Người chồng bí ẩn siêu quyền lực - Chương 158
Đọc truyện Người chồng bí ẩn siêu quyền lực Chương 158 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực – Chương 158 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 158:
An Hạ vừa khóc vừa đi ra, sau đó gặp phải Bùi Chính Thành và Mộ Tấn Dương chạy tới đây.
Mộ Tấn Dương mặc đồ vét thuần đen lạnh như băng, trên mặt là vẻ lạnh lùng hờ hững, nhưng sau khi nhìn thấy An Hạ, đáy mắt vút qua một cảm xúc: “Cô ấy đâu?”
“Tôi không sao cả, nhưng Du Nhiên không ra được.”
An Hạ khóc đến không kịp thở, sau đó cứ luôn nức nở.
Nói đến thế, hai người đàn ông đã hiểu rõ hoàn toàn ý của cô ấy rồi.
Sắc mặt Mộ Tấn Dương trở nên hung ác, cả khuôn mặt đều mang vẻ lành lạnh, anh quay đầu nhìn về phía Bùi Chính Thành: “Cậu dẫn cô An ra ngoài đi.”
Nói xong, lập tức nhanh chóng đi vào bên trong.
Sắc mặt của Bùi Chính Thành cũng không tốt được bao nhiêu, tuy bình thường gặp An Hạ thân thiện không quá ba giây, nhưng dưới tình huống thế này, anh ta vẫn rất có phong độ của thân sĩ.
Anh ta dẫn An Hạ ngồi vào xe mình: “Cô ngồi ở đây trước, tôi còn phải đi vào một chút mới được.”
“Du Nhiên sẽ không sao đúng không?”
An Hạ ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt đỏ giống y như thỏ, dáng vẻ cực kỳ đáng thương khiến người ta thương xót.
Bùi Chính Thành thấy dáng vẻ này của cô ấy, ma xui quỷ khiến vươn tay phủ lên trên đầu cô ấy, xoa xoa đỉnh đầu của cô: “Ừm, cô ấy sẽ không sao đâu.”
Nói xong, thấy dáng vẻ không tin lắm của An Hạ, lại thêm một câu: “Tin tưởng bọn tôi.”
Sau đó, An Hạ không khóc nữa, nghiêm túc nói cảm ơn với anh ta: “Cảm ơn anh.”
Tranh cãi ầm ĩ với An Hã đã quen rồi , cô ấy đột nhiên nghiêm túc nói cảm ơn với anh như vậy, anh còn cảm thấy không thoải mái lắm nữa.
An Hạ vừa mới khóc nên trong mắt lóe lên ánh nước, cứ nhìn chằm chằm vào Bùi Chính Thành như thế, khiến lỗ tai của anh ta nóng lên một cách kỳ lạ, không nói thêm câu nào nữa, xoay người đi vào đồn công an.
. . . . . .
Diệp Du Nhiên dựa vào tường, cô có thể đoán ra được cái gì đang đợi mình.
Nhưng mà, cô rất không cam tâm.
Nếu lần này thật sự khiến cô mất đi cả đời, vậy Diệp Yến Nhi cũng đừng mong sống tốt.
Hủy đi cuộc sống của người khác, cô ta còn vọng tưởng có cuộc sống hạnh phúc sao?
Tuyệt đối không thể nào.
Tất cả suy nghĩ xẹt qua dưới đáy lòng, trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú cười như không cười kia.
Mộ Tấn Dương.
“Diệp Du Nhiên, ra ngoài thôi, có người tới đón cô.”
Cửa sắt lại được mở ra lần nữa, có cảnh sát đi đến.
“Cái gì?” Diệp Du Nhiên đứng dậy, vẻ mặt ngạc nhiên.
Cảnh sát cũng không quan tâm cô có vẻ mặt gì, mở cửa xong đã rời khỏi rồi.
Một bóng dáng cao lớn xuất hiện ngoài cửa, cả người mặc áo đen quần đen, có vẻ thần bí mà lạnh lùng.
Mộ Tấn Dương thấy cô đứng tại chỗ nửa ngày không nhúc nhích, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Còn không ra ngoài, muốn ăn Tết trong đó luôn hả?”
Diệp Du Nhiên dùng sức chớp chớp mắt, có chút không tin mình thật sự nhìn thấy Mộ Tấn Dương.
Ngày đó, cô nói như vậy với anh, cô cho rằng anh sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa.
“Diệp Du Nhiên!” Trong giọng nói của Mộ Tấn Dương rõ ràng có vẻ không vui.