Ngón tay những người nghệ sĩ - Chương 61
Đọc truyện Ngón tay những người nghệ sĩ Chương 61 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ – Chương 61 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ – Lục Tảo Thu x Chung Quan Bạch mới nhất tại Ngôn Tình Hay
*Ólafur Arnalds (SN 1986): nhà sản xuất nhạc, nhạc công chơi nhiều nhạc cụ người Iceland.
————————————-
Galois đọc xong chữ cuối cùng, nhẹ nhàng khép cuốn sổ ghi chép lại.
Chung Quan Bạch đứng yên tại chỗ rất lâu mới thốt ra được câu đầu tiên: “…… Tôi không biết mình nên nói gì.”
Câu chữ đại khái là một thứ rất kỳ diệu, chỉ vài từ đơn giản đã khiến cho toàn bộ hình ảnh hiện ra trước mắt hắn, dường như Lục Tảo Thu của năm đó bây giờ đang đứng trong khu vườn nở đầy hoa, vươn tay ra là có thể chạm tới.
“Tôi thật sự không biết nên nói gì, thật sự.” Chung Quan Bạch lẩm bẩm.
“Vậy không cần nói.” Galois mỉm cười cực kỳ tâm lý. Bà cảm thấy bộ dáng của Chung Quan Bạch lúc này rất giống với chàng thanh niên đối xử lúng túng với cả một con chim trong cuốn sổ ghi chép kia. Loại vụng về không biết phải làm sao như thế bây giờ bà không còn thường thấy nữa, đó cũng không phải điểm gì đặc biệt ở người trẻ tuổi, chỉ là với những người có nội tâm đã ở tuổi xế chiều, rất khó để duy trì sự kinh ngạc và cẩn trọng đối với những điều tốt đẹp.
Galois cất kỹ cuốn sổ ghi chép, suy nghĩ một lúc rồi lấy khối lập phương có cây đàn dương cầm ba chân từ trên giá xuống: “Tôi cảm thấy cậu sẽ muốn có nó.”
“Có thể nghe được nội dung tập ghi chép tôi đã cực kỳ vui sướng rồi.” Chung Quan Bạch lắc đầu không nhận, “Mỗi loại bây giờ chỉ còn một cái, cho đi sẽ là chuyện đáng tiếc đối với nhà tưởng niệm.”
“Không đáng tiếc.” Galois nói, “Chú tôi vô cùng yêu âm nhạc, nhưng lại không có thiên phú biểu diễn. Vợ chú ấy thời trẻ từng là nghệ sĩ flute trong dàn nhạc, về sau vì bệnh tật nên phải nghỉ việc. Ước nguyện ban đầu của chú khi làm ra những thứ này là để vợ chú cảm thấy vui vẻ, cũng là để thể hiện tình yêu với âm nhạc. Tôi nghĩ, đối với ông ấy mà nói, thứ quan trọng nhất trên đời chính là tình yêu và âm nhạc. Nơi này đã có tiếng đàn của cậu, mà nó,” Galois nhìn qua khối lập phương đàn dương cầm, “cũng có thể đưa cho người thích hợp nhất bảo quản.”
Chung Quan Bạch ngẫm nghĩ, vẫn không chịu nhận: “Nếu bây giờ nó là của tôi, như vậy đi, tôi quyết định đặt nó vĩnh viễn ở đây, để cho càng nhiều người được chiêm ngưỡng. Bởi vì tình yêu và âm nhạc nên thuộc về tất cả mọi người.”
Galois bị quyết định này làm cho xúc động, gật đầu.
Thời điểm hai người cáo biệt nhau, Chung Quan Bạch nói muốn ở lại một mình trong sân thêm một lát nữa, Galois cười dặn dò lúc đi ra nhớ khóa cổng.
Cơn gió thổi qua, Chung Quan Bạch dường như ngửi được một ít hương vị của biển, trong khoảng sân trồng đủ loại thực vật, bỗng nhiên hắn nhớ đến ruộng hoa hồng từng cùng Lục Tảo Thu ghé thăm, khu vườn nhiệt đới trồng toàn xương rồng, còn có tấm bảng ghi câu “Cắm rễ ở dưới đất, đầu hướng lên thiên đường.”
Kỳ thật câu đó đang nói về Lục Tảo Thu, hắn nghĩ, anh cũng là một vị thần tiên bị giam cầm nơi nhân thế.
Lúc trước câu này nghe còn xót xa, bây giờ nghĩ lại, đó quả thật là may mắn cả đời chỉ có thể gặp không thể cầu của Chung Quan Bạch hắn.
Mùa đông ở châu Âu trời tối rất sớm, chờ đến khi ánh hoàng hôn cuối cùng sắp hạ xuống, hắn mới khoá cổng lại đi về khách sạn. Cảnh sắc đường núi ở thành phố ven biển lùi dần ra sau, tiếng đàn violin trong điện thoại di động truyền qua tai nghe bluetooth, đó là bản nhạc Lục Tảo Thu diễn tấu cho một mình hắn, chưa từng có người thứ ba nghe được. Tình cảm trong những bản nhạc này không hề bị khắc chế, mỗi cung bậc trút xuống đều mang theo khao khát được ôm đối phương vào lòng, nếu không phải là một nhà phê bình hay nhà nghiên cứu âm nhạc đã nghiên cứu tỉ mỉ toàn bộ sự nghiệp biểu diễn của Lục Tảo Thu, chắc hẳn khó có thể tin được bản nhạc như thế này lại được đàn ra từ bàn tay anh.
Xe chạy được khoảng nửa chặng đường, tiếng đàn violin đột nhiên bị gián đoạn, Chung Quan Bạch liếc nhìn thông báo trên màn hình, là điện thoại của Lục Ứng Như. Lúc này ở trong nước đang là đêm khuya, chắc phải là chuyện gì quan trọng. Chung Quan Bạch nghĩ đến cuộc hẹn gặp mặt với cha Lục Tảo Thu, trong lòng hơi trầm xuống.
“Chị Ứng Như.” Chung Quan Bạch ấn nhận cuộc gọi.
“Chung Quan Bạch, tôi mới nghe cha nói cậu muốn đi gặp ông ta. Tôi khuyên cậu không nên đi.” Giọng nói Lục Ứng Như không mang theo cảm xúc gì, tựa như một vị cố vấn cao cấp chuyên nghiệp cung cấp dịch vụ trả phí theo giờ, “Có lẽ cậu đang cảm thấy sự tình rất nghiêm trọng, nhưng chắc cậu đã từng suy nghĩ qua, nếu cha tôi có thái độ cực kỳ cứng rắn, người như ông ta hẳn có rất nhiều thủ đoạn. Nhưng nhiều năm như vậy ông ta vẫn không làm ra hành động nào được coi là ‘hoàn toàn cấm đoán con trai kéo đàn violin‘, chỉ là thỉnh thoảng……” Lục Ứng Như dừng lại một chút, chọn một từ ngữ hơi khó nghe mà bình thường cô sẽ không dùng, “Nổi điên lên với Tảo Thu, chuyện này chứng tỏ ông ta cũng không quá kiên quyết. Cậu không cần làm thêm chuyện gì cả, mà vạn nhất thật sự có vấn đề gì, nơi này còn có tôi.”
Chuyện cô không nói thẳng ra là, người đàn ông quen đứng ở trên cao điều khiển hết thảy mọi thứ kia đang già đi, cũng dần dần không còn triệt để khống chế nhà họ Lục như trước kia nữa.
“Chị Ứng Như……” Chung Quan Bạch nói, “Em không có ý trách cứ gì chị, nhưng em cũng không chấp nhận chuyện có một người cứ định kỳ vài hôm lại nổi điên lên với Tảo Thu, cho dù là cha anh ấy cũng không được. Trước đây Tảo Thu không cho em biết những việc này, bây giờ khó khăn lắm anh ấy mới để em biết, em không thể cứ ngồi yên không làm gì được.”
“Cậu tính làm gì?” Lục Ứng Như thật sự không tức giận, mặc dù quan điểm của cô và Chung Quan Bạch không thống nhất, nhưng cô có thể cảm giác hắn đã thay đổi rồi. Thằng nhóc ở trong mắt cô thoạt nhìn vừa mềm yếu uỷ mị vừa không biết gánh vác này hình như đã trưởng thành lên một ít, cho dù tốc độ không nhanh lắm, bây giờ vẫn chưa gọi là xứng đôi với Lục Tảo Thu, nhưng chí ít đã làm cô có thêm chút ấn tượng tốt.
“Dùng tất cả mọi phương pháp có thể dùng, thuyết phục cha anh ấy.” Chung Quan Bạch trả lời, “Đương nhiên, em biết những chuyện này mọi người đều đã thử hết rồi, nhưng em muốn thử thêm một lần nữa, em tin không có ai hiểu biết nghệ sĩ vĩ cầm Lục Tảo Thu bằng em. Mà vạn nhất em thật sự không lay chuyển được ông ấy, thì ít nhất cũng hy vọng sau này ông ta đừng gọi những cuộc gọi như vậy cho Tảo Thu nữa, bất luận là thời điểm nào, ông ta có bất mãn gì cứ nói với em là được rồi.”
Đối với Lục Ứng Như mà nói, những lời này của Chung Quan Bạch vẫn quá mức ngây thơ, nhưng cô cũng không ngăn cản nữa, chỉ nói: “Tốt nhất cậu đừng quá lạc quan.”
“Cho đến giờ em vẫn cảm thấy lạc quan là chuyện tốt, e cũng tin nếu mình đủ chân thành và nỗ lực thuyết phục, biết đâu sẽ lay chuyển được một ít thành kiến. Đương nhiên thay đổi là rất khó, nhưng chỉ cần bắt đầu làm thì vẫn còn có hy vọng. Chị Ứng Như, chị cũng nói cha anh ấy không quá kiên quyết, nhưng em,” Chung Quan Bạch nhìn một vạt ráng chiều trên con đường trước mặt, “thì cực kỳ cực kỳ kiên quyết.”
“Chung Quan Bạch,” Lục Ứng Như hiếm hoi nở nụ cười, lúc này cô mới phát giác kỳ thật bản chất của Chung Quan Bạch và Lục Tảo Thu cũng có chỗ tương tự nhau, “Năm phút nữa cậu nhớ kiểm tra hộp thư, nếu hôm gặp mặt cha tôi có chỗ nào bị khó xử, cứ gọi cho tôi.” Nói rồi cô quay đầu chỉ thị thư ký, “Abe, gửi tư liệu của cha tôi cho Chung Quan Bạch.”
Chung Quan Bạch nghe thấy cái tên kia thì hơi tò mò một chút, Abe là viết tắt của Abraham, ở Trung Quốc thường không có mấy ai lấy một cái tên mang cảm giác tôn giáo mạnh mẽ như vậy làm tên tiếng Anh cho mình, có điều đối phương là người của Lục Ứng Như, hắn không muốn hỏi nhiều.
Lục Ứng Như cúp điện thoại, rất nhanh sau đó Abe phản hồi: “Sếp Lục, tôi đã gửi đi rồi.”
Lục Ứng Như đáp lời, một lát sau, tấm lưng căng chặt như thép của cô chậm rãi thả lỏng, dựa vào ghế nhắm mắt nói: “Chiếu lại mấy video thi đấu của Tảo Thu hồi bé đi.”
Trong quá trình trưởng thành Lục Tảo Thu tham gia không dưới một cuộc thi trọng đại, mỗi lần đi thi đấu lại có một loạt lịch trình thi đấu nhỏ hơn, Abe hỏi: “Sếp Lục, xin hỏi cô muốn xem cuộc thi nào?”
Lục Ứng Như trả lời: “Paganini, trận chung kết.” Kỳ thật lúc này anh không còn nhỏ nữa, đã học lên trung học rồi, chỉ là đối với Lục Ứng Như, ngoại trừ hiện tại, tất cả khoảng thời gian trong quá khứ đều có thể tính là Lục Tảo Thu khi còn nhỏ.
Abe lấy máy chiếu và màn hình thường dùng mở họp chiếu video lên, sau đó đứng ở một bên xem cùng Lục Ứng Như.
Cậu thiếu niên phương Đông trên màn hình có kỹ thuật đàn tinh vi, biểu cảm cũng không hề kém cỏi, ai nhìn vào cũng bị mê hoặc, quả thực hoàn toàn không giống với hình ảnh sau này, dù sao nếu chỉ biết biểu diễn như một cái máy thì có kỹ thuật màu mè hoa mỹ đến đâu cũng không thể lọt vào đến trận chung kết Cuộc thi violin Quốc tế Paganini được. Lục Ứng Như nhớ rõ, đó là khoảng thời gian rất hiếm thấy của Lục Tảo Thu mà tâm trạng anh vui vẻ như ngày mẹ còn ở bên bọn họ. Khoảng thời gian đó tới rất đột ngột, nhưng cũng vô cùng ngắn ngủi, sau đó Lục Tảo Thu rơi vào chứng trầm cảm một thời gian dài, phải không ngừng uống thuốc. Dưới tác dụng phụ nghiêm trọng của thuốc, dạ dày anh không ngừng co rút đau đớn, nôn mửa, càng ngày càng gầy ốm, đồng thời lại như một cái máy không phân biệt ngày đêm mà kéo đàn violin, trước khi gặp Chung Quan Bạch hầu như chưa từng nở một nụ cười.
“Abe, tìm những video biểu diễn gần đây của Tảo Thu đi.” Chờ video thi đấu phát xong, Lục Ứng Như lại nói.
Thư ký thứ nhất phát huy năng lực tìm kiếm chuyên nghiệp, lập tức đưa ra một list video trình diễn công khai năm nay và cả loạt video quay lén nghiệp dư để cô chọn lựa.
Lục Ứng Như chỉ thị: “Phát hết toàn bộ.”
Vào lúc cô xem đến một video không biết là ai quay được cảnh Chung Quan Bạch và Lục Tảo Thu hợp tấu trong Nhạc viện, dần dần lộ ra một nụ cười mềm mại hơn ngày thường rất nhiều: “Năm sau xếp lịch nghỉ phép đi.”
Lục Ứng Như khó khi nào có tâm trạng thoải mái như vậy, Abe cảm thấy thật kỳ lạ, có điều dù sao anh ta cũng là thư ký thứ nhất, suy nghĩ này vẫn có thể che giấu đi, hơn nữa từ sau khi Lục Tảo Thu bình phục, thoạt nhìn Lục Ứng Như cũng trở nên gần gũi bình dị hơn một chút. Nhưng nghe đến hai chữ “nghỉ phép”, ngài thư ký suýt nữa thì không khống chế được sắc mặt, bởi vì đừng nói là trong nhiệm kỳ công tác của mình, cho dù là lúc anh ta tiếp nhận công việc của người tiền nhiệm cũng được Lục Ứng Như gọi là “Abe”, đã được cho biết là sếp Lục chưa bao giờ nghỉ phép. Nguyên nhân sếp Lục phải thuê nhiều thư ký như vậy chính là để đảm bảo trong khoảng thời gian nghỉ phép theo luật lao động của các thư ký, cô vẫn có ít nhất một người ở bên cạnh để tiếp tục làm việc như bình thường.
“Sếp Lục, cô muốn nghỉ phép ạ?” Abe hỏi lại để xác nhận.
“Có vấn đề gì không?” Lục Ứng Như hơi nâng mắt lên hỏi ngược lại.
“Không có.” Abe nhanh chóng ghi chú lại chuyện sếp Lục sang năm sẽ nghỉ phép vào sổ tay. Trong lúc ghi chép bỗng nhiên anh ta nhớ lại chuyện Lục Ứng Như từng nói, có lẽ cô không thích công việc của mình, nhưng lại không biết vì sao cô không hề nghỉ ngơi, hơn nữa còn làm việc tốt đến mức không thể tìm ra chỗ nào để chê trách.
“Có gì thì cứ hỏi đi.” Lục Ứng Như liếc nhìn Abe.
Abe cúi đầu: “Không phải là vấn đề công việc.”
eyJpdiI6ImhJTGRadUd6aVo3VVlFM29HM0lwRVE9PSIsInZhbHVlIjoiN1duRVBFczZTZ2dVYWpNOVROQmVsQW9oWDV1bWdjejhSU1ZNR0FrNVZYbGxpbTUwclwvaGhxaERReGduSTNibUYiLCJtYWMiOiI2Y2UyZTEzNzY2ZDk4OWMwODY0ODI1ODhmZWYzMTlhMDZkMTY4NDFjMDczODA5MjVhMDA5ZGIzMDE3Y2QwZDQxIn0=eyJpdiI6InZ2SmdadGZKYzVWd3E2TFdoWmdGRWc9PSIsInZhbHVlIjoiZ1h6eHJhUlBRN1JaSWZIWElcL0xOSmJMRW9MUWhpaGJSOVVYUExscEZyd3g1T25aaXJsenBHMWxhcFdwUk1xWWRHRlozTTlLNDlUSXlTMVE5cnduTTJFMFB0NEtNR0JtMERCSGZ5UUxEZXpsUHNRd2tmWVlVQ1lJa1ZNYVZNSlFtSndrR0VsMUVrYm5vQTB1K0pnT3hhSWdqSUp4ZG1PZW9ENCtIUlU5bzNNZDZ1UzVWaDlMbnFkNHhVXC85ZlJDaUpiako2WThMdTlrY0NJcHRnVkVFV3U3U1lIRU1PbFd1UHNsXC9TY0E3Zld5QVl2UkpRTkxNbVN2b0FxYXIxWTNDdjZPYmdwbWhkeEo5TmhBNFZSUTlQWWVMYkxwNkw3eVZPZkZrUzJqWkpmRkJtTVZIakhHOHkrclFvMEd5MzlzSGZZVVRnakF3WVpPUmhHOWc0SnZ4c1RkNDRFbUhWU0dydG5mY2VTbW40SmJmd1pKQWFvN210TDg5RnpSZVVxNUZlUUc1bFA1MlY0NHo4c3pCeHdvTDU1cFVNTlZXaEZDbDVLalpFbWx3dEhabk5Qa28wRGVzZFJxMWtDNExQdTd5VlgyWlhmdm5HRHVXS2VcL01iNkpYS3JRPT0iLCJtYWMiOiIwMjFlMzIzNDgyZjI5YjRkMzQwOGZlZDg1YzgzOWU1YzA2Zjg3ZTViZThhMmIyMmNjNWJiYjE5ZDEyNWU0ODNlIn0=eyJpdiI6IlZGUU10QmpLRks1T1VoNUFyQ0lsVkE9PSIsInZhbHVlIjoiSGcrc2dXQ2ErbmRsZW5nWnpsbVB5TWR1dkw1WjJRTGFuajNQOWhOU3JcL3MyaXRJR0pqWVlabVFiYjd1MFd3TVMiLCJtYWMiOiJhMThmYWU3MDIwN2JlMTUxNzMwZTZjNDM3MjNmZTc3ZTUwZDFlY2Q0OTc2Zjc0MzYwZWNiZTFjMjVlNTYxODI0In0=eyJpdiI6ImxMZ2dpaGpxSE1hUDJUZURJdGZoOHc9PSIsInZhbHVlIjoiMU9iQThVU0JoMVhhNDIwNTk5VnBQQk5YU1pQK1hhcVdibkpXSmlUMDJKbGFVWmcySlZJZE1jSlRXQkQ3b0JSa3JVSkpQaTZOXC9ORzVhU0VTZ3Q2NFNLaDZpbHl3dzlmQzdnSElXVjVvVUVJWXNuWWdOaXlDaytQMEdldkFpZ3dxNDN6eFR3TU45a2NKZENiZ2psSFEwZW04bU5nXC9iUzltaDNBSThDRHN6bVp1V3V5NGRyUEZMVE1xREZNZ1BHeCs4TVZjUVhcLzl6SFBHalUweURPblBzdWJpTkVyYjk0ZkdVaDg2eXFFcTIxeUFISGhvVlk3K3h6RmN1OXo4eWl2eSIsIm1hYyI6IjdlMWNjY2NlMzMzNmE3ZTliZjIxYjA2NjYxMTU1ZjcxYmJiYzY1M2E0YmUxZDg2NWYwM2I4MmMwOGEzNWI3NzMifQ==eyJpdiI6ImlaQitEZ244WTVFc0Q5cEJIWGppM1E9PSIsInZhbHVlIjoiS3lWTkR6OFJqOThDZ3JhTnJoUlwvWjZzd3NFVkpTZEg3M2lzZmRreDlEdERrbGZVdVhcL0pWRUZLcGFyTUp5VDZUIiwibWFjIjoiZjExZWZhZjcyZTcxNDEyNTliNzM5OWIyODNhODQ1NGNmMTg5NGY5MjdkYjVjMmIyOGY3YjgzNjU4N2E3YTQzZCJ9eyJpdiI6Im1mdXNoYkJyd1ZWaFBqM0FXUmR4NEE9PSIsInZhbHVlIjoiaE1OclwvZEtnVFZTS1JFQ3VxUjhuN2xFXC9xcjFHODQwR0NFRVZySHRLVEZabEU2UnZZZmUzaEZtWkJkK1dxdkJjKzNJVVk5UTVSMjZ2UTIySHhRQmpxa1B4THBDUUJhZWF6QjZieDBoTko3MmptVXZxZkR0TmxzNTZSMjFYR1BMNmU4anNLRUZKVU1rVkkzTVRzZEFsdWc9PSIsIm1hYyI6IjQxMmExNGZkOTRhMmQ4YzI5ZGUyYjMzYTAyZDUzZjllODZmYTMzYjBmODc1ZDg0MjZmMWM0NjNlNjcwYmE0Y2YifQ==eyJpdiI6InByYXJPSWk0M3FtQlpNbnJHcWo1XC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZnb0thYU15SFpZc2hhZmJrRDBGRVhcL0ZTVzd1MURHZEpaUE1YR0Q2dDJoM0hXRkIxWmY3VHB6U0RiTGF2eXlRIiwibWFjIjoiNTMwMGZkMDM1YmUwNzliOWVmNzliNjVmZmFmZjZlNjcyY2I0YzEwZTQyYTg2YzRjNTFiOTNlMTE2MWM3ZWY3YyJ9eyJpdiI6IlkrSjBcL1NVdGo1bUVrQXJ2aHBsamF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNvUXdYSmxiYVwva3FFeXZZMmpmVVV1QU1memdBRW9ESHJEYlwvRDZBRXNFb2ZkdmdkbWZlZTdPUDR6Q1FFNWtCUW5IV0prcndPaGtnenZNUEpxNko2Rmk4Um1nMWNDV3NTd0NJUzJoMXlTTU9WYW5JWkFGMUxGc3FTRWluWjNWNUQzQ3lVN09CRjhTbUF6ZnhJcVlEaXJQalJ4d2RYaGh0RXBQeUhRc2h4ajRxMkNPUElvd3lvamxiaDdXTU1FTFRcLyIsIm1hYyI6IjdjNjJkMWFhZGI1MWJkOTdlNDg0MzUxMjY5ZDVlNmM0OWQyOGEwNzljNTJjODY1ZTM3N2YxODVmZTkzM2UxY2QifQ==eyJpdiI6InU3ZDJVbFFvXC9jamdQNFhhXC85NEN5dz09IiwidmFsdWUiOiJMVGVMTEtzSkxoM3lVUGlaeHIxMnF4MEx1V1oxWlpTVHFwdHF6U1wvR0tDdzdPTUExSW9GTzFKRXpaMHB4ZkV4NiIsIm1hYyI6ImU4MTkxZDZiMzQyZmYzYzY0NzYxZjhkYTI0OWM5MDQ5YTExYmQwNGUwODhiNDZmNDkxYTZmZTBmNjYyM2ZjODUifQ==eyJpdiI6IjVIb29lZWZKajFMUnJwTk9JbVdidmc9PSIsInZhbHVlIjoibHJCVTdkbUsycnE2N0FOVEZXR0owQkh2WDA5TDdycCtcLzhwRjhrN0x2SlJcL0NaRVorVmdycGl2Z1R5OEtKdXRQN20xd1FJc1AyTGlyK2pCN0hKejkxMmlkcU9qUWpXUkRoNFZsZHhQbkw3YU03aFFHNHRBTFJCNGhnSzNpOENTdEpCVDNwMkpheVwvWTQ3MVJVS0N6OXdsd1ViNlhXWCtMaVlwXC9UblM2WFR4NWE3YjF2RVNZcFIydGplRVpzN0I5MEx6R1VlQ1o1eUJ1SFFxNlV6V1ZKem84WGFOMXJqUGRzRWZ2N2pSTmNMTEFyaHQ2M1ZMZUliUVwvQkpTQStWclhjajRpWDJXU001WVd1SHFoYVJ1UUwzRkZjSmhOUXRDQVN6UlwvaVQxRDgzXC9CZzNDME5ob2xjMllkb0lnaU9zZzl4TEprbFNES2VQc2NpdkprcVk2U1lOSDJXTlwvSkpObVRSOTRmWE1icUpkcGxBTEdLeG5aMTBFUFwvb3VcL3QrTWd0VWkyU2JLd0JYUjVYRXJaZ09LZFdQek5OVytNMDdMRlRwYU1zQXRtaEJncmc9IiwibWFjIjoiNzBjODhhYmIyMTM4OTMyNDg5NGU5YTMyOTRhZTNmMjljMzdkMTU3Nzk0ZjI3YjEzYTA2MzM5MjQ5NjNlYzUyNyJ9eyJpdiI6InV4eUVDb3BTUUxzTFF3V005cGw2T2c9PSIsInZhbHVlIjoiSVwvYlpkQVNhXC9GeGxuV1pEMThqM3NtdFNjdHR3UEhQOXczQmlHVldvSHEzK1llc1BMODFaWXRrZU42Wjl3dlhWIiwibWFjIjoiZGJjMDZiNmNiYWVkNjllMjUyNTUzMmM2ZjJhZjE3YjY2YTgxODBkMzQ1Y2MyYzcwNjMyMjBiZjAyZDFiMWQzYyJ9eyJpdiI6IlRFcmNQYnBmRE9selV4MWQ0XC9wVEJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik8zenFlMnBQUEtjZmNraHNpNmhWSVJOMXVmXC9MdGpCUnFCcGprWlo3b2hjRjRId2U4OWY0YXVkRXlMclFMczlPanZzSkNQdWo5MjNLaXRhZE04clFRRDJqWTZnaXozQkZ5UFoyejJjWHI0NU1naW16bXA3YlVDQU9sd2s1eGVFZ0xEcE5nSXc4eFFhd1hRVlRjNXkxQWk5bWcwRmllbXVDeWp1WmlMNzFqTUVSU3Y1b1dqcGF0OXF3bjVNd0FUUVoiLCJtYWMiOiI4NTA5ZGVlMDhiNDgzNjgyOGM2OTI5NDc3OGE2ZTcyZDNhNTY4ZDk2ZGQwZjIxZjNmYTViNDM5MzVlYTVjOGM2In0=