Người vợ bất đắc dĩ của tổng tài - Chương 319
Đọc truyện Người vợ bất đắc dĩ của tổng tài Chương 319 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 319
Trịnh Hoàng Phong hiểu rõ, nói anh ta hôm nay không việc gấp, sẽ ở bên ngoài chờ cô.
“Thật sự làm phiền anh quá, tôi sẽ nhanh quay lại.” Trân Nam Phương xuống xe vào quán cà phê.
Cô không biết dáng vẻ xinh đẹp của cô với Trịnh Hoàng Phong ở đây đều bị người có tâm gửi cho Hà Minh Viễn.
Khi người nào đó nhận được tin tức, suýt chút nữa lật tung bàn làm việc: “Nam Phương, giỏi lắm.”
“Gặp luật sư phải không?” Anh hung tợn mà nói, tay nắm tay: “Muốn mang theo con của tôi đi ly hôn sao?”
“Hắt xì! Hắt xì!” Trần Nam Phương ở quán cà phê hắt xì hai cái, cô vừa xoa cái mũi vừa nghĩ thầm là ai đang mắng cô chứ: “Xin lõi, luật sư Diệp Anh.”
“Không sao cả, tình huống của cô tôi hiểu rõ, cá nhân tôi thấy không mấy lạc quan, bởi vì trước mắt cô không có cả công tác ổn định, nếu thật muốn ly hôn, chỉ sợ là không lấy được quyền nuôi dưỡng.”
“Tôi có làm bí thư…”
“Bí thư?” Luật sư đẩy đẩy mắt kính: “Xin lõi, tôi không phải khinh thường công tác của cô, xin hỏi tiền lương của cô là bao nhiêu?”
“.” Trần Nam Phương nghĩ thầm rằng cô vốn dĩ không nói chuyện đến đề tài này với Hà Minh Viên mà.
“Nói ngắn gọn là, tôi đề nghị hoặc là hiện tại cô lấy được chứng cứ chồng cô ngoại tình, hoặc chứng minh rằng hai người đã ly thân hơn nửa năm, điều này hiển nhiên là không có, hoặc là thời gian nuôi dưỡng con vượt qua nửa năm.”
Cô gian nan gật gật đầu: “Tôi đã hiểu rồi, cảm ơn luật sư Diệp Anh.”
“Không cần… cẩn thận!” Luật sư nói đến một nửa, duỗi tay kéo Trần Nam Phương, giúp cô thoát khỏi việc bị cà phê nóng bỏng đổ vào người.
Trân Nam Phương sợ tới mức hoảng hồn chưa bình tĩnh lại được!
Chợt nghe mẹ Trần đã chửi ầm lên: “Cái con nhỏ hèn hạ này! Đánh anh trai mày mày thành như vậy, còn để cho cảnh sát bắt nó đi, mày lại tốt đẹp mà ở †rong này uống cà phê?!”
Trân Nam Phương nhíu mày, hai tay vô thức che chở bụng dưới: “Tôi đã nói với bà rồi, đừng gọi tôi như vậy nữa!”
“Tao cứ gọi đó!” Mẹ Trần nổi điên rồi: “Con nhỏ hèn hạ, con nhỏ hèn hạ này, không chỉ có mày, mẹ ruột kia của mày cũng thết”
Cho dù Trân Nam Phương có tốt đến đâu, thái độ làm người có yếu đuối thế nào, bị người ta mắng như thế này, vần là ở nơi công cộng, cô cũng nổi giận, đầu ong ong!
Cô không chút suy nghĩ, tay cầm ly cà phê lên tạt về phía mẹ Trần, đồng thời quát to: “Câm miệng!”
Chất lỏng màu nâu không có độ ấm chảy xuống từ mặt của mẹ Trần, rất nhếch nhác!
“AI Cái con nhỏ hèn hạ này giết người rồi! Ăn cháo đá bát đây, tôi nuôi nó hai mươi mấy năm đấy, không báo ơn, còn báo oán đây!” Tiếng kêu la của mẹ Trần dân tới rất nhiêu người dừng chân lại nhìn xem, khe khẽ nói nhỏ.
Còn có một số người lấy điện thoại chụp ảnh Trân Nam Phương.
“Mọi người phân xử cho tôi đi nha!”
Mẹ Trần võ chân khóc lóc, cho dù quản lý cửa hàng hay nhân viên phục vụ mặc kimono đến khuyên cũng không có tác dụng, bà ta chỉ vào Trần Nam Phương: “Mọi người nói xem loại người này có phải nên bị bắt đến đồn cảnh sát, sống sờ sờ mà đánh chết!”