Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 386
Đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh Chương 386 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Chương 386 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Cố Kiều Niệm (truyện full tác giả Tinh Nguyệt) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Cố Kiều Niệm nhận lấy ipad. Trên màn hình ipad hiển thị hai tấm ảnh chụp thẻ căn cước rất mờ. Mặc dù mờ nhưng vẫn nhìn ra được đại khái dáng vẻ.
Nam mặt chữ quốc, nụ cười chất phác. Còn nữ… tóc cắt ngắn, miệng cười ngọt ngào, trông rất giống bóng hình mơ hồ cô nhìn thấy trong mơ. Có lẽ đúng là cô gái tóc ngắn cô thấy trong mơ thật.
Chỉ là…
“Cố Đức Hạo? Trương Ngọc Mai?” Cố Kiều Niệm nhìn tên ghi trên thẻ căn cước, chợt nhíu mày lại.
“Phải.” Chu Chu ghét bỏ gật đầu: “Em đoán là vợ chồng Cố Đức Hạo mà chúng ta quen bây giờ trước kia không phải tên này. Lúc trước em còn nghĩ, dạo gần đây bọn buôn người hoạt động “năng suất” như vậy, sao có thể tha cho họ chứ? Hóa ra là hai tên khốn này giả dạng làm cha mẹ ruột của chị!”
Chu Chu cắn răng nghiến lợi: “Em cạn lời thật sự luôn ấy. Bọn này biến thái thật, giết người, trộm con nhà người ta, lại còn dám đường đường chính chính sống dưới thân phận người nhà!”
Cố Kiều Niệm nhíu mày.
Hai mươi mấy năm trước, việc thống kê tin tức chưa được thuận tiện như bây giờ. Khi ấy diễn ra rất nhiều cuộc tổng điều tra nhân khẩu quy mô lớn. Đôi vợ chồng lòng dạ hiểm độc kia có lẽ là luôn lách lỗ hổng lúc đó để hoàn toàn tẩy trắng thân phận.
Nhưng…
“Nhiều năm như vậy rồi, người nhà của cha mẹ chị không đi tìm họ sao?” Cố Kiều Niệm trầm giọng hỏi.
Nếu như đi tìm thì cảnh sát có thể lần theo dấu vết mà tìm lại, đâu thể nào không phát hiện bất cứ thứ gì.
Hai mươi mấy năm trước, vợ chồng Cố Đức Hạo và Trương Ngọc Mai mất tích. Nếu cảnh sát đi tìm, chắc chắn sẽ phải sàng lọc cơ sở dữ liệu trên cả nước trước. Phát hiện một cặp vợ chồng khác có tên y hệt vậy thì đâu thể không điều tra chứ?
“Đôi vợ chồng đó không phải người thôn này.” Chu Chu nói: “Tính ra thì từ lúc họ chuyển tới đây cho tới lúc bọn họ bị hại cũng chưa tới hai năm. Không ai biết họ từ đâu đến, chính họ cũng ít khi liên hệ với người trong thôn, lại chẳng có họ hàng lui tới.”
Cố Kiều Niệm nhíu mày, cô vô thức nhìn qua Cung Dịch.
“Tôi sẽ cho người đi tìm người thân, bạn bè của họ.” Cung Dịch nói.
Lúc Cố Kiều Niệm tập trung suy nghĩ có thói quen cắn môi. Lần này cũng không ngoại lệ, Cung Dịch bất đắc dĩ, giữ cằm cô lại không cho cô cắn.
“Xem đầu óc tôi này.” Cố Kiều Niệm gõ gõ trán: “Cung Dịch, tôi quên mất chuyện quan trọng nhất.”
“Hửm?”
“Xét nghiệm quan hệ cha con.” Cố Kiều Niệm thấp giọng nói: “Mặc dù ký ức của người phụ nữ này với tôi mơ hồ trùng lặp, nhưng muốn xác định quan hệ của tôi với họ thì vẫn phải làm kỹ chút, nhất định phải xét nghiệm quan hệ cha con.”
Cố Kiều Niệm không rành mấy chuyện xét nghiệm này lắm.
“Đã thành xương trắng rồi, còn xét nghiệm quan hệ cha con được không?”
“Được.” Cung Dịch gật đầu.
“Vẫn phải kiểm tra cho chắc.”
Cố Kiều Niệm còn tưởng cha mẹ mình là người vùng này. Còn nghĩ có lẽ mình có thể tìm được người thân khác còn sống. Ai mà ngờ, lai lịch của hai người kia cũng là một tấm sương mù che lấp rồi.
Hai mươi mấy năm trước rất khác hiện tại, mọi người đều muốn tới thành phố lớn để tìm cơ hội, làm gì có thanh niên nào dắt theo đứa bé đi vào nơi núi sâu chứ.
Với cả, cô đã sống cùng vợ chồng Cố Đức Hạo nhiều năm vậy rồi nên hiểu rất rõ bọn họ. Hai vợ chồng này sẽ không ngốc đến mức giả danh thân phận của một cặp vợ chồng mình giết chết đâu. Lý do duy nhất chỉ có…
Vợ chồng Cố Đức Hạo biết nếu dùng thân phận của hai người chết này thì sẽ không ai phát hiện.
Trong đầu Cố Kiều Niệm cứ kéo tới từng lớp sương mù dày đặc. Tầm mắt lại nhìn qua ipad, cô nhìn chằm chằm người phụ nữ tóc ngắn một lúc lâu.
Chu Chu vẫn không an tâm nên vô thức nhìn qua Cung Dịch. Cung Dịch khẽ lắc đầu, ra hiệu Chu Chu không cần nói gì nữa. Kết quả là trong xe chỉ còn lại bầu không khí im lặng.
Không lâu sau đó, xe tới nhà tang lễ. Bình thường nhiệt độ không khí ở đây rất thấp, đến mùa đông còn lạnh hơn.
Cố Kiều Niệm trang bị đầy đủ đồ nghề, đi sát theo Cung Dịch tiến vào.
Ngoài cửa phòng chứa thi thể, Cung Dịch kiên quyết bắt Cố Kiều Niệm mặc đồ phòng hộ vào. Thi cốt chôn dưới đất lâu như vậy, sao biết được có vi khuẩn gây bệnh gì không.
Sau đó, Cố Kiều Niệm và Cung Dịch cùng đi vào. Bên trong có hai ngọn đèn màu xanh đặt trên bàn, cùng hai bộ xương người lẳng lặng nằm đó.
Cố Kiều Niệm nhìn xem. Lòng cô vẫn nặng trĩu như trước, nhưng là do những lớp sương mù đột nhiên kéo đến, chứ cô không hề thấy đau thương.
Cung Dịch cũng đảo tầm mắt qua hai bộ xương người. Lúc nhìn qua bộ xương của người phụ nữ, anh có hơi khựng lại, sau đó thì không nhìn nữa.
Anh không để Cố Kiều Niệm ở đây quá lâu, chỉ lát sau đã dẫn cô ra ngoài.
“Trước khi có kết quả xét nghiệm quan hệ cha con thì phải tạm thời cất di cốt đi trước.” Cung Dịch giúp Cố Kiều Niệm cởi trang phục phòng hộ ra: “Sau đó chúng ta bàn lại chuyện mai táng bọn họ ở đâu sau, được chứ?”
“Được.” Cố Kiều Niệm gật đầu.
“Chị về xe chờ tôi trước, tôi ở lại đây xử lý hậu quả cho.” Cung Dịch nói tiếp.
“Ừm.” Cố Kiều Niệm mệt mỏi lên tiếng, sau đó lại ôm lấy Cung Dịch: “Cả người tôi cứ mơ màng như sắp bay ấy, phiền cậu ôm tôi, giữ tôi lại với.”
“Được~” Cung Dịch vỗ vỗ lưng cô: “Đi đi.”
Chu Chu tiến lên kéo tay Cố Kiều Niệm rời đi.
Sau khi bọn cô rời đi, Khôi Kiệt bước tới: “Cậu Cung, hai bộ thi cốt này có chỗ bất thường.”
Khôi Kiệt vào thẳng vấn đề.
“Có rất nhiều vết tích gãy xương.” Cung Dịch chậm rãi nói. Vừa nãy anh có quan sát thấy, những vết xương gãy này không phải hình thành trước khi chết mà là khi còn sống đã có, vết thương đã khép miệng.
“Đúng vậy.” Khôi Kiệt gật đầu.
“Phải làm nghề gì mới có nhiều vết xương gãy cũ mới chồng chất trên người vậy?” Cung Dịch chậm rãi hỏi.
Khôi Kiệt nhìn anh: “Ví dụ như nghề của chúng ta.”
Cung Dịch nhìn thoáng qua anh ta: “Ý anh là hai vợ chồng này lúc trước làm vệ sĩ?”
“Có khả năng là vậy.” Khôi Kiệt hơi khựng lại: “Còn việc này nữa.”
Cung Dịch không lên tiếng. Khôi Kiệt tiếp tục nói: “Chắc là cậu cũng phát hiện rồi. Từ xương chậu trên bộ xương của người phụ nữ cho thấy người này chưa từng sinh con.”
Đúng vậy. Sau khi phụ nữ sinh sản thì cấu trúc xương sẽ có thay đổi. Cung Dịch vừa vào đã nhanh chóng phát hiện điều này, cho nên sau đó anh lười phải quan sát tiếp. Ít nhất có thể khẳng định người này không phải mẹ Niệm Niệm rồi.
Cấu trúc xương của người đàn ông lại khá ngay ngắn, khác hoàn toàn xương tim và gan người này.
eyJpdiI6IlFiYjJDUGVSMVM3bkpkUWxTSXRQWmc9PSIsInZhbHVlIjoiVVwvU2ltRFNaSjU1TGxybk1lb3pZcmhvK0pSYUt5RmhtY1hxbnlVODdOOTZpcEZwZlBmVitxNHdrWGNneVR6SG8iLCJtYWMiOiJhMGIxYTc2OTVhNWU4ZDY3ZmI1MDEwYWE4YmU5MDExYzg3ZjY0MGE4NzE0YmQ3Yjk5MGI5MDVmZTJkMTE0MGI5In0=eyJpdiI6IldLTzM5Z2paWU4yVkxHTWlnNlhDWlE9PSIsInZhbHVlIjoiNlh5K0o3UjM4S0RBdUhXd0kzOFU1cXRnUmd3SHRiOXcycVJvZDBOa3JvajdZU29JaUMydG05eklYcVpXTmhEdDZNamNZdGFMZnN0R2ZxalQ1M3Y2ZzJkZUFwR01Ba3dcLzRJdG1RV2tCd3lBVENjXC83TTBtSWcreEc2RUdNeVNJNHlWUzJybDJtaTlnazByNWprSmJXTWxnZzJJeHZDbGNcL1hiNXZHUWVhNHhYSlJqbENHc2R5Q3J0VUswY3FLUlRsK3dUZTVhdGJjWDh6ZzN6NVpCbVFlVXdjdlNETHhKNWVhY281a3orejlzNEF6ZHgrdU9XNUFMcUF0ejhQeGJmRVAwamZZYU9vRHRjcWVPZHd6eVUwcTJIS2dFMGd4VFVIVnZjZWZTeXdHdXF2MndDZUZpM1RBYmM2QTRVdkNGUHNLcmo4MWpnTjlOazdrQmFFTTA3VlZVeTgwNGpxTUNFbFllQkxLbWRJODMwd09YMHVPY29jNWREWTlxK0V5RzVYIiwibWFjIjoiNDFlMGFjOTRhMWQ3M2MwMzAzZDdmNzY0YjNlM2I4OTczMTRkMjcxZGUyZjFjOWEwMWYyNDc3YTE5ZDIyMTdlNyJ9eyJpdiI6Ik9NTkJ0dlcraVgzbUtEQ2toRnA4S2c9PSIsInZhbHVlIjoiYXkzZzBoUDBiWU1JcUhNY3Q4TWpaRXlVUEk5WVZ4N3NBM1dzNzE3K056UjZxYlFpakFtTDRVZzNIXC81RE5qc0oiLCJtYWMiOiI5NTU3MTAzYWY4MmEyNWM3MjA0MzQ0YWZlNmUwNjg3NGU1ZDc5YjM2Mjk5ZWIyMDNkMmQzM2I3ZDQ1YWJiNDdjIn0=eyJpdiI6IklGNVV6S25hY3d3RGVWU0QyZmlrakE9PSIsInZhbHVlIjoiU3ZobXdcL2tJdWhvY3N3b1p5ZFZyR0Q1cW9vdzZxRTFoZTAzenhhbTV2SVJtUXMxMDVkdkx4U2ZwYzZiNk1qMU9aRXVvK0N0OG4wMW1rUHY5Wjgybk1LT2RvK2VVQmtqNDdhN2k5Qll0QWpqNVJ3MHlpaEtyamJnS2ROUU9pOXoxRytqYzV5cUNUbW55Q0FlSDlvRFhaZ0plcWVoWmdNUEp5TlJMV3gySXlNM3pMcjZ3WTZHVFA3UXNhN3FkWVlTdmIxbEMyR1wvbjd1UnN5aU1qaGM0REN4NkluZkJCbXE1NXJLTmI1b3FxZzFlbXQwZE5PSlJXNG1wWmViVkJcL0Y5YiIsIm1hYyI6IjU5MWIzNDkyZDdlNDM0ZGZiOWY4NDZiMGY2ODJlNDI0MDYwNzM4ZTQ5ZWQyMDEzYmJlOWIxOWFiNjhiNmZhYTgifQ==eyJpdiI6InBROHdrc2xDYUVqSEFGOUpITzVQVFE9PSIsInZhbHVlIjoidzVxQ2tNZ0RQSXlmY3kraFlJYTlLU1IrNVBGUFk1Zks2TlBBaVhCd0NjY2JPaEpRVHhGQWV6WHJoOVN6K1ljdCIsIm1hYyI6ImZkODA4NzhkZDU0MGVmYTAzOGYzMjE3YWMzODc2YWQwZDA4YjFmOWIxY2RiY2E5ZjgwMTMwNGU0NjRhZjE2NGYifQ==eyJpdiI6IkZUR0R4WlhEN21meXdJMEJHaVcyc0E9PSIsInZhbHVlIjoiTnpNaGd2VGpcL2lNK0FXclVxRnIzdlduek9WSmlDVkpuSGlvbDgyT3NKYjlPaFcyYjJpMlhGZ0FYdE0zMndac3R3eDVjWVVtQkRPck5YR1I4TkdJM3NZVnQ3TkpFVlRaa2YyRWlxbnV5SnlBK1R1RGU3eGRLbjVPdStvamFKRFVnR1BjSm9SMkhVZXlNSXQ4Rjlva2U3RDc2WjZvbnpYY3RyN1FhWHU1TCtWWXI5VEI1MG90ckRHWEl6V3JCSG1ibHBmM1daXC9EZzlRTDA2dXR1ZVFpTGlIWjc5akZicWhrS2lYMmErb052WDNNODNYK2I4eG4zXC9nNVJ2Rjl1OTRhWXVDUU9ZVk5vcFhzaU1SMVpTeTNCVFBURXNKWlNCNjdpVTRQQWlMcWRmSk09IiwibWFjIjoiZmRiYzFlNWQ5ZjI4MzVjYmE2ZTkxMjhiMjM4NmUzODBlZTA3ZDg2YjAwMTIwMjBiMGU1NWY4YjVlMzdmODFjZiJ9eyJpdiI6IktERkhxc05XMTM2a1hDamN3Q1dPN0E9PSIsInZhbHVlIjoiU1FPS0ZxbVZ6VEp4U0MyZHZEc3d4YzlCakw2dXpYMUkxQmJoaFo5cDErQW9HaU05QTNRR1g1VXJCTW9peFRmYSIsIm1hYyI6IjQyNTEzMzUzMWUxMDdjMDY0NjY0ZmNmNzc1NjY1NDFlYTc1Mjc1M2Y0ZTAyZTYxZTMwMjgxY2JjZTBkZDAwYmUifQ==eyJpdiI6IlU0TkJEZUdXM0twQ3NUMnJKU2tDZVE9PSIsInZhbHVlIjoiUW5waGlEWTNhclVoeHYwRVVka1U4bTBETXpsaWExZ3Q3S2VOS0c5NkROVktxdzlnYkMrS0J2T0ZPU3pIWlBxb25hR3F4R3ZmT2NBTmxUWnY2bHV2WnZTUUhZcFU0SFJEdDJaWnozcHJrY2dseGNqd3JrQ0NIUXJTYzUyV3FSK2EyektkbkxVc0FYR1RSXC9XSzJ0amw3dz09IiwibWFjIjoiZTJjZWM2NGRiYjYwMGY3MWY0YzE4MDliZTM3N2RhN2E3MTg2ZGFhMjdlMDI2ZmI1MGRlYmI1NjUwOTcyOTk2YiJ9eyJpdiI6IlBjVSt0aWdwa0dRRzVDdjErV3JEbXc9PSIsInZhbHVlIjoicFRxUGlvXC9ZYlptbkx6UDVndXdEdDlcL3ZvajAwODNFc01IRjBqcEJzWlhjS3REM3d1anlTcGJCZ2NVQ2NPMHVpIiwibWFjIjoiYzRlNzRlY2YyZGI2OTdkZjZjMjM4MDUyN2U1MGMxOWVhM2YzMGI1OGM4MTA4MzUzMzM1NzE3OGEyZTQzZTk2MSJ9eyJpdiI6InZaYVdMSkZoaXRFeEVYRXZJTkE0bUE9PSIsInZhbHVlIjoiblVSZ3lWY2dtYWJNZ3BocDBXVFFPd3pQRE9KOHpVRXBpN2hrZSs4Q21mazRMYTYrT00rTGlaR1BNdHhFK3JHZXpLbDc2cWx4ZFNZYkhWODVoeTZRclorSmZhZVZrRXpPUGJCc2puMHFrYkVaRkYxTlJBeWRkbEw5TXBORmptU1VuaGRqV0ZuakNkSTg3dVZHdUNheCtxWExuXC9cL1lObVhPd1czZGpFQ2NZdjhuM1NRU1FhZENLRnNBeFlUSjFJbCtvT1lLaUdveXVVbE5BSkEwZlpzR3VIRVJRbTIxOWZsNks1T3lLdFFkd2xNbktwNnFhVFE0M1VtR0F0UTJpRDlhIiwibWFjIjoiOTk2MjNjYTQwNDk1NDA5MmEwZGQ5NDJlNTY1YmE0YmQ1MDY3YjFmZTUzYjJjZWFhOTYwMjhlOTM3Mzg3YmEwNCJ9eyJpdiI6IlNFMURzUzByNlZYMVBhRUw3TDhXK0E9PSIsInZhbHVlIjoiaVZoNEV6V25iYzBTejRkTmZOQVlNQ2wwRmlRWkxDdlNpK2RmalZtXC83Y2xza1l4aUhIQWZSMzhhckdOTTNwczQiLCJtYWMiOiJiYWM0YmUxYzA3NmUzMDViN2I4NDM3ZGM1ZjlkNjMwYzQxODgxYTc5MjQ4ZmM3NjA1ZDlmYTNjMDYyYTk4NjUyIn0=eyJpdiI6IlB6QkFNU09HclhFMXBLYVZ4S21XbUE9PSIsInZhbHVlIjoibTg3S3o0YWl3akFSNCt5aHpueTcxM2lUSldXZHNRRlZBUExYZk1TOFc4ZHZad3I5cmhtSDZ0bjRkTzQzdDlJOXhJMkFCN3BubHVqQVdrNllMMTZjdFJQZzN1U2xrelJHRXU3N0ozQVhjWjlJd1lKcDBLNXU2bXNZMkZndzBISm91OXNmUGptQW5Yd2tKNnUxeElLdklnRzlFWHBraG5sS2pBd2ZXU3JxbHZxN3FDK1NkK3ZNZG5OWHl1dE8wMVlIbVViYmxrRjBaV0tMaEVrZXRGQlQ1N3pcL2pPajlJU2x5TXp3Q2gwdFl6N0dFZkxQT3lPQlpZQnRDa1hodmloeWd3WmZwbFVcLzVSd3N2MFJnVVZcL0hNK2Nqa1RIN25oZG5wb1Q3UDd2OEFqKzhTeSt6UHRMTlZjb3lhcjBiUnpMaFAiLCJtYWMiOiIzYmIyZDQzYjExNTAyNWVhMWU3YjExYzZlZDFjNDUwOWE3NGNlZDk4ZTdkMDZiZDJhOWJjMmU5NDUxN2YxNjQzIn0=