Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 289
- Home
- Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh
- Chương 289 - Lấy nụ hôn làm ký hiệu
Đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh Chương 289 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Chương 289 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Cố Kiều Niệm (truyện full tác giả Tinh Nguyệt) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Trên sân vận động rộng lớn, dường như giọng nói của Cố Kiều Niệm mang theo một sức mạnh nào đó có thể xuyên thấu tất cả mọi thứ.
Người hâm mộ ở dưới không ngừng kêu tên cô với hai mắt đẫm lệ.
Phía sau sân khấu, các thực tập sinh cũng đang kêu gào vì cô.
Cố Kiều Niệm đứng dưới ánh đèn, đặt tay lên trước ngực, sau đó hành lễ cung đình một cách ung dung tao nhã.
Kể về nguồn gốc của chú cá vàng này, chúng ta phải bắt đầu từ sáng sớm hôm nay.1
Đêm hôm trước, Cung Dịch vô cùng hiểu chuyện mà không dày vò Cố Kiều Niệm, vậy nên cô đã ngủ rất ngon.
Đồng hồ báo thức vang lên, Cung Dịch vẫn là người thức dậy đầu tiên, sau khi tắt báo thức, anh sẽ dùng cơ thể mình bọc Cố Kiều Niệm lại rồi vùi đầu ở giữa cổ cô.
Trên người Cố Kiều Niệm luôn có một mùi hương ngọt ngào khiến anh ngửi mãi cũng không chán, thậm chí còn ngày càng mê muội.
Hơi thở ấm áp của Cung Dịch phả lên chiếc cần cổ thon dài trắng nõn của cô.
Tuy hơi ngứa nhưng Cố Kiều Niệm vẫn ỷ lại và bất động như cũ.
“Còn chưa tỉnh sao?” Cung Dịch hỏi thầm bên tai cô.
Cố Kiều Niệm vẫn dựa vào anh.
Sau đó cô nghe thấy Cung Dịch bật cười, đầu ngón tay hơi lạnh mò đến xương quai xanh của cô.
“Xương quai xanh của chị thật đẹp.” Cung Dịch không nhanh không chậm nói.
Cố Kiều Niệm giơ tay lên, bỏ bàn tay lành lạnh của anh vào trong chăn.
“Tạo hình hôm nay sẽ để lộ xương quai xanh sao?” Cung Dịch khẽ hỏi bên tai cô.
Chóp mũi cùng với môi của anh luôn như có như không mà ma sát với gò má và lỗ tai cô.
“Ừ.” Cố Kiều Niệm đáp lại.
Trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ Cung Dịch bắt đầu quan tâm đến việc mình mặc quần áo gì rồi sao?
Cố Kiều Niệm còn chưa kịp nghĩ ra thì Cung Dịch đã đột ngột vùi đầu trước ngực cô.
Rốt cuộc Cố Kiều Niệm cũng mở to đôi mắt lười biếng.
“Cung Dịch!”
Cố Kiều Niệm hét lên kinh hãi, sau đó là một cơn đau giống như kiến cắn trên xương quai xanh.
Gần đây Cung Dịch học được kĩ năng tạo hickey.
Đêm ở Đế Đô lần trước là lúc để anh dày công tôi luyện.
Cung Dịch chỉ cần nhẹ nhàng, một con dấu đỏ tươi đã xuất hiện.
Anh buông môi, hài lòng quan sát, sau đó nhìn về phía Cố Kiều Niệm đang kinh ngạc, cây ngay không sợ chết đứng mà nói: “Chị từng nói chị là của em. Đương nhiên xương quai xanh của chị cũng là của em, chị có thể để người khác nhìn nó nhưng… em phải đánh dấu trước đã.”
“Cậu…”
Cố Kiều Niệm cũng ngốc mất rồi!
Cô đẩy Cung Dịch ra, sau đó gấp gáp vọt vào phòng tắm.
Hiếm khi Cung Dịch không đi theo.
Cố Kiều Niệm đứng trước gương quan sát rồi lập tức nổi trận lôi đình.
Cái này thật sự quá nổi bật!
Cô sắp phát sóng trực tiếp, anh thì hay rồi, một phát để lại kí hiệu trên người cô!
Vết hôn này đỏ như vậy, kem che khuyết điểm chưa chắc đã che được!
“Cung Dịch!”
Cố Kiều Niệm sải bước ra ngoài, lần này cô thật sự sắp nổi giận rồi.
Cung Dịch chưa bao giờ làm ảnh hưởng đến công việc của cô.
Cho dù không hài lòng với việc cô để lộ xương quai xanh thì anh cũng không thể hành động trước, báo cáo sau như vậy chứ?
Thế nhưng đến khi trở lại, còn chưa kịp nổi giận, Cố Kiều Niệm đã nhìn thấy Cung Dịch đang ung dung pha màu.
“Cậu làm gì đó?”
“Qua đây.”
Cung Dịch đưa tay về phía cô.
Cố Kiều Niệm mờ mịt đi tới.
Cung Dịch lập tức nắm tay cô để cô ngồi bên cạnh mình.
Cố Kiều Niệm hơi cau mày, không hiểu Cung Dịch muốn làm gì.
Anh lấy thuốc màu lúc nào?
“Em vẽ một con cá vàng nhỏ như vậy ở chỗ này được không?” Cung Dịch đưa điện thoại di động cho Cố Kiều Niệm, ngón tay lành lạnh khẽ vuốt xương quai xanh của cô.
Con cá vàng mà Cung Dịch nói lấy màu đỏ thẫm làm màu sắc chủ đạo, kết hợp với chiếc đuôi phượng lấp lánh ánh vàng, vô cùng đặc biệt và xinh đẹp.
Cố Kiều Niệm nhìn về phía Cung Dịch.
“Bạn nhỏ, xem ra cậu đã mưu tính từ trước rồi đúng không?”
Cung Dịch cúi đầu phối màu.
Khóe miệng và chân mày tràn ngập ý cười.
“Đúng là đã suy nghĩ rất lâu.”
Sau đó Cung Dịch dừng lại một chút, dường như sợ Cố Kiều Niệm hiểu lầm, anh ngước mắt nhìn cô rồi bổ sung một câu: “Ý em là chuyện ký hiệu.”
Cố Kiều Niệm: “…”
“Sau khi suy nghĩ mấy ngày, rốt cuộc em cũng nghĩ ra được biện pháp này, vừa có thể thỏa mãn em, lại không gây trở ngại cho chị.”
“Sao cậu không nói thẳng với tôi?” Cố Kiều Niệm lầm bầm: “Hơn nữa cậu có thể vẽ đẹp được như vậy ư? Ngộ nhỡ vẽ ra một con cá xấu xí trên xương quai xanh của tôi thì phải làm thế nào?”
“Có thể…”
Phối màu xong, Cung Dịch kéo ghế qua rồi tiến gần tới trước mặt Cố Kiều Niệm.
Hiếm khi Kiều Niệm nhìn thấy Cung Dịch yên lặng và chuyên tâm làm một việc như vậy.
Đầu bút nhỏ nhắn nhẹ nhàng lướt trên da thịt cô.
Cũng không biết là do Cung Dịch đặc biệt xử lý từ trước hay là vì bản thân loại thuốc này vốn đã rất thơm mà Cố Kiều Niệm không hề cảm thấy khó chịu một chút nào.
Cô rủ mắt nhìn Cung Dịch.
Lúc anh dựa gần vào người, dường như lông mi cũng sắp quét qua da thịt cô rồi.
Cố Kiều Niệm vô cùng chăm chú mà ngắm nhìn Cung Dịch.
Tại sao nhóc ngoan của mình lại đẹp không góc chết như vậy chứ?
Da thật mịn…
Lông mi thật dài…
Đôi môi cũng thật mê người, hay cô bảo anh dừng lại một lúc để mình hôn một cái nhỉ?
Nghĩ vậy, Cố Kiều Niệm lập tức nuốt nước miếng theo bản năng.
Lúc này Cung Dịch đang chuyên tâm làm việc đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
“Làm gì đấy?” Không hiểu sao Cố Kiều Niệm lại mặt đỏ đến tận mang tai.
Cung Dịch nghiêng đầu bật cười, sau đó lấy ra một ít thuốc màu rồi đến gần, hôn lên môi cô, hôn xong lại tiếp tục vẽ.
Cố Kiều Niệm cũng ngây ra.
Làm sao mà anh biết được mình đang nghĩ gì vậy?
Sau đó Cố Kiều Niệm không kiềm chế nổi nữa, đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu cô điên cuồng rung động vì nhóc ngoan của mình rồi.
Con cá vàng đuôi phượng tuyệt đẹp kia được vẽ bắt đầu từ xương quai xanh dưới vai trái của Cố Kiều Niệm, đuôi cá lan thẳng đến bả vai cô.
Khả năng hội họa của Cung Dịch cực tốt.
Thậm chí con cá vàng được vẽ trên người Cố Kiều Niệm còn linh động hơn cả trên hình.
Cố Kiều Niệm đứng ở trước gương trong phòng tắm.
Cung Dịch đứng phía sau, thấy cô nhìn chằm chằm vào gương thì không lên tiếng mà gác cằm lên bả vai còn lại của cô: “Không thích?”
“Thích!” Cố Kiều Niệm lập tức gật đầu.
“Rất xinh đẹp.” Sau đó Cố Kiều Niệm lại bổ sung một câu.
Cánh tay Cung Dịch vòng qua eo Cố Kiều Niệm: “Đây là bí mật chỉ hai chúng ta biết.”
Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch trong gương.
Sự lãng mạn của anh luôn dễ dàng làm cô cảm động như vậy.
“Được.”
Cố Kiều Niệm sờ gò má anh: “Về sau nếu còn có ý nghĩ như này, cậu có thể thương lượng với tôi, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì tôi đều nghe cậu.”
Tính chiếm hữu của Cung Dịch rất mạnh.
Trong lòng Cố Kiều Niệm cũng biết rõ điều đó.
Có đôi lúc Cố Kiều Niệm quá thân mật với Chu Chu, ánh mắt anh nhìn Chu Chu sẽ không tự chủ mà mang theo địch ý.1
eyJpdiI6Ikl5Q1wvYVJIVllUYWx3dzVpWklQVWpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InFxa1ZKdEJuaUw0ajlyK3NiQk5lQlwvWGRLZWFLVlwvU1NSbnBmc0VhRXRQdmhYK1wvZUFEd0lSRkRNbFpnekpmVXUiLCJtYWMiOiIyMDk0ZDc3OWYwNjQ2ZDliZDAzZTFhNzZiMzAwYjBlNDk1NTE2NjAzN2QxZWU0ZWU2OWMzYjE0OWE0YTcyZjQ0In0=eyJpdiI6InYzWTFBU01EcjdMSDc0ayt1TzBQRHc9PSIsInZhbHVlIjoiOWVGWitLRDZ3ZUo0aW1NTStJNlwvczBrY3U2eGp6SWdxblwvdWNZekhWU1o0RHRZclh0YkJpWlpVNTBGNllFZndDK3UzaTFtOEpJSUNoeEUwcGhVYWJsQURWSUdBN3VqV3FQSU5XdjFwTEhXV0xQRDIrQ1hNQTZTVHVYRXpDcHVEbm43Mm0rMGpcLytJWjdVYU1ITER4V3BWME8ydVdkUit2NGg3ZkZZOE1wWVZxUmdYN2J5cUtzNTNYemtjb1JIbWgrclBZN0E4Z3pnUWJjMlZIeVpHYjhrN3RpekxtaEd0TENqRFwveDVkRmlkY1k9IiwibWFjIjoiNWRhNTU0MjFiMWVhNzY4MGY1NjdhMzgwNWY2NjFjMTE5M2RjNDYzOTNlNzIzZTY1YmQ2YmMxMWFiODdmNzM2OCJ9eyJpdiI6Im0rdHgxeVlibTROdUNDRkxyWFQ3eVE9PSIsInZhbHVlIjoiWnpmWUVFU3VtNUhVdGpWK0pRYUd1aVZVRUU2NEUyeTRjejVENEN5ZCt6OUl1aU1ncXZySFJGdFJ5Y0x3eU5LcCIsIm1hYyI6IjY5YTQ3ODVjY2Q2MWYzZDU5MWUzYTZkMjE1MTM4MjBlOTU1NGNhNjJmZmJlNGIzZDQxZTA2OWE0Mjk4ZmUxMWEifQ==eyJpdiI6ImJUdWl6MGRNem9cL1hEcTBhT2diR093PT0iLCJ2YWx1ZSI6Im1wTGYyNkhwS25IWmpwem8rbk0zZThkcEVlQkF0V04xY1VLYmF0Qm8wajNabTlwWE1peGxYcTRubXRIV24xM1IydllCQU55b0tcL2h3eU4xZkFwVFlhS3JtMHorNHlkSlpXemRac3FBM3YzUGVWSk56dXg3dGZiVktFOWhmN3YzN0tHQ2REbm4xOXlGVGNGT1wvanE1TjR0S2Y0STBBQTg1RUZsek96bzZaSVdzZGVVMklVcHpwSUhmVDVQU3NXZjB3b2RWUDRkXC9QT2dzZVVRc0F4UE51bnc9PSIsIm1hYyI6IjQ4MTg4ZWI3MDM5NmVkNjc1MzRiMzYzYmMwOWNiNWFhOTk4OTFjOWZjMDdiMmJhY2Q3NDhhMDE3ZDMyMGU4ZDkifQ==eyJpdiI6IlpCTmUwQ1J3bDl4Rlg2bmZYWG0ycFE9PSIsInZhbHVlIjoiZTI1R1pQUVBUa1lcL1NISU5VeGZaNzZWS2JxK0xPZENTYWhcL2NYVW5VM0NROWNLVWljZmYweWp1Z3Q0OTB0NmZmIiwibWFjIjoiMWMyNGI2ZDU3MTFkNWM3ODhkYWUxMzVmZGVkZTkzYjNlNzRhODY5YjAwNmIwZjI0OTRlNWQzN2Q0NWJmNDA3MiJ9eyJpdiI6IllkajZRUlUzRVRURWxtT1RkbVJ6aWc9PSIsInZhbHVlIjoieHRqY0ZiejNJZ1crNEVZakpJalFXcG41TytcL1dyblk3Q1lzdnNaZkdPNHBIaUtvK3k3TnJ5d3hwMDFFaXJrMFpJWXpOTHRCTVZtK2ZuUmVuNlZtb2RKUXh3NUo1eXRjSDlHcTcxTWdJOW1pVGJmdHJaRmVoUmQ4THJWdURtSFVTNG1ra3FQTzNmU2wwMlwveTMweENwSVlVUWxiUDJhSzh5alJ4ZkJENlhsMHc9IiwibWFjIjoiMGI4NDE4MDJhOTIxNzA4NTBlMWNkM2MyODQ4YThiMzcyNDFmOWQzZWQxN2YyYTQwMzhmNjNiYThlMThiOTRmNSJ9eyJpdiI6ImYrS2VlTFZFZXZFOUVXWUxyNEhKS1E9PSIsInZhbHVlIjoiamRLemtLYTdYTldHWFN4N21TXC9lbzFkMFMxOFN3R2ZyMURURnJWRHJPbWg3VERCd3krRDBWS0hqQlR0ZGZPMDMiLCJtYWMiOiJmN2Q1NjAyNDg0NGJmMjg2OTY5YWMyNGU2YzQxZWE1Y2Y4NDU5ZTk0MTZhNWVkMTM5MGE5YjM1NGJmNzRjNWNiIn0=eyJpdiI6ImlQU3hQcXRiYXVOWnRTd3IxNk1UR0E9PSIsInZhbHVlIjoiSTNLdjFhYTdoZDZEdUhwdVplTUJhbFB2cDVnQ0FvK080YzlpODY0S2VDcGNCZXRHYzhldEZoR0k3ZWkxWE1uWnJZVGNOS1BrUzBJTzVuZk1OMnFpV1JBV0YyeGlOa3pRUGErYURhOGt2TVFrVHB6UjZEdERWZVArbTNFRktKK1BsV0NOeEZGdmxueitldnNxVVdlUUNRPT0iLCJtYWMiOiIxNDhhOWNjNzdlYTk4MDFhMzIzYmZiM2JlNDM0NzQwMjJmMzFkOWIxMDRkZmExMDI2MTVjOTEyZTlmMDA1OGFlIn0=eyJpdiI6IlY0a2p0dUdLZ2hYWmhxMGNPMVFaUHc9PSIsInZhbHVlIjoicHVIVncwOXpBZXpMUHFsQWVLanMwdm1iYTJVUFFMTGNkVERXdW16ZHlcL3BDNGE1XC96cjlBbVlBQ3U4cHkzVExrIiwibWFjIjoiNTU3NjRiMDRlM2U4ZjY3NTlkOGQ4MDlhZDZiMDVjOTIxMTFjZTJhYzM1ZmU0ODdiMWRkYmI4YTJhMjY4ZmE4MiJ9eyJpdiI6ImVUc3BZZ0ZEMklHNWd4SDhzSDN4cmc9PSIsInZhbHVlIjoieEJ5M2l5NWhxcjkwMmJcL2FiVUVSQXhCcG9KbTlPSlpzSkl5akpudU00ME5xeDRBY0NZMllvbTBcLzdGbXlOZlVXSGZYQmtvNGdvTWRtRDN0dXdReFFVamtBVGtFTnRHVlVHUlRHaG44UTZoTDl5QU5YMWtURE9tM2ltQ3hVdWxhRFBPeEJYWjJlbFB3amc2aWRnaTEwSnIzK0tHTFNkdjBLeWROWXJOdnlVblRzXC9DbGZFZ0lNMVArSFB4cVVnV0Z6SSsxQk5XQnNMU0MrbE5sTXZkQ1hMZz09IiwibWFjIjoiYTFkYTljNWNmY2Y2NzEwMTk2MDc5MjhhOWQ5OGEwNTk4YjEyNGVlN2M2YjNlZjk2NTM0ZTVmYjE3NjgwMGRhMyJ9eyJpdiI6IjRhTXZLQTRIM1dQa1JcL2RcL3M0aGhQZz09IiwidmFsdWUiOiJDRFpwUXZRREh4Nmwwd1hBMXF5R0VEV3FMS3hlVGNSVlc0NFNRREJ5TFwvRllDakZMMFwvWG10YlNub3BYRFlYbnUiLCJtYWMiOiIzOWFlODBlMjQwOTkzM2MwM2I5NmEwNzQ3MGMwYTEzNjRmZDdhZjg2YWJlNTU3MTA3NDE4YjQ3Y2JmYzk1OTZjIn0=eyJpdiI6InowT3dVQVZVWkRGbGxBMW5ZcUhDK3c9PSIsInZhbHVlIjoiMitBNmtoK3RDbHptNGN5ZEhQenNBYWV4OWw2KzMxNURsc2t2dUtTbXZSYThQaEhONVM2SHFjTUxcL1VVYXJsZlgxaXpXMkpLU01va1RrYVYwVDI0M2tmSWFpSmp4VW51MlVsMEdtbFZqcFFVXC8rNXppZjlrdFJaalpLemE4b0g2Ymdsa25NV0owY2FOQXFwalpLdkpkakJibDZrcjVBTVRGZURsXC9EQXQ5QTErYkdxbGIyZFFRK1c0WlNZYUkzMEVubGlZREp0Sm5NcythaFRTeThKNnJJNFwvXC92Q1BHNnB1WHQwWVd6WExhMWVcL1ZhMVwvM2l2ZG4rN3pUaFlEMDRVRmxWT2NrMDZTXC9xK1hySXNXMUl2b2o2NnpsMHNpVVNNWWJSZ0pSVTdKb3VMTUM4TWVVTTlTbm5aWkw3TkI0YTIxT2l0SGNLOVBFbEpORmVxOHVjaEtTazFCNzNVeVwvRUswYmsxK0t6OWFEaWF5WEc4OFRIdUdmRUVxT3JYWVdaQ1lUZVpyd1NUa1FHWGZSa1JsWFNYdmJTelVhN1ZuWWRRcUN4WXdTb2lCbUprWFEzamwwZkJlczQ4ZzMrYUlBNSthXC9MbjlPRkdnbGk2eGlXdWg3aEdpNmd0SmZoVnJvNmpkd3hoQVBPajNUTzhcL0o2MENtSmdxd3NGVU9TeE15eXVzM2l3dERGK1MzRWNSNkpOUFpINEkxWVF5VnFtVlQ1WjFXRmg3RjNcLzkyREdmZVRTdENURSs1Y2hkS2xnYVpYN2RiM3B3bjd1Wm9qMFdxMGptRlVpVmEyZWM0UzZPNnZnUGtrbjR4a0xDR2xcL2VVVm82ZHlHamZoMnEyUUg3YmU0MngzbmZiTlMzK01DNDlJTG1sRDBFUVRmUG9CekFwOWNGbVVUSGkwTW1cL0Rvcz0iLCJtYWMiOiJkNmYzYjk2N2Q2ZTJjMTY1Nzk0ODIyNmUxMWEwZmI0NWVlMThkYzdkOGVhM2UzYWJiMzFlZmUyZDZhNmIwZDQxIn0=