Ngón tay những người nghệ sĩ - Chương 78
- Home
- Ngón tay những người nghệ sĩ
- Chương 78 - 《Bluebird》- ALEXIS FFRENCH & SAVANNAH FFRENCH
Đọc truyện Ngón tay những người nghệ sĩ Chương 78 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ – Chương 78 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ – Lục Tảo Thu x Chung Quan Bạch mới nhất tại Ngôn Tình Hay
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Alexis Ffrench: nhạc sĩ, nhà soạn nhạc, nhà sản xuất và nghệ sĩ dương cầm cổ điển người Anh.
Savannah Ffrench: em gái Alexis và là nữ vũ công từng đạt giải nhì International Dance World Cup, đảm nhận biểu diễn múa minh họa trong MV chính thức của “Bluebird”
———————————————-
Thời điểm Chung Quan Bạch hoàn thành toàn bộ công việc phối nhạc phim thì đã vào hè.
Trên tường ngôi nhà ở ngoại ô Bắc Kinh phủ đầy dây thường xuân xanh thẫm đan xen cùng hoa hồng leo đủ màu, màu champagne, màu phấn trắng, hồng đậm, tím nhạt, còn có cả màu gỗ. Cạnh cổng nhà là mấy cây hoa hướng dương cao to do Chung Quan Bạch tự tay trồng, cây cao nhất đã vượt qua đầu người. Vào trong sân, vài đóa hoa sen trong suối nước cũng vừa nở rộ.
Cách cái bàn nhỏ bằng trúc không xa treo chậu lan điếu trân châu*, từng viên từng viên cầu màu xanh lục lớn bé tươi mọng chen chúc rất đáng yêu, từng xâu rũ xuống khỏi chậu hoa, dây dài nhất rũ xuống tận đầu Chung Quan Bạch.
*Lan điếu trân châu 珍珠吊兰
Mái tóc hắn phơi dưới nắng thành từng mảng đậm nhạt, hơn nữa bởi vì vừa cắt đi một ít nên trông càng thoải mái tươi trẻ.
Lục Tảo Thu ngồi ở đối diện, đang nghiên cứu cách dời một cây xương rồng trong chậu sứ màu lam sang một cái chậu lớn hơn.
Chung Quan Bạch chỉ huy: “Anh dời cả đất trong chậu nhỏ qua luôn đi, cắm xẻng nhẹ một chút, coi chừng đứt rễ. Đúng, đúng là như thế đấy, ầy, Tảo Thu à ngón tay anh linh hoạt ghê.”
Lông mi Lục Tảo Thu hơi chớp một chút, nâng mắt lên, con ngươi phản chiếu nụ cười của Chung Quan Bạch.
“Sao nào, em không được nói ngón tay anh linh hoạt à?” Chung Quan Bạch lặng lẽ vươn chân, chọc chọc vào bắp chân đối phương bên dưới chiếc bàn nhỏ.
Lục Tảo Thu kiên nhẫn yên lặng trồng cho xong chậu xương rồng, đứng lên đi vào nhà rửa sạch đất trên tay, lúc đi ra ánh mắt đã trở nên sâu thẳm, Chung Quan Bạch nhìn mà hơi rén, quả thận hôm nay còn chưa dùng đã cảm thấy sắp hư: “Anh không được ra tay…… Ít nhất, ít nhất cũng nên vừa phải thôi.”
Lục Tảo Thu đi qua ôm eo Chung Quan Bạch, hôn lên môi hắn một cái: “Chiều nay có suất diễn.”
Chung Quan Bạch hôn lại, bàn tay đặt trên ngực cũng không thành thật, từ từ hạ xuống dưới: “Mới ăn sáng xong vừa nãy thôi mà.”
Lục Tảo Thu bắt lấy tay Chung Quan Bạch, đưa đồng hồ cho hắn xem: “A Bạch, em đâu có dậy vào buổi sáng.”
Chung Quan Bạch nhìn thấy kim đồng hồ đã chỉ mười hai giờ, đành phải nói: “……Thôi được rồi.”
Chờ Lục Tảo Thu ra khỏi nhà, Chung Quan Bạch ngồi ngẩn người trong sân một lúc, sau đó vào nhà tập đàn, đến gần ba giờ hắn mới ra khỏi phòng, một tay cầm cái kéo to chuyên dùng để cắt hoa tỉa cành, tay kia cầm một cái rổ đan tay bằng nhựa propylene giả tre.
Hắn dạo một vòng trong sân, cắt một cành cát cánh, năm bông hoa hồng trắng, hai cành hoa nhài, hai nhánh giáp trúc đào*, thêm vào vài nhánh vạn niên thanh**, chẳng mấy chốc được một cái rổ nhỏ đựng đầy hoa lá. Cắt xong hoa, hắn đi tìm hai sợi dây thừng và một tờ báo, xếp hoa thành một bó, gói lại bằng giấy báo, lại dùng dây thừng buộc một vòng, thắt nút.
*Giáp trúc đào – 夹竹桃
**Vạn niên thanh – 万年青
Đúng ba giờ, Chung Quan Bạch ôm hoa ra cửa, đặt bó hoa lên ghế phụ trên xe.
Hơi nước trên hoa hơi thấm ướt giấy báo dính chặt vào ghế ngồi, chờ Chung Quan Bạch xuống xe lấy hoa mới phát hiện ra, vì thế rút một tờ khăn giấy lau khô ghế, mang cả hoa cả khăn giấy ra khỏi xe.
Xe đỗ trong một gara tầng hầm, đi bên trong cảm giác âm u lạnh lẽo hơn so với buổi chiều mùa hè bên ngoài.
Chung Quan Bạch cầm hoa, đi vào thang máy.
“Tôi đã hẹn trước đến thăm vào lúc ba rưỡi chiều.” Hắn nói.
Hộ lý tiếp tân thấy mặt Chung Quan Bạch, áp phần ngạc nhiên trong mắt xuống, xác nhận lại: “Anh Chung phải không ạ?”
Chung Quan Bạch gật đầu: “Đúng vậy.”
Hộ lý lại hỏi: “Anh đến thăm ngài Lục Hoài Xuyên?”
“Đúng vậy.”
Hộ lý lấy một tờ giấy viết những điều cần lưu ý và một quyển sổ đăng ký: “Xin anh ký tên vào chỗ này và chỗ này.”
Chờ Chung Quan Bạch ký xong, cô mới dẫn hắn đi vào phòng bệnh.
“Nơi này,” Chung Quan Bạch nói, “yên tĩnh quá nhỉ.”
Yên tĩnh đến mức không giống bệnh viện tâm thần trong tưởng tượng của hắn, trông giống một khu nghỉ dưỡng hơn.
“Ngài Lục ở trong khu phòng bệnh đặc biệt, dù sao thì ông ấy, ừm.” Hộ lý hơi nghiêng đầu, không nói hết, chỉ nở một nụ cười “anh hiểu ý tôi mà” với Chung Quan Bạch.
Chung Quan Bạch hiểu rõ, ‘phòng bệnh đặc biệt’, kỳ thật chỉ cần đổi một chữ sẽ rõ ngay, là phòng bệnh đặc quyền.
Hộ lý dẫn Chung Quan Bạch đến trước một cánh cửa kim loại lớn, hắn lại đi theo một hộ lý nam khác vào bên trong.
Đến cửa phòng bệnh, Chung Quan Bạch nhìn thấy một bóng lưng. Tấm lưng kia ngồi trên ban công, bên ngoài là những bụi cây được cắt tỉa chỉnh tề và một đài phun nước, chính giữa đài phun là một bức tượng điêu khắc bằng ngà voi, dòng nước từ bốn phía vách đá cẩm thạch ào ào chảy xuống, trong suốt lấp lánh.
Bức tượng kia không có đầu, nhưng từ cổ trở xuống vẫn cực kỳ tinh xảo, vững vàng đứng trên bệ đá không chút sứt mẻ.
Chung Quan Bạch gõ ba cái lên khung cửa rồi đi vào.
Lục Hoài Xuyên không xoay người lại, Chung Quan Bạch đi qua đi mới phát hiện ông ta đang xem sách.
Đó là một cuốn sách tranh rất dày in màu trên giấy láng, nội dung giới thiệu bộ sưu tập các tác phẩm hội họa của bảo tàng Leopold*, bên cạnh có phần phân tích tác phẩm và chú thích bằng tiếng Anh. Trên bàn còn đặt mấy cuốn sách tranh khác, lần lượt là bộ sưu tập của Cung điện Belvedere, bộ sưu tập của bảo tàng Kunsthistorisches**, các tác phẩm trong Tòa nhà Ly Khai***, nhìn lại đều là những nơi có liên quan đến Vienna.
(*Bảo tàng Leopold: nằm trong Khu vực các Viện bảo tàng ở Vienna, Áo, là nơi trưng bày một trong những bộ sưu tập nghệ thuật hiện đại lớn nhất của Áo.
**Bảo tàng Kunsthistorisches: một trong những bộ sưu tập nghệ thuật quan trọng nhất thế giới. Nơi đây chứa đựng kho báu của các thế hệ cai trị nhà Habsburg. Những tác phẩm này được thu thập trên khắp thế giới trong nhiều thế kỷ và được bảo vệ bởi tòa nhà bảo tàng hùng vĩ tại quảng trường Maria Theresia gần Ringstraße.
***Tòa nhà Ly Khai: một phòng triển lãm ở Vienna, Áo. Nó được hoàn thành vào năm 1898 bởi Joseph Maria Olbrich như một tuyên ngôn kiến trúc cho ‘Cuộc ly khai Vienna” – bao gồm một nhóm các nghệ sĩ nổi loạn ly khai khỏi tổ chức mỹ thuật lâu đời ở Áo.)
Chung Quan Bạch đặt bó hoa gói giấy báo bên cạnh chồng sách. Khóe mắt Lục Hoài Xuyên liếc thấy một nhánh giáp trúc đào và một góc báo, ngẩng đầu nói: “Ngồi đi.”
Trên ban công chỉ có một chiếc ghế dựa. Chung Quan Bạch đi vào phòng lấy ra một chiếc ghế nữa, ngồi đối diện với Lục Hoài Xuyên.
“Chắn hết ánh sáng rồi.” Lục Hoài Xuyên nói.
Chung Quan Bạch dịch ghế qua một bên, để ánh mặt trời chiếu vào tập tranh trên tay Lục Hoài Xuyên, cô thiếu nữ bên cửa sổ sáng rực rỡ dưới ánh nắng hè trong tranh của Romako*. Thiếu nữ có mái tóc hơi xoăn dài đến eo, cổ áo màu trắng bao quanh cần cổ. Cô đang đứng trong phòng, vài chú chim bồ câu từ trên trời đậu xuống tay, tầm mắt cô hướng ra xa khỏi khung cửa.
*Anton Romako (1832 – 1889): họa sĩ nổi tiếng người Áo
*Bức tranh Girl at a window to St. Mark’s Square:
“Trước kia cháu và Tảo Thu đi lưu diễn, đã được nhìn thấy bản gốc bức tranh này.” Chung Quan Bạch nói.
Lục Hoài Xuyên xé tờ tranh kia xuống, tùy tiện vo lại ném vào thùng rác: “Thế nó có nói cho cậu biết, trước khi nó lớn bản gốc bức tranh này vẫn nằm trong nhà họ Lục không?”
Chung Quan Bạch nhìn tờ tranh bị vò nhăn nhúm, không trả lời.
Lục Hoài Xuyên cũng không hỏi nữa, chỉ tùy tay tiếp tục lật tập tranh, xem xong lại cầm một quyển khác lên, tiếp tục chậm rãi lật xem.
Qua một tiếng đồng hồ, Chung Quan Bạch đứng lên hỏi: “Có gì cần cháu mang vào đây không?”
“Cậu cảm thấy tôi ở đây sẽ thiếu thốn cái gì sao?” Lục Hoài Xuyên nâng nửa mắt lên nhàn nhạt hỏi lại.
Chung Quan Bạch ngẫm nghĩ: “Chắc là tự do.”
Lục Hoài Xuyên cười: “Cậu mang đến cho tôi được à?”
Chung Quan Bạch: “Cháu phải đi rồi.”
Lúc hắn đi đến cạnh cửa mới nghe Lục Hoài Xuyên nói: “Không ngờ cậu lại là người thứ nhất đến đây.”
“Tảo Thu và chị Ứng Như chắc là sẽ không đến đâu.” Chung Quan Bạch nói, “Tháng sau cháu lại đến.”
“Đến làm gì? Lại muốn thảo luận về nghệ thuật gì đó à? Thuyết phục tôi âm nhạc luôn đi trước thời đại, cả đời tôi cũng không đuổi kịp?” Lục Hoài Xuyên ném toàn bộ sách tranh trên bàn vào thùng rác, “Thời điểm tôi đi du học châu Âu các người còn chưa sinh ra đâu.”
Chung Quan Bạch quay lại nhặt mấy tập tranh lên, bao gồm cả tờ tranh thiếu nữ đứng bên cửa sổ bị vò nhăn, cẩn thận mở ra vuốt phẳng, kẹp vào trong cuốn sách bị thiếu một tờ.
“Không, cháu không thảo luận nữa, cũng không muốn thuyết phục gì cả.” Chung Quan Bạch ôm chồng sách tranh, rũ mắt, “Chỉ là……”
Câu tiếp theo nói quá nhỏ, Lục Hoài Xuyên không nghe được, “Mê tín mà thôi.”
Chỉ là mê tín mà thôi.
Chỉ vì một đêm nọ hắn có một giấc mơ hoang đường, sợ có vị thần linh nào trách tội Lục Tảo Thu bất hiếu.
Lục Hoài Xuyên là tội phạm giết người, là bệnh nhân tâm thần, là một con quái vật, nhưng ông ta vẫn là cha Lục Tảo Thu, từng nuôi dạy Lục Tảo Thu, tuy là nuôi dạy bằng phương thức của quái vật. Chung Quan Bạch hy vọng anh không có bất kỳ liên hệ gì với Lục Hoài Xuyên nữa, nhưng hắn vẫn sợ, sợ có thế lực tâm linh hay phép tắc kỳ quái bí ẩn nào đó sẽ phán xét Lục Tảo Thu. Hắn sợ một thứ mà hắn biết không tồn tại trên đời.
Hắn trở thành một con người nhỏ bé tầm thường, cái gì cũng sợ.
Cho nên hắn muốn thay Lục Tảo Thu làm bổn phận con cái nên làm, cho dù chỉ đơn giản là ngồi bên cạnh Lục Hoài Xuyên chờ đủ một tiếng đồng hồ, hắn vẫn muốn đi, mặc gió mặc mưa, cho đến khi nào Lục Hoài Xuyên già yếu, chết đi mới thôi.
Trước khi về nhà Chung Quan Bạch ghé qua Trung tâm giáo dục đặc biệt, giao mấy cuốn sách tranh cho Lý Ý Thuần.
Lý Ý Thuần hỏi: “Cậu mua à?”
“Không, nhặt được.” Chung Quan Bạch nói, “Cô Lý, cô có băng keo trong không?”
“Chỗ nào có nhiều sách tốt như vậy mà nhặt?” Lý Ý Thuần lấy băng keo từ trong ngăn kéo ra, cười nói, “Tôi cũng gọi người chạy tới nhặt mấy quyển.”
Chung Quan Bạch vừa cúi đầu dán tranh vừa nói: “Cũng được, dù sao luôn có người không cần mà.”
“Tốt, đã dán xong.” Chung Quan Bạch khép cuốn sách lại, “Không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra đâu.”
“Có là vui rồi.” Lý Ý Thuần xếp gọn lại mấy quyển sách, gọi một học sinh đến cầm sách qua thư viện.
eyJpdiI6ImRhTzFkVnlzVHZHU2lJNVN1QURvblE9PSIsInZhbHVlIjoiRElvZ0NYcFk3YVhlZ3NMelJRV3RnQURhaUJVNG0yckh4MXFjZURuSERYZmZqY1pMZVpncUR5NGR3NENHTGVLTiIsIm1hYyI6IjNmMzhmOTUxZWYyODI1NTFiZTBmNjE0NGNjNTA5OTZmY2U3MWIyMmI3NTZhMzI1NmZlMjY3ZWEwMGNjYzNjZWUifQ==eyJpdiI6IlVBdFNtZE5BbTZmQVN4OVowaXZkYWc9PSIsInZhbHVlIjoiMlFyZlwvdHU1ZVowOTJNMU1KdStIWnJnNGFMUUo3RXRLYkt3UnZkeHRoQjBBVDJjdE5FXC9iTGoyOXRUMHN4bmhSV1dKd0RUSXZaSGlYQVEzaHg1VXhFemlCd1lMMTMyZXNTQkVNQ0RtSXJkd1I4SFBuRXZKUWtcLzhROEpQVFJ5U1VqNWpHUWlKTmNxckZpeDdqNVVWaFNwYndtdnZ5UDB6VytSNkhjNnVTR2FNTXFIQnYzN2tyaklCdUZSdEF5c0dPaHFXdzcrVzdaUEVGUG9DSWIrNThGVWIzWjhqQTI5RDhnQ3JWc3VoSjJTcXdERVwvTTZZOFNiS0Z1b1RmeTIyZWMiLCJtYWMiOiI4YzBmMzMzNjIwMTg4NDVjYzhiMzU4YWVjOGExMGM0NzkyYjU1YmY4ZjEwYTAzOGY0MzNkNzFjZWMwZWY5MDBkIn0=eyJpdiI6IjdPSWlkWGxlRm1odmV0VXAxZllXZ2c9PSIsInZhbHVlIjoiNXNhQ1wvSE01SGdBS1JqdFRKOFc4OG1UUU44NGFPelpqWGhJMHk4dlhRdHlOT2hYNlFzc0VtcEhod2ZycTZ6SFUiLCJtYWMiOiIwOWM5Mjk0ZTkwMjU5YTdiNzU3YjgyYWVjNTc0YjY1YTI4NWMyZTNhNTllMTBmMzQwZGZlYjAzMjFjNzZlN2U3In0=eyJpdiI6ImRGS0xaM1ArajdhV2FNalptbzBpREE9PSIsInZhbHVlIjoiK0dIcnVtWWhBRTJuYTNqTGVVSCtwWG03SVU2UjVRc3IxZzllRUZyS2VcL3B4OGZTOHJTT2c2eGVsT1dpeGRuWjZTOGN6TUhDM1UzY0VaalZDQmh0eGorWGhNbVRIcTBZUitTXC9UYkJQdFFyNW9JUUZvS2N4K3VTZ2Vab05rc3BLZ1F3aXNXOGNPWE9xZmdGUFZRVE1xNVJyTHZsbG9Zd2FBU21Ddnh3S285Qk1WTkpGYk10Rkp5aXJZbGllM2pKZ2lNV1VINm01blJEMGdRTW9UdlRrYlh6Mnk5VklcL3FaNU1oaWJxcE8rbVNFSXBwUVNzMXdENGVaMHRNaCtWNmtrcmM2KzNZMHJVQW4zbHJlcU5HNisrTzRRTmVGRTdIY0tBa1wvbEZHSDNkOXduZ01QZTI2azdpVUczdUJMQkFPcFBaQ1pVdjBCbGphUUFJcEV5TndUZFVaTzRnU1kwZlhmUlwvMFZuakpLbWRvZ1Ezc245YzJWbE5FQThSRFlCbTJ5VGJLdUphamxaUHljQkRtOFFUUjQrXC9WVG1IQTVDdHhDalVsZUQ1MnZhNU50ZEVsZlFJd3A3N3hWcXFQcEtWMDMzbSIsIm1hYyI6ImY4MzUzMDE4MzczNWJlMzIwZTlhYTllOTY2ZTE0ZmJkNzgyZTE2M2M4NWViODMwYjMxYzZjZmJkNWNmYjA4NTIifQ==eyJpdiI6Ikp6WjhhQmZFMGdHeFl5T1d6KzJcL1JRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlVuaXJIbmd0b29RdVVYais1cERWVVo3VEJoNlQwb3NWTHlUcU8wbG1IRHNja29WdjE5dnA5MWxnNm1kQXZmaFoiLCJtYWMiOiIyYTcwMDUyNzEyNjk2Njc4ZjM5YzkxNTMxYmIyZGU2ZWJmYjEzNjA5MjllOGQ2YzlkZGUwMzE1ODcyNzg5NmQ3In0=eyJpdiI6ImQ0OTRsc3VnMjluN2J3XC9WUFwvVGM0Zz09IiwidmFsdWUiOiJ6b1FlSW5vaEdrNU1cL05SU25TSnJRdjlDaDNoXC9NUzRRdlpDVGZyVktJVTlVRGxBaVJkSFVyWkJYK2s0NEwwTHhxVk5OTXc1THdcL3VcL01Pb0VOVG5tVTFTTXVIRmV6em8wYmdob1MyWGZVYnlId2xpTjdEbVhqVjFLZ2FDZ00zeDhKdFhUcTJcL2YwTDZEc2RWcGdEZGM2c2JlM2I3OXlhazlPTkZxR1AyQzJIdzFDYm5jMytndkg3ZWZQTHc4cCtVQnlXSjVIbitYbmNwXC80VDE4aWVxM0R1R1ArUVcrMzRVVkMyNnhrdndCWUFHSVNCSngrankxNVNXU2pKV1VPVjdYYWtMcEhMbUVlSUlQdnhSVHVQUnVuUnRReWZBZkRHaEtnVnFNRmZPXC9ObTV2UW15YmlMa2JjN25vbUQ5XC9sWmVXdjNwQ21VaVZMM0F3NEtHWDRtcWVZWnJpelhPXC91M09MZE5jR1JOS1MwODAyYmRsYitGSUx4a0NEbDhYa2Y5cG8iLCJtYWMiOiJmZTljYTFjOTE3MTQxM2MxMjZhYzczNzk0ZjUwYWE0MjQ4YzJiYjU1NzA5YmVmYjIyZmZiMDhhMzE0ODVhNGRhIn0=eyJpdiI6IkNPWmRuWG5SMUJ4M2RNbzZKR3o5bkE9PSIsInZhbHVlIjoiUHJjbVJRQ0FGR3hpNE1vZWxQRFEzUllNSkhtSWxlNHVmRHVVeERDRENqMkRObkJPWnBXUkd3XC94bGVtaUN5eXUiLCJtYWMiOiJkYzAwNGQ5Njc2ZWRkMDM5ZmRiNWRhNzZiMzA3ZjNmZmFjYjg0ZjBiYTU4OTY2OWExNzQ4M2YxYjlmZDlkMGFmIn0=eyJpdiI6IlY2bStvRm0rUGZSTVwvSk0wZTBSTkxBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imh4NENDZUpoT21EMXUrWWZ1em4rVXN2bWVON256S0JFWGQzSkdtR09SakFXZVlQalBSZzMzSVBRek1rT0xReWJJbXVrMzFZbWxDb04wcnoxdXRhTkhwTFdWb1lZS1dsblVINHhBZEpINkR3RjlDQlR3T3pqTkRJMnpVRDJFN1VcL3FWcEthZ2FxR3VxdXY4MGRGc3VWVkxSOG9iSWVEQXhWMWVxUDlVbzEzRUxcL1EzdTFTXC9ndU9VY0paSnBSWGNLRjRMVHlVenl0UGFtMFwvcm5YdFRPenVVRW9NYVR2enVpK0poSDA5NklYN1E1azlLTGFQaUt4dnU3R2RGZG1landUIiwibWFjIjoiN2U4ZjRkOWMxNDdmYjVmNDBiZGViZTdmNGE4ODNkOGFjMjk1YzRjYWQ3NjdhMTIwMDMwMWJlMjIzOTRhN2YyMSJ9eyJpdiI6Ikt3VDFSTUtvSjhQUzhqVTVBSmRPb3c9PSIsInZhbHVlIjoicjBvK0JrZUIzeEFQNEZQNW9lenN2T2xrWmtzQk5EQThjd3lJODR6bmpldEZQK3d5VEFMNmFpdHcwOVZGbUczMSIsIm1hYyI6IjYyNDI0ZDkwOWJkY2U5YTJlZGM1ZjgxNGMwNTQzZGQ4ODYxMmZkNDIyYzVmY2E3YmU5MjhiOGJlYjk4MDRkOGMifQ==eyJpdiI6IjdLUlwvdzhOSWxabldoWWYxZnpcL3plZz09IiwidmFsdWUiOiI5VElvQ3pScXFsZkp3cmdFRkJrY0FvMkJ4aUxQVTF3Y1VDK3loaHE5SkpIcGoxWVlcL3dPTFd0SVZSOU5ycG42UHRRTHZ1enVjWndOZ3NXZEVLdFBpM1E9PSIsIm1hYyI6ImUyZDFiZGU2NzY5ZmUxMGZiMTQ5OTc2OWRkNWZmZWFiYmY3OGFjMDc3ZjhiNDMzMjBlNGVjMzYwMjY3YjM1ZDUifQ==eyJpdiI6IkJLRnRrVHRMNytBWW9kYjRkSUlrWkE9PSIsInZhbHVlIjoicFdRK0VXdzlwa0U4M0lKNXh2MWFRNXZIN3ZPa0Y1NWROT2tcL0xJVDVRWkZoOGY4akVrMEhWQklIYTRUcjhOWVciLCJtYWMiOiI3Zjg2YThhOWQyOWVmYmJkMzZhNjcxNDUxYzU3MTQwZWM1MjVmODlmYTU5NTljNTFiZDQ5Y2JhODYzNDUwODVjIn0=eyJpdiI6Im9jRjJWXC9qbVRYUkJ5VFRuXC9kM1JhQT09IiwidmFsdWUiOiJHTk5uWFVFOVFNR2xJUFRhUkJzQVNkamltSVppVXZpSFRLSWFXdmwwSWxtbkNSZ3JEM29cLzBYaW52MlhMSFdPVWhoNDRCTU5tOCsyVENta3grb1JkQjhYcnA0OHRMVEhmNUVSTWdRSUVPTVk9IiwibWFjIjoiMjIxNjA5MmE4MGYxMzcxMGE4MGZmMzFhYTA5NGI1NjYzMDgzMzVkNDcxMDdiMjYyNGJiNjRhMjFkZmYzYjI3OSJ9