Nhà có manh thê cưng chiều - Chương 487
Đọc truyện Nhà có manh thê cưng chiều Chương 487 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều – Chương 487 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 487: An Nhã Tức Giận Rồi
An Nhã còn chưa kịp nói chuyện, liền bị Trần Mộng Dao lôi kéo đi.
Lúc đi ngang qua lầu dưới, bác gái nhiều chuyện thuận mồm hỏi một câu: "Vậy là không ở nữa sao?" An Nhã gật đầu một cái: "Lmà phiền rồi, tôi không ở nữal" Trần Mộng Dao thấp giọng thầm nói: "Cùng loại người như vậy chào hỏi làm gì? Cô biết đây là chỗ nào không? Trời ơi, nơi này là khách sạn cái gì, chính là cung cấp cho những người dẫn mối mướn phòng đó, cô chẳng khác gì miếng thịt rơi vào ổ sói đói. Nếu hôm nay chúng tôi không tới, không chừng cô sẽ xảy ra chuyện gì đó!" An Nhã bị dọa đến run một cái: "Thật sao? Tôi không biết..." Lâm Táp đem hành lý của cô vứt vào trong xe: "Cô không biết còn rất nhiều đi, tôi nói cho cô, đừng nghĩ cô đối với người khác tốt thì người khác cũng tốt với cô như vậy, bất kể cô đối tốt với người khác bao nhiêu, người khác cũng cảm thấy là chuyện đương nhiên, tệ hại hơn, quá hiền lành không phải ích lợi gì." Điện thoại di động của Trần Mộng Dao đột nhiên vang lên, cô vội vàng móc ra nghe: "A lô?” Trong điện thoại truyền ra thanh âm mang lo lắng của Kính Thiếu Khanh: "Em đang ở đâu? Trong nhà không có người, anh tan làm rồi." Trần Mộng Dao dừng hai giây: "Em đang ở bên ngoài, có chút việc, lập tức trở về." Cô cho rằng hôm nay anh sẽ rất trễ mới về nhà, bởi vì mấy ngày qua anh đều như vậy, ban ngày ở công ty không cùng cô ăn cơm, buổi tối cũng về nhà rất khuya.
Kính Thiếu Khanh không biết giờ phút này cô đang nghĩ gì, dặn dò cô trên đường cần thận xong liền cúp điện thoại.
An Nhã có chút ngượng ngùng: "Mộng Dao, cô trở về đi, làm lỡ cô rồi."
Trần Mộng Dao đau lòng võ bả vai cô một cái: "Vậy...
Lâm Táp, người liền giao cho anh, tình huống như vậy, không được xảy ra nữa, mấy người đó trong công ty, anh xem xử lý đi, tôi không nhúng tay vào nữa, cũng không thể đến công ty anh ầm ï một phen." Lâm Táp gật đầu: "Tôi biết, cô đi trước đi, đừng để cho Thiếu Khanh lo lắng." Về đến nhà, Lâm Táp tìm thuốc mỡ tỉ mỉ bôi vết bỏng giúp An Nhã, An Nhã đau đến mức cánh tay cũng đang phát run, vẫn còn cắn môi không lên tiếng. Tiềm thức anh thả lỏng rất nhiều: "Nhẫn nhịn một chút, tiêu viêm một chút, thuốc này thật sự hữu hiệu, mấy ngày sẽ đỡ hơn rất nhiều." An Nhã khẽ mỉm cười: "Không đau, cảm ơn." Nụ cười của cô tinh khiết phải giống như là thiên sứ, hét lần này tới lần khác có người còn có thể ra tay với cô được, Lâm Táp cắn răng: "Sau này cô ở chỗ tôi, không cần dọn ra ngoài. Công việc tôi sẽ sắp xếp cho cô, ai khi dễ cô cô nói cho tôi, không cần chịu đựng, nghe chưa?” Hắn dùng giọng ra lệnh, An Nhã theo bản năng gật đầu: "Dạ..." Trên đường trở về, Trần Mộng Dao nhận được thám tử tư gửi hình và tài liệu tới, người phụ nữ ở chung với Kính Thiếu Khanh đó không đơn giản, không chỉ dáng dấp so với cô đẹp hơn, trình độ học vấn còn cao hơn cô, trước kia trà trộn ở nước ngoài, cũng học vẽ một chút, tên là Bạch Lộ Lộ, có chút danh tiếng, coi như là một danh họa nỗi tiếng, cô chỉ có mạnh hơn một chút so với người phụ nữ kia, đó chính là, người phụ nữ kia đã 29 tuổi, già hơn.
Trong hình, những nơi Kính Thiếu Khanh cùng người phụ nữ kia chạm mặt, nói là chạm mặt, không bằng nói là hẹn hò, trong mỗi tắm hình, nét mặt người phụ nữ kia đều tươi cười như hoa.
Còn có mấy ngày gần đây hành trình của Kính Thiếu Khanh, trừ đi công ty và nhà, đều là cùng người phụ nữ kia chung một chỗ, hơn nữa... còn tới khách sạn tìm người phụ nữ kia máy lần, trong đó một lần chính là vào sáng sớm hôm nay, cô vào công ty trước, Kính Thiếu Khanh chậm chạp chưa lên lầu, chính là đi tìm người phụ nữ kia, hơn nữa còn đi đưa bữa ăn sáng.
Khách sạn năm sao cấp không phải là không cung ứng bữa ăn sáng, hết lần này tới lần khác anh cưng chiều đến mức muốn đích thân đưa cho người phụ nữ kia, còn thuận tiện... mang một phần trở về công ty cho cô, lúc ấy cô lại còn cảm thấy mềm lòng, mừng rỡ, bây giờ nghĩ lại quả thực buồn cười! Cô không dám đem những thứ đó tỉ mỉ xem đi xem lại, tắt điện thoại di động làm bộ như không xảy ra chuyện gì trở về nhà.
Sau khi vào cửa, Kính Thiếu Khanh còn chưa ngủ, tắm ngồi ở trên ghế sofa chờ cô. Trên mặt anh lộ ra vẻ mệt mỏi: "Em đi đâu vậy?" Cô không nhìn thêm anh một cái, đi thẳng lên lầu: "Tiểu Nhã xảy ra chút chuyện, em và Lâm Táp đi tìm cô ấy. Anh mệt chưa? Đi ngủ sớm một chút."
Kính Thiếu Khanh cũng không suy nghĩ nhiều, lúc Trần Mộng Dao còn đang tắm, anh liền ngủ, cũng bắt đầu từ đây, hai người không ôm nhau ngủ mỗi đêm nữa, không thân mật không phân tách, thay đổi như vậy, vô hình trung bị phóng đại vô hạn, anh không cảm thấy, Trần Mộng Dao đau đến không muốn sống.
Ngày hôm sau, Lâm Táp đưa An Nhã tới công ty. An Nhã không muốn đi, kết quả không lay chuyển được anh.
Đi vào công ty, mấy cô gái đó nhìn thấy An Nhã, cũng rúc đầu không dám lên tiếng, người đã từ chức trở lại, đối với các cô ta mà nói không phải chuyện tốt gì, không chừng chính là sự việc đã bại lộ.
Lâm Táp mang An Nhã đi tới thẳng tới phòng làm việc, thời điểm đi ngang qua bên người các cô ta, lạnh giọng nói: "Ba người các cô, cùng vào phòng làm việc của tôi." Ba người phụ nữ trố mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi, đều biết không giấu diễm được, kỳ kèo hồi lâu mới theo vào.
Đến phòng làm việc, ba người phụ nữ đứng thành một hàng, đầu cúi rất thắp, hoàn toàn mắt hết vẻ vênh váo hung hăng lúc trước. Lâm Táp mang trên mặt cười nhạt: "Các cô, giá trị con người bao nhiêu? Có tư cách xem thường người khác sao? Nói khó nghe, các cô cũng chính là lăn lộn sống ở chỗ tôi mà thôi, lý lịch ba người các cô lâu nhát thì cũng mới vào nghề được hai năm đi? Công việc thì không làm tới đâu, ức hiếp người khác thì lại có chút tài năng, các cô lấy cái gì mà kiêu ngạo?” Người phụ nữ ngày hôm qua lúc đang làm việc tát An Nhã một cái tát mở miệng trước: "Lâm tổng... Anh đang nói cái gì? Có phải An Nhã nói với anh cái gì hay không? Mỗi ngày chúng tôi đều làm việc bận bịu sắp chết, làm sao có thời gian đâu khi dễ cô ta? Chẳng qua là chúng tôi không có thời gian dạy cô ta mà thôi, cô ta đây là trong lòng tồn bất mãn nên cắn lại một cái?" Lâm Táp vén tay áo An Nhã lên: "Còn có lời gì muốn nói không? Còn muốn ngụy biện?"
Người phụ nữ thầm xoắn hay tay lại trợn mắt nhìn An Nhã một cái: "Tôi cũng không phải cố ý, tôi bảo cô giúp tôi rót ly nước sôi, chính cô cầm không chắc, thiếu chút nữa bỏng đến tôi, tôi cũng không truy cứu, sao còn trách tôi? Chính cô làm việc tay chân vụng VỀ, không liên quan đến tôi." Những người phụ nữ khác chỉ nhát gan sợ chuyện “tòng phạm”, đến lúc này, một chữ cũng không dám nói.
An Nhã vốn dĩ còn cảm thấy hôm nay tới công ty có chút không thích hợp, lúc nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ kia mảy may không nhận sai, lòng cô hoàn toàn nguội lạnh, dù sao bưng trà dâng nước giúp các cô ta đã máy ngày, tiền mua cơm và trà sữa cho tới bây giờ cũng chưa gửi cô, cô làm “bảo mẫu” chạy lên bỏ tiền ra sát người, cuối cùng vẫn rơi vào kết quả như vậy.
Cô nhất thời tức giận, chất vấn: "Cô nói dối mắt cũng không chớp một cái sao? Cô nói gì tôi cũng nhịn, nói tôi làm việc tay động tay động chân, tôi không chấp nhận. Bát kể tôi làm gì cũng cẩn thận kỹ lưỡng, là cô cố ý làm đổ ly nước, tôi thấy tay cô cầm lấy mới buông tay, cô cũng nới lỏng tay, chính là cố ý! Còn có tiền tôi giúp các cô mua cơm và trà sữa, cà phê gì đó, tới bây giò các cô cũng chưa từng đưa cho tôi, làm người đừng nên quá đáng quá, đến bây giờ còn đem nước bản hắt lên người tôi!"