Nhật ký thú cưng của thiên địch - Chương 55
Đọc truyện Nhật ký thú cưng của thiên địch Chương 55 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch – Chương 55 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch – Nguyệt Cầm Ỷ Mộng mới nhất tại Ngôn Tình Hay
” Eagle, anh tính làm cửa như thế nào?”
Bạch Kỳ Thư vừa nhai quả dại vừa hỏi, có khi nào anh đem tảng đá đến chặn cửa không ta.
” Tìm tảng đá lớn chắn lấy.”
” Khụ khụ khụ…”
Eagle vừa nói xong con chuột nhỏ đã sặc đến đỏ mặt.
” Đá nặng lắm, mỗi lần mở cửa sẽ khó khăn, mọi người ở đây đều thế sao?”
Bạch Kỳ Thư uống hạ hai hớp nước rồi mới ngẩng đầu lên hỏi.
” Đúng là đều dùng đá, em nói đúng, cửa đá rất nặng, bình thường đều để lại một khe có thể đi.”
Eagle gật đầu.
Nhà họ có thú nhân thì không sao nhưng những nhà của á thú nhân độc thân thì rất khổ.
” Chúng ta làm cửa gỗ nhé.”
Bạch Kỳ Thư ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Cửa gỗ cũng không khó làm, chỉ yếu là cái bản lề… Cậu cũng không rõ lắm nhưng có thể mày mò từng chút một, đảm bảo sẽ được.
” Ý em là chặt cây để làm cửa?”
Eagle hỏi lại.
“Ừm nè.”
Bạch Kỳ Thư mắt sáng long lanh nhìn anh.
Eagle suy tư, ý tưởng này rất hay.
Tự nhiên anh nghĩ đến cái nắp mà cậu bảo anh làm lần trước, có phải cũng tương tự như cái cửa này không.
Càng nghĩ mắt anh càng sáng, đã hiểu nên làm như thế nào rồi.
” Được, vừa lúc kêu Ian lên, để cho hắn làm một cái cho Alice.”
Chim to nói, chưa gì đã nghĩ ngay đến lao động miễn phí Ian.1
” Làm cho Floyd nữa!”
Bạch Kỳ Thư hít mắt cười, cậu biết chim nhà cậu có chuyện tốt gì cũng nghĩ đến tộc đàn, nếu cửa sài ổn có thể phổ biến cho thú nhân trong tộc, như vậy mùa đông sẽ không khó khăn nữa, mà cửa cũng không cần tháo ra sau khi mùa đông đi qua.
” Chuột nhỏ của anh là thiện lương nhất, đợi anh đi kêu người nhé.”
Eagle nói là làm, khen thưởng cho chuột nhỏ xong thì bắt tay vào làm luôn.
Vẫn còn nhiều thứ phải chuẩn bị.
Bạch Kỳ Thư nhìn anh bay đi, ngẫm nghĩ một chút rồi đi gọi Floyd.
” Floyd!”
” Kỳ Kỳ, cậu gọi tôi hả?”
Bên kia có tiếng đáp lại.
” Cậu qua đây đi.”
Bạch Kỳ Thư lại ới một tiếng.
Chẳng bao lâu đã thấy bóng dáng Floyd nhanh nhẹn chạy qua.
Dù là lần nào thì chuột cũng hết cả hồn.
” Tôi biết cậu không sợ nhưng có thể đừng nhảy như vậy không?”
Bạch Kỳ Thư khó khăn nói.
” Được rồi mà, không sao hết á, cậu gọi tôi làm gì đó.”
Floyd cười làm lành, vội lái qua chuyện khác.
” Lát nữa Eagle và Ian sẽ đi chặt gỗ làm cửa, có lẽ sẽ mệt, ở đây có khá nhiều thịt, chúng ta làm ít đồ ăn vặt cho họ đi, cậu giúp tôi với.”
Bạch Kỳ Thư chỉ vào đống thịt.
” Được thôi, cậu muốn nướng chứ gì?”
Floyd nhiệt tình nói.
” Cậu giúp tôi thái mỏng thịt ra được không?”
Cậu chỉ vào miếng thịt đùi của con mồi có chút giống sơn dương nhưng lại chẳng có sừng đã bị ăn hết một cái đùi và một nữa phần ngực.
” Được, cậu muốn tôi làm sao thì cứ nói.”
Floyd nhận con dao xương từ tay Bạch Kỳ Thư, bắt đầu lóc thịt.
Cắt thử một miếng thịt mỏng, Floyd giơ lên cho Bạch Kỳ Thư xem, thấy cậu gật đầu thì bắt đầu mạnh tay mà làm.
Bạch Kỳ Thư thì bỏ thêm củi khô cho đống lửa mới nãy bọn họ vừa ăn trưa xong vẫn còn chưa tàn hết rồi bắt đầu gọt vỏ khoai lang.
” Cậu gọt nó, muốn nấu canh sao?”
Floyd buồn miệng hỏi, con dao trên tay bay múa.
Nói thật chứ, con dao này mà vào tay Bạch Kỳ Thư là không sao mà cắt được nhưng lát mỏng như thế đâu.
” Tôi muốn chiên khoai lang.”
Bạch Kỳ Thư lắc đầu, bay giờ có mỡ động vật rồi, chiên khoai lang sẽ béo thơm hết sảy.
Floyd không hiểu lắm nên cũng không nói nữa, đợi Bạch Kỳ Thư làm xong là biết thôi, mà có vẻ sẽ ngon lắm, xem ra có lộc ăn nữa rồi.
Sau khi biết cái củ khó ngửi kia có thể ăn ngon khi xào lên như vậy thì bọn họ đều học Bạch Kỳ Thư làm nó, còn làm cả cái gọi là “mỡ động vật” kia.
Công nhận là dùng nó xào rau ăn thật ngon, làm phong phú hơn bữa ăn của á thú nhân, lâu lâu các thú nhân cũng có thể đổi món.
Các thú nhân bình thường không thích ăn rau nhưng cũng phải thích món xào này, còn cả khoai lang nướng nữa.
Số khoai lang kia thật không đủ chia cho cả tộc, hiện tại chỉ có nhà của bốn thú nhân đã đi đào khoai là còn, số mà bọn họ cho bộ tộc đã được tế ti kêu cầu tộc trưởng bảo quản lại, đợi thời tiết tốt hơn sẽ đem trồng nó.
Floyd thì có nhà Bạch Kỳ Thư cho nên có ăn, Alice cũng có Ian cho, bởi vì vậy mà rất nhiều á thú nhân ghen tị lắm.
” Hai người làm gì đó?”
Alice vừa trèo thang dây lên đã cất tiếng hỏi.
Hai người Bạch Kỳ Thư và Floyd nhìn nhau, con hàng này tới, lại tốn cơm nữa rồi.1
” Này này, hai người nhìn tôi vậy là sao hả?”
Alice bị ánh mắt không được thân thiện của hai người làm cho méo mặt.
Hai người kia quay mặt đi, đồng loạt thở dài.
” Cậu tới rồi thì giúp tôi đi hái ít rau dại đi, số này sợ không đủ cho cậu ăn nữa.”
Bạch Kỳ Thư chỉ vào chỗ rau dại ít ỏi kia, nói với Alice.
” Tôi cũng không phải đến ăn trực mà…”
” Cậu không ăn?”
Alice còn chưa dứt miệng đã bị hai âm thanh đồng thời hỏi, hắn nghi ngờ nhìn bọn họ, lại nhìn mấy thứ bọn họ làm.
” Tôi đi.”
Đặc biệt thức thời mà cầm cái gùi nhỏ lên, đu dây leo xuống.
” Ha ha ha!!!”
Bên trên vang lên tiếng cười khiến Alice bĩu môi, tôi không chấp với hai người, chỉ cần có ăn là được, ngu sao mà không ăn.1
” Cậu ta đều như vậy sao?”
Bạch Kỳ Thư cười đến toét miệng hỏi Floyd.
” Đúng vậy, sau khi có cậu thì còn hơn nữa, cậu không biết đâu, khoai nhà Ian bị cậu ta trấn lột hết.”
Floyd cười ha hả, nói xấu bạn thân cũng vui vẻ như vậy.
” Đúng rồi, hai người đó sao rồi, tôi nghe Eagle nói đã thành rồi.”
Bạch Kỳ Thư bát quái hỏi.
” Đúng là Alice đã chấp nhận lời kết đôi của Ian rồi, là cái hôm mấy người bị tập kích đó, Ian bị thương, rồi khổ nhục kế một hồi Alice mới nhận lời đó.”
Floyd cũng cười.
Ian nhìn vậy mà rất biết tận dụng thời cơ, hắn cũng mừng cho hai người họ.
Lại nghĩ đến mình…
Bạch Kỳ Thư nhìn Floyd im lặng xuống thì thầm hô không ổn.
” Cậu đừng buồn, chắc chắn sẽ có thú nhân phù hợp với cậu, bây giờ chưa có là bởi vì không hợp đó.”
Bạch Kỳ Thư an ủi.
” Tôi biết, tôi cũng không có nghĩ nhiều nữa, cảm ơn cậu, Kỳ Kỳ.”
Floyd cười nhìn cậu.
” Mà đúng rồi, cái con chim đen tập kích hôm đó là sao vậy?”
eyJpdiI6InZza3dyXC93NUs4ZTQxRnJyN0lIcVhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InJNc0pwMlplUFlRVk0xNGFXRllcL2RobnVQRWRzSUY4ZVROZFwvK1hEd0xkOGVOMWNBRzVvY2tkVjBLeW94OUtlTyIsIm1hYyI6IjQ0ZDg2ZjdlMTNhY2NkYTI4YjcwYWQyY2E2ZTJkOWY1ZmMwODE1MjVhY2M2YWMxZjVjNjQ3Zjg2MzA5Y2E0ZDkifQ==eyJpdiI6ImdmK3VEOVc3RFJiNkNrUkMrXC92dzJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InQ5SU1Rd3pFRW1rRHJPckZDWm5pUlQzcVY3SXU1WWdTXC9XWmV3YXlqM3BiSmhPZTZwUTRKblB1YUlsdWFMR2lpSjc2dmM3dVB1RmpmZlZQN0F4VzRqMFpSUGE0Ykx0RVVVZDhxbTk1MDhaUT0iLCJtYWMiOiJhNWVlYjYzMTFmNTU4MWFkMTQ1NTZmMDAyODBmODFjMDMwMzM2ZGI5MDhjZjE1OTdiMTA2Y2NkYTAxMjA4NmYzIn0=eyJpdiI6IkZ2M1hvY2Z1UjhYNnpqWkw2RE9PcFE9PSIsInZhbHVlIjoiVHBQVDFQNCtqZ2Z1bFM2Skl3M2FrYzFCc3dlTFlMMWVNQ3lUVThwQzZ3MHNVdVwveWQwMWVCRjErRGZTZFRGVlkiLCJtYWMiOiIyZmIyYzBmODFhNDBkZWVlYWY5OWUzMGM1N2JmOWVmMTUzZjNjNGY1NTUwYjBlZDIzNmEwYTFjZmIwODA0MDRiIn0=eyJpdiI6IjJ0d2wzYmh5OW5zWUdrdDYxODVFYWc9PSIsInZhbHVlIjoiSEQ4SDRGa2Z3TVpneWhSbDZvQzFxOWpEQWJGeGdUVzJtanR4TWt1cTJkRGxscnc0UklEU1BvVjQyWjZXXC9zWWR5aDZnXC9vandPMmlvM0VUNlBncXB2VjBRVFUyNHM3TnNIZHErM0JOZTlISnU4akEzV3BEV2NNMml6OHluc2RFcGNJR1FTeENNVUhER2RFT1JQa1Ruak5yMEZ4ODh3VXZRUWNEckh2VjlNY1FMK2J4VU9ManFTYVcwc1hUTE9CcVlTSzdLNk96NnpSUTEyODAzT1F5SGpVd3hHaHB4QmVUUE5xdWlwR0IwZlhkeDJPakltdUxnZzJ2UEduN28wNjJTTktLV01EbGlqMWtlWWw1TG9jODdHTzI2WUxqY0EybUxTelNvMTJKeitkMjdDb3JnQmg5T0dxVzNZbU5iQkVIVTFqaXRoTUZzSzhsRFJ3TzF2eEpOWlEwVEwxQjRlbDE1ZUpnYm9RcFNwbzZhNklDeTk0a1J4cXR3d1NlVnBWMmhHNG5RVFdjT2s0UG5kb3l6Qk1VSGtxNGZZYWFrVTFxbkVkMXEzN1FCM1JhVzF2aTc3aGFmdXBKVmVhRXVYSTJEajlseStlXC8xRlZUaG5PcCszWUR6bEZLRVwvRTBWZjVsOUJISWQ4ODFWeVh1N0FQaTBTMnE0WWhESjg4em5QV0lMak5xZHJqWHVnMmRjTm1uUnNPUW1YZzJCK24wMVNSa1RVQlVrdkQwRVwvNlwvbmtSZzllU3k3M1huajdrNEthWWVFQXNmS1wvYnlEMFlKTjc4eWlSQkMzaXg5Y291cERNenZNSmVLckZXWkN4UHNRdFoxRlVZalFWTEpoOUF1T0h0SDhXT05zalVaMEJlazJ1V0t0bTNMXC9udElON2o5dUIxSjhZUzNCT1FkcHZMaWlGUDlZdlMxUWJmUFFhT2VPblNRdzJGZkRxS2ttUFRwU2QrZnYrUGVaalwvMUlPVHp1QVptdnlKM1BXWHhqTHVWVHJWQzl1Z0E1UEkxMkxYMEhsWitHOTZNWVdTM0xcL0JkRzVCNFpQdFJQdnBlMWM1UGNqbUw0czVrbE5ra1d4OHhoWW9MbDl5NnNsXC9rOVwvcitFbW83MTlXNFVQZFBIRUNWSVd6emRVd2dcL1ZRPT0iLCJtYWMiOiI3ZmFiNzcxNjUzMTZiYTQzOTEzYTBiZDcyMWM4NmNmZWZkYTIwMTAyNjY0NWFjNTNjYjdiNmYyMjJiZjZjZDM0In0=eyJpdiI6Ilh6T1dIVzJSTTI2UXR0OFdSUlE5dVE9PSIsInZhbHVlIjoiYXNLQ2RPUHBIV2JQS3NKNlpvUlhBS2hha1FibHRxNDBVcEVqM0NRZmxrODdrdWUwWmtseVwvODk2bUpIYlhnaEoiLCJtYWMiOiJjMDBhODJmZThjZDYzN2EwYzU5OThjYzhlM2I5YjNiZTc5YzJmNDdkY2YwYjcxZDdjYzFmZDA2ODEzZGJjZTVlIn0=eyJpdiI6IllpMkJtb3dhdTZxNDJ4c2ZHamg2VGc9PSIsInZhbHVlIjoiY0lPY05KWktRdnVcLzUrWmRTMWFsOGlWcjFqb28zUnJlK1NydUltWUFaWmtNKzM3d3FxeUxoYVlPdmY2eDVlQlVZc3l6VjN4VWFcLytpVFVMeTZFYkQ4eDdXRE5BbE05WGxhT1dLR1BTQXl2ST0iLCJtYWMiOiI5NWE4YjZjYTdmNGI2N2I4Y2ExYmZmZjI2M2Y4YzUyYjBjOTBmN2MyNWRiNmU4MmRmMTRjNzhjYTVmYmNlMTQwIn0=eyJpdiI6IlFvQjE4TThKN0J4R0ZoTk10OXBaVVE9PSIsInZhbHVlIjoiUWprZWVhYll3WWZyY1lZQ1wvMVd1TzI0OGZCWEkyTzhlUnVsdGRQREg4dCs5SVBBUlNLMVFIVGJiR1FEa3NLZisiLCJtYWMiOiIwNTkwN2RkMTdkNGE2YTg2YTkwNmRlMzJkMWU3NmNkMzg3MWQ0NDVmMDMxNTFlNWMzYzdlY2QzZTkxOGE2M2MyIn0=eyJpdiI6IitNY05XYmJrNUpcL1wvQ0c0eE5HdUJzZz09IiwidmFsdWUiOiIwUmdyNkdJY2RVRjdSU1Jqb2lRSkJEN2dZakwxeGlkUDc3WitIcHRqU2FEbXk3b21rMGd5RmFvNUpoWm1ZOVZWSWtLclBrY2t0bU5ubUZ6VnRQMktBYnRKV2Y1WVl6bTBWUE9sblpINmpkTUgrXC96S3hZXC9jd1V5UVlrV3FJTUhjWjZCOXRGbjJkVHNFSGUzRGNRRUMxelwvRjliaXBPQTdjVHdaazZVZkdwUFZ3OTh2M2QreWMrcm1pXC82RTBqbWJpdEVLWnZLTzI2V1pxdHBkUkRzRFd2T05HNDFObjNqaUFUU3M0eFNTR2NjaUxaZWJuMTVMRG5qczhRUEM5WFpITm9QMTFITExVSXdMcTcrMVwvQUdPQU5nOTllcUM0OGk3N0EyXC83TGpZdnJ3Q2lvVXJcL0tuVE9IR3dYQUlwK0IzUjltcWNJQVAzVmNPcFN2TGR4bklKUllqRDZlemRSWURReDgralVSb3VhaDZUdXlhVDdaVXRCQVB2KytHbCsrMklKa1hMOFZOMXE2VjJyRVpOZlFJbG5pUT09IiwibWFjIjoiNjA5N2Y1ODQ3NTY0NWM3YjEzZGY4NDU0ODhhOTNhNzMwMjUzODA1NjVhMmFjMWE2Y2M4MmM3MGY1YmFjMWNkYiJ9eyJpdiI6IlJpYjdyXC9aY3VJR1owXC85Q0UxMVdBUT09IiwidmFsdWUiOiIyWTVZMDdcL2RrQVAwRVBpUlhzdDVpa0F1OTB1a0VYWE9FZXJ0akVsYWtneFh4eHh4UE40dHRFczVQTEtQSk1QeSIsIm1hYyI6IjAzYmYyOTU4YzM3NDI1NDA4N2M5MzllZDNjNDA5NGNiZGY1YzQ4MTJkYTM2NTE0MzFlMGFhZWQ0MWQwYzQ2NjcifQ==eyJpdiI6IlFBeFQwZW1xWG5mcUdTbXVPYUtlRHc9PSIsInZhbHVlIjoiT0J4WnJZa2hLcXBWMFhnV2h6TlVJOVJzMVprV3MraHRkVE9yN3Q3d3VLTEpPaTNWNlpvVjVhQ3Z5TTNxRjA2cnJIZ09Jb3N3Znc0ckx5b3ZibzdlaWVZU1U0a0lFT2plcE5DOWcrVCtcL3FhVlQ1TkNqTDhjXC9LczNyYWhyZHFaeXhXcDFDR0RqaXI2RTZxbzRKQmNoeEtFOTBSXC9YQjBiMURjVlwvenZmSkVUY2poeWU4eCtkXC9RWkljRWVIZmo1SnI4aWZDYlhqcTFrSWhFbEszdFUzNEZuOXFxZEQzbDZBYWlLWlFJMlBZa05UR0xFZFBDWkZWVlljczRGcUhOYURCWUlNYlFUSmFRbmdTQTdlVmJrd0UySUhaSlVMeDBRaEhHMWR6WjFYSlR2bGRIcEJDalNsRThCMUNUcFRSaVZ1SjAxS1BIK0NJK1FHK0JHMCtGODVnS1YwMGVSTUg0WVwvTWtRUlN4K2NlNlBsWmNaN3Q1ckdHSmlmQ0NrZWRjVVdIcDVSTFNpV3ZNSGlOc1k0dllWS2hsMTkwXC9raXkyVXR0Nmh0MWlRQ1Y1cUlmSEdxMjNKYzczOWdrdnRMZ0hiQW90c3dFRjU3TEhrdlZjM1NUaTByY1ZRPT0iLCJtYWMiOiI5OGZhNWFjZTY1ZTg2YTdiMWY1OTFmOWZjMmM1NWFlMDJkMzczZDQ2YzBhYzZkNDAyMWI0NDdmYzk0YTgyOTc0In0=eyJpdiI6IndaZGNtRHRqMEpxekJzN0REcHBNRVE9PSIsInZhbHVlIjoiSlEzSmFvOGlMR0xFaWlYS3pTQVZkMjEzQzZydW1kdFZ6M2xzUno5eDhKM2Zyd1dLOEhxXC9IWUg5WVo0WDdnUGgiLCJtYWMiOiJlMjE5ZDQ1YjhkZjI5ZjhmNGIzZGRjY2U5MWQ1MjBiNzUxN2FlZTA1YTJkYTRiMjJjMGRkMTk1NmFlMDdhZWEwIn0=eyJpdiI6IkVuY3VtZFZcL3RaXC84SXdqa3gxSFwvTWc9PSIsInZhbHVlIjoiRUlSWnJrYUlGa1o5c2dxS0c3aE1PMDhYNTBtcUVQZm93T045QURVMEZXVkRBUVVpVEVkQ2t6MDJUYW9IMkJkN1I1TjZXdVBRSnRWUXc2UVdFdVVabEE9PSIsIm1hYyI6IjZlMjYwOTNmYTQ3ZThhZWEzN2NkZTdhM2YyZDlhNTYyNTM1NTQ0ZTIzMjliNjZmMDc1NzdjNTAyYTdjNjkzMmUifQ==