Nhật ký thú cưng của thiên địch - Chương 66
Đọc truyện Nhật ký thú cưng của thiên địch Chương 66 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch – Chương 66 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch – Nguyệt Cầm Ỷ Mộng mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Không phải anh keo kiệt không muốn cho nó vào trong nhưng mà phân của nó có mùi rất hôi, đành phải để nó ở ngoài.
Cũng may loài thú này có thể chịu lạnh.
Làm một hồi tự nhiên anh nghĩ, hay là bắt thêm vài con thú nhỏ về nuôi, chẳng cần nuôi nó lớn, chỉ mong vào mùa đông này nếu không có con mồi thì mang nó ra giết thịt bồi bổ cho chuột nhỏ.
Càng nghĩ càng thấy có lý, anh quyết định ngày mai tranh thủ trời chưa đổ tuyết sẽ đi.
Không phải thú nhân chưa từng nghĩ đến chuyện này nhưng họ ngại nuôi con mồi sẽ làm ám mùi của nó gần chỗ ở của mình nhưng lúc này anh chỉ có thể nghĩ nhiều hơn, trong nhà còn có nhiều hai quả trứng đợi anh nuôi.
Bên trong nhà có ba nhỏ ngủ ngon, bên ngoài chim to hì hục hì hục không hết việc.
Đợi anh vào đến trong nhà thì ba con vẫn còn ngủ.
Chuột nhỏ rõ ràng đã sinh rồi mà vẫn ham ngủ.
” Chuột nhỏ, dậy đi nào.”
Anh lay lay cái móng nhỏ của con chuột.
” Chít…”
Chuột nhỏ chỉ kêu một tiếng.
Kéo kéo móng nhỏ, lại sờ sờ tai nhỏ…
Cuối cùng phải nắm đuôi nhỏ kéo ra.
” Chít!”
Một cái tát tát vào trên ngón tay anh.
” Dậy nào, ăn đã rồi ngủ sau.”
Anh ôm con chuột nhỏ rời khỏi ổ.
” Em nghe anh gõ cọc cọc gì ngoài kia, anh làm gì thế?”
Bạch Kỳ Thư trùm chăn ngồi bên cạnh anh húp canh hỏi.
” Anh làm cái chuồng.”
Eagle đưa thịt cho cậu.
” Chuồng? Anh muốn nuôi con gì hả? Mà em thấy nuôi động vật cũng được đó, nuôi nuôi mùa đông sẽ có thịt ăn rồi, cơ mà trong bộ lạc không có nuôi.”
Bạch Kỳ Thư mắt sáng lên.
” Thú nuôi có mùi rất nặng.”
Anh nói.
Bạch Kỳ Thư hiểu.
Thú nhân đều ghét lãnh địa của mình có mùi khác.
” Chúng ta có thể kiếm một khoảng đất trong bộ lạc mà nuôi chúng.”
Bạch Kỳ Thư nghĩ ra được một cách khác.
” Ừm, có lẽ nên như vậy, kiếm thú ăn cỏ, chỉ cần mỗi ngày cho nó chút rau dại là được.”
Eagle gật đầu.
” Em thấy bộ lạc vẫn còn rất nhiều hang động bỏ trống không người ở, chúng ta cũng có thể nuôi chúng ở đó, không sợ con gì bắt đi mất.”
Bạch Kỳ Thư ngẫm nghĩ, khó là khả thi.
” Được, mai anh sẽ đi xem thử, trước khi tuyết rơi sẽ cố gắng nuôi chúng nhiều một chút.”
Eagle đồng ý.
” Anh có bắt về một con thú có vú, em nhớ cho nó ăn cỏ nhé, anh sẽ cắt nhiều cỏ để trong nhà.”
Anh lại nói.
” Thú có vú? Ý anh là thú sinh con hả?”
Bạch Kỳ Thư hỏi lại.
” Ừm, nó đã sinh rồi, bây giờ nó có sữa, đợi chuột nhỏ ra đời sẽ có sữa uống.”
Eagle gật đầu.
Thì ra thú nhân cũng sẽ nuôi con bằng sữa.
” Em biết rồi.”
Bạch Kỳ Thư ăn xong thì lập tức chui vào ổ.
” Kỳ Kỳ, em sinh rồi mà sao vẫn thích ngủ như vậy?”
Chim to tò mò hỏi.
” Em không biết nữa, cơ mà họ nhà em một lần thụ thai có thể sinh nhiều lần đó, có khi trong này còn nữa này.”1
Con chuột nhỏ tiếu táo nói xong thì biến thành chuột chui vào ổ.
Chim to bị cậu nói đến ngẩn người, rồi lại thấy con chuột nhỏ trốn mất dạng thì hiểu ra.
Muốn lười thì nói thẳng đi, còn lấy lý do nữa, đúng là con chuột gian xảo.1
Eagle bất đắc dĩ chọt chọt cái mũi nhỏ của cậu.
Dọn dẹp một thứ một chút rồi anh cũng biến thành chim to nằm xuống nệm bông, đôi cánh anh giang nhẹ ra kéo cái ổ vào lòng mình, bắt đầu ấp trứng.
Thú nhân mỗi ngày chỉ cần ấp hai lần vào buổi trưa và buổi tối là được rồi.
Ấp trứng cũng cần kỹ thuật, không thể quá đè nặng trứng, phải dùng phần bụng lông mềm mại mà ôm trứng.
Thú nhân tộc chim hình thể lớn thì chỉ cần nằm nghiêng rồi ôm lấy trứng là được, để cho thân nhiệt của mình cùng trứng tiếp xúc là được rồi.
…
Buổi sáng hôm sau Eagle đi từ rất sớm, Bạch Kỳ Thư còn nhớ anh đã nói phải cho thú có vú ăn cỏ, bên trên nắp hầm ngầm có đặt một bó cỏ.
Cỏ là hôm qua Eagle đã cắt, thời tiết này cỏ sẽ không héo nhanh nhưng để bên ngoài gió lạnh sẽ làm nó bị sơ cứng.
Bạch Kỳ Thư đứng dậy choàng vào người một tấm áo choàng lông chim, xác định bản thân không hé ra chút nào rồi mới đẩy cửa đi ra.
Cậu cũng không cần đẩy nhiều, đủ cậu chui là được rồi.
Bên ngoài sân lúc này đã xuất hiện thêm một cái chuồng cao chừng mét, bên trong có tiếng be be kêu hoà cùng gió lạnh.
Bạch Kỳ Thư hai mắt toả sáng chạy tới.
Chuồng gỗ có một cánh cửa gỗ cao chắn ngang, từ ngoài nhìn vào có thể thấy một con thú tuyết trắng hình thể giống như con dê, hai lỗ tai nhọn khẽ phẩy mỗi khi bên ngoài có tiếng động.
Giống dê nhưng thân lại màu trắng, đủ lạ.1
Bạch Kỳ Thư ngồi bên ngoài mắt to trừng mắt nhỏ với nó một hồi mới đưa cỏ cho nó ăn.
Con thú vậy mà cũng không sợ người lắm, hay là nó ngửi được khí tức động vật nhỏ giống mình nên không sợ, há mồm ngậm lấy cỏ, nhai nhai.
Bạch Kỳ Thư ngồi chòm hỗm hứng thú nhìn nó, rất muốn sờ sờ nó lại sợ nó gặm nên thôi.
Thú ở đây nhìn vậy chứ cũng không có hiền đâu.
Cậu ngồi một chút đã thấy lạnh lạnh, quyết định đút hết số cỏ vào chuồng rồi chạy vào nhà.
Bên cạnh chuồng có một thùng nước, nó có muốn uống thì ghé đầu ra mà uống, dù sao nước đó dùng để rửa tay, nước sạch để uống đều ở trong động.
Bỏ thêm củi vào đống lửa, Bạch Kỳ Thư quyết định may hai tấm áo choàng nhỏ cho hai quả trứng.
Trời điểm chúng phá vỡ sẽ rất lạnh, giờ làm, đến lúc đó sẽ có mà sài.
Eagle nói rằng thú nhân sau khi nở cũng có thể biến thành người, nhưng rất không ổn định, dù vậy cũng cần thiết may áo cho chúng khỏi trần truồng.
Vì chuyện này mà Eagle đã đi săn ít con thú non có lớp da mềm mại, đã được cất giữ từ lâu, lúc này vừa hợp lấy ra sài.
Áo choàng cũng không khó may, dựa theo lớp da thú có sẳn cứ thế mà để nguyên rồi thêm bông vào là được.
Như này giống như đang mang trên mình một con thú ấy, nhìn không nghĩ sẽ tưởng là một con thú.
Rất là phong cách.
Thú nhân ấu tể khi mới biến thân có hình thể giống như loài người lúc một hai tuổi, có thể bò hoặc đi rồi.
Lớp da lông kia vừa đủ, không dài không ngắn.
Lộc cộc.
Bạch Kỳ Thư đưa mắt nhìn qua, vội vàng đỡ lấy cái trứng nhỏ hiếu động muốn nhảy ra ngoài.
” Con làm gì vậy, té xuống thì làm sao, sẽ không nỡ ra được đâu đó, ngoan ngoãn nằm đó cùng anh em mình đi.”
Bạch Kỳ Thư răn dạy, bỏ nó vào ổ bông.
Ổ bông cao chừng bốn mươi centimet chứ chẳng ít, bên trong có lớp bông nên chúng nó chỉ cần lăn một cái là ra tới nơi luôn rồi.
Rớt xuống thì chắc người trứng một nơi mất.
Nhưng mà cái trứng kia cũng không chịu yên, nhất định muốn nhảy ra ngoài.
Bạch Kỳ Thư sợ nó sơ sẩy lọt ra nên quyết định mang một ít bông đổ ra nệm bông, thả cả hai quả trứng vào đó.
eyJpdiI6IkR4QzV2VkdzaXZ4aFRHYVg4NGxlZHc9PSIsInZhbHVlIjoiN3pPM1dvTExqRWYxVVlWZkVWdXo5Y3dxNG5QSHVaOHlaMXNCUG1DclVzZm5udzZDelwvOVNRcExCVllxbUdYbFQiLCJtYWMiOiI5ODk2OWViZjRkZTBhODZjODYzY2Y5Y2M1NjI1NGY4M2ZjYjJlMmM4NjU1ZGVjYzQzNzFkMmQ5NTc0YzRjNjQ4In0=eyJpdiI6IklOekJubWtTa3g1OEUwbHRFMCtCK3c9PSIsInZhbHVlIjoiVlwvejRHb0R6Uk5qS3FnUElIZFhxaHdzVTJuUGFHeUJ1SXhxTnp4dGVWUXQwYXN0dlwvQ2ZFYndhczcrb3RcL0lFcFNqUEFZMHhwSVpydUtmYmd0bEJ3ZUlLTjJkVDNRTUhMYndzZ0xVUlg4M2dkNlRuMDZ5Y2JwUXVFeXJSeXl1QyswRkJkblV4VCtXbk5EM1hkZ0grclZRPT0iLCJtYWMiOiIyNTE3OWZmN2M3NWVmM2JiYTc2NGIxYjUxYmE1ZTFiMGJmYzBlZTNmMzA5Zjk1YWRhYjc2Y2YwZmU5ZTJhMjQxIn0=eyJpdiI6IkNTYndpUk9sUENubDJSXC94ME1XYkZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZMQW9HdnNpWUVsWG52VjRNY0dualwvRlhaTHB4SWZUSWI3M21IY1dGb0kxd25uczJOXC9cL1pZZjZGWXhVNlVLYzciLCJtYWMiOiI2NDQwMGQyNjUwODgxYzZlY2RmNWJjOTFmZWQzOGZkNjYyMmY1MDk3OTlkNzkyMTM2ZDNkMDdhMzJkNWNhMmNlIn0=eyJpdiI6InhreXNTcDVyQVNTZ3V1ckN4anlITEE9PSIsInZhbHVlIjoidGJzdzI3bW1aTElrOGk5aSs4aWV6ZE9lenN5OHJhNEFWbUkrb0d3T1hVeGhQUjVkTmFQRkpwbnpaTXh6ajNwMVdCb1dyYkhcL0M5cUkrd09GTlY5UWY0ZWhyUzhFRklxcjBnQUIxcG9ta1loYXk5NUFBY0pkeDlcL1ZSOTFIN0x2dG9oY2tpNlJwMGR3OG9vRUhDY29ZQXF0dEJhY0Q3XC9hRThzMCtxTWpaNXRMbklRVERaUlUzc2xHaE50Q2p3OE9WbTdPYndWYklyTzAzbk92NkxoQ21pZ2pNVFBFMTdNZnNNRngrRW9lVUpCaTRiOWJZdTU3U3kwM2p5b2pxOEhvckxJdWhLVEErUnBtd3JzSjRJOXR5clhHa1BwNnUxOUtxQUpkRmZpUzgwUFVEMTZXMGVyaFJxWEJpVHcwS3YxaW5ZNkYwRXV5cHhQU0dWNVpxVTFWb2lncXhGVXh0T2cwbnA1ZFdKSk5zSThKdFNOQ055cnRiTmhaKzJvMkRNQmVIc0VEQVBIVTB4SjB0cDd4ZWVuUnVLc3BSeXZFdGVjOW51UU5yZjZ2dnBYSlwvTnl2a2EreDkzS1gwUWtiOEUrd2x5RkhMa0FuTUI0VjkzYkN4UkVoM2s3ajBUczlpcDREeG1zcWg1NnlcL2wzc1kwSnlRdTdjeDlaSGpTK3h6dFZ1ZCIsIm1hYyI6IjA2MDJjN2I4MjI1M2RmMjFhMTQ5NTI5N2NjNDEyYjVkYWQwYzg5OThkZDJmNzM5M2Y1MGE5OGUyZTIxM2Y0ZTQifQ==eyJpdiI6IjFvcFJRTWl6TzNSZitvU29aK1JBQlE9PSIsInZhbHVlIjoiZVNGRVpYYTg5ZUdlWDJxaWh1S2VXUlwvT2c5eTlwdWxPMGlqZFJhZnl5R2xySW05eEJrcnpGcEhEOWxYYUhPSUgiLCJtYWMiOiI2MDUzZDA4NDk1NzNkYmU1ZjBkNzViZjdkYzU2YTlhODk2YmY4ZmVmNTZkZjU1NzMzOTc3ZDFjYTI1NWFmYTE1In0=eyJpdiI6Ild6dFJuMHF5QTZIOHpNNzAwXC9BT05nPT0iLCJ2YWx1ZSI6InFPMm9DczhGXC9EM2lhUCs1S2xQa2Z5UWJ4XC9WY3kwVDNzQVFJbDVXMVlKMWhCQ1wvc1VLcmpzQmVzUWhRXC9jZnJUaWtSeHg1b3Z5RCt2eUgzU05QYUNlQT09IiwibWFjIjoiMzJiMGY3Y2EzZGNkYzRmMTRlMjgyMTFkYTY3MDhiZThkZGM1M2Q3MTZlZjE4NDNiODdmODQyMmNiZWIyYTMwOCJ9eyJpdiI6InBvRHVYRWFydnlJekhCa0Z2UW9pa1E9PSIsInZhbHVlIjoiQkkrUGlYTno1d2s4bStoNlBpN2RcL2MrbnhRQkcyYmlLWVJHeGc3OWgyWmRPcWVCT2pFWVFVeUpkZkFxQmt6eksiLCJtYWMiOiJiY2NjZmYwMGIxZjkxMjlkNGVkNTg4ZjBhMTBmMWZmODA4NmZlZDdhMWYzNWQ5MWY5ZWFkMmUzYTgxYjk0YWY0In0=eyJpdiI6ImdWSVp3aTJRUmg3bXA0OHVBMHBJWnc9PSIsInZhbHVlIjoiMTdcL1wvUkJ5dEplaTY3WFZBUWVzSGE4RzQrR2VqS0VQUmlEV2RJa1wvR0NPMzBiYmdkSXdLdTZjWTJwN2JwK2VUc0NjZkVSUXBOc1FvcVFaN0Y4dkRqRXFFdDdcL0EwUnh3eU1PTVFPUlBCXC80ZVZUbFBMaWxPZWRITk1STFdrOFF4MTJrR1lnSXBPMHNLbG1DSm13cG04UUkxOThrd2hralMwNnpCSFNxMjNSWlZmMnc1MnZxY2t1RzNLdGQyQ1ZUc2YrdGs4MVwvRHBDTElLUE5XNVJ0WnBidz09IiwibWFjIjoiZDQ0YmQwYWVmZGNhZTI1N2FlODQwM2Q1MzZjOTU2MDZkZDEzNWVlMGZhYTk3YjJmYWUwMTQ0MGFmYTRjMzViNCJ9eyJpdiI6ImRvZWtKMWtia3ZCYjNCYXVJaTRhckE9PSIsInZhbHVlIjoiWVIwenBvb3dJRHJSR3R2S1N1TGo0WTJucVwvVTZoQU9uRCtBR0dcL1NEM1h3TzVyb1pkZ21hbGxISVA1RGg5ZVpLIiwibWFjIjoiODlhOGE3ZTJlNDhhOWFhZDgxOWI4YWVhYjMyYmE2OGExM2Q5NGQ3MmYyZDI5NzA0Zjk1Nzk4YTE5ODVmNjEyNiJ9eyJpdiI6Im94TU5UaVQzVjcxNEpTczRlZzkzcFE9PSIsInZhbHVlIjoiS21sbW51OXcyVFY4eStjaFBHUEpxTWk0QTZRZjRqVFROWjExMkN0ODlyKytRSG5zUVNJcTBLN3JkdzZ4Znk4S1BIZDVmd0tUODBHaU5TUk5DUFk5bEJ2XC93NnRERytqbllxd0RuMFwvaHpRMzVUTWJqVzZwUVFDRHpodkkrNHlSK1dDNzJIMDVuTDNGMUpWUWtjK0RadVRGSDhuaGZLVGVLbW9yNEZHM24zWFBkaUxUZkUxajZRUTAwT3JuNVVVb1VLRUFHckpodjBHczFBSW5pTHBSVzJBPT0iLCJtYWMiOiJkY2E3YzNmMmFlNmUzZmE0N2NmZTFmMjJmOWNmMzZlOWExMDMzMmY0OGE0M2FlMmIzN2RlZTc0ZmQxNTg0MDJiIn0=eyJpdiI6InRpa1g3cWMyQkVrZXZrRjRKaG1ZWVE9PSIsInZhbHVlIjoiUisxc21tckw2dTRpdDE5NjBcL0NESUVJMXZ3bkpJeUs1dzN4cHBtZDhOblZ6SzFreVhEVnZrZEZpSVNPY0lIK28iLCJtYWMiOiIxODFmMjY3ZWY2MjhiYTEzZGMwN2IwODQzMDNhODk4MjIyOWUwNmRiOTQzMzQ5NjQyNzk3NDMyZTc5NzgwOGIxIn0=eyJpdiI6IkxlQmUyeWdURDZjbnVKUDhxR1wvQVFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjBHMjExUEY3UFFrajNLRVpSVHp5UHdYNmlweUQ4eVwvR1licWdZYkFFMWJHZFVVT2ZldG9EbUpTMVJFMldSZk1nSHB3d2VLN055aUNTWXJYbW4wcHVhZW5uakQxQnQ0SVhoV1ZlMUdMRVcyTVV5dVpwRnR6SjQycTE0NGJNRTdJeCIsIm1hYyI6IjA3ZGFhNGNhYzZiNDMzMDBhZWQyODMzMzU5NmI4ZmY4NDY4YzBmNDY0MmZhNDJjODNkM2Q4MDBjMDg3NDFjODAifQ==