Người dấu yêu Mạn Tây full - Chương 422
Đọc truyện Người dấu yêu Mạn Tây full Chương 422 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 422 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
MỌI CHUYỆN ĐỢI EM TRỞ LẠI RỒI HÃY NÓI!
Ánh mắt Thành Nghiệp Nam lạnh lùng mỉa mai cô gái, khiến sắc mặt cô ta tái nhợt, giọt nước mắt to chừng hạt đậu lăn xuống, “Anh Thành, xin lỗi, xin lỗi, chỉ là em rất thích anh, nên mới có thể làm vậy… Anh đừng tức giận, có được hay không?”
“Thích tôi?” Thành Nghiệp Nam cười nhạo một tiếng, nắm lấy cằm cô ta, ánh mắt hung ác hiếm thấy, “Là thích tôi, hay là thích tiền của tôi?”
Cô ta không thốt nên lời.
“Cút đi!” Thành Nghiệp Nam chán ghét hất cô ta ra, lời nói lạnh tanh.
Cô gái cảm thấy mình giống như rác rưởi dùng xong bị vứt bỏ, mà trong ánh mắt âm u lạnh lẽo của anh ta thì không có chút tự trọng nào đáng nói cả.
Lời trách mắng này nện lên mặt cô ta, làm vỡ nát tất cả mong chờ.
Cô gái khóc chạy ra khỏi nhà trọ. Ngay trong khoảnh khắc cửa đóng lại, cô ta quay đầu nhìn cánh cửa khép kín, trong đầu quay lại từng màn kí ức của đêm hôm qua.
Anh ta rất nhiệt tình, nhưng từ đầu đến cuối chỉ gọi tên của một người mà thôi, Thập Thất.
Cô ta biết, đó chính là Nghiên Thời Thất, siêu người mẫu chạm tay có thể bỏng trong giới.
***
Bảy giờ sáng hôm nay, Nghiên Thời Thất đến sân bay.
Lúc còn chưa xuống xe thì cô đã nhận được cuộc gọi của ông Nghiên.
“Con gái, bài đăng ngày hôm qua của con là thế nào gì vậy?” Sau khi điện thoại được tiếp nối, điều đầu tiên cô nghe được chính là câu chất vấn của ông Nghiên.
Ít ra thì giọng điệu của ông chậm rãi trầm thấp, không nghe ra được sự tức giận, nhưng lại thấp thoáng nỗi lo âu sốt ruột.
Ở hàng ghế phía sau, Tần Bách Duật tới đưa tiễn liếc mắt sang nhìn cô chăm chú, có thể thấy anh cũng nghe được tiếng nói trong điện thoại.
Nghiên Thời Thất mím môi cười yếu ớt với anh. Lúc nhét tay mình vào trong lòng bàn tay anh, cô thong thả nói: “Ba, con chỉ công bố chuyện mình kết hôn thôi, có chuyện gì không ạ?” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Cô chỉ đăng một bài Weibo công khai mà thôi, vả lại còn không công bố thân phận của Tần Bách Duật nữa, có đến nỗi khiến ông Nghiên sốt ruột như vậy không?
Nghe thấy lời của Nghiên Thời Thất, Nghiên Quân ở bên kia đầu dây im lặng mấy giây rồi sau đó mới nói đầy thâm ý: “Cũng không có chuyện gì cả. Nhưng không phải trước đây ba đã nói với con rồi, trước khi quan hệ giữa con và Bách Duật còn chưa chắc chắn thì tốt nhất là đừng nên truyền tin ra ngoài sao? Ba cũng là sợ con bị tổn thương thôi.”
Vậy à?
Câu hỏi này cứ lặp đi lặp lại đến khi lắng đọng thì Nghiên Thời Thất mới kìm nén không thốt lên lời.
Cô thở dài nặng nề, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía khung cảnh huyên náo bên ngoài phòng chờ sân bay, “Ba, con đã kết hôn với anh ấy, quan hệ này cũng định từ sớm rồi, cho nên nói sớm hay muộn cũng sẽ không ảnh hưởng gì cả. Vả lại, con cũng không cho rằng mình sẽ chịu tổn thương ạ.”
Nghiên Quân lại im lặng trong chốc lát.
“Được rồi.” Mãi đến khi Nghiên Thời Thất sắp hết kiên nhẫn thì Nghiên Quân mới nói sang chuyện khác: “Nếu con đã nói như vậy thì ba cũng không bận lòng thêm nữa. Gần đây, con vẫn ổn chứ? Có gặp khó khăn gì không?”
Nói tới cuối cùng, Nghiên Quân lại hỏi một câu rất khó hiểu. Nghe thì có vẻ ông đang bận tâm nhưng lại khiến người ta cảm thấy ông đang tránh nặng tìm nhẹ dò hỏi gì đó.
Nghiên Thời Thất im lặng, lúc suy nghĩ lại thì đáy mắt trong sáng chợt lóe lên, rồi lại ung dung thong thả nói: “Con rất ổn, chỉ hơi bận rộn cho nên không về nhà thăm mọi người được thôi. Ngay cả lần trước vì một người bạn đi lạc, nhưng lại bất ngờ được mẹ tìm thấy nên con mới trở về. Lúc ấy ba không ở đây, nhưng mẹ ở chung với người bạn đó cũng hòa thuận lắm, trông bà rất vui.
Con vẫn luôn nghĩ, nếu không thì đợi hết bận, con sẽ dẫn người bạn đó về nhà lần nữa để tâm sự với mẹ. Nếu ba ở đây thì thừa dịp gặp mặt một lần. Dù sao thì cô ấy cũng xem như là có duyên với chúng ta, gương mặt còn có nét giống mẹ nữa đấy.”
Sau đó, điện thoại bị ngắt!
Nghiên Thời Thất nghe thấy tiếng tít tít tít từ trong điện thoại truyền tới, bên má lập tức lạnh buốt.
Cô chậm rãi hạ điện thoại xuống, mím chặt môi. Dường như chỉ trong nháy mắt, trong lòng cô rất phức tạp.
Tại sao lại ngắt máy của cô…
Tần Bách Duật ngồi bên cạnh nhận thấy tâm trạng cô suy sút, bèn cầm lấy đầu ngón tay hơi lạnh của cô, đặt lên môi hôn. Giọng nói anh trầm thấp lại dịu dàng an ủi, “Em đừng suy nghĩ nhiều quá, tất cả mọi chuyện chờ em quay về rồi hãy nói.”