Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 297
Đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh Chương 297 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Chương 297 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Cố Kiều Niệm (truyện full tác giả Tinh Nguyệt) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Cố Kiều Niệm đi vào phòng tắm rửa mặt, thay bộ quần áo mà Cung Dịch gọi người mang tới.
Phòng khách vẫn chưa được quét dọn.
Mặc dù Cung Dịch đã dọn dẹp một chút, nhưng phòng tắm vẫn vô cùng hỗn loạn.
Trong đầu Cố Kiều Niệm lập tức nghĩ đến một vài hình ảnh hỗn loạn.
Mặt cô hơi đỏ lên.
Vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa bước ra.
Cố Kiều Niệm chỉ thấy vẻ mặt Cố Kiều Niệm không tốt lắm.
Cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Cô nhanh chân đi tới.
“Sao thế?”
Cung Dịch nhìn về phía cô: “Tôi đột nhiên có một nghi ngờ.”
“Sao?”
Cung Dịch đưa tay, kéo Cố Kiều Niệm vào trong lòng mình, để cô ngồi lên đùi mình.
Mặt lạnh như băng.
Trông như trời sập vậy.
Cố Kiều Niệm nắm cằm của anh, có chút quan tâm: “Rốt cuộc thì thế nào?”
“Chị tốt với tôi, yêu thương tôi, cưng chiều tôi là bởi vì không thể đi với một tôi khác đến cuối cùng, đúng không?” Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm, chăm chú hỏi.
“Sao cơ?” Cố Kiều Niệm có chút mơ màng.
“Tôi là thế thân?” Chân mày Cung Dịch càng lúc càng chặc.
Cố Kiều Niệm: “…”
Một người.
Sao có thể có nói là thế thân?
Mình thay mình sao?
“Đương nhiên không phải!” Cố Kiều Niệm dở khóc dở cười: “Tôi và cậu có ràng buộc từ trước, đây cũng là chuyện mới nhớ tới gần đây.”
Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niêm.
Sắc mặt khá hơn một chút.
Nhưng mặt vẫn vô cùng chần chờ.
Cố Kiều Niệm quá tốt với anh.
Được rồi, anh nghĩ kỹ một chút, không thể không nghi ngờ, cô chuyển tình cảm từ một Cung Dịch ở nơi khác tới anh.
Mặc dù đều là Cung Dịch.
Nhưng.
Cung Dịch kia cũng không phải là anh!
“Cung Dịch, ban đầu tôi chỉ cảm thấy cậu thương xót kẻ hèn mọn này, sau đó bản thân cậu làm gì, tự cậu rõ.”
Cố Kiều Niệm vừa nói, đầu ngón tay vừa vẽ lên những đường nét trên gương mặt Cung Dịch.
“Người bị nhìn như thế, bị trêu chọc như thế, nếu đổi lại là người khác chắc hẳn sẽ giơ vũ khí đầu hàng ngay, tôi vẫn chống cự một lúc lâu, mới đầu hàng. Cậu còn không biết tính khí của tôi sao? Nếu như tôi quay lại để tìm cậu, ngay khi nhìn thấy cậu, tôi sẽ ăn cậu ngay lập tức, còn cần cậu trêu chọc sao?”
Ngay khi Cung Dịch nghe thấy, vẻ mặt vô cùng tốt.
Nghe đoạn phía sau, lại nhíu mày: “Không phải chị quên rồi chứ, lần đầu tiên nhìn thấy tôi, chị thật sự đã ăn tôi.”
Cố Kiều Niệm: “…”
Sao cô có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa rồi?
“Không phải kiểu đó, ngày đó tôi bị người ta bỏ thuốc, cậu không biết sao? Cậu phải nghĩ chuyện sau này, vào đên tôi nhận ra cậu, sau khi tôi nhận ra cậu nhóc bị tôi ăn, không phải tôi còn giả vờ không quen biết cậu sao? Có phải sau đó tôi lẩn trốn cậu, còn cảnh cáo cậu đừng để ý đến tôi?”
Cung Dịch suy nghĩ một chút, cứng rắn trả lời: “Ừ.”
“Vậy cũng không giống rồi!” Cố Kiều Niệm hôn anh một cái: “Đừng nghĩ bậy bạ, tự ăn giấm với bản thân được không? Người tôi thích nhất, hiểu rõ nhất cũng chính là cậu!”
“Yêu?” Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm.
“Đúng, yêu.” Cố Kiều Niệm đưa mắt nhìn anh, vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi yêu cậu.”
Cung Dịch nhàn rỗi không chịu được, tự ghen với bản thân mình, nảy sinh tức giận.
Tan thành mây khói trong chớp mắt.
“Tôi cũng yêu chị.” Cung Dịch nói chuyện, dịu dàng hôn Cố Kiều Niệm một chút.
“Hết giận rồi?” Cố Kiều Niệm hỏi.
“Hết giận rồi.” Cung Dịch gật đầu một cái.
“Vậy chúng ta có thể ăn tối chưa?” Cố Kiều Niệm nói chuyện, kéo tay Cung Dịch, đặt lên bụng mình: “Ngực sắp dính vào lưng rồi.”
Cung Dịch và Cố Kiều Niệm chậm rãi dùng bữa.
Sau đó, Cung Dịch lái xe đưa Cố Kiều Niệm về thành phố.
Bởi vì phải vào tổ kịch ngay.
Hôm nay Cung Dịch vốn có một buổi họp.
Bây giờ hiển nhiên đã bị trễ rồi.
Sau khi đưa Cố Kiều Niệm về nhà.
Cung Dịch còn định dời thẳng buổi họp sang trực tuyến.
Thế nhưng Cố Kiều Niệm lại không muốn.
“Không thể bởi vì tôi mà làm chậm trễ chuyện của cậu được.” Cố Kiều Niệm mới: “Bây giờ cảm xúc của tôi đã hoàn toàn ổn rồi, cậu đi làm việc của mình đi, tôi cũng có việc cần làm, chúng ta cứ giải quyết xong chuyện của mình, gặp lại ở tổ kịch.”
Cũng chỉ có một ngày.
“Vậy chị đừng suy nghĩ bậy bạ, nếu còn gặp bất kỳ ác mộng nào nữa, chị phải điện thoại cho tôi ngay, tôi sẽ lập tức quay về.” Cung Dịch nói.
“Được.” Cố Kiều Niệm gật đầu, sau đó hôn Cung Dịch một cái: “Cậu cũng phải chú ý an toàn, bảo tài xế lái chậm một chút.”
“Yên tâm.” Cung Dịch xoa đầu Cố Kiều Niệm một cái.
“Ừ.”
Sau đó Cung Dịch lập tức tới công ty.
“Cảm giác tình yêu mãnh liệt nồng nặc giữa hai người kia, là đang xảy ra chuyện gì?”
Chu Chu khoác áo khoác, đứng trong phòng khách, nghi ngờ hỏi.
“Em sao rồi?” Cố Kiều Niệm đi tới bên cạnh cô: “Còn đau không?”
“Chỉ có một chút vết thương như thế, có thể đau đến mức nào chứ? Khi bé, em còn giúp người khác chăn dê, lăn xuống từ một sườn núi dài, bắp chân cũng bị một hòn đá cọ tới mức thấy xương, đau hơn cái này nhiều.” Mặt Chu Chu tràn đầy vẻ chút vết thương nhỏ này không thể ngăn cản sự nghiệp to lớn của bà đây.
“Được, biết rồi, bà chủ Chu ngồi xuống trước được không?”
Bà chủ Chu ngồi xuống.
“Lát nữa chị phải dẫn Khôi Kiệt ra ngoài một chuyến.” Cố Kiều Niệm nói.
“Chuyện này?” Chu Chu nhíu mày: “Đi làm gì thế?”
“Tìm Cố Thiến Thiến.” Giọng nói của Cố Kiều Niệm đột nhiên lạnh đi: “Hôm qua chị đã bảo Khôi Kiệt kiểm tra điện thoại của người kia, gần đây anh ta có từng liên lạc với số mới của Cố Thiến Thiến.”
“Chị biết Cố Thiến Thiến ở đâu sao?” Chu Chu kinh ngạc.
“Chị vẫn luôn biết.” Cố Kiều Niệm rũ mắt.
Cô có cho Từ Lâm số điện thoại riêng của Cố Thiến Thiến.
Từ Lâm đã bao vây tất cả thiết bị điện tư của Cố Thiến Thiến từ lâu.
Nắm giữ rõ ràng hành tung của cô ta.
“Chị lại có kế hoạch gì sao?” Chu Chu hỏi.
Cố Kiều Niệm rũ mắt: “Từ trước tôi đã muốn cả đời Cố Thiến Thiến phải trở thành một bãi bùn nát, cả đời không thể thoát thân được. Bây giờ, em lại vì chị mà bị thương bởi cô ta, cho nên chị quyết định không chơi nữa, chị muốn chấm dứt với cả nhà cô ta.”
“Em ủng hộ chị chấm dứt.” Chu Chu nhìn Cố Kiều Niệm: “Không nên dây dưa với bùn nát, chúng ta chỉ đến ý đến việc phát triển là được.”
“Ừ.” Cố Kiều Niệm gật đầu.
“Em vẫn nên đi với chị.” Sau đó Chu Chu nói: “Trước kia Cố Thiến Thiến cũng bắt nạt em không ít lần, sao em có thể không xem tình trạng thê thảm của cô ta chứ?”
“Thế nhưng vết thương của em…”
“Dù sao cũng bởi vì vết thương này, em phải đi!” Chu Chu không chút do dự.
Cố Kiều Niệm suy nghĩ một chút, vẫn đồng ý.
“Đúng rồi, Hàn Tinh Trần đã bắt đầu tới công ty học việc sao?” Cố Kiều Niệm đổi đề tài câu chuyện.
Liên quan tới chuyện cô nhớ tới sáng sớm hôm nay.
Cô có một nghi ngờ, có lẽ Hàn Tinh Trần hoặc Hàn Thu Hoa có thể cho cô câu trả lời. . Tiên Hiệp Hay
“Đúng thế.” Chu Chu gật đầu một cái.
eyJpdiI6IlBkS0F2eW1VQjR5NW13MDlzaFViY3c9PSIsInZhbHVlIjoiNGJUbUpDZk1oWFRYbkZRdGlodjhvTU1nZnNFemU2b0trWFVZY1RqelhTbitYUnBmSHF1bnloS1ptYkFrTFk3MCIsIm1hYyI6IjAyYzNhNTQ1NTZiOTYyNzY1Nzg3YmZhMmU4OThhZTI1ZjA2MTUyMzNhZjM4OThhNWVlNTNiOWZhNmY2NjY3MWQifQ==eyJpdiI6IkZBUE9vS3E0RU9nZDluVjVmdng2eUE9PSIsInZhbHVlIjoiZ0p2aDNOa3l5NTd6RVwvQStUQUc5akVrM255TXJ0UTQ3RU1zQmhjYTE1K3QrYXFWOWpxMlFiXC9yRlhTSDV4czhGcTUzM0xxTlV4RkM3NDZnNVJZMUoxaUNGTFRHeE1FRVhQSXRnMTBwUWV3ZUlxT3RCTlpoT1BRc1BqVG40RmlnV1hzZFk2d1c0OGc3bjdJZU5KYnBtOExNODROTE9hTFNzQ1RcLzRhaHZ4S3dyaEpYZDRQM3hBM0kweFVhXC9vYm1sWW5cL3NOc3I5VzlUb1M0UVFBUG1ZRHp3PT0iLCJtYWMiOiI2OWNlMmE1NzJlN2Y3OTA1MTkxMzExOTg5OWJmNzBjMzQwNjk0Yjk0MDE4NmMxMmFhN2Y5YTcyOTlkMThhYmY1In0=eyJpdiI6ImVhQlwvUjB1cXZ3U1F5UmUreU9CR2VnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InVxNWNJeUlrYlVsRjJWd3BFbm1nZ2RVNG1vRStiR3lTdFdPNXQ0bjRFbWp5VTNtekFqMG5mcXg1Y2tEcnhLdHAiLCJtYWMiOiI2MzkxNmVkZjkwMjI1NjcxYzU5NDQzOWY0MjI2MWI2NGMxZmRhYjIxY2I4M2NmZTc2OWMyNWQwMzIyNTAwYTkzIn0=eyJpdiI6IjZQVE9sTDNab2tYaTZCaHJjTzJWSEE9PSIsInZhbHVlIjoiUFZiVkNRREh3MEM0NXVUOHd4WXV4a2RNYXdMSDZyK2Z0bU5ER0ZkT3pMSm51TXFsXC9DY01HK1U0QTFQXC9NUTdjenIrZ0xoTUdpamZUMDRPNUY4a011dG03Z2lnZWF0N1p6alZVb2FNMVRKeTJrelRhS0hiY3JuM1JTMFhRb0g4ZCIsIm1hYyI6ImQ2NjBiYTYwMzJmMGUyNTNmZDViMDViZDM5ODYxMjYyMDE1MmJjYzI4ODljY2JmODZlMGRiZTZiYzM4M2JiMmIifQ==eyJpdiI6IjlTWDdFNnBwSzF5T2RRUmp4UEs3MHc9PSIsInZhbHVlIjoiT3JsSXFlWEx0dSsrM3NFUGg2QUlCWDRISllrYmtrcllwVFlQSGFTOGFneWJrQnlhWG1EeVc1ekJyeDJ3dndLeiIsIm1hYyI6ImQ3NzZjMmNlZGNiYTYzZmIxMWYxMTBhZDllMzFjNTUwMjY0M2FlMjU0MmQ4MzYwMmVmYmMwZDg5MWI0ZTZlMjIifQ==eyJpdiI6ImJsMmZjNWpwSGJiRk11UHBzS1BVSUE9PSIsInZhbHVlIjoibXMyc0NVVm1qM1pKejB3VU0zRzVpQXVaRUhtQkttR1E0ams5K0tiT3hIcWtVbXlFMDFsVDVBMithOTg5anZMZVEzclwvK0tmOG8xVFFjS2RxdEVGUXdvSFMwTDJyZ3pzT0syQ2lEYlgwY1FNUVVhMThuNDRIakc1aEVKaHA4OXZvenc4M2NzZnZ1bkJFdWNWejRUQTNqQT09IiwibWFjIjoiZWRjOTBlNjM1N2Y1ODk4MzAxYWNkNDY1YmZjMzgzNzA2ZDdjYmM3M2IyZGY5ZGYwNWU3NjQwMTIyNmFkOWJlNCJ9eyJpdiI6InJsUUY3bFhyM1dCdzYrNGZIckJkdlE9PSIsInZhbHVlIjoieXg2WU5QV1JHYWlTSDFyTkJwVlk0dlwvK1dDT2JLanR5ZDRMdGpURFJncHcyRXlzaFhOaHltYjQrc3UyYjFUR28iLCJtYWMiOiIyNWZjYTY3MWIyMzhlMDlmOTM3MjVmY2YxNTBlMzIyMDU2NjdiNTQ1YWY1NDVjNGFmOGVlZTAzYTVjMWJmZGM5In0=eyJpdiI6ImpJMVVra2FERE1kcU8wK0pqdkVzS1E9PSIsInZhbHVlIjoiQUNtdmFKQ3NNYmFXSDhBQWR3ZE9vM3J3Y0plNnJCcG5XZUNiZTIrNVJkS0pVZkdWWnlXODlkZElyYmpGQ1JMTlhDdFhxMDFIWHFoVFp6S2Q3OXhzek43SzRVWTV4YkIyK3grQlRlQWhSOXVYSWxJaTY1RGlSSlVFTVFDaG5sXC9kd2hvcXE3cXZnd2ZPaXpzaXhkMXFHZz09IiwibWFjIjoiOTg0NmExNDE2ZjEwZmE4ZGQ5N2VlN2U5MWYyZjA2ZTljMjIwZDg2NzgzYTZhZWNiNGNlMGMzZjMzOWZmMGM5YSJ9eyJpdiI6IlgzTTE5M0V1ZWVXYVFtNVBSbzNKdGc9PSIsInZhbHVlIjoiM0pKUlpKYnNpRHB6YlgxNXcraG9WbXZHcUpuZ1VYb3BFVHYzV3JaVDllUHJPdEVibDNqS3JIVEFzb3RFRFBCViIsIm1hYyI6IjhjMmIyOWE2ZDg4NmZhYjgzYjdmMWY0YWQyNDIxZDJjYWE1NTU3YmRiMDM0NTAyNDVkODRiMDRiYzUzM2I1MzAifQ==eyJpdiI6IjUxZE9RUTVFOE1tcm1VOEd2RkpaOXc9PSIsInZhbHVlIjoibTZcL2J5T0pzVjVvY2ZXTnI2MmVUTk4zek1TOEJ4T040bUorclhjQ1hyU3o4OHZqemlKdGNZeGc1bVB0RFwvcytCN0ZDVUdMZzhyeXdRMGNVZnpwMjdHQ01ZTGhnYWw1blVcL3ZXczMyUlZmaUk9IiwibWFjIjoiODI3NzVjMGE0NWRlZTFhYjljYzVkZjdmZjJmYzBlNDcwMzkxYWVhY2IyMjc4YzFkNzdlNWM0YWYyYzk0MWViOSJ9eyJpdiI6IksyY1puTng3cHErTFh2cDZ0VnZxemc9PSIsInZhbHVlIjoiUk85emFvbFdKZlc1RHM3SUFYYzFJcTZkZUVTUmd0QVJ1VERjdHAybkM2WlhrZ1Zkd3VCNTlrQkt2T2dOUnBMbiIsIm1hYyI6ImQyZTMyYTVhNjMzODY1ZWE0NWUyNTI2MWExYzU4OWUwZGI4NmVkZjI1Mzc4ZThjNjA4OGNkMTNmMWE1M2I5MjUifQ==eyJpdiI6ImwxYjc2YzVKU3RjZjFLUGdcL1Q4S0pnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVGS2U1NXY5R1wvMTVqSGZWeFY5SVlBK2xmRjJWUXZ5OWFTenYwUFNBQTVRWE5Yb2lXU21GZ3hTMHhKRWROVWhHT3NyZjRFRkdlTFVJRmRcL3c2N2xKU3JMQTd2M1FrdTRocTlCVUV4ZmJraDNNUUpkNG9RWGlIUU1uNkt6WWNqWGhud2srWW5MWkFRZ21ZcDNpT2xOYnpiXC9Qb1VGYyt4aXRFNzFxWDd3RkVVc3NqbGpyeXpkUXlNV0VSY0JGWk0xaHltQTRRcEJPTTV4Q01DYzNRMDFQVlZrXC9MS0pKYTZLcUkwVlJJNUE2d3V2b0xyOXRjRTRnMjJiNmV5YzAybG9jc2ROUldJKzlxSWNFcUhkOE04OGlhZFduU0U4XC93TVIydnBCWURDQTkxS1wvNWJOMkpHS01NUFBBUUtZMWZSTnF4akxJdGtIZWRZNW9ZWVpLXC91cDNUUGp0MDFITTQ1V3NtbWJqWXRpcVRia0FvRU9cL0YxclRHc09MN0d3MTdmcDFWNU9mUEJFeGZGUXRFeDBoNnJnNVJkSDN6VWZ4TlZRWEhkS3RyREFLYXYzXC9XNlJ0TzZKamNlMVg3UTNYbENsOXVBK1VHOWY1dmEzRnZ5VFBaZzV6V2JZcGc4N042WlhXeDdzYUxDK3RRU0NFPSIsIm1hYyI6IjAyNjU1NjFlNzQzMDgxYWY0ZGZhMTI4ZjQzZjI5MDQ0MWRmYWZjZDZkMzM0OTEyMWIyMTViOGI1Y2QyYjk0NDcifQ==