Người cha hàng tỷ sủng nghiện - Chương 211-215
Đọc truyện Người cha hàng tỷ sủng nghiện Chương 211-215 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện – Chương 211-215 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 211: Tùy tiện quẹt thẻ
Sáng sớm, Tô Lạc Lạc vừa mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đập thẳng vào mắt làm cho cô giật mình một cái, mà đợi lúc cô di chuyển hai chân lại càng thêm xấu hổ.
Hóa ra hai chân cô bị đùi của người đàn ông này kẹp chặt ở giữa, cái tư thế này ám muội đến mức cô phải thét lên.
Cô khẽ nhúc nhích thì Long Dạ Tước liền tỉnh dậy, đôi mắt híp của anh lặng lẽ mở ra, toát ra vẻ thâm thúy và phức tạp, không nghĩ đến anh vừa mở mắt liền có thể thấy được vẻ mặt thẹn thùng duyên dáng của người phụ nữ này, thật đúng là may mắn.
Hơn nữa anh đương nhiên cũng biết bây giờ hai chân anh đang kẹp lấy hai chân cô, cô muốn rút ra nhưng anh sẽ không thả.
“Anh mau thả chân em ra. . .” Tô Lạc Lạc đành phải khẽ kêu lên.
Long Dạ Tước mỉm cười với cô và nói: “Em có thể cầu xin anh.”
Tô Lạc Lạc thấy vẻ mặt đáng ghét của anh, đôi bàn tay trắng như phấn liền đánh về phía lồng ngực anh, Long Dạ Tước mỉm cười nhận lấy, thấy khuôn mặt nhỏ của cô cực kỳ đỏ, anh buông chân cô ra, dù bận rộn vẫn ung dung nhìn cô: “Rõ ràng là tối hôm qua em chủ động leo lên chân anh, lúc này còn tức giận làm gì?”
Tô Lạc Lạc ngồi dậy, quay đầu trừng anh: “Rõ ràng căn phòng này là của em, tại sao anh lại không trở về phòng của mình mà lại vào phòng của em?”
“Hình như đây là nhà của anh! Anh có quyền ngủ bất kỳ chỗ nào.” Long Dạ Tước đắc ý nhíu mày.
Tô Lạc Lạc liền bị nghẹn họng lại, gương mặt xinh đẹp hơi tức giận, mà Long Dạ Tước cũng an ủi một tiếng: “Đương nhiên, trong nhà của anh, em cũng có thể ngủ ở đâu cũng được.”
Tô Lạc Lạc cắn môi: “Hôm nay em muốn ra ngoài.”
“Em định đi đâu?”
“Không cần anh quan tâm.” Tô Lạc Lạc hừ một tiếng, cô muốn tìm Hạ Thấm đi chơi.
Nhưng mà, Long Dạ Tước lại cho là câu nói vừa rồi của anh đã chọc giận cô, anh hơi dè dặt nhìn chằm chằm khuôn mặt cô: “Anh không phải cố ý nói câu vừa rồi, em đừng có tức giận?”
Tô Lạc Lạc trừng mắt nhìn: “Em tức giận cái gì? Thì đây đúng là nhà của anh mà!”
Cô mới không để ý như vậy, hơn nữa cô ở lại chỗ này, cũng không phải bởi vì anh mà là bởi vì thuận tiện chăm sóc bọn nhỏ.
Long Dạ Tước nghe xong vô cùng yên lòng, nhưng nghĩ tới cô nói muốn đi ra ngoài, chẳng lẽ cô muốn đi hẹn hò với người đàn ông nào sao? Là Dạ Trạch Hạo liên lạc với cô sao?
“Hôm nay anh có một ngày rảnh, anh cùng em đi ra ngoài.” Long Dạ Tước liền đưa tất cả công việc đẩy về phía sau, hôm nay anh chắc chắn phải ở bên cô.
Tô Lạc Lạc lắc đầu nói: “Không cần, em sẽ đi gặp bạn một mình.”
“Gặp ai?” Long Dạ Tước nheo mắt nhìn cô đứng lên chuẩn bị đi thay quần áo.
“Gặp bạn của em!” Tô Lạc Lạc cảm thấy kỳ lạ, tại sao anh lại hỏi kĩ như vậy?
“Nam hay nữ vậy?” Long Dạ Tước tiếp tục không biết xấu hổ mà hỏi.
Lần Tô Lạc Lạc đã hiểu rõ, hóa ra là anh quan tâm hôm nay cô đi gặp ai! Cô nhịn cười và cố ý nói: “Nam.”
Long Dạ Tước ngồi thẳng ở trên giường, khuôn mặt đẹp trai trở nên u ám, giọng điệu không vui nói: “Anh không cho em đi ra ngoài.”
Tô Lạc Lạc thấy anh đang ghen, cô tiếp tục nhíu mày nói :”Tại sao anh lại không cho đi!”
“Không cho chính là không cho, không vì cái gì hết! Em là mẹ của con anh, anh không cho em dây dưa với người đàn ông khác.” Long Dạ Tước trưng ra một khuôn mặt lạnh lẽo, giống như đang dạy vợ mình định ra ngoài ăn vụng.
Tô Lạc Lạc thấy anh tưởng là thật hơn nữa còn thực sự tức giận, cô liền vội vàng nói: “Nói dối anh thôi, em chuẩn bị đi dạo phố với bạn của em, là Hạ Thấm.”
Long Dạ Tước hơi kinh ngạc, hỏi: “Thật sao?”
“Chẳng lẽ em ra ngoài còn phải báo cáo với anh sao!” Tô Lạc Lạc không khỏi buồn cười hỏi ngược lại.
Long Dạ Tước hơi phiền muộn, người phụ nữ này cứ phải đùa giỡn với anh vậy sao? Anh xuống giường đi theo, lúc Tô Lạc Lạc chuẩn bị đi vào phòng tắm, anh liền chặn cô dựa vào tường ở bên cạnh: “Trêu đùa anh xong, rồi cứ như vậy mà bỏ đi sao?”
Mái tóc dài của Tô Lạc Lạc hơi rối, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn khi ngủ qua một đêm, có tính đàn hồi mà lại sáng bóng, rồi hơi ửng hồng làm cho người ta muốn hôn một cái.
Tô Lạc Lạc hơi sợ anh, cô chớp đôi mắt to và hơi bối rối nói: ” Vậy anh muốn làm gì?”
“Hôn anh một cái, nếu không anh sẽ hôn em.” Long Dạ Tước uy hiếp.
Tô Lạc Lạc im lặng, đây là loại uy hiếp gì? Vốn dĩ hành vi này là ngang ngược và độc tài.
“Em không hôn.” Tô Lạc Lạc kháng cự lại lời uy hiếp của anh.
“Không hôn thì hậu quả nghiêm trọng hơn.”
“Vậy thì anh có thể làm gì em?” Tô Lạc Lạc thật sự không tin anh sẽ làm gì cô.
Mới sáng sớm người đàn ông đã phản ứng đến mức kinh ngạc, giờ phút này anh đã cố gắng chống đỡ: “Vậy em cho rằng anh sẽ làm gì?”
Tô Lạc Lạc cũng cảm giác được, cô bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thở hổn hển và bỗng nhiên đẩy anh ra: “Long Dạ Tước, anh đừng có làm loạn, mau thả em ra.”
“Vậy em có hôn không?” Long Dạ Tước cười xấu xa.
Tô Lạc Lạc thấy mình không chơi lại bằng anh, cô không thể làm gì khác là hơi tức giận nói: ” Được rồi, em hôn, anh mau cúi đầu xuống.”
Long Dạ Tước thấy vẻ mặt ngoan ngoãn của cô, anh mới hài lòng cúi đầu, Tô Lạc Lạc vội vàng hôn lên gò má của anh, Long Dạ Tước không hài lòng nhíu lông mày: “Hôn môi.”
Tô Lạc Lạc vội vàng nhếch miệng nhỏ lên hôn lên đôi môi mỏng của anh, Long Dạ Tước vươn tay nhéo cái cằm nhọn của cô: “Về sau còn dám đùa giỡn anh không?”
Tô Lạc Lạc dưới dục vọng của anh thì đâu còn dám khoe khoang? Cô đẩy anh: “Không dám.”
Lúc này Long Dạ Tước mới buông cô ra, Tô Lạc Lạc vội vàng chạy vào phòng tắm và khóa cửa lại.
Long Dạ Tước nghĩ đến chút nữa cô muốn đi ra ngoài, anh cũng đẩy cửa ra ngoài đi vào phòng ngủ của anh.
Tô Lạc Lạc tắm xong vào buổi sáng, mặc một chiếc váy trắng đơn giản, cô gọi điện thoại cho Hạ Thấm, đúng lúc Hạ Thấm đang rảnh, hai chị em liền tranh thủ thời gian đi gặp nhau.
Lúc Tô Lạc Lạc đi ra ngoài, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cô quay đầu thấy Long Dạ Tước mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần tây đen, chân dài cao ráo, toát ra khí chất quý tộc.
“Anh muốn đi ra ngoài sao?” Tô Lạc Lạc hỏi.
“Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Vốn dĩ Long Dạ Tước muốn đưa cô đi nên mới đi ra ngoài.
“Em muốn đi trung tâm thành phố.”
Cô đi theo anh đến nhà để xe, Long Dạ Tước lái xe đi, sau khi Tô Lạc Lạc ngồi vào liền đi thẳng đến địa điểm đã hẹn với Hạ Thấm.
Lúc Long Dạ Tước để cô xuống xe, anh bá đạo ra lệnh một tiếng: “Trước sáu giờ tối anh sẽ điện cho em để đi ăn tối với anh.”
Tô Lạc Lạc suy nghĩ rồi gật đầu, dù sao hôm nay cô đi dạo một ngày cũng đã đủ rồi.
“Chờ một chút.” Đột nhiên Long Dạ Tước gọi cô lại, chỉ thấy anh mở dây an toàn xuống xe, Tô Lạc Lạc hơi kinh ngạc, anh xuống xe làm gì?
Long Dạ Tước đi đến bên cạnh cô, nắm chặt tay cô, sau đó chớp mắt một cái rồi lấy ra một thẻ tín dụng vàng óng ánh bỏ vào tay cô: “Tấm thẻ này, tùy tiện quẹt.”
Tô Lạc Lạc chỉ cảm thấy tay mình rất nóng, cô vội vàng trả lại anh: “Em không cần tiền của anh.”
Long Dạ Tước nghe câu nói này, khuôn mặt đẹp trai trở nên ảm đạm: “Tại sao hiện tại lại còn phân biệt anh và em? Tất nhiên là dạo phố phải mua một chút quần áo cho bọn nhỏ, hơn nữa em còn phải mua cho mình mấy món, anh không muốn người phụ nữ và con của anh lại ăn mặc giản dị đi ra ngoài.”
Chương 212: Bị oan
Tô Lạc Lạc nghe thấy thế thì lập tức cúi đầu xuống nhìn chiếc váy mình đang mặc: “Em ăn mặc trông lôi thôi lắm hả?”
Long Dạ Tước sẽ nheo mắt lại, sau khi quan sát vài lượt anh mới nói: “Ừ, gu thẩm mỹ của em kém chết đi được. Từ nay về sau, nếu không phải nhãn hiệu nổi tiếng thì em đừng mặc ra ngoài đấy nhé.”
“Được, nếu anh đã nói vậy thì hôm nay em sẽ đi mua một đống quần áo cho mà xem.” Tô Lạc Lạc bị anh chọc tức.
Đây chính là kết quả mà Long Dạ Tước muốn, môi anh khẽ cong lên một nụ cười: “Ừ, lát nữa em đi mua đi, để anh xem xem trông em như thế nào.”
“Nếu anh đã nói vậy thì em sẽ quẹt sạch thẻ của anh luôn.” Tô Lạc Lạc cầm thẻ của anh rồi nói bằng giọng tức giận.
Người đàn ông này dám nói cô không có gu thẩm mỹ hả? Câu này trực tiếp làm tổn thương lòng tự trọng của cô rồi đó.
“Ừ, không thì em cứ bảo nhân viên cửa hàng đóng gói vào rồi gửi về là được.” Long Dạ Tước đưa ra đề xuất.
Đột nhiên Tô Lạc Lạc lại cảm thấy dở khóc dở cười, tất nhiên cô biết là người đàn ông này chỉ đang dùng chiêu khích tướng để cô tiêu tiền mà thôi. Thế nên cô xoay người nói: “Em đi đây.”
Long Dạ Tước nhìn cô cầm thẻ của mình thì khẽ thở ra một hơi, bây giờ anh muốn cho cô tiền mà vẫn phải phí công tốn sức như thế đấy. Nếu là người phụ nữ khác thì khi anh đưa, họ sẽ không nói nhiều lời mà sẽ lập tức nhận lấy luôn. Đúng là người phụ nữ anh thích có khác, quá đặc biệt, quá khác người.
Tô Lạc Lạc đi được tầm mười mét rồi mà cô vẫn cảm nhận được dường như đằng sau có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình. Cô quay đầu lại thì thấy Long Dạ Tước đang nghiêng người dựa vào con xe thể thao của anh, hai tay khoanh lại rồi nhìn về phía cô. Thế là Tô Lạc Lạc phất phất tay với anh, ý bảo anh có thể đi được rồi.
Bấy giờ Long Dạ Tước mới mở cửa ngồi lên xe rồi cua một đường vô cùng đẹp mắt.
Cô hẹn Hạ Thấm ở cửa trung tâm thương mại, hai cô bạn tốt bắt đầu công cuộc đi mua sắm. Tính chất công việc của Hạ Thấm có liên quan đến thời trang nên cô ấy rất hay vào các cửa hàng đồ hiệu để xem, dù không mua nhưng cô ấy thích nghiên cứu và tìm tòi những phong cách thời trang mới ra để tìm kiếm cảm giác.
Ngày trước Tô Lạc Lạc không dám vào những cửa hàng đồ hiệu như thế này vì dường như chỉ vừa mới bước chân vào thôi mà cô đã có cảm giác nhân viên cửa hàng đang nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy vẻ giễu cợt và khinh thường, cảm giác đó khiến cô cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
“Ai da, dạo này cảm giác về thời trang của tớ cứ như đèn đã cạn dầu ấy, bây giờ tớ chẳng thiết kế được cái gì cả, bực chết đi được.” Hạ Thấm vừa uống trà sữa vừa mở miệng oán hận.
“Sao thế? Gần đây cậu căng thẳng, mệt mỏi hay áp lực nhiều quá à?” Tô Lạc Lạc hỏi bằng giọng quan tâm, thấy Hạ Thấm hình như hơi gầy đi nên cô cảm thấy lo lắng.
“Không phải đâu. Nguyên nhân là do bây giờ các khách hàng nữ đều kén chọn kiểu dáng quần áo hơn thôi. Chính điều đó khiến những người thiết kế thời trang như bọn tớ phải vận dụng tất cả tư duy của mình mới có thể thiết kế ra được. Có thể tưởng tượng những gì thì tớ cũng đã tưởng tượng hết rồi, thế nên dạo này tớ mới không nghĩ ra ý tưởng mới mẻ nào khác đấy.”
“Đừng ép bản thân quá nhé, cậu phải thả lỏng mình ra đấy.”
“Thì đó. Thế nên lúc cậu hẹn tớ, tớ cũng chỉ muốn ra ngoài đi dạo rồi mua sắm một chút. Đi, đi xem mấy thương hiệu nổi tiếng trong cửa hàng với tớ một lát đi, để tớ xem xem thành quả của các bậc thầy thiết kế một chút xem sao.”
“Ừ.” Để Hạ Thấm có thể thả lỏng bản thân một chút nên tất nhiên là Tô Lạc Lạc sẽ đồng ý với yêu cầu của cô ấy rồi.
Hai người bước vào một cửa hàng lớn tầm cỡ quốc tế, đứng trước tủ kính, Hạ Thấm khẽ thở dài: “Cậu nhìn trang phục mà người ta thiết kế đi, chỉ là mấy tấm vải thôi mà bán được mấy trăm triệu, mà quần áo tớ thiết kế bán trên mạng chỉ được vài trăm nghìn. Sự chênh lệch này đúng là khiến người ta rầu rĩ quá đi mất.” Hạ Thấm kêu lên rồi thở dài một hơi bằng vẻ không cam lòng.
“Thôi mà, tớ tin sau này chắc chắn cậu cũng sẽ trở thành một nhà thiết kế đỉnh cao.” Tô Lạc Lạc khen ngợi cô ấy.
Hai cô gái đi vào từ cửa chính, nhân viên cửa hàng đứng ở cửa lập tức đi theo hai cô rồi nở nụ cười chào đón một cách miễn cưỡng: “Kính chào quý khách, xin hỏi hai cô đây cần tìm kiểu dáng quần áo như thế nào?”
“Chúng tôi muốn đi lòng vòng xem qua một lát đã.” Hạ Thấm mím môi cười với cô nhân viên một cái rồi sau đó xem xét cẩn thận xung quanh cửa hàng.
Cô nhân viên cửa hàng đi theo phía sau họ rất sát như thể cô ta sợ họ lỡ tay sẽ làm hỏng quần áo không bằng vậy.
Tô Lạc Lạc không có tâm trạng nhìn ngắm quần áo nên cô chỉ nhìn bốn phía xung quanh bằng ánh mắt hờ hững, nhưng Hạ Thấm thì cẩn thận nghiên cứu tìm tòi một chút, cô ấy thấy một mẫu thời trang mới ra nên cầm lên xem thử bằng sự ngưỡng mộ và yêu thích. Sau khi cô ấy đặt nó về chỗ cũ thì ngay lập tức cô nhân viên cửa hàng kia nhìn thấy vài sợi tơ nhỏ ở phía trước vạt áo của bộ trang phục đã bị xổ ra một chút.
“Xin lỗi quý khách nhưng cô đã vô tình làm hỏng quần áo của chúng tôi rồi.” Cô nhân viên cửa hàng gọi Hạ Thấm lại ngay lập tức. Thực ra trong lòng cô ta biết rõ rằng Hạ Thấm không phải là người làm hỏng bộ quần áo đó, nhưng nếu không bán được loại quần áo hơi bị lỗi kiểu này thì giá của nó sẽ bị khấu trừ thẳng vào tiền lương của cô ta. Thế nên tìm một khách hàng làm nạn nhân cũng là một giải pháp tốt cho họ.
Hạ Thấm hơi ngẩn ra, cô ấy quay đầu nhìn về phía mà cô nhân viên đang chỉ rồi lập tức duỗi hai tay ra: “Trên tay tôi không có sợi tơ nào, không phải tôi làm hỏng mà.”
“Sao lại không phải do cô làm hỏng? Lúc trước tôi đã kiểm tra rất kỹ và chiếc áo vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng vừa nãy sau khi cô chạm vào thì tơ bị xổ ra, có thể là do móng tay của cô móc vào chẳng hạn.” Trên mặt cô nhân viên vẫn là vẻ khách sáo, khiêm nhường nhưng cô ta lại đổ hết tội trạng lên đầu của Hạ Thấm.
Tô Lạc Lạc vội vàng đi tới, Hạ Thấm thay đổi sắc mặt rồi nói bằng giọng có vẻ tức giận: “Thực sự thì tôi không hề làm hỏng quần áo của các cô, rõ ràng là nó đã bị hỏng từ trước rồi mà. Cô muốn đổ hết tội trạng lên đầu tôi đúng không?”
Vẻ mặt của cô nhân viên cũng bắt đầu trở nên khó chịu: “Cô này, chẳng phải vừa nãy cô đã chạm vào bộ quần áo này hay sao? Chẳng lẽ cô không biết quần áo ở chỗ chúng tôi có giá vô cùng đắt à? Một bộ cũng đã mấy trăm triệu rồi đấy.”
“Tôi muốn mua quần áo mà cũng không thể lấy ra xem thử được à?” Hạ Thấm vặn lại.
“Cô có chắc là mình mua được không vậy?” Cô nhân viên tỏ thái độ coi thường ra mặt rồi nói bằng giọng nghiêm túc: “Bộ quần áo này là do cô làm hỏng, bất kể như thế nào thì cô cũng phải bồi thường cho chúng tôi.”
Tô Lạc Lạc thấy bạn tốt của mình bị vu oan như vậy thì vô cùng tức giận: “Mắt nào của các cô nhìn thấy chúng tôi không mua nổi? Đừng nói là bộ quần áo này, thậm chí là mười bộ thì chúng tôi vẫn có thể mua được nhé.”
Hạ Thấm đang đứng ở bên cạnh liếc nhìn cô bằng ánh mắt có phần kinh ngạc, sau đó lại thấy cô nhíu mày mà nói: “Chỉ cần chúng tôi thích thì quần áo ở đây chúng tôi đều mua được hết.”
Mấy nhân viên đứng bên cạnh đó tỏ thái độ kiêu ngạo nhìn Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm từ trên xuống dưới vài lượt rồi đánh giá bộ quần áo chỉ vài trăm nghìn mà hai cô đang mặc trên người thì cảm thấy vô cùng nực cười, một trong số những người đó nói bằng giọng giễu cợt: “Loại khách hàng như các cô thì một ngày chúng tôi cũng phải tiếp đón cả chục người, chỉ nhìn chứ không mua, lại còn mặc thử liên tục. Không mua được thì đừng thử, đừng đụng cũng đừng sờ soạng gì cả.”
“Cô nói cái gì đấy? Cô bảo ai không mua được?” Tô Lạc Lạc bước thẳng qua bên đó.
Hạ Thấm cảm thấy hơi căng thẳng nên cô khẽ kéo váy Tô Lạc Lạc lại: “Thôi bỏ đi, chúng ta không chấp nhặt với họ làm gì.”
“Cô này, nếu cô không mua bộ quần áo này thì hai cô đừng mong rời khỏi đây.” Cô nhân viên vừa rồi nói bằng giọng lạnh lùng.
“Bao nhiêu tiền, chúng tôi mua!” Tô Lạc Lạc không muốn bạn thân của mình chịu oan ức.
“Đừng mua, không phải tớ làm hỏng thì sao tớ phải mua?” Hạ Thấm không ngờ cũng có ngày mình phải chịu oan ức như thế này.
“Không mua thì hôm nay các cô đừng mong rời khỏi đây, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.” Cô nhân viên cửa hàng uy hiếp.
Hạ Thấm cực kỳ tức giận: “Tôi không mua là không mua.”
“Không mua được mà còn dám đứng đây dở thói kiêu ngạo, đúng là không biết xấu hổ.” Cô nhân viên mắng.
Chương 213: Dạy dỗ nghiêm khắc
Bầu không khí trong trung tâm mua sắm có vẻ rất căng thẳng và cứng nhắc. Tô Lạc Lạc thấy Hạ Thấm đã giận đến mức đỏ hết mặt mũi lên còn cô nhân viên thì cũng tức giận vì ngày ngày phải chứng kiến cảnh khách chỉ vào nhìn mà không mua nên bây giờ đang trút giận lên người cô và Hạ Thấm đấy hả?
Cô nhân viên thấy phải khó lắm mình mới tìm được hai người dễ bắt nạt nên phải phát tiết một chút mới được.
“Các cô nói chuyện khách sáo một chút nhé, ai nói chúng tôi không mua được?” Tô Lạc Lạc nhìn cô nhân viên đang mắng chửi mình bằng ánh mắt vô cùng tức giận.
“Mua được hay không mua được thì trong lòng các cô tự biết.” Cô nhân viên vẫn cứ kết luận rằng hai cô không thể mua nổi quần áo ở đây.
Hạ Thấm tự thấy xui xẻo, cô ấy không ngờ là Tô Lạc Lạc đi theo mình lại bị chửi mắng như vậy, mặc dù đúng là cô ấy không mua nổi quần áo ở đây nhưng bị mắng như vậy thì cô ấy thấy không vui chút nào.
“Được, vậy thì để tôi báo cảnh sát rồi nhờ họ giải quyết, để họ tới kiểm tra camera giám sát xem rốt cuộc có phải tôi làm hỏng bộ quần áo đó hay không nhé.”
“Xin lỗi quý khách, hai hôm nay camera ở cửa hàng chúng tôi đang trong thời gian bảo dưỡng nên chuyện này chỉ có mấy người chúng tôi nhìn thấy mà thôi.” Nhân viên cửa hàng cười lạnh lùng một tiếng, cắt đứt đường lui của Hạ Thấm.
Hạ Thấm tức giận đến mức hai mắt mở trừng trừng ra: “Các cô…”
Cô nhân viên đi tới xem nhãn hiệu trên bộ quần áo kia rồi nói: “Một trăm hai mươi triệu, các cô muốn trả tiền mặt hay quẹt thẻ?”
Vẻ mặt của cô ta là vẻ mặt ép buộc họ phải mua bộ quần áo đó, Tô Lạc Lạc càng thêm phần tức giận. Dù có nghèo tới mức nào đi chăng nữa thì các cô cũng chưa từng phải chịu oan ức như vậy, hơn nữa không phải là những người này đang khinh thường các cô không có tiền hay sao?
“Gọi ông chủ của các cô đến đây.” Tô Lạc Lạc hừ một tiếng rồi nhìn nhân viên cửa hàng bằng ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
“Gọi ông chủ của chúng tôi đến thì các cô cũng không trốn được đâu, các cô vẫn phải đền tiền như thường thôi.” Cô nhân viên cửa hàng tưởng rằng Tô Lạc Lạc muốn gặp ông chủ để cãi cho ra nhẽ.
Tô Lạc Lạc cười lạnh lùng: “Ai nói tôi tìm ông chủ của các cô để bàn luận về bộ quần áo này? Tôi tìm ông chủ của các cô để bàn về chuyện mua bán cửa hàng và toàn bộ quần áo bên trong. Từ nay về sau tôi sẽ trở thành bà chủ của các cô.”
Cô vừa nói dứt lời thì vẻ mặt của sáu nhân viên cửa hàng đều thay đổi, họ đều nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, một cô gái như cô thì sao có thể mua được cả cửa hàng quần áo này cơ chứ?
Sao chuyện này có thể xảy ra được cơ chứ?
Hạ Thấm mím môi cười, tự nhiên cô ấy quên mất là sau lưng Tô Lạc Lạc còn có một người vô cùng quyền lực. Bây giờ Hạ Thấm chỉ muốn ôm Tô Lạc Lạc rồi hôn cô một cái vì trông cô bây giờ uy nghiêm quá đi mất, những loại mặt người nhưng mắt chó chỉ biết coi thường người khác như mấy cô nhân viên này thì nên bị tiền đánh cho tỉnh ra.
“Cô nói thật hay đùa đấy? Bình thường ông chủ của chúng tôi rất bận, nếu cô chỉ đang khoác lác to mồm ở đây thì tôi nghĩ cô nên ngoan ngoãn bồi thường rồi đi đi, như vậy thì tốt hơn đấy.” Tất nhiên là cô nhân viên không tin những lời Tô Lạc Lạc vừa nói. Một cô gái ăn mặc bình thường như vậy mà lại dám nói sẽ mua được cả cửa hàng quần áo ấy hả?
Tô Lạc Lạc không hề lo lắng một chút nào cả, theo cô thấy nếu kinh doanh cửa hàng quần áo này thì kiếm được cũng kha khá tiền nên cô định tự mình bàn chuyện làm ăn mà không cần thông báo trước cho Long Dạ Tước nữa, chắc anh cũng sẽ không trách cô đâu nhỉ?
Trên mặt Tô Lạc Lạc là vẻ bình tĩnh, cô nói: “Tất nhiên là thật, gọi điện thoại cho ông chủ của các cô đi.”
Ngay lập tức, vẻ mặt của mấy cô nhân viên cửa hàng trở nên vô cùng khó coi, mặc dù cô ăn mặc trông có vẻ bình thường nhưng vẻ tự tin và bình tĩnh giữa hai lông mày cô bây giờ thực sự khiến họ cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Đột nhiên họ có cảm giác cô gái này có thân phận vô cùng cao quý, là người không nên dây vào.
Một cô nhân viên trong số đó cười gượng gạo: “Coi như xong, chúng tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả, còn bộ quần áo này thì chúng tôi sẽ gửi về nhà máy để nhân công ở đó xử lý.”
“Bỏ đi? Coi như xong? Vừa rồi các cô nhục mạ, sỉ vả người khác, liệu lúc ấy các cô có nghĩ được như vậy không? Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Toàn bộ nhân viên cửa hàng các cô mau xin lỗi tôi, nếu không thì hôm nay các cô đừng nghĩ đến chuyện làm ăn buôn bán gì nữa.” Hạ Thấm không muốn bỏ qua cho họ.
Tô Lạc Lạc cũng thấy nhất định họ phải xin lỗi cô và Hạ Thấm mới được: “Đúng thế, xin lỗi chúng tôi đi.”
Mấy cô nhân viên cửa hàng vừa bị phong thái uy nghiêm của Tô Lạc Lạc dọa sợ nên bây giờ không dám lớn lối, kiêu ngạo nữa. Họ không thể làm gì khác hơn là cúi đầu về phía hai cô: “Xin lỗi, vừa rồi là chúng tôi hiểu lầm quý khách. Quý khách đi thong thả, mong lần sau quý khách lại ghé đến cửa hàng của chúng tôi.”
Hạ Thấm hừ nhẹ: “Không tới nữa.”
Nói xong cô ấy kéo Tô Lạc Lạc ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì Hạ Thấm bèn thở phào một hơi rồi giơ ngón tay cái với Tô Lạc Lạc: “Vừa nãy cậu lợi hại lắm đó, nhìn mấy cô nhân viên đó bị cậu dọa sợ kìa.”
Tô Lạc Lạc mím môi cười: “Vừa nãy tớ tức gần chết, nói thật với cậu, nếu ông chủ của họ đến đây thật thì tớ sẽ bàn chuyện mua bán cửa hàng này với ông ta luôn, sau khi tiếp quản thì tớ sẽ sa thải hết tất cả bọn họ.”
Hạ Thấm cười rộ lên: “Cậu không biết đâu, vừa nãy trông cậu uy nghiêm lắm đấy, đến tớ nhìn mà cũng đần cả mặt ra cơ mà, đẹp trai chết đi được. Ai không biết còn tưởng cậu là con gái nhà tài phiệt nào đó đấy.”
Tô Lạc Lạc biết chính người đàn ông đó đã cho cô sự tự tin này, nếu không gặp anh thì khi những chuyện như thế này xảy ra, cô cũng không dám nói chuyện lớn lối như vậy.
Hạ Thấm kéo cô đi: “Đi, để tớ mời cậu ăn một bữa cho ra trò nhé. Bọn mình đi ăn buffet hải sản đi.”
“Để tớ mời.” Tô Lạc Lạc giành phần.
“Tớ vẫn mời cậu ăn một bữa được mà, đừng coi thường tớ thế chứ.”
“Vậy thì được.” Tô Lạc Lạc cũng không khách sáo nữa.
Hai người đi vào nhà hàng, sau khi cùng nhau ăn một bữa no nê thì lại tiếp tục đi dạo. Tô Lạc Lạc định mua cho bọn trẻ mấy bộ quần áo và kẹp tóc cho con gái, vì có mục tiêu để mua sắm nên hai cô đi thẳng tới cửa hàng bày bán những thứ đó.
Hai người đi loanh quanh mua đồ mà cũng tới tận ba giờ chiều, đột nhiên trên mặt Hạ Thấm tràn ngập vẻ ngạc nhiên, cô ấy nhìn một cửa hàng đang được sửa sang lại trông cực kỳ sang trọng: “Đây là nhãn hiệu mà tớ thích nhất đấy.”
“Vậy bọn mình vào xem một chút đi.” Tô Lạc Lạc biết gần đây Hạ Thấm không có cảm giác để thiết kế nên nếu dẫn cô ấy tới những cửa hàng như thế này thì chắc sẽ có ích lắm.
“Thôi chúng mình đừng vào, tớ thích quần áo ở chỗ này thật đấy nhưng tớ không chịu nổi ánh mắt của mấy cô nhân viên cửa hàng đâu.”
“Được rồi mà, bọn mình vào trong chọn mấy bộ quần áo, vậy là được rồi đúng không?” Tô Lạc Lạc cười rồi kéo tay Hạ Thấm: “Không ai dám coi thường chúng ta cả.”
“Cậu nói thật à?”
“Thật chứ. Long Dạ Tước chê gu thẩm mỹ của tớ kém, ăn mặc xấu xí nên hôm nay anh ấy đã đưa cho tớ một tấm thẻ, lại còn bảo tớ cứ quẹt thẻ thoải mái nữa chứ. Vậy thì để tớ quẹt cho anh ấy xem.”
“Ui, ghen tỵ với con nhỏ chết bầm nhà cậu thật đấy.” Hạ Thấm cười cười rồi đi theo cô vào trong.
Nhân viên cửa hàng chạy ra đón ngay tức khắc. Khi trông thấy mặt của Tô Lạc Lạc thì cô ta nói bằng giọng vui vẻ: “Chào mừng cô Thiện, hôm nay cô rảnh rỗi ghé đến cửa hàng chúng tôi hả?”
Ngay lập tức vẻ mặt của Tô Lạc Lạc trở nên cứng nhắc tầm vài giây, cô Thiện ý là nói Thiện Oánh hả? Cô vội vàng nhìn cô nhân viên cửa hàng bằng ánh mắt chăm chú: “Xin lỗi, cô nhận nhầm người rồi.”
Bấy giờ cô nhân viên mới quan sát Tô Lạc Lạc một cách cẩn thận rồi vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi quý khách, đúng là tôi nhận nhầm rồi.”
Tô Lạc Lạc mím môi cười: “Không sao.” Xem ra, bộ dạng của cô và Thiện Oánh đúng là rất giống nhau đấy nhỉ?
Hạ Thấm nhìn Tô Lạc Lạc bằng ánh mắt tò mò nhưng cô ấy không hỏi nhiều mà đi xem quần áo.
Tô Lạc Lạc cũng giúp cô ấy chọn vài bộ, gu thẩm mỹ của Hạ Thấm đúng là tốt hơn gu thẩm mỹ của cô rất nhiều, thế nên cô muốn Hạ Thấm chọn cho cô vài bộ, cô ấy cũng vui vẻ đồng ý. Tô Lạc Lạc thấy Hạ Thấm đang nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trên người ma-nơ-canh rồi thở dài: “Đẹp thật đấy.”
Tô Lạc Lạc nhìn thoáng qua một cái rồi thầm quyết định trong lòng. Nếu Long Dạ Tước đã bảo cô cứ quẹt thẻ thoải mái thì tất nhiên là cô cũng sẽ không khách sáo nữa.
Chương 214: Bào thai song sinh nhà họ Thiện
Tô Lạc Lạc đang ở tầng một mà trên tầng hai lại càng có nhiều quần áo phù hợp với người trưởng thành hơn. Một cô nhân viên thấy Tô Lạc Lạc đang chọn quần áo trong sảnh thì run rẩy mấy giây, sau đó cô ta cầm một chiếc váy vô cùng nóng bỏng trên tay rồi đi thẳng vào phòng thử đồ dành cho khách VIP.
Trong phòng thử quần áo bấy giờ có hai người phụ nữ giàu có đã ngoài năm mươi tuổi nhưng cả hai người đều chăm sóc da dẻ rất tốt nên nhìn qua ai cũng tưởng họ chỉ mới ba mươi lăm, mươi mươi sáu tuổi, vừa trẻ đẹp lại vừa giàu có.
Cô nhân viên cầm quần áo đi vào rồi mỉm cười nói với người phụ nữ sang trọng đang ngồi ở bên cạnh: “Bà Thiện, cô Thiện cũng đang chọn quần áo ở dưới tầng, bà có muốn tôi mời cô ấy lên đây giúp bà chọn quần áo không ạ?”
“Gì cơ? Con gái tôi đang ở tầng dưới? Sao có thể cơ chứ? Sáng sớm hôm nay con bé vừa mới bay ra nước ngoài rồi.” Bà Thiện hơi hoảng sợ.
“Nhưng đúng là tôi đã tận mắt nhìn thấy cô Thiện nhà mình mà. Cô ấy còn dẫn theo một người bạn cùng tới đây nữa.” Cô nhân viên nói bằng giọng cực kỳ kiên định.
Bà Thiện giật mình kinh sợ mất mấy giây: “Thật sao? Con bé đang ở dưới tầng?”
“Đúng vậy, cô ấy đang ở dưới tầng.”
Bà Thiện bèn nói với bạn: “Tôi xuống tầng nhìn qua một chút xem có phải con nhóc này vừa đi đã trốn về rồi hay không.”
“Ừ, bà đi đi.” Người phụ nữ sang trọng đang thử quần áo đáp lời.
Bà Thiện đẩy cửa đi ra ngoài, bà ấy nhìn qua thì thấy dưới tầng vắng tanh, không có một cô gái nào cả, chắc là đi thay đồ rồi. Bà Thiện bước từng bước xuống tầng rồi nhìn khắp bốn phía xung quanh một chút, đúng lúc đó Tô Lạc Lạc cũng vừa thử xong một chiếc váy nên đi ra ngoài. Chiếc váy ren màu đen khiến cô trông vừa có vẻ gợi cảm mà lại vừa có phần thuần khiết. Tô Lạc Lạc vừa ra ngoài thì đụng mặt một người phụ nữ sang trọng đang đi tới, mà người phụ nữ sang trọng đó cứ nhìn chằm chằm vào cô rồi lập tức lên tiếng: “Tiểu Oánh, sao con đã trở về rồi hả?”
Tô Lạc Lạc ngây người mấy giây rồi lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía người phụ nữ sang trọng vừa lên tiếng, mà bấy giờ bà Thiện cũng đã nhận ra đây không phải là con gái mình. Bà ấy kinh ngạc che miệng lại, đôi mắt của cô gái đối diện to tròn và long lanh y hệt như đôi mắt của Thiện Oánh, bà ấy không tin vào mắt mình nữa.
“Bà đang nói chuyện với tôi ư? Có phải bà nhận nhầm người rồi không?” Tô Lạc Lạc mỉm cười rồi hỏi.
Trong lòng bà Thiện thầm cảm thấy vô cùng khiếp sợ, bà cẩn thận nhìn Tô Lạc Lạc từ trên xuống dưới vài lượt. Là mẹ của Thiện Oánh mà bà còn nhận nhầm một người khác thành con gái mình, rốt cuộc đây là chuyện quái quỷ gì vậy?
Nhưng bà ấy nhận nhầm cũng phải thôi, vì cô gái đang đứng trước mặt bà ấy có chiều cao, ngoại hình và thậm chí cả giọng nói đều giống hệt con gái bà ấy.
Đột nhiên vành mắt bà Thiện hơi ươn ướt, nếu năm đó đứa trẻ kia vẫn còn sống thì bà ấy đâu chỉ có một đứa con gái mà đã có một cặp song sinh rồi.
Tô Lạc Lạc thấy người phụ nữ xinh đẹp này cứ nhìn mình chằm chằm thì cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Bà nhận nhầm người thật rồi đó ạ.”
“Cô gái, năm nay cô bao nhiêu tuổi?” Tất nhiên bà Thiện biết mình đã nhận nhầm người rồi nhưng đột nhiên bà lại cảm thấy vô cùng tò mò về cô gái này.
Tô Lạc Lạc thấy bà ấy không có ác ý nên cũng trả lời thật: “Tôi năm nay hai mươi bốn.”
Càng nhìn kỹ Tô Lạc Lạc thì bà Thiện càng cảm thấy kinh ngạc, quá giống, thực sự quá giống, giống như đúc từ một khuôn ra. Hơn nữa năm nay cô gái này và con gái bà ấy cũng đều hai mươi tư tuổi.
“Cô tên gì?” Bà Thiện buột miệng.
“Tôi họ Tô, tên là Tô Lạc Lạc.” Cô trả lời, đột nhiên cô có cảm giác cực kỳ gần gũi với người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt mình, đó là cảm giác mà cô không lý giải được.
“Tô Lạc Lạc à?” Bà Thiện lẩm bẩm để ghi nhớ cái tên này bằng vẻ mất mát.
Đúng lúc đó, Hạ Thấm vừa chọn được một bộ quần áo phù hợp với cô nên đi tới: “Lạc Lạc, cậu mau thử cái này đi, chắc chắn hợp với cậu lắm đó.”
“Ừ.” Tô Lạc Lạc mỉm cười rồi trả lời, sau đó cô quay đầu lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình, mỉm cười lễ phép một cái rồi mới cùng Hạ Thấm đi vào phòng thử quần áo.
Bà Thiện nhìn theo bóng dáng cô mãi rồi cứ đứng thất thần tại chỗ. Một số chuyện cũ đau lòng năm xưa lại bị cô gái này gợi lại.
Bà ấy đã từng mang thai một cặp song sinh, nhưng đứa con gái sinh ra đầu tiên thì may mắn sống sót còn cô con gái sinh sau vì không hô hấp được nên đã bị người ta ôm đi mất.
Bà Thiện vẫn còn nhớ rõ khi đó bà ấy đã khóc đến khản cả giọng, mấy bác sĩ đứng đó khuyên bà ấy sau này vẫn có thể sinh thêm một đứa nữa. Bà ấy còn tận mắt nhìn thấy bác sĩ gói ghém đứa bé chỉ còn thở thoi thóp rồi ôm nó đi mất.
Giây phút đó trái tim bà ấy tưởng chừng như bị xé nát, mà đến hôm nay, sau hai mươi bốn năm, cuối cùng vết thương rạch sâu trong lòng bà cũng đã lành lại, nhìn thấy đứa con gái duy nhất của mình trưởng thành một cách khỏe mạnh và học hành thành đạt thì bà ấy cũng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.
Thế nhưng cô gái vừa mới xuất hiện kia khiến bà ấy nhớ tới đứa bé mà năm đó bà đã mất đi, họ giống nhau tới mức bà Thiện còn lầm tưởng cô gái đó là chị em song sinh với con gái bà ấy.
Nếu bà ấy không mất đi cô con gái đó thì bây giờ, bên cạnh bà ấy đã có hai cô con gái xinh đẹp như hoa như ngọc rồi.
Bà Thiện vẫn nhớ năm đó bà bị xuất huyết nên bác sĩ đã khuyên bà ấy phải mổ đẻ ngay lập tức. Thậm chí bà ấy còn chưa kịp nhìn đứa bé bị người ta ôm đi lấy một cái nên đáy lòng bà ấy luôn cảm thấy vô cùng áy náy và đau lòng.
Đột nhiên bà Thiênh muốn nhìn cô gái vừa rồi nhiều hơn một chút, vậy là bà ngồi chờ ở cái ghế sô pha bên cạnh. Sau khi Tô Lạc Lạc đã thử xong hết những bộ quần áo muốn mua thì cô đi ra ngoài. Trông thấy cô, bà Thiện đứng lên ngay lập tức, sau khi cẩn thận quan sát Tô Lạc Lạc thêm lần nữa, bà ấy mới giấu đi dáng vẻ như đang chờ đợi cô rồi hỏi: “Cô Tô, cô là người ở đâu? Ba mẹ cô vẫn còn khỏe mạnh chứ?”
“Tôi là người ở thành phố này, ba mẹ tôi… đều mất cả rồi.” Tô Lạc Lạc trả lời một cách lễ phép.
“Cô và con gái tôi cực kỳ giống nhau đấy, vừa rồi tôi còn nhận nhầm cơ mà.” Bà Thiênh nói bằng giọng sợ hãi.
Mà cô nhân viên đang đứng bên cạnh cũng lập tức góp lời: “Đúng thế, vừa rồi tôi cũng nhận nhầm, tôi còn tưởng quý khách đây là cô Thiện cơ đấy.”
Ngay lập tức Tô Lạc Lạc nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt mình bằng vẻ kinh ngạc: “Bà là bà Thiện hả?” Bà ấy chính là mẹ của Thiện Oánh à?
“Cô biết tôi hả?” Bà Thiện kinh ngạc.
Tô Lạc Lạc nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình bằng vẻ khiếp sợ, cô rất muốn biết xem cô và Thiện Oánh có quan hệ máu mủ gì đó không. Mà người phụ nữ đang đứng trước mặt cô lại chính là người đã sinh ra Thiện Oánh nên chắc bà ấy là người biết rõ nhất rằng bà ấy đã sinh bao nhiêu đứa con đấy nhỉ? Tô Lạc Lạc cũng muốn dò hỏi một chút nên cô cười cười: “Tôi mới gặp con gái bà cách đây mấy ngày. Có nhiều người nói tôi rất giống cô ấy nên nhiều khi họ cũng nhận nhầm.”
“Đúng thế, đúng là cô và con gái tôi trông rất giống nhau.” Bà Thiện chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô, bà ấy có cảm giác làn da của cô gái này còn trắng trẻo, mịn màng hơn làn da của con gái bà.
“Ngoại trừ Thiện Oánh thì bà còn có cô con gái nào khác nữa không?” Tô Lạc Lạc cẩn thận hỏi.
Cứ đụng đến vấn đề này là bà Thiênh lại thở dài một hơi: “Tôi từng sinh được hai đứa con gái nhưng một đứa còn sống còn một đứa thì mất rồi. Đứa bé đã mất chính là em gái song sinh của cô con gái còn sống nhà tôi.”
Tô Lạc Lạc trợn trừng hai mắt: “Bà… Bà từng sinh một cặp song sinh ư?”
“Đúng thế, là một cặp song sinh, chỉ tiếc đứa con gái sinh sau của tôi không hô hấp được nên chỉ còn một đứa sống sót mà thôi.” Bà Thiện thở dài trong sự đau đớn.
Chương 215: Lời giải đáp về thân thế
Đầu Tô Lạc Lạc như bị ai đó đánh một cái, hóa ra Thiện Oánh thực sự có một cô em gái song sinh và vẻ buồn bã trên khuôn mặt của bà Thiện cho thấy đứa trẻ kia đã qua đời.
“Đứa con đã mất đáng thương của tôi, nếu năm đó nó còn sống thì chắc bây giờ con bé cũng trạc tuổi cô. Nhìn thấy cô khiến tôi nhớ đến dáng vẻ của đứa con gái đã mất.” Trong hốc mắt bà Thiện đã ẩn hiện vài giọt nước mắt.
Tô Lạc Lạc không hiểu sao đột nhiên cô lại cảm thấy đau lòng khi nhìn bà ấy như vậy, cô an ủi: “Ít nhất thì bà vẫn còn một cô con gái ở bên bầu bạn mà, đừng quá đau lòng.”
“Cô Tô, chúng ta trao đổi số điện thoại được không? Đợi hôm nào đó có thời gian thì hẹn nhau ra ngoài ăn bữa cơm, tâm sự hàn huyên một chút được không?” Bà Thiện không hiểu tại sao mà bản thân lại cứ muốn tìm cách làm quen với cô gái này như vậy.
Đột nhiên Tô Lạc Lạc cũng có ý định như thế, cô gật đầu một cái rồi đọc số điện thoại của mình cho bà Thiện. Sau khi lưu số điện thoại của cô, bà Thiện cẩn thận nhìn cô một lần rồi mới xoay người rời đi.
Tô Lạc Lạc tính tiền xong thì cùng Hạ Thấm đi ra ngoài, Hạ Thấm thấy hơi kỳ lạ nên hỏi: “Vừa nãy tớ thấy cậu đối xử với người phụ nữ đó rất tốt, tớ thấy hai người còn có phần giống nhau nữa đấy.”
“Thật hả? Trông tớ với bà ấy giống nhau thật sao?” Tô Lạc Lạc mím môi cười, cô và Thiện Oánh có ngoại hình giống nhau, mà bà Thiện lại là mẹ của Thiện Oánh nên trông cô giống bà ấy thì có gì kỳ lạ đâu.
“Lạc Lạc, cậu với cái cô Thiện gì đó thật sự trông giống nhau lắm hả?”
“Ừ, những người đã gặp tớ và cô ấy đều nói như thế, họ còn nói trông tớ với cô ấy cứ như chị em sinh đôi vậy đó.” Tô Lạc Lạc gật đầu một cái.
Hạ Thấm chưa gặp Thiện Oánh nhưng bấy giờ trong đầu cô ấy lại nảy ra một suy nghĩ: “Cậu không phải con ruột của mẹ cậu đúng không? Cậu được nhặt nuôi nên có khi nào cậu là đứa con còn lại bị thất lạc của bà Thiện không vậy?”
“Nhưng bà ấy nói năm đó ngay từ lúc sinh ra đứa trẻ kia đã không thở được mà.” Tô Lạc Lạc hỏi bằng giọng kinh ngạc.
“Nhỡ đâu đứa trẻ đó chính là cậu, mà năm đó cậu không hề chết mà vẫn còn thở thì sao?” Hạ Thấm nhìn cô rồi suy đoán.
“Chuyện này… có thể không?”
Hạ Thấm trả lời ngay tức khắc: “Lạc Lạc, bây giờ y học phát triển lắm rồi, nếu muốn biết cậu có phải đứa trẻ năm đó của nhà họ Thiện hay không thì cũng đơn giản thôi. Đợi hôm nào đó cậu và người phụ nữ đó đến bệnh viện xét nghiệm DNA thử xem, đến lúc đấy không phải mọi chuyện đều rõ ràng rồi hả?”
Tô Lạc Lạc ngẩn người mất mấy giây, đúng thế, cô việc gì phải xoắn xuýt lên như vậy. Nếu cô đúng là đứa trẻ bị thất lạc năm đó của nhà họ Thiện thì chỉ cần đi xét nghiệm DNA là biết mà. Thế nhưng bây giờ đột nhiên cô lại không đủ dũng cảm để làm chuyện đó.
“Cậu chờ chút nhé, tớ nghĩ chắc người phụ nữ đó vẫn còn ở trong cửa hàng, tớ muốn hỏi bà ấy vài chuyện.” Nói xong, Hạ Thấm chạy về phía cửa hàng quần áo ngay lập tức.
Tô Lạc Lạc nhìn theo cô ấy bằng ánh mắt kinh ngạc, không biết bây giờ Hạ Thấm muốn chạy tới đó để hỏi cái gì nữa. Tô Lạc Lạc xách túi quần áo đứng tại chỗ đợi một lát, cuối cùng cũng thấy Hạ Thấm chạy ra.
Hạ Thấm thở hổn hển một lát rồi sau đó giơ một sợi tóc xoăn trong tay lên: “Đây là thứ tớ lấy được này, bây giờ cậu có thể đi làm xét nghiệm được rồi.”
“Chẳng nhẽ bà ấy không hỏi cậu muốn lấy tóc của bà ấy để làm gì hả?”
“Tớ nói là… là cậu muốn lấy. Thế là bà ấy nhổ tóc của mình ra cho tớ luôn mà không chút do dự. Lạc Lạc, đến bệnh viện nhanh đi. Tớ đi cùng cậu, chỉ cần xét nghiệm xong thì mọi chuyện sẽ rõ ràng hết.” Hạ Thấm kéo tay cô.
Sau khi suy nghĩ một lát Tô Lạc Lạc mới gật đầu: “Được rồi. Vậy chúng mình tới bệnh viện đi. Nhưng tớ tự thấy không có khả năng lắm đâu.”
“Cậu phải tin tưởng vào y học chứ.” Hạ Thấm nắm tay Tô Lạc Lạc, đúng lúc đó cô đưa cho Hạ Thấm một cái túi: “Của cậu này.”
Vừa nãy lúc tính tiền, cô đã cố ý yêu cầu nhân viên cửa hàng tách rồi gói riêng ra một túi khác, trong đó là cái váy mà Hạ Thấm luôn nhìn chằm chằm không rời mắt. Hạ Thấm mở túi ra nhìn rồi kinh ngạc ngay tức khắc: “Lạc Lạc, cậu mua cho tớ hả? Trời ơi, cái váy này đắt lắm đó, sao cậu lại mua cho tớ làm gì?”
“Thôi được rồi, dù sao hôm nay tớ cũng có đặc quyền được quẹt thẻ mà, cứ để tớ mua cho cậu đi.” Tô Lạc Lạc mỉm cười rồi kéo tay Hạ Thấm: “Vừa nãy cậu cũng giúp tớ rồi còn gì?”
Hạ Thấm ôm cô: “Tớ yêu cậu chết mất thôi.”
Tô Lạc Lạc ngồi trên xe của Hạ Thấm rồi đi thẳng tới bệnh viện, cô nắm chặt sợi tóc của bà Đan trong tay nhưng trong lòng cô cũng tự thấy buồn cười, sao cô có thể là đứa trẻ mà năm đó bà Thiện bị thất lạc được cơ chứ?
Đứa trẻ đó phải yếu ớt tới cỡ nào đây? Nếu vừa mới sinh ra mà bác sĩ đã thông báo rằng đứa bé đã chết thì chắc chắn sau đó nó sẽ không thể sống lại được, thế nên cô cũng tin rằng con của bà Thiện thực sự đã mất rồi.
Vừa vào đến bệnh viện mà Tô Lạc Lạc đã muốn quay về, không định làm xét nghiệm nữa. Hạ Thấm phải lôi rồi kéo cô suốt cả đường đi, sau khi lên lầu Tô Lạc Lạc mới bắt đầu nhen nhóm suy nghĩ: hay là cứ thử một lần xem sao. Sau khi trả tiền, cô nhờ bác sĩ giám định huyết thống giúp mình.
Cô tự nhổ một sợi tóc của mình ra rồi đưa cho bác sĩ. Lúc ngồi chờ ở bên ngoài, đột nhiên suy nghĩ của Tô Lạc Lạc trở nên hơi loạn bậy. Mặc dù cô vốn biết chắc chắn kết quả sẽ khiến cô rất thất vọng nhưng ở trong sự thất vọng ấy, cô lại nhen nhóm một sự chờ mong.
Hạ Thấm ngồi bên cạnh cô cũng đang cảm thấy tò mò. Bấy giờ cô ấy mới nhận ra chuyện mình vừa làm thiểu năng biết bao, thế nên cô ấy nhìn Tô Lạc Lạc rồi an ủi một câu: “Cứ bình tĩnh đối mặt với tất cả mọi thứ, không cần lo lắng.”
Đột nhiên vị bác sĩ làm xét nghiệm cho cô mở cửa đi ra ngoài rồi gọi tên cô: “Tô Lạc Lạc.”
“Tôi ở đây.” Tô Lạc Lạc vội vàng đứng lên.
“Đây là bản báo cáo kết quả xét nghiệm của cô.” Bác sĩ không đọc kết luận trên tờ giấy mà đưa thẳng cho hai cô.
Hạ Thấm vội vàng nhận lấy rồi đưa cho Tô Lạc Lạc, tim cô đập vô cùng kịch liệt. Cô cúi đầu nhìn vào phần kết luận đã được bác sĩ xác minh, đột nhiên một hàng chữ hiện lên.
Sau khi trải qua giám định thì cô và bà Thiện có quan hệ huyết thống, là mẹ con ruột.
Dòng chữ này khiến đầu óc Tô Lạc Lạc trở nên choáng váng, hai mắt cô trợn trừng lên còn toàn thân thì khẽ run rẩy.
“Thật sự… là thật, hai người thật sự có quan hệ huyết thống này… Trời ơi, Lạc Lạc, cậu là đứa trẻ bị thất lạc của nhà họ Thiện thật này…” Hạ Thấm đứng ở bên cạnh hét lên bằng giọng phấn khích.
Nước mắt Tô Lạc Lạc rơi xuống mặt đất, từng giọt từng giọt một. Cô lấy tay che miệng lại nhưng không kiềm chế được hàng nước mắt lăn dài, còn cổ họng thì cũng dâng lên từng đợt nghẹn ngào.
Sao chuyện này có thể là sự thật được? Sao cô có thể là đứa trẻ đã mất của bà Thiện được cơ chứ?
Nhưng nếu không phải thì tại sao kết quả xét nghiệm lại ghi rằng hai người có quan hệ huyết thống?
Hạ Thấm đứng bên cạnh cô cũng cảm thấy vô cùng nghẹn ngào, cô ấy ôm lấy Tô Lạc Lạc: “Lạc Lạc, tớ mừng thay cho cậu nhiều lắm.”
Vành mắt Tô Lạc Lạc đã nhòe đi từ lâu, cô cũng xoay người ôm lấy Hạ Thấm. Sau mấy phút cô mới khôi phục tinh thần rồi nói bằng giọng thút thít: “Tớ nên làm gì bây giờ? Tớ có thể nhận lại họ không?”
“Tất nhiên là có thể rồi. Lạc Lạc, cậu là con của họ, sao cậu lại không thể nhận lại họ được cơ chứ?” Hạ Thấm đỡ lấy cô.
Tô Lạc Lạc nhớ đến Thiện Oánh, trong đầu cô hiện ra ánh mắt kiêu ngạo và không mấy thân thiện của cô ta. Cô ta sẽ chào đón cô trở về nhà họ Thiện ư?
Cô cũng không rõ nữa, nhưng cô biết chuyện Thiênh Oánh không thích cô là thật. Cứ coi như hai người đúng là chị em ruột đi chăng nữa nhưng sau khi xa cách hai mươi bốn năm thì chắc cũng chẳng còn tình cảm gì nữa rồi.