Ngón tay những người nghệ sĩ - Chương 56
- Home
- Ngón tay những người nghệ sĩ
- Chương 56 - 《 Hoàng hôn trên đỉnh núi 》- LÝ QUA
Đọc truyện Ngón tay những người nghệ sĩ Chương 56 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ – Chương 56 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ – Lục Tảo Thu x Chung Quan Bạch mới nhất tại Ngôn Tình Hay
*Hoàng hôn trên đỉnh núi – 夕阳山顶: bài hát chủ đề phim “Tình yêu trên sông Hoàng Hà” của đạo diễn Phùng Tiểu Ninh, sau này hay được CCTV-6 sử dụng làm nhạc nền cho các chương trình trao giải.
———————————
Người lớn ở trong phòng sách nói chuyện, bạn nhỏ Hạ Âm Từ lập tức liên hệ khẩn cấp đến công ty trang trí nội thất, nhờ người ta khôi phục nguyên trạng phòng đàn, cũng may cây đàn Steinway và toàn bộ nhạc phổ trong nhà được nhân viên thi công dọn đi vẫn còn xếp trong gara trống, không bị mất mát gì, nếu không có lẽ hôm nay cậu nhóc sẽ thật sự bị cha đánh cho một trận.
Vẻ mặt Chung Quan Bạch luyến tiếc nhìn đống thiết bị trò chơi, vẫn phải mạnh miệng: “Nên dẹp, dẹp hết đi!” Một lát sau lại không nhịn được năn nỉ, “Này, trước khi người ta đến dẹp hay là chúng mình lại chơi thêm một ván đi? Em còn chưa được thấy bên trong kho hàng cũ kia trông như thế nào đâu.”
Lục Tảo Thu nói: “A Bạch, phải chờ thầy Ôn và ngài Hạ ra đây em mới biết sợ đúng không?”
“Đâu cần chờ bọn họ ra ngoài? Chỉ cần mỗi anh……” Giọng Chung Quan Bạch nhỏ dần đều, “Cũng đủ làm em sợ quéo rồi.”
Lục Tảo Thu: “Tôi thì thế nào?”
“Anh đặc biệt tốt.” Chung Quan Bạch vội vàng nói, nhưng vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của trò chơi điện tử, “Master Lục à, mấy thứ này chúng mình dùng qua rồi chắc là không trả lại được đâu, vứt hết đi thì tiếc lắm, nếu không mình mua về, lắp trong nhà cùng nhau chơi đi? Không phải anh cũng chơi vui vẻ lắm sao?”
“Không được.” Lục Tảo Thu nói, “Tháng này đã mua đồ chơi cho em rồi.”
“Khi nào cơ?” Chung Quan Bạch cảm thấy mình vô cùng oan khuất, “Tháng này em rất cần cù chăm chỉ, vất vả làm việc, không có tiến hành bất kỳ hoạt động giải trí nào cả.”
Lục Tảo Thu nhắc nhở: “Đậu xanh.”
Chung Quan Bạch: “……”
Đúng vậy, thứ đó đúng là hắn xin Lục Tảo Thu mua về, cũng xác thật là để chơi. Cảm giác nắm tay Lục Tảo Thu cùng vọc vào thùng đậu xanh mát mẻ thật sự vô cùng thoải mái, tốt đến mức ngài Chung lập tức từ bỏ đám thiết bị chơi game tối tân kia.
Chờ Hạ Âm Từ nói chuyện điện thoại xong, Chung Quan Bạch lại gần trêu chọc: “Này bạn học Tiểu Hạ, về sau không được chơi mấy thứ này nữa, cậu có thấy tiếc không?”
Hạ Âm Từ lắc đầu, chẳng những không tiếc nuối gì, bây giờ toàn thân cậu đang tràn đầy tinh thần, mái tóc dài gần như là phát sáng, chỉ hận không thể lập tức ngồi xuống mang toàn bộ bài luyện tập mỗi ngày ra đàn hết một lần.
Ôn Nguyệt An và Hạ Ngọc Lâu nói chuyện xong đi ra, giữ Chung Quan Bạch và Lục Tảo Thu ở lại cùng nhau ăn cơm.
Ngày hôm sau phải đi rồi, đồ đạc đều đã thu dọn xong, nhưng chuyện cần dặn dò thì vẫn chưa nói cho kỹ lưỡng, dù hôm nay không gặp nhau ở nơi này, Ôn Nguyệt An cũng sẽ đi tìm bọn họ.
Hạ Ngọc Lâu tìm một nhà hàng yên tĩnh, mọi người quây quần một chỗ cùng ăn cơm uống trà.
Toàn bộ chén bát đều làm bằng sứ trắng, trên mặt dưới đế vẽ hoa văn cá chép màu xanh lá rất xinh đẹp đáng yêu, cũng rất hợp với Ôn Nguyệt An.
Chuyện muốn dặn dò thật ra không nhiều, Ôn Nguyệt An để lại cuốn hồi ký cho Chung Quan Bạch, nói hắn muốn làm gì với nó cũng được, không cần hỏi ý kiến ông, dù sao hồi ký là để ghi chép lại hồi ức, nhưng hiện giờ ông sắp đi vào phần hồi ức kia, sống cùng người trong hồi ức, cho nên không còn cần đến nó nữa.
“Sư ca, bản《 Thu phong tụng 》có liên quan kia em cũng giao cho A Bạch.” Ôn Nguyệt An nói, “Xem như quà gặp mặt của anh tặng nó.”
Hạ Ngọc Lâu gật đầu: “Được.”
Ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Bắc Kinh cũng giao cho Chung Quan Bạch trông coi, nơi đó được Ôn Nguyệt An bài trí mô phỏng lại cố hương thời thơ ấu, cũng là nơi Chung Quan Bạch luyện đàn lớn lên, Ôn Nguyệt An nói: “Nếu A Bạch muốn nhớ lại khoảng thời gian ngày còn nhỏ, có thể cùng Tảo Thu về đó ở.”
Chung Quan Bạch có chút buồn rầu, bởi vì dù có trở về thì nơi đó cũng không còn thầy hắn nữa.
“Nếu không muốn ở đó cũng nhớ thỉnh thoảng trở về xem qua một chút, thầy sợ không ai để ý, mấy con cua A Bạch phóng sinh lung tung lại sinh đẻ lan tràn.” Ôn Nguyệt An dứt lời, lại đưa một chiếc chìa khóa cho Lục Tảo Thu, “Đây là chìa khóa tủ trong phòng sách, bên trong đều là đồ đạc hồi nhỏ của A Bạch, nó là đứa bầy hầy, Tảo Thu, cậu thay nó nhận nhé.”
Lục Tảo Thu đáp lời xong, Ôn Nguyệt An mới tiếp tục nói: “Trong phòng còn có một bức thư pháp tôi mới viết, Tảo Thu, giúp tôi giao cho Văn Đài. Năm đó trước khi ra nước ngoài ông ấy viết cho tôi một bức ‘Chí hợp giả, bất dĩ sơn hải vi viễn‘, bây giờ tôi phải rời khỏi Bắc Kinh, cũng viết một bức như thế tặng ông ấy.”
Ôn Nguyệt An và Quý Văn Đài là quân tử chi giao chân chính, hai người đều không đòi hỏi gì ở đối phương, chỉ là đàm luận âm nhạc hợp cạ nhau, thế mà cũng nói được đến mấy chục năm trời, “Mấy mươi năm nay tôi được ông ấy giúp đỡ nhiều, những năm trước dạy học ở Nhạc viện cũng được đông đảo học sinh quan tâm, ra đi không có gì để lại, chỉ có một ít sách vở và nhạc phổ, cùng với ít tiền tiết kiệm, toàn bộ đều quyên tặng cho Nhạc viện.”
Chung Quan Bạch thấy Ôn Nguyệt An càng nói càng giống như để lại di ngôn, suýt nữa thì quỳ xuống đất cầu xin ông đừng đi nữa.
Ôn Nguyệt An phát hiện được, nhìn Chung Quan Bạch nói: “A Bạch sao mãi chẳng chịu trưởng thành gì thế?”
Chung Quan Bạch chưa bao giờ dám bật lại lời Ôn Nguyệt An, lúc này lại mạnh miệng nói: “Nếu trưởng thành mà như vậy thì, thì…… con không lớn lên nữa.”
Ôn Nguyệt An dịu dàng nói: “Được, A Bạch không lớn lên.”
Kỳ thật ở trong lòng Ôn Nguyệt An, Chung Quan Bạch mãi mãi không lớn lên, ông nhìn hắn sẽ không nhìn thấy hình ảnh thanh niên Chung Quan Bạch hai mươi mấy tuổi đầu, mà luôn là cậu bé con chạy lên sân khấu cùng ông ngồi trên một chiếc ghế đàn dương cầm năm xưa.
Chung Quan Bạch nghe xong như đã nhận được một lời hứa hẹn, cho dù Ôn Nguyệt An đi rồi thì cũng sẽ bình an ngồi phơi nắng trước ngôi nhà nhỏ ở phương nam kia, chỉ cần hắn đến thăm, Ôn Nguyệt An sẽ luôn chờ ở đó.
“Tiểu Hạ, trên bàn phòng sách còn một cái chặn giấy bằng sứ.” Ôn Nguyệt An nói với Hạ Âm Từ, “Là của thầy Hạ, cha sư ca, tự tay làm. Cái chặn giấy này từng được hai vợ chồng thầy Hạ và cô Cố sử dụng, sư ca từng sử dụng, tôi cũng từng sử dụng, A Bạch cũng dùng nó học viết chữ. Tôi nói với sư ca, đồ vật năm đó còn giữ lại đến bây giờ không có bao nhiêu, thứ được truyền xuống đủ ba đời cũng chỉ có mình cái chặn giấy kia, bây giờ giao nó cho cháu, cũng coi như cho nó một chốn về. Sư ca cũng cảm thấy như thế rất tốt.”
Hạ Âm Từ vội vàng nhìn về phía Hạ Ngọc Lâu, ông ta gật đầu với cậu, nói: “Nhận đi. Con là con cháu nhà họ Hạ, không kém cỏi, cũng không có thứ gì không thể tiếp nhận nổi.”
Một câu “con cháu nhà họ Hạ không kém cỏi” làm khóe môi Hạ Âm Từ không khống chế được cong lên, quá mức kích động, đáy mắt ngập đầy nước, nghẹn ngào không ngừng nói: “Cảm ơn thầy Ôn ạ……”
Một ít đồ đạc của Ôn Nguyệt An đều đã giao đi hết, Chung Quan Bạch không nhịn được khó chịu hỏi: “……Thầy, cái gì thầy cũng không giữ lại sao ạ?”
Ôn Nguyệt An cười nói: “Ảnh chụp của A Bạch, băng ghi hình, nhạc phổ, còn có chữ con viết cho thầy, thầy đều mang đi cả. Mấy người già luôn có thói quen hằng ngày lật xem những thứ cũ kỹ ngày xưa.”
Nói xong hết thảy, Ôn Nguyệt An có chút mệt mỏi, lần lượt nhìn ba đứa trẻ trước mặt: “A Bạch, Tảo Thu, Tiểu Hạ đều rất giỏi, thầy không còn gì cần dạy dỗ nữa.”
Ôn Nguyệt An dứt lời, hơi nghiêng đầu nhìn Hạ Ngọc Lâu đứng sau xe lăn: “Sư ca, chúng ta đi xem nhạc anh viết, lấy nhạc phổ xong thì trở về đi.”
Chung cư chưa thi công xong, thiết bị trò chơi điện tử đã bị mang đi sạch, nhưng vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn như cũ, nhạc phổ và đàn piano tạm thời được đặt trong phòng khách.
Hạ Ngọc Lâu lấy ra những bản nhạc mình sáng tác, đưa cho Ôn Nguyệt An.
Chung Quan Bạch thấy tinh thần Ôn Nguyệt An không được tốt cho lắm, liền nói: “Thầy đừng xem nữa, để con đàn cho thầy nghe là được.”
Năng lực vừa xem nhạc phổ vừa diễn tấu của hắn rất tốt, lần lượt đàn từng bài cho Ôn Nguyệt An nghe.
Hạ Ngọc Lâu có sáng tác riêng một quyển nhạc phổ song tấu bốn tay, đương nhiên là ông ta viết cho chính mình và Ôn Nguyệt An, tình nghĩa phức tạp trong đó Chung Quan Bạch chưa cần đọc nhạc phổ cũng có thể lường trước được. Đối với hắn mà nói, cảm xúc của âm nhạc không hề ít quan trọng hơn kỹ xảo, những bản nhạc này không thích hợp để hắn và Hạ Âm Từ đàn cùng nhau.
Chung Quan Bạch vốn muốn hợp tấu với Lục Tảo Thu, hai người rất thường xuyên luyện dương cầm, trình độ cũng đủ để đàn những bản nhạc không cần quá nhiều kỹ thuật phức tạp như thế này. Nhưng vào lúc hắn mở nhạc phổ ra đọc, phát hiện ra cuốn sách này viết phần liên kết bốn tay rất kỳ quái. Chung Quan Bạch nhìn thoáng qua bàn tay đang rũ bên người của Hạ Ngọc Lâu, vẫn mang bao tay màu trắng như lần đầu tiên hắn gặp, đúng rồi, phần song tấu bốn tay này không viết cho hai đôi tay hoàn hảo.
Chung Quan Bạch không dám đàn nữa, chỉ có thể đặt quyển nhạc phổ này đến trước mặt Ôn Nguyệt An.
Ôn Nguyệt An nhìn qua, sau đó nhẹ giọng nói với Hạ Ngọc Lâu: “Sư ca, chúng ta hợp tấu một bài đi.”
Hạ Ngọc Lâu dời ghế đàn lệch qua một chút, lại đẩy xe lăn của Ôn Nguyệt An đến trước đàn dương cầm, lúc này mới ngồi xuống ghế, đặt nhạc phổ lên giá đàn.
Hạ Âm Từ đến gần hai bước, giúp bọn họ lật sách.
eyJpdiI6ImFocFBtWjVIU0ttKys0Unp0eUVtM1E9PSIsInZhbHVlIjoid1F6ZElcL3p3U3ZCSXErQ1d6MXB4UFY4S0JKZVN5S01ZemtUcTZZTzdqMmpGaXFYS0J0b0plbGdnZ0hlTTlNUFciLCJtYWMiOiJjYWU0ZDhiYzI1OWI3M2UxZDU1YzNlMjdhOTUwMTRjZTk3ZTMzYjAxNTFkNTQyZTQyOGQzZTE2N2Y1ZTVhNDE2In0=eyJpdiI6Ikc0SW9lemhJZkxoMkkyODNvZnFZemc9PSIsInZhbHVlIjoiVEZsRFJIdEFSTXJRd2xqMHZoVTh0Nm0yVDQ4N1I1dTN4NlNcL2JFSzFQendzclI1SWMzSitDeE1NM3lFMzVsMXpmTGVkclNuKytHRVpkNzJVTDZEbGI0R2ZQMk16XC9DVlwvRTZBRDd0UFg4cDdUckl2QXpOVEwwVnpxclRMaXNIUjRFTCsrWkRZaEVibmN3WTVrZ1dlVzBWTURMVVVkcDgxVlRmNU5ZVkxpM2ZFSFZQVlwvNEszVEw3VVNQdEx6cDhDRHdVSXhSNmtPQXQ4b2Rmb00wNkUyR1BqM3huc1Q3K3p3WDZUeFAzNWQ1bDEyY1J5K3hMUWJZOFY4VVR3OWlvWGxvQlI0eThcL05EaDZCYnRpNndqeGJkY2JoNmFmeVI1MmJLNVkwT1JrM3loWFprVjBiYlFQXC9MOHdkR0NjQ0NVTk1LbG9OZHFrZzdSZElQVUtBcmxaRlJWdHRNVHZqY0JaMkMrV3RSaVZDOTIrWGR6RUhxTlk0eENCUWhHTVkrNEU3djdmcmU4RzZcL1dnOGE0cnJ2XC9TakVEYklkeGp1bTBQdDJLSUFwZThsVXBsR0VpZHBXR1MzaWtYWXJHOHBSQjZKIiwibWFjIjoiNzVkZjc5OTNkOGVmODkwNjAzNjAwZjgyYzlhNGZmYThmYmYyMjQ5MmI4NGVkMmMyZDUyMzRhOTIxY2Q5NzFmMCJ9eyJpdiI6IjhGVzdwUzh5ZEJkQWdPQVZuU2NFRnc9PSIsInZhbHVlIjoialdaeEFzNDI3MSs4d0xRTFl3RzZrZmYrNHljZjNFNFd2XC9GdDhTb29WR1A1aUUzUkh5SjdzUjJ6dWtWXC9mY2U1IiwibWFjIjoiYjlmODIzNzgwYWFkZDZlODhjYjdkODc0Mjc2NzEzMjAyMmRmOWZlZTc1NDhhZGRhYzRkOTJmYjM5MjNjNzdjMSJ9eyJpdiI6IkQ1c25qdTVlSjhLUUQ5NFhEZDlZS3c9PSIsInZhbHVlIjoiaUtocHV1U1orRHh3VlhVQUJDUDR2VlA2MkJ4RWlpbFd3RG5sQnhWQW5aSm9LRk9ySWV5bzVpYzdNM2hOdFhlWkUwMUJtSVh2aGhCWlwvRGZrWkwwcnM5XC9RN05FSFlVREtVM0xyTWdhN3kyRnROQ1dNNmJ3NXc3cjU1aFFsZFI4aUM4ZDFrN1pYMUgybFNGYnlFd3FhK0hkb2l6aHhGa0RxeVdqTnBMdmx1OURIMXpQeFR3TkdSckxtSE1XNDZmbFQiLCJtYWMiOiI5ODYxZWZhNmE4ZDQ4NjYwMTFmNTU1YjBmMzM2NjVjNjJiOWVmYzVmZGQwZjI2OGYyOTM3ODliN2MxMjQ0MGU5In0=eyJpdiI6IkZEcGhTM3RmZ2NXWG5WWXhKeEswZXc9PSIsInZhbHVlIjoiSDJ5OUI4bWppanBoaElkQWJjblFxUUY4OUl2aDNaZThkalpuamk5UDB2a2ZjWnB6TVNETzkxM1QyXC84Z3JpcXkiLCJtYWMiOiIwZjZlYTYyMDJhYWNjMDZjZDE4NzQ0YjY1ZjZhMjFmOWQ0MTM0Y2ViNjFhNDNmZTJlMDI0YWU3MzExYTIwMWYxIn0=eyJpdiI6Ikp5V2ErYXlFekE0MVRwZU9vY1N3Z1E9PSIsInZhbHVlIjoiUDJTZjRZTHBYREJabzBLVjFBZllHQjQ4RlcyMWs0TTVGbVdJOG41T2tqTjRjYitHeTRDb0E1elBraXZjQ1M5QVRHVWdlb2RyeEZocEJvSllHdFMyR2d6TEtoNlJySTRVaGNrcFVWVEVKcjBodThqZnNVbDBOVjA5eUhxTjlkXC92QUJhbXF6NzBveUY0RSt0aVhha2NTVk4yTVVtWEdDc01aQzB2VFwvVW5uQW5Td21ZQnE2UkU0WjRuaFljSGRzaXIzQW5qcGU4dVZ6YysrMTFSYkpDOHlBZ2hjVFlsRzdDekk3T3NBRm1mUktXTVVIWHhuYWlYd1NyeWdUS0FwVUE2OCtFOVgrTHVKa1AxeTBxTTdqT1RhUT09IiwibWFjIjoiMGUzMmM1ODFhZDM3ZTU0YmJiN2U5YWVjMWQ0MjFmNzczYzc0MjE1YzkwYWY5YWE4ZTVhMDdiYTFhYzNmNzQzNCJ9eyJpdiI6Im9FVnFES3J1QnpESDRqTHBObUtHYmc9PSIsInZhbHVlIjoiQXl3Vk5hRWs5cDd1N2krSTZ2RWtaY0NJRTV1cThnNHRaTFBHY2VlKzdxYVwvZnZPdE9LaURTTjY0OG9iVGpvSG8iLCJtYWMiOiI3ODgxZDkzZmNhZmFlYmRiYzBlNGRmOGVjMjY4NjI3YTk1MmY3ZjA2YThkNWNlZjYyZTQ5MTNjMjBhMDE4ZjRhIn0=eyJpdiI6ImRkS0RNQzRVOTRnT0FPcGRpcDZmSmc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9oYjlPOXFtNmVXWFhLVU9HNDFZVEZTTk4xOXNJZ25xNWkxOUFkUEFNc3FNWEtLRDU2UEx4MUhuUWFVWE4xU1h5czRnNmQrclRhZDFPb2NJMldGcWlJbG5LeUVPTDI0UDJJKzlZZzFVeVMzN2VGWFNXWHk5a2lMSmZobm5wOXlGSVc1WUZvWVZ4N2ZpMEtLWnFZNG1QSUVwSmpqNTNDQTYxa1ArWjJMK0hyWWJDRVdmdE4ycm1SN1RpZVRYYWx0RHlwSmV3SDdMZlVMWUd5bXZmazJGUEFTdFJ4ZFMxNG52aFV1QlpGclByRjdnOVhrSGJQVTJrbzR2SmNuVjc5azZlOTFKektadFJFR3ZCWFVoY3JcLzBrY0ZNOXlXYnlDNXMzTWZYelZBYTZRZzI4K2V4WmNHdHdZS00yR2dUbVpETnZpN2hHQ3FnVmdxYlJoVk1RYWx4SHZxeTJQZVpXaUFJS2JkMEVWbjZMWmFcL0s2T3BcL0tuaU8xalpuZ3Q0ZExGWWhKNmJzc2FcL3JNb1NjdlNvMUdvdG92b2VtTk41N3FPTUYrY25pcGd1TUtWdDVqckVtSjVZTHJDV0MzTm4ycGNtUEN2dnlzcEF5U05SQ2pBVkNWbWNuSG5hT21xWStXXC8ra3RcL2NDRm8zckVXNGF1NE9sMzJjSUpGd1Jacm5pT2RCaVhQaG00emYyelN2XC9oRTIzdFRiOHc9PSIsIm1hYyI6ImIyNzZlMGM3MDY4ZmQwYjM5ZDViYTEwMjcxNzE0MTY2MTkzNThkMGFhMGRhNzBjZjQzZmQyNjJhNDQ4ZDMzM2QifQ==eyJpdiI6IjYyY05lcVlSb2xSM25UY28xck9Kemc9PSIsInZhbHVlIjoiUEtVeUZzTDd3NTdhS2RpUTU3ekVETk1ybE8zR1RKVDRIRk5HWGRwS3oxRlVFSStId0pUdDRpNGdOeEVWYjd5OCIsIm1hYyI6Ijg1NDBiNjg1NTNiNDVhYmMxODExNDNmYWQ3NDYxZjI0ZGI5MjgzNzk4MzUwN2VhYTcyZjlhNTQzOWZmMDQwYzkifQ==eyJpdiI6ImEyaTY5RDhQdGd5Smk3bTZ4a2k5cmc9PSIsInZhbHVlIjoiTEczT2NSZ1MrSWphOHp5bTlMeHdWMUtFWHZmMGRPWnFOSWtycWlsdWtrMVdBZkdtOVBXMmZKMFJDZyttTk92WkNoK1QxM29aWGNFTlFKNjVEM1B4Mys0WHhrZjl0ZUtHKzFoZG5tZVNOa2ZkOEUzNXhjOU5zSUg3ejdQaVlLOEYiLCJtYWMiOiIwY2M0NWQzMzU3N2Q4MjRjM2I4NjRkMTg0OTZhMTgwODY1ZjhjYjc1MjU0ODcwNWNjMWJmOTk1Y2JjNGUyMDUyIn0=eyJpdiI6IjRJNkxJVFBndHN5VEJIU1JiVXRodFE9PSIsInZhbHVlIjoiNnBsb0hcL0l3aDBcL25qMHhiMVhsVGx1V3hOQ0d1bXZ5akcrUGVTbGVUMDlqRFVtUk9KNXFKdzdvVlZMRFwvaTJjVyIsIm1hYyI6ImQwYTkwYjM4YTU4NjhhZDM2MTlmNDJkMjIyYmU3YjUwYjYyNWVkMWUwNGJkZjRhYmM3ZjI4MGNkYjZmOTJhMTMifQ==eyJpdiI6InJ0UDd3OGk0ckh1NlAxeGpwelJZanc9PSIsInZhbHVlIjoia1ZHeGJHekpoZGtid3RuYTJlU1VveWtVNDB5VjZZZGlBbHlwYWlGTmNLckxCZkI5ZStOZGkxekFnNGJoeEtma0czOVRKUEUwK3luOTNCdERMQkpEMVVLYnV1dFgzM0dkektpMjBYWDVLS0pTNzlxdlRqRWFZWTNXQzlBelFuWWswV1hzNFZVMFN0RHFRUWdaaDEzNE9aYkcxcVdRNHhsMTBJOFlIdis2RWVxZkVtVWpvc3k0ZkdWSHc5clwvQzNGM28rSU1GUnA2QjhhQ2V4RThheVkxRUZuSjlmMDM0NHkyTStOSUhOOG5aZEZ1XC9GR2ErT0VqMmVmVXY2Ykc5RVdHbHBDSk9pc2pHMEg0djd6dEpOZzlyYVpuc016QmI2ZkU2dUUrV0tPdmhXakRLTHNvbjJyUGJKR085VmlPR1EzSzJcLzBQS1l2UmI1YTBYR0N5eitcL3VKV3c0SmM3VGVURVZKR0tNTTI1ZU04RXJRVlJcL1ZlWE9ZT1NzMkFvNXhPZjdwSXExXC9HZVwvV1wvc01zcXNuSUpkaXdudWI5UXpMbyt1bGUybldBQWN6bk5od3NlTGZzQ2FtREltb1dsTmVqNjZyIiwibWFjIjoiMzI5NDhmMTM5ZTUyMjgzZDRlN2ZlODRiY2Y5YWM0YjBmN2I5ZGRmMTA2Mjk2ZDEwMTQxZmM3YTk3YTM2ODAyMiJ9