Người vợ bất đắc dĩ của tổng tài - Chương 97
Đọc truyện Người vợ bất đắc dĩ của tổng tài Chương 97 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 97
Thật ra cô rất muốn từ chối, nhưng lời nói đến khóe miệng, cuối cùng cũng sửa lại: ‘Cảm ơn bà nội.”
Bà Diêu lại nói chuyện phiếm với cô một lúc, chờ dọn đồ ăn ra, nhìn Trần Nam Phương ăn xong bà mới trở về nghỉ ngơi…
Cô nhìn chằm chằm trân nhà một lúc, sau đó lại quay sang nhìn Minh Vy đang đứng bên cạnh: “Cô ngồi xuống đi.”
“Mợ ba, tôi đứng đây là được rồi, cô cần gì cứ việc nói với tôi ạ.”
“Cô có biết…” Trần Nam Phương vẫn không hiểu nỗi ý định của bà Diêu, nhưng chắc chắn không phải chỉ đơn giản là dạy dỗ Hà Minh Viễn, hai người họ vẫn có quan hệ huyết thống đấy!
“Tôi không biết gì cả, đột nhiên bà chủ bảo tôi làm vậy thôi.”
“À” Trần Nam Phương khẽ gật đầu, không hề nghi ngờ.
Cứ như vậy, Minh Vy cúi đầu xuống, im lặng thâm chửi bới chính mình.
Tất nhiên cô biết lý do, nhưng mà cô không thể nói ra!
Đây là ý của Trịnh Hoàng Phong!
Anh ta vậy mà lại dám tỏ tình với cô ba, cô chỉ có thể thật lòng báo cáo lại cho bà chủ. Lúc này, ở phòng bên cạnh, Bà Diêu đang nói chuyện điện thoại với Hà Minh Viễn: “Con cũng đừng trách bà nội, Minh Viên à, bà nội nhìn thấy cô gái này thì tâm tình rất vui vẻ, không thể để người khác cướp đi được.”
“Không ai có thể cướp cô ấy đi cả.”
Hà Minh Viễn ngang ngược đáp lời, trừ phi anh đồng ý.
“Hừ!” Bà Diêu thay đổi thái độ: “Bây giờ con có nói cái gì cũng không có tác dụng, làm vợ con bị thương, ba tháng này con cứ thế sống cô độc một mình con đi!”
Bà nói xong, không đợi Hà Minh Viễn trả lời đã dập máy.
“Cuối cùng con bé cũng có thể thoải mái hơn rồi.” Bà Diêu nhìn Ngọc Cẩm: “Bà nói xem thằng nhóc thối kia giờ đang thế nào nhỉ?”
Ngọc Cẩm lắc đầu: “Tôi cảm thấy chắc cũng không có biểu tình gì đặc biệt.”
“Vậy thì thêm ba tháng nữa!”
“Bà chủ, bà nói cậu ba…”
Bà Diêu xua tay: ‘Dù sao cũng phải cho nó thời gian buông bỏ chuyện cũ trong quá khứ, hơn nữa, nhà họ Hà chúng ta cũng chưa từng đuổi con dâu đi bao giờ đâu đấy.”
Sau khi phân tích mối quan hệ rắc rối trong chuyện này một lúc, Trân Nam Phương quyết định ngoan ngoãn tĩnh dưỡng trong viện điều dưỡng.
Cô chỉ thông báo cho người bạn thân là Đỗ Thanh Hoa, người vẫn luôn ủng hộ, giúp đỡ cô.
Về phần cha mẹ của cô, Trần Nam Phương chọn giấu họ, dù sao bọn họ cũng chỉ biết thúc giục cô cứu anh trai mình ra, ngoài ra thì chẳng quan tâm đến chuyện gì khác.
Cứ như vậy, cô đã có một tháng thật bình yên, nhưng cô lại cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Bởi vì con người đều luôn có xu hướng sẽ suy nghĩ lung tung mỗi khi rảnh rồi, Trần Nam Phương lại càng là một người hay suy nghĩ như vậy, cô vẫn kiềm lòng không được mà nghĩ đến người kia.
Càng nghĩ lại càng đau lòng.
Họ đã từng giao hẹn gặp nhau ở trường đại học, anh ấy đã không đến gặp cô mà chọn đi nhập ngũ, sau đó mãi chẳng quay lại nữa.
“Tại sao lại có thể như vậy chứ?”