Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 150
Đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh Chương 150 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Chương 150 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Cố Kiều Niệm (truyện full tác giả Tinh Nguyệt) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Cố Kiều Niệm nhìn Tư Bắc.
Tư Bắc chậm rãi né tránh ánh mắt của cô.
“Cung Dịch có người bạn quên mình vì nghĩa như anh đúng là phúc phận ba đời của cậu ta.” Cố Kiều Niệm nói xong thì đứng dậy đi thẳng.
Tư Bắc: “…”
Đi được hai bước.
Cô lại dừng lại.
Sau đó xoay đầu lại nhìn Tư Bắc.
“Thế nên, cậu ta là cậu cả của nhà tài phiệt nào thế?”
Tất cả mọi người đều biết.
Giới tài phiệt cũng có một chuỗi phân biệt.
Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc đều là cậu chủ của các tập đoàn hàng đầu.
Mà Cung Dịch lại được họ bảo vệ.
Thì có thể dễ dàng đối phó sao?
Lúc trước cô cảm thấy mình rất bản lĩnh.
Bởi vì cô đã ngủ, cũng đã ôm được đỉnh lưu của tương lai.
Nhưng bây giờ cô mới biết.
Mình còn bản lĩnh hơn thế nữa.
Bản lĩnh lớn đến mức có thể lên trời luôn.
Có đủ tiền để bao dưỡng cậu chủ của nhà tài phiệt.
“Kiều Kiều, cậu ấy…”
“Câu hỏi này của tôi không phải là câu hỏi nhảm nhí đâu nhỉ? Anh Tư ủng hộ chính nghĩa như vậy thì làm sao mà bán rẻ bạn bè mình được đúng không?” Cố Kiều Niệm mỉm cười, sau đó xoay người rời đi với không khí đáng sợ. Tư Bắc chưa từng gặp người phụ nữ nào cứng đầu như vậy.
Theo lý mà nói.
Không phải nên vui mừng khi biết Cung Dịch là cậu chủ nhà tài phiệt sao?
So với một cậu bé nghèo rớt mồng tơi.
Chẳng phải cậu chủ của tập đoàn giàu nứt đố đổ vách, có thể bảo vệ tiền đồ rực rỡ của cô sẽ tốt hơn sao?
Huống chi.
Cung Dịch không chỉ là cậu chủ của tập đoàn.
Mà chính bản thân anh còn là tài phiệt nữa…
Sau đó.
Tư Bắc gọi điện thoại cho Nghiêm Trình Thành.
Nghiêm Trình Thành bên kia đang kính rượu với mọi người rất vui vẻ.
Cuộc điện thoại này.
Giống như một gáo nước lạnh.
Giội tới mức khiến anh ấy vô cùng thất vọng.
Anh ấy vội vàng tìm kiếm Cung Dịch trong biển người.
Sau khi tìm thấy Cung Dịch.
Thì bảo trợ lý của anh ấy gọi Cung Dịch.
“Cậu nói xem cậu đó, chơi lớn tới mức đó, lại còn bẻ cong Tư Bắc nữa chứ. Sao cậu không báo cho Tư Bắc biết hả?” Vẻ mặt của Nghiêm Trình Thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cung Dịch vắt chéo chân, trong tay đang chơi khối rubik không biết lấy được từ đâu.
Không hề hoảng hốt chút nào.
“Tại sao phải báo cho nhau biết?”
“Tại sao?” Nghiêm Trình Thành trừng lớn mắt: “Vì sẽ bị lộ tẩy chứ sao! Thế này không phải là đã lộ tẩy rồi à?”
Nghiêm Trình Thành lải nhải chuyện đó một hồi.
Cung Dịch đã xoay xong khối rubik rồi.
Bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp lại nhanh chóng xoay khối rubik hoàn chỉnh trở nên lộn xộn.
“Điều tôi muốn là lộ tẩy.”
Không lộ tẩy mà cứ mãi làm một đứa nhóc đáng thương được bao dưỡng.
Chẳng thú vị chút nào cả.
Lần này Cung Dịch chuyển sang chơi một tay.
Anh là người đẹp trai như vậy đấy.
Những lúc làm chuyện gì đó vừa dễ như ăn kẹo vừa lười biếng.
Sẽ tỏa ra pheromone gây chết người.
“Nhưng mà Cung Dịch, con gái không phải là khối rubik trong tay cậu hoặc là mấy chuyện làm ăn kia của cậu.” Nghiêm Trình Thành bất lực nói: “Bây giờ tôi nhìn chẳng hiểu cậu đang chơi cái quái gì nữa rồi.”
“Trò chơi giữa tôi với cô ấy, chúng tôi biết chơi như thế nào là được rồi.” Cung Dịch trả lời.
Nghiêm Trình Thành bị bóp chết ngay lập tức.
Cung Dịch bên này chỉ dùng một tay đã xoay xong khối rubik về như cũ, sau đó đặt lên trên bàn trà, đứng dậy.
“Đi đây.”
“Cung Dịch, nói chuyện trước đã, không được khinh suất ở chỗ Kiều Kiều đâu!”
Nghiêm Trình Thành đã từng thấy chuyện Cung Dịch mất hết tính người rồi.
Anh ấy sợ mâu thuẫn giữa hai người trở nên gay gắt hơn.
Cung Dịch chắp tay sau lưng chính là mất hết tính người.
Giam cầm?
Cưỡng ép yêu đương?
Hoặc là cứ dứt khoát giống như anh đối phó với cha anh vậy đó.
Đàn áp từ bốn phương tám hướng.
Khiến Kiều Kiều chịu thua đến cầu cứu anh?
Nghiêm Trình Thành tự thêm thắt các tình tiết máu chó trong đầu mình.
Tư Bắc đi đến.
“Người đâu?”
“Đi rồi.”
“Đi đâu rồi?”
“Sao tôi biết được, tôi là bảo mẫu của cậu ấy chắc?” Nghiêm Trình Thành bực bội trả lời.
Tư Bắc ngồi xuống.
“Cũng không biết Kiều Kiều có tha thứ cho cậu ấy không nữa.”
Tư Bắc liếc mắt nhìn anh ấy: “Chẳng lẽ cậu không thật sự nghĩ rằng Cố Kiều Niệm có thể trở thành bà Cung à?”
“Cố Kiều Niệm là trẻ mồ côi, không có bối cảnh bản thân và gia đình, cậu nghĩ thử đi liệu khi cô ấy thật sự vào nhà họ Cung rồi thì sẽ sống như thế nào?”
“Từ nhỏ đến lớn, chúng ta đã thấy qua biết bao nhiêu chuyện tình yêu bắt đầu rồi lại kết thúc ảm đạm vì gia đình rồi?”
“Người đau khổ sau cùng, người chịu tổn thương luôn luôn là người có gia đình thấp hèn hơn.”
Nghiêm Trình Thành thở dài.
“Tư Bắc à, cậu cảm thấy bây giờ nói những chuyện này có ích gì không?”
“Cung Dịch đã tính toán xong phạm vi săn bắn rồi, từ trước đến nay cũng chỉ có những phép tắc do cậu ấy nói mới được tính thôi.”
“Cậu nói không tính, tôi nói cũng không tính, nhà họ Cung càng là cái rắm, đến cả Cố Kiều Niệm cũng chẳng được tính.”
“Trừ khi chính Cung Dịch tự nói trò chơi kết thúc.”
“Nếu không, cho dù hai bên đều bị thương, cho dù thế giới hủy diệt, thì trò chơi cũng phải tiếp tục.”
Trong bồn tắm. Cố Kiều Niệm đang ngâm mình trong làn nước ấm nóng.
Chu Chu nhìn vẻ vô cùng cáu kỉnh của cô.
Nhỏ ít giọt tinh dầu hoa cam mà Cố Kiều Niệm thích vào trong nước.
Hương thơm thoang thoảng xộc vào trong khoang mũi.
Cố Kiều Niệm nín thở.
Nín đến mức tưởng chừng một giây sau sẽ bị ngạt thở.
Cô mới trồi lên trên mặt nước, thở phì phà phì phò.
“Đồ khốn nạn!”
Tĩnh tâm cả nửa ngày trời.
Cố Kiều Niệm không nhịn nổi nữa.
Cô đứng dậy và bước ra khỏi bồn tắm.
Xối nước dưới vòi sen.
Cố Kiều Niệm mặc chiếc áo choàng tắm rộng, mái tóc lộn xộn đã được sấy khô.
Cô đứng trước gương.
Ánh sáng của gương trong khách sạn thiên về màu lạnh hơn.
Khiến sắc mặt cô trông có vẻ hơi tái.
Chắc là do tắm trong bồn tắm lâu quá.
Vành mắt cũng đỏ au.
Cô thu lại ánh mắt rồi thở dài một hơi.
Xoay người đi ra bên ngoài.
Cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ.
Trong phòng khách có tiếng nhạc lạ lẫm.
Cố Kiều Niệm hơi thắc mắc.
Bình thường lúc Chu Chu làm việc phải rất yên tĩnh mới phải.
Sao tối nay lại bật nhạc thế nhỉ?
Là Hách Tiểu Điềm tới sao? Cố Kiều Niệm đang đi chân trần, đẩy cửa phòng ngủ ra.
Đi về phía phòng khách.
“Điềm?”
Một giây sau, ánh mắt của cô rơi lên trên ghế sofa.
Cung Dịch vốn đang ngồi quay lưng lại với cô trên ghế sofa, vừa nghe thấy tiếng của cô thì gác một cánh tay lên trên chỗ tựa lưng của sofa, rồi xoay người lại nhìn cô.
“Sao cậu vào được thế?”
Cố Kiều Niệm vô thức lùi về phía sau.
Cũng thật xui xẻo.
Không biết dao rọc giấy ai dùng xong chưa dẹp đi, mà lại để nhô ra một chút trong đống lộn xộn.
Lúc Cố Kiều Niệm lùi về sau, mu bàn tay đã trực tiếp quẹt qua mũi dao.
“Niệm Niệm!”
Cung Dịch phản ứng còn nhanh hơn cả Cố Kiều Niệm nữa.
Một tiếng hết hồn.
Anh trực tiếp vượt qua chỗ tựa lưng của sofa, túm lấy mu bàn tay bị quẹt trúng của Cố Kiều Niệm, nhanh chóng kéo ra khỏi đống lộn xộn.
“Chảy máu rồi.”
Cung Dịch nhìn mu bàn tay của Cố Kiều Niệm.
“Không phải chuyện của cậu.” Cố Kiều Niệm sốt ruột muốn rút tay lại: “Nếu cậu không vào làm tôi sợ thì tôi cũng sẽ không bị thương, còn bây giờ mời cậu đi cho.”
Cung Dịch không những không rời đi.
Mà còn trực tiếp bế Cố Kiều Niệm lên theo kiểu công chúa.
“Cung Dịch!”
Cố Kiều Niệm kêu lên một tiếng hốt hoảng.
Cung Dịch bế Cố Kiều Niệm tới đặt lên sofa. . Ra chương nhanh nhất tại { TRUМtrц yeИ. V Л }
“Lúc trước tôi đối xử khách sáo với cậu quá đúng không, nên cậu mới nghĩ tôi sẽ không làm gì cậu chăng?”
Cố Kiều Niệm tức giận đùng đùng muốn đứng lên.
Nhưng lại bị Cung Dịch trực tiếp đè xuống lại.
Sau đó anh chống hai tay trên chỗ tựa lưng sofa ở hai bên người Cố Kiều Niệm.
Hai mắt nhìn thẳng vào mắt của Cố Kiều Niệm.
Đôi mắt cô đỏ ửng.
Nhìn vào cũng không biết là có tức giận không.
Hay là tủi thân nữa.
Cung Dịch tức giận vì cô bị thương.
Nhưng chỉ một chốc đã tan biến hơn nửa.
“Đuổi tôi đi rồi lại tự phát bực à?”
eyJpdiI6IjFGcmpiRTN5bE5RckFKOGRCR0tvR0E9PSIsInZhbHVlIjoiZnN6S1J4eGZvMHRsTDM3alpCQkF6VmNqNlE0eCs1VTFDRnRNK1VqQzhQaWpQMXM3RlNOSDVudmd6c3hmNVFEZyIsIm1hYyI6IjlmNDE0YzFjZWUxNjI4YmQxYjc4YTlmNDhhZGYyZmM0YzAwNDY4MjI5YWI4NTQ4MjcxNzVmNDQxYzYyZDQwYWUifQ==eyJpdiI6IjA1Rm94bWxKTVF1V01YaVA0VmZoWlE9PSIsInZhbHVlIjoiczVOTStnU0dXNkdoWFp3a3hNXC8rOUlpRGhkR0pTdHhKZUdDNVp2bWd1bHJKRTJJNGNvZ25jQk5ObkxkdW4zTE11NzdGaGRHVDdMdlwvRTRpY0VwSkNSSmhPQmNlaG1WXC93RG5FdzByV3pSRm89IiwibWFjIjoiYThkZTg0ZTZmNzJlZmM4ZTI4ZTlhNjRhYjdlMTg0ZDQyOThkODRhOGEyZTQ4ZjNiODkwYzNhYzQyYTBlZWU0NyJ9eyJpdiI6IjU2eUFpQjlwRUZRXC9WbzhcL3VOeDBlZz09IiwidmFsdWUiOiJIdXpUV3l6SkNcL1VtbGVDVTREdmRsTFp5ZEk5ZnpsTWpEcXlXN21ocjhwSzZZWUlTd3dQZ2FkS2JITTdPRGh1TyIsIm1hYyI6ImY3NGE5N2RmMTE4ZWU1OTk3ZWJkYTJmMTQwZmJmMDkyM2E1MzJlMzU5YmJlMGY3NDJiOGVmZTAwMWFkYjFiNTEifQ==eyJpdiI6InR2MVBlZENZT3BtY2FJMnNUY0JndHc9PSIsInZhbHVlIjoiWW82alRjTm90SzZZVEtNYzZHM1VVbkRIOTFzU3FEa3BaS3JoQWY1RnRCUjg2VkJXdnBEM0FpU2w4UEZmUVZEdXpkRzRhMnY4SXh4djlSYmt3M1VpdDNveFBld3pMZDVrN2EyYUFyYSswbDcyV1ZacnNUa291UytxTUVXc2dla043RTlkZDEzWElpakpNd2RZU3FjbEpnPT0iLCJtYWMiOiI3OGEwNDVmYjFjNGY5YjgwNzYzOGIzZWYzYmY5ZWU2ZThhN2ZmMjYwMjQ0OTI0YWU4OWY2MWY5ZDQ2OTg1YmUzIn0=eyJpdiI6Inp2aWluVUtXYVFGSEdvb0RqWnlWcFE9PSIsInZhbHVlIjoibzlUS1J3cXh6Z3VibDBCa0F6ZGpXbGMrTnlRTnAxUVhlOVZlY2ZsXC9Nall3WjRuSjlEVHdCTDU5TTh5dm5KRU8iLCJtYWMiOiJlNjM3MTdhNWRjNzNiNGJiNTVlZTU3ODEzZWIxOWM1N2Q3YjlkNWY0MWM4ODY1OWU4ZGJmY2M1MjBiMzk2M2MwIn0=eyJpdiI6IkIzV25IU2hLV0tIRTVHYjFHNW5tdmc9PSIsInZhbHVlIjoiZUNqWkFQQ0wyVlNYWG1yelh5NEZBZXZJZFgwNGxFdVB5ZGNsanh2SW5CdEJKTkVyUDJ5UFFjREN3Z1lIN0xLRFFUSEp3aDRyQ0Q4bGlZazhWbzZXT0pjMmc4Zk1Uc0FBR1Rac2FwUmNFVnNPOXQ3NzhsVTl6UlwvYlF5WWFcL3k3NGN1SlFDb3N1YVU3SFVKNFFVd0d5RVA5emk1WU8rYzRcL1lZZXpRT25CQ21RPSIsIm1hYyI6IjY1N2ZiMTdjZWUzMGU2NTc1NTg4MWViMDBkNDYxN2E3NGU4MWZlMmRiNmIxOGUyMDVkMGIwYWViOWQ3YTA5Y2MifQ==eyJpdiI6InMzM0Nxd2cwMzlcLzVsMFI5NVVqSERRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik40eHZ0R3oyUmpUa1kwN1JxS08wMWlKSVVITTdxRERcL1VpbkFCaGUwbGpicUFKN3o0aDNCYnByUVZMSkdkZ294IiwibWFjIjoiYTFiOTMwMWM0ODFlYTQ4ZDMwNWE0ZmY2YjdhNzMxMDcwMmY3NzdiOTIzNmZiMTcwYmE0YTA2Y2ZhOGZkMDliZiJ9eyJpdiI6IlV4QnZSd3BsMVk4RGU4ZFwvTHhRWmlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImIrdFJ1cStKbEtsdlY2TmlVcGw0UWVKZ1RZXC9CZkRZSlh3M1hkWnhrQlQ0NFZQOVFwS1QxZDZhM3U5V3JmSENHeTZoanVUQnY2Rll1MksydUZWKzc3NzVpYlFiWDhrOUlQUXZ6MWRXdk10Y0pXNllvZjYyUTNDVXNwbDlraWhmS0VcL3FGVWhseWpxWnFoMzBicHl1RU1WSWdaXC9PZFhpWU9vK2hzTzBDUUlaTT0iLCJtYWMiOiIyNTBhODFiZDA0NTRhMTU4ODRhZmUyOTZiYmY5MTRmMmRkNTJhNmE4OGJlODZmZjhmMzViNjEwYThjOGJmM2Y3In0=eyJpdiI6ImdLRk5WSlNUYnlGTHAwRFliZU5jRFE9PSIsInZhbHVlIjoiMzhcL2Z5RmxVYzFPeTRwdkhpdzFPSzByZmFndWx0UEpNclhSa2lzdGZIY1hwUzlzbFoyM2dMQng0T1gwVUZQRTciLCJtYWMiOiIzZTc5MjdlNjhiOGY5NmQwNGY5M2ExYzk4NGJiMzI5NjJjOTY3NzBmNmYyNDRhNWQyMmQyZTVjYmUwMTc1ODdkIn0=eyJpdiI6IjBjRUdtZlJQWGJxNkRjOFpWXC82K1Z3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhxQnRFK0N4VUUxRmdPR2txamZQK3BwRXBiVGhvNzRZd1h1dmFOVDBqT21ROThlV3dSMk00UTBkTVZ4STVZWDdvK25TbEZnQ3dodFEwazJiT3hmamxaUzE1dXN3dXVlYURcLzNtZTlxOGlzdFQrY1wvN2RTa2h4R1IwYWFcL1ZMaGpCN0NIQ3hhcjlaVU9rMk9Sa3IrYzFucWVwUUZVZGNKdXJVNStJRDcxZzY4c2I0TUVSbU54bHZiZDZheHhkRGt0c1FZdkRSOHpvYVNjNFlyWDdIVWdoMkE9PSIsIm1hYyI6IjIwOGQ2N2U4ZTJjNTMxMWNhNGYzODY1YWQ2YTViZDEwZjJkMDZiYTRkMTViODk3M2YyYmYzNjI2MDNlMGRiZGIifQ==eyJpdiI6ImRxWlJHRGE5MHpBbEJDdWQrYytYMnc9PSIsInZhbHVlIjoicjJEaGxRK004d1IyTWtlaWxTQWJhR3VGTXo3MHhBdXd1TjJNM3lNZHpLVDBycEtTejRUNWhIeDd3b0lMRytzZCIsIm1hYyI6IjMzMzg5ZDMzMTgxOTdkODg5OTFjNDQwYTY4MmM0MDQ3NmE3NWExNWE2MDViZWJlZmU5ODI3MDlhYzFmZDFjZmQifQ==eyJpdiI6Ilphek15ZzBRT2E1djFjdVNydFJ2Y0E9PSIsInZhbHVlIjoiNisyanRlUGJVYUZlUCtuSkxFTDdaZUtzZ2l2U0krNHhVZWlaa1F0YVlpdTd5bEFOZWNhM01qUlptWFcxY2p0Rzl5NTJDN3JITVhBbGFHdmt5TlArbkRIVWdKRU5WZGtBYlhyYWNIak5nNVE9IiwibWFjIjoiMTUxZmIxNzFjMTRkZGNhOTYyYzRjOTNhZTk3ZjJiNjcxYWZiNjNkM2QzYjdiNzhjYjAwMmY5YTEyMmQ3Y2FlMyJ9