Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 123
Đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh Chương 123 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Chương 123 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh – Cố Kiều Niệm (truyện full tác giả Tinh Nguyệt) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Nhất định là Cố Kiều Niệm!”
Dương Tuyết nhìn dáng vẻ sắp chết đến nơi của Lý Hoa, lập tức khẳng định.
Lý Hoa liếc mắt nhìn Dương Tuyết: “Cố Kiều Niệm?”
“Cô và cô ta có xung đột, ngay sau đó lại xảy ra chuyện này, không phải cô ta thì là ai?” Dương Tuyết hỏi.
Lý Hoa suy nghĩ một chút, hình như điều đó cũng đúng, bèn nghiến răng nghiến lợi. Những tài liệu này gần như là toàn bộ tâm huyết của cô ta, nhất là chứng cứ đen tối của các ngôi sao.
Nếu như không có những thứ này, thì sợ là hơn nửa các nghệ sĩ trong tay cô ta đã hủy hợp đồng chạy từ lâu rồi!
“Cố Kiều Niệm!”
Lý Hoa nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó cầm lấy điện thoại, gọi cho Cố Kiều Niệm.
Cô ta vốn cho rằng Cố Kiều Niệm có lẽ sẽ không nhận điện thoại của mình, thế nhưng không ngờ chỉ lát sau đã có người nghe máy.
“Cố Kiều Niệm, rốt cuộc là em có ý gì hả? Em đánh người xong rồi, video của em trai quay cũng bị xóa đi rồi, sao em vẫn còn muốn hại chị?”
Cố Kiều Niệm vừa đặt chân tới tầng trệt của phòng tập, cô vừa đi vào trong vừa cười hỏi: “Chị Hoa, em không hiểu chị có ý gì.”
“Em đừng có giả vờ! Trong điện thoại di động của chị có rất nhiều tài liệu quan trọng, đột nhiên lại biến mất không thấy!” Lý Hoa vô cùng tức giận nói.
Cố Kiều Niệm cười một tiếng: “Chị Hoa, nếu như em có thể xóa được tài liệu trong điện thoại của chị mà thần không biết quỷ không hay như thế thì không phải chị càng nên sợ em hơn sao? Sao lại đi kêu gào với em thế này… Chị cảm thấy mình bị dạy dỗ và tổn thất chưa đủ sao?”
Lý Hoa ở đầu dây bên kia trong nháy mắt đã im bặt.
Cô ta làm cái nghề này bao nhiêu năm, chưa bao giờ có cảm giác như thế này, giống như trong bóng tối, có một ác ma đang bóp chặt cổ cô ta.
Hách Tiểu Điềm mang bao tay dành riêng cho Cố Kiều Niệm tới.
Cố Kiều Niệm nhận lấy, vừa nói chuyện với Lý Hoa, vừa đeo bao tay lên.
“Cố Kiều Niệm, em không cần phải ép người khác tới mức này, em được lợi gì chứ?” Giọng nói của Lý Hoa run rẩy, không biết là sợ hay tức giận.
Lúc này, Cố Kiều Niệm đã tới cửa phòng tập, nơi các nhân viên công tác đang tập hợp. Ai nấy đều thân thiết chào hỏi cô.
Cố Kiều Niệm mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó nói với Lý Hoa: “Chị Hoa, chị nói quá rồi, còn chưa bằng thủ đoạn đối phó nghệ sĩ của chị đâu, em đây cùng lắm cũng chỉ là tự bảo vệ được bản thân thôi. Được rồi, em làm việc đây. Theo lời chị nói thì tối về em sẽ xem lại đoạn video kia, với lại, về chuyện cái tát, hi vọng chị Hoa sẽ bao dung một chút.”
Điện thoại bị cúp.
Cả người Lý Hoa cứng đờ, điện thoại di động rơi xuống đất vỡ nát.
Cố Kiều Niệm thế này gọi là gì?
Dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để đưa ra lời cảnh cáo vô cùng tàn nhẫn sao?
Cả người Lý Hoa lạnh đi. . Đọc truyện tại == TRU MtгuyeЛ.V Л ==
Nếu như ngay từ đầu cô ta biết được Cố Kiều Niệm là người đáng sợ như thế thì đánh chết cô ta cũng không dám đụng vào.
“Cô ta thừa nhận rồi hả? Lý Hoa, tôi đã thua trong tay cô ta, cô nhất định phải tỉnh táo lại, nhất định phải trả thù!” Dương Tuyết cầm lấy tay Lý Hoa, vội vàng nói.
Hiện tại Dương Tuyết về cơ bản đã hoàn toàn vô dụng, không làm người đại diện được nữa. tnm đang tạo đủ loại phiền phức cho bà ta.
Trong lòng bà ta rất hận, nhưng cũng không dám trả thù Cố Kiều Niệm.
Bà ta trơ mắt nhìn Cố Kiều Niệm phá hủy cả nhà Cung Dịchh.1
Tuy rằng bây giờ bà ta không ổn lắm nhưng ít nhất vẫn còn sống được qua ngày, không phải sao?
Nếu như thật sự bị Cố Kiều Niệm xử lý giống như Cung Dịch thì bà ta sống làm sao nổi?1
Lý Hoa nhìn về phía bà ta, trong mắt dần hiện ra vẻ độc ác. Cô ta nắm lấy tóc Dương Tuyết: “Bà còn dám xúi giục tôi à? Nếu như không phải bà và Cố Kiều Niệm nói đến những chuyện kia của tôi, thì tôi có thể bị cô ta nắm được chuôi, bắt buộc phải… ngậm những bồ hòn này làm ngọt sao?”
Nói xong, Lý Hoa hung hăng đẩy Dương Tuyết ngã xuống đất.
“Tôi không làm! Lý Hoa cô bình tĩnh chút đi! A!”
Buổi trưa hôm đó bà ta bị đánh một trận.
Về nhà, bà ta cố nhịn đau, bắt em trai tự tát mình nhiều lần, cuối cùng, một người đàn ông lớn như vậy mà cũng tới mức gần chết!
Bây giờ công việc của bà ta bị tổn thất nặng.
Cố Kiều Niệm cứ thế mà diễn một hồi. Chị cho tôi một hạt mè, tôi tặng lại chị cả một xe thóc!
Tỉnh táo?
Bất kể là ai cũng không thể bình tĩnh được quá mười hai giờ, ai đó không thể tỉnh táo lại nổi.
Lý Hoa thét lên, trút hết sự tức giận của mình lên người Dương Tuyết.
Hai người đánh nhau một lúc xong thì chật vật ngồi dưới đất.
“Bà đã dẫn dắt Cố Kiều Niệm mười năm rồi, chẳng lẽ cô ta không có một vết nhơ nào sao?” Lý Hoa mặt sưng lên hỏi.
Dương Tuyết cắn răng: “Nếu có thì cô ta có thể phát triển nhanh chóng thuận lợi được như vậy sao?”
Cố Kiều Niệm vốn chuẩn bị bước một chân vào vũng nước đục, nhưng cô lại chạy được!
Trước đó, cô chẳng khác gì một công cụ, không ngừng đóng phim và quảng cáo mà thôi.
Bên này, Lý Hoa và Dương Tuyết không ngừng rạn nứt, ở bên phía phòng tập thì lại vô cùng vui vẻ.
“Hôm nay vui quá! Cô Hứa tới giúp em tập luyện, PD cũng tới!”
“Vui sướng gấp đôi!”
Cố Kiều Niệm nhướn mày, nhìn về phía Hách Tiểu Điềm.
Hách Tiểu Điềm nói nhỏ bên tai Cố Kiều Niệm: “Hôm nay cô ấy có thông báo, vốn là buổi chiều sẽ tới, nhưng vì trễ chuyến bay nên tới muộn, vừa có mặt không lâu.”
“Người đâu?”
“Hình như vừa tới tổ rap rồi.” Hách Tiểu Điềm đáp.
Cố Kiều Niệm nhíu mày, một thầy dạy vũ đạo lại chạy tới tổ rap làm gì chứ?
Sau đó, cô thầm cười lạnh.
Cung Dịch ở tổ rap, cô ta qua bên đó để làm gì khác được chứ?
Một lúc sau, Cung Dịch từ toilet đi ra, vừa ra ngoài đã bị người khác chặn trước cửa.
“Cô Hứa, có chuyện gì sao?” Cung Dịch liếc nhìn người trước mắt, lạnh nhạt và xa cách hỏi.
Người này trước mặt Cố Kiều Niệm và bây giờ như hai người hoàn toàn khác nhau, như bị tâm thần phân liệt vậy.
“Cung Dịch, chị muốn tâm sự với em về tương lai của em.” Hứa Hi Nghiên chậm rãi nói.
Lúc tới đây, cô ta cố tình xịt nước hoa tốt nhất của mình.
Mùi hương này được coi là sát thủ với cánh đàn ông, hiếm có người đàn ông nào, đối diện với mùi nước hoa này mà có thể giữ được mình.
“Không cần thiết.” Cung Dịch nói, rồi lướt qua Hứa Hi Nghiên, bỏ đi.
Hứa Hi Nghiên: “…”
Cậu ta lại không có chút hứng thú nào với mình sao?
Điều này không khoa học!
“Chờ đã! Đàn chị còn chưa nói xong, ai cho cậu đi?”
Cung Dịch lạnh lùng nhìn cô ta.
Hứa Hi Nghiên lại càng tức hơn.
Trước kia rõ ràng cậu ta còn nhìn trộm mình, sao bây giờ lại lạnh lùng như thế chứ?
Nếu như là chiêu lạt mềm buộc chặt thì hơi quá!
“Chúng ta thoải mái một chút đi, tôi coi trọng cậu, nếu như cậu đồng ý đi theo tôi thì tôi sẽ cho cậu thật nhiều tài nguyên mà cậu chưa có.” Hứa Hi Nghiên nói, còn định động tay động chân với Cung Dịch.
Thế nhưng không ngờ, Cung Dịch lại lùi lại một bước, khiến cô ta nhào vào khoảng không.
eyJpdiI6IlVITUdIN3lBRkVzYWdcLzZCeEhHQ0FRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJ3d01oWkMzOWR1OHhzNTQ4TUx6T0kzN2V5VVNMTnQyOU1JSytYazVsSURPOG4rRFlJWWlENE5ReStcLzQrK2xhIiwibWFjIjoiODY1NTRhZmUwZjg1MzNlYjY1YzgyNTQ1YWJlYTMyZTdmODI3OGRjMTZiNjVmNjQ3YmRlMjIyZThiMzM2ZjdjNCJ9eyJpdiI6IklEaWVpSUoxdWh4Z2dUSXVRS2p4ZGc9PSIsInZhbHVlIjoiMnhzUFp4TnljOVlQWnlFQkh0b0FpUXl2S3FaanRlR0xLeTJVRm9XY2VTbFJUZVhDOWFSUmVPOWFGNDdYMXB5XC9PMGtpRTFhd2dmMEtMaFNmVEhKYmpDZDhiZXVMRGJaOXE3Ulwvc1NUOWtlaU90bGlVUXVkU1lSSjlhRDAzU1cyRXFcL3ZlMWNUQU9ydlNRVElSY1RvVFlKd09CclZ0WTRDUEY1c3RIYTJEZnhJRDdGMjJRNERxaDM2VmhhQ0tcL2FDOUYzWStKeklYTE41RGpwMFpKNEFzSUFyZjFDbHhsVnBobFZTc1U4U3dPdDRJUzZIamRCQURYTnJBQlFXbVUzZ3o1K2dWVW5XUWRJRXRwKzJ3eUQxZzBCeFBiTk9heDVyVGlxTk9sUDhQT1ZWVzlpSkFMT3pneEJ0Y1ZUaW1tcmpDVVRLV1U3bEhxdTNpalc5U2RSQTNEVW01SUFYSGx2SlFVaDBOZmU0Vm9VMzdpbXZEODdKT3BGVXRVUHhOeTJWYiIsIm1hYyI6ImMzN2FmNTIxOGM0Mjg4MDI3MDlmZmNjNDY1M2UwOTJjZjY3MzgxZTE1NmMxNTg0OGI3Mzg0Y2NlZDhlMzI5OWEifQ==eyJpdiI6InU2OEk0bFNEbFRUeWZJTUMwU1V1Q3c9PSIsInZhbHVlIjoieW9WQng2UUVuNkJTSjVEK2dvVGUwSms5bXVGYXNHMlVBMFQ5ZWVyTFMzNlEzSkVnQ0lxSFpaV1oreHNlZW1OeCIsIm1hYyI6ImM3ZWVhZGQ3ZGVjM2IyMjQzMzQwZWJlY2JlMmViZTgyYTdjYTgxYzhiOGQ1MThkM2IwMzhiN2NjZjNmYWZkZDAifQ==eyJpdiI6Imd5dGJcL1pTTU5zU2xQdHRKcUJHYUV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InVpY3RPMk1HVmRBRkNhYTV3cHBNd2ZnNmpGZkc2aU5SaVExVTJ0bnZyWmRnNnJOSkZ2SnAwT2IzQjdSbHBHRlwvYXA0NnZoaHNlZkw3S0JUXC9aMEMwVGZWSkVZOTNLeHUrZEhFYVhaaHFQbkJ3SzFaRWlhdkd4V0t5c1k4VDBSd1duWmRGaysydUViOU1vTjZNdXlSUVZ3MVJ3TGJkc2dyY0hVbzBReTJhRGt3eW92SHY2VURpQWl2aUNhSHFHS1Y2THFpQTFOS3F3OXYyMGhTdXRcL3gzZU9nUjFhdXBPRHdZZ1g2cjdPenRzRXFlTmVKajFUT2wxaDQ5SWJPUTVyK3AzXC96Smw4Z2hXSUhsNEFqXC8yaEFjOUtcL1pqMjBya0VwUE8xb2Q2bDdnUXBmMFVHcVwvazRKTUdcLzhXODl3akFpN3JGVzY4bXBuS0lVendsaWRpWDUzcHdBPT0iLCJtYWMiOiIzZTcxODYxZWM2NzcxOWZkOTAxYWVmZTQ0MTlmMzM2Zjg4MzBiOGUyN2M2YjNkN2Q5NTBlMGI3ZDJiNzViNzM4In0=eyJpdiI6Ik5TK0Y2SEhvXC9IMzRDU0xPODl1d2lnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im9SdkxMNXZvQThTTDlHSGpsZVBFU1Q1Ym9SRE4za1JIUTB4U3RpOEgwZzBmOURVRUJldXlIV3RabVwvbGlNZ3h4IiwibWFjIjoiMWUwNmVhMmViNWI0MzAzNjExNGViYjI2OWExNDJkMDZlYjQ3YjUzOWRkNTNkNDhlZDk4Zjk1YzYzOTQ0MDMwNCJ9eyJpdiI6Imt1R3FGeWpSOW1WTDFKY1lGK0xUSlE9PSIsInZhbHVlIjoiWGNwZUNtbnJtRU1cL0d5QnVOXC84emEwOStxRkhIRDllaVwvdFkyZFFZRTd1NVRxZHdIM05XOEVOUU8wTTZMYkZ5MW8xQml6SmMrZUJNelVwS2I3VU52Q2F3alQ2MjUzYjRybnQrMTdMd05lNWIxYVZ5bWJ4WGY5cTBxbHNtMXhCSmsiLCJtYWMiOiIzNTk3MjM3MWQ4N2FjMGE5MmU3ZmQ4YzVkNjk4YjBlYzllYmFhMTc0ZDI2NTIxNzBlMzgyZTI5MzU0MDIyNjNkIn0=eyJpdiI6IjhkMkQ0TVZ2UVNuVENYdFwvcVZ4azVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJUVUZiMzN6QktpNkhDVmxTNG1RT0ZUOUZoaUFERjd4OGJNekJaZnhXT2V6cHJZS2R5WlNqdkNpYWt6NXFNRG4iLCJtYWMiOiI5OTFhOGVmOTU0ZjU2YTdmZDcyZmM4ZDkyMWUzN2VkYTVlZDhjOTNmMDI3OWI4NDRkMmI0ZTBlM2IzNGFmNzhjIn0=eyJpdiI6ImlPOFFVZUFvZ3hNa1BZMUVNbFNkRHc9PSIsInZhbHVlIjoiTmZlYmozSTk2VDNvK3pqSW90Z05QM0dyekFyOW1pWmRrMzc2cUZTY3hNZ0MzUkhmTjBMQ2lESmNrM3VKMnA5MVI3MHNLa0M4cEhWXC85WW41UXVcLzZVcHM4eFlZUlRPU0I0NUVRdWMxVE9OMHY5enQ3MHdRRHc4Q3o3YUErQkp3a3pNN25oNU9LaStsS0FhUjNLZ1l3U3c9PSIsIm1hYyI6IjQ1YzViYmQyMDZiYTNhMjQwMjczZTc1MmMzMjZhY2RiNTA0ZTlmNzVhY2U5ODZjODRlMjQxN2UzYjIyN2QxODgifQ==eyJpdiI6Im9XcmNaU1RNbVlPcExTRFF6SXpYZVE9PSIsInZhbHVlIjoiQkpjY1wvY3hhQmRXU3pYUkIwWlZFNkRSc0p1OEpuaWJ3bDNOOWFcL0JwTGh5TFpWWkhtYmhVdlhOdVRIRjZPMjFNIiwibWFjIjoiOTBmOTE1Y2VjMjQ0ODg5ZjM4NGFhMzU3YjU3MmJmNWExMDg1OGYyOGQ0OGNlMGU5NDJlZjVkM2E2NzY4MTI5YyJ9eyJpdiI6IlBQUTdWc3FhOGlSVzA2XC9Mc0gwc21RPT0iLCJ2YWx1ZSI6InZ4S1JaS05leVZCR2lVbEJTMUg5SndzYTg0MGNwYUgwRmVSdVwvb3ZpalV5d2xDTlZmQUJGYTRHZmU5KzdWTkQ5aDQ0cFVscXp6R1M4cnV2SjUxakFzMXpHQ3RqYWgybGpsSFdUYW1pYkdBcitTVkZWempEcU52eW5FbTlTQzhGa2JmV2g5Q1JlUU1TT3U1Q21EZjRLYnNhTXd6cStORFRMZUFDTXZVRjRDQnQzalN2b2h5YklBTEp5aWt6ZXY3WmYiLCJtYWMiOiI4ZGMwZDZiZGIxOTdhYzAxNzZhNTUwZDkxYmM1ZDc4NzZlYjhjMjIyMzA5OTJkOWMyN2JiZDE3Mjg4ZGEzOTcwIn0=eyJpdiI6Imp0OHRwTGVtZTNKckx0QU1hXC95RmFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im56cnc0and1czVJOWVLZG10bWFLZ3l6XC9FZWtITlNWaDRQNlA1OFlJaW9WdmsxM0xuUmRmTXJBRnc1S3NzSmlIIiwibWFjIjoiNmQ2OTExZmJjMzZjMDk4MWI4NGIxMzkwM2VmMDJlNDBhMTcxYmNlOGYwMmNhNDNmNDdkODc3YTU4ODhhNjlkYiJ9eyJpdiI6IlwvSHdCQTJqdjF4bDBuZU55ZlRObWp3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImQzaTVKNHExREhQSE1mN2plQ0xZWjZzU1M5Q3NhQUJ2OXE3cUljZFRxQ3NzQVdRMk91Q1ZZVWxVVW5raW45RllycEN3Q04xWFVJZHkzVkxLYm16RFFUZ1FJd2c2NUdqV0RqM0V6ak5iQW1NTVFQNjRNS1JaMjJcL1ZmQmNyNzV5NG1LM05KM3l0d1lUZmVNR1FTcStYQVBobWhmU3pTXC9kRkorZGJ2WERZZXowZVRienIzSmh5cTQ4SmFRc1gyN21VSHJ3YmhLZ2tLU0prT25iTlo3cW9xT1BnSHZwd2pQRTBWYlVzSm1nTXBHS3hUK1N2cjZMWWQzeEdiR04xeXBGVUk5R0kxaDNlOFRiZzVsTkV6UkRyNlM3cW9xYzlcL3Y5Y1lvVFAwZDVudFlnPSIsIm1hYyI6IjlkZDMwZjFhMjI5YjY0ZmExZGY0MWVhOGJhNTEzMDg2YWRmODNmYTg0ZjlhZTVmMWZiZTg4ODVlMGE3Mjk1ZDEifQ==