Người tình trí mạng - Chương 359
Đọc truyện Người tình trí mạng Chương 359 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Người Tình Trí Mạng – Chương 359 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Phòng thực nghiệm mùi hương đã không còn người.
Trần Du dẫn theo ekip điều chế hương rút ra ngoài, trở về Skyline, ai nấy đều trở về đúng vị trí của mình. Sản phẩm mới của thương hiệu H – The last night vừa được tung ra thị trường đã trở thành ngôi sao trong mắt mọi người. Phiên bản giới hạn đạt được sự quan tâm chưa từng có, việc này cũng xuất phát từ việc trước đó có sản phẩm mới của Momo làm lót đường.
Thị trường gọi nó là TLN, phủ sóng khắp thị trường châu Á. Bấy giờ, người chịu trách nhiệm cho thương hiệu H mới hoàn toàn yên tâm, chính thức xác lập mối quan hệ hợp tác lâu dài với tập đoàn Skyline.
Tưởng Tiểu Thiên lái xe, xuyên qua một con đường nhộn nhịp, lên đường cao tốc rồi đi thẳng về phía trước, cho tới khi đường đi càng lúc càng hẻo lánh, phong cảnh hai bên càng lúc càng hoang vắng thì cậu không còn yên tâm được nữa, quay đầu sang nhìn Hạ Trú.
Hạ Trú uể oải dựa cả người lên ghế lái phụ, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu nhắm mắt, hai chân vắt chéo gác lên bệ điều khiển. Trước khi lên xe, cô đã quăng cho Tưởng Tiểu Thiên một địa chỉ định vị, ngay sau đó thì cô ngủ mê mệt suốt dọc đường.
Ban đầu, khi nghe nói Hạ Trú muốn tới phòng thực nghiệm mùi hương, Tưởng Tiểu Thiên đã mở cờ trong bụng. Cậu nghĩ bụng, tới Bắc Kinh rộng lớn này một lần không phải chuyện dễ dàng, kiểu gì thì kiểu cũng phải xõa một trận. Trước khi đến đây, cậu dành khá nhiều thời gian để tra cứu, gạt bỏ nhưng địa điểm thăm quan cũ rích như Cố Cung, Thiên Đàn, Di Hòa Viên, chỉ tính riêng Sanlitun cũng là nơi cậu luôn tâm niệm.
Cậu nghĩ bụng ngang dọc gì mình cũng được coi là một soái ca dáng người cao ráo, ngũ quan tuấn tú, bình thường cậu đi mấy quán bar trong thành cổ, có cô gái nào không chủ động tới bắt chuyện? Đã từng có không ít cô gái tới Thương Lăng du lịch nói với cậu: Anh xem, anh đẹp trai như vậy, làm minh tinh là quá tốt.
Thế nên, Tưởng Tiểu Thiên cho rằng, khi bước vào những quán bar ở Sanlitun nơi tập trung rất nhiều những anh chàng điển trai, cậu cũng được coi là một người nổi bật, chưa biết chừng lại là người được chào đón nhất.
Nhưng Hạ Trú dường như không dễ bị dụ.
Khi ở Thương Lăng, mỗi lần từ quán bar trở về hơi lâng lâng, cậu lại hỏi Hạ Trú: Gia à, các cô gái đều nói em rất đẹp trai, chị thấy sao? Chị thấy khuôn mặt của em có phải kiểu gây phẫn nộ chúng sinh không?
Hạ Trú sẽ lại giữ chặt khuôn mặt cậu xoay sang trái, xoay sang phải, nghiêm túc nói: Ăn ít thôi, lại béo rồi.
Tưởng Tiểu Thiên muốn tìm cảm giác tồn tại của mình nơi thành phố lớn.
Nhưng tới Bắc Kinh mấy ngày qua, đừng nói là Sanlitun, đến cả việc cánh cửa lớn của kho quần áo thượng hạng, nơi truyền ra những câu chuyện của phòng thay đồ mở về hướng nào cậu còn không biết.
Thế nên, vừa nghe tin Hạ Trú muốn tới phòng thực nghiệm mùi hương, Tưởng Tiểu Thiên đã nhanh chóng giương trống mở cờ chuẩn bị như đón Tết. Cậu nghĩ, phòng thực nghiệm này do Lục Đông Thâm đầu tư, nói gì thì nói cũng phải được đặt ở nơi náo nhiệt phồn hoa, như kiểu gần tập đoàn Skyline, có thể nhìn thấy cái bóng hiện đại văn minh của Bắc Kinh, hoặc có thể là trong một tứ hợp viện hoàng gia ẩn mình giữa thành phố, hoành tráng và khí thế, giống như phủ cách cách, phủ Thân vương gì đó, có thể tái hiện văn hóa cổ đại của Bắc Kinh.
Kết quả, cậu đi theo hệ thống định vị tới đây, Tưởng Tiểu Thiên như bị người dội một gáo nước lạnh.
Một căn nhà cô độc nằm dưới chân núi.
Cũng đúng là hoành tráng khí thế, cổ trang cổ hương, hoa cỏ rực rỡ không thua kém gì kiến trúc hoàng gia. Nhưng, không ẩn mình giữa phố phường tấp nập.
Tưởng Tiểu Thiên tắt máy, khẽ gọi một tiếng “Gia”.
Có lẽ dọc đường Hạ Trú thực sự thiếp đi. Tưởng Tiểu Thiên gọi ba tiếng cô mới nghe thấy, mở mắt, mơ màng quét ra ngoài cửa sổ một lượt rồi hờ hững nói: “À tới rồi. Được rồi, cứ đỗ xe ở đây đi.”
Nói xong, cô mở cửa xe bước xuống.
Chút hy vọng cuối cùng của Tưởng Tiểu Thiên cũng lụi tàn theo động tác xuống xe của Hạ Trú. Cậu vốn dĩ còn ôm suy nghĩ hệ thống định vị sai sót. Không ngờ cái nơi thỏ còn không buồn đại tiện này lại chính là phòng thực nghiệm được Hạ Trú khen là có trên trời không có dưới đất?
Cậu ủ ê mặt mày đi xuống, đóng cửa xe lại: “Gia, chỗ này kém xa phòng thực nghiệm của chị ở Thương Lăng, còn xa trung tâm đến vậy!”
Hạ Trú đang gõ cửa kính chiếc xe vệ sỹ đi phía sau, ra hiệu cho họ xuống cùng. Sau khi nghe tiếng than thở ỉ ôi của Tưởng Tiểu Thiên, cô nhíu mày: “Có bắt em đến đây ở đâu, em khó chịu cái gì?”
Tưởng Tiểu Thiên không dám than vãn nữa. Cậu hiểu rõ trong lòng, nếu còn nói thêm một câu thừa thãi, một giây sau cậu có thể sẽ bị Hạ Trú đá văng ra xa.
Cậu ấm ức trong lòng: Gia khác rồi, thay đổi đến độ không còn yêu thương cậu nữa. Đều tại Lục Đông Thâm, đều do anh ta hại! Đến khi lấy lại được hết mọi thứ của Đàm gia, cậu sẽ làm phản, đuổi hết thế lực của Lục Đông Thâm ra khỏi Thương Lăng! Để gia của cậu một mình độc chiếm! Sau đó sẽ tiếp tục phát triển, gia của cậu cũng nuốt luôn cả sản nghiệp của Lục Đông Thâm ở Bắc Kinh…
Càng nghĩ càng thấy sướng, cậu cảm thấy mình giống như một thiên thần được phái xuống để cứu Hạ Trú.
Ngay gần đó vang lên tiếng quát của Hạ Trú: “Tưởng Tiểu Thiên, em còn không vào là chị cho em ở ngoài đó trông xe đấy!”
Tưởng Tiểu Thiên giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mộng đẹp, quay đầu lại nhìn thì Hạ Trú đã đi vào trong sân, đứng bên cạnh cửa nhìn cậu chằm chằm vẻ bực bội, sau lưng là hai tay vệ sỹ.
Cậu khẩn trương chạy lên trước.
Thấy chưa, gia của cậu bây giờ chỉ thích hung dữ với cậu…
Vào trong vườn, Tưởng Tiểu Thiên mới phát hiện trong này là một thế giới khác. Diện tích không hề nhỏ, đủ các loại trang trí càng khiến cậu loạn mắt. Cậu đi tới đâu cũng nhìn nhìn ngó ngó.
Hạ Trú đưa hai vệ sỹ theo là có mục đích. Chẳng hiểu cô tìm đâu ra mấy chiếc thùng lớn, dặn dò họ sắp xếp những đồ đạc cần sắp xếp, còn một số thứ thì được đặt ra giữa vườn.
Sau khi lần lượt làm xong, cô không quan tâm gì nữa, chỉ chậm rãi đi tản bộ ở nhà trước vườn sau, nhìn bên này ngắm bên kia.
Tưởng Tiểu Thiên giúp cô thu dọn, vô tình ngước mắt nhìn thấy Hạ Trú đang đứng bên cạnh sofa, vuốt nhẹ nhàng cây cột đèn. Tưởng Tiểu Thiên chợt xúc động, nhìn thế nào cũng giống như một kiểu từ biệt.
Hạ Trú không ở trong phòng lâu, mới đó đã đi ra.
Khi Tưởng Tiểu Thiên thở hồng hộc ôm mấy chiếc hòm cuối cùng ra đẩy vào giữa đống đồ chất thành ngọn núi nhỏ giữa vườn thì Hạ Trú đang đứng dưới cây ngân hạnh. Dưới đất lá vàng rụng đầy, những phiến lá chưa rụng đung đưa trên nhánh cây trông giống như những miếng vàng.
Cậu tiến lên lau mồ hôi: “Gia, những gì cần sắp vào hòm, cần để ra vườn đều xong rồi ạ.”
Hạ Trú ngẩng đầu nhìn những phiến lá màu vàng trên đỉnh đầu, bất ngờ nói một câu: “Cuối cùng vẫn không nhìn thấy ngày nó đâm chồi thay lá, nhưng vẫn tốt, chí ít nhìn thấy lá vàng trải dọc con đường.”
Tưởng Tiểu Thiên không hiểu.
“Dưới gốc cây có vò rượu, đào hết lên đi.” Hạ Trú không quá đau lòng, chỉ dặn dò một câu.
Có rượu sao?
Vừa nghe xong câu này, Tưởng Tiểu Thiên đã nổi hứng. Những thứ được chôn dưới gốc cây đa phần đều là rượu Hạ Trú tự ủ, về điểm này Tưởng Tiểu Thiên hiểu rõ.
Thậm chí còn không cần sự giúp đỡ của vệ sỹ cậu đã lúc lắc cái mông đào hết lên. Kết quả, đào được tròn mười vò rượu, xếp thành một hàng dọc, bên cạnh là từng cái hố. Tưởng Tiểu Thiên mệt đến nỗi không còn sức mở vò rượu ra, thẳng thừng nằm xuống đất, gối đầu lên đám lá ngân hạnh dày dặn, thở hồng hộc.
Hạ Trú tiến tới cầm một vò rượu trong tay, mở ra. Tưởng Tiểu Thiên nhìn cô, trong lòng ít nhiều thấy ấm áp. Gia của cậu vẫn thương cậu lắm, còn chủ động mở rượu cho cậu uống nữa.
Kết quả, rượu ấy không dành cho Tưởng Tiểu Thiên. Hạ Trú ngửa cổ uống ừng ực mấy ngụm lớn rồi đi tới trước đống đồ, đổ rượu xuống như mưa.
Tưởng Tiểu Thiên lục tục bò dậy, nhìn chằm chằm chỗ rượu được đổ ra, lòng đau như dao cắt.
Hạ Trú lệnh cho vệ sỹ đổ hết chỗ rượu còn lại ra.
Tưởng Tiểu Thiên lòng dạ sục sôi, giương mắt nhìn từng vò rượu ngon bị lãng phí. Đống đồ đó rất hỗn tạp, gì cũng có. Đồ dùng hằng ngày, đồ trang trí, hộp nữ trang… hình như đều là đồ của con gái.
Làm xong những việc này, Hạ Trú bèn đuổi vệ sỹ ra khỏi vườn, trở về xe.
Cô không đi mà đứng trước đống đồ.
Tưởng Tiểu Thiên xót rượu thật nhưng cũng thương Hạ Trú. Trông cô có vẻ bình thản nhưng cậu cứ có cảm giác trong lòng cô rất buồn.
Thế là cậu tiến lên.
Đang định lên tiếng an ủi thì Hạ Trú hỏi cậu: Có thuốc lá không?
Có.
Tưởng Tiểu Thiên vội vàng rút bao thuốc ra, lấy một điếu đưa cho Hạ Trú, sau đó rút cả bật lửa muốn châm lên cho cô. Cô không cần, chỉ cầm lấy bật lửa, ngậm điếu thuốc lên miệng, châm lửa.
Nhưng cô không tắt bật lửa ngay mà giơ tay. Chiếc bật lửa tạo thành một đường cung trên không trung rồi rơi ngay vào đống đồ đó, ngọn lửa lan ngay lập tức.
Tưởng Tiểu Thiên đau đớn thốt lên: “Zippo của em…”
Hạ Trú không nói gì cả, khoanh chân ngồi dưới đất, vừa rít thuốc vừa nhìn biển lửa dần bốc lên trước mắt. Đã lâu không hút mấy loại thuốc lá bình thường, rất sặc và đắng.
Tưởng Tiểu Thiên sao dám hờn dỗi với cô. Hết cách, cậu cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Cứ như vậy, cho tới khi đống đồ bị đốt không còn nguyên vẹn, cho tới khi Hạ Trú hút hết điếu thuốc trong tay, gạt ngón tay để đầu thuốc rơi trúng vào biển lửa.
Bấy giờ Tưởng Tiểu Thiên mới dè dặt nói: “Gia… những thứ này đốt đi cũng thật đáng tiếc.” Không ít đồ dùng còn rất đẹp, thế mà một mồi lửa là xong.
Hạ Trú vô cảm nhìn ngọn lửa liếm khắp nơi: “Những thứ chị đốt đều là đồ của Hạ Trú, từ nay về sau không còn Hạ Trú nữa.”
“Dạ?” Sự quyết tâm này khiến Tưởng Tiểu Thiên run rẩy trong lòng.
Cô đứng lên, phủi phủi lớp bụi trên quần rồi nói một câu: “Đi thôi.”
Tưởng Tiểu Thiên bò dậy hỏi cô: “Về nhà họ Nhiêu ạ?” Cậu nghĩ bụng nếu về nhà họ Nhiêu thì thuận đường có thể qua Cố Cung, có nên xin cô dừng lại cho đi dạo Cố Cung không?
Hạ Trú khẽ đáp: “Về Thương Lăng.”
~Hết chương 359~