Ngón tay những người nghệ sĩ - Chương 63
- Home
- Ngón tay những người nghệ sĩ
- Chương 63 - 《Shisou suru tamashi》- SATO NAOKI
Đọc truyện Ngón tay những người nghệ sĩ Chương 63 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ – Chương 63 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ – Lục Tảo Thu x Chung Quan Bạch mới nhất tại Ngôn Tình Hay
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*疾走する魂 – Shisou suru tamashi: Linh hồn trốn chạy – OST anime Nhật Bản Eureka Seven
——————————————
Trên màn hình notebook hiện ra một loạt video liên tiếp đều mang tên Chung Quan Bạch.
Lục Tảo Thu lấy điện thoại ra, ấn vào hai chữ “A Bạch” trên màn hình. Từ trong loa vang lên những tiếng tút dài, hết lần này đến lần khác vẫn không có ai nhận, đến khi anh chỉ nghe được thông báo “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không nhấc máy” từ tổng đài, mới nhíu mày ấn tắt.
Chung Quan Bạch rất hiếm khi nào không nhận điện thoại của anh, cho dù chỉ trước giờ lên biểu diễn vài phút ngồi trong phòng chờ, hắn cũng sẽ dính người gửi mấy tin kiểu Master Lục chờ em xuống sân khấu lại chỉ bảo nhiều hơn các thứ.
Lục Tảo Thu nhìn Chung Quan Bạch đang mỉm cười trên màn hình khoá di động, vươn ngón cái nhẹ nhàng miết lên môi hắn, sau đó ngón tay chuyển hướng, click mở video kia lên.
Chất lượng hình ảnh của video cực kỳ cao, Lục Tảo Thu chỉ liếc mắt một cái đã tìm thấy Chung Quan Bạch trong đám đông tiệc tùng, còn có Lục Hoài Xuyên đang đứng bên cạnh hắn.
Nếu là người khác chỉ đứng từ xa nhìn hình ảnh này, có lẽ sẽ không đoán được Lục Hoài Xuyên muốn làm gì, nhưng Lục Tảo Thu thì đương nhiên biết rõ. Ngày còn nhỏ chỉ vì biểu diễn kéo đàn vĩ cầm trong một bữa tiệc mà anh suýt nữa bị cha đập vỡ đàn, có lẽ đại đa số các bậc cha mẹ đều sẽ cảm thấy hãnh diện khi mình có đứa con tuổi nhỏ mà chơi đàn hay như vậy, nhưng Lục Hoài Xuyên sẽ không, theo ý ông ta, người nhà họ Lục trước nay chỉ để người khác lấy lòng, không thể làm ra hành động hạ mình mua vui cho thiên hạ.
Lục Tảo Thu nhìn Chung Quan Bạch trên màn hình như một đứa trẻ đột nhiên lạc vào thế giới của người lớn. Sự chân thành, âm nhạc, hay toàn bộ những thứ hắn quý trọng, ở thế giới trong màn hình kia trở nên không đáng một xu, dù làm gì thì cũng trở thành hành động giải trí cho những người có mặt ở đó.
Chung Quan Bạch chậm rãi đi về phía đàn dương cầm, những người xung quanh bận trò chuyện đàm tiếu, không có ai chú ý đến sự tồn tại của hắn, có người ngẫu nhiên nhận ra, nhưng cùng lắm chỉ là từng nghe tên hắn từ miệng truyền thông, lúc này đứng một bên xem trò hay. Đây là lần đầu tiên sau khi thành danh, Chung Quan Bạch đi về phía một cây đàn dương cầm theo cách này, không có tiếng vỗ tay và hoa tươi, cũng không có bất kỳ kẻ nào chờ mong hắn.
Kỳ thật Chung Quan Bạch có vô số lý do để xoay người bỏ đi, nhưng chỉ có một lý do duy nhất khiến hắn ở lại.
Bỏ đi là chuyện dễ như trở bàn tay, mà lúc nào hắn cũng chọn làm chuyện khó nhất.
Ánh mắt Lục Tảo Thu tối lại, tay phải vô thức ấn mạnh vào đốt thứ hai ngón út tay trái, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại gọi người đặt vé máy bay.
Đối phương tuy là người thường xuyên chuyên xử lý sự vụ cho Lục Tảo Thu, nghe được tên địa danh cũ cũng phải sửng sốt một chút: “Anh Lục, rốt cuộc anh đã…… quyết định về nhà rồi sao?”
Lục Tảo Thu có vô số lý do để rời khỏi đó, nhưng chỉ có một lý do duy nhất khiến anh trở về.
Lục Tảo Thu cúi đầu “ừ” một tiếng, lại xem tiếp hình ảnh trên màn hình notebook ——
Nơi đó có Chung Quan Bạch đang đứng lẻ loi một mình.
Cách đàn dương cầm khoảng mười bước chân, Chung Quan Bạch hơi nâng hàm dưới lên, nhắm mắt lại.
Tóc mái hơi xoăn rủ xuống bị hắn tùy tay phất ra sau tai, ngón tay thon dài sờ lên trước cổ áo, gỡ kim cài áo xuống đặt bên môi, hôn lên hai chữ cái trên đó một chút rồi cất vào túi quần tây, cuối cùng cởi hai nút áo sơ mi trên cùng và nút tay áo, lộ ra xương quai xanh thẳng tắp, một mảng ngực nhỏ và cánh tay hơi nổi gân xanh.
Những động tác này cùng lắm chỉ mất thêm mấy chục giây đồng hồ ngắn ngủi, nhưng trong mấy chục giây này, hắn đã nhớ lại rất nhiều điều.
Lần đầu tiên trong trí nhớ thời thơ ấu hắn nghe thấy tiếng hát, chỉ là một đoạn ngâm nga không có ca từ, nhưng cũng đủ khiến cho căn phòng âm u tràn đầy tro bụi được chiếu vào một chút ánh sáng.
Lần đầu tiên hắn nghe được tiếng đàn dương cầm, toàn thế giới trở nên sáng bừng, từ đó trở về sau, mỗi giọt nước, hương thơm, ánh sáng, hùng vĩ, dịu dàng…… Thậm chí là Tảo Thu, hay những từ ngữ tốt đẹp nhất trên đời hắn học được đều có âm thanh đối ứng.
Lần đầu tiên hắn sờ lên phím đàn, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ngón tay được chạm vào phím đàn cũng cảm giác quá không chân thật.
Lần đầu tiên hắn năn nỉ Ôn Nguyệt An đàn cho hắn nghe, là bài “Une Barque sur l’Océan”* thuộc tổ khúc Miroirs* của Ravel.
(*”Une Barque sur l’Océan” – Con thuyền trên đại dương: là bài thứ ba trong tổ khúc “Des Miroirs” – “Những tấm gương” viết cho piano của Maurice Ravel được sáng tác trong khoảng 1904-1905 và xuất bản năm 1906)
Lần đầu tiên hắn nghe 《 Khúc cầu hồn 》, tưởng tượng cảnh Mozart năm ba mươi lăm tuổi toàn thân sưng phù, ôn bản thảo 《 Khúc cầu hồn 》nằm trên giường hát bằng giọng nữ trung, hát đến “Lacrimosa” thì khóc lên thất thanh, không bao lâu sau buông bản thảo vĩnh biệt cõi đời, vì thế cũng rơi lệ theo.
(*Khúc cầu hồn – Requiem: được Wolfgang Amadeus Mozart sáng tác ở cung Rê thứ trong năm 1791. Nó là tác phẩm cuối cùng và có thể được xem là một trong những tác phẩm mạnh mẽ và tiêu biểu nhất của ông.)
Lần đầu tiên hắn viết ra bản nhạc của chính mình, từ đó trở về sau mỗi một ký ức đặc thù và trạng thái tình cảm đều được lưu giữ trên từng trang nhạc phổ.
Lần đầu tiên hắn đọc lịch sử âm nhạc trong thư viện, tưởng tượng ở trong một hang động lưu giữ tàn tích của người nguyên thuỷ nào đó, có những ống sáo bằng xương vạn năm sau được nhân loại tìm thấy, đã từng để lại tiếng vọng giữa núi sông thời viễn cổ như thế nào.
Chủ nhân của ống sáo xương đã sớm trở thành cát bụi, không ai biết nó dùng để hát ru trẻ con đi vào giấc ngủ, để hiến tế, hay là để ăn mừng sau cuộc săn thú, báo hiệu mãnh thú tập kích, hay là của một người nào đó sống sót sau những trận chiến bộ lạc khốc liệt nhìn về chiến trường nơi xa thổi lên……
Từ một ống sáo bằng xương sơ sài đến cây đàn dương cầm kết cấu phức tạp trước mặt, ở giữa bọn chúng là những năm tháng quá dài, là những cuộc đời không thể đếm hết, mặc dù sau này số người theo đuổi âm nhạc và số nhạc phổ được viết ra đã nhiều đến ngang núi lấp biển, nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ trong số đó mà thôi.
Từ dòng sông lịch sử dài dằng dặc này múc lên một vốc nước nắm trong lòng bàn tay, có thể là vài chục năm, hoặc là một bản《 Thu phong tụng 》.
Ngàn vạn năm vật đổi sao dời, từng nền văn minh rực rỡ rồi lụi tàn, vô số cuộc đời, chuyện xưa mênh mông như biển…… Nếu thật sự tồn tại những góc độ để nhìn bao quát hết thảy những thứ này, thì âm nhạc hẳn chính là một trong số đó.
Đến khi Chung Quan Bạch mở mắt ra lần nữa, hắn không nhìn bất kỳ ai, chỉ sải bước đến trước cây đàn dương cầm, chăm chú nhìn mười ngón tay của mình một lúc, rồi chuyển tầm mắt vào những phím đàn, ánh mắt của hắn đặt trên phím màu trắng đầu tiên ngoài cùng bên trái, lướt qua từng phím đen trắng đan xen, cuối cùng dừng lại trên phím màu trắng ngoài cùng bên phải. Tám mươi tám phím đàn đều lần lượt nhìn qua, vừa yêu vừa kính tựa như một đứa con tôn kính nhìn cha mẹ mình.
Những phím đàn này nuôi dưỡng mười ngón tay của hắn đã được hơn hai mươi năm.
Đột nhiên, ngón tay hắn nện xuống hai hợp âm tông thấp bằng sức lực rất lớn, chỉ trong chớp mắt, âm thanh chấn động mãnh liệt gần như khiến toàn bộ hội trường tiệc rượu chao đảo.
Một nhân viên phục vụ đứng khá gần đó bị giật mình tới mức hất khay champagne trên tay mình vào váy của một vị khách, người phụ nữ kia che ngực lại trách cứ một câu, sau đó tiếp tục ngạc nhiên nhìn về phía Chung Quan Bạch.
Ánh mắt bất mãn từ bốn phương tám hướng hội tụ vào cùng một chỗ.
Chung Quan Bạch đi vài bước đến gần đội nhạc giao hưởng, nói với nhạc công đàn violin ngồi ở hàng đầu tiên trước mặt mình đang bối rối: “Cho tôi mượn đàn violin một chút.”
Người này hơi do dự, Chung Quan Bạch nhìn chằm chằm vào vết nhựa thông chưa khô hẳn trên đàn, thấp giọng nói: “Yên tâm, tôi còn yêu quý nó hơn anh nhiều.”
Vị nhạc công hơi cảm thấy xấu hổ, một nữ nhạc công violin khác ngồi bên cạnh đứng lên nghiêm túc nhìn Chung Quan Bạch, đưa đàn violin và cây vĩ của mình cho hắn, cất cao giọng: “Dùng của tôi đi.”
Chung Quan Bạch gật đầu với cô gái, nhận lấy đàn, chậm rãi nhìn quét qua toàn bộ đội nhạc giao hưởng một vòng.
“Các bạn……” Chung Quan Bạch nói, “Bây giờ có thể lựa chọn giữ yên lặng, về sau tiếp tục biểu diễn cho bọn họ nghe, hoặc là ——”
“Kít” một tiếng, Chung Quan Bạch nghiêng đầu, giơ cây vĩ lên kéo một cung dài, tiếng đàn tựa như mũi tên phá không muốn xuyên thủng hết thảy mọi thứ.
Tư thái đơn độc mà kiên định đứng giữa đám đông này giống hệt Lục Tảo Thu.
Tiếng đàn kéo mọi người bừng tỉnh đột nhiên im bặt, bàn tay cầm vĩ dừng giữa không trung, Chung Quan Bạch nhìn xuống mọi người một lần nữa, ánh mắt sáng như đuốc: “Nhân lúc vẫn còn sống, cùng tôi làm một buổi biểu diễn chân chính mà nghệ sĩ nên làm.”
Hắn nói xong, không chờ bất kỳ ai phản ứng đã kéo ra một khúc nhạc dạo violin trang nghiêm bàng bạc, tựa như một cái guồng lớn đang bị một thế lực mạnh mẽ không tên chậm rãi đẩy về phía trước.
Toàn bộ hội trường bữa tiệc cực kỳ yên tĩnh, không ai có thể tự nhiên đàm tiếu giữa bối cảnh âm nhạc trang nghiêm như vậy.
Các thành viên đội nhạc ngơ ngác nhìn nhau, cô gái vừa rồi cho mượn đàn violin nhìn Chung Quan Bạch, mí mắt hơi giật giật: “Đây là……《 Nhà thờ Đức Bà Paris 》……”
(*Nhà thờ Đức Bà Paris (tiếng Pháp: Notre-Dame de Paris) là vở nhạc kịch tiếng Pháp công diễn vào ngày 16 tháng 9 năm 1998 tại Cung Hội nghị Paris, Pháp, dựa trên tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Victor Hugo.)
Nhưng cũng không hoàn toàn đúng.
Nhạc dạo của vở nhạc kịch《 Nhà thờ Đức Bà Paris 》không phải bắt đầu như thế, hắn đã chuyển đoạn cao trào nhất thành nhạc dạo đầu.
Những âm violin cuối cùng rung lên, mãi cho đến khi Chung Quan Bạch trả đàn về chỗ cũ, dư âm vẫn còn quanh quẩn trong phòng.
Ai cũng nhìn ra được, màn biểu diễn này không diễn vì bất luận người nào, hắn chỉ dùng hết sức lực tự mình bộc phát.
Dư âm chưa dứt, Chung Quan Bạch đã ngồi lại vào ghế đàn, tất cả mọi người đều biết hắn sẽ đánh đàn, nhưng không ai ngờ được cùng lúc với tiếng đàn, một giọng nam trầm thấp vang lên theo.
“C’est une histoire qui a pour lieu……”
(Đây là câu chuyện tại một nơi)
Giọng nam cố tình hạ thấp thê lương, hát lên bài《Le Temps des Cathédrales*》, tức 《 Thời đại của những Thánh đường 》.
(*Le Temps des Cathédrales: một trong hai bài hát nổi tiếng nhất trong vở nhạc kịch “Nhà thờ đức bà Paris” do Bruno Pelletier trình bày, được phát hành đĩa đơn vào năm 1998.)
Vào lúc Chung Quan Bạch hát đến câu “Chúng tôi là những nghệ sĩ vô danh, bằng những bức điêu khắc và lời ca, sẽ lưu giữ câu chuyện này“, đột nhiên một tiếng đàn violin thử thăm dò gia nhập vào giai điệu.
Chung Quan Bạch thoáng nhìn về phía đội nhạc, là cô gái đã cho hắn mượn đàn.
Tiếp theo, tiếng đàn violin thứ hai cũng vang lên.
“Nhân loại tìm đường leo lên những vì sao, tự khắc nên câu chuyện của chính mình……”
Mỗi lần hát một câu, âm thanh lại lớn hơn một chút, ngón tay cũng dùng nhiều thêm một phần lực, mỗi lần hắn hát một câu, lại có thêm một tiếng đàn cộng hưởng cùng với hắn. Đàn violin, viola, cello, flute…… Đến câu cao trào nhất “Đây là thời đại ngự trị của những Thánh đường“, gần như toàn bộ dàn nhạc đều hợp tấu cùng hắn, ngay cả người vừa rồi do dự không cho hắn mượn đàn cũng đứng lên thẳng tắp, sắc mặt nghiêm nghị, mặt hướng về đàn dương cầm giơ cây vĩ lên.
Đó đã không còn là một kiến trúc xây bằng gạch đá trong lời ca nữa, mà chính là một tòa Thánh đường đột ngột mọc lên từ dưới đất rồi sừng sững trong mây, cùng với tín ngưỡng về thời đại của những Thánh đường.
Mồ hôi không ngừng nhỏ xuống.
Lưng áo đã ướt đẫm.
Gân xanh trên trán đã hằn rõ.
Tiếng ca nhẹ dần, mười ngón tay đặt trên phím đàn vẫn không nhúc nhích, tất cả nhạc cụ cũng ngừng lại theo đàn dương cầm, toàn bộ đại sảnh lạnh ngắt như tờ.
Chung Quan Bạch cúi đầu, khóe môi mang theo nụ cười không ai nhìn thấy, hạ giọng hát như đặt câu hỏi:
“Qui promettaient au genre humain
De meilleurs lendemains”
Ai dám hứa hẹn với nhân loại, ngày sau sẽ tốt hơn?
Không có ai trả lời.
Chỉ có một chiếc nĩa kim loại rơi xuống đất, phát ra một tiếng “keng”.
Vào lúc tất cả mọi người cho rằng âm nhạc đã kết thúc rồi, Chung Quan Bạch lại ngẩng đầu, đưa mắt ra hiệu với dàn nhạc, đồng thời nâng tay lên một lần nữa.
Tiếng dương cầm như bão táp quét qua, đội nhạc giao hưởng vang tiếng diễn tấu.
Đến khi tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, tiếng đàn dương cầm im bặt.
Hai tay Chung Quan Bạch chống đàn đứng lên, giống như hắn vẫn quen chỉ huy những dàn nhạc từng hợp tác cùng mình, đưa lưng về phía bọn họ ra hiệu: Tiếp tục.
Trước mặt Chung Quan Bạch có vô số người, bọn họ đều không rõ mình đang xem cái gì, nhìn không giống buổi biểu diễn được sắp đặt từ trước, nhưng không ai lại dám tin đây chỉ là một màn ngẫu hứng phát huy.
Giữa âm thanh bao la hùng vĩ của nhạc cụ đàn dây và bộ hơi, Chung Quan Bạch đi từng bước hướng về phía đám người.
Hắn phát hiện ra trong dàn nhạc của hắn thiếu mất bộ gõ, hắn cần thêm trống định âm, trống trầm*, trống lẫy**, trống lục lạc***, kẻng tam giác****…… Hoặc là, âm thanh nĩa kim loại va chạm xuống mặt đất như vừa rồi.
(*Trống trầm – trống lớn – 大鼓: loại trống lớn nhất trong một bộ trống nhạc phổ thông hay trong một dàn nhạc cổ điển, thường được đánh bằng một cây gậy hoạt động bằng bàn đạp
**Trống lẫy – 小鼓: nhạc cụ thuộc bộ gõ, thuộc loại trống nhỏ, mặt dưới trống có hàng dây kim loại song song nhau như một cái lẫy dạng lưới. Trong tiếng Pháp, loại trống này gọi là caisse claire, còn trong tiếng Anh tên trống này là snare drum nên một số người Việt thường gọi nó một cách nôm na là “trống xơ-nia”
***Trống lục lạc – 铃鼓 – Tambourine: là một nhạc cụ trong họ bộ gõ bao gồm một khung, thường bằng gỗ hoặc nhựa, với các cặp kim loại nhỏ leng keng xếp xung quanh được gọi là “zills”.
****Kẻng tam giác – 三角铁
Hắn muốn những âm thanh vang vọng hơn một chút, dữ dội hơn một chút.
Chung Quan Bạch nện bước hơi nhanh, nhưng mỗi bước chân vẫn kiên định mạnh mẽ, thoạt nhìn như hắn đang đi đến một mục tiêu đã xác định từ trước, tất cả mọi người đều vô thức tránh ra cho hắn một con đường.
Hắn dừng trước một đầu bàn ăn dài, ngón tay thon mảnh nhẹ nhàng cầm lấy một cái đĩa sứ trắng từ trên khăn trải bàn.
Hắn chậm rãi giơ cao đĩa lên, vành tai hơi giật giật theo giai điệu biến hóa, sau đó vào đúng thời điểm bản nhạc cần một tiếng la thanh sấm sét vang dội, hắn buông tay, đĩa sứ rơi xuống đất vỡ nát, tiếng vang thanh thúy bộc phát trong nháy mắt giao điệp cùng dàn nhạc giao hưởng, chiếu sáng lẫn nhau.
Tình huống nhất thời trở nên hỗn loạn, hành động này quả thật rất giống chỉ lệnh đập vỡ ly ra tay ám sát thường thấy, toàn bộ vệ sĩ bên người Lục Hoài Xuyên nháy mắt tiến vào trạng thái phòng vệ.
Nhưng hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, ngay cả đội nhạc giao hưởng cũng không hề dừng diễn tấu.
Chung Quan Bạch căn bản không để ý đến những chuyện xung quanh, chỉ đi dọc theo chiếc bàn dài, từng chiếc đĩa sứ, ly tách, dao nĩa…… Hết thảy những vật hắn yêu cầu đều lướt qua ngón tay một lần, cuối cùng phát ra âm thanh dựa theo mong muốn của hắn.
Chỉ cần là vật hắn chạm vào đều trở thành nhạc cụ, chỉ cần là nơi hắn đi đến đều phát ra âm thanh.
Nếu nói hành động trước đó của hắn chỉ là hơi không giống người thường, vậy thì hiện tại tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng hắn là một tên điên.
Thời khắc này hắn quả thật rất điên cuồng.
Vào lúc chiếc ly chân cao cuối cùng trên bàn dài rơi xuống đất, Chung Quan Bạch xoay lại nhìn mọi người trong phòng.
Hắn đạp từng bước qua mặt đất dập nát như vàng ngọc lộng lẫy đi về phía chiếc đàn dương cầm, đồng thời đôi mắt hắn đảo qua từng gương mặt đang chấn động, kinh ngạc, sợ hãi, chán ghét hoặc bối rối.
Tiếng ca lại lần nữa vang lên, chỉ còn vài câu cuối cùng, là hát lên vì những khuôn mặt này, hát lên vì tất cả mọi người.
“Il est foutu le temps des cathédrales
La foule des barbares
Est aux portes de la ville
Laissez entrer ces païens’ ces vandales”
Thời đại của những tòa Thánh đường rồi cũng trôi qua. Những đám đông man rợ tụ tập bên ngoài cổng thành đó. Tiến vào đi, hỡi những kẻ dị giáo và phá hoại……
Thời điểm ánh mắt của Chung Quan Bạch rơi xuống người Lục Hoài Xuyên, hắn chậm rãi nhả ra một câu sau cuối ——
“La fin de ce monde”
Cái kết của thế giới này.
Câu này hát xong, bước chân hắn cũng vừa vặn dừng lại, Chung Quan Bạch không nhanh không chậm ngồi vào trước đàn dương cầm, nâng cổ tay lên.
Toàn bài hát đã ở những âm kết thúc, tiếng dương cầm hòa cùng âm vang của dàn nhạc kéo theo cái trục lớn kia nghiền qua hết thảy mọi thứ, khơi lên bụi đất cuồn cuộn, cuối cùng lại tan thành mây khói. Giữa một mảnh yên tĩnh, Chung Quan Bạch cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng lướt từ phím đầu tiên bên trái đến tận phím cuối cùng bên phải, tám mươi tám phím đàn trắng đen đều được vuốt ve một lần, tựa như một vị quân vương đang vuốt ve thần dân.
Trong hơn hai mươi năm này, hắn đã từng bỏ mặc bọn chúng, vì thế ngã xuống khỏi ngai vàng. Khi đó, chỉ cần là một người xa lạ không liên quan cách màn hình dùng bàn phím gõ bình luận ác ý đối với hắn cũng đã là một điều nhục nhã, giống như bị trói bằng vô số lớp xích quỳ gối trước mặt mọi người. Nhưng vào lúc hắn bắt đầu bò lên từng bậc thang trở về, vào lúc hắn có lại cảm giác nắm giữ mười ngón tay của mình như xưa, cho dù là ai cũng không thể khiến hắn dây bẩn một chút tro bụi, tổn hại dù chỉ một chút tôn nghiêm.
“Bộp —— bộp ——”
Vài tiếng vỗ tay lẻ loi vang lên trong đại sảnh, là một vị nghệ sĩ cello đứng dậy hướng mặt về phía Chung Quan Bạch.
Tiếp theo đó, toàn bộ đội nhạc đều lục tục đứng lên, tiếng vỗ tay ngày càng dày đặc, liên tục như vĩnh viễn sẽ không dừng lại.
Chung Quan Bạch cũng đứng lên, cúi sâu người hướng về các nghệ sĩ, sau đó không nhanh không chậm cài lại toàn bộ nút cổ tay, nút cổ áo sơ mi, rồi cài lại kim cài lên cổ áo.
Chờ hắn sửa soạn chỉn chu, trên môi nở một nụ cười đi về phía Lục Hoài Xuyên.
“Ngài Lục.” Chung Quan Bạch hỏi, “Màn diễn tấu vừa rồi có khiến ngài hài lòng không?”
Mí mắt Lục Hoài Xuyên nâng lên, dường như có một tia trái ngược với thời điểm vừa gặp mặt, nhưng rồi lại như không có: “Làm mấy chuyện lòe thiên hạ như vậy thì có ích lợi gì?”
Chung Quan Bạch trả lời: “Không có bất cứ ích lợi gì cả.”
eyJpdiI6IjdUVmxHTjVoMTVocFhFbWh1XC94TlVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFJVkRrSG5sN3RVczJJUStGZjJSYWJxU1Y3RzBCbzdXYjBhQm9rY3BYUXRGZjgrdFwvdmdtdlkyMGFWOU0xeVpLIiwibWFjIjoiNTU0YmU2MmY5MzNiNDg5ODlkYWZjZWE2MTUyM2YyMmE1YTNhMjA3ZTY3NzQ4YjhhZjk3MzlhNzljZTc3MDc5MSJ9eyJpdiI6Im5heHNiTm5pU3RRXC9NckRuU0pVZE9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjZKN1ZGTVV1REJJWTBMUXQzYWJBYjI5ZEFGdFZTXC9WekVYdEthRUpibjgzZlVHcmNzdmdKWEhlK1wvVWc0TWE2SFVRa0RxcjdMUDZSZktrNExiVnYzTnNcLzNFNzdnQ3JTWm91aENXMW5jMEpDZVNFMHVFYldlUDIxZ0ZtcCtIUE5cL0U4ekRLb1o5Mk1ZZzZRWGRPVFNzcVFjQlczMTgweEtJS1Z4WXZMNjlRZW95dk5XMkwwRGZucUVnYkZLVE52RVlpa3RhWjhDdFo1a3FONW1TazlJNHdHenZCbXdIMjNcL3MyNTRtdHZmNHZNRlZTd09RN0pYa0FCdklVdDBNcjJqXC9Eb1FUeWljMEZsTE1TcW1pdjZJYW1zMmNBR1A2dXZwV2VFeFdwaGNcL1BvWEQ0dzU0XC9pSkhneXBJSlFrSEliTzBKQ3REOGljQ3RmR3NNXC83M1pNOTNrRXF1VFBMamxHZ0pyeTdPMGN6WFk1aEc4NnpEUG9YdGFxWVBocTJRQWJlMEJnVkcybUR4bGJaTVQ0eHBsWWJYUjliUVJoOVAxWEJyNjkrUlpcLzZyb0dZNUYzMWY0eExzalFYcXVSSWxzUUpJakNpMm94bHVGMW5tblp6a2ZaVVAybUo5QU9BcDZpSUwwclcwS09VSUVCNzNmTWVRdVpaOTVqMU40eXlzMElsbCIsIm1hYyI6IjhhNjQwYmUxZmE2N2I1ZTdkZjE2MjlkNWM3YzJiNmMxZDBmMzJjMzk3MjY2NTZjN2ZhNDg5MGIzMTRkZjlmNDUifQ==eyJpdiI6IlwvTTYzSGFRS20yUkFUVXNcL2hwc1NXdz09IiwidmFsdWUiOiJSUGVMSUVMa0hrcDhwNjVucU1sSWhrUzQxMWtQd1A0UmRrY1UzMHZONmNIWERBcisxV3lDMkl5NmJxT1dSZU9zIiwibWFjIjoiZjFmMGNlNTg0YjY5M2RlOGNmNzExMDY2YjExNmU4ZDkwMTFiOTE1MzhlMzBmNDE0MGU1MmRiMGUzNjI2NzhhOCJ9eyJpdiI6IkVkMm1WckdtbVwvRGRSRUphZXYxWVV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InJHSzZIZ3BEZTNDV0RGVW8rZVwvT3doWStxb1BxQllsMW5NamhpRlBPYWdGYVRrSCt2c25qK3oyaXdRa1wvRVRTY2hQNGVsY1UzYnZFUTFiUGptcERDXC9aTVFUNFwvYXR0TTRBRUpteXhXN0ZrMTRVUU1qQmZtdTZYSUQwR2NQdHQ4T0x0aUE3TVNkN1hacnk0MXNPUCtoV0Q3STV1ZTBHRU9TZFBhXC9UY0ZnRTBaeHhCMXJ0Rm9TWmxxQnlXV1RSQ2hPNHp4VWdCa1JEamx6c1Q0ZkVCWXRNTnJsV0xsdWdTMjlMUjRnMzczRXpWTWtMYjVlQjhLTHgrcCtadVA2R09FMzhiSkgxakNQUXZvbUVQTlVDYWpZT3FMcEJRdkpGRjlDS3FZTlwvNXdxdUJmTHVlbmQzRmxDNWpcL3o5d1Z3eFBaU1phUm9cL2dNYWJhSG43TmtcL00xWExONU5VS1hkK0N0MnQ1anBBd0tuWDVHbFVpT2phd3JoZGJQMUNEZVhZaXgwb0dzRVJ1ZU0zRUhLNmQ1MXltRFdqekRnOTZMcEhjbEY0QURHZ01PV3ZXSTRvRVVua2ZqdnI0ZjJVZE1icnRTcERLQUh2TG1jaksyZXZZU1RyOHY0bnFYOVYrQ0tmODlDXC95bzlaYzRyWlB6cm9QV1FnRkMxa2JLNUR0ZCtaXC9HNUFGaE5OSHJFZ0ptTUloTk02dVpkTjcxQWJjQVBXUjN6MjdKSWkxXC9tYmZBQ01xbWZ3bjlwVEJmZDdwOU41YThiVWRBMlwvRTJvdnBwUVpiaUZCeW8wSWFySnBhXC8xVmxibUJiU0sxTENaYVhyZFl3MjlremdQRVE2NzNCSHgrSFdLN2VpR2NcL2VMTk1CaGtCcUNKbHRtdGpsV1JHTHBNdUdoQURYSHliQUozU0xLK21GeVlrMGljd1Q1Z3YrdUFORXZmIiwibWFjIjoiNzhlNjBiYmEwYTg3ZjAzMTA5ZWU4MWRkZTBjYTY3NTgzZmY3YzI5NzU1MTdmMzk3NmZlN2I3OTViYjQyZWMzNSJ9eyJpdiI6IlhiUzQyQVwvb0J2WDRsWWlZdjRxYzFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikl0d0JvTXdJU0dKZTU5cDBheEFqWXRZNVFrclllWjZyRnZDc0srUzZPd29Nd0lQd3JOR0Vsa1wveGlvK0NxOUpEIiwibWFjIjoiZmQyODg2MjE0ZmM1OWU1YTkxOTExOWU1ZDEwMTdlNGQ3MDk2MzZkMGI0MmVkYWJmMWM0ZTUxYTk2YzA1Y2UyNiJ9eyJpdiI6IlBrWlwvQmtDNk04UDgxTFwvV0Z2K1hzdz09IiwidmFsdWUiOiI0OFwvcW8xXC9zM0dxNkU5VjduVEs5TDExVGpPTWxcL1FoN3E3RTM4dU9ocUJRWHhtUFRcL2FiRnpwRUc5RmNIZDFnWmRKVlhXMXJXZ1p6bDRCdzlkOW9wdjZ2YXlRRDJCNmFISllZdG85YXMyV2xEZkFXa2RJRHRCTmpsRFVjZGQ4MXd5bnJ3QWEzRllyNW5nSUp6V1dRdXFYbmtwTEVwODVmQVVBcXZrNjZqMGFKR09XNEwxd09DcGYzRWdhMlU3V3pycVJqNWRXMWZtMjFhVisyTDJcL2dLY0JPUW1PSTNtNElQSXFHK25IMlFOWEtxYUNaSTZDUklyTE41ZU9LOHJYWUtqQmtBM2VcL0xRQmtRbnJ1VWtpMFZWdjVRMVJTN2dXUnFoYlhpaFByeGM1Z3JCdU5iMUlvUzF6K0FaZzJ5b3lrTFwvTTB4ekNUdmI0d3BRbkZuM1JCZ1hoQWtQSEVLWG83MjFjY2tKSm5RdHhVK1pkVjdZQWw4VXhxUm9ySDJla2NsaThZRnZ5NjhqcnMwMnRYRlwvODdIVFdPVkM5TVoyNWF4UWxING9WMkdwbUxJZWZzdlVqNzczWVNCVkdqK1lKUWwwQTZSeEh4b1wvSFlyRWhWNlpYYmswaGVPazRNMURmblV2MDJueFRVUGxLdjJFVFU5XC9VZWlRK29mWTBPeGtsWFc1a1JlcGJuWVFreDh2YzhoTk1JUzBqdDlNUlUzQ0ZUeTcxMUE2UjBnQVR1WExiRlZCZ3BmUUw0d1ljZjVJTEZHd1BqNmtZaUFhVTJHUEpucnpWVnlHOWlVRFFVK3dVTHRzOE1YcWU1RG5JUXhLbnFvVFN2Ujc3YXdyYlBtM1plU0J2bHdzaFZRcmJtamw2Q1B6RWp0TUoxd3pKSDlTZEEzRXN4TGRSTTRqbnN6SHZ5MndmMkNjdWZ6RG5maVwvR0cyYlVrdFwvS0hUS1wvd21HVVwvXC9kTlZsYnRJRDE2bVlGaWpKK0ZuTnd4c2NqQUowRG14QVRJRE5POWkybUpVVU1ha1ZpY3FySmJpUWpOa0FPZEFTdWZoYzVKUzdCYnRsQitFSWczN3JEcUJJc3A3VTJBUmJ1TTN0OWJcL1FyQ09zZ3Y2OWVZbXN5elljczU1RmtkMTl6WnZYTEpHR01qUWhyZUMwVElSTWNaN0h2SXBUWWppenpqWTlaeDJRK3I3bEV6K0g3ZkYrdXljVnZIWEFxS3RXQUU5XC81R1JqMGEwMUtYZCtQc1NSdmpOemp5YmlodU0wbUVpREtrZVZoOEw5Ylc3TXZOZUtRSFBmMzJ3TDB2WnUyXC9HaWJNS0lCcHFZUzBkUzY3Wkw1Nnl5MWRFeHVtYVdmdGZZdnRRRDZnXC9cL1JHVjdvMDI0eVVNdDJsczRtQkY5ZkpodHE2WDJmSzVqK3dxOStzcHpiZkJZOTN5TW84RWIrOXJTdXhyRjVySXF3K0dQbXh3dHZ3aFhVdjh5XC9qZ283KzIxN0s3ZUNnbFE0T0VEVmJUckNsbDNjZFowQXY1WGxnR0N6bFRKMlkzQW1GZHBTK2MxZHpXdGdLNmVobVluS2xydEl2Q2drVHIwXC9qUWtUUFlPRnJEVWRrQ0xWMHZPTzdTejhNR0dFRWJCRHYxemZXKzVPQzFmbzJQWjFwcWpmWmlmbDN1NVZ6N0dFYm5HWHM1YmJuMFpjSjZxY0VBeDBJRzVQTUx6UXdrKzVlVDl1WExWTDhldnNZYUNGNG5XTDBJNnBWXC9wTTc2NGErNkRcLzduVEZTcGVFRE1mTER2ejZSWlV0eTloYlFzUmhLc0NMYXNuRE1OMElkY1VCN1VVcmlnOFNVS2MyU0tQdlwvM0szcmFDZ00yOU03cHRsNldQODdNM1pkOWJJbm5rY3daZE9JZDFNZjdLeXNPRW1qeG9sc2pYdStlQ0hEMVJSOTdibzhsUFwvZG9oOGZxSzdqbzFhdlwvXC9jMzVvRDZ3XC9iWHdTIiwibWFjIjoiZGUzZjNiMDYzYjFlYjE3NzdjNWQ5NzRhZGU5NjQ2OGRkMGE1ZjczZDBjYmU1MGVjNzkyMWVmMDRkNjlhMDE4NyJ9eyJpdiI6InJTT21WRTduTVZ4Q3VMV1FrS1RlU3c9PSIsInZhbHVlIjoiY21SZ2d2XC9QelYrcEo2RDBrcFc1MW56bFBRYTNOWXB3NEQzeHdKWVhXV1NoazNDM0p3QnJMazBBaDlXb0hVVDgiLCJtYWMiOiIwYTFhZWNmNTk0NmU2OWNkYTAzNDI2NWM3ZmI1MmQ3ZGY5MWEyMGNlMmIxMWRmMmM4ZTQzNzE4NWFkN2FmZjc2In0=eyJpdiI6InIra1lRU09PNHM1K0hocEMxVDVyNVE9PSIsInZhbHVlIjoic0dmcTUrQjhNNjh4dUV6aU1sa0JIK3Q3aFpXTzRuRjVtXC9JTDJkODJoUVZ1WUU2eEJWZjV4T2tIdDFlUFwvVkJYZ2FiRDZ0cG02a1cwOFNCNGN0ZnFvbnhrbnF3NzZCSUd0MkNGM1ZleDRBcU1lWTJFK2h4cTUxM1VPMDZBN0lzY1M0Z2FqbjJyaU00cmU0Szh4NjhNYlFCbGdSZElzNDJna1I2UEpvSTJmd3hDWUw5YkJ3UUUxTUVwXC9ncWJcL3hYbzJPME5GMXBYOVFvbXB0MVU2K3BHb1RqeVpteXI2WHdsSjBpYkl2NGtQNXAzemhobkFOWEx5OHhGRTdTbURYdmRzZUtJRHRSQXF3QVNpaGVvVVR2VlhnUDcwK3BCZTZRYWVNOEYrbjdYTWpDSGcyVk9vQUFWbEM0SXk0MjljUUdKTWRJUDdGRGI2bjc0dWFNVmlWMjVVdGVtbkRTTGdCQ1dpVmpXMWZzSXB1QzJDNmR2aG45UzEySWNuRmhkU3pCWndQem1wTExYRXQ1Tm9oUjF3XC94VnlybTR5SmJKN0orWjZIZXY5ZXFFQUZ0XC9nY2c2MEpzM0RhcDVHYnVJdTNlSTBwSzFlc2kzZmtDbVc5VHdzZk1nUU45NnZ3bVdaS3ZnSFVRa1ArcXdwMDh3cWxuSnZHKzNCU1lpTzJneHcyOHRKdGJcLzVZdlI1RkhISFpYWUhxQ0NZM3lWaTBRWEsyK1BQUUEyN25nNnlNWDZPMHhqSnA2NTRcL3dqeExIMGhYeWhRNUpROFJMV0tkS0tHQUVaZUNCZFYxd2h1SmtEdVJRUTJpVjVsS3dtZno5Nmdmbm9RZ3hmc1VHaTFJMUdMaG12ck9zYlAwZExESzZWS1lvaFMyWElObHpoU1h0UlR0WkJZbUY5ZXdoMUtMZHphSzhuQjJGNW5FQ29CUklaXC85NlNBVmZhbFwvNnRGUDFxalh4aDIreStHdjN0YURHZUpHNnNcL1cwTEFhZTVPNVBQQmpHamNVRUVkclg2ejdEUmtuTzdENVo2QnF5UWdMeXVcL1wvRE8wOEtaWkw2T013cFh2ejJtWGt3VlVnMmZUMURrQTEyVndkeGV3Z1lJMEczMnBcL2pZOVU1T3ZXQ0ZjamZURjQxdEt5RldydWtWOTFRQXJ2T2hudm9jTUtEXC9JSkdTVURQM0NiSkRjdGh2a3FmNmFITTU1VHNsdFpxbkNGeUVZSnkrcWlIV1ptMEFiN1JqQmU5R0piTlYzMzBiRVpsZzI5cEVyVVdcL3hNcTM0Z0ZFckdcL2dyb3djNEtsZXd4SHduM2ZtalRIZjlRPT0iLCJtYWMiOiI0N2M2NDBiMzY2MzUyZjhlYTlhYjQ1ZGM0YWEzYTYyNzllNmMzNjQwNjRmMGIxMWRlMTE1Mzg5MDRjZGU5YTIyIn0=eyJpdiI6IldDVWxhNnJ1NEpPbW1mR2lmRjRZUHc9PSIsInZhbHVlIjoiYkJYMlFUb3AwVVRpTEd0XC93S1NYUjVPWXNYbnhDem9iVEtUUDNQZ2NwVUZxY0JtRzhxdENPdlNkV1NuVjJwN2IiLCJtYWMiOiI4NTE4NzczOWRmZjQ5NTQxZWQ2ZDcwM2U3ZDllNDM4OGMwNzQwNDJiMzNkMmNmNGNjZTFkZjkzNWRlZjNkNWNkIn0=eyJpdiI6Ik9qR3pEcVIwYzZEaTZaWk5hVG5WMXc9PSIsInZhbHVlIjoidkNaNk9rYkRjSWozTVZFQVI5bkIxR2I4QmQ0SXNoaDVLNlRaR3hGb29uRk1lcVwvcjhKNk5QVDE2S25UWlwvVFN1cEtNZHRcL2Y1dFwvcEJkQmpzMjIzODBWN2w0bVM4djRSdUFWSTFDUGtySXplWnRXUWFtdk9NWm42TzQwXC9hb1wvXC9mIiwibWFjIjoiYTA5Zjg0ODZlODdmM2NlMzQwNGEyMjI0NGFjYmNiNzNmNDBjMTc4MmEwMWExN2UyYTZjYTBiZjljNzRhOGIxMCJ9eyJpdiI6Ink3Um94dUFQOElvbnVyTDI4THhHR3c9PSIsInZhbHVlIjoiQjh0QU03WXRiMDU2Mlh4eGIzRDFzcVZETDhJNncwd0Nnb0gxNjhzdG9ta2lVbEdpRHhoQ05SWnVnWEVMUGphNSIsIm1hYyI6ImVmYTZlNGY4MmI1YmUyNmQ2NWI0ZDQ2MDlmMmViM2EyMGI2YzgxZmE4OTE4NDBmYzc3ZjIzZjMzMDhiNDY1YzQifQ==eyJpdiI6IjU4cHZpTkdpMlZSSUUzeVdKSVpJeXc9PSIsInZhbHVlIjoiNmFcL0RBQUF1SFB6SHo2clZMWXVKU0laZlY2MnI5bWlTaVcrQktiaFlyOVduXC9LUGFVQ1dwdTltbG5jR3hwdXFVQ1paeUNxQW9pUG1XdnFIamNVV2RSWlFJQlBBN0RRa0FyeDNcL3VueXNrNFZiTWNqaHR4aVBVbzlYQ08reElrU1p1b3BkemQwOWJXdTljQmp6TmEwQzJNaUFrMTI0U0ltaDc4bEZ5RmpYM2RPd1Q2NnYyZkxHNWdGNXZRYXJMdTQ3IiwibWFjIjoiNjliYjI3NDAyNTc2M2UwZjQ3NTA2OWE5Y2ZiMjAyZTBjYTU2YTk2OTFmOTAwNGE2MWFiNjZhOWM2MTQ0OTk2MCJ9