Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 353
- Home
- Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh
- Chương 353 - Cảm xúc hoàn toàn thăng hoa
Đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh Chương 353 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Chương 353 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Cố Kiều Niệm (truyện full tác giả Tinh Nguyệt) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Đạo diễn chỉ mong có thể quay tốt bộ phim này.
Sự chăm chỉ của ông ta và cả sự tích quay nhiều bản này, sau khi làm hậu kì và truyền ra ngoài, nhất định sẽ được nói là cố ý tạo CP, được mọi người coi là bồ tát sống.
Nhưng hiện tại Cố Kiều Niệm không nghĩ nhiều đến thế.
Chuyện tự do phát huy này, nói thì dễ nhưng làm thì rất khó.
Trở về khu vực nghỉ ngơi.
Sau khi ngồi xuống, Cố Kiều Niệm và Cung Dịch dùng kịch bản che mặt, cô nhỏ giọng nói với Cung Dịch: “Nếu biết trước phải tự do phát huy, hai cảnh vừa rồi nên cản không cho cậu tự ý lộng hành.”
Cung Dịch rũ mắt, ở góc mắt bên trái có một vết bớt đỏ.
Đây là đặc điểm đặc biệt của anh.
Không biết lúc này là do dựa quá gần, hay là do lúc nãy dặm phấn hơi nhiều mà Cố Kiều Niệm cảm thấy Cung Dịch giống như phủ thêm một lớp mờ ảo, mang theo yêu khí đoạt hồn của người khác.
“Cô giáo đừng lo, tôi vẫn có thể phát huy được.” Cung Dịch nói theo.
Cố Kiều Niệm: “….”
Để tránh Cung Dịch, cô tiếp tục giấu mặt vào kịch bản nói linh tinh.
Sau đó bỏ kịch bản xuống, ho nhẹ một cái, bắt đầu nghiêm túc thảo luận với anh.
Cung Dịch ngồi bên cạnh Cố Kiều Niệm, chân anh gần như sắp chạm vào chân cô, chỉ còn cách một khoảng nhỏ.
Cố Kiều Niệm nói gì anh cũng đều nghe rất cẩn thận.
Điều hớp hồn nhất chính là dáng vẻ khi anh chăm chú lắng nghe, giữa lông mày toàn là tình nồng ý đậm.
Chu Chu đừng ở một bên thầm cảm thán một câu.
Cố Kiều Niệm bị con hồ ly này nắm lấy dường như là một chuyện hiển nhiên.
Đôi lúc, người đàn ông nhu tình như nước trà, còn có lực sát thương hơn một người phụ nữ nhu tình.
Hơn nữa….
Phần tình cảm của Cung Dịch, khí trà nồng đậm này chỉ dành riêng cho Cố Kiều Niệm.
Một bá đạo tổng tài, người thừa kế gia tài nghìn tỷ có thể mang theo phần nhu tình này vì người mình yêu, nghe thôi cũng đủ hấp dẫn rồi.
Rất tốt! Rất tốt!
Mặc dù bị sắc đẹp hấp dẫn nhưng Cố Kiều Niệm cũng không bỏ quên công việc.
Cô xem kỹ lại kịch bản.
“Tình cảm của nam nữ chính có thể nhiều hơn một bậc được không?” Cố Kiều Niệm cắn cắn môi.
Cung Dịch vẫn đang đọc kịch bản, không hề nhìn cô.
Nhưng cô chỉ vừa mới cắn môi, Cung Dịch liền giơ tay ra giữ cằm cô, kéo xuống.
Bình thường mỗi khi cô định cắn môi thì Cung Dịch đều làm như vậy.
Nhưng… đấy là khi chỉ có hai người.
Chu Chu nhảy dựng lên.
Nhưng Cung Dịch vẫn là trạng thái cũ, không hề có chút cảm xúc nào, anh chỉ nói với Cố Kiều Niệm một câu: “Ừm, phần phản kháng hơi nhiều quá.”
Cố Kiều Niệm nhìn kịch bản, cũng quen với việc Cung Dịch kéo cô như thế, ngoài không cắn môi nữa thì cũng không phản ứng gì.
Chu Chu: “?”
Cố Kiều Niệm gật gật đầu, sau đó nói: “Lãnh Diệc Nhiên trước đây từng thách thức nàng một lần ở đại điện, bây giờ nếu nói nàng sợ bị Lãnh Diệc Nhiên trêu chọc, dựa theo tính cách của nàng, không thể bị trêu ghẹo đến mức đầu hàng được. Cho nên ngay từ lúc bắt đầu, nàng đã không quan tâm, mặc cho nam sủng là chàng nghịch ngợm. Hơn nữa, nàng cũng không cảm thấy Lãnh Diệc Nhiên sẽ làm gì nàng, cho nên sau đó khi Lãnh Diệc Nhiên trở nên nghiêm túc, việc nàng thấy kinh ngạc mới trở nên hợp lý.”
“Ừm.” Cung Dịch đáp một tiếng.
“Phần phía sau thì cứ làm giống lúc trước, tôi thấy vậy hợp lí rồi.” Cố Kiều Niệm ngước mắt nhìn Cung Dịch: “Cậu thấy sao?”
Cung Dịch gật gật đầu: “Được, vậy thì sửa phần đầu, còn lại thì xem cảm xúc của chúng ta lúc quay đi.”
Cố Kiều Niệm: “…”
Đồ hồ ly tinh.
Xem cảm xúc của anh ư?
Có điều Cung Dịch mới bắt đầu thời gian huấn luyện, quay thử và chính thức quay là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau.
Cố Kiều Niệm cũng dần quen rồi.
Sau khi hai người bàn bạc xong, Cố Kiều Niệm xem lại lớp trang điểm, dặm lại phấn, đánh thêm son, sau đó trở lại giường ở chỗ trường quay.
Một cảnh mà quay đến ba kiểu.
Đúng là có chút mệt.
Thân mật với Cung Dịch ở đây không hề giống lúc ở riêng.
Trong quá trình quay phim, diễn viên không chỉ cần suy nghĩ về cảm xúc của nhân vật, mà còn cần khống chế tốt cảm xúc cá nhân.
Còn cần chăm tập thể dục, giữ vóc dáng đẹp.
Nói tóm lại, còn mệt hơn sống thật nhiều.
Đạo diễn ngồi trước máy quay, vẻ mặt nghiêm túc, sau khi đợi hai người chuẩn bị xong liền hô bắt đầu.
Lãnh Diệc Nhiên vẫn muốn nén giận trước sự trêu chọc của Mặc Hải vương.
Khác với hai lần trước, biểu cảm của Mặc Hải vương còn có chút chán ghét. Lần này, nàng xinh đẹp, ánh mặt lạnh băng, thậm chí khi Lãnh Diệc Nhiên hôn lên cổ, nàng còn ghét bỏ rướn cổ lên.
Ngón tay sắc ngọn khẽ sượt qua hàm dưới của Lãnh Diệc Nhiên.
“Đừng tốn công sức nữa, cho dù ngươi có làm gì, ta cũng sẽ không có chút tình cảm nào với ngươi đâu.”
“So với những nam sủng khác của ta, Lãnh Diệc Nhiên ngươi còn thua xa lắm.”
Lãnh Diệc Nhiên vốn dĩ đang hiểu lầm, trong chốc lát đã bị câu nói này chọc giận.
Nụ hôn của chàng càng trở nên nồng nhiệt, khí thế cũng rất kinh người.
Mặc Hải vương cũng cảm nhận được điều bất thường, lúc này mới bắt đầu phản kháng nhưng đã muộn.
Lụa đỏ bung ra, cuốn chặt lấy cổ tay trắng ngần, màn đỏ tung bay trong gió.
Lãnh Diệc Nhiên hôn lên đôi vai người mình yêu.
Cảnh này, có một vết son nhàn nhạt, có lẽ là lưu lại lúc Cung Dịch hôn.
Đến thời gian rồi, máy quay vẫn đang quay. Đoạn này có khả năng phải NG.
Đạo diễn vừa vội vừa tiếc.
Trong máy quay, ánh mắt của Cung Dịch đột nhiên thay đổi, là khi Lãnh Diệc Nhiên đột nhiên nhìn thấy vết hồng trên vai nàng, đốt cháy ngọn lửa hiểu lầm và đố kỵ của chàng.
Chàng cúi đầu cắn nàng.
Đạo diễn chỉ biết kêu lên một tiếng!
Đỉnh!
Quá đỉnh!
Thiên tài! Chàng trai này đúng là thiên tài!!
Hành động này của Cung Dịch đã giúp không bị NG, cảnh sau cũng quay xong thuận lợi.
Mãi đến lúc đạo diễn hô cắt, Cố Kiều Niệm ở dưới thân Cung Dịch mới thở phào một hơi.
“Cô giáo, cắn có bị đau không?”
Cung Dịch một bên chỉnh váy cho Cố Kiều Niệm, rồi ngoan ngoãn hỏi nhỏ.
Đúng vậy.
Lúc này Cung Dịch trong mắt mọi người chính là dáng vẻ ngoan ngoãn vô hại.
“Vẫn ổn.”
Cố Kiều Niệm trả lời một câu.
Cung Dịch cầm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng dậy.
Cách một lớp phấn cũng thấy được mặt Cố Kiều Niêm vô cùng đỏ.
eyJpdiI6IjFnSTdSR3ZrZzdVczZlRkdYWTQxYXc9PSIsInZhbHVlIjoicEQ2dzc5a3VwamZKOTRmbVJlc3VVYlFiWWhtdEVXeFRtV08zZ0NMS0hJU0V2NGNGNWVsMTc0K3RHUGRUNzRpeiIsIm1hYyI6Ijc1ODJmMWI2NGNhNzc4YzkzNzYzY2NhOWE2OGZiYzFjMzc3NWM3ZDQ1NmMwYmI2Y2U5ZTI2NjA4MmY4OWFlZmIifQ==eyJpdiI6IkI3MkNWMTAxOWFEeXNkd0pBdTM1eWc9PSIsInZhbHVlIjoiUUZITVwvNlFBYzRSME5OeUFaZVp4NGhkS3VyWkQ1UVFUWjFFaUVoK2VGc1NiR3VFUXRDTjMwSnBhM2F3enNPMTdVbjdyU1Q1Y2EwYkNVYkpBVUN2d2RnPT0iLCJtYWMiOiIwZDc3NTA1ZmYyMzAyN2ExM2JhMjI2YjY3NWZhOGJkZWRmMDg2NzBmYTkyMGNiMTIzMWRmMDY0YWU0NTIwYTBjIn0=eyJpdiI6InE3TXZqanltc1dyRkxTOEZwaW1nWFE9PSIsInZhbHVlIjoiTlRRUTc4VndndkN6RjdGVDRzcDlmZUxWZ09IWGN2Z0dZS2dcL3pjSUtSTU13QXRlU1RSamZvY3dWVm9mT21YUEUiLCJtYWMiOiI5ZmE1YTIwNzA0OTZlMzJmYWMyNDQ5MjNmYzMzOTQ1NTg2ZGFmN2NmZWRjY2ExMWZmNzRjZDRkNjdkZjBjOThmIn0=eyJpdiI6InZmK1M5WmpHaURzYm5vQkcxRjlua1E9PSIsInZhbHVlIjoiWVJVSEJnc3VPcXpzVlhkdDFGMnRNV0VVVUI4aEpoMFNZRklEbVRtTXhhN090TXZtSmhcLzlSdjB0NmQrZ1NYR0NkQnJJRlQ5aUh0aHZkdUhycTUwd0hnOGI0WTJEVmRUYVwvd1hnbEs5dnoxclpTcExFWEt5akFSTnNJWHlcL25jaUg0U3lIejNrS1FzdGdSNHMwXC9tY2taZz09IiwibWFjIjoiZWZiNGVmNmU0YjM4MzFlZjA5MWM2ZDMwZjFmYWM4NzI0OTU4ZjdlNTUwMzkyM2FiY2MyMmIwNDgyZWY2OTgxNSJ9eyJpdiI6Im5pN29mb2F6YnhQZWFnVXBGVDVLQXc9PSIsInZhbHVlIjoiblpoeUE2WFpwT09CV0JEVnJFelRQOUE4N1I0cFwvaTQyT29MdUtTK2NhQkIwYnpMZmZkcHJNZHhjRCtla0hWc1ciLCJtYWMiOiJhNmUyYTYyOGRhNmEzMzUxZWY4OTQ4MWY4OGNlYTJjMjEzZTY2YmE5ZWQwNjc3Mjg4MjMxY2ZmYWQzZDU1OTY5In0=eyJpdiI6InhCN1RzeVwvNW8wRDF3Q1d1SGx2RXNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5pcW0wY2JsNWFKTjQ0N2ZRaUhsS2tZNE1uTDV1UXRFeUY2UXN0NkRVc1ZVWmM5SndzK2owY0hnNlJ2azg3dkJjV1NocGpwTWJ3QmlJaWVYd2dtODBGVUxhVEJMcWNNc3BtQ2xFOGlXWFJpUnB6d1VqZnJ2NjhBUCszWDBuTzIycUlcLzdublNIRmxrdzFkYnBuQ3RPSWVFTlljeHR5Umw1bmFkY3Y0R1F2blprRHAxR1wvZ3R1ZzdUajNBS1o4VVwvY3V6dXRyazg3ZUFhVVRuSVI1NjZKdmc9PSIsIm1hYyI6IjlhNDc1NDc3NjMwNjQ5ZmNkYTFkOWM0MDRjZDhmYWEwNWJmNzcyNGI4YjlmOWMwMjg1Njc2ODhjOTM0YWE1ZjYifQ==eyJpdiI6IllmR0dLbUtNU1dRaDZicUliajZYOHc9PSIsInZhbHVlIjoiOWVMTDdpR3FZeWFBQnlta1M4OEJPSmNJVmpKcG43OGxrUHdXWm9GZ1U3QjhHNWRjdWlRNXpFXC9NeXVFNjdBQ2ciLCJtYWMiOiI5MDA3NmYzNmFkMDQ1NzliODY5NTdiZDAyNDBkMTExZGYxMGMyNjJmZDhkZjA2OWQ2ZWQ0N2JlMmEwZGYwNjFhIn0=eyJpdiI6InhnODdsMTlUb1pNZll5WHlcL3JDTGh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjNGZjQ2SjByK2tZaHJkXC9odFFRR2FBYzhSaVZCSXpZa1B3bW41Y3NlcGwrOVFNblZhZnZHcFZGR3RDdDRxM1pnVkdIaXg1ZksrQWpQaE9mVmtwRHpsQT09IiwibWFjIjoiZTc0MDYzNzNhMzhhNmVkYTEyZTgzNjM0MzU1Y2Q0MTRmZDExMmY1ZDk2MjNiN2M0MmJiOTY2NDQzYWQ0ZjExZiJ9eyJpdiI6IlpRNU01NjRtMGREUDdFWHliVFduOXc9PSIsInZhbHVlIjoiUVNiMWZYdjFJSHB2bnM4OVFJRkgxOUE3eFpoQXNJWlB6R3d3UkhoZktoZFFKR09OcXhwQURRXC9aUjB5RXNIWHAiLCJtYWMiOiJlNmQ0NjcyMDUwMmNhYzY3MWI4MTgyYjdlNmFjNGM3NzAzMDVkZDQwNzI3NDU5M2FiZWI4MTAxNGVjZjBlNDQ4In0=eyJpdiI6Ik1aYjlhQjBKRHc5dkVhcFhtV2srNWc9PSIsInZhbHVlIjoiRWxiNlBKUHRBODRITTV3d3BvbkpqM3ducWlObVJEVWwzZ29KeGlTTXZPRFpHazR2NWtJbzVTNWpacmNMSk1ZRElPVFwvbmtjdkF3aWJJNUdhY2ZOZEdpa0E1MU9yY0ZxbThZUDl0c2hWcFJyeHdFa2FrdjY0ZHlFS0I4QW5IZGZsaGVTTEJqTGNNN3dGOEFMbFlnTllBMFE4VERrWEtvZHZTZFZWbmhwY011OU9iWTVWSUxRMElHWktxTjh1TndtRlhCZGpURnhXQTZ3NnkrYVNGcGpIN2c9PSIsIm1hYyI6ImIxZDBlNTdmZmEyZTM2OTNhMmNkZjlhZWE1NGFmZDVmOTRkMWRmZmM2OTVlYmMzMjNjODI3ZmI5MGVkNWNmNzkifQ==eyJpdiI6IjB3VEoyTFFxWUE0Uks0YThOcEw5cVE9PSIsInZhbHVlIjoiTjdvdzVaMDBwcnp4aStPNGdmcjZ4QjZUbXBHR2laa29wMWF4YjVzSDIxOHZFeDBqeFlFWHhpYndwQXVCSVBmSiIsIm1hYyI6IjA5MmI5ZTQwYTVjNDQ5YTg5ZDY0MjA1ODZkYjdkNDcxNjA0ZTQ0OGUxZDk2MGY3NTAyMTUxNGMzZjBlMjU1ZmUifQ==eyJpdiI6Ijg2R2VTMFwvOWswXC9pcTdkajNzZW1HQT09IiwidmFsdWUiOiJmZGlvaFZnM3JJSnpsM2JRNWVzQUJcL2Q1Z2NRRmlDWU85bmZ6Q3Y2RzNNZm5uYnR2Y2tEQnpBRmRnM2dMXC9DVExHbmpLR1I0VTl4UFZGZWVpdTlvd2F1MGcwSzJcL2FDTTA4YkZMeVVwZjc5eWE3eEtMbTZDYnF5NHdENkpXd1lMeFd6OFwvV1N1azc0NkhFUFhJeDA2Sk1uamRRXC9Jc3hOcWt0QUc1d2tkZFZVUzUwSGh5TWZuTkhucHVHS2pvYVNPd1k4ekduakt1R3lNXC9TcCtBN3BiZk9QclJGWVFZY2w3cXpMclM5NXBwSHk1c2pBdERaSE9XRVlUbkt6TkY4SjZsOXNTNE9Ca2grMWRrQXFpdzErbFBtZDI0cHZwUU9iSENXeUZZWXJBYmFxN0RCSlE4NjVBeXd6TnEyOUdYK0JPd3YzcUVcL3BZajVzT2IwS1IxeHJJdHdRRFl3MzZvcEZmZHJibHdqRERUOGNpNmJJM1lXQ3dLY0d5YWNGSUZNRzdcL3lJRm9WZGR0ZFVLNmdwZWpPVkh2TGhLZTJ3cWpWRGhPRXFvK1BBdU9VTGo4N2ZObWoyZXY4dW0yXC9JbzB3dFRSNnY1UEg4dFpSc3QxdTFXUG1cLzNrdVlPNzUwaG1LRVJRbm5GXC8rdWlmTTRYZGVUTHF2akpsR25UYlBLSlVYa01KIiwibWFjIjoiZTJiNDM0YjY4M2EyNjI2NWQ1MTMzZjAzZjdmZTZlZDYzZjdhNDgyZmNhYWU0NzQwMzgxZDM5ZjcxZGFhZDBiOCJ9