Người bị hại luôn tới tìm tôi - Chương 113-114
Đọc truyện Người bị hại luôn tới tìm tôi Chương 113-114 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi – Chương 113-114 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 113:
Lâm Phạm chạy tới cửa, cô lại hô một tiếng: “Tần Phong!” Ngọn đèn lóe sáng lên rồi lại im lặng lặng yên, Lâm Phạm lại hô một tiếng: “Tần Phong!”
Cô thấy sợ hãi, đi về, đoản kiếm trong tay cũng xuất hiện. Đôi mắt Lâm Phạm dần dần chìm xuống. Cô đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lần trước chính là lúc ông Trần đánh nhau với Âu Dương Ngọc.
Cô cầm điện thoại gọi điện thoại cho Tần Phong, điện thoại là không có mạng. Lâm Phạm cắn răng, trong kết giới và thời gian bên ngoài cùng trôi qua một lượt, nuốt nước bọt, Lâm Phạm nắm thật chặt đoản kiếm, lên giọng: “Xuất hiện đi.”
“Cô Lâm.”
Lâm Phạm nhanh chóng quay đầu lại, ông Trần từ bên ngoài đi tới, Lâm Phạm lập tức đề cao cảnh giác. Ông ấy ngẩng đầu, trên mặt đang mỉm cười, ánh mắt vẫn nhu hòa như cũ: “Đã lâu không gặp.”
Lâm Phạm nghiến răng, cũng cười ra tiếng: “Ông Trần, đã lâu không gặp.” Cô chỉ xung quanh: “Ông thế này là có ý gì?”
Ông Trần đã bước tới, mỉm cười: “Tôi mượn cô một thứ.”
Lâm Phạm lui về sau: “Mượn cái gì?”
“Mạng.”
Lâm Phạm cầm đoản kiếm đâm tới: “Xin lỗi nhé, thứ này tôi không tặng.”
Ông Trần rút kiếm dài ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lóe lên, sau một cái nháy mắt liền rơi xuống đầu Lâm Phạm, Lâm Phạm nhanh chóng cản, cánh tay bị lực chấn làm cho run lên, lui về sau hai bước, lập tức hộc máu. Kiếm ông Trần sắp đâm tới, Phạm vội vàng hô to: “Tôi còn có một việc không rõ! Tôi đánh không lại ông, ông có thế để cho tôi nói hết được không?”
Ông Trần nắm kiếm dài, nhìn thẳng tắp vào cô: “Nói.”
“Ông có bị mù không?”
“Trước kia, bây giờ thì không.”
Đầy trong đầu Lâm Phạm đều là “cái lão già này là đồ lừa đảo, vo cùng lừa dối, khốn kiếp….”
“Ông bao nhiêu tuổi?”
Ông Trần nhíu mày, sắc mặt không vui: “Còn vấn đề gì nữa không?”
Lâm Phạm hoạt động cổ tay: “Chu Tĩnh đã chết chưa?”
“Đợi cô tới đó rồi thì tự khắc sẽ hiểu thôi.” Ông ấy rút kiếm muốn ra tay, Lâm Phạm nhanh chóng lui về sau: “Đợi một chút, tôi còn có chuyện.”
“Nói.”
“Ông khoét tim người ta làm gì?”
“Ăn.” Ánh mắt của ông ấy chìm xuống: “Cô không thể hỏi vấn đề gì nữa, ngoan ngoãn đi theo tôi thì tôi sẽ cho cô chết thoải mái một chút. Không nghe lời thì sẽ phải chịu khổ.” Câu nói cuối cùng của ông ấy thậm chí còn có chút dịu dàng, mang theo mùi vị cưng chiều.
“Cái chuyện chết này, đau đớn hay thoải mái đều như nhau.”
Chuyện đã tới nước này, cô chẳng còn đường lui nữa, cô ngóc đầu lên.”Tôi tôn trọng ông vì ông là tiên sinh, không nghĩ tới ông sẽ làm ra chuyện này. Nghịch Thiên Cải Mệnh, ông cũng không thể chết già, đạo lý này ông không biết sao?”
Trần Hướng Hoa không nói nhảm nữa, bay thẳng đến Lâm Phạm và tấn công. Lâm Phạm có chút bản lĩnh, nhưng cũng là chỉ là một chút, không giỏi giang gì cho cam. Cô cầm đoản kiếm ở đâu, đến nay Trần Hướng Hoa vẫn không biết, nhưng mà cũng không còn quan trọng nữa rồi, ông ấy lấy đi tim Lâm Phạm trước, còn chuyện đoản kiếm từ từ nghiên cứu.
Cơ thể Lâm Phạm ngửa ra sau tránh đi kiếm dài, đoản kiếm thuận theo thân kiếm lướt qua. Xoạt một tiếng, cổ tay cô lật đoản kiếm liền rạch cổ tay Trần Hướng Hoa. Dáng người Lâm Phạm nhỏ nhắn, thuận thế xuyên qua từ dưới nách Trần Hướng Hoa, giống như con rắn ở sau lưng ông ấy, đoản kiếm đâm thẳng vào lưng của ông ấy.
Trần Hướng Hoa không kịp xử lý, trên lưng tê rần, ông ấy nhanh chóng tránh ra. Viên châu màu máu đã bay ra. Ngọn đèn trên đỉnh đầu lập loè, Lâm Phạm thè lưỡi ra liếm qua khóe miệng, nắm đoản kiếm nhìn ông ấy, ánh mắt tà ác, đoản kiếm nhanh chóng hút máu.
“Mày là ai?”
“Ông có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp này, ông không nhìn ra tôi là ai sao?” Giọng nói Lâm Phạm hơi nâng lên, mang theo cảm giác quỷ quái: “Lão già kia, ông thật sự không sợ bị trời phạt.”
“Âu Dương Ngọc?”
Kiếm dài của Trần Hướng Hoa áp sát đến, Âu Dương Ngọc mượn thân thể Lâm Phạm, tốc độ vô cùng nhanh. Thân thể này là anh ta tự mình nuôi lớn, là vật chứa tốt nhất. Khối ngọc hồi trước kia trấn hồn, không có thứ gì dám vào thân thể của cô. Về sau lại có Tần Phong, nên không có tai hoạ nào dám tới gần, thân thể này thật ra là nơi sống nhờ thích hợp nhất.
Ánh kiếm, bóng kiếm lóe lên, qua mấy hiệp, đoản kiếm của Âu Dương Ngọc rạch bả vai ông Trần, ngọn đèn trên đỉnh đầu nhập nhòe. Kết giới không chịu được nữa rồi, Trần Hướng Hoa rút ra lá bùa đánh tới Âu Dương Ngọc, Âu Dương Ngọc kêu thảm một tiếng ngã văng ra ngoài, đoản kiếm đụng vào mặt đất phát ra tiếng vang.
Trần Hướng Hoa tiến lên cướp đi thân thể của Lâm Phạm, lại hất ra một lá bùa, kết giới hoàn toàn tan vỡ, Âu Dương Ngọc lại bị đánh bay ra ngoài, đâm vào trên tường. Âu Dương Ngọc giãy giụa đứng lên muốn nhặt đoản kiếm trên mặt đất, nhưng còn chưa chạm vào thì đoản kiếm đã biến mất, anh ta phun ra một búng máu ngẩng đầu nhìn ông Trần mang theo Lâm Phạm chạy ra khỏi cục cảnh sát.
Kết giới bị tan vỡ, vô số âm thanh đồng thời vang lên, Âu Dương Ngọc lau máu bên miệng một cái. Sau nửa ngày, nghiến răng mắng ra một câu thô tục, vừa muốn đuổi theo thì chợt nghe thấy âm thanh súng mở khóa an toàn. Anh ta quay đầu lại nhìn thấy ba cái họng súng đang cùng nhắm ngay mình, Âu Dương Ngọc phun ra một búng máu: “Gọi Tần Phong, Lâm Phạm bị mang đi.”
Âu Dương Ngọc vịn bức tường muốn đứng lên, thân thể lảo đảo muốn ngã sấp xuống, tay của anh ta in trên tường một vết máu, đột nhiên quát: “Nhanh đi! Lâm Phạm sẽ chết đấy!”
Vốn dĩ anh ta có thể chống lại lão già đó, nhưng đáng tiếc là anh ta tiến vào thế giới Thứ Tư một chuyến. Khẩu trang rớt xuống, trên mặt Âu Dương Ngọc có từng mảng từng mảng vết sẹo lớn và dữ tợn, da của anh ta đã lão hóa, mỗi một ngày trôi qua anh ta đều có thể nhìn thấy dấu vết già yếu của mình.
Không đợi người đi gọi Tần Phong thì anh đã đi nhanh ra: “Thấy Lâm Phạm…” Lời còn chưa dứt thì đã nhìn thấy Âu Dương Ngọc đang dựa vào tường, anh nhíu mày, nói: “Anh đã mang Lâm Phạm đi rồi sao?”
Anh năm chặt cổ áo Âu Dương Ngọc: “Lâm Phạm đâu?”
Âu Dương Ngọc hất càm lên, đôi mắt trào phúng: “Tôi như vậy mà còn có thể mang Lâm Phạm đi? Là lão già kia.”
Đầu Tần Phong “oanh” một tiếng, nổ tung, trong nháy mắt anh nghe được vô số âm thanh vù vù lộn xộn đang công kích não của anh. Anh có chút mụ mị: “Anh nói cái gì?”
“Lâm Phạm bị mang đi, mấy người là cái bọn ngu ngốc, ở trong đại bản doanh mà cũng bị người ta mang đi.” Âu Dương Ngọc cười rộ lên, cực kỳ bừa bãi: “Thật sự là ngu xuẩn, không chỉ Lâm Phạm mà còn có cô giáo ngu xuẩn kia. Anh thả tôi ra, nếu không thì cô ta sẽ chết.”
Tần Phong cuộn chặt nắm đấm, trong giây lát im lặng, anh nhanh chóng lấy ra súng và mở khóa an toàn, chỉ vào đầu Âu Dương Ngọc: “Anh không có nói láo?”
“Đội trưởng Tần!” Có người đến ngăn cản nhưng Tần Phong không quay đầu lại, giọng nói âm u lạnh lẽo: “Không quan tâm.”
“Không có.” Âu Dương Ngọc bởi vì cười mà ho khan, sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào mắt Tần Phong: “Cô ta là mạng của tôi, công chúa của tôi, tôi còn muốn cô ta được sống hơn mấy người.”
Tần Phong mang theo Âu Dương Ngọc đi nhanh ra ngoài. Khi đến bãi đỗ xe, anh nhét Âu Dương Ngọc vào: “Dẫn tôi đi tìm em ấy.”
“Anh cho rằng muốn tìm là có thể tìm ngay sao?” Âu Dương Ngọc lại ho khan: “Tôi đâu phải người dẫn đường.”
“Đến chậm thì Lâm Phạm sẽ chết!” Tần Phong đột nhiên quay đầu lại quát: “Làm sao tìm được, mau lên!”
Anh muốn hút điếu thuốc tỉnh táo xuống nhưng thuốc lá còn chưa đặt bên miệng thì đã bị vò nát ném ra ngoài, nghiến răng: “Con mẹ nó!”
Âu Dương Ngọc móc ra từ trong lòng ngực một trang giấy, cắn nát ngón tay vẽ lên cái hình người, anh ta xé giấy thành hình người. Cuối cùng niệm một câu chú ngữ, người giấy đứng lên.
Âu Dương Ngọc hạ kiếng xe xuống, người giấy nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tiểu Vương ở đằng sau mở cửa xe ngồi vào, da đầu run lên, nuốt ngụm nước bọt, dường như Âu Dương Ngọc rất suy yếu, anh ta che miệng ho khan: “Đợi một chút.”
Tần Phong khởi động ô tô, Tiểu Vương muốn xuống xe, anh ta yên lặng vờ rút khẩu súng về. Tên thần côn ở phía trước người không ra người quỷ không ra quỷ, thật sự thật là đáng sợ, tự nhiên xuất hiện ở đơn vị bọn họ, bây giờ lại làm ra cái đồ quỷ này.
Âu Dương Ngọc từ từ nhắm hai mắt dựa vào ghế, có vẻ như anh ta tổn thương vô cùng nặng, rất nhanh lại hộc máu, nhắm mắt lạ: “Đường Trung Minh … ở tòa nhà cũ kia.”
Lâm Phạm quả thực muốn bóp chết Âu Dương Ngọc, đang êm đẹp lại vào thân thể của cô làm gì? Bệnh tâm thần! Nếu như không phải Âu Dương Ngọc nhập vào thì Lâm Phạm còn có thể chóng đỡ trong chốc lát.
Cô nhìn hoàn cảnh bốn phía, không gian u ám, hẹp, nhìn không ra là ở nơi nào. Ánh nến nhấp nháy, chiếu rọi sáu cái bình bên người Lâm Phạm, lộ ra âm u đáng sợ.
Lâm Phạm nhắm mắt lại dùng suy nghĩ triệu hoán đoản kiếm, không được, có lẽ đoản kiếm đã bị ném đi. Lâm Phạm nhắm mắt lại, cô không biết tại sao Trần Hướng Hoa phải giết người, sáu cái bình bên cạnh là cái gì? Cô nghĩ đến trận Âm Sát mà Tần Phong nói.
Lâm Phạm suy nghĩ miên man, cô nghĩ tới rất nhiều chuyện. Ví dụ như dao găm rạch da thịt có phải rất đau hay không, cô rất nhớ Tần Phong, muốn hôn nhẹ và ôm Tần Phong một cái.
Lâm Phạm mười chín tuổi rồi, vài chục năm trước thì đần độn, về sau khó lắm mới tìm ra được mục tiêu. Hôm nay lại chết, thật ra cũng không hối hận vì Lâm Phạm cứu được mấy cái mạng người, đã được hưởng thụ tình thân và tình yêu.
Cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, Lâm Phạm mở mắt ra dốc sức liều mạng muốn quay đầu nhìn sang. Ánh mắt xéo qua bên trong nhìn thấy Trần Hướng Hoa ôm người tới đây, giường rất lớn, có lẽ không phải giường, rất cứng, Lâm Phạm cảm nhận được.
Ông ấy buông người nọ xuống, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán: “Chẳng bao lâu nữa là ổn rồi.”
Ông ấy muốn đợi, nhưng Thái Lan không đợi được, bà ta sắp chết rồi. Ung thư thời kì cuối, trong cơ thể cô từng cái bộ phận đã biến đổi bệnh lý, đã không còn cách cứu chữa. Ông ấy điên cuồng tìm mục tiêu vào một năm nay, giết người lấy tim lấy linh hồn. Bảy người sinh ngày âm năm âm tháng âm, lấy hồn phách luyện thành Âm Sát.
“Lan Lan, sẽ không đau.” Âm thanh trầm thấp nhu hòa, Lâm Phạm nổi da gà cả người, cái ông Trần này thật sự rất biến thái. Lâm Phạm không phát ra được âm thanh nào, cô cũng không thể động đậy. Ông Trần đã đi tới, ông ấy nhìn Lâm Phạm: “Vốn không muốn giết cô sớm vậy, nhưng không còn cách nào, sẽ giết cô rất nhanh, cô sẽ không đau.”
Ông ấy bố trí bùa ở bốn phía, đốt nến, đi tới cởi quần áo Lâm Phạm: “Thân thể thật là trẻ trung, thể chất thật tốt. Nếu như không phải trước đó lần đầu tiên thời cơ chưa tới thì tôi cũng sẽ không giao thân thể này cho thằng nhóc họ Tần kia.”
Lâm Phạm chịu đựng buồn nôn, cô cắn ra máu trong miệng.
“Nhưng như bây giờ cũng tốt, nó nuôi cũng được lắm, vật chứa là vật chứa tốt, thích hợp di chuyển hồn nhất.”
Người Lâm Phạm lạnh dần, Trần Hướng Hoa lấy máu vẽ trên da thịt Lâm Phạm: “Lấy hồn không cần bao lâu(thời gian), rất nhanh sẽ chấm dứt, đừng nên cử động.”
Khi ông ta vừa định ra tay thì bùa ở cửa ra vào bắt đầu run run, ông ấy quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt chìm xuống. Dùng tốc độ nhanh hơn, đây là lần thứ hai Lâm Phạm trải qua đau đớn của rút hồn, lần đầu tiên là bởi cái người bị bệnh thần kinh Âu Dương Ngọc. Cô đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm, đoản kiếm trong tay lập tức đâm tới Trần Hướng Hoa, Trần Hướng Hoa tuyệt đối không nghĩ tới ở thời khắc này mà Lâm Phạm còn có thể động.
Ông ấy vội vàng lấy ra lá bùa đánh tới Lâm Phạm, Lâm Phạm không được xem là người nên cô sợ bùa. Thiêu cháy đau nhức kịch liệt, Lâm Phạm hét một tiếng lăn xuống giường, trong tay cô còn nắm đoản kiếm rất chặt. Nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt Trần Hướng Hoa cũng thay đổi: “Cô vậy mà có thể thoát khỏi?”
Lâm Phạm cắn nhẹ môi, ánh mắt nghiêm túc, cô chỉ muốn sống, muốn sống khó tới vậy sao? Vì cái gì cứ ép cô chết? Ông muốn mạng sống, sáu người này đáng chết sao? Bọn họ cũng muốn sống. Ông không có người có quyền cướp đoạt tính mạng người ta, ông không có quyền đó.
Lâm Phạm phun ra máu, nắm đoản kiếm trong tay nhảy dựng lên phi nhanh tới, Trần Hướng Hoa dùng một chưởng đánh bay Lâm Phạm đến góc tường, cô cái bàn bị đụng ngã lăn. Lục phủ ngũ tạng đều muốn lệch vị trí, Lâm Phạm đứng lên, lau máu bên miệng, giật xuống khăn trải bàn đắp lên người.
Trần Hướng Hoa đi nhanh đến, ông ấy rút ra kiếm dài, âm thanh rút kiếm và ánh kiếm sáng loáng cùng lộ. Lâm Phạm nắm lên cái bàn trên mặt đất đập tới, Trần Hướng Hoa phất tay tránh đi. Cái bàn rơi trên giường, nện đổ một cái bình nhỏ. Lâm Phạm thấy được Lưu Quyên mặc đồng phục cảnh sát, cô ta còn đang hoảng hốt, nhìn thấy Trần Hướng Hoa đột nhiên tỉnh ngộ.
Lâm Phạm hô to một tiếng: “Đập nát bình trên giường đi, nhanh lên! Chị Lưu!”
Trần Hướng Hoa quay lại muốn ném bùa vào Lưu Quyên, Lâm Phạm cầm đoản kiếm bổ nhào qua, đoản kiếm chém bả vai Trần Hướng Hoa. Ông ấy quay lại, trường kiếm liền đâm xuyên qua bả vai Lâm Phạm, im lặng ngắn ngủi.
Cửa bị phá mở, Trần Hướng Hoa rút kiếm ra nghiêng người tránh né, viên đạn kề sát đầu của ông ấy và găm vào tấm kính phía sau. Một tiếng ầm vang lên, miểng thủy tinh đầy đất. Lâm Phạm ngửa mặt té trên mặt đất, máu ồ ồ chảy ra. Tần Phong xông tới ôm lấy Lâm Phạm, bụm lấy vết thương trên bờ vai cô, kiếm dài của Trần Hướng Hoa đã đâm tới. Tần Phong nắm lấy đoản kiếm đã rơi xuống của Lâm Phạm, Tiểu Vương cũng vọt vào, Tần Phong rống lên một tiếng: “Mang Lâm Phạm đi! Chở tới bệnh viện!”
Trần Hướng Hoa nhanh chóng di chuyển sang cạnh cửa, kiếm thế càng thêm ngoan độc, Tần Phong liều chết gánh đỡ. Anh ở kiếp này chưa từng sử dụng kiếm, chỉ bằng kinh nghiệm đánh nhau tại thế giới thứ tư, khó khăn lắm mới có thể ứng phó được Trần Hướng Hoa, lại hô: “Mau dẫn Lâm Phạm đi!”
Âu Dương Ngọc bị bệnh đang ỉu xìu cũng vào cửa, anh ta đã chạy tới muốn ôm Lâm Phạm nhưng bị Tiểu Vương đẩy ra, Âu Dương Ngọc quay người thấy trận pháp trên giường. Ánh mắt sáng ngời, những thứ này đều là đại bổ, anh ta hiện giờ chỉ còn thừa nửa cái mạng, kéo dài hơi tàn.
Lâm Phạm đè miệng vết thương giãy giụa ngồi dậy, thở hổn hển nói với Tiểu Vương:, “Trong mấy cái bình kia đều là oan hồn, người bị hại của án khoét tim. Anh Tiểu Vương, nhanh đem bọn họ thả ra hết đi. Thả ra thì bọn họ có thể chuyển thế.”
Âu Dương Ngọc quay đầu nhìn về phía Lâm Phạm, ánh mắt trầm xuống, anh ta cuộn chặt nắm đấm. Anh ta và Trần Hướng Hoa là một loại người, vì mục đích không từ thủ đoạn. Người có mạng thuần âm khó tìm, anh ta vốn muốn cùng Trần Hướng Hoa sửa mái nhà dột… Đáng tiếc.
Sáu cái mạng, thiếu một mạng vẫn không được.
Âu Dương Ngọc thu hồi ánh mắt, anh ta vội vàng đi đón Lâm Phạm: “Tôi sẽ không hại cô.”
Tiểu Vương nhìn anh ta một cái, do dự vài giây rồi tạm thời tin anh ta. Đứng dậy chạy tới, còn chưa sờ đến bình thì kiếm Trần Hướng Hoa đã chém tới. Tiểu Vương quay lại nổ súng, Trần Hướng Hoa trúng đạn nhưng bước chân không có ngừng, viên đạn xuyên qua thân thể của ông ấy, nhưng ông ấy giống như không bị gì.
Mũi kiếm cũng không có vì này mà dừng lại, Tần Phong dưới tình thế cấp bách sải chân đi tới đẩy Tiểu Vương ra, đoản kiếm tiến lên nghênh đón.
Tiếng “Boong” vang lên, Trần Hướng Hoa lui về phía sau hai bước, ánh mắt nhìn xéo qua nhìn thấy Âu Dương Ngọc ôm Lâm Phạm đi ra ngoài, ông ấy lập tức vung ra một tấm bùa. Âu Dương Ngọc bị đánh trúng, kêu lên một tiếng đau đớn gần như quỳ để đi ra ngoài. Anh ta giãy giụa đi lên phía trước, ra cửa, Lâm Phạm chịu đựng đau ngẩng đầu nhìn mặt của anh ta: “Anh thả tôi xuống.”
“Không!” Sau khi đi ra xa hai mét, Âu Dương Ngọc như quỳ xuống, cánh tay của anh ta đệm lên để không làm Lâm Phạm bị thương. Âu Dương Ngọc quỳ trên mặt đất ôm Lâm Phạm, phun ra một búng máu, Lâm Phạm giật mình, bụm lấy bả vai muốn rời khỏi vòng tay của anh ta.
Âu Dương Ngọc siết chặt cánh tay, không buông tay. Anh ta thở dốc dồn dập, phổi giống như ống bễ, rung động và phù phù. Vốn dĩ anh ta còn trông chờ có thể sống lâu thêm vài ngày, nhưng bùa Trần Hướng Hoa quá sắc bén, lòng của anh ta đang bị thiêu đốt, anh ta chỉ sợ không sống được.
Lâm Phạm ngẩng đầu: “Anh muốn làm gì? Sao anh lại… A…!” Âu Dương Ngọc cúi đầu liền ngăn chặn môi của cô, Lâm Phạm trừng lớn mắt, trong đầu oong oong một tiếng. Đồ vật lạnh buốt từ trong miệng anh ta sang sang miệng cô, Lâm Phạm muốn đẩy ra, hai cánh tay Âu Dương Ngọc gắt gao ôm chặt Lâm Phạm. Anh ta cưỡng ép đem vật kia đẩy mạnh vào miệng Lâm Phạm, Lâm Phạm sắp điên rồi, cô chỉ mới hôn Tần Phong, không kịp đề phòng gặp phải loại chuyện này, còn là Âu Dương Ngọc mà mình chán ghét, cô thật sự là… một lời khó nói hết.
“Anh thả …” Lâm Phạm há miệng thì vật kia nuốt xuống, cô cũng đẩy Âu Dương Ngọc ra. Âu Dương Ngọc bị đẩy ngã trên mặt đất, anh ta cười to, ánh mắt si mê nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm. Da Âu Dương Ngọc dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ lão hóa, anh ta ho khan phun ra ngụm máu lớn, miệng đầy máu: “Cái này là đồ tốt, nó có thể bảo vệ mạng của cô.”
Lâm Phạm đầu có chút khó hiểu, bụm lấy miệng vết thương lui về sau, cách Âu Dương Ngọc một khoảng:”Đó là cái gì?”
Mắt hoa đào của Âu Dương Ngọc dần dần ảm đạm xuống, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm: “Nội Đan, tôi không phải người. Công chúa, tôi không phải người, tôi không có tim. Tôi giết rất nhiều người, cho đến ngày hôm nay, cũng là kết cục tôi nên có.”
Lâm Phạm nhìn anh ta, anh ta chính là một người như vậy, cố chấp điên cuồng.
Tiểu Vương té ra từ trong cửa, cả buổi cũng không đứng lên. Lâm Phạm giãy giụa muốn đứng dậy qua đi hỗ trợ, Âu Dương Ngọc bắt được tay của cô, anh ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lâm Phạm: “Mạng của tôi kết thúc, tôi muốn nhìn cô thêm chút… Nếu không nhìn thì sẽ không có cơ hội…”
Ngày đó mưa dầm không ngưng, giọng nói của cô như là ngọc châu va chạm, thanh thúy dễ nghe: “Ngẩng đầu, ngươi tên gì vậy?”
Anh ta ngẩng đầu, thấy được khuôn mặt như tiên. Đôi mắt màu đen linh động, áo đỏ như lửa, xinh đẹp kiều diễm. Anh ta ở một bên nịnh nọt: “Cầu chủ nhân ban tên cho.”
“Hắn lớn lên thật đẹp, vậy gọi là Trường Ngọc đi.”
“Cảm ơn chủ nhân ban tên cho…” Anh ta bị ấn xuống dập đầu, đầu dập xuống bàn đá xanh, đau tới choáng. Hình như anh ta còn nghe được có người oán trách, một tên tôi tớ được ban thưởng chữ “Ngọc”, không có quy củ.
Thế là từ nay về sau, trong máu của anh ta liền có khắc một chữ “Ngọc”, anh ta toàn tâm toàn ý vì cô mà sống.
Âu Dương Ngọc nhắm mắt lại, tay đè trên vết thương ở bả vai Lâm Phạm, anh ta dùng chút lực cuối cùng, máu đã ngừng lại. Âu Dương Ngọc lại bắt đầu ho ra máu, cong khóe miệng: “Đợi được cô, đời này vậy là đủ.”
Lâm Phạm nhìn mặt xám như tro của anh, tâm trạng phức tạp: “Anh không nên làm như vậy… “
Môi Âu Dương Ngọc đóng mở, nhưng không phát ra được âm thanh nào, Lâm Phạm kề sát vào: “Anh nói cái gì?”
“Lấy tim tôi….” Tay Âu Dương Ngọc nặng nề rũ xuống, da thịt khô héo, rất nhanh đã khô dính vào xương cốt. Anh ta dùng tà thuật sống trăm năm, không có kiếp sau, chết chính là tan thành mây khói.
Khoét tim là vì ăn để kéo dài tuổi thọ. Đây là tà thuật, phong ấn hồn phách kia với tư cách Âm Sát, hồi sinh người không phải là người, nhưng mà cũng là người. Trần Hướng Hoa là vì người yêu của ông ấy, Âu Dương Ngọc là vì Lâm Phạm.
—————————-
Tần Phong cũng ngã, anh ngã có chút thảm, Trần Hướng Hoa đã cầm theo kiếm đi ra. Lâm Phạm cũng không biết sức lực từ đâu tới. Trong hành lang dơ dáy bẩn thỉu, cô cầm lên một ống tuýp tiến lên nhắm vào đầu ông ta đánh tới. Cô phải bảo vệ Tần Phong!
Tần Phong nhảy dựng lên, đoản kiếm rạch phần bụng Trần Hướng Hoa, tốc độ quá nhanh, Trần Hướng Hoa không kịp né tránh đã bị phá rạch bụng. Máu phun ra, ông ấy muốn ngăn chặn nhưng Lâm Phạm lại đập xuống một côn. Trần Hướng Hoa không ứng phó xuể, lui về sau. Toàn thân Lâm Phạm nóng lên, phát nhiệt, có thể là đồ vật mà Âu Dương Ngọc cho đã nổi lên tác dụng. Lâm Phạm nóng ruột, cả khuôn mặt liền đỏ lên. Cầm ống tuýp trong tay cố gắng đập tới Trần Hướng Hoa, Trần Hướng Hoa vừa mới thoát khỏi đoản kiếm Tần Phong thì ống tuýp Lâm Phạm đã đến mặt. Ông ấy vươn tay ngăn cản, trường kiếm nứt gãy. Ông ấy khẽ giật mình, Thần Khí chém sắt như chém bùn cứ như vậy bị Lâm Phạm đập gãy ư? Tần Phong liền đâm đoản kiếm vào bụng của ông ấy. Vận dụng hết toàn lực đẩy Trần Hướng Hoa tới vách tường, đoản kiếm đâm xuyên qua thân thể của ông ấy. Trần Hướng Hoa trở tay lấy một nửa kiếm thẳng cắt cổ Tần Phong, đầu Lâm Phạm ô…ô…n…g một tiếng, ông chết đi! Cầm lấy ống tuýp đập xéo vào đầu Trần Hướng Hoa, rồi rơi vào cánh tay của ông ấy, da đầu của Trần Hướng Hoa trượt xuống che khuất nửa bên mặt, một nửa kiếm trong tay liền rơi xuống mặt đất.
Lâm Phạm ngẩn người, đột nhiên phát ra một tiếng rống khàn cả giọng. Tần Phong quay đầu lại, đôi mắt Lâm Phạm màu đỏ tươi, khăn trải bàn trên người cô đã sớm rơi mất, một thân đầy máu, ống tuýp trong tay sượt qua Tần Phong đâm vào thân thể Trần Hướng Hoa. Trần Hướng Hoa há to miệng, té xuống vang lên tiếng ầm vang.
Có thể dùng đầu cùn của ống tuýp đâm vào thân thể cần bao nhiêu lực? Cũng chỉ vài giây đồng hồ sau đó, Lâm Phạm ngửa mặt té xuống. Tần Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ được Lâm Phạm, ôm vào trong ngực.
“Lâm Phạm?”
Lâm Phạm nhắm mắt lại, im hơi lặng tiếng.
Tần Phong bối rối, cỡi đồ xuống bao bọc Lâm Phạm rồi ôm cô xông ra ngoài, Tiểu Vương vừa đứng lên: “Đội trưởng Tần?”
Lâm Phạm trong ngực Tần Phong đã không còn thở, Tần Phong đặt Lâm Phạm vào chỗ ngồi. Mở cửa xe ngồi vào ghế lái, bụm mặt hít sâu một hơi. Tỉnh táo một chút! Phải tỉnh táo!
Một đường bão táp, xe vứt ở cửa bệnh viện rồi ôm Lâm Phạm bay thẳng phòng cấp cứu. Lâm Phạm không có hơi thở, bác sĩ y tá vô cùng nhiệt tình cứu giúp. Tần Phong tựa vào tường, vùi mặt vào lòng bàn tay.
Mỗi một giây đều là sự giày vò, sống một ngày bằng một năm. Anh cũng không biết qua bao lâu, bác sĩ đi ra, lắc đầu: “Nén bi thương.”
Tần Phong không rõ những lời này, bây giờ anh rất mụ mị: “Bác nói cái gì?”
“Xác nhận tử vong.”
Lúc Tần Phong đứng dậy, thân thể lung lay, có chút chóng mặt. Phòng cấp cứu rất loạn, Lâm Phạm nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn rất bẩn, rất nhiều máu. Tần Phong đi tới lau máu trên mặt cô, dù đã lau nhưng lau không hết.
Thân thể của cô còn ấm kia mà, là còn ấm đó. Sao có thể đã chết được chứ?
Tần Phong sờ mặt cô, lướt xuống chạm vào mạch đập ở cổ cô, không hề động. Trong nháy mắt, đau đớn ùn ùn kéo đến, anh dùng súc ôm lấy Lâm Phạm trên giường. Cắn răng không để cho mình phát ra tiếng, ôm chặt Lâm Phạm.
Tại sao lại chết chứ? Không phải muốn cùng bước cả đời sao?
Phòng cấp cứu rất yên tĩnh, tất cả mọi người đề thấy bả vai Tần Phong run run, có lẽ anh đang khóc. Nhưng mà không có phát ra âm thanh, chỉ là run rẩy thôi, một người đã trưởng thành khóc thành như vậy, cực kỳ khiến cho lòng người chua xót.
Một khoảng thời gian dài im lặng trôi qua, Tần Phong ôm lấy người trên giường. Anh bước ra ngoài nhưng bị y tá cản lại: “Này anh?”
“Em ấy chưa chết, tránh ra.” Tần Phong ngẩng đầu, vừa khóc nên đôi mắt đã đỏ lên, giọng nói lạnh lùng tựa băng:”Tôi mang em ấy về nhà.”
Tần Phong ôm Lâm Phạm ra bệnh viện, không ai dám ngăn cản. Gió thật to, Tần Phong không tìm được xe của mình, có lẽ bị tóm đi rồi. Tần Phong che kín quần áo trên người Lâm Phạm, hôn xuống mặt của cô: “Đừng sợ.”
Cuối cùng gọi được một chiếc xe taxi, sau khi lên xe, anh nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Phạm, cào cào cho tróc vết máu trên mặt cô.
Lái xe hỏi: “Đi đâu?”
“Về nhà.”
“Nhà của cậu ở đâu?”
Tần Phong ôm Lâm Phạm vào trong ngực, bờ môi đặt trên trán của cô. Giọng nói thấp khàn khàn: “Anh mang em về nhà. Phạm Phạm, chúng ta về nhà.”
Lái xe: “Rốt cuộc nhà của cậu ở đâu? Cậu uống nhiều quá hay là thế nào? Cậu có thể nói địa chỉ hay không? Không muốn đi thì xuống ngay đi.”
Ngón tay Lâm Phạm động một cái, rất nhẹ, nếu như không chú ý thì sẽ không phát hiện được.
Chương 114:
Một ngày sau Lâm Phạm tỉnh lại, trong nháy mắt khi cô mở mắt ra cũng hoảng hốt, nhất thời không biết mình đang ở đâu. Ánh đèn chói mắt, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, nghe bên ngoài có tiếng ồn ào.
Mở ra lần nữa, ngoài cửa còn có tiếng khóc, rất quen thuộc.
“Con để cho mẹ vào xem cô ấy, mẹ biết cô ấy không sao, Tần Phong con cho mẹ vào xem một chút.”
“Không có gì để xem cả, cô ấy rất khỏe, mấy ngày nữa dẫn cô ấy về gặp mọi người.”
Mẹ Tần kinh ngạc nhìn Tần Phong, Tần Phong còn không cạo râu, sắc mặt tang thương. Một ngày một đêm không ngủ, trong mắt đầy tơ máu. Từ hôm qua khi anh đưa Lâm Phạm về vốn dĩ không hề ra ngoài, anh phối hợp với công việc của cảnh sát, nhưng mà kiên quyết không ra khỏi căn phòng này, chặn ở cửa phòng ngủ.
Mẹ Tần nghẹn ngào, đột nhiên khóc thành tiếng, ôm Tần Phong: “Con ơi…”
Sắc mặt Tần Phong rất bình tĩnh: “Khóc cái gì? Thật sự không có chuyện gì.”
Vì tình huống của Tần Phong quá khác thường, Tiểu Vương chạy đến nói với ba mẹ Tần, Tần Phong lái xe của đơn vị, bị bắt đi ở cửa bệnh viện. Anh ta đi điều tra mới biết Lâm Phạm chết rồi, điều này với anh ta mà nói cũng rất khó chấp nhận, nhưng Tần Phong lại để thi thể ở nhà thì coi là xảy ra chuyện gì đây? Tần Phong điên rồi sao?
Ba Tần đứng bên cạnh thở dài, ánh mắt nặng nề, bọn họ không ai ngờ được Lâm Phạm lại là một cô bé đoản mệnh. Nhanh như vậy đã chết rồi, cho đến bây giờ Tần Phong chưa từng nói với ông về tình cảm với Lâm Phạm. Nhưng chung sống lâu như vậy, bọn họ nhìn thấy tận mắt, trong lòng Tần Phong yêu Lâm Phạm, anh chưa bao giờ cẩn thận chăm sóc ai, chỉ có một mình Lâm Phạm.
“Hai người đang làm gì vậy?” Giọng nói Tần Phong trầm thấp khàn khàn, cười gượng: “Lâm Phạm thật sự không có chuyện gì, ngay bây giờ không thể gặp ai được, ba mẹ đừng như vậy.”
Lâm Phạm không thở, điều này thật sự sẽ dọa bọn họ sợ hãi.
Mẹ tần ôm chặt Tần Phong, càng khóc đau đớn hơn: “Con ơi, cuộc đời còn dài mà… Con đừng như vậy…”
Trong cánh cửa có tiếng ho khan, yếu ớt khàn khàn, sắc mặt Tần Phong thay đổi trong nháy mắt. Anh sửng sốt, tiếng thứ hai đã rất rõ ràng, mẹ Tần cũng ngừng khóc, quay đầu nhìn sang. Tần Phong buông mẹ ra, xoay người sải bước đi đẩy cửa, cửa mở, anh và Lâm Phạm đang ngồi trên giường định đứng dậy bốn mắt nhìn nhau. Im lặng ngắn ngủi, Lâm Phạm thấy hoa mắt, người đã bị kéo vào lòng, mũi cô va vào bả vai Tần Phong.
Lâm Phạm vẫn còn ho khan: “Tần Phong?”
Tần Phong ôm quá chặt, như định siết chết cô, Tần Phong vội vàng buông Lâm Phạm ra. Ba mẹ nhà họ Tần cũng bước vào, nhìn thấy Lâm Phạm đều sững sờ, trợn tròn mắt.
“Lâm Phạm?”
“Chú dì.” Lâm Phạm che miệng ho khan, phổi cũng sắp ho ra ngoài, mẹ Tần tỉnh táo lại vội vàng đi ra ngoài lấy nước. Trong đầu suy nghĩ Tiểu Vương kia thật không đáng tin, sao có thể ăn nói lung tung được chứ? Không phải vẫn còn sống tốt sao?
Tần Phong nhận nước cẩn thận cho Lâm Phạm uống: “Chậm thôi.”
Lâm Phạm uống nước xong, Tần Phong sờ trán cô, nhiệt độ bình thường. Cô hít thở cũng bình thường, ở ngực phập phồng, là dáng vẻ của người bình thường: “Váng đầu không?”
Lâm Phạm gật đầu, ngủ quá lâu, choáng váng là đương nhiên.
“Cái kia…”
“Cái gì?”
Ba người đồng thanh, ánh mắt sáng quắc nhìn đến, gương mặt Lâm Phạm nóng bừng, đẩy Tần Phong: “Em đi… Nhà vệ sinh đó.” Đầu cũng không dám ngẩng lên, xuống giường làm thế nào cũng không tìm thấy dép lê. Ba Tần tằng hắng một tiếng, nhìn ra xung quanh: “Vậy ba với mẹ con đi ra ngoài trước, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!”
Hai người đi ra ngoài thuận tiện khép cửa lại, Tần Phong bế Lâm Phạm vào nhà vệ sinh, đặt trên bồn cầu.
Lâm Phạm: “…”
“Cần giúp một tay không?” Tần Phong không hề có ý đi ra.
Lâm Phạm gương mặt đỏ bừng: “Anh có thể đi ra ngoài?”
Tần Phong định ra ngoài, ánh mắt bắt gặp đôi chân trần của cô, nhanh chóng cởi giày mình đang đi ra, để sang: “Đừng để bị lạnh.”
Lâm Phạm nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh, trong lòng chua xót, Tần Phong đi ra ngoài đóng cửa lại: “Có việc gọi anh.”
Suýt nữa nước mắt Lâm Phạm rơi xuống, Tần Phong nhìn qua rất tang thương, có lẽ đã thức trắng đêm. Trong mắt có tơ máu, cô đạp chân vào giày của Tần Phong, còn có nhiệt độ từ người anh.
Lâm Phạm không biết mình đã ngủ bao lâu, khi Tần Phong đưa cô đến bệnh viện, cô vẫn còn nhớ, cũng có ý thức. Cô rất sợ Tần Phong hỏa thiêu cô, Lâm Phạm lại không thể nhắc nhở Tần Phong, cô không chết thật.
Cũng có thể là do thứ mà Âu Dương Ngọc đưa cho, Lâm Phạm ngây ngô ngủ rất lâu. Quần áo trên người sạch sẽ, trên người cũng không có vết máu, vết thương trên vai chỉ có một vết đỏ, lộ ra đã từng bị đâm một kiếm.
Lâm Phạm mặc lại quần áo, đi rửa tay, cô trong gương hơi tái nhợt, đầu tóc rối bời xõa sau lưng. Lâm Phạm vén tóc lên ngửi, có mùi dầu gội đầu. Anh đã tắm cho mình rồi sao? Lâm Phạm lau khô tay, mở cửa đi ra ngoài, nhất định Tần Phong rất sợ hãi.
Chưa kịp đề phòng nhìn thấy Tần Phong, anh đứng ngay ngoài cửa. Lâm Phạm giương mắt nhìn anh. Ánh mắt Tần Phong yên ắng, nhìn cô, khoảng một phút sau, Tần Phong giang hai cánh tay: “Đến đây.”
Lâm Phạm chạy đến ôm eo anh, vùi mặt vào cổ anh: “Chuyện xảy ra quá đột ngột, em rất sợ anh sẽ thiêu cơ thể của em, như vậy…” Tần Phong kéo Lâm Phạm ra, cúi đầu hôn. Nụ hôn của anh nóng rực nồng nhiệt, Lâm Phạm bị hôn đột ngột cũng kinh ngạc, lập tức nhắm mắt lại, tay dời lên vòng qua cổ anh. Nụ hôn của anh dần dần dịu xuống, một lúc lâu sau Tần Phong mới buông Lâm Phạm ra, nâng tay lau nước mắt trên mặt cô: “Đừng khóc.”
Lâm Phạm vốn đã không khống chế được, nghe vậy vùi mặt vào cổ anh khóc thành tiếng: “Tần Phong…”
“Đừng khóc.” Tần Phong vuốt lại tóc cô: “Không sao.”
Giọng nói của Lâm Phạm dần dần thấp xuống: “Em sợ sẽ không còn được gặp lại anh nữa.”
“Không đâu.”
Người trong lòng cơ thể mềm nhũn, trái tim Tần Phong lập tức đập nhanh hơn, ôm chặt Lâm Phạm kéo ra nhìn: “Lâm Phạm?”
Cô im lặng, nhưng hơi thở vẫn vững vàng. Tần Phong bế cô lên giường, sờ mặt cô, có lẽ cô lại ngủ thiếp đi rồi. Tần Phong thở phào nhẹ nhõm, đắp chăn cho cô rồi đứng dậy đi ra ngoài thay dép lê. Ba mẹ vội vàng chạy đến, hỏi: “Rốt cuộc sao cô ấy lại như vậy?”
“Cô ấy…” Trong nhất thời Tần Phong cũng không biết nên nói như thế nào: “Thể chất khá đặc biệt, bệnh viện không chữa được nên con đưa về. Thật sự không có chuyện gì, ai nói cho ba mẹ biết vậy?”
“Đồng nghiệp kia của con…” Ba Tần còn chưa nói hết câu, mẹ Tần đã đụng vào cánh tay ông, quay sang Tần Phong: “Phạm Phạm đâu rồi?”
“Đang ngủ.”
“Nhanh như vậy đã ngủ rồi sao?”
“Cô ấy mệt chết rồi.” Tần Phong nói: “Có lẽ phải ngủ đến ngày mai.”
“Thật sự không có chuyện gì sao?” Mẹ Tần vẫn còn hơi nghi ngờ: “Rốt cuộc Phạm Phạm làm sao vậy?”
“Không sao cả, mẹ xem vừa nãy cô ấy có giống như người có chuyện gì không? Muộn lát nữa cô ấy tỉnh ngủ, con dẫn cô ấy về nhà.”
Lâm Phạm quả thật nhìn qua không giống có vấn đề gì: “Vậy cô ấy đã đói bao lâu rồi? Không phải là vẫn chưa ăn chút gì đấy chứ? Mẹ đi mua ít đồ ăn cho các con.”
“Muộn thế này rồi nếu cô ấy đói con sẽ tự đi mua, hay là trước tiên ba mẹ ở lại đây đi?”
“Phạm Phạm không sao cả, con cũng không có chuyện gì, vậy chúng ta về trước đây, không quấy rầy hai đứa.”
Ba mẹ rời đi, Tần Phong lại vội quay về sờ trái tim của Lâm Phạm, vẫn còn đập. Anh lấy quần áo đi vào nhà tắm tắm rửa, khi đi ra Lâm Phạm lật người, vẫn chưa tỉnh. Cô vừa mới tỉnh lại là báo bình an cho anh sao? Tần Phong nằm xuống bên cạnh, tìm được tay Lâm Phạm trong chăn.
Cô bé, em đừng chết đấy.
Ngày hôm sau Lâm Phạm bị Tần Phong đè tỉnh, cô không thở được, mở mắt ra đã thấy dáng người cao lớn như vậy ôm cô, chân còn gác lên người cô. Nửa người Lâm Phạm bị đè đến mức tê rần, giãy một cái: “Tần Phong?”
Tần Phong mở mắt ra, anh nhìn Lâm Phạm chằm chằm một lát, cúi đầu hôn cô.
Lâm Phạm giãy giụa né tránh, cơ thể ngửa ra sau: “Anh còn chưa đánh răng!”
Tần Phong cười khẽ, xoay người đè lên người cô, cánh tay đặt lên đỉnh đầu Lâm Phạm, cúi đầu hôn xuống mặt cô: “Hôi sao?”
Anh nửa quỳ giữa hai chân Lâm Phạm, ánh mắt đen như mực, nặng nề chứa đầy yêu thương, gương mặt Lâm Phạm đỏ bừng, đẩy anh: “Hôi.”
Tần Phong hôn lên mặt cô: “Không được chê anh.”
Lâm Phạm vui vẻ, híp mắt cười, ánh nắng mặt trời từ cửa sổ không kéo rèm chiếu vào, trải xuống giường, ngón tay Tần Phong sượt qua trán Lâm Phạm, vén tóc cô ra sau tai. Chân Lâm Phạm không biết để ở đâu, nằm ngửa, bụng ùng ục kêu lên, cô mím chặt môi, mặt càng đỏ hơn nữa.
Tần Phong cười thành tiếng, đứng dậy thả cô ra: “Muốn ăn gì?”
Lâm Phạm nhân cơ hội nhảy xuống giường chạy vào nhà vệ sinh, mất mặt chết mất.
Bọn họ thu xếp xong ra ngoài ăn sáng, ăn được một nửa điện thoại của Tần Phong đã vang lên, anh liếc mắt nhìn điện thoại, do dự một lát mới nghe máy.
“Có chuyện gì?”
“Đội trưởng Tần…” Tiểu Vương định nói lại thôi.
“Nói đi.”
“Lâm Phạm…”
“Cô ấy không sao, ở bên cạnh tôi đây.”
“Hả? Thật sao? Tôi đang ở gần nhà anh.”
Tần Phong đọc một địa chỉ: “Đang ăn sáng với Lâm Phạm, đến đây đi.”
Không đến mười phút, Tiểu Vương đã đến, khi nhìn thấy Lâm Phạm, anh ta choáng váng mất mấy giây, vươn tay định sờ lên mặt Lâm Phạm, Tần Phong gạt phăng ra: “Có chuyện gì?”
Tiểu Vương kéo ghế dựa ra ngồi xuống, quan sát Lâm Phạm: “Sao lại thế này?”
“Cái gì mà sao lại thế này?” Tần Phong nói: “Anh có chuyện gì?”
“Có, anh đỗ xe trái quy định, đua xe trong thành phố bị điểm danh phê bình.”
Tần Phong thấy Lâm Phạm đã ăn đến bát mì vằn thắn thứ ba, hơn nữa còn chưa có ý dừng lại, hơi lo lắng cô bị đầy bụng.
“Ờ.”
“Còn có vụ án, đội trưởng Tần, anh không thể buông tay mặc kệ được.”
“Tìm thấy Chu Tĩnh rồi hả?”
“Ừ, ngay tối hôm vụ án xảy ra đã đi tìm thi thể của Chu Tĩnh. Phương pháp thực hiện giống năm vụ án trước đó. Hiện trường có công cụ gây án, đã lấy được vân tay có Trần Hướng Hoa, đáng tiếc, Trần Hướng Hoa chết rồi, thật sự là lợi cho ông ấy quá.”
Tần Phong rót một chéc nước cho Lâm Phạm, đẩy sang. Lâm Phạm dừng động tác ăn, ngẩng đầu nhìn Tần Phong: “Anh bận rộn thì cứ đi đi, em ăn xong sẽ đi về.” Cô nhìn xung quanh: “Đây cũng không phải chỗ nói chuyện.”
“Đợi lát nữa đưa em về rồi lại đi.” Tần Phong nói: “Dạ dày trống rỗng lâu như vậy, ăn quá nhiều không tốt đâu.”
Lâm Phạm gắp mì vằn thắn nhét vào miệng, hai miếng cuối cùng rồi. Nghĩ đến cái chết của Chu Tĩnh, vốn dĩ Chu Tĩnh không cần phải chết, nuốt mì vằn thắn xuống.
Điện thoại của Tiểu Vương vang lên, anh ta nhìn thoáng qua, đứng dậy: “Vậy tôi đi trước, còn có rất nhiều chuyện, anh phải quay về phối hợp điều tra. Lâm Phạm cũng vậy, cô ấy có tham gia trực tiếp.”
“Anh đi trước đi.”
Tiểu Vương vội vàng rời đi, Tần Phong nhìn Lâm Phạm ngồi đối diện: “Chủ weibo kia lấy được tin tức từ chỗ Chu Tĩnh, cô ấy lan truyền chuyện ma quỷ ở thư viện trường học các em.”
Về phần tại sao Chu Tĩnh lại muốn làm như vậy? Người đã chết rồi, không có chứng cứ, tất cả đều chỉ là suy đoán.