Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma - Chương 368
Đọc truyện Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma Chương 368 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma – Chương 368 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 368: Anh đẹp trai nhất
Thấy cô không có tỉnh táo và chẳng có chút mong muốn nào, Nam Cung Thiên Ân chí đành bỏ cuộc, cắn vào thùy tai cô một cái: “Được, tối nay tạm tha cho em”.
Mặc dù ôm cơ thế thơm phưng phức mà còn cực vừa tay thì sẽ khó lòng ngủ được, nhưng nhìn cô buồn ngủ vậy, anh cũng chí đành nhịn.
Cũng may là anh đi dạo cả ngày mệt rồi, nhịn chưa bao lâu cũng thiếp đi luôn.
Ngày hôm sau, Bạch Tinh Nhiên bị tiếng chim hót líu lo bên ngoài đánh thức, cô từ từ mở mắt ra, trong phòng đã ngập ánh nắng mai, đẹp đến mức khiến người ta hoa mắt.
Cô nghiêng đầu nhìn một cái, thấy phần giường bên cạnh có dấu vết từng có người ngủ, nhưng đã rời giường rồi.
Tối qua… Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nhớ ra mình ngủ thiếp đi trong bồn tắm, trong hương thơm thanh mát của hoa oải hương, còn sau đó xảy ra chuyện gì cô không nhớ gì hết.
Cô cúi đầu lật chăn nhìn cơ thể lõa lồ của mình một cái, không ngờ lại chẳng mặc gì, vậy Nam Cung Thiên Ân rốt cuộc có làm gì với cô không? Chắc là không nhỉ? Anh mạnh mẽ như vậy, nếu làm gì thì cô không thể nào không biết được.
Nói đi cũng phải nói lại, dù có làm thì sao? Chẳng phải là việc rất bình thường sao?
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, cảm thấy mình thực sự không cần phải tiếp tục đắn đo vấn đề này.
Nhớ lại việc tắm hoa oải hương tối qua, cô giơ cánh tay lên ngửi, quả nhiên vẫn thơm phức.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng trò chuyện liên tục, thính thoảng sẽ có tiếng đáp lời của Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên tò mò ngồi dậy, khoác đồ ngủ đi ra ban công, quả nhiên nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đang nói chuyện với bà chủ nhà ở tầng một.
Trước mặt anh đặt một quyển album ảnh, ngón tay thon dài xen vào kẽ hở của trang album, mỉm cười lịch thiệp. cẩn thận lắng nghe lười kể của bà cụ. Ánh bình minh ấm áp đổ xuống cơ thể hai người họ, hình ảnh ấy trông ấm áp khiến lòng người rung động. Bạch TInh Nhiên vẫn là lần đầu tiên thấy anh kiên nhẫn nghe người khác nói chuyện như vậy, hơn nữa còn là một người không quen biết, đến cả lão phu nhân mà cô cũng chừng từng thấy Nam Cung Thiên Ân trò chuyện với bà ta như hiện giờ.
Cô tiện tay nhặt mấy cánh hoa nguyệt quế đang nở rộ trong chậu hoa rụng xuống, cánh hoa trùng hợp đáp xuống album ảnh trước mặt Nam Cung Thiên Ân.
Nam CUng Thiên Ân ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Tinh Nhiên đắm mình trong ánh dương ấm áp mỉm cười với mình.
Anh đáp lại cô bằng một nụ cười, vẫy tay với cô.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, vui vẻ chạy vào phòng, thay đồ rồi chạy bước nhỏ xuống tầng.
Cô dùng một câu tiếng Pháp mới học được đế chào hỏi với bà cụ, bà cụ có vẻ rất vui, ra hiệu cho cô xem album.
Bạch Tinh Nhiên ngồi xuống cạnh Nam Cung Thiên Ân, khoác tay anh hỏi: “Đang xem gì thế?”.
Nam Cung Thiên Ân nghiêng đầu, ngửi tóc cô, hạ giọng nói: “Em thơm quá”.
“Trước mặt người ngoài nghiêm chỉnh cho em”, Bạch Tinh Nhiên giơ
tay lên đẩy mặt anh ra, sau đó cúi đầu bắt đầu xem album ảnh rồi hỏi: “Đang xem gì thế?”.
“Xem album ảnh của nhà bà cụ, xem đi, đây là con trai bà ấy, hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong hải quân, bà cụ rất tự hào vì anh
“Đúng là rất đẹp trai”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu.
Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên vỗ trán cô một cái: “Điếm chú ý có thế đừng lệch thế được không?”.
Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu cười với anh: “Người ta nói thật thôi mà, đàn ông mặc quân phục đều đẹp
“Mặc Âu phục thì không đẹp trai sao?”.
“Cũng rất đẹp trai”.
“Anh với anh ta rốt cuộc ai đẹp trai hơn?”, Nam Cung Thiên Ân hất cằm chí người đàn ông mặc quân phục trong ảnh.
Cái anh này đúng là quá kiêu ngạo, Bạch Tinh Nhiên thực sự không muốn anh kiêu ngạo hơn, không muốn nói thật với anh, anh là người đàn ông đẹp trai nhất cô từng gặp trên đời này. Cô cười tủm tỉm nói: “Chúng ta đừng bàn vấn đề này nữa thì hơn, nếu em nói anh đẹp trai hơn thì bà cụ sẽ buồn đó”.
“Bà ấy không hiếu đâu”, Nam Cung Thiên Ân vẫn không chịu thôi.
Bạch Tinh Nhiên chỉ đành thỏa hiệp, ngẩng đầu lên hôn vào cằm anh một cái: “Anh đẹp trai hơn chút”.
“Chỉ một chút sao?”.
“Không chỉ một chút, mà là rất nhiều, rất nhiều”, Bạch Tinh Nhiên cạn lời, giờ cô càng ngày càng thấy người đàn ông này đôi khi thực sự rất khó giải quyết.
Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng hài lòng, không có gì vui hơn khi nhận được lời khen từ người phụ nữ mình yêu.
Bà cụ nhìn thấy hai người thân mật như vậy, sau khi vẫy tay bảo phục vụ rót cho Bạch Tinh Nhiên cốc nước thì lặng lẽ đứng dậy rời đi.
Bạch Tinh Nhiên rất hứng thú với album ảnh mà bà cụ này lấy làm tự hào, vừa lật xem vừa nghiêng đầu hỏi Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân thấy cô hứng thú như vậy thì lại không vui.
“Sao em có hứng thú với người đàn ông này thế?”, anh nói ra bất mãn trong lòng.
Bạch Tinh Nhiên liếc anh một cái: “Vừa nãy ai nói điếm chú ý có thế đừng lệch thế không?”.
“Là em nói anh ta đẹp trai trước”.
“Sau đó chẳng phải em đã bảo anh đẹp trai hơn anh ta rất nhiều, rất nhiều rồi sao?”.
Nam Cung Thiên Ân vung tay gập album lại, khẽ cắn vành tai cô: “Về phòng, đấu đơn”.
Bạch Tinh Nhiên bật cười thành tiếng, giơ hai tay lên bóp hai bên gương mặt điển trai của anh: “Nam Cung Thiên Ân, em phát hiện anh thực sự ngày càng đáng yêu đó”.
Vê phòng đấu đơn? Cô không muốn, với dáng người đó của anh, thêm hai Bạch Tinh Nhiên nữa cũng chưa chắc là đối thủ của anh.
Nhưng việc này có vẻ không đến lượt cô quyết định muốn hay không, vì chí cần Nam Cung Thiên Ân muốn thì cô sẽ không có cơ hội từ chối.
Đế không khiến người khác hiếu nhầm, cô nửa chống đối nửa thỏa hiệp theo Nam Cung Thiên Ân lên tầng.
Cửa đóng cái rầm, tiếp đó cơ thể cô bị đè trên giường.
Nam Cung Thiên Ân vùi gương mặt điển trai vào cổ cô, hít một hơi thật sâu: “Vần thơm như thế, quả nhiên hoa oải hương mùa thu hoạch là chuẩn nhất”.
“Chẳng phải anh cũng tắm sao?”, Bạch Tinh Nhiên cũng học theo dáng vẻ anh, ngửi cổ anh: “Mùi thơm hơi nhạt”.
“Nếu anh đi ra ngoài với cơ thể thơm phức, chẳng phải người ta sẽ tưởng anh là biến thái sao?”.
“Nên là?”.
“Vừa nãy anh lại dùng xà phòng kì cọ người một lượt”.
“Tiếc quá”, Bạch Tinh Nhiên dùng nắm đấm đập vào vai anh: “Anh thế là lãng phí tinh dầu của em, em muốn anh dền cho em”.
Nam Cung Thiên Ân tóm lấy bàn tay cô, đặt lên môi hôn: “Nếu em thích thì anh sẽ bảo người mua cho em, muốn bao nhiêu cũng được”.
“Anh nói đấy nhé”.
“ừ, anh nói, vậy em thì sao? Có phải nên đáp lại không?”.
“Không được”.
“Hửm?”.
“Em muốn giữ sức để đi dạo trong thị trấn”, Bạch Tinh Nhiên nâng gương mặt điển trai của anh: “Giờ đi thăm quan thị trấn với em, tối đáp lại anh sau được không?”.
Nam Cung Thiên Ân lắc dầu: “Tối em sẽ không thơm nữa”.
“Em có thể tắm lại mà, đảm bảo sẽ tắm đến mức thơm hơn bây giờ”, Bạch Tinh Nhiên hứa hẹn thật nghiêm túc.
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc rồi đồng ý, học giọng điệu của cô: “Em nói đấy nhé”.
“Đúng, em nói”.
Cuối cùng Nam Cung Thiên Ân trở mình xuống khỏi người cô, tiện thế kéo cô dậy, nói: “Bọn mình đi ăn sáng đã, sau đó đi thăm quan thị trấn”.
‘’Anh biết đường không?”.
“Vừa nãy đã hỏi bà cụ rồi, nghe bà ấy giới thiệu cũng không tệ, chắc em sẽ thích”.