Người vợ bất đắc dĩ của tổng tài - Chương 120
Đọc truyện Người vợ bất đắc dĩ của tổng tài Chương 120 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 120
Làn nước ấm áp bao phủ lấy cơ thể ` cô, cô vừa mới thả lỏng một chút thì lại siết chặt, bởi vì Hà Minh Viễn cũng đi vào ngồi đối diện cô.
Hai người thực sự…trần trụi đối diện nhaul “Ngẩng đầu lên.” Anh ra lệnh nói.
Đầu Trân Nam Phương gần như chìm xuống nước, cô không muốn làm theo mệnh lệnh của anh, việc họ đã làm và sắp làm này rõ ràng đều là việc mà hai người yêu nhau mới làm, bây giờ, tất cả đều biến thành thủ đoạn để anh nhục nhã cô.
Thân thể cô khẽ run lên vì uất ức và không cam lòng, cô thật sự muốn hét lên chất vấn anh tại sao lại làm như vậy với cô, rõ ràng không thể buông tha cho Ngô Hà, nhưng vì tức giận và thù hận mà có thể cùng với người phụ nữ khác phát sinh quan hệ?
A, cô lại không phải không là như vậy?
Chẳng phải cô cũng bỏ qua tất cả để cứu anh trai mình sao? Cầu xin anh, lấy lòng anh, bán rẻ thân thể của mình, từ bỏ ước mơ. Cô thậm chí còn thảm hại hơn so với anh.
“Hử?” Hà Minh Viễn nâng cằm bắt cô phải nhìn lên.
Trần Nam Phương còn chưa kịp thu lại suy nghĩ của mình, đột nhiên va vào đôi mắt sâu thẳm của anh: “Tôi, tôi có chút buồn ngủ, đầu óc cũng không hoạt động tốt.”
“Thật mất hứng.” Anh hất tay ra và ung dung đứng dậy, như thể cô không tôn tại vậy.
“Hà Minh Viễn, đừng đi!” Cô bị sự lạnh lùng của anh dọa cho đầu óc trống rỗng, ý nghĩ duy nhất trong đầu của cô bây giờ là không thể để anh đi, cô vươn tay nắm lấy tay anh.
Cảnh tượng bi thảm nhất nhất đã xuất hiện!
Tay ẩm ướt trơn trượt khiến cô không bắt được anh ta, thay vào đó, cả người lại bị đổ dồn về phía trước và khuôn mặt của cô bị vùi vào…
“Trần, Nam Phương!” Hà Minh Viễn cả người căng cứng, từ trên cao nhìn xuống nói từng câu từng chữ: “Cô như vậy là muốn vờ tha để bắt thật hay sao?”
“Xin… xin lỗi, em không cố ý.” Khuôn mặt nhỏ nhăn xấu hổ đỏ bừng như thể có thể nặn ra máu được vậy, Cô níu thành bồn tắm muốn lùi lại phía sau.
Anh nhưng lại không cho phép, cúi người kẹp lấy cằm cô, ngả ngớn nâng lên: “Trêu chọc rồi lại muốn chạy trốn?”
Trần Nam Phương đơ ra như bị sét đánh, cô có chỗ nào trêu chọc anh đâu?
Hà Minh Viễn lại ngồi xuống, ngón †ay nhẹ nhàng quét qua trên gò má của cô, che đi đôi môi của cô: “Thật trong sáng thuần khiết.”
Cô kinh ngạc mím môi, vừa lúc chạm vào đầu ngón tay của anh.
Trần Nam Phương thật là muốn đập đầu tại đây, sao lại thốn như vậy chứ!
“Chúng ta tính toán nợ nần một chút đi.” Hà Minh Viễn ánh mắt tối sầm lại thật sâu nhìn chằm chằm nữ nhân nhỏ nhắn thẹn thùng trước mặt, giống như báo gấm nhìn chằm chằm con mồi, muốn nuốt vào trong bụng. “Thứ tôi có chính là thời gian để đợi cô.
Cô cụp mắt xuống, đúng lúc nhìn thấy cảnh sắc dưới nước trong suốt, vội vàng ngẩng đầu lên lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quyến rũ của anh, cho đến khi đôi mắt không còn chỗ nào dừng lại.
Cô vịn bồn tắm và từ từ tiến về phía Hà Minh Viễn…
Khi anh ôm cô trở về phòng ngủ, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã là một màu trăng bạc.
Anh đặt người phụ nữ nhỏ nhắn đang hôn mê trên giường lớn, đôi mắt đen hơi nheo lại lần theo dấu vết trên cơ thể cô, lần này anh làm cô một cách thô bạo.
Nhưng không thể kiểm soát được.