Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 409
Đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh Chương 409 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Chương 409 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Cố Kiều Niệm (truyện full tác giả Tinh Nguyệt) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Vũ Tuyết nhìn Cố Kiều Niệm, vẻ mặt ngưng trệ.
Lúc này, đạo diễn đúng lúc đi qua.
Vẻ mặt của Vũ Tuyết lập tức thay đổi, còn bước hai bước nhỏ tới phía đạo diễn, bộ dạng trong rất hoảng loạn, không biết phải làm sao.
“Đạo diễn, có lẽ là do lâu rồi tôi không quay phim cho nên lúc nãy hơi quá tay, không cẩn thận đánh lên mu bàn tay của Kiều Niệm. Ông nhìn đi, sưng đỏ lên cả rồi!”
Đạo diễn lúc đầu còn cười, sau khi nghe thấy lời này, lập tức nhìn vào mu bàn tay của Cố Kiều Niệm, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Phó đạo diễn, mau lấy bình thuốc xịt phun sương lại đây, xịt lên tay Tiểu Cố để giảm đau!”
“Đều là do tôi, Kiều Niệm, không phải tôi cố ý đâu, cô đừng giận tôi nhé.” Bộ dạng Vũ Tuyết như rất sốt ruột thậm chí còn muốn kéo tay Cố Kiều Niệm.
“Cô Cố, tôi mang bình xịt phun sương giảm đau tiêu sưng tới đây.”
Lúc này, Cung Dịch đi theo đạo diễn tới đây, lập tức đi thẳng đến chỗ Cố Kiều Niệm, chặn tay Vũ Tuyết lại.
Bàn tay đang vươn ra của Vũ Tuyết chạm vào khoảng không.
Biểu hiện của Cung Dịch vô cùng tự nhiên, giống như anh không nghe thấy lời Vũ Tuyết nói vậy.
Người xung quanh cũng không thấy chuyện anh làm có gì không đúng.
Chỉ nghĩ anh đang lo lắng cho Cố Kiều Niệm nên không chú ý tới Vũ Tuyết.
Cung Dịch nắm lấy tay Cố Kiều Niệm, cau mày lại, cẩn thận phun thuốc.
Chỉ cần Cố Kiều Niệm diễn cảnh đánh nhau, trên người lúc nào cũng sẽ bị thương.
Cho nên, Cung Dịch luôn mang theo thuốc trị thương bên người.
Không ngờ rằng, lần đầu tiên dùng đến lại là vào tình huống này.
“Kiều Niệm, có đau không? Nếu đau quá, bây giờ tôi đưa cô tới bệnh viện gần đây để xem thử nhé?” Bộ dạng Vũ Tuyết trông vẫn rất lo lắng.
Vừa rồi Cố Kiều Niệm có nhìn thấy ánh mắt của cô ta.
Hiển nhiên đã tức giận.
Bây giờ cô ta đang chờ Cố Kiều Niệm đáp lại.
Chỉ cần cô tỏ ra chút không vui nhỏ thôi, cô ta sẽ thuận văn thành chương bày tỏ ra.
“Cô Vũ, cứ bình tĩnh đi, diễn vai hành động thì chuyện va đập là điều bình thường, cũng không đau lắm.” Cố Kiều Niệm vui vẻ trả lời: “Tôi không giận đâu.”
Nét áy náy trên mặt Vũ Tuyết hơi cứng lại.
Sau đó, Cố Kiều Niệm tiếp tục nói: “Cảnh diễn vừa rồi, tôi diễn vô cùng thỏa mãn, cô Vũ không hổ là một tiền bối. Tôi thật sự nóng lòng diên cảnh tiếp theo với chị.”
Đạo nhiễn thấy thế thì nói hùa theo: “Xem cô gấp chưa kìa, đừng vội, sau này còn rất nhiều cơ hội, tôi sẽ tự làm lại một bộ phim cho hai người. Vũ Tuyết, đừng tự trách mình nữa, cô cũng không phải cố ý, Kiều Niệm lại không phải hạng người so đo không hiểu chuyện, lần sau cô chú ý một chút là được.”
“Tôi cũng không dám có lần sau đâu, bây giờ nhìn vết sưng đỏ trên tay cô ấy, tôi cảm thấy vô cùng tự trách mình.” Vẻ mặt của Vũ Tuyết vẫn có hơi hoảng hốt, dường như trong lòng còn sợ hãi.
Không ngờ, Cố Kiều Niệm lại là một nhân vật tàn nhẫn khó đối phó đến vậy.
Được!
Lần này xem như cô ta bất cẩn. Nhưng không sao cả, thời gian vẫn còn dài, cô ta còn rất nhiều cơ hội.
“Được rồi.”
Cung Dịch phun thuốc xong, thả tay Cố Kiều Niệm ra.
“Cảm ơn.” Cố Kiều Niệm mỉm cười với Cung Dịch.
Thầm nghĩ, thật sự có vài người tự tìm đường chết nhỉ?
Vốn dĩ Cố Kiều Niệm không muốn nói cho Cung Dịch rằng Vũ Tuyết cố ý đáng lên mu bàn tay của cô.
Ai ngờ, Vũ Tuyết lại chọn cách tự sát….
“Đạo diễn, cô Vũ, buổi tối tôi còn việc khác, giờ cũng muộn rồi nên tôi tháo trang sức về trước đây.” Sau đó Cố Kiều Niệm nói.
“Nhưng tay của cô…” Đạo diễn nhíu mày.
“Chỉ bị thương ngoài da thôi, không sao đâu, cô Vũ cũng không dùng nhiều sức cho lắm.” Cố Kiều Niệm cười nói.
Giọng điệu hoàn toàn không để bụng chuyện này.
Nụ cười trên mặt Vũ Tuyết thiếu chút nữa không nhịn được.
Nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại được, vẻ mặt áy náy tiễn Cố Kiều Niệm đi.
Cô ta đã đào một cái hố cho Cố Kiều Niệm nhưng Cố Kiều Niệm lại không nhảy, còn khiến mình sắp chết vì nội thương.
“Làm sao bây giờ? Tôi thấy có lẽ cô ấy đã giận tôi rồi, chỉ là ngại thể hiện ra nên mới giả vờ trước mặt đạo diễn.”
Cố Kiều Niệm vừa đi, Vũ Tuyết lại bắt đầu diễn.
“Nếu không, lát nữa tôi đích thân tới tận nơi tìm cô ấy và xin lỗi trực tiếp nhé?”
“Chị suy nghĩ nhiều rồi, cô Cố không phải loại người nói một đằng làm một nẻo đâu.” Cung Dịch đột nhiên lên tiếng: “Chị là tiền bối lại đuổi theo chị ấy để xin lỗi, nếu truyền ra ngoài, người không biết còn tưởng cô Cố đang gây khó dễ với chị.”
Vũ Tuyết nhìn về phía Cung Dịch.
Lúc này đạo diễn cũng nói: “Vũ Tuyết à, bỏ qua chuyện này đi, tôi biết cô lo lắng cho Kiều Niệm, nhưng Tiểu Cung nói đúng, cô là một tiền bối, nếu đuổi theo cô ấy xin lỗi thì còn ra gì chứ? Bây giờ cô ấy đang rất nổi, đang đứng trên đầu ngọn sóng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, những blogger kia không biết sẽ viết ra sao đâu.”
“Cũng đúng, là do tôi không suy xét cẩn thận.” Vẻ mặt Vũ Tuyết như hiểu ra, sau đó cười cười nhìn về phía Cung Dịch: “Vẫn là Cung Dịch nghĩ cho Kiều Niệm.”
“Cô Cố là người tốt, sẽ có nhiều người nghĩ cho chị ấy.” Cung Dịch nói tiếp: “Đạo diễn, tôi còn phải quay lại lớp diễn xuất, tôi đi trước.”
“Được rồi, học tập chăm chỉ.” Dáng vẻ đạo diễn rất hiền từ.
“Vâng.”
Cung Dịch gật đầu.
Trước khi đi, anh còn liếc mắt nhìn Vũ Tuyết một cái.
Một cái liếc mắt vô cùng lạnh lùng.
Vũ Tuyết cũng chú ý tới.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy cái liếc mắt đó, tim Vũ Tuyết lại đập nhanh hơn một cái khó hiểu.
Giống như là…
Lúc đi dã ngoại, cảm giác như bị một con mãnh thú nào đó đang theo dõi.
“Đạo diễn, tôi thấy Cung Dịch này rất quan tâm tới Cố Kiều Niệm, không phải là thích cô ấy chứ?”
Đạo diễn cười to: “Vẻ ngoài và tính cách của Cố Kiều Niệm vẫn luôn được các cậu nhóc thích, lúc chúng tôi công bố diễn viên chính, trong phần retweet có hơn bốn mươi năm mươi idol nhỏ, không cần tôi tiêu tiền cũng tự mình retweet vì Cố Kiều Niệm.”
Vũ Tuyết cười cười.
Cô ta cụp mắt xuống, trái với lương tâm mà khen ngợi Cố Kiều Niệm.
Bởi vì đoàn phim đã phong tỏa nơi quay diễn.
Cho nên cảnh diễn này, Chu Chu và Tiểu Cổ không được phép tiến vào phim trường.
Cố Kiều Niệm trở về.
Chu Chu vừa thấy vết thương trên mu bàn tay cô, lông tơ đều dựng cả lên.
“Sao lại thành ra như vậy?”
“Lúc diễn bị đạo cụ của cô Vũ đánh trúng.” Cố Kiều Niệm trả lời.
“Cô ta không cẩn thận gì cả!” Chu Chu nhíu mày: “Chị ngồi đi, để em lấy túi chườm nước đá đắp cho chị.”
Cố Kiều Niệm gật đầu.
Vũ Tuyết vốn dĩ chính là nữ thần trong rất nhiều người.
Hơn nữa sau khi gia nhập đoàn phim, cô ta rất hòa thuận với mọi người.
Cho dù Chu Chu nghe thấy Cố Kiều Niệm bị thương mu bàn tay trong lúc quay phim, trong tiềm thức cũng nghĩ rằng là do Vũ Tuyết không cẩn thận, chứ không phải cố ý.
Cố Kiều Niệm hơi suy tư.
eyJpdiI6InVhbEtWUFdoajBPR05VZFFmVHVKR0E9PSIsInZhbHVlIjoiTVBTU2daWTFjZVh2dlFIbmp0OWphcExBdUFGMnB5b0o0cHVYeVVFcmxLZ21sR2ZQQ25FaUc3QmptVGxmV1BJYSIsIm1hYyI6IjFkNjJhYmRiMWVhNDMzZTFlYTYyNTQ1ZTg5ZjBhODJhMWYzMDM1NDc4NTdmZjQ5MGVjNDUxNjRkNDMyMmY0OTcifQ==eyJpdiI6Im5QVkZndm1WU1FiNm5YbVZpOUpqM3c9PSIsInZhbHVlIjoiZG1zUG84ZTBkNWJjU2JXM3E1ZTB0ZFdPd3hUSHZON0VjeVwvWERiOGpDcGxia0RNOXB2VTZ1KzBMRWFsbUZzTFwvM0pkOEhIaGtOZUNiQlB0NExLd05QcHZweFVBMkFCVVRIVEt0d1F2bDFKVENZckpNUlBTMEI5YXhlNUZ3bzc0VSIsIm1hYyI6IjA2Yjk2MmIzYTE4NmRjMjg4OTQ1NzhmN2Q5MGVkOGJlNzQ1MmRhZDU5NGRiMDJkYmZjZWYzYjA1NjE2YzIyZGEifQ==eyJpdiI6Ijg5WXZHRWtSVXFFT2tySmN1QlI2MUE9PSIsInZhbHVlIjoiUFp6RlVPU0NVNXA1aEdKNTBZbVNITHBOTm1tMXVuSmZMM2hjOXBiTlhTcGVHSHFNcUdNaGgwOUJWQ0MreSs4ayIsIm1hYyI6IjFmMjEwYzE5NTE4YWIzYWRlODQ2ZjUwNzgzY2Q0NzUzMjcyOTZhMjAyMDNkOGUwMDE1ZjFkODNlN2U0ODhhMjgifQ==eyJpdiI6IkUyaDRhZjJkeDg2bHpxY3c4OTE1M1E9PSIsInZhbHVlIjoiaitsRFpUYlhIWUh1U3ErbjRDQmJvXC90eDlNZUZiN0FRV0M0c2wwRW9QK3FsRGQ4YW55ZXE0TDM0M3h0ZlJFU3pHT09CZ0FJemhycXZocDlXUTVwM3ppRm5obFJMcGtmRWxtcVc2RjB2ZnIyVys2Q0lBTVdmZHhWaVB4NkFvdG1ma3lkd0U3ZXAzSjNcL3JodHZsSGh6YlV1UzZWakJwdXR4TUFMV2JNXC9OZzZSSWJYN1lrVDBocXZ2ekNqTTJJb1YzcHljQktXMWcwZ3g5VnR1RmlNUEh0Zz09IiwibWFjIjoiNTRhY2QxMzExN2EyMTAzZDIwMzU5ZDZmMDQ3Y2NjY2YwNjExMDkxNTI5MzI4ZTg1N2ZjOTU3NTVkMTNjNWIzZiJ9eyJpdiI6IkF2M21vYVkraFZWWXFoZVlMRzFNMVE9PSIsInZhbHVlIjoiM2xUNjJKZnJBMzJLSEVHcEh4WjhWU2Riamx6WTFYdGdYc0xrclNseFNxcWhcL2lQdzZJU2g3Y0R4bklkcXl1UlciLCJtYWMiOiI1ZTc5ZGE5MTJlNzBhNjYzMDU3OTFiY2FlNWE1NTg3MzZiMTQ2Yzk2YTEyNjI5Nzc0NGQ4NmU2MGU5OTVlYTIzIn0=eyJpdiI6InlmREErdVA1YUYwWGJDNkZxN3o0d0E9PSIsInZhbHVlIjoiOUNRa2dCdXJwdWJpR3BkMWsrTSs1ZStKaDBLUXFmakFjMEVcL3NYdzNDUVpoRnlWT2NMY04wVXJpajNxN2h4Snp5VkFPaXUrS1pkVTI2MWJGdmk4YWczejNZR1pPcFIrWmNcL3ExU2p4ekFhZ0FzeTBhbDRtOHp2RjY5MXhwTHBuQyt4TGNtdUV5MThiUWNDeFwvYmNtcnRBPT0iLCJtYWMiOiJkMTJmMGZlOWM0ZDlkMmI2NDIwYzM2NGE4OGM3YmJlOTg3MzQ1NGZjYmRjOGFhODkzYzU0ODU0MzYyNzAwMWYyIn0=eyJpdiI6InZvNW9oZGxqOGlhOXg4RWd1YWZiZGc9PSIsInZhbHVlIjoiNjJqYkJ4U3doS0F6Q0JQZ3Q3dXBPRFpEMTd2NDg5ZVRqNGhEN0R1UWNtMXJOT0tod2czZytzRm9HUWhkeVQzNSIsIm1hYyI6IjVkNDQ0YzNiMjAwZDRiYTdiYWI4NTQ1NGQwMWFiMjdlYzk0MTY0NGExNDViMzhkYjEyMzcxNzhhNTIxMDFlYzEifQ==eyJpdiI6Imc4cnl6UzY0eUpWdG5lNXF6V0htY1E9PSIsInZhbHVlIjoibHNENVQ3N1RCTHgxMUFVNEphUURDREtvSG93Vkt0UHhMU3FaSDlFcWdEdzI4czJhTWh0ZUxEVHZ5dGdzTGxoVytHQjhJeElyelp1M2hHTzZ2Qzg4cGZ5WkhcL2NLanFXRSszclpsZFVxTU53d2d2N2RFa3VUVG1hcGJRMERMRHZvIiwibWFjIjoiYjg2YzkwMWIzYTk4ZDI1MzY0MjdhY2Y5NDZlZjU4Njg3ZjlmN2EyNzA1MzQ2NzM1YThlN2ZjMThiMzlhMzU2OCJ9eyJpdiI6ImhEWEFiWkZhN3RkUWhQXC9BQVl0SHlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InFQS2FFNGxiOXpSOHVhYUt1U0F3TUpzK1J0SzhYSVwvS0dob0FSdlMraEJJRHlcL1ZSb0JlQ2tIblwvU1pSNG9qazUiLCJtYWMiOiJjNGRiYzBmZWNiZjI4MGNiY2NlZTU3NjM3ZjVkYzc5NDdjMTg4YmNhOTMwMWU4NGY2M2RmYThiMGQwNTcyYzhmIn0=eyJpdiI6InZ1V0NCeWR1bVJ4cXlWeGZEdWh4WFE9PSIsInZhbHVlIjoiMW9EOFVXNG9cL1wvNjdOemF2Nk5UNm5yYThueXJuc29KaU1CQThCc3dvclFIQ3d6MDArTFdhN21waTBwOHFiOVY1UFlNUlRYbGc5TzdkbFNMdTBia0ozNjEwMnJEMHVvRzdycWF0WHMrNHRlcUVKalJGc0xPdDFsUmcyTFdJZjdKT1dXVmFleDF5anZtTjlHeEpTMzdDcUtrNEs2RjZYTkFrVzVJbzdGdWVSMjJvTHFLRFFweTZ2c2FMN0cxd2ZldkVpb2k3TzF2cThPOFRtaG1KUEtnS1wvSTNsbUJcLzlidTd6NVZGSEdSSmxzR1k9IiwibWFjIjoiZjQ5ZGMzMWQxMTk0NjYyNTEyNzZhYTA1NjE0MzE3MWUyNjU0MzJkNDg3MzViODIyZjQ3NmUwM2I1Mzc2ZjJiZCJ9eyJpdiI6IlVCM2xOcktqRml2dytIZDdWUUhieFE9PSIsInZhbHVlIjoiQUVlbm1LTDd0UElabmpRTHY2Tmpsc0d3eFNWV1hVbWl0SmIrTWkxT3pPQm5zRUtPV2NoYU1idm5XdXVOdVVpZyIsIm1hYyI6IjJkOWJmNThkNzFkYWU5NTk1ZGMxNTU4M2E3YTEzYTRhOTAxMWZiNzA4NDFjMzEzMDZlZTFiNGI5ODRjYmI3NjkifQ==eyJpdiI6Im44Z0ZRRDRBQWpxWkZTS2pOVFgySFE9PSIsInZhbHVlIjoiM3VBbmNNanpoV3NwTTNEUXpxeGVlMjdkaUdaejBvNkxzNFRXYkRZK3hRTmNGXC8yWFdncWhBT2JTY09MZFF0dkJQQTR1V0plWnlwN2JKd01KeU96WkxlUXYwNks2dWc5bUxSaDdaSVZkd1dHR2J0RFpSeGhUSFhsOGN4XC85ZzNsVEtqck5DY0pKMExKTGVKcGUrYThVMFwvV1pzc2FFS3lwTklndUVDQkJXa2tQUndRd0NpWU52bCtlSEdUNHEzTDMwakV0Q0ZISUFXYTIzMDdmSVVXd2xMdGpRUVhlRVZpQmE3ekZQWlNxMFRKQT0iLCJtYWMiOiJiZDhiNDViYzcyZWJlMWM5YjI2NWQyNTUzN2JiMGE2MDI2ZTExNWUzZmNmY2ZmZTI0MWIyMGRlOGViYmM3N2Y1In0=