Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 406
- Home
- Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh
- Chương 406 - Cậu Cung làm nũng nơi công cộng?
Đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh Chương 406 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Chương 406 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Cố Kiều Niệm (truyện full tác giả Tinh Nguyệt) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Trên thế giới này, hầu hết mọi người đều mong muốn và hướng về những điều tốt đẹp.
Nếu sẽ có người vì Cung Dịch, Cố Kiều Niệm cũng không bất ngờ gì.
Tuy thấy Vũ Tuyết chen vào cạnh Cung Dịch cô không thể thoải mái, nhưng cô cũng tin tưởng anh có thể đối phó được, chắc chắn sẽ không để cô bị cắm sừng đâu.
Cảnh quay buổi sáng kết thúc.
Cố Kiều Niệm vốn treo trên dây cáp đóng phim cả ngày, lúc được thả ra tay chân cô đều tê rần.
Tổ B quay nhanh hơn một chút, đã xong trước nửa tiếng rồi.
Cung Dịch ở chỗ đạo diễn xem Cố Kiều Niệm diễn.
Đạo diễn vừa quay vừa nói với Cung Dịch về kỹ năng về cơ thể và biểu cảm của Cố Kiều Niệm trong cảnh hành động.
Vũ Tuyết cũng ở đây.
Cô ta đứng sau lưng Cung Dịch, cũng nghiêm túc xem Cố Kiều Niệm quay phim.
Nói thật thì trước đây Vũ Tuyết chỉ xem Cố Kiều Niệm là một cái gối thêu hoa, cũng chưa từng xem phim của Cố Kiều Niệm.
Chỉ nghe nói, mấy bộ phim gần đây của cô đều nát đến mức không xem nổi.
Nhưng đến hiện trường, chỉ xem cảnh đánh này nhưng thấy biểu hiện của Cố Kiều Niệm chắc chắn là trình độ cao cấp.
Diễn viên nữ ở tuổi này có thể khống chế cơ thể và biểu cảm được thế này, có lẽ chỉ có Cố Kiều Niệm thôi.
“Đoạn này của Kiều Niệm diễn không tồi, kỹ năng thoại cũng tốt.” Vũ Tuyết khen Cố Kiều Niệm với đạo diễn.
Đạo diễn bĩu môi gật đầu: “Con bé này thật sự là người giỏi trong lớp trẻ.”
Nói xong, đạo diễn giơ ngón cái lên.
Mặt Vũ Tuyết vẫn tràn ngập ý cười.
Trong số những người trẻ, đương nhiên Cố Kiều Niệm là nổi bật.
Nhưng… thâm niên số phim từng quay của cô ta nhiều hơn con đường Cố Kiều Niệm từng đi, bây giờ cô ta phải cho Ảnh hậu này cảm nhận một chút thế nào là áp chế diễn xuất.
Bổ sung xong những cảnh quay đặc biệt cuối cùng, tổ A của Cố Kiều Niệm cũng nghỉ.
Nhân viên chen lên mở dây cáp quay phim, đưa nước ấm.
Sau khi dây cáp được tháo ra, Cố Kiều Niệm đến chỗ đạo diễn.
Cô và Cung Dịch chạm mắt nhau trong mấy giây.
Người xung quanh như núi như biển, vô cùng ồn ào.
Ánh mắt này chỉ chạm nhau trong thời gian ngắn ngủi nhưng lại như ngăn cản tất cả.
Trong đám đông, chỉ có người có ý nghĩa khác biệt đối với ta, cũng chỉ có hai ta thuộc về nhau. Người đã trải qua cảm giác này đều biết nó tuyệt vời đến nhường nào.
“Cô Cố vất vả rồi.” Cố Kiều Niệm đi sang, Cung Dịch ngoan ngoãn nói.
“Cậu thế nào rồi? Thuận lợi không?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Giọng điệu đó chính là giọng điệu chị gái và em trai nói chuyện với nhau, không khiến người ta nghi ngờ, cũng không bước qua ranh giới cưng chiều.
“Không thuận lợi cho lắm, NG hai lần.” Cung Dịch đáp.
Giọng điệu hơi mất mát.
Nếu không thì hiểu thành đang đứng ở ranh giới làm nũng cũng được.
“Cậu ấy khiêm tốn rồi.” Đạo diễn cười ha ha: “Thằng nhóc này muốn chị dỗ cậu sao? NG hai lần cũng đáng để ấm ức hả?”
Cung Dịch nghĩ thầm.
Đạo diễn là người cao nhã, thanh khiết thế này nên ông ta mới không bị tư bản cuốn theo. Tư bản đều phản tâng bốc ông ta.
Cố Kiều Niệm cười nói: “Chàng trai mạnh mẽ của chúng ta cũng biết làm nũng sao? Nào, ăn vạ với chị lần nữa xem.”
Có đạo diễn đầu têu mà.
Với lại…
Vũ Tuyết cũng ở đây.
Cố Kiều Niệm nói theo đạo diễn, bắt đầu trêu chọc Cung Dịch.
Nụ cười trên mặt phó đạo diễn cộng với ánh sáng máy quay xung quanh muốn có bao nhiêu hiền từ thì có bấy nhiêu hiền từ.
Dưới ánh mặt trời, tai Cung Dịch dần đỏ lên có thể thấy bằng mắt thường.
Lúc này Vũ Tuyết mở miệng: “Đừng trêu cậu ấy nữa, bạn nhỏ da mặt mỏng, tai đỏ hết cả rồi.”
Dáng vẻ cô ta như thể rất chở che con cái, giống như Cung Dịch là bạn nhỏ nhà cô ta.
Cố Kiều Niệm nhìn về phía Vũ Tuyết: “Tiền bối cũng ở đây ạ.”
Vũ Tuyết cười híp mắt: “Kiều Niệm, tôi đã xem cảnh vừa nãy của cô rồi, quả thật không tồi, trong giới điện ảnh truyền hình có người mới như cô và Cung Dịch, mấy người già chúng tôi cũng có thể yên tâm lui về sau rồi.”
Cuộc đời như kịch, đều dựa vào diễn xuất.
Cố Kiều Niệm mỉm cười nhìn Vũ Tuyết.
Ai chẳng biết Cố Kiều Niệm hai mươi ba tuổi, debut cũng hai mươi năm rồi.
Số phim từng diễn, cộng cả diễn phụ, diễn chính, ít nhất cũng mấy chục bộ.
Vũ Tuyết thì hay rồi, đặt cô và người mới Cung Dịch vừa ra mắt nửa năm cùng nhau.
Nghe có vẻ là đang khen nhưng nghĩ kỹ lại thì không đúng lắm. Truyện Kiếm Hiệp
“Cô Vũ khiêm tốn rồi, đừng nói là già, với dáng vẻ như chị, nói là chị em với tôi thì người khác cũng không nghi ngờ đâu. Chị đó, hay là đừng rút lui vội, sau này quay thêm vài bộ phim nữa vì khán giả mới phải.” Cố Kiều Niệm nói.
“Đúng vậy! Cô Vũ chẳng có suy nghĩ cảm ngộ cống hiến vì nghệ thuật gì cả!” Đạo diễn tiếp lời Cố Kiều Niệm.
Vũ Tuyết Che gương mặt đỏ bừng: “Đạo diễn, Kiều Niệm, các người khen như vậy nữa thì tôi sẽ ngượng đến mức không dám nhìn ai đâu.”
Cố Kiều Niệm: “Tiền bối, tôi không nói bậy đâu, chị vốn dĩ xứng mà.”
Cảnh này, ai nhìn cũng không nói câu nào, bầu không khí giữa hai nữ đỉnh lưu mới và cũ thật sự rất hòa hợp.
“Được rồi, mệt mỏi cả sáng rồi, thu dọn rồi đi ăn trưa, nghỉ ngơi một chút, chiều vẫn còn cảnh quan trọng.” Đạo diễn cười ha ha, nói.
Bộ trang bị mới này của ông ta quay vô cùng thuận tay!
“Cung Dịch à, tổ B nói cùng nhau đến nhà nông gần đây liên hoan, đi cùng chứ?” Vũ Tuyết đề nghị.
Cô ta cố ý nói là liên hoan của tổ B, chỉ thiếu nói rõ là Cố Kiều Niệm của tổ A đừng đến.
“Không.” Cung Dịch lắc đầu: “Tôi với chị gái đã hẹn rồi, bữa trưa sẽ gọi video, không tiện lắm.”
“Vậy à.” Vũ Tuyết nghĩ Cung Dịch nói chị gái ruột của anh, trông có vẻ hơi tiếc: “Thế để lần sau vậy.”
“Vâng.”
Cung Dịch khẽ gật đầu, sau đó đi về phía xe bảo mẫu của mình.
Còn “chị” của Cung Dịch đang nở nụ cười tiêu chuẩn nghiêng đầu: “Vốn muốn dùng bữa trưa với cô Vũ, nhưng tôi đã có hẹn rồi, vậy sau này hẹn chị sau vậy.”
“Không sao, tương lai chúng ta còn dài.” Vũ Tuyết nói.
“Đúng vậy, tương lai còn dài.” Cố Kiều Niệm lại cười, sau đó xoay người, dẫn nhân viên đi về phía xe bảo mẫu của mình.
Vừa mới quay người đi, nụ cười giả bộ, nghề nghiệp trên mặt Cố Kiều Niệm đã biến nhất trong thoáng chốc.
Chị gái này trông đầy sức sống nhưng nói chuyện với cô ta hai câu là có thể cảm nhận được, là trà xanh lão làng. Còn là trà xanh lão làng với vẻ ngoài là trà ô long nữa!
Sau khi Cố Kiều Niệm cảm nhận được điều này, cô lập tức dùng chiêu đường đi trà xanh khiến trà xanh không còn đường để đi.
Không cần biết cuối cùng chị gái này đến làm gì nhưng hy vọng trong lòng cô ta biết điểm dừng, đừng chọc đến cô.
Về đến xe bảo mẫu.
Bữa trưa của Cố Kiều Niệm không nhiều nhưng dinh dưỡng vô cùng cân đối.
Mấy người Tiểu Cổ có nơi nghỉ ngơi riêng.
Vốn chỉ có Chu Chu ở lại với Cố Kiều Niệm nhưng đã bị Cố Kiều Niệm đuổi xuống xe rồi.
Bây giờ Chu Chu không có thời gian nhàn rỗi cho mình.
Cả ngày hai mươi bốn giờ không làm việc cùng Cố Kiều Niệm thì cũng là xử lý công việc bên công ty.
Cố Kiều Niệm muốn bảo Chu Chu chơi với Tiểu Cổ nhiều hơn.
Dù sao thì Tiểu Cổ bọn họ, chỉ cần cho anh ấy một quả cầu sáng, một bản nhạc thì anh ấy có thể nhảy bất cứ nơi nào.
eyJpdiI6IktsSGVFcVVpVFZJUGxMVjBcL2JuQkJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhWSld4bEZZYko1NnhTN3pIQ3BXS1lSSDlSTjIwaFZYcGxsRXpkd0dtcG5SdzNZNEt4MldYeVl3VGVOeTNUdVgiLCJtYWMiOiJlYzFlZDA4MjI3ODlmOWU0ZTZiODZkMTFjOTA3Y2VkZTk5N2Y5ZDk5MjdmZGRlNGNlNzMzMjBjYmY0ZDk2YTczIn0=eyJpdiI6IjlnOFk3VWlOVytneVh3bjVcL1lWdndBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImEyMHdjV1dRMXdrSDQ4ZHNRR3lZa2NJVVwvbElnSk9pOE1FaElsVHlMRmFzRmN5SFRJVG50aXVQZ29tSnFKN3p0NHZyNnJLRXR2c0p2RFdBRUdlUk05TEowNmlnQ0xQb1AxZXRaUzdraElNZ1l1RGZxRXJ3WDRCbGdYbXZWUHRPa1p0MlJnZFpDb0w4SDh3c1ZGWXJ0dlE9PSIsIm1hYyI6IjhjNzkzYTIzYjBkOWUxOGEwYmVlYTRhOGQzNWNlZTMxYWUzZDBjN2IzMjcwOWQyYmQ3ZDM3M2E5ODg1OTZjNjYifQ==eyJpdiI6ImlhZ0k2MUYwbUI2SmE3V1hVTllpRmc9PSIsInZhbHVlIjoiWDVwZGhaSmN1QVlncm81aVd0a2Q3MWd4MlZDZXUxTlpFbGZzbnpTT0xZUGVMbWlHWWhIbHZCNUVwOGs4U1I2dCIsIm1hYyI6IjE4MTg0OThhYjQwNjM3ZjE0MjhjM2M3MmZhMTkxOWZiN2ZlMTkxNDI2OTgxMWI2NmE1Y2ZjYTY3NmQ2MzI4MWIifQ==eyJpdiI6ImFnbXZQQkdxeTBvVkRhSmUzdlNLaHc9PSIsInZhbHVlIjoiWnpxVFhuRzVpZFdyNkNIeFpUVVdSOFQwSzlmaEdSVWI5Z3NtTUxBV3ZHbElmaFFPR3N4SmRaaG53MXdUeG1sYjlVN2FHTU1cL1RGaG80eVFMcDhqOHVqZXl3VzdZV053RU1tOFJydDJqOUJ4Sk9KR2hTNmhzYXZiR3hLUk9TRXY3IiwibWFjIjoiYjEyYzcwZWY2OThjYTBhMDJkMmJmZjhjNDQyNjk0MWE0ZjEwZjI0YzhhOTgwYjZmMDk2MjlkNDUzYmM2YTQzZiJ9eyJpdiI6ImZcL3lldkdIRlNFYWpPeGF5WXpGQ0F3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhyXC83enpvQU9BcXcrbGFNOGphREpQYjdnY29kbnh5V0NyczVxSG1pb0RUSE90Unh4bGMxYjhZUlRpYnNBZDZFIiwibWFjIjoiNWM1M2EwMTY0M2Q1MjY2OGM2ZTk3ODk5OWQ3NjNkNzIyYzQ3MTk5YTRmNGY4MTNmMWE0NWVmMWIwNTFkZmQ2MCJ9eyJpdiI6IlRYZmdjNDFLbjRUa2ZkdzZ0cHc0emc9PSIsInZhbHVlIjoiSXcwc2J2SlZjcDlBMDRwZjlwNWt6c2dRNml4UzJrWGUzMTNIUm9HTklPUCtldDJsRTE1MkV2RWVmWkVaNWZXaWF1OExDNXAxVVRPTnl1Z0hsRnhyMjFDb3g4ZW5HOWlQR290YlFxMEZ3d0JYRHFHdmJYK01uTUc1UG56RTU5OXd5aVBrQVRVV0tJZjhrZnFVM2NjdHd6SEh2c1wvXC9Rd2ZmMlkwbjVWMjFkYnJEbVJtY2hvdVRoWUVWMTNXQVNLNXFYTmJqd1JtbXlTT3N1V1k3XC9mWmduWDI3K1JaREc0MTdiNllVelpxR0x4TUNYNkg5d0paY0l4RU9xbnhSYzE4ZDZyNE5SbERWaU1YUUdtdFpVeDZrK0ROd2FLRUFvYzF2aTVnSG5nV211aWRZZlBabDAzeWs4VURHUk5FTW5Ya21jMksrUk4xWlwvMVk0alpqaExWeVZpZXBxMkV4aXRSNjJMdCtMbXIxQkhyaUNiK3djTDlmaEpLV1F0bDRjSGYzNTFCWWswMTV0MURyVzZzQVV2a2dIcDR3cXVBZkV0S2lMcmZ2bkNcL3VaOG5ySWxDVVprTW9LYmZiYXRRb1FtZDNIIiwibWFjIjoiZmFmOTViMmZhMWQ1MjdkMjRlOTZiZTExNjhjZjNkZjkzNWM3YzExNjE0MTU1ODNlYWY3N2RhOGVkMmEzNDM5ZSJ9eyJpdiI6IndcL1hpT205MThuNTRJWThGa085R0Z3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNnSWtKUUlySkpCTmZDQXE4V3dtQm42WnpmSVwvVlRzY2w1Qm9Kalh6cHBnVnVFMEZUeTJxOWNsaEZsUGJTRlBzIiwibWFjIjoiNThkMGY0MTBmMDMzZDQ5YjI4MDEzYTc5YjI3MDJjMjkzYjY1Mjk2NGY0ZDVhYzJlNzk4ZWE4ZGE3YmU3NTg1YyJ9eyJpdiI6IlwvN1wvUEp0NEQwVnU4UHQwRTNqMW8wZz09IiwidmFsdWUiOiJrcVNESjdlRXREZXpDSW5PYW84RGxycHhySHlUSFpLZndXR2pQWk1TRndYVVV0YU9WdTZmUXlEWHI5ZmNISERvTDl1K09jTGFjWnhYSlYxdGZQS2FnZjMrSzljNDhCdFhRQUVVazB0STc4cCtyTXJUMmNScktJQ3FvWFdXTWRBU2lvQ1FBOFwvenZNVFZQeDBFZ21cL1paUWFLakdCb2R2TXQ4NnlvdytKOStyVEd6TzVNbVk3azg2Q0JwTmEra3U2d09TUERjWk9TUEZpQzh4VkVTUkpyRHc9PSIsIm1hYyI6ImYwMjgwZDlkNmJmZTlmZjY4MTE3MGYwMDIyMjg2NGIwNjg1NTNlZWYzYTIwNTAyODk0NTNiYjg2MjQxOTUzYjIifQ==eyJpdiI6IlowQ3FvMHBqU0JCbWJZeFNRRWdITGc9PSIsInZhbHVlIjoiRG9UblRpS2FiaGR2c3Q3VlA4dWprRUlac2lmT2g3alwvR3d4elFOckwwSXlld1NwaFdSaWtHR1REbmxabDI2WFEiLCJtYWMiOiIxODM5NjNiYTEzNjQwYTA0ZTFjMjYyMjMzOTA1YzJmYjU5NjQ2NzNlOGZiODkyNDIwYTQ5NGE3ZjJhYzIyOWZmIn0=eyJpdiI6Inc3bzRYXC8yM09WeTJDQldTckc4bHhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImR1VURzZ1ZRcFozaUphWjFUZCtoRUxoVGlKVDhleGxDRzMxZk5DdnRqc3dlZndmQnVLemxqS1wvZnptVlhmeE9oTkprMUNRc2IxTkhCQ3l1WVdGcXk2aDRGVE1jeVZiejA0V29yUWhpTU1sXC9rV0hNMVFoQ2lpY0RaMEhTeDRodEQ0WXhrMnozTGFZNlB2VDdtVWJqVGNmUVd0OFYrM2V5aXdMYW1BSzBrb3FaR01lRk04ZCtERTh0NEVoNzVTS2xCUWxVRFdldWo1K2tydWc5a0MzNDF2dz09IiwibWFjIjoiZTcyZGRkZDdhN2Y1OGI1NzJlOGMwZjQzNjA3MmFhYTVhOGZiZjlhYTVjNzhjNjYwZjM4MmZiODRlZTdiYjQ5NyJ9eyJpdiI6IldTMHdkYlVEMXlzdTdZb2t3OHd1alE9PSIsInZhbHVlIjoiWUFEeDlUbHJKVVhTNTFHeUZaRWNHVGlvdG1tVGJmYmhaQnE1ellOdHpZc1RQSGNlUDA4bHllUHpDZXgyOGJVcSIsIm1hYyI6ImYwZWRjYWY5YjY5MTAyMDgyZmQ5NjRiNmI0MTVmYjk1YjQwZWY0MzBmYzYwMTEyZmRlZWQ5NGE3YWVkMTdhNzEifQ==eyJpdiI6IkNNVGdGbWxEaE9zbEdHTTJWamFWZlE9PSIsInZhbHVlIjoidTRNV1NLZFQydTUrZ21zMEZwMThIQU9teUE5UlgwVTJrU1ZieTl4Skh0OVdJN0xPZExaUzN3XC9nQ1RUSFQ4UHF2WnlsVG1uRUozV2tWU0o2TU9NQWl6ck04SGNTQzRHbDRnZU9xZjJNQlg1d1pTOFh2QWRKc1lZVzF6QklGN1hiNHVrRHJjY09TK2xqb2ljNkFoa2VzNWl0TGFsYVVJUFhYOFpSNit0b2NoY1JaaHNkdFNkbCtcL1N6a1VoN21YMDgiLCJtYWMiOiI1NDdlZmQ0YjBkNjQxZTZiZGU2M2ZiMjZhNWIzNTMxZTMzNTg3ODhkYWNmZmRmY2FiOTFmOThlYWM2ZDE2YjJjIn0=