Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 385
- Home
- Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh
- Chương 385 - Nuông chiều là sự dựa dẫm duy nhất?
Đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh Chương 385 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Chương 385 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Cố Kiều Niệm (truyện full tác giả Tinh Nguyệt) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Ném xuống biển?”
Tư Bắc và Nguyên Giang Vãn cũng không biết sự tích này.
Rối rít nhìn về phía Cung Dịch.
Tư Hân Nhiễm nhân cơ hội tố cáo: “Cô, vô cùng quá đáng luôn nhé, anh Cung Dịch không cho con gọi con gái nuôi của cô là chị, nói nếu như con kêu thì sẽ ném con vào núi cho chó sói ăn thịt, ném xuống biển cho cá mập ăn! Vô cùng hung tàn!”
Chu Chu cũng rất không biết làm sao.
Sao nào?
Bây giờ bắt đầu muốn tất cả mọi người trà xanh rồi?”
Cung Dịch đi tới.
Tư Hân nhiễm bị doạ lập tức lao tới trốn sau lưng Tư Bắc.
“Anh muốn làm gì! Anh đừng tới đây! Cô, cô mau quản lý anh ấy đi!”
Cung Dịch hoàn toàn không hề đi tới chỗ Tư Hân Nhiễm mà lại đi tới bên cạnh Cố Kiều Niệm, trực tiếp bế Cố Kiều Niệm lên như bế công chúa.
“Cung Dịch…” Cố Kiều Niệm khẽ hô một tiếng.
Không phải chỉ một câu chị thôi sao?
Tội gì phải cướp người, tội gì!
“Dì Nguyên, cô ấy đã nhịn đói cả ngày rồi, con đưa cô ấy đi ăn một chút.”
“Mau đi đi.” Nguyên Giang Vãn cười gật đầu một cái.
Cho dù đã trốn thoát, thế nhưng từ đó đến tận bây giờ.
Giờ phút này chính là lúc Nguyên Giang Vãn cảm thấy vui vẻ nhất.
Cung Dịch ôm Cố Kiều Niệm đi.
Tư Bắc nhìn một cái, thu hồi tầm mắt, gạt tay Tư Hân Nhiễm đang đặt trên tay mình ra: “Vừa không chọc nổi, lại phải tìm chỗ chết để chọc, vui không?”
“Hừ!”
Tư Hân Nhiễm quay về chỗ ngồi.
“Bây giờ em tuổi còn nhỏ, anh cứ chờ thêm mười năm nữa đi, để xem em có chọc nổi không!”
Lúc này.
Điện thoại của Chu Chu lại vang lên.
Cô ấy nói cho biết một chút, sau đó liền cầm điện thoại di động lên, đi tới một nơi vắng vẻ nghe điện thoại.
“Cô à, cô thật sự đã quyết định rồi?” Tư Bắc nhìn về phía Nguyên Giang Vãn, ôn hoà hỏi.
“Ừ, tối hôm qua kể từ khi cô đi từ chỗ xe đến khe núi kia, đã nghĩ xong cả rồi, nếu như cha mẹ của đứa bé này thật sự không còn nữa, cô sẽ trở thành mẹ của con bé.” Nguyên Giang Vãn nói.
Tư Bắc cười một tiếng, rũ mắt xuống rồi lại gật đầu một cái.
“Cũng tốt, không phải trước đây con và Nghiêm Trình Thành đã nói sao, với xuất thân của cô Cố, chắc chắn bên phía nhà họ Dịch sẽ không đồng ý cưới cô ấy. Bây giờ có cô để tựa vào, chuyện này sẽ dễ hơn nhiều.” Tư Bắc nói.
Nguyên Giang Vãn nghe thấy thế.
Trong mắt có chút khinh thường.
Từ trước đến nay bà ấy vẫn luôn vô cùng xem thường hai mẹ con Cung Tư Dương.
“Tư Bắc, cho dù không có cô, Cung Dịch có thể để cho Kiều Kiều bị mẹ con Cung Tư Dương khinh thường sao?” Nguyên Giang Vãn nói.
Tư Bắc rất mờ mịt.
Nghiêm Trình Thành cũng đã từng nói tới chuyện này.
Thế nhưng… tầng lớp thế tục là một thứ khó hiểu.
Xã hội thượng lưu nằm trên đỉnh nhọn của kim tự tháp, khuyển mã thanh sắc chỉ say mê vàng son, đây chính là biểu tượng moi người thường thấy.
Thế nhưng những thứ đen tối và đen tối ở phía sau chỉ có người bên trong mới biết được.
Anh ấy đã nhìn thấy rất nhiều, địa vị xã hội chênh lệch rất lớn nhưng lại kiên quyết muốn ở chung với nhau.
Ban đầu ai lại không tình thâm tựa như biển, thế nhưng cuối cùng… nếu may mắn chỉ là lông gà đầy đất, sau đó cũng đâu vào đó thôi.
Nếu không may… mạng cũng chẳng còn.
Năm tháng vô cùng dài.
Biến cố cũng quá nhiều.
Những người bình thường kia, bởi vì tình yêu lựa chọn gả vào những gia đình giàu có, lúc chồng thương yêu, đương nhiên sẽ cưng chiều muôn vàn, không ai có thể làm tổn thương đến.
Thế nhưng…
Không có nhà mẹ chống đỡ, tình yêu của chồng chính là thứ duy nhất để họ gả vào những gia đình giàu có.
Một khi mất đi tình yêu thương này.
Khổ nạn cũng ập tới như tuyết lở.
Huống hồ chi… Cung Dịch là một tên phản xã hội, bây giờ nhìn lại, anh cũng lạnh lùng hơn những người bình thường rất nhiều.
Ai có thể nói chính xác được những chuyện sau đó chứ?
Lúc anh ở đó, Cố Kiều Niệm vô ưu vô lo.
Thế nhưng nếu lỡ như…
Suy nghĩ của Tư Bắc, dừng lại tại đây.
Suýt nữa anh ấy đã tự tát mình một cái.
Tại sao lại có lỡ như.
Cung Dịch chắc chắn sẽ không có lỡ như.
Cũng không thể có lỡ như được.
“Tư Bắc, những năm qua, cha con đã không dạy dỗ con tốt.” Nguyên Giang Vãn nhắc tới Tư Kính Vũ, giọng điệu liền trở nên lạnh lùng: “Tháo bỏ xiềng xích ông ta gắn cho con đi, sau này cứ sống theo ý mình, tìm một cô gái tốt, thoải mái yêu đương đi.”
Tư Bắc mỉm cười gật đầu: “Con biết rồi.”
Tâm trạng Nguyên Giang Vãn vô cùng tốt.
Bà ấy nhìn ánh mặt trời bên ngoài.
“Dựa theo quy tắc của gia đình, em còn phải chuẩn bị vương miệng cho Kiều Kiều, việc này em phải suy nghĩ cho thật kỹ, phải làm kiểu gì cho chị ấy.”
Tư Hân Nhiễm suy nghĩ đơn giản.
Trước mắt việc này quan trọng hơn hết thảy mọi thứ.
Thấy Nguyên Giang Vãn hạnh phúc như thế.
Tư Hân Nhiễm cảm thấy ánh mặt trời chiếu khắp nơi trong lòng, cũng cười vô cùng rạng rỡ.
Sau đó còn không quên thầm khen ngợi bản thân mình.
Tư Nhân Nhiễm, mày tốt thật đất, còn nhỏ tuổi mà mắt nhìn đã tốt như thế. Nhìn xem mày đã chọn trúng đối tượng tốt biết bao!
Không chỉ cứu cô.
Còn giúp cô có thêm một cô con gái!
Nhân tài!
Tiếp tục cố gắng hơn nữa đi, mười năm sau, tranh thủ chèn ép Cung Dịch!
Bên trong phòng ăn cơm nhỏ.
Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch: “Cục cưng, ngày nào cậu cũng ăn giấm của Chu Chu, của Tư Hân nhiễm, ăn ngon không?”
“Tạm được.”
Cung Dịch lấy thức ăn cho Cố Kiều Niệm.
Cũng là một vài món thanh đạm, dễ tiêu hoá.
“Chuyện dì Nguyên vừa nói ban nãy…” Cung Dịch lên tiếng.
“Tôi cảm thấy vô cùng tốt.” Cố Kiều Niệm ung dung uống một ngụm sữa bò, sau đó nhìn về phía Cung Dịch: “Tôi nói tôi thích cô ấy là thật, cô ấy vô cùng ấm áp, lại vô cùng bền bỉ, tôi rất bội phục cô ấy.”
“Chỉ cần chị thích, thế nào cũng được.” Cung Dịch nói.
Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch cười một tiếng.
Sau đó tiến tới, hôn lên gò má của anh một cái.
“Đúng rồi, lần trước đã từng nói, tiếp tục điều tra về chuyện con của cô ấy, có sắp xếp chưa?” Sau đó, Cố Kiều Niệm đổi đề tài.
Vẻ mặt Cung Dịch có chút không biết làm sao: “Chị cảm thấy đứa bé còn sống không?”
“Đây không phải… năm đó cũng không có thi thể nào sao?”
Mặc dù cảnh sát đã đưa ra giải thích, đứa bé mới sinh quá non nớt, nổ mạnh như thế, người trưởng thành cũng đã cháy sạch sẽ không còn hình ảnh gì, đứa bé đã bị thiêu rụi rồi.
Trên lý thuyết, là có khả năng này.
Nhưng…
Cố Kiều Niệm vẫn cảm thấy, nếu không tìm thấy thi thể, thế vẫn còn có khả năng khác.
Cung Dịch suy nghĩ một chút.
Cố Kiều Niệm rất ít khi đưa ra thình cầu gì với anh.
“Chị hôn tôi hai cái, tôi sẽ để cho người điều tra lại từ đầu.” Cung Dịch tiến tới bên cạnh Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm buông ly sữa bò xuống, nâng gò má của Cung Dịch lên, hôn mấy cái, không chỉ có hai cái.
Cung Dịch bị cô hôn tới mức bật cười.
“Nể mặt chị, tôi sẽ cho người đi điều tra một lần.” Cung Dịch nói.
“Ngài Cung là một người vô cùng tốt!’ Cố Kiều Niệm nói.
Cung Dịch cưng chiều, nhẹ nhàng xoa đầu Cố Kiều Niệm một cái: “Ăn đi, lát nữa nguội mất.”
Ăn xong.
Cố Kiều Niệm quay về phòng thay một bộ quần áo khác.
Đứng trước gương, cô hít một hơi thật sâu, sau đó lập tức đi ra ngoài.
Hài cốt được đào lên.
Trực tiếp chuyển đến cho nhà quàn ở gần đó.
eyJpdiI6IkJkXC92TGNGU2FCakRaZ0hTVllRXC9UQT09IiwidmFsdWUiOiJja2ZzaDBqa0lhVjlJb0E4RG1vOWVvVWpJd1ZtRHdJU3p6OHZRTzhjbGxhc3FIakFDdmd0dzlsbkxCZU90NGZqIiwibWFjIjoiNmYwY2RiZWRlZTUzNTBkODRiNTY2ZGVkMGEyYzQxZTgxNDZiZDI0Y2M0NWFlZDc2M2M2MDA1YWMyNGZmNzgwMiJ9eyJpdiI6IkM2YkNuNWZjV09ucWdsczlibXgrQUE9PSIsInZhbHVlIjoiSnBDbEJrT1ZYcWRjSndcLzA4MGFEM3NaOXJiaDdkYllBVVhGbjlcL0R3bUhJcENrRmQwbllhQUpVWVJ6aCtxbTFuY1B2T2NmNXFXeXh4aFBMN29mUVpScmFNWHBJZ0pOWTJJTU5HSVhNaW5TS2FxM1Ird2tQUGlJZjlzYUJtR1NHT2Y5YkFWVUtaMWVIYW5JeUdUbzV1aGpnRXQ4ZUx6R1lqZ2U2STlyZmxSbnE2ZHRtTHQrb25CODBZMllyYTVvUVQiLCJtYWMiOiI4NGY4MWNjN2NlMTJjY2FlYmUwODI2ODFmZTRmYTZjNzY1Y2RhN2JkODU1MGRmOGEzYmExNTg1MmE1MmJlNjBkIn0=eyJpdiI6IjNTTUZOU2I4Z1ZwR2VkREloR0tYekE9PSIsInZhbHVlIjoiUEhDT2prZzZUTzdybG1HOFFteXpydFpJa2prXC84a0VPTDlkZjlzN2F3dHFDZldPd1I5elRPYlNzOHRJZU02VlgiLCJtYWMiOiIzOTMxNzg5N2IzZmUwZDVhYmE3ZTkzNTlmOGI0ZWNlZDc3M2FhNDZhYzIzMzAwYWE1YWFmOTMyZjdiZGNiZGY2In0=eyJpdiI6IndFT2R2ZUxuaWRCRUcwb1FncU5wMnc9PSIsInZhbHVlIjoibzFveEkzSSs3ZDFCcUNNXC9VTnZ6R25QMHNPT1BrRFA2Vjc0cHlRQWNPTzBqWUxockhWMmtpQ0pkXC9wQXJWQk1Jc2RQdmNablN2YWZKVkNqWFwvQitGUW90bERIQWVuMWFtNmRPRFhHOVRQaUJycEZReFJTcXpUZjlRYlpQNEsweEsiLCJtYWMiOiJhZTc2OTU4ZDVjYTllMGRhNTVlZWFhNGQ3MjI5ODZlYjE1MjA0YThmYjFjZmZhMTBkOGUxZWJiN2ZjNjhlMDJhIn0=eyJpdiI6IjM4b3NLUGVyMzZkUEtCODUySEtOZmc9PSIsInZhbHVlIjoiU0VaR0l2RXl0OEgwVTdrMTJBMHNGaUN2SnhlaTAzanhJYmJZSGZSQ281YTBcL0ZKcmpvaGZzY2lLTUVaeGphaEwiLCJtYWMiOiI2YjkwMTg3Y2I1ZjMwM2RlNjJiZjYwMzhkNTQ0NDNjNTE4ZTFkY2YzZWJiODAxOGE5NmJmZjg2YWE3NzNjNmZjIn0=eyJpdiI6IjFUQW5MVllBMmt6VmE2WFZcL0MzRVNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFaWmJiM3pDV3VtSnRsZWZUZjRtQVkxWWV1OU9JT1NEeW5BckVTQVdaRlRlZGRRQm5IZTBlcFVzdzNMVU9FMktuUjJ1bzArSGpFT2VEYkFrS3o2K0JQSithVFl6Q3RNQStGR3pjczJCbkRuYmRWQ3QxRzhRc0NRRU1mN2xiSlBCNWdtRDF6YzFSOCt6MUlPb2U2d2wxdFwvaXJmc2dlYnoyTHM5WGZiYWg4aWZuSVRYRVBYMDUzTVVOUkxaZUZ3bHkiLCJtYWMiOiJiMzEyMzdlZmE4OWQ4NGNjNjI5MTRiNzM2MTU2YTAxYWE0MGQ2NTdhNWZmMzUwYjA0ZDc3NWZlNGEwODUxZTAxIn0=eyJpdiI6IkNFbXh3S2Y2aHhkNnFCWUZCcUhxcWc9PSIsInZhbHVlIjoickdhbEZUTTdoK2E0S1BCM1VPN3pzOWpkN2RBXC9tTllPaVhVR0YxZGlrVVBCTVwvZHpyV3loeEwxSDdMMVBORWtwIiwibWFjIjoiZTdhMGRjYWFjZWJiYTEwZTkwOTJlZTM4NjBiNDdhMDlmMzcwMjlmNWMyNzkwYzdjOTkzYjY3NzdiMDA4Y2FlMCJ9eyJpdiI6ImRWbVNhaVphbWxHeGxMRXpSVUFZUmc9PSIsInZhbHVlIjoibkxhdE44NUZwaWQ0dnlPQjhJc2c1dnhyU2ZaV1pyRys0alpRSVJXV0Ntc0lZWXNUdisxZmJDdnJRc3o0UXduWXdmdFVOTm4zN3FQdE84M3VTN2U1OG8yT29wQnJJbmJDbkVuSEFVMTlRQkxVdFk0bWJuaDBIR0dXWnlkZXVRQm0iLCJtYWMiOiI2M2E1NjRlNTAzMjMxYTk5NGQ3Njk0Yjg1N2VmMTI3YmViNzA2MTYyNmVkYTUxZmNmMTEyNWI4ZGI0M2U1MGJkIn0=eyJpdiI6IjhrRitiV1FVS0gwWjFESWZtR0V2VVE9PSIsInZhbHVlIjoiUHNTak53ZFhYdUJkT1FURHN5ZWRFWExsaVpEVld4bDdDUWJKR3g4R29wWXN0cWRhVW5udHFyejlEK1lIeEZJSCIsIm1hYyI6ImVhMzQ5N2ExZTk5ZjMzOWZmZWJlYjRjNzEwYTUwZmM2NDkwMzcwZTUwOGNlMWQzYTM3ZDk4MTkzZTE3ZDNjMjUifQ==eyJpdiI6ImNUY251SVN0ZlA2dHlqMzJpVlZRVEE9PSIsInZhbHVlIjoiOHAydjFKTW1zYXpIdURNTm5iUUFtZTh3ejVWakxRWmQyMzlSbUljcFE0ZlhuMEJxbEdKazQ5K3hQb0tvMFgrMk1nZ3B3Y1FFY1Z3T2FUdUIwcElRT0E9PSIsIm1hYyI6IjgzMmUwMmRkZTU1ZjdjOGFhZTJkYzI4ZTY3MWQ0OWM3OTdiYzdjN2Y4NTYzZmZlYWI2YmMyZjJhNmQ3MmNlYWEifQ==eyJpdiI6Im1Fd01ERkZ1ZzVQZXc2enJHUmRZOEE9PSIsInZhbHVlIjoiaGdpR2lUdmZ4OUkzNmJXK3hlVVh2YTNsUExUQkpuZHFcL2JXcDNcLzJmSlFoSFFsbTM4MVh0OVBGQ05lVnQzY2lxIiwibWFjIjoiNmY3MGU3NGY5MGMxYTZiMjQwZTczOTgzOTMzYzY4YWQ2Mzc0NTkyNmE0ZWVhOWFiYzE1YTI5NTVhYTVkYzkxOSJ9eyJpdiI6ImppeXdVY05HR2RPQXF1NzQ3VW5aaXc9PSIsInZhbHVlIjoiMEtBMWk0OEx5Y2YxRG1rOTBORjFRakpkOUQxSTRYVlhuXC9BNUtKUitzc2hhRk5teUtmZHJxWkt2dTZHcW5RcXFHK0ErV3ZidkRPUVhGbllcL3ZWSEhPZGEwWlBwSVpqRDVMdTM5M0xSXC9JeFh2ZEpDbUdIajN5emo0UmNqMEUzekZcLzYrMUcrWnNjY1wvdmQ0dGJ2SkU4Z0ZFajlJTEd5T0pcL2s1dXYrVlkyWXhHdjNYS2hsdEV4MFBGTjVFbHNkN2tMN0lCejU2XC9cL0J3MmlSYlF2WE9mUk96dDVJVlhka0NWT2J1Z0J2Y2lhc0E1S2g4OWZYQnhBaXhRaUNsZFNESUNXbmdDYmczWm5HSCs3emlzTmk4bWhJS1wvbGg0ZlNLdVJRaDBtMmp2dXpUd0VIbDdEMGhEbTNxQjJoNGk5b3FYV01XV0UyRGFzQWxaQ3VMRW5RRUlRSFUyaUFTbGIzWnZuQzNKaWpcL3FpeE9kUG9PQmpUZ1VVWFo0aW5KaU9FMWV2S085TnlJQWdiUVVOOXlrT3hkSDFvb2FwZ3AxU1IzUU1PUzh1RWhXbmlId0V1Mmx1R0lhcTVKXC9vZnpSUUZuTmF5cmZmelUyZzhDbVBcLzhQZ1ZSWjY3RjVWT1NnODhjTGNHRkZ5eVlncjBteVlpVVBNYitRK002WW9sbnhjK2ludEsrODhONTJXNUZhdzlPYkdEdk9ITkZQRUtTdU8xNk9ORmQxWm1OUU5UdkN0QkhGaVNYdVV1VXoyTllWMVQ4WWFiSEI1Y0czcHJMSmdTUXhtejRWNDM4UnZ0WDBSQTRXQVRSNTZpa0d1b2xkWlVDUFBzU0RWd1BubkY1RUtCaDQ3SkVyNHVjY2w1VW9BcUw5VnE5djdpOFE9PSIsIm1hYyI6ImIzNTU1ZDRmNGE3MWM4NjU0YjQ5YWI1YjA2ZDU5NmVmZDNiZTViNzMxNWVlNTBkMjUwNTBlMzUyZTM0OWJjZGYifQ==