Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 254
Đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh Chương 254 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Chương 254 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Cố Kiều Niệm (truyện full tác giả Tinh Nguyệt) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Đến địa điểm quay.
Vệ sĩ mở cửa xe.
Sau khi Cố Kiều Niệm xuống xe, cô bị đội ngũ trang điểm kéo đi.
Hôm nay Cố Kiều Niệm quay tổng cộng bốn bộ quần áo, với bốn kiểu mẫu khác nhau.
Có thể nói thời gian rất eo hẹp, không được trễ nãi một khắc nào.
Chu Chu phải làm việc với đội quay chụp về các việc liên quan đến chụp ảnh, không đi theo Cố Kiều Niệm vào phòng hóa trang.
Chu Chu rất tin đội Tiểu Cổ.
Tư Hân Nhiễm không đuổi theo Cố Kiều Niệm, chỉ có thể đi theo phía sau.
Thành thật mà nói, Tư Hân Nhiễm và Chu Chu chung sống nửa ngày, nói đơn giản thì Tư Hân Nhiễm cảm thấy người đại diện có dáng dấp đáng yêu này là kẻ ngu.
Nhưng khi nhìn thấy Chu Chu kết nối cùng đội quay chụp, thần thái và khí chất trên người Chu Chu đã hoàn toàn khác.
Nói đơn giản, nhìn sang một cái là chỉ cảm thấy đó là một kẻ hung ác.
Hơn nữa, sự hiểu biết của Chu Chu cũng làm cho Tư Hân Nhiễm vô cùng bất ngờ.
Cái gì mà thấu kính, thông số chụp cùng với ánh sáng gì đó, Tư Hân Nhiễm nghe là há mồm, ăn nói cũng hết sức chuyên nghiệp.
Tư Hân Nhiễm nhìn với vẻ mặt đầy sùng bái.
Lúc này.
Cố Kiều Niệm đã thay xong bộ thứ nhất và đi ra ngoài.
Trang phục đầu tiên của cô tên là kim sắc vương tọa.
Màu vàng là một màu sắc rất thần kỳ, có danh hiệu là chuẩn quý khí trong nghề.
Đối với người quý khí, màu vàng chính là vật duy trì tốt nhất, có thể khiến cho quý khí trở nên càng quý khí.
Nhưng, nếu khí chất không tốt, trên người không có thần thái thì chính là một thảm họa thời trang.
Lúc này.
Hậu trường chưa chiếu sáng.
Trong sự vây quanh của nhân viên làm việc, Cố Kiều Niệm mặc lễ phục ôm sát ngực màu vàng đi ra, thợ trang điểm đánh nhũ vàng ở trên xương quai xanh và bờ vai tuyệt đẹp của cô, càng lộ ra bờ vai vuông góc và cái gáy thiên nga nổi tiếng của cô.
Mái tóc dài của cô được búi lên, đầu đội vương miện màu vàng, vương miện cao hơn vương miện bình thường rất nhiều, nhìn hẳn rất khoa trương mới đúng, nhưng ở trên người Cố Kiều Niệm, nó lại hết sức hợp lý và đẹp mắt.
Cộng thêm hào quang của cô, đây rõ ràng là nữ vương không ai dám xúc phạm.
Tư Hân Nhiễm cũng ngơ ra.
Người khác để tóc dài, mặt nhỏ, Cố Kiều Niệm búi tóc lên mà gương mặt thanh tú của cô vẫn nhỏ như vậy.
Tư Hân Nhiễm sờ mặt mình theo bản năng.
“Đẹp không?” Lúc này, có người ở bên cạnh hỏi.
Tư Hân Nhiễm bất giác gật đầu: “Đẹp.”
Trả lời xong, Tư Hân Nhiễm mới hoàn hồn lại, lập tức nhìn sang bên cạnh.
Chu Chu cười tủm tỉm nhìn Tư Hân Nhiễm.
“Ai mặc như vậy đều đẹp!” Sau đó Tư Hân Nhiễm bắt đầu chữa cháy.
“Cô xem cô kìa, sao bất đồng vậy?” Chu Chu lắc đầu, sau đó chạy về phía Cố Kiều Niệm.
Tư Hân Nhiễm cũng muốn đi chung, nhưng vừa bước đi, chuông điện thoại di động vang lên.
Tư Hân Nhiễm cho là trong nhà gọi tới nên lấy máy ra, liếc một cái rồi cúp.
Sau khi tắt máy, Tư Hân Nhiễm mới chậm rãi kịp phản ứng.
Vừa rồi số điện thoại gọi tới, như thể… Không phải là trong nhà… Mà là… Người yêu nhưng không thể chạm vào?
Người yêu nhưng không thể chạm vào là tên Tư Hân Nhiễm đặt cho Cung Dịch.
Tư Hân Nhiễm vội vàng lấy điện thoại ra, gọi lại.
Cung Dịch nghe máy rất nhanh.
“Vừa rồi tôi cho là cha.” Tư Hân Nhiễm nói.
“Ở đâu?” Cung Dịch hỏi.
Tư Hân Nhiễm trả lời theo bản năng.
Nhưng lời vừa đến miệng, Tư Hân Nhiễm nhớ ra mình có xích mích với Cung Dịch, thế là lạnh nhạt trả lời: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
“Ở trường quay tạp chí của cô ấy đúng không?” Cung Dịch hỏi.
“Cố Kiều Niệm nói với anh?”
“Không có.” Cung Dịch dừng lại một chút: “Cô có biết, nếu tôi biết cô quấn lấy cô ấy như vậy, tôi sẽ ném cô xuống biển.”
Sau lưng Tư Hân Nhiễm khẽ run lên.
Người khác nói như vậy có thể là hù dọa trẻ con.
Nhưng Cung Dịch thì khác.
“Tôi… tôi… tôi… tôi không thể đi theo chị ấy sao?”
“Tư Hân Nhiễm, đừng có ý đồ gì với Cố Kiều Niệm!” Lúc này, Cung Dịch đột nhiên nói chầm chậm: “Dù cô muốn làm cái gì thì đừng có đụng vào cô ấy.”
Tư Hân Nhiễm trầm mặc.
“Tôi không có ý đồ với chị ấy.”
“Như vậy là tốt nhất.” Cung Dịch dừng lại một chút: “Chuyện tối ngày hôm qua là tôi không đúng, tôi không tìm hiểu rõ ràng đã tức giận với cô. Cô bảo vệ cô ấy, tôi cám ơn cô.”
Tư Hân Nhiễm cho là mình nghe nhầm.
Trong câu nói vừa rồi của Cung Dịch, mình nghe thấy một câu xin lỗi và một câu cám ơn cô?
“Anh cứ thích chị ấy như vậy à? Vì chị ấy mà thay đổi cả con người.” Tư Hân Nhiễm vẫn có hơi chua chát hỏi, trong lòng cũng khổ sở.
Nếu Cung Dịch vẫn là tảng băng không nóng, đối xử với ai cũng giống nhau, thì mình sẽ không khổ sở.
Nhưng bây giờ…
Anh đối xử rất khác với Cố Kiều Niệm.
Vì có được cô, anh còn giả vờ đáng thương.
Cả đời này mình chưa từng thấy Cung Dịch đáng thương.
“Ừ.” Cung Dịch đáp một tiếng.
Tư Hân Nhiễm thở dài: “Khá may tối hôm qua tôi dừng cương trước bờ vực không thích anh.”
“Anh cô nói, cô coi trọng một chiếc xe thể thao? Một ngàn hai vạn đúng không?”
“Anh mua cho tôi à?”
Tư Hân Nhiễm coi trọng xe thể thao kia, màu sắc đặc biệt đẹp, màu hồng 918, có điều do thi cuối kỳ không tốt, cho nên… Không có được.
“Ừ. Cám ơn cô đã bảo vệ cô ấy.”
Tư Hân Nhiễm không thèm để ý nguyên nhân là gì.
“Anh Cung Dịch, trực tiếp cho tôi tiền đi, tôi không quá thích chiếc xe kia, ngày mai lại đi xem thứ khác!”
Phải đi cứu cô mình.
Bây giờ Tư Hân Nhiễm thiếu tiền nhất.
“Cô cần nhiều tiền như vậy làm gì?”
“Mua xe, anh sẽ không đổi ý chứ?” Tư Hân Nhiễm nghiêm túc.
“Hứa Cao sẽ sắp xếp.” Cung Dịch không truy hỏi nữa.
Từ nhỏ Tư Hân Nhiễm đã sớm ba chiều bốn, thích cái gì cũng không vượt quá ba ngày.
“Cám ơn anh Cung Dịch, sau này tôi sẽ đối xử với chị dâu tốt hơn!”
“Chị dâu?” Cung Dịch hơi trầm mặc, chần chờ mở miệng.
“Anh là anh tôi, không phải chị ấy là chị dâu tôi sao?” Tư Hân Nhiễm nói ngọt như mía lùi.
“Ừ, là như vậy.”
Giọng Cung Dịch rõ ràng rất vui vẻ.
Bởi vì một tiếng chị dâu, thậm chí anh còn không phản bác Tư Hân Nhiễm không phải là em gái anh.
Không bao lâu sau.
Hứa Cao gọi điện thoại cho Tư Hân Nhiễm.
“Cậu chủ nói sợ một ngàn hai vạn thì cô không mua được xe mình thích, cho nên để tôi chuẩn bị cho cô một ngàn năm trăm.”
Tư Hân Nhiễm vui vẻ đến thiếu chút nữa lăn lộn ngay tại chỗ.
Sớm biết gọi chị dâu có tác dụng như vậy thì đã gọi từ lâu rồi.
Một tiếng chị dâu đổi lấy ba trăm vạn!
Tư Hân Nhiễm cầm tiền, cũng thức thời, nhanh chóng chạy đi, trả lại chị dâu cho anh cô.
eyJpdiI6Imk2RERabllZUEFkOGN1QXhvZ2puc3c9PSIsInZhbHVlIjoiajhHazZnSGw0b2RNbE1lOXk0NnlHdHhYWTN0a1wvR0FGSVJhanFQc1BaRmQ3WmVObnd6RDJiakcwR3RtVlo0dUgiLCJtYWMiOiIxOWNjYWM3M2I5M2MyOTJhODQyMDg5ODlhNDc2NGQ5NmFkODAyNDc3ZWNiM2UzMzlhODFjM2UyZGI1MjdhYmY3In0=eyJpdiI6Ik9pVG9vQ3hxRXhmNkVIT2cwdjR4T3c9PSIsInZhbHVlIjoidVwvXC9LaVFpdWhHNzdVR1JlZVpjdE9aWkh1VmtpVXFtdXRkdHlVelNIbkZZYXk2Yld5S0dEQ3drajZaaWxIeCtCcXVnN1wvTnAzdFBvbXlUTlJZRmVXdDRGUXp4Z3YzSVdjaWlHRjZLVFBRS2I1amF2TmlRcG5RclpvcTNsOFl0dkIiLCJtYWMiOiIyMWU5NGNmYTg1YmFiNzI5MWU4MzEyMTA5YTRlOWQzOTZmMThmYjRlMmJkNWFmZGIxZDgwNzQ2OTQ0YWY2MTg1In0=eyJpdiI6IlJDMmRBUG5QU3JNakg3SXVieXJKdHc9PSIsInZhbHVlIjoidmFKWDhRTk9vT1VrRGpETnJcL3lOd2pvYWRpWHYwZWlBcXBiOEx4TGtTSGtTRnA4NG5jZ05rV1JPbVBTYWN4MjEiLCJtYWMiOiIxMGQ4YWZhODAwNWI2ZmYzY2U5MjI1ZWIzZTg4YjE1YTQyOGFlMzJmYzJlNTRjOGY2NTEwNzlhNTg1ZDQ0MWUwIn0=eyJpdiI6IlwvU0EyK0tuRmJmdFFTYWNSV0JYYnlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZKODhBcG1HQUdcL3EzajdxY3JhMElrZ0lEMmZxaGlUN3JQRWxHZ1ozOXpWd0o4WTZcL0FUQWdIanhXTStBUW9JNVdCV05EYlhNNEVwekZacnVFWlNIbldhQ0o4RGh1WlVWSzl5NDlzK0pFTHlsVEx6SFNEbWVUTGhWNUM3U2ZCd1ZwMkV2NlMwVjJGNnBzeDdrUnNCaUtLblJIQkNQZ1N3R01WMWpxOTBPaWowPSIsIm1hYyI6Ijc3Nzk3MTJiMmIxNDc5MzFmZjM1OWU1ODZkODk2ZjMwZTcwMTlmZmI2MTg2YmQyNDI2YjBmODFkYmU3MDRlZjIifQ==eyJpdiI6IkQrbTVvdUJnSENqR3k0ZG1aaG1CV1E9PSIsInZhbHVlIjoidjhMem1CelNtVnJXeENWMFFQN1ltRmJJdjR5MVZqemN1QW1QVEhGVzAxNW5QZHFOemN5bUprVE05dFF0UFJoZCIsIm1hYyI6IjA1ZGY0MmNjYTMxNTk1ZDc5MzI0MGRiNzU3NTNlYjNhN2Q4NjIxODFhNzI2NTU0ZWYwZjVkYjhlOThkNDkyODkifQ==eyJpdiI6IktcL3BhUnluWlVEWGNFUU5ScGMzRXdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImMwRlwveUd0XC91aThwbGgycHU2M0VyMFJ3b1VLbE1KaU9cL2tzRTJGdUNvWUY4VkV4c0FaOGYxcVRZNXUxTFM4dFNJdG1QdDNIekVnVEdXTjNaSnp6U2pIZGlQcHRJVU1MZGl0S0RMTnNZM2RRYmJrd3l5QTNJWmlmSnpwSVwvMEpjcSIsIm1hYyI6ImY2NWVmODBkMzdiMzdhODI3YmZlOTQxMmRlYmNiOGMzNjVhZjlmMjFlYzRjMzNhNDc1YmFhM2FjOWIxMTEwODIifQ==eyJpdiI6Im9yencxUHdBVVVRSGlBd1NKXC9nUHJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJcLzk2aUQxY2p6aldmVDhIQ08wTHRoTFd0aFhrK0hHblVsWkhETkZ3NGo0aFNPOEFkeE5ONFpFRWx4aDFoazdNIiwibWFjIjoiYjRlODYxZWE5ZGVmYzM5YTBkZGRjZDMyYjVlOGE2NWQ2NGQ0ZTcxMzZiYjhiNDRhYzI2MWNmOGRiMTkwNDIwNSJ9eyJpdiI6IjZzQ2JzR0hlVmFTbUxJSnBSY2hVZ1E9PSIsInZhbHVlIjoiVUdsMTBZbkR0S2hlRUE1cEpzZUlhanhuVFo4UDQzNzBMZGhQeDNWY1ZHZEdMTEMyS3JKSzRFM2t2Q0xkNlRIS1ZDSVcrYTMxV05Kd3YyK20xdnZ4c2ZjS3YzMzBVYkVRaTlURjRLSnlyaHExdGNxVkRGZDg0MTFGdktiK3c1THB3b29pSWpTZkJGOGJQMXBCRm5hNWZJZUZBdWVwMXFHclJ6NFkrM0x0WXRBPSIsIm1hYyI6IjBjZGU4NGJlODI5ZjYwZWE3NDk1OTYzOTU1ZmE4YzUwNzM2ZTFhM2NhMzUzODg3N2FiMzkwMGZkNmEzZTYxOWIifQ==eyJpdiI6InpKa21NSFdjSEFjYWlpNXYzT2IwOWc9PSIsInZhbHVlIjoidE1VSGpQVGxCeVYyck1XNW1lb0cxOEY0eVoyaDdDczYrbGsyRUEyTkdNOGNhMmhGUWNOeWYyVE41WnVHbUdrUiIsIm1hYyI6IjM5ODVlYmFiNjE3MTgzYTI1ZTE4NmFlMTZkNDU5NzM0NzBiN2U0MzJmMDUzYWU0YWQ0MTFlNDk0M2QyODVjNTMifQ==eyJpdiI6IjdDTURGR2pGN3kwVnhvUEdxNjVpamc9PSIsInZhbHVlIjoidENWXC9ScnQ4ZlpPMWF3WEZ0YWZuaCtLRU4xak8xc1luWnFUNnlBT3NcL2NQTG13alZVV2NrTnUrWEhSaU1MczBwbFwvOHVBdFpcL29mblNTTzVid3hZd3I1ZkNVMmphUE85ejNIV1luSXl6WG52VUlORnRMckt6NVR1M2dXZXBzYUx1dG5MR0RQekhuQUpkbndVVUJDbHltVHdCSVpnYTBmdFhzOHpOcFZEK1ZZWG5uTGp4RDFaZGpsVFd6TnN2U3BRcCIsIm1hYyI6IjEzMTQ3MmVjYWQxNjFiNTYyNzRjMmY4Nzk2NTc0MzhmYTdkOTZjYWYyMzU3ZDNlY2UyYzUzYTE0Yzc1NGQwMGMifQ==eyJpdiI6InQ0MzB2UTJpUFFXSnJrVWJtMkhoM1E9PSIsInZhbHVlIjoiNkV4ajJTNkFiSDk0MU93Ym1wVnJiejhMS3pZck1ackYzMnliMExvV0o4MlZwYlJDeXVOSnpqZ1RHSnczUldWSyIsIm1hYyI6ImViOTU2YzQxNjUyMTI1ZjcwODg4YzczOTZkZWYzNjg1NmJhODM5YjViZDQ5M2EzMTkxODBjOTg4NTJlM2YzMGMifQ==eyJpdiI6Im0wTWtLWjNLMEJxZlhzQjlsamJ0QUE9PSIsInZhbHVlIjoiS0VjV0RvV3BCdGUrZkhNNFdYU2M5cEhaU0ZtYTJkNXlmUnhVVTR2cUsyUERpcEh6V3drQ1NNSjBGYU5kVW5GNW9CdUNKV082RTN5M3BOUXVhTCtGWVdOWEI2aGk0TlUxeERKVHl4S1MxSjlTWFVkS3hjalZMNFUrRTJmMXlJMjZkVGlubThhdEZKOFluMFhOZzk2d0tIRXpWRnZDSDFKR3dsQVBWOWpTRlwvOVVqOUx5MGlBd0cyNENhajkwQzdOcTFcL1RcL3hSY2tJRkdCZXB4eFFnXC81cVV2V05TWGZuNzdGUFB6TmVGOHpXUEFUT056YVAxcVRLa3pjMHR4U0J0RzhMQmRpZ3pLKzZLbnk4SnViaTM1YnRWTHVMdEtTWXE2VXZOMzR6a3RoOWd0dCsydHA0MG1HZ3ppOVZuQUFxWVNTMWxcL2I5dGtEYTVvUUJ4Rm9pYW9kUkE9PSIsIm1hYyI6ImExODA0NjQwZGZjOTI2ZmMyNzMyOTk5NzAyMWYzNzkxNmQ1MjYzMjIxMTBlMDM1NmEzMTBjMjg2Mzc0ZGFjMmUifQ==