Ngón tay những người nghệ sĩ - Chương 74
- Home
- Ngón tay những người nghệ sĩ
- Chương 74 - 《"Tổ quốc của tôi" 1 Khúc dạo đầu "Vịnh tuyết" 》- TRẦN BỒI HUÂN
Đọc truyện Ngón tay những người nghệ sĩ Chương 74 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ – Chương 74 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ – Lục Tảo Thu x Chung Quan Bạch mới nhất tại Ngôn Tình Hay
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*”Tổ quốc của tôi” – 我的祖国 là tổ hợp ba bản giao hưởng do nhạc sĩ Trần Bồi Huân sáng tác từ 1960 – 1964, bị thất lạc trong cuộc “Đại cách mạng văn hóa vô sản”. Bản thứ nhất và thứ hai được viết lại vào năm 1976, bản thứ ba viết lại năm 1989.
Khúc dạo đầu “Vịnh tuyết” – 前奏曲 咏雪 là tên bản concerto thứ nhất
———————————
Ngày hôm đó Lục Tảo Thu không chỉ thu âm phần piano thứ nhất, còn thu cả những phần biểu diễn piano mà các nhân vật trong phim sẽ thể hiện. Đến khi kết thúc trời đã khuya, Đường Tiểu Ly mời anh đi ăn một bữa cơm, anh lắc đầu từ chối, nói phải về bệnh viện, cuối cùng trước khi tạm biệt còn bảo: “Hy vọng những bản nhạc tạm thời đàn không tốt lắm này sẽ không phải xuất hiện chính thức trong phim.”
Bên ngoài trời đổ tuyết lớn, mặt đất đã đóng một tầng tuyết trắng xóa.
Một mình Lục Tảo Thu đi giữa màn tuyết trong đêm.
Đi được mấy bước, trước mặt anh xuất hiện một chiếc lồng đèn màu đỏ. Đi thêm hai bước nữa, hóa ra toàn bộ dãy phố đã được treo đầy đèn lồng, nhiều không đếm xuể, chiếc nào chiếc nấy đều đỏ chót, rất to, rất sáng.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi thức ăn, là hạt dẻ rang đường, hình như còn có cả khoai nướng.
Lục Tảo Thu trở lại bệnh viện, nghe thấy các hộ lý trực ban nói chuyện với nhau mới biết, sắp đến Tết rồi.
Hóa ra đã sắp đến Tết rồi.
Chung Quan Bạch vẫn chưa tỉnh, cơ bắp không tránh khỏi tình trạng héo rút nên không ngừng gầy đi.
Ngày hôm sau Lục Tảo Thu nhận được email từ phòng thu, trong đó chứa file thu âm thô bản hòa tấu chưa qua chỉnh sửa, anh ấn download, lưu vào máy, mở lên nghe thử, chỉnh âm lượng, tạm dừng. Sau đó lấy ra hai cặp tai nghe bluetooth, hai chiếc cẩn thận đặt vào tai Chung Quan Bạch, hai chiếc nhét vào tai mình, mở file lên một lần nữa.
Trong danh sách phát chỉ có hai file nhạc: một bản hòa tấu khuyết thiếu phần trình diễn của piano thứ nhất và phần biểu diễn solo của piano thứ nhất.
Hai file nhạc được phát tuần hoàn, hết lần này đến lần khác.
Câu chuyện ẩn trong bản nhạc tẩm đầy toàn bộ phòng bệnh, trên trần nhà tựa như mơ hồ hiện ra một quyển sách ghi chép tự động lật từng trang, lật qua vài chục năm, trang nào cũng khuyết mất một hàng chữ; rồi lại xuất hiện một quyển khác cũng được lật mất vài chục năm, mỗi trang lại chỉ có một dòng. Hai quyển sách luân phiên thế chỗ nhau, kiến trúc xưa cũ, gạch trắng ngói đen, đám đông màu sắc, hoa khô cỏ úa…… giống như những ảo ảnh xuất hiện trong mơ.
Ảo cảnh biến mất sau một tiếng rung phát ra từ điện thoại.
Lục Tảo Thu cầm điện thoại lên, là dãy số của Lục Ứng Như. Đã lâu rồi cô không gọi điện thoại, lần này Lục Tảo Thu nghe máy.
“Luật sư vừa báo cho chị, vụ án tài xế xe tải dừng xe sai quy định ở khu vực đi bộ cho người khuyết tật thắng kiện rồi. Cô bé họ ——” Lục Ứng Như nhìn qua báo cáo, “Họ Chung sẽ được nhận tiền bồi thường.”
Lục Tảo Thu không nói gì.
“Luật sư nói lúc ấy Chung Quan Bạch có đề cập đến việc làm một clip tuyên truyền về tầm quan trọng của lối đi dành cho người khiếm thị, chị đã giao chuyện này cho thư ký.”
Lục Tảo Thu vẫn chỉ nghe.
“Quỹ từ thiện trước kia Chung Quan Bạch chưa kịp làm, sang năm sẽ thành lập.”
Lục Ứng Như nói xong câu này, hai đầu điện thoại đều rơi vào yên tĩnh, cứ như cuộc gọi đã bị gián đoạn.
“Tảo Thu,” Lục Ứng Như cầm một bản báo cáo khác lên, qua một lúc lâu mới nói, “Ông ấy, cha……”
Tiếng hít thở.
Chỉ có tiếng hít thở.
“Xác nhận đúng là tinh thần có vấn đề.”
Lục Tảo Thu rũ mắt, nhìn sang Chung Quan Bạch vẫn ngủ say không biết gì về thế giới bên ngoài.
Hắn là một tên cực kỳ ngốc.
Đồ ngốc này không biết gì về hình thái thực sự của thế giới, cho rằng tất cả mọi người trên đời đều tốt đẹp giống như mình.
“Nhưng thời điểm giết người và gây thương tích cho người khác có giữ được ý thức tự chủ hay không thì cảnh sát còn cần thêm thời gian điều tra làm rõ.” Lục Ứng Như không chờ được lời đáp của Lục Tảo Thu, chỉ có thể nói, “…… Tảo Thu, chị cúp máy đây.”
Vốn dĩ nếu mọi thứ theo đúng kế hoạch, cô có thể nói với Lục Tảo Thu: Rốt cuộc năm nay trong nhà không còn ông ta nữa rồi, em có muốn về ăn Tết không?
Nhưng bây giờ không được nữa, cô không thể mở miệng nói những lời này.
Sau khi cuộc gọi kết thúc không lâu, một chiếc điện thoại khác trong phòng cũng reo lên. Đó là điện thoại của Chung Quan Bạch, người có số của hắn cơ bản đều biết hắn xảy ra chuyện, cho nên chiếc điện thoại kia đã rất lâu rồi không có ai gọi đến. Bây giờ nó vang lên, không khó để suy đoán người gọi.
Quả nhiên, là Ôn Nguyệt An.
Không dám nhận, cũng không dám không nhận.
Cuối cùng Lục Tảo Thu vẫn ấn nút nhận cuộc gọi: “Thầy Ôn.”
“Là Tảo Thu à.” Ôn Nguyệt An hỏi, “A Bạch có ở đó không?”
Lục Tảo Thu thấp giọng đáp: “…… Có ạ.”
Thường ngày nếu là Lục Tảo Thu bắt máy của Ôn Nguyệt An, sau khi nói “có” nhất định sẽ đưa điện thoại cho Chung Quan Bạch, lúc này lại hoàn toàn không nghe thấy tiếng của hắn, Ôn Nguyệt An hỏi: “Sao A Bạch không nghe điện thoại? Lần trước nó bảo qua năm mới muốn tự tay đào rượu mơ trong sân lên uống, tôi không cho sư ca đụng vào, còn chờ nó về đấy.”
Người như Lục Tảo Thu không biết nói dối, nếu Ôn Nguyệt An không hỏi thì anh không đề cập tới là xong, nhưng một khi ông hỏi đến, anh cũng sẽ không bịa đặt. Hiện giờ mặc dù vô lễ, anh cũng chỉ đành ngậm miệng không đáp.
Ôn Nguyệt An lại gọi một tiếng: “Tảo Thu?”
Hạ Ngọc Lâu ngồi đối diện không còn cách nào khác, chỉ có thể giải thích ngọn nguồn: “Nguyệt An, Chung Quan Bạch bị thương, không thể tiếp điện thoại của em đâu.”
“Sư ca,” Ôn Nguyệt An nói, “Nếu em không gọi cuộc này, mọi người còn định giấu em đến bao giờ?”
Ôn Nguyệt An là người suy nghĩ thận trọng, trước đó vài ngày Chung Quan Bạch cứ sểnh ra là gọi điện thoại ba hoa một hồi, nói không gọi mới khó, từ bao giờ mà một thời gian dài như vậy rồi vẫn không có tin tức gì?
Bây giờ không giấu được nữa, Ôn Nguyệt An biết đã xảy ra chuyện, muốn hỏi chi tiết hơn. Hạ Ngọc Lâu lấy điện thoại ra khỏi tay Ôn Nguyệt An không cho ông hỏi thêm, chỉ nói đơn giản: “Sang năm, chắc chắn sang năm Chung Quan Bạch sẽ về.”
Ôn Nguyệt An chỉ nhìn ông ta không nói lời nào, sau khi gặp lại Hạ Ngọc Lâu chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt ông kiểu này, đành phải mềm giọng: “Trong sân còn chôn rượu mơ, hoa quế phơi từ mùa thu, đầu xuân còn có trà mới, Chung Quan Bạch thích nhất là ăn ngon mặc đẹp, làm sao bỏ qua được? Bây giờ ở đây còn thêm hai con thiên nga, ít nhất nó cũng phải về nhìn một chút chứ.”
Rất lâu sau khi cuộc gọi đột ngột bị gián đoạn nhưng vẫn không treo máy, Hạ Ngọc Lâu mới một mình đi ra sân nói chuyện điện thoại với Lục Tảo Thu, nói kết quả đợt kiểm tra mấy ngày trước trái tim Ôn Nguyệt An ngày càng không tốt, nếu biết thêm tình hình cụ thể, có khi lại càng tệ hơn.
Lục Tảo Thu nghe xong, không biết nên đáp lại thế nào. Anh ở lâu trong bệnh viện, những lời chúc phúc và kỳ vọng đã phải nghe quá nhiều, nhưng sự thật tàn khốc nhìn thấy còn nhiều hơn, cuối cùng vẫn không nói được lời nào dễ nghe, chỉ có thể im lặng.
Ngày tiễn ông Táo, Lý Ý Thuần dẫn theo A Tễ và vài đứa trẻ hơi lớn của trung tâm giáo dục đặc biệt đến bệnh viện. Bà còn mang theo một cái túi giấy, bên trong chứa đầy giấy cắt trang trí* đỏ rực do các bạn nhỏ tự cắt, có đủ hình chim hình cá, chữ Phúc chữ Thọ.
(*Giấy cắt trang trí – 剪的窗花: loại giấy màu đỏ được cắt thành hoa văn rỗng dán lên cửa chính, cửa sổ hoặc lên tường để trang hoàng nhà cửa trong dịp năm mới.)
A Tễ nói những thứ này đều là mọi người tặng cho anh A Bạch, có một cậu bé thấy Lục Tảo Thu không có cái nào thì hơi đáng thương, liền tự mình bổ sung: Thầy Lục cũng có thể chọn ra hai cái cho riêng mình.
Một cô bé khác đánh bạo hỏi Lục Tảo Thu có biết cắt hoa giấy trang trí không, có muốn cô dạy cho không, bọn họ mang theo rất nhiều giấy chưa được cắt.
Đương nhiên Lục Tảo Thu không biết cắt hoa giấy trang trí.
Trước khi ở bên Chung Quan Bạch, anh không biết quá nhiều về những tập tục trong ngày lễ tết. Chung Quan Bạch lại thích ngày lễ tết, cái gì cũng muốn làm, phải dán câu đối xuân, phải ăn bánh ú*, phải mua hoa hồng, chuẩn bị quà tặng, hắn muốn tìm mọi cơ hội để ra ngoài chơi, tìm mọi lý do để yêu đương.
(*Bánh ú – 粽子: loại bánh làm từ gạo nếp, có nhân mặn hoặc ngọt gói bằng lá tre, còn được gọi là bánh bá trạng, xuất xứ từ Trung Quốc. Đây là loại bánh truyền thống được người Trung Quốc ăn vào Tết Đoan ngọ mùng 5 tháng 5 Âm Lịch giống như Việt Nam ăn bánh ú tro.)
Lục Tảo Thu nhìn cô bé kia lấy tập giấy đỏ ra khỏi túi, gật đầu nói: “Xin hãy dạy cho tôi.”
Chiều hôm đó mọi người ngồi trong phòng cắt giấy đỏ trang trí, Lục Tảo Thu cắt xong một bông hoa và một chữ Phúc đã nắm được bí kíp, đến tờ thứ ba đã tự cắt được một chữ “Chung”.
Cô bé dạy Lục Tảo Thu cắt giấy liền nói với A Tễ: “Thầy Lục vừa cắt họ của chị kìa!” Lại nói, “Thầy Lục ơi, tờ này có phải tặng cho A Tễ không ạ?”
A Tễ không thể nhìn thấy tờ giấy kia, hiếu kỳ nói: “Tặng em sao?”
Lý Ý Thuần sờ đầu A Tễ: “Là cắt cho anh A Bạch.”
Lục Tảo Thu cất tờ giấy chữ “Chung” kia đi, cắt một tờ khác cho A Tễ, lại cắt cho mỗi đứa trẻ trong phòng một tờ, tất cả đều là hình đàn dương cầm, dương cầm ba chân, dương cầm đứng, mặt thẳng, mặt nghiêng……cắt hình cả cây đàn hoặc một dãy phím đàn.
Một buổi chiều trôi qua rất nhanh, trời đã sắp chạng vạng, mùa đông tối sớm, Lý Ý Thuần phải đưa bọn trẻ trở về trường.
Trước khi đi, mỗi đứa đều đến trước giường Chung Quan Bạch nắm tay hắn, lúc A Tễ cầm tay đã yên lặng niệm điều ước năm mới của cô: Vào thời khắc tiếng chuông mừng năm mới gõ vang, anh A Bạch sẽ tỉnh lại.
Trước đêm Trừ tịch, Lục Tảo Thu phải tham gia ba đêm nhạc hội tân xuân liên tiếp, cứ đến chiều tối là có mặt tại Nhà hát quốc gia, qua hơn mười giờ tối mới đạp tuyết trở về.
Đến tận đêm Giao thừa vẫn không có chuyện gì xảy ra, Lục Tảo Thu ngồi trước giường bệnh của Chung Quan Bạch thật lâu.
Ngoài cửa sổ có tuyết lớn, Lục Tảo Thu đi qua mở cửa sổ vươn tay, bông tuyết đáp xuống lòng bàn tay anh, nước tuyết tan ra chảy xuống dọc theo vết sẹo trên khe hở ngón tay.
Anh thu tay vào, quay lại gần giường bệnh, nhẹ nhàng áp đôi tay lạnh ngắt lên mặt Chung Quan Bạch như một đứa nhỏ nghịch ngợm, nhưng chỉ một chút liền lấy ra.
Mấy giờ liền sau đó Lục Tảo Thu không làm gì cả, chỉ ngồi rũ mắt nhìn Chung Quan Bạch.
Tiếng đếm ngược loáng thoáng ở nơi khác vọng vào.
Mười, chín, tám, bảy ——
Có lẽ vì tất cả mọi người đều đang đếm ngược, cho nên trong phòng bệnh cách âm rất tốt này vẫn có thể nghe thấy. Năm mới đã đến, cho dù người ta có muốn biết hay không, đều phải biết là nó đến rồi.
Sáu, năm, bốn ——
Ba ——
Hai ——
Một ——
Trên bầu trời đêm cách đó xa tít tắp xuất hiện ánh pháo hoa mơ hồ, bị cách trở bởi trận tuyết lớn bay tán loạn, đó là pháo hoa từ ngoại thành Bắc Kinh.
Chung Quan Bạch vẫn ngủ say như cũ.
Lục Tảo Thu chậm rãi đứng lên đi ra cửa, ra ngoài sân nặn người tuyết.
Sau đó anh trở về, đi đến bên người Chung Quan Bạch, bàn tay bị đông lạnh đến đỏ lên kề gần sát khuôn mặt tái nhợt, lần này lại không nỡ áp lên mặt hắn.
Đêm nay phải đón Giao thừa.
eyJpdiI6ImlUSGx1N1A1b0IwdUsybzhSbElpZEE9PSIsInZhbHVlIjoiYTJvd1BwUDd3eXBPdVhwaTlUQTBzSG02VEJHXC9TZ242QzJLZU8xZGRmQnJOSjRcL1RCZFpSOVZzOEYyWVh5U0pHIiwibWFjIjoiOGI5M2MxNzE1ZTYwODE0YmRhYzE5ZjdjM2QyZmMyOGIxNjcxOGZkYjY3N2I4OTc3ZWZiZWRlNjJiZGNiM2E2NSJ9eyJpdiI6ImdkSXo3ZWpIeUtQdm1MN1pSdGptK1E9PSIsInZhbHVlIjoidTVPOXJNT09pUldKYXdwUmhiRTVobFNNZGJjc1ZVZ1V0MUlsSmNVenVKNWZ5Wk9iV3ZkdW03c1cwTG5vVUt0KzIyV3M5bHVPd0ZKczFVVDQ5K2tVZDA3QVMxdktvYWdsb3Z0WUppRmRzbU9UVUJtY1Bqc1drRENmZ1wvTjg2VWRKZUI3ZGZJZXBGMFN2SVo5K0FxOVFSNzdtaTYzRVMydFo0YkdteEVsWlJyU1dpY1ZqMDRURGVqcHlPcG04RWJDVmVcL0hacXNLK2NGTDNkWUhnVURPSW85XC93VVdMUVZNb3dvc0wxbUdNcDNqSDRFNFkzTGZpKzRjbUlkVUhSeTdrYjFieWc3c3BzNWd1YTZJalptTWdzUlV5amxydFVnTVdwSFdMTUZrTUg3VkJzTG1OdUY2bnF5MURLZzZrM1Ixc2hvWGdxVXJxT25vWmwyYVZpSGkxejdrNHlFZ2NlTld5UWtUeEc2Z21HSlQ5bEZHUjFXczAyWXhaeDZpdjZhYjF0UlJheW5KWlBxcHhMT2ZjMVBWMmh3ZHJ2QmticU5mNUwydG5hTnlnaGdpbz0iLCJtYWMiOiJjODBkNmM0YjE3ZGQ1NmJmMjNlNTlhODk4MjkzODYzZWRkNzg4OTk5ZWNjMDg4NWQzYTMyZDY2ZDBkYjNhNTFkIn0=eyJpdiI6IjB6S1ZoZ25iUkk4SmVETXJRbXdvUFE9PSIsInZhbHVlIjoiclwvME15OXFBZDRTM1JFckJUN0NPN3Fqam00Q3c1NTlxS3c2MmRsWVVJYWxtc000VFV3V05sSFwvQXc3ekFDTFR3IiwibWFjIjoiZDY2YzgxMTIyNjdiYzE3ZmVmODRmMDIwOGFjYThjOGE5OTdmZmM2ZDdjMDkwNjAzOGZjMGMzNzUxOGMyNjc3OSJ9eyJpdiI6ImtNNXhOdzlOK1hBNXYrUVRhK3lOT2c9PSIsInZhbHVlIjoiZDFWbCtPRmdSZUVrdjkxWmtUcFhcL0t4WjREalk4N0tqTXhNaWhYcmo5SDFPR2RnaEdiZ1MxZnVqdVFydDBVT2grSXZJb0VWWGdKb2VaYnlPUDQ5SXFPd01yTzhaMklQejNZMUs4YVwvVTF5MlcrSzcxYzczcFlpZkhaY29MY0ZJRDVzZk1Dblphb00yT1lxU3ZlSmxlV3BGUjU3V0kxeUtMMDRRY1NTRU9IZHJFa1RLTVNGaEJZSXlwRzZXejR2UUdWcm82aFBZM2E2Vk15VlI0WndNS2xMTkF4Wm1xZU9nbFRWVkYwQlA2MldnPSIsIm1hYyI6IjE2M2YxNjQwMDI3NWRmYTc2MmQ3ZTgyOTNkNDg1Mzc1NzA4MWJmMTY2YzU2YzkwZWQzZDM0MjMzNmQwMDYwNjcifQ==eyJpdiI6InJNMDczcGNNN2dmYzRsZzlya254TXc9PSIsInZhbHVlIjoiS1JaSituRGRRXC9Gb1BVbnl5N0pyaWZONUNiaEJCQ0wrOEdpdWNGaWJrZTBNcXN4MzVucDlWZWkrUFwvSHZhbVlhIiwibWFjIjoiZWM2NTc5NmIzYzkxNDUxY2JhZDNhZTI1OGQ5YTk2M2ZkNDBhMjExZTFlMmVhNjg5OGZkOTkwMjViZjBhMTk5ZSJ9eyJpdiI6Ik5MaFJ1V3F0TzcrcnpqV1hoS2pJZHc9PSIsInZhbHVlIjoiMGVndXdBb25XZ0tcL0hFMjNqOTJidmxuQzBsa2RoZzRibFpIdWc0UFJUSCtVTVBUWVBId0JUcmFiZ1ZBc294WVBtVDkrSHYyTlVobVF4RlFIOWVkRWVDNzJSKzBUU2xvYVROWlppeHZPNENCNmFxcEVJU2FPSzlMV0ZXTUZET0NndVdwUFc0RGd3QTluV3FkUGFtcmR3WTlzRjVTcHhLTGhVTlpnQ2F4RTE4XC9KSWpjMjgrSkc1NmN2WTg2bnlkQVo5bU00dzlrbDFaVTJPNkFNTll4UndmSnZDM2c5TExvbWQycklsXC93dzg5QWdlN2dlRVdVblprMkhISHFUNWdyNllZYTU1U1cwV0dCN09Ia2xJTUdUbk1Wb3RvQnpmXC8rRUw4d2xoSXJwNThHR0xJNEo2eEk5bnlxb0ZSckl1WTJ6XC94ZFRvVHhYRXJmYmEyRWg0ekJ5bVNQVStKckw4Tm8zQXpnQmRjYUJwYm5UXC91TjBcL1BNMnA3b1pobDVtZDlMWFJkN3dySWg2VmVcLzBlSzR0OTdRbmp4TE8xRWhJd2RkV3NFcUVQNmo4YXV5dlRMc2k3dld5R04wVVBhNmZMelBhIiwibWFjIjoiZTRhOTczNmFkZDg0MDYyNzlmZmQ2ODZhYTVmYzhmZWI2YTA2YzAzMTJkZTRjZTMzNGM1YzhkNGE3N2Y5YmI0OSJ9eyJpdiI6IlpVMWVxXC9DTWlvQVpYcmlsZ3NcL3hNZz09IiwidmFsdWUiOiIwS0VkSnJneWVGeEtyNExYVE5iT0lPa2tmT1RIVGJEbHJBRGhyZnJYMkNiSmtjeEV3Z3RpS3ZENE9HRWpPK05nIiwibWFjIjoiMTA1NjRjZTJmZjVhY2M3OWUxZTFkNGZiZWY2NmZlMzIzYTcxOWU5NjU4MDEzZTNlMDEwMTU1NWMwNGYxZTBjMCJ9eyJpdiI6Im1uN0EwT1ZQeTZYblZwKzhqXC96TCtBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjcrM2ROcFwvNm9XcXVuRWJVMloxM2xEaERERVJsU3p3YTFIQlBSRnNYSEpHTmQzTTZYdHBRSlp2Z2dNcWVtaXI5aFdCb3Z4cTBxZTFXc2xKVm9DY2Q4XC9IUGgzSHhVeDBhWldpaHBFc3JOZXhtRGdWWlpEZTBKdSsyVTIrRXNNb3IxamZIUlpaaCtUZ2RYRVQrSUV0THNDZ0lGWlZzMmJMR2MxSlZmYjhCXC9YR1hBUjFob2Z6TFhtcFdoRkRPK2tzOVwveVdGRitRXC8raHB5c2ZOcldjakduZz09IiwibWFjIjoiODg4YTkxZDNjZDU4YjAwZWY5NGY3NjFmNzFhNmVkZTdmMzFmNTBkZDAyYzNjMTZlOGMyMTdmNzFkNmMyNjRmOSJ9eyJpdiI6ImVSZjNTbmNxaUtCNW9sRUJzdGI1dFE9PSIsInZhbHVlIjoiV3h1WHgzdHJxU0ZFU0oxXC9lVktlWnN6Yk93QnVYSnh6Mm1KbTNScjIxQTJLZ0cyQUgxZzViOFIrR2lGdjZxXC9rIiwibWFjIjoiMjVkMDRhYWFhMDg3ODdhZDgwZWY1Mjc0MTBiODc5ZTMyNGZmMWQxOTljYjQzMzUyNmYzZDIxNWY2NTI1MzIxNSJ9eyJpdiI6IjBBSFh5Z3BpQ25OYUtoOUZLSDVQcUE9PSIsInZhbHVlIjoiNkN0XC90UThDU3FzaUU5dnlXY2V1dHVlWGNORXlYQm4rTEVwODJIeVJqcVkxZW8yOFpoTlNtb2lLeVVOZlNoVndBZGVsUGtYV21kV2xFd25ITVwveGk0SGh3eTZYUlwvQnFFMEsraFNNV3NKbFhlUmNIN0IybDdsalhTaWhKa3BUNlwvQmNrT21zTElkVjVjM01saFFMSkhndGtJVjlBUmhhZ3orM29HU3J0TnRVaz0iLCJtYWMiOiJhM2RhZTRlM2QxOGMwNDBjODI1YzVkZGRmN2NjNDExNWRjYTMyZDg0Y2VhMWFiZGExNGViNmM3MjJkZmM1NjBiIn0=eyJpdiI6IkRwN0NleTJnTlhmRGlBZ0Q1RmVnaUE9PSIsInZhbHVlIjoiTURFZkpWNzdMRm5NVUh3WEU1TVNyR2hpVEFDXC9LMnRaVW51UGRUUDRSTm9IN3lIbGhWY3F3ZG1oaGVHYjkybHYiLCJtYWMiOiJiNjliOWM3YWYxNzE4NGYyZTA5OTUwZmU3MTFlMWNmZTdmM2MyZGQ1MTI4NTZlMDFhMDdmMWI4MmMzZWY2YWYyIn0=eyJpdiI6IjVLNmt2aUp5MFN4WXo3VTBneXJySkE9PSIsInZhbHVlIjoid0N4MmxLSDZhT1pzbzZDWTN1SVp0UWZHSERKWG1oUlwvSVBBVHl0NmZOTTFuaTE3Z0U1S3ltRDd5b0tYNGEwaytDYk1PeTBVWkpRRmEwSkduTDk1Wkt0SXM4d3kyc05DNUlwY213K3JONWZ6aHdIRFV6eVpjXC9SVDFPajJjcndmQzJUUVczNWpvWUM3NGxwN3pkSFp3ZzNaWldGbGp1S252MHRaREtISVFhamVYTzVCWjZYa3VhWW5zaDJEZ2hJMjNDekNTUTI3RlJUYTZsWDVlT1dzUW9PSFZwWW82WFZNbSsweUhESE5mcGRZbTJzUlB2UWZwY2dQWk02RmxqWVNCIiwibWFjIjoiYjdmZjc1NzcxZWI0M2UzMmVhNDEyZGRjMWQ5MzRjYmM1MmFmOGFjZTFlZDJlNjU4OTE5ZWJjYzYzNWEzZWViZiJ9