Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 398
- Home
- Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh
- Chương 398 - Em là hồ LY TINH À?
Đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh Chương 398 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Chương 398 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Cố Kiều Niệm (truyện full tác giả Tinh Nguyệt) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Cố Kiều Niệm vừa bị bệnh nặng mới khỏi, ngoài việc chịu ảnh hưởng từ xương cốt bị đau nhức, thì bây giờ cô đang rất vui mừng rồi.
Trong giấc mơ này, Cung Dịch đã bớt lại rất nhiều, nhưng sau đó không thể bỏ qua được phân đoạn Cố Kiều Niệm cầu xin tha thứ.
Anh có rất nhiều thủ đoạn, mệt đến mức không dậy nổi.
“Cung Dịch, em là yêu tinh biến thành người à? Thành thật nói cho chị biết, em là hồ ly tinh tu luyện trên núi xuống đúng không?”
Sau khi kết thúc, Cố Kiều Niệm nằm lỳ trên giường, còn đang thở hổn hển.
Mấy sợi tóc dính bết mồ hôi dán trên đầu vai cô.
Cung Dịch vén tóc cô lên, ôm lấy Cố Kiều Niệm từ phía sau, nhẹ nhàng hôn hôn lên vai Cố Kiều Niệm, sau đó cắn một cái lên lỗ tai cô, nói: “Chị thích em là con gì thì em là con đó.”
Nhìn anh hiện tại đi, con mẹ nó quá ngoan ngoãn, dáng vẻ như em là của chị, chị muốn xoa muốn nhéo gì cũng được, làm gì có chút nào giống người vừa làm mấy chuyện xấu kia.
Còn không bằng trước kia, bây giờ anh chẳng thèm tiết chế lại nữa rồi.
Ngày nào cũng lăn qua lăn lại như vậy, không ngừng đùa giỡn, quấy nhiễu trái tim cô, khiến cô chịu không nổi!
Cố Kiều Niệm mệt mỏi.
Sau khi mây mưa xong, sự mệt mỏi như sóng lớn ập tới, khiến cô rất buồn ngủ, chẳng muốn động tay động chân một tí nào, nói cũng lười nói.
Cung Dịch ôm lấy cô, vô cùng vui vẻ.
“Mệt chết đi?” Cung Dịch nhẹ nhàng hỏi.
“Ừ.” Cố Kiều Niệm buồn buồn đáp lời.
“Vậy ngủ đi.” Cung Dịch hôn một cái lên má cô.
Cố Kiều Niệm mơ hồ đáp lời.
Tuy rằng tức giận vì Cung Dịch thay đổi đủ cách để lăn lộn cô, chỉ là, mơ mơ màng màng, Cố Kiều Niệm vẫn chọn đi ngủ trước, theo bản năng vẫn cầm lấy tay của Cung Dịch.
Chớp mắt này, trong lòng Cung Dịch như bị móng mèo cào nhẹ qua.
Anh trở tay, đan chặt năm ngón tay của mình vào tay cô, hôn một cái trân trọng như bảo bối, sau đó giữ nguyên mười ngón năm chặt lấy nhau, tay còn lại ôm lấy hông cô, cùng cô chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày nay Cung Dịch gần như không muốn ngủ, cũng không ngủ được.
Mãi cho đến lúc này, dùng thuốc giải xong rồi mới có thể yên ổn đi ngủ.
Một giấc này Cố Kiều Niệm ngủ vô cùng ngon.
Cũng không biết là thuốc đông y có hiệu quả, hay hiệu quả từ Cung Dịch.
Nói chung lúc tỉnh ngủ, ngoại trừ một ít đau nhức không thể tránh khỏi, thì tất cả đều vô cùng thoải mái.
Cung Dịch đã tỉnh, đang ngồi ở ghế sô pha ngay đằng kia làm việc.
Cố Kiều Niệm duỗi người, cô nằm nghiêng qua, ngắm Cung Dịch khi làm việc.
Anh đang nghe điện thoại.
Lúc anh nói tiếng Pháp, Cố Kiều Niệm miễn cưỡng nghe được một hai từ
Trước kia khi cô làm gương mặt đại diện cho một hãng nước hoa cao cấp đang mở rộng thị trường, đúng kiểu nước đến chân mới nhảy.
Ánh mặt trời phía ngoài rơi rụng lả tả trên người Cung Dịch, khiến cả người anh như phát ra ánh sáng.
Cố Kiều Niệm thích mọi dáng vẻ của Cung Dịch.
Chơi xấu, giả vờ đáng thương, trở nên ác độc, tức giận, lạnh lùng lãnh đạm, trà xanh nhỏ… Cũng bao gồm cả anh của hiện tại, nghiêm túc lạnh lùng làm việc.
Chỉ là, khi anh nhận ra cô đã tỉnh, anh sẽ không còn lạnh lùng như thế nữa.
Anh vừa nghe điện thoại vừa đi tới.
Anh khom lưng cúi xuống ngang mặt Cố Kiều Niệm, nắm lấy cằm của cô, cúi đầu hôn cô một cái.
Người trong điện thoại còn đang nói tiếp.
Cung Dịch lại nói với Cố Kiều Niệm: “Chị xuống dưới nhà ăn sáng hay để em mang lên?”
“Để chị xuống nhà.” Cố Kiều Niệm bật người ngồi dậy, sau đó trợn mắt chỉ chỉ vào điện thoại của Cung Dịch.
Cung Dịch cười cười: “Không sao đâu, vậy chị xuống trước đi, khoảng mười phút nữa em xong việc.”
Cố Kiều Niệm gật đầu, cũng ngại cản trở công việc của Cung Dịch, vội vàng dùng hành động giục anh nhanh chóng đi làm chuyện của mình.
Cô rửa mặt xong xuôi thì thay bộ quần áo khác.
Bộ đồ ngủ hôm qua đã biến mất tăm, có lẽ là sáng sớm hôm nay đã được Cung Dịch xử lý rồi.
Cố Kiều Niệm tỏ vẻ áy náy sâu sắc với bộ đồ ngủ.
Là cô dạy dỗ không nghiêm, không ngờ Cung Dịch vẫn chưa bỏ được cái thói phá hoại quần áo.
Cố Kiều Niệm thức dậy quá muộn, đến mức mà thanh niên Nghiêm Trình Thành chuyên ngủ nướng cũng đã tới chỗ cô rồi.
“Mẹ nuôi đâu?”
Cố Kiều Niệm nhìn xung quanh một lượt, không thấy ngv.
“Sáng sớm bác ấy đã qua chỗ anh trai để chữa bệnh rồi.” Tư Hân Nhiễm đáp.
“Không phải bình thường đều ở ngay cạnh đây sao? Sao tự dưng hôm nay lại chuyển đi chỗ khác?”
Tư Hân Nhiễm hừ một tiếng: “Cô nói, người đến người đi nhiều sợ làm ồn, chị không nghỉ ngơi được, dù sao bác sĩ cũng ở ngay bên chỗ anh trai rồi, cho nên bà ấy mới sang chỗ anh bên kia, đỡ phải phiền bác sĩ chạy qua chạy lại!”
“Ái chà, hình như có vị công chúa nào đó đang bị đe doạ đến địa vị ấy nhỉ.”
Vừa sang một ngày mới, giám đốc Nghiêm đã khơi mào chiến tranh.
Tư Hân Nhiễm lườm anh ta một cái sắc như dao găm.
Nghiêm Trình Thành cũng bày ra dáng vẻ, hôm nay tôi đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt để nghênh chiến rồi.
Lúc này, Chu Chu cúi đầu đi ra khỏi phòng, vừa vội vàng gõ chữ trên điện thoại, vừa chậm rì rì đi tới chỗ bọn họ.
“Ấy! Bà chủ Chủ, để ý đường đi của chị kìa!” Cố Kiều Niệm thấy Chu Chu chuẩn bị đụng phải cái ghế ở ngang đường đi, vội vàng kêu một tiếng.
Chu Chu ồ một tiếng, đi vòng qua.
Nghiêm Trình Thành liếc nhìn cô ấy một cái.
Ngày bình thường, vị giám đốc họ Chu này rất hấp tấp, đây là lần đầu tiên không thấy cô ấy với dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng hoặc lườm nguýt mình.
Nghiêm Trình Thành cụp mắt xuống, cúi đầu xuống nước.
“Trời sập?”
Cố Kiều Niệm cũng hiếm khi nhìn thấy Chu Chu như vậy.
Chu Chu ngồi xuống, sau đó nhìn Cố Kiều Niệm nói: “Thầy Triệu đạo diễn của em hôm qua vừa gặp chuyện không hay đấy.”
“A?” Cố Kiều Niệm buông cốc nước xuống.
Sư phụ của Phượng Cửu Khanh, trong tiểu thuyết, là một vị nữ kiếm khách đức cao vọng trọng, diễn viên đóng vai này cũng là một diễn viên gạo cội.
“Có chuyện gì vậy?”
“Nghe nói là đồ ăn không sạch sẽ, bị ngộ độc thức ăn, bệnh tình nghiêm trọng, lúc được đưa đến bệnh viện đã sắp không hít thở được nữa rồi.” Chu Chu cau mày: “Bên phía đoàn quay phim thông báo cho chúng ta, cần phải nhanh chóng tìm một diễn viên thay thế.”
“Ở bệnh viện nào? Em đi xem thử.” Cố Kiều Niệm hỏi.
“Bây giờ đang ở bệnh viện ở trấn trên, cũng ổn hơn một chút rồi, sau về lại thủ đô thì sẽ tiếp tục trị liệu.” Chu Chu cau mày: “Chúng ta đều biết thầy Triệu không ăn thịt, ăn chay cũng rất đơn giản, đa số là rau xanh đậu hũ và vài nguyên liệu nấu ăn mới mẻ mà thôi, sao anh ấy có thể bị ngộ độc thực phẩm được chứ?”
“Đến bệnh viện xem sao trước đi.”
Chu Chu lo lắng cũng có lý.
Chỉ là thầy Triệu bình thường vẫn luôn có thái độ rất tốt với mọi người, đối xử với ai cũng hòa hợp êm thấm, ai sẽ hạ độc anh ấy được chứ?
Cố Kiều Niệm ăn qua loa bữa sáng, sau đó lập tức chuẩn bị. Cô báo với Cung Dịch một tiếng, mình muốn đi thăm thầy Triệu.
Bởi vì đây là chuyến đi tư nhân, thầy Triệu và Cung Dịch cũng không có sự cạnh tranh gì với thầy Triệu trong nghiệp diễn nên cũng không thể chạy theo Cố Kiều Niệm được.
Bệnh viện là nơi đông người hỗn tạp, cô không thể dẫn theo cả Cung Dịch tới được.
“Hỏi rõ tình huống xong thì gọi điện cho em.” Cung Dịch cũng rất biết điều, không đòi chạy theo.
“Biết rồi.”
Cố Kiều Niệm đáp lời, sau đó chuẩn bị cùng Chu Chu ra ngoài.
eyJpdiI6InZoaUMyUFhpUDZuT2VvamdPR3Zscmc9PSIsInZhbHVlIjoiVTV4T0ZiT0tsckN0dTUweWc2M2FYamZrVnA4OG5vUkZCZ1FsQ2pHVmNNUFRyNmtwaTlPeEpuQ25yUjlCczExciIsIm1hYyI6IjhiNjBjNTg1YjA5NmNlYzU5MjRmNjI0ZDVjN2JjMGY4NDYxZmUyZGM2NGFlYzU1N2JmMjRhY2I5YTlkNDM5Y2QifQ==eyJpdiI6IkZ4Ym1EWE4zQ3pXdkNoemRrQ3dZWFE9PSIsInZhbHVlIjoiVnFnTEpDXC9NVHhrelhUVEhLdDJtMlRiS3ZSYWh3ZFNNSTdKRVd3SGE1KzdKdzMycXJSYTFVbmFHbGdMeDVTTTN0aVBVdmh5aFRybk5HQ1l3UDFobmhsQkFCS0J0eXhSdjB4WjAxd21SbVZRSjRyaTU4VUdKNFBEUlJsMzdLUWRSajUzZ2JkcWFRMmlFVlMrODhxelZiNjA0QmcwTlwvanNUV2ZLU1RnVVRvbzVXSUdyV1BcL3RCdEhiM2FXXC8zRlwvY3M2bVwvQ0trWlBlRzBURHpnVzltcldYTWhybUVUejdYYVwvd1RrbmFVeDFnUGxxQmJhNU9TUXpsREdmXC9Wekx1QlwvNDdaWDRoWEFtaGZJZnQxU09zY2F6NEl0WUpURmR3N3BmeUpGd3ZPKzdUV3c9IiwibWFjIjoiM2YzZjU5YjBjZGM3NWI0MGIxNTlkMmMzMjUxYTBjNzMxOGJlMmQ5ZTU4NzhiNzE3MjA0OGYxN2EzNTkxM2YyNiJ9eyJpdiI6ImFXamhWd0JVTVdrcVd4QjdWY2o5R3c9PSIsInZhbHVlIjoidldmRmM5RGNNUDhjZ3VBa1MzZUpmWldLNUlQRHFqMjBCUjJXNWlIWFJXTVFCcWJPOWFcL1RuS1FcLzh3WFphRW5yIiwibWFjIjoiNTNlYzQzODA0NjYyYWMwZWZlMmVhOTdkYzZiM2M1ZmI1NDA0N2UzMDEwOGEwNzBkYWI1MDk5Zjg3YjEwNDU5NSJ9eyJpdiI6IjNhYmw4ZWRtSFRHMTA0dHhYUXFyd1E9PSIsInZhbHVlIjoiR21iRFpNV1NiTkx5VXdWUDh1ZzdOQWZ0UkZFdGxRbHZTUG9ucGhydjRsTVc4d1ZHRWJBODVPOTg1dGo3azFzbklhVFFIWXpcL2RlM0ZIemNFcFNhRk9JY2hKK3kxZ2xrSnhBRmplWFJ3YkxmSmxtNVdJTlo5ZVNLWmc5bytJZGJlMUZ6K01obHVBWXFueVBaVXQyK0lzZz09IiwibWFjIjoiZmE3ODQ4YWU2YjNiYTU4OWY5NmU2MWE3NmFkNjUwMzc4ZGE3MjYyYzNkNDNhYWNhN2FjOTZhNTQwMzk0NTFkNCJ9eyJpdiI6IjRCa1RST0lwNlpqZFNvbG5WbjVHVnc9PSIsInZhbHVlIjoiRUhMaVlWS3lMZDBBclwvaDlTUUxHWHR4eVQ5K2p2Z1FjXC80VnYrNHR2bUZHTkhWY1pkWDkyWDJJSUM0ZXk2a2FpIiwibWFjIjoiNDA3ZTE5Y2UyMTc0YzY1MDNhYzJmNGE5NDU4ODM0ZDYyM2VjOTg0MzQ2YmE5OGU1OTZhYjIzZGE3ZmYwMzQxYiJ9eyJpdiI6IjZIWGpyd1NVanR5aVpqeG9SY01YQ1E9PSIsInZhbHVlIjoiU1wvOFZMRUQrYnV0dXZjNG00R1hpSHJ0dmFjajFtZG8rSHhjTDVKMUc4SlhqSmsrMUUzRXkzWXhEaEVTSitPSnNTOUNhZVFmaEZcL1hDcFpiejF0cXpoSVNFaWtJVDAxVGVkbEJ5ejI4eVBwWTFIaGc5QlMzZUp0V0I4WnJcLzFWdHI3aEJuRzN2bHNyYWtmald2OE1KZk8ydmpzT0M0eGlrNlRIMTNsVWhVTThLb2tQak1HU21naTJHakU3RmZQQ3lkS0lXNWJxaDlsZzJEbEYrVWgzcGUyZmhYWUF0VXBJdmxDUzJ6VkhhdmFocz0iLCJtYWMiOiJlNzNjNWQwNGMwMTY3NDQ5OGE0ZTYxMDZjZGIzMzJmYmU1MjkzOTZmYjZhMmM1N2Y2MzVkMTc3ZjMyMDM5ZTM5In0=eyJpdiI6IkVsOTR6bGxpYnpueGNcL1JwaHh3RWlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkFEYkt5YmZybVpWdUNiNDRmbHdnKzJ3blhDUTJrenloaThkR0V0YVU0bDVuV2JTQWIwQlRCajg3cjJHWkptRWkiLCJtYWMiOiJmYjExMWU5OTk1Y2JiMWNkMjYxYWFlMDI0OTEwYmZjZTE3OTczYzM3ZTI2ZWI3ZWNmMzg2MTY2ZWQ2MGU4OGRmIn0=eyJpdiI6IlZtZzdXdkxQSjNtd1YwWkJVa2EzOHc9PSIsInZhbHVlIjoiSDRwNVR2MUxZXC9INFVmdXpIZ0owNnJFeWdLTW82d011ZVRtRTBFZE1DU2I1VmFydnliaWI3OFwvdnpJbGZ5VU0reG5FUUpDN1Y3R1BuOGc3akh5UDZsaVVERUw3TDZiR1hMMlV4YXJJdzV3Yz0iLCJtYWMiOiI1ZmM0YmNkNTI1MDZmYjQ5Y2MyMTcwM2I3MjIwNzk4ZjZhZTM0ZWMxZTFiNTVmOWExMWZjZjRiODk1MjAxMmMyIn0=eyJpdiI6IjNjMiswdld2NHc0T0pkd09LVzVBQmc9PSIsInZhbHVlIjoiRmFtaDhJbzQyd0h5dHBvWXNTd2dEWHFwQlJZNEtoOFwvVUI2dGg4WTBhRUZ3ZGwwTXpIalNXbTFHcDFDMitQd2giLCJtYWMiOiI1MjRlNWU3ZTk1ZDExMWZhNWVmNTdmNjU4NDljYjBhN2UzNzNkMGUxMTUzYjVlMjQ2YTJhYWNjOWUyMTlmZWQwIn0=eyJpdiI6Ik9KeXhjSElxYUxMWlVmTzNBd2xmeVE9PSIsInZhbHVlIjoidXMySDZZaXBNNmlWc2pKd0ZlQk93UFRrMjNSNG1FZTFQbExWVzE3Wm5uRzlSdkxTdENwcGZRT0RuYWd4SkIwQmE1NWZzWk1IRjljaW9QTCtXOG1MWU9NRFRLZTB5VVI5KytsSjkybHBVOGc9IiwibWFjIjoiN2FjMmEyOTJhMTE1NmM1YTZmOGRhOTMzOGQzMjgxYjhmZDc3YzY4OGFlN2FhNWRiOGZmZmVkM2FhYjI4YmM4ZSJ9eyJpdiI6IkE5QWtEMjFGM1wvcWdTSFRhZkdDa2tRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZNT3NCU0g0dUxHSFp4K3RKanRtWDZvcXljRWRiQ2N0dFZ3eWY1aFwvZXBmU25wbEZFa0FwXC9melwvTkRwelROZ1IiLCJtYWMiOiIyYzcxMjVjNzliYmQyY2UyOWZiNDUyYjJjMmYzYzM5NGUxODg2Nzk5MGEzNTgyZDNmYzY0ZmFkNWZlNDM0NjQzIn0=eyJpdiI6IjBHcFY2SVdaN0xlWU1JNHFMelRtZ1E9PSIsInZhbHVlIjoiRDZvXC9iUUF6dERRM0RWazYxOCtkeFVudEY1UXY5R3VocXdNNEZEUlBaS1lQUWdjRytQSW1lRmRGSnNkMndlbDF3V292TE56Tk9HdVwvVUxqZ0ZxbmtFajRPXC8rSFM1YzZYUEtySDM2RWRlVWxVT3kxckdvSlJMQ2JKd0lRalVla1ltaHRrenlxdk1Nc3VNbHNYY2F6V0dcL2NCZzh3c29tUStzaHJvQ0tsbWZYdz0iLCJtYWMiOiJlMWQ5YmJlYzEyNzY0Y2NhMmUxYzZjYmQwY2QzZjYxNDNlYWUyNTJkN2Q3YjI2OTBhNDRhZDNkYTc3NDVlMjNhIn0=