ3MDIzMDM2OTZlZTBiZTQ0YmNkODRiOTU1MTMyYTRkZmU3NzZlOTlhZTAwMGM3OWM5MGJiOTgxZiJ9eyJpdiI6IlBKQUNab2VsekZXM25teWtrVTB5TEE9PSIsInZhbHVlIjoiVmtVelBidXltc0gwemh5bTRyMjFkXC9BdGV6bjdmWXlNdzhoeXcrZU1xVlZTYWdFSk53QjRcL1wvbHY0STRPZlpKS3VKSFFqQXRJMDF3N0pzbVhBYmM4a0xRK1pUNWFtNzdia3ZjVlRqOGJaUTN1YWxqRjVuOTNXaGw5dlp6aVY3YnNxaGU3YkJwNjB2K28rWnhuWlJBWm50WVBkZmI1WDhBbktRUlBQSFNZZU9CMDlhXC9pWmhcL2xRamU4SVlFWkhsdGhZeGRxbERqeURhZnR5a1FkSVwvM1VEUXZiUWp0S1R4Uk1lcjh1N2ZWalhqTTVsRW9od0xOUVFSSTZObGo1MFFsUVUyMWFxNzJEMmlUXC9JMUo1QmplS1FJQUVuTTlxQjdCaW9vRlhOMUVlTGtFR015WjdLN3VCVWtudVB2dXFOZDBjVURjblJRaHpHNldtWmlSMjVzamtsYnhFeEI2XC9vM3R3cHhGRlIyQ0dUTjZxbEp0MG9ncUpWdXBia3FldHV3bk5CZFF5MG9pZ3ZlV0puNzdDdlBOZGVKbXpUVkhBZ0s1V0dtbjc2RDd5R0NFTFpjamZ0Qnc3NlhUWDZGWDZVcXh5TitQUFl0Z1NzQldoYzJpOHJOamUxd2ZxUHl5aG9raFFkelJXa1RzV0FsOEtLM2JjVFRGa21MaHRCRVwvZmV0emoiLCJtYWMiOiJlYTEyMWNkODQ3M2VjZmRkZjMzNDQ3YWFiMDMwOGE0YWU4MjAxZjhkOWRkMDI0ZDI4MWYyMWU2MjA0ZjU1ODNiIn0=eyJpdiI6InpKVGJMYXFaKzVWU1wvbEcwdzZMU2t3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkkzMmFsYk5tb2UwVnRmNlVLcVM3U2dBS0cwMVFQMWVQMXllTEY3bkF1bU82SmlzdnFwMHhCRUcrWndNTHRoRVoiLCJtYWMiOiJmNzBmMDUyYTg1ZmYwMzcyZmM4Y2E5OGY3MzRlYjc4ODVlNjBmOTQzMGRhMzYyOTkzZjE5Y2E4Y2YxMmM0MWY4In0=eyJpdiI6Ijh2WlIyUGNJRFFZTVwvcGEwcFpGd0tnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFOZU9OWldoNHV4ZUZKdSs2cDJicVRuV2JLeUx5WVwvNXlQSHZxZU9hcWtYUk5wTk5cL0F0WERibFJMSGp4V3c3TlRnVVF4Z1wvTGY3cVZcL3pudnUwVGtzUkQ2WWNlSlQ0UFRpXC9ZYW5Fd01IYlZ5eVJvTUV3Q1FLME9wQlFKS3JzVDBmdFhjK01hdDhnd2J2VW5OaTFQK0lnPT0iLCJtYWMiOiI1OWU5YjM4ZTM1YTczNGE4NjJhYWQ1NDFkNzQ3NjFlM2MwZDY1ZjU4ZTE2NmE0ZjgzMTBjYmYyNjY0OGJmNmU4In0=eyJpdiI6IkozZnJLZnRBcmFuOUVrTHhYZURwQlE9PSIsInZhbHVlIjoieWYzUlVsdUgrckJiRVR2V0RoeTlOdkZDdWJiQWVCNkZtbTNueEx1Y2Q2ZjhERTFXdFRvWTVheUd1SFkxa3g5YiIsIm1hYyI6Ijg4M2NiZTMzNDZkYzA4M2E1NWE0MjY4ZjFlZDI4ZDBhYmE1MzRlZWQ4ZjYyZWQwM2QxMTQ0ZGM4NzRiMjEwYjIifQ==eyJpdiI6InBTRTBjXC9mMU1Yc0l3RlhuTXFzWExBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IitVNWdBdkhFdTlNZkdzUW1pOEZsRTRISGM4TkxIcG4zMlZydXd3ejM3SnA2bjJJMzlHZEg2bkFGWXN0VGNPUHdRTmcyVFloWXl5TjAzUFl6ZGpPNHVtN29rWW5FdmZhOFNUTGpnWXQyNktTNExHQVRCR2RUdjBRd2dOeUxjK2xWcmk5OFZWZHg1ejU4dDFHSko5UXJvUmIwSWNoOHZ3ZkhIQXZJa1Q1Ym83MlNSWmE1WjYyS2crcWVwMVJURmtubXlWd29UZlZCMGxMQ1pGdXNZckxxS0lncHNTRlprSW1SNWVRalFFS0ZsbGs9IiwibWFjIjoiM2Q1MDAwZjMzNTgxMGRlNDZkNTM1Yzg0MjYyOTViNmMyNjExNzRlMGEzNGE5ODAzM2M0MmU2Y2QyM2RmM2YwNCJ9