Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 428
Đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh Chương 428 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Chương 428 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Cố Kiều Niệm (truyện full tác giả Tinh Nguyệt) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Nhưng cuối cùng cô vẫn lắc đầu.
“Theo chị được biết, tổng giám đốc Nghiêm gần như không cần tài nguyên trong nhà, còn Tư Bắc… Chị với anh ấy cũng không thân thiết đến mức ấy. Cung Dịch càng sẽ không mở lời giao phó cho anh ấy.” Cố Kiều Niệm cắn môi.
Cô biết Cung Dịch rất lợi hại nhưng sao có thể lợi hại như vậy… Càng tìm hiểu, lại càng giống như cái động không đáy?
“Nghiêm Trình Thành không cần quan hệ trong nhà sao?” Lúc này, vẻ mặt Chu Chu đầy vẻ hóng chuyện: “Không phải anh ấy chính là một tay ăn chơi phá của gia đình sao? Làm sao có thể không cần quan hệ trong nhà được chứ?”
Cố Kiều Niệm nhìn về phía Chu Chu viết đầy hai chữ hóng chuyện trên mặt.
“Em quá coi thường anh ấy rồi. Anh ấy tốt nghiệp thạc sĩ khoa tài chính của trường đại học danh tiếng đó, khi còn đi học đã mang hạng mục hơn trăm triệu bạc.”
“Anh ấy, tốt nghiệp thạc sĩ khoa tài chính của trường đại học danh tiếng?” Vẻ mặt Chu Chu cứng đờ, chị đang trêu em à: “Thế tiền mà cha anh ấy cho anh ấy, tại sao lại thua lỗ hết?”
“Nghe nói, tài chính là cha anh ấy muốn anh ấy học, cho anh ấy tiền, cũng là để cho anh ấy đi đầu tư vào lĩnh vực này. Có thể là do Nghiêm Trình Thành muốn chống đối, cái gì cũng làm, nhưng lại không đụng đến vòng tài chính. Chị thấy càng giống như muốn làm cho cha anh ấy thất vọng vậy. Tóm lại là dốc hết sức đào tạo, học tài chính biết kiếm tiền, cũng hiểu như thế nào là thua lỗ.”
Cố Kiều Niệm nhỏ giọng nói: “Sau này em đừng nhìn người ta như nhìn đồ ngốc, người bên cạnh Cung Dịch thì sao có thể là đồ ngốc được, cậu ấy sẽ không ghét bỏ sao?”
Mặt Chu Chu đầy vẻ khiếp sợ.
Phản ứng một lúc, cô ấy lẩm bẩm một câu: “Dù sao đi nữa, cũng không giấu được sự thật anh ấy lăng nhăng!”
“Cũng đúng.” Cố Kiều Niệm suy nghĩ một chút: “Năm nay anh ấy vừa vẻ vang đã bị chụp cùng với hai cô gái nổi tiếng trên mạng đúng chứ?”
“Ba cô.” Chu Chu giơ ba ngón tay lên: “Hai cô là trước khi chúng ta quen biết anh ấy, một cô còn lại là trong lúc đang ghi hình Thần Tượng Quốc Dân.”
“Khi ghi hình cho Thần Tượng Quốc Dân, anh ấy bận đến mức chổng vó, còn có thời gian làm hải vương* sao?” Cố Kiều Niệm vỗ tay: “Người ta là bậc thầy quản lý thời gian đó.”
(*) Hải vương (海王): ám chỉ một kẻ cặn bã có nhiều mối quan hệ không rõ ràng.
“Anh ấy còn muốn tham gia gameshow tình yêu của chúng ta nữa.” Chu Chu tiếp tục phàn nàn: “Gương mặt đó đúng thật là có thể dùng, nhưng mà, nếu như anh ấy thật sự thông đồng với chị gái minh tinh mà chúng ta tìm, lại đưa người cho hải vương, như vậy thì em quá thất đức rồi! Quyết đoán không được!”
Nghiêm Trình Thành đang sửa bài tập cho Tư Hân Nhiễm.
Hắt hơi mấy cái liên tiếp.
“Bị cảm sao?” Tư Hân Nhiễm hỏi.
Nghiêm Trình Thành đã sắp bị bài tập của Tư Hân Nhiễm làm tức chết rồi.
Anh ấy tức giận nói: “Cầu mong anh trai em tốt một chút, ông đây là bị thứ nước hoa kia của em làm cho ngạt thở đấy!”
“Nước hoa còn có thể làm người ngạt thở sao?” Tư Hân Nhiễm lầm bầm.
“Em nhìn em đi, đầu em là óc heo à! Bài tập đơn giản như vậy, anh nhắm mắt cũng có thể làm được, còn em viết cái gì đây!” Hiển nhiên là Nghiêm Trình Thành đã hoàn toàn quên rằng, trước kia mình chỉ trích Cung Dịch không giống một người anh, đối xử với em gái quá hung ác.
Thật vậy.
Trên thế giới này, không có một người cha mẹ hiền hay anh cả thân yêu nào, có thể thoát khỏi rào cản của việc sửa bài tập về nhà.
Tất cả tình yêu đều có thể bị bài tập sai một cách quá đáng thiêu đốt đến không còn gì cả.
“Nếu không thì không học nữa, anh bỏ tiền cho em học đại học!” Nghiêm Trình Thành đặt bút xuống, nghiêm túc nói.
“Không được, em phải thi đậu đại học!”
“Đó có gì quan trọng đâu?”
“Quan trọng, em không thể trở thành chướng ngại vật của Cố Kiều Niệm! Tuyệt đối không thể! Haiz! Anh sửa nhanh lên, có hai tờ bài thi như vậy thôi mà anh đã sửa bao lâu rồi!”
“Trời xanh ơi! Nếu như tôi có tội, ngài mau đến giết tôi đi! Tại sao lại quăng chuyện này lên đầu tôi chứ! Tư Bắc! Cậu chết ở đâu rồi!”
*
Tại phim trường Phượng Hoàng.
Vũ Tuyết không có đường lui.
Thật ra cô ta muốn tìm cớ để không diễn, ném cho đoàn phim một cục diện rối rắm, làm cho bọn họ tự đi lo âu.
Nhưng…
Cung Dịch không cho, trong tay anh có điểm yếu của cô ta.
Đoạn video theo dõi không được đầy đủ kia, nếu như bị đăng lên mạng chắc chắn sẽ tạo ra sự chấn động.
Danh dự cả đời của cô ta đều sẽ bị phá hủy hết!
Cho nên, Vũ Tuyết chỉ có thể trở lại phim trường lần nữa.
Hơn nữa không thể không chấp nhận những lời Cố Kiều Niệm mới vừa nói, tìm được vị trí của mình ở đoàn làm phim.
Cô nói không sai.
Chỉ có tìm thấy vị trí trong nhân vật, mới có thể diễn tốt mánh lưới lừa dối.
Cô ta không phải không hiểu đạo lý này.
Nhưng trước giờ cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, Cố Kiều Niệm lại có thể có được niềm tin mạnh mẽ đến như vậy, trong khi quay, một diễn viên lâu năm kinh nghiệm như cô ta cũng không có cách nào đè ép được khí thế của cô.
Nếu như có thể đè ép được khí thế của cô, cô ta diễn như vậy là không sai.
Nói không chừng, sau này truyền ra, còn sẽ có người nói, kỹ thuật diễn của Cố Kiều Niệm bị cô ta treo lên đánh.
Nhưng…
Vũ Tuyết đứng về vị trí của mình.
Cô ta đã chật vật như vậy rồi, không thể bị Cố Kiều Niệm coi thường mặt chuyên nghiệp được.
Chuyện khác, tương lai còn dài là được.
Chuyện bây giờ cô ta phải làm là nắm giữ tốt chừng mực của nhân vật, đồng thời còn không thể bị Cố Kiều Niệm ép quá mức…
“Cô Vũ, điều chỉnh trạng thái xong rồi sao?” Trước khi bắt đầu quay, đạo diễn không yên tâm, còn tới một chuyến.
Vũ Tuyết gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Đạo diễn Nhạc lập tức trở nên vui vẻ.
“Kiều Niệm, ngày thường nhìn cô nói cũng không nhiều lời lắm, không nghĩ tới cô biết an ủi người khác vậy đó?”
Vũ Tuyết: “…”
Cố Kiều Niệm dịu dàng cười một tiếng: “Đạo diễn, trạng thái của cô Vũ cũng không tệ, trước đó là do bị thương ảnh hưởng mà thôi, ông đừng lo lắng, kế tiếp cô ấy nhất định không có vấn đề gì.”
Tâng bốc.
Trên mặt Vũ Tuyết mang theo ý cười, mí mắt rủ xuống, giả vờ đáp lại hai tiếng.
Nhưng trong lòng lại điên cuồng oán hận Cố Kiều Niệm.
Lời này của cô, nếu lát sau mình còn bị NG, đó không phải là chứng minh, cô ta thật sự không làm được sao?
Rất nhanh đã bắt đầu quay chính thức.
Lần này, rõ ràng tốt hơn mấy lần trước rất nhiều.
Nhưng mà đạo diễn vẫn không hài lòng lắm.
Kết quả lại nói, thay đổi góc độ một lần nữa, lấy nhiều tư liệu hơn.
Lần thứ hai, đạo diễn mới quay được phân cảnh mà mình muốn.
“OK!”
Đạo diễn đứng dậy, vỗ tay liên tục như trút được gánh nặng.
Buổi quay này đã xong.
Cố Kiều Niệm còn có buổi quay chụp khác.
Bởi vì Vũ Tuyết NG, lần quay này diễn ra lâu hơn so với dự định, cho nên sau khi hoàn thành cảnh quay, Cố Kiều Niệm hoàn toàn không hề dừng lại, nhanh chóng trở lại phòng hóa trang, lại đổi sang tạo hình mới, đi trước đến phim trường tiếp theo.
Sau khi Cố Kiều Niệm đi, Vũ Tuyết còn định nói gì đó với đạo diễn và phó đạo diễn.
Nhưng mà… rất nhanh cô ta đã phát hiện.
eyJpdiI6IlBDdHhvWEJFWk1acU9oNDhJWVdiYkE9PSIsInZhbHVlIjoiemR5RVwvOVMxcVZ4SFwvVGgxdDRiYlJCU0F3eTVvSDJBcEpKcGVXMlVneDhtbU1EOURGekM0K2U5b08wU1c1UFRcLyIsIm1hYyI6Ijg2MmVhNjIyNjRiNDE3MjY3YzA1MjlkNTg2ZWUyNGY1ZTBlZWNiN2E3MTQ3YzM0ODFlYTNmZGEzMDE5NmUwZTMifQ==eyJpdiI6InRwZURzbWRjSUVPS01VMmtRdFdkeWc9PSIsInZhbHVlIjoiUmZ1Z1RGeFBkblRqWm1DeVF1Y0o0SnRHM01icUZvbGV5dmJxMU5oMUhkWnV2d1cyVzErUVBsbkxhVTE3OFJSZUNwdkZpY010XC9sN3hpK0pZKytnU2tNWHd6SDByK1pZaGozOGRIUmRZdmdGRTBOcERFa3pEeWNMXC9OekNzbmJpdmlMSnF2RXpVOUdNTDFuS2wrbXRZKzRONXQ2UVM3OXhyaUhNM3VpRDhPZkxoR1FWdGtoUE9hNWtGU0c0aW9zcTQiLCJtYWMiOiI4NzE1ZWQ0YjgzNzMzZWZmYWUzM2UzM2Q4OTEzMWQ4MGI3Yjg4NGUwOTUwYzEzMDI3NDViYWEwODNjZWQ0MDZkIn0=eyJpdiI6InBnNTVNNHdnK0tkK2ZIbElJMGQ2bFE9PSIsInZhbHVlIjoiMmsyOWdQSTIxYjBubmpKV1dJaWprSkFUVHMxekEzbVRTUWh4cnNFbmc3dWUxYXNWQ1BtUFR3T0pENldYbmRvWSIsIm1hYyI6ImI4ODgyMzUzZjljNmM3OTg1NWZiZGU1Yzc0M2UwNjU5MDYxODRjNDFkNDUyZDNmZDBiNWJlYjA0M2MyNWNkMzQifQ==eyJpdiI6ImU1ZmZucVliaTB4elhaZXBLWjVFeFE9PSIsInZhbHVlIjoidFFtOVFDWEl4dkQrblVmang1Z1BSaGxxVXN6bjBRSWlrSENlVGtLUGVCZ1g5a1U1d2lCcUJLWjBnaE5UVk92QUNkc2hnRW9zeDBiWkNPSnhpSDRaQmJ4ckFlZVh6SjdEdENXdktFa0p5M3ExczVlTWMxZytkNlVUaTBCRURNYVdkS01GckV1andHTzNORkwwT2tPWm9XYktrMG54UjJYaVdTbG1cL1cwdFJqazRjWlNTa2FORlJtTlNVWVlNWGtwZlBsNnNReEtGdzV4Q3VmaVQrT1JxYWxZVkVjVlc1UmZEQlpnWWEyWE1CME09IiwibWFjIjoiOTljN2E4ZjY4YzViNjJmNDUyZjQ3NTc5Zjg5OTZmOGFkM2YwOTM1Y2FiMDcxMDllYThjNjcwZjVkNWNhZjAwNiJ9eyJpdiI6InBlRWZ4eXE1anlKaVdrNzlzT0ZWXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6Iis1T2JpOWJEbkVocUxsV2tLaUlFZFRDOTR0UVFsUnowYkc5N2ZyQ0pvWnlqSGY1K0pBeGU0U09vRWIxcjRnRzciLCJtYWMiOiIwZTY5ZWYwOTIzN2JjNjY0OGUyNDZmZWUzZjcxZGE3YmY2YjY3MDViMDJmMDFlZGYxYTQ0OTM4MjBlNzAzYzlmIn0=eyJpdiI6IlZrXC9YWU1UR2M0aEkzMDJ0VlBCYmtBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikd6NVFlb21MRFBxQVFpaVRmeDQ4TklOckgwTCtYUEdNTG1wUHNCeEE5akdMRXBoVVFyTVV6UnJ0cG5Gdm9aMzB5M2JuXC9sVWtuQ0l0cnNxMXRhM05idWNGNE02M21pcyt3a1R0OE1CeXM1ejRXNjBaaWhscmExWjAwZWtuY0FcL09kVGE0aHprYWdlOTZJcE9YdWhDRUs0aE52SmFYWHZaSjJOcHptNFRsOXdcLzA3dEpuT3FoTUpERUtPS210Y01iUWhjZHVwcHlVc3lXdXJUUDFjNHlcL1UzUWxldFlmVXhtTlNRK3dpaWJrcHpDRmhDWVFyZGdBT2QycWJLcEdXb050cVEzem1qbElqYXRLNVdLclwvbVU0M2RGcU9nSzRoMENkXC9MdEVSdFBWVDRvPSIsIm1hYyI6IjVhMTNiNzY0NDdkODEyNmRjNTIyYjUwOGVkMWQ2ZWJjN2YyNDRkOWExYjc1OTYxZTRjNzA5MzY0NWNkYjZhOTUifQ==eyJpdiI6InRoTlBDRHgxdVgwbVdwOFdpK0o0UWc9PSIsInZhbHVlIjoiWDBaait2VW1zUFhvM01TOU1ibDBLQmNvR0hVSHQ0N3JlKzBuMDh2UUUyN0tGWFhsR3JSQ0VReXFTMVdWWDRpVyIsIm1hYyI6IjU1OTYyYjlkOGZiMmJkY2EwYzc2ODg0ZjcwZWFhNmNiNDg3MmEwNTEwZTk2MTU5MjAxYTk1YzljMjA1YTFhNWQifQ==eyJpdiI6Ik05b0ZNSlBYTkxHTWFoeXBnMFUrRlE9PSIsInZhbHVlIjoicUY2eUI3U1lUSmNSZ281dE1WdVoxVlBwd3g0MGd1NzBWVEU3TURvNDc0NzB4cVFuckdlWVd3ZnliMFZScmhuUlczSlJYM2J1T3MxZFpPNkNrdzJ6bnQxQUhKWVY0MlM4aTdmXC9iYlk1dExiaVVoR1hzSkxoR0ZNQVNSaW52QTFcLzZyNEFMa1NrbXRBOSs1VXlINW5MU0E9PSIsIm1hYyI6IjgyZDJhZGY5YzJkNzQ2OGU4NmE2NjBjYTZmMDJkZDE3OTBhNjFiMDA2MjM3NGEyYjZmNjgyNTZjNmNiZTc4ZDMifQ==eyJpdiI6IlpmbHd6aFRUak5OUmxKUVgxQVJMZFE9PSIsInZhbHVlIjoiXC9sQnpLMmZJcXBPc2wxM3VVaGROUmZxaE9kSFwvWkhFa2ZqbFloWHkwckNuTEFDMnN4cWhWUGNCcllVWThKdE9tIiwibWFjIjoiMzE4MWNjMzMzMjZlZTEzOWFmN2FmZmU2ZGI4YmZmY2FlYTllMDkyY2JkZjFmMGJiYThmNjdiNGQyMmIzMWRmZCJ9eyJpdiI6IlhIYUlaZ1FGZUY4MlwvSHpqc1Z2SlNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InpjSTFPS2tTXC9cL2gycTNoWlVMS09McnFpOGFodW93THZiSWs5KzFJM0IrRStEMkFxb2J0ZGtkR24wY0djWnRVejdIR1QwXC9lbmRGVkJqXC9zenpSYW12bEphcW82SWhsY013d1lCaUFjYlo3eVo2MEY5Y0FaWHpzMXdVUVpMeDM5cStkT2FwV3R5TEptMnB1SDZaVFRTK2hwdzIxQUtCVERIMnpQdm9RN3ZWSm89IiwibWFjIjoiYWNmYTNkMmY0ZjQ1NGM5ZGM4NGMyNGM4MjBkNmI0OTYzM2E4NGQ0NWU1ZWI5ZjU0MDk1OTFkMWZmMzdmMmMzNiJ9eyJpdiI6InZiTDhcL3pqT0VDR1gyWDVkTEs2R1J3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImpjN3dFWjlwZWY0NWthQmt1c1hzRzVHc1Y2anNxNFNOK2lFU0x2dURjVDI0b2hOdXV3ZXlPTENcL3BHWCtxeVpCIiwibWFjIjoiMTQxMTQyNzFjMjE1ZjFhY2IwMzM1ZDc1NGU5NzYyNjIzNWRmMGRhMGNlM2RjNGY5YzI1NDYzMjVjZTYyYTNmYiJ9eyJpdiI6IlRVa0hvemhSNmswZkc1cW0ya25CalE9PSIsInZhbHVlIjoiWXpKZ201eU1UZ1htM1dKQjd1Zzg1RFdEdG50QmZ2WjNrb1Y1aVFDaUFYRE5PRitQMnZ1OTkydHd6Zk9ER1BOeUl2Zk1xaHA5bnZIaVwvcHJZc1FibFByRjdRWHF5YkxWNjNTVDVacG1uWTNxeVF5V1pJU2hlWE5ybk9LTktQb3hEQ1ExMFA3OHNhUHdWRUFuME52NEdTRUxMc0ZiU1F5RzBXXC9TTFM2S0lkbytCalRJeXZKNTJwMVA2U1ZmYTdwaHBuXC83UkJxV09sc2pyd09IS1wvRm45RGlDSFhjWWRaa3doMUp5bDhPQnY0eUF3WlJ5ZzR6TDBqVlFIVFBiOG9KYVRJdWtVWnRLU1V1eTdWVVwvb2oyYWlnR0pBWEErV0NaZEMxQkozbDNPd0lyWUw1NlptYXlINGF5UEE0NWlXTzJuV3RRaU1JRFNIMENGOUNmaXBobXdcL1hkZEtDRXVFbmIxMEIyMm9PMlJNSnVrZkhCRlJQZGRwbXpvN0xmOUdNQXdkeEFtTitEd3FQXC9CdHc1M3U2N2Jtd3VzUFlsSjZtb1NVWjZMMHVYVEdNcWdpUG5jbFwvZm85SEZtKzY2bmo5XC9hR0VUTEdIREs4cWg2eGVMZ2pZZ0JsMFlvUHc2VlBhSkZ1RHNFMU5OSDV1TnVBck1aSlIwdysxZ2d6bWFxam9hRE5ETDNTcXJ2MnpuanRxNEVPTnpIakRra1hFaTAxcU9XUWM3eHZuY3dsZkpSdGQrR05nczJVdVJmd2hPOVJHOG9tVzNJeFwvb0czR2NTMUU2bEJVT0xTXC9MVUFWTUhmdGtxMlJ3S1AxSktlUHdTeUtqQlBlSjR0ZnFteGZ0MUI1aDVMKytrWVlXbzMzSEk3MCtLXC9Hd2VJRTdDeWNnMnQ2cHJMU0lRNWxLVHhVd1drTGhFQ2ZEd3NoTlwvUTRBcHg2a0VoUStRRjJUZkNSTTc0eXZHN3h2WGlJZz09IiwibWFjIjoiODI2ZGEwY2M1YTBkOWQ3MjJlNjQ3MzBlNTYzMzAxYmNjODdmYTQ0ZWY1YTc2NGYwYmJhNDIzYzc5OTY4NDZkZCJ9