Người tình trí mạng - Chương 445
Đọc truyện Người tình trí mạng Chương 445 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Người Tình Trí Mạng – Chương 445 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn đều không thúc giục, cứ thế quan sát những bước chân đi qua đi lại của cô. Cứ như vậy khoảng hai, ba phút sau, Tưởng Ly đứng trước bàn, đập mạnh tay lên bàn. Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn hiểu rõ, có lẽ cô đã nghĩ thông suốt một vài chuyện.
Quả nhiên, Tưởng Ly lên tiếng: “Em hiểu rồi.”
Cô ngồi ngay xuống, ánh mắt sáng rực: “Không phải Biển Thước.”
“Hả?” Nhiêu Tôn ngạc nhiên.
“Là anh cả của Biển Thước.”
Nhiêu Tôn không nhịn được cười: “Ban nãy chẳng phải chúng ta đang nói đến anh cả của Biển Thước ư?”
“Ý của em là thôn bản ở đằng sau Tịch Lĩnh.” Tưởng Ly cố gắng biểu đạt ý tứ thật rõ ràng: “Trưởng quầy Vương nói họ là đời sau của Biển Thước, việc này không đúng. Có lẽ họ phải là tộc người đời sau của anh cả Biển Thước, hoặc là những người có liên quan tới anh cả của Biển Thước, ví dụ như thân tộc hoặc đệ tử gì đó.”
Lục Đông Thâm đăm chiêu: “Theo lời Tần Vũ nói, cách thức trị bệnh cứu người của tổ tiên cậu ta cũng giống với anh cả của Biển Thước. Hơn nữa thôn này lại sống cách biệt với thế giới, càng là những thôn bản như vậy, lực ngưng tụ lại càng mạnh. Họ có cùng một tổ tiên, thế nên Tần Vũ nói tổ tiên của họ, thực tế là chỉ tổ tiên của cả thôn. Nghĩ mà xem, tên nhóc đó còn mang họ Tần, mà Biển Thước trong lịch sử thực chất cũng là họ Tần, phải không?”
Tưởng Ly gõ lên bàn: “Xem xét theo góc độ này thì chính xác.”
Nhiêu Tôn đưa ra nghi ngờ: “Nếu nói thôn bản đằng sau Tịch Lĩnh chính là huynh trưởng của họ Tần thì bao nhiêu năm qua cũng quá lâu rồi? Có thể sống cách biệt lâu đến vậy ư?”
“Khi trước chưa chắc có thôn này.” Tưởng Ly đưa ra lời giải thích: “Khu vực sinh sống khi trước của họ Tần không phải khu vực này, chắc là không biết bao nhiêu đời sau vì trốn tránh chiến tranh mới tới Tịch Lĩnh chăng.”
Lục Đông Thâm không nói, cụp mắt xuống suy nghĩ.
Nhiêu Tôn đưa tay xoa cằm, lẩm bẩm: “Cứ cảm thấy có chỗ nào đó chưa hợp lý.”
Ngay cả Tưởng Ly cũng cảm thấy vậy.
Cả ba một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Rất lâu sau, Lục Đông Thâm nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể tìm manh mối dựa vào những lời Tần Vũ nói. Cậu ta nói tổ tiên của mình y thuật rất lợi hại, không cần bước chân ra cửa là có thể xem bệnh cho người ta.”
Tưởng Ly nói: “Đúng, đây là bản lĩnh của huynh trưởng họ Tần.”
Lục Đông Thâm lại nói: “Tần Vũ còn nói, tổ tiên của họ từng cứu được một người đã chết từ trong quan tài. Về sau người được cứu tiếp tục ở lại giúp tổ tiên họ hái thuốc, khám bệnh.”
Tưởng Ly bỗng nhiên sững người: “Đây là chỉ… Quắc Thái Tử, đệ tử đời thứ mười của Biển Thước!”
Tương truyền, các đệ tử của Biển Thước đa phần đều là dân thường, ngoài đệ tử nhỏ nhất, Quắc Thái Tử. Có sách sử ghi lại, Quắc Thái Tử từng mắc chứng “xác quyết”. Nhìn theo biểu hiện lâm sàng của y học hiện đại thì chính là chứng đột ngột ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự, cộng thêm một loạt các hiện tượng như tay chân lạnh ngắt. Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến hiện tượng này, nhẹ thì sẽ tỉnh lại ngay trong thời gian ngắn, nặng thì mất mạng.
Tóm lại, vị Quắc Thái Tử đó đã bị chôn đi như một người đã chết, cũng may được Biển Thước cứu sống. Về sau, Quắc Thái Tử nhận Biển Thước làm thầy, theo Biển Thước học y. Mười vị đệ tử của Biển Thước ai cũng có sở trường riêng của mình. Trong đó Quắc Thái Tử thiên về hái thuốc, thế nên khả năng phân vị các vị thuốc của ngài là mạnh nhất.
“Thế nên vấn đề đã xuất hiện rồi đây.” Lục Đông Thâm cũng biết đến đoạn sử ký này, nói tiếp: “Tần Vũ nói tổ tiên của họ không cần bước chân ra cửa cũng chữa được bệnh cho người ta, giống như nói huynh trưởng họ Tần, rồi lại nói tổ tiên đã cứu Quắc Thái Tử, giống như nói đến Biển Thước, vậy rốt cuộc tổ tiên của họ là ai?”
Nhiêu Tôn ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ chỉ chung họ Tần thì sao? Dù là người anh em nào của họ Tần thì cả ba người họ đều là cao thủ y thuật. Từng đời tộc người truyền lại cho nhau, không biết tới triều nào, thời đại nào lại bắt đầu sống cách biệt với thế giới. Tổ tiên đó cụ thể là ai chắc chắn sẽ có những cách nói không thống nhất.”
Đây không phải là một cách giải thích khác, dù sao thì bao nhiêu năm rồi, việc ghi chép lại tình hình của tổ tiên cũng không dễ dàng. Ba anh em lại đều là con cháu họ Tần, nhiều đời sau coi họ là một cũng có khả năng.
Sau khi suy nghĩ, Tưởng Ly đưa ra một khả năng hoàn toàn mới: “Hoặc có thể, tổ tiên của họ thật ra chính là Quắc Thái Tử thì sao? Thời đại đó chiến loạn, bên cạnh Quắc Thái Tử không thể nào không có thân tín. Tóm lại, có thể là thân tín, có thể là tử sĩ sau này vì Quắc Thái Tử mà ẩn thân chốn rừng núi. Họ theo Quắc Thái Tử học y thuật, sau đó nhiều đời sau cứ thế sinh sôi phát triển thành thôn, lấy họ Tần. Có lẽ vì Quắc Thái Tử đã nhận Biển Thước làm thầy, coi như cha, có lẽ chỉ vì trốn tránh chiến loạn hoặc kẻ thù.”
“Giả thuyết này không phải là không thể.” Nhiêu Tôn nói: “Huynh trưởng họ Tần, Biển Thước và Quắc Thái Tử thật ra đều có liên quan mật thiết, thành viên sơ khai nhất của thôn có thể chính là đời sau liên quan tới ba người họ, là con cháu hoặc thân tín. Thời cổ đại, việc sinh sản rất lạc hậu, cần phải hợp tác với nhau mới có thể sinh tồn. Làm sao để đùm bọc lẫn nhau? Cách trực tiếp nhất là cùng xây nên một tộc người, kiểu trói buộc nhau theo phương thức huyết thống này sẽ là cách tốt nhất để kết dính sức mạnh tập trung, và là cách lâu bền nhất.”
Tưởng Ly gật đầu: “Chúng ta quay lại xem công thức mà Tần Vũ lấy ra, Vong Ưu Tán, có lẽ chính là công thức gốc mà sau này Tả Thời cải thiện thành Phong Thống Tán. Tần Vũ nói xuất phát từ người được cứu kia, lại nói phương thức ấy rất thần kỳ, cho dù thay tim đổi cốt cũng vẫn có thể cười nói bình thường. Anh lại nhớ tới một đoạn trong Liệt Tử.Thang Vấn, kể về câu chuyện Biển Thước đổi tim. Tương truyền có hai người tên Lỗ Công Hộ và Triệu Tề Anh đi tìm Biển Thước trị bệnh. Sau khi cho họ uống rượu thuốc, Biển Thước đã tráo đổi tim của hai người, cả hai đều không đau không ngứa. Đương nhiên, sau này hậu thể dùng điển tích này để ví von với việc “Lấy ưu điểm của người bù khuyết điểm của mình”, nhưng nếu công thức đó thật sự có thể khiến người ta quên hết đau đớn, quên cả cái chết thì cũng không phải là không thể, có điều sẽ không khoa trương như điển tích mà thôi.”
Nhiêu Tôn hỏi: “Lẽ nào không thể là Ma Phí Tán sao?”
“Ma Phí Tán nhìn từ góc độ hiện đại không khác gì tiền thân của thuốc mê, nhưng Vong Ưu Tán không phải thuốc mê.” Tưởng Ly giải thích: “Thuốc mê khiến người ta hoàn toàn mất đi cảm giác, còn Vong Ưu Tán nếu đúng là tiền thân của Phong Thống Tán thì công dụng của nó là giúp người ta không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào kể cả trong lúc tỉnh táo. Đương nhiên, trong lâm sàng, một phần thuốc mê cũng có thể làm được điểm này, nhưng vị trí dùng thuốc mê không có cảm giác. Theo Tần Vũ nói, Vong Ưu Tán trong lúc thay tim đổi cốt có thể khiến người ta nói cười bình thường, vậy thì chứng tỏ công thức thực sự sẽ chỉ khiến con người mất đi cảm giác đau đớn trong thời gian ngắn, chỉ có cảm giác đau chứ không phải toàn bộ cảm giác, hơn nữa sau khi thuốc hết công dụng sẽ nhanh chóng hồi phục, chứ không nảy sinh ảnh hưởng với cơ thể con người như thuốc mê.”
Thế nên mới nói, Vong Ưu Tán có lẽ chính là loại rượu thuốc được nhắc trong điển cố.
Lục Đông Thâm trầm mặc rất lâu rồi mới lên tiếng nói: “Suy đoán như vậy cũng có thể nói là có lý. Cái gọi là công thức mà Quắc Thái Tử có được, chắc chắn xuất phát từ Biển Thước. Quắc Thái Tử là đệ tử của ông, sau này sở hữu công thức cũng có thể. Dù là huynh trưởng họ Tần hay Biển Thước, Quắc Thái Tử, thì địa điểm sống và cách biệt của họ đều không phải khu vực này. Trước đó chúng ta phần tích là nhiều đời về sau có thể vì trốn tranh chiến tranh loạn lạc hoặc duyên cớ nào khác mà di tản đi khắp nơi, cuối cùng không biết đã tới Tịch Lĩnh vào thời đại nào, ẩn cư đến tận bây giờ. Thế nên, anh cho rằng hai chữ “Tần Xuyên” vốn không phải tên cổ của Tịch Lĩnh, mà chính là tên thôn của họ. Nói một cách khác, Tịch Lĩnh là chỉ dãy núi, Tần Xuyên là chỉ thôn phía sau Tịch Lĩnh. Chỉ là thôn này sống cách biệt nên người ngoài không biết tường tận, lâu dần gọi tên của nó thành tên của dãy núi. Ngược lại, Tần Vũ tới từ thôn này, cậu ta báo danh nơi mình đến dĩ nhiên phải nói là Tần Xuyên.”
~Hết chương 445~
*Lưu ý: Đây là những chương không dành cho những ai đọc truyện chỉ vì truyện tình cảm. Thế nên đọc thật kỹ, thật chậm để nhớ và để ngấm. Đừng để vài chương nữa lại cảm thấy mình như đang đọc một câu chuyện mới.