Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 174
- Home
- Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh
- Chương 174 - Tôi cũng cần chị giúp tôi một chút
Đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh Chương 174 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Chương 174 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Cố Kiều Niệm (truyện full tác giả Tinh Nguyệt) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Cung Dịch nghe xong, lập tức bật cười.
“Biết rồi.”
Trái tim của Cố Kiều Niệm cũng muốn mềm nhũn khi nghe được tiếng cười kia của Cung Dịch.
Lập tức lui về sau, dẫn theo Chu Chu đi.
“Cung Dịch, đang đi cùng nhau sao lại biến mất đi đâu rồi? Mau lên nào!”
Khương Tinh đi được nửa đường, phát hiện không thấy Cung Dịch ở đâu, lập tức chạy về tìm người.
Cung Dịch đáp lại và đi cùng với Khương Tinh.
Vừa đến nơi.
Đám con trai liền tản ra.
Cung Dịch không đi theo, ngồi một mình ở quầy bar.
“Anh đẹp trai, uống chút gì không?”
Anh trai chế rượu, vừa nhìn thấy Cung Dịch thì hai con mắt đều sáng lên, lập tức trở nên nũng nịu, chống khuỷu tay lên quầy bar, ném ánh mắt quyến rũ với Cung Dịch.
Cung Dịch vốn dĩ không có ý định uống rượu.
Anh làm gì cũng tốt, nhưng tửu lượng thật sự không ổn.
Lần trước gặp Cố Kiều Niệm vào ngày đó.
Anh cũng chỉ uống chai rượu đỏ mà thôi.
Nhưng mà, rất nhanh, một ngày không làm với Cố Kiều Niệm một lần thì anh liền cảm thấy không thoải mái.
Trực tiếp muốn một chén rượu mạnh.
Cố Kiều Niệm trở lại khu chung cư.
Quá trình giống như lúc trước.
Thả đồ vật xuống, tiến thẳng vào phòng tắm bất chấp tất cả, trước tắm một cái lại nói sau.
Đang ngâm mình tắm.
Thì Cung Dịch gọi điện thoại đến.
Cố Kiều Niệm nghe máy.
Theo lý mà nói thì lúc này Cung Dịch đã ở trong quán bar mới đúng.
Nhưng mà đầu bên kia lại rất yên tĩnh.
“Cung Dịch à?” Cố Kiều Niệm gọi.
“Ừm ~ ” Cung Dịch đáp.
Cố Kiều Niệm nghe được giọng điệu này đã cảm thấy không thích hợp: “Cậu uống say rồi à?”
“Ừm ~”
Tiếng ừm lần này còn tăng thêm một âm kéo nhỏ.
Nghe ra còn vẻ rất kiêu ngạo?
“Không phải tôi đã nói cậu uống ít thôi sao?” Cố Kiều Niệm bất đắc dĩ mà nói: “Nếu mà khó chịu, thì gọi phục vụ phòng đưa cho cậu ít thuốc.”
“Em muốn tìm chị.” Cung Dịch nói.
Tim Cố Kiều Niệm bỗng đập mạnh một cái.
Lúc này.
Bên kia Cung Dịch bỗng nhiên truyền đến giọng của phụ nữ.
“Cung Dịch… Anh có tiện nói chuyện với tôi không?”
Cố Kiều Niệm thiếu chút nữa thì đứng bật dậy từ trong bồn tắm.
Hứa Hi Nghiên sao?
Cô ta ăn gan hùm mật báo rồi, thế mà còn dám đi tìm Cung Dịch vào lúc nửa đêm?
Còn có!
Cô ta làm thế nào mà vào được phòng của Cung Dịch?
Cái tên nhóc thối đó lại không đóng cửa sao?
“Cung Dịch, không được…”
Không đợi cho Cố Kiều Niệm nói xong câu không cho phép.
Đầu bên kia đột nhiên vang lên một tiếng thật lớn, cuộc gọi bị ngắt mất giữa chừng.
Cố Kiều Niệm gọi lại.
Đã không thể kết nối được.
Cố Kiều Niệm đến nghĩ cũng không nghĩ.
Đứng dậy, đi đến phòng cất quần áo thay đồ, tóc cũng không kịp hong khô.
Xuống đến nhà để xe, tự mình lái xe chạy đến khách sạn.
Trên thực tế.
Cung Dịch cũng không trong phòng.
Vừa rồi Nghiêm Trình Thành cùng anh bàn bạc một chút về chuyện rời khỏi cuộc thi.
Nghiêm Trình Thành vừa mới về quán bar.
Anh chuẩn bị đi tìm Cố Kiều Niệm.
Gọi điện thoại cũng là vì muốn nói với cô.
Lúc này thì Hứa Hi Nghiên đi đến.
Chính là không khéo như thế.
Uống hai ly rượu mạnh, nhìn thì rất bình thường, trên thực tế thì tay của Cung Dịch đã có chút run, không cầm chắc điện thoại được, điện thoại rơi trên mặt đất, trực tiếp vỡ đơ máy rồi.
Có điều.
Bốn chữ, Cung Dịch, không được của Cố Kiều Niệm, anh vẫn nghe được.
Cung Dịch nhặt điện thoại lên.
Thấy điện thoại không có phản ứng, thì cau mày.
Mẫu điện thoại này của anh đã rất cũ rồi.
Từ sớm đã trong trạng thái cần kề ngủm củ tỏi đến nơi.
Cất di động vào trong túi, Cung Dịch coi Hứa Hi Nghiên như trong suốt, lách qua cô ta đi thẳng về phía thang máy.
“Cung Dịch à!”
Hứa Hi Nghiên đuổi theo.
Chắn trước mặt anh.
“Cậu cứ chán ghét tôi như vậy, một câu cũng không bằng lòng nói với tôi hay sao?”
Cung Dịch lạnh lùng, vẫn không để ý đến cô ta như cũ.
Gia giáo nghiêm.
Nói không cho phép, chính là không cho phép.
“Tôi không có ý gì khác, chỉ là… bây giờ tôi đau khổ quá rồi, Cố Kiều Niệm thích cậu như vậy, cậu giúp tôi nói với cô ấy, tôi thật sự không muốn dính líu gì với Vưu Vi nữa!” Hứa Hi Nghiên sốt ruột nói: “Cậu giúp tôi lần này đi, sau này tôi sẽ báo đáp cậu mà!”
Nếu như không có Cố Kiều Niệm.
Hứa Hi Nghiên có biện pháp thu thập Vưu Vi.
Nhưng mà Cố Kiều Niệm bảo cô ta phải chiếu cố Vưu vi cho tốt. nếu như Vưu Vi xảy ra chuyện không hay gì, Cố Kiều Niệm sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Hứa Hi Nghiên nói nhiều như vậy.
Cung Dịch chỉ nghe lọt được một câu.
Cố Kiều Niệm thích cậu như vậy.
“Không giúp.”
Cung Dịch ném lại hai chữ, lại lách người qua Hứa Hi Nghiên lần nữa, cũng không quay đầu lại mà đi.
Sắc mặt Hứa Hi Nghiên đỏ bừng lên.
Quay người về phía Cung Dịch mắng: “Cung Dịch, cậu chẳng qua là một tên mặt trắng được bao nuôi mà thôi, sinh hoạt cá nhân loạn thành như thế, lại là con trai của trùm bất động sản, lại là ngôi sao nữ, cậu ở trước mặt tôi giả vờ cao quý gì chứ? Tôi chờ đến ngày thấy cậu bị Cố Kiều Niệm vứt bỏ đi!”
Cung Dịch không buồn để ý.
Đi thẳng vào thang máy.
Thậm chí tâm tình còn rất vui vẻ.
Cố Kiều Niệm thích anh, loại người không có đầu óc như Hứa Hi Nghiên kia cũng nhìn ra được.
Hắn ở phòng tổng thống tại tầng cao nhất, thang máy đi thẳng đến.
Vừa bước ra khỏi thang máy.
Anh liền thấy Nghiêm Trình Thành đang ghé vào cửa phòng bọn họ.
“Cậu đang làm gì đó.”
Nghiêm Trình Thành giật mình.
“Cậu không ở trong phòng à? Kiều Kiều nói cậu xảy ra chuyện rồi, cô ấy đang ở bên này đấy, bảo tôi qua cứu cậu!”
Cung Dịch vô ý thức mà cau mày.
“Cô ấy đến đây rồi à?”
“Đúng vậy.” Nghiêm Trình Thành gật gật đầu.
“Biết rồi, cậu có thể đi.” Cung Dịch mở cửa ra, lập tức đi vào trong.
Nghiêm Trình Thành vốn dĩ muốn đi vào theo rồi hỏi xem tình huống như thế nào.
Cung Dịch vô tình mà đóng cửa lại.
Nghiêm Trình Thành: “..”
“Gì chứ hai cái người này, diễn trò gì vậy?” Nghiêm Trình Thành lẩm bẩm một câu, trở lại tầng bốn mươi sau, tiếp tục nhảy disco.
Cung Dịch về đến phòng.
Nồng rượu liền chậm rãi dâng lên.
Anh kéo một chiếc ghế sô pha đơn đến trước cửa, lại đi đến cửa phòng mở ra một cái khe, cuối cùng thì chếch choáng ngồi lên ghế sô pha chờ Cố Kiều Niệm.
Cũng không biết là đã qua bao lâu.
Bên ngoài rốt cục vang lên tiếng thang máy.
Anh mở mắt ra.
Trong thoáng chốc nhìn thấy cửa mở ra.
Sau đó Cố Kiều Niệm liền chạy vào trong.
Trên đoạn đường này tim của Cố Kiều Niệm đều ở trên họng.
Vô cùng lo lắng đuổi tới khách sạn, đến cửa phòng của Cung Dịch thì liền thấy.
Tên nhóc này quả nhiên không đóng cửa!
Cố Kiều Niệm mở cửa đi vào, còn chưa kịp quát người, thì đã nhìn thấy Cung Dịch.
“Sao cậu lại ngồi ở chỗ này vậy?”
Cố Kiều Niệm nhíu mày mà đi qua.
Lúc Cung Dịch trở về đang chóng mặt, ngoại trừ đèn trước cửa, đèn trong phòng cũng chưa bật lên.
Thoạt nhìn, anh trông vô cùng đáng thương, sắc mặt còn có chút trắng bệch nằm co trên ghế sô pha, sau lưng là một mảng tối tăm.
Tim của Cố Kiều Niệm cũng xoắn cả lại.
Cô tiến lên, nhíu chặt mày, đưa tay ra sờ sờ gương mặt của anh: “Sao sắc mặt lại kém như vậy? Hứa Hi Nghiên đã làm gì cậu?”
Ánh mắt của Cung Dịch có chút mê mang mà nhìn vào Cố Kiều Niệm.
Sau đó anh vươn tay ra, bàn tay to rộng, nhẹ nhàng phủ lên gò má của Cố Kiều Niệm, sau đó ngửa đầu hôn Cố Kiều Niệm.
Nụ hôn này.
Dịu dàng hơn so với bất kì nụ hôn vào bất cứ lúc nào.
Tim của Cố Kiều Niệm đập nhanh như sấm.
Một tay khác của Cung Dịch, thành thục mà ôm lấy eo thon của Cố Kiều Niệm.
Sau đó kéo thẳng cô vào trong ngực.
“Cung Dịch…”
Cố Kiều Niệm gọi anh.
Cung Dịch không đáp lời.
Những nụ hôn cứ tiếp tục rơi xuống.
Từ đôi lông mày anh thích, rơi xuống chóp mũi, gò má, bên tai, khóe miệng, bờ môi.
Lý trí của Cố Kiều Niệm.
Bên trong những nụ hôn mà cái sau dịu dàng hơn cái trước của anh.
eyJpdiI6IlFpTXNcL2xVXC8zcUZPZFE2VGljdk16UT09IiwidmFsdWUiOiJvUDlpTXBQdm5Qa21ybXpXMU9EZjBnU0hsRzRWd0VETFwvUHhIa2RUWktSNDNJTzg4VlVtVTMwUCtoRDlyRGFxQyIsIm1hYyI6IjM4ZmU0ZjBkN2E1NjlmZGRkZmRmZTliYzZmMjA3MzcxMmQyZmNiZTI1MTM3N2RmNmY5YWQyNDI3YzZlNzhmMzgifQ==eyJpdiI6ImlUWHZoU2lXUkRTMWhtTkd6bmg5cXc9PSIsInZhbHVlIjoiNkl2eFJSdkhWYXFaemJrRDUyWjJ3dVArdzJFNzE1S3JEc3UrZTI3ZVlKU0Rqa0JQdE1RU2plRzE3M2p6d1FyeDZTR2taMXFsbGo5UTBrdmtTbTcrRFB0Y3lsaW1rUVJMQ25aRWN5b0IzYWc9IiwibWFjIjoiMDIxNjY1Yjk0MmExOWQ0MzU2ZjY1NmQzZWMxNWU4M2E2ZjE0YTNhZGYyYmUxZWM0MjM4YTUxNWIyYjU1MjRlYyJ9eyJpdiI6IklcL0N1eFNzclBtWFFFbTNjV1NjRVdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndxUlFlbThiZEpPZDV3WjA5NWZab3g1WHdGMFAxWVprXC8yR2hTQXBlMEcyWlNiQ0lRZEFRSldNN0c5VUY3c1V2IiwibWFjIjoiZjY2YjU3Y2Q2Nzc4ZDlkNGVjM2ZkZjVkYzg3Mjk2YTM2Mzk2ZjA2ZGJjOGNiZGVlZGU4NWM0MGMwZjhhYTRjZCJ9eyJpdiI6IlREMjczSUtBdFJcL2hGT2FIcGZuMjNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilhqc1wvdDIyZ0tKdW1LdTFDWkp2QnpSWG5qZ2VOM3RhQ1ZpZHVZN0dOUWNoVTNVbWNWdWtVdzR4b01UQUlGVmx3TjVBaVVYamRVVlpKWlwvSlFNN1gzSFZMSEtueFlZOUk0YXFuRXViclpZNThlejVIN0VydW5RVkxvUkVENEo3b1MxTzBPRXFIclA4TVg1Y0dXRmlJT293PT0iLCJtYWMiOiI5MjMxZmZhZDIxODMxMjI2ZjlhNDRhNGZjZDIxNGI2Y2JiNjQwZmU1MzQ2ODQ3NjkxZmM4ZTc5N2Q4MjJmZWU4In0=eyJpdiI6IkYzWEZka0pjcFlqcVFINStRZ2VCK0E9PSIsInZhbHVlIjoiSlwvKzNFZW1Relp1WVl0SzJhNk1GREhIXC8wR1NJWE1XRG5zU1wvUjFnU2dBWVNHUktuVXNPU3dKK1crNUdxY3JiSCIsIm1hYyI6IjQwMjBlNmQ2OTk1ZDY0NmQ4MjJjZTg1NWNkYmNlODQ5MzI2MjI3Y2M5MzYyNTM0Y2E3MDk2NzVjZmZkYWIzZGUifQ==eyJpdiI6ImxDSTZGa2lqckJkUDY0OCtVV3hPSXc9PSIsInZhbHVlIjoiNWQyaWdEVm01SENpRWlqNjNBbzZSTnZHQkJXdFwvUk5VYU9rYkxFWkpBeElLUlBNb3B3TXA1XC9ReWtIM01mc2RweEI2VzZ1eWl5bGp0ZFVCcG5meXlXdHRlT3hhQUtacW5vMGxCSSt6YnJVRVVxRHVqNDhtOFRNbVhDa2prQ2FoNyIsIm1hYyI6IjdkYTgwMTcwNjM4YWIxNzg3YzA0YjI1OGVhNWFjYzQwYWMyYTZhYWU4OWM1MTgyYWM3YzNkZmJlYTg1Y2JkZTIifQ==eyJpdiI6IlBLS00zZmxVOUtMU0VMWkRyNHYwT3c9PSIsInZhbHVlIjoia0E5Qkt5QVk2Qk15VkZuTXcrbytXejZQNlJaOXl2SWtqUU1RUm1TZmo1aFpna0w0MmdNK1B0MU1SR0RwUlRwYSIsIm1hYyI6IjBmZjE2NzVlMzU5MzFjODY5MGQyM2Y4MTNlMjYyZjM1ZDNlMThkMzU0ZTBhYmQzMTAzMjA1NzcwYTIzMWZjZWUifQ==eyJpdiI6Ikh1T215TEtIYkI3bjduUEFrallmSWc9PSIsInZhbHVlIjoiMmhoR0hsUTR3VitZVkRobUVpTE1GaWh6YWhCczNBU21ldFNyVHJVNm9rWnN5YUFpZW1MSjFBSVQ0NmZMNFFEREFMeTQ4Q1NCb1Q4QmxSTDl4dzQ3N0RWQVRsdVJ0aDhRRndFSFlJUmpGMUVVd3NnaTdya2tzMUFBVnRJbE5xU2d3RUE0UGtPNFJMRVZjZHp2cnpGdit6a1VKN1BROFZ0ZjdZWTZDV1FhdUdyY21oeE85RjdQbEZvSW9ZRllQYzFUZ1NCXC8yYjV5SEk2dTlPOWhhVTJFandYRjdmMDlpenlwVVRcL2V5NHc1eVVmMmlBaFBqZkljd3dxUW9zUm9JQlwvSCIsIm1hYyI6ImQwYThjNzhjOWRmZDIwOGY4YmY2ZWUwODE4OWMzYWM2MjliNjFlMDJmNjQ1M2I0MGMwZDQ3ZmEyNmEzOTU3MzQifQ==eyJpdiI6Ilp4TTRLZkMzUkNKdlZhSFA1VW5GeGc9PSIsInZhbHVlIjoiWU0zUEhhVFlEMXJZak9pb2dTWWJtYUNIZzhybnpPNDBmWFFiQkE3YWRYOTJKbGxDWEZNVTN3QnVocjlvekZxTCIsIm1hYyI6ImM1YmJhMjYxNTRmMThhOGQ0ODUzZGU4MGY5MzNmMTc1OWIyNDk2MmVkYTgzOGZiZjcxMDUzNmI3ODZmNWRhMWUifQ==eyJpdiI6ImxnK0dURGc3cGV1dThpNStQb1BJd1E9PSIsInZhbHVlIjoiRGE5alZHZ2VQTUhpN2Y1cTBuVTliTjczazJFdHZHR0czdUx6UVprNXJQZHN1ZzRPWnJMbmVOditEWFpLamprQk9nUFwvakhYS2ZXbDNCb2N4dkYxaHNGU0FDOUJFNEp1OCtzZml6UmdsTzRFTEVkcmIrRGduMnhFXC9VU2FwOTR2SSIsIm1hYyI6Ijk5N2VjY2Q5NWYzMTFmN2FjNGVlN2E3NWIyMWZlMmNkZGZkOTg0ZGM5NzY0ZDFiNmM4YTFkMTJiOWMyNzRhMGUifQ==eyJpdiI6Im5vXC81ZDYzVndPaXBXckRLZkJod1BnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjIwVXZcL243RnlNanRpRU1nUmp2cTlQWnpxZ0FZY1hEcUU0QmdpcUdndnBubU5rb3lnaEhkMm0zN1FUNkJGcGhEIiwibWFjIjoiMGRiNGIyMWI2MzJmOGJmNmU4NDY0NGRkNjA2NGNmM2IxMmU3NjQ1YzM2ZjJjOGY1MzI0ZWI0MmQ4OGIwNjM2ZCJ9eyJpdiI6IlBzMWhQTllqajdNU1R1dnRVbG1cLzJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkdNRjhcL3JyNHhramI2U2dJQTZWR2JmWnFGc0N4dTQwUnk2eWorS0lkSVdVZFR2anNCV2Y1VHJ1Ujd5R3o0NXV4cmpPUDg3V0g4K2dFWHZoTElIXC80aFI2SmZXd3huTnVsUkpHQ3dITkRubVd1WVwvT01Fdllmd0F3Y2J4NGxNaEYwRGRTY2duOTJGYmMwbUlZVXFueDFDUT09IiwibWFjIjoiM2E2MTVkM2M5NDA3MWVlOTBkNDZhNTU5NjExOGMwM2VjM2E4NzAwYTRlZGU2NTIxZDVhNjIwZjY1OTE1NTg4NCJ9