Ngón tay những người nghệ sĩ - Chương 4
- Home
- Ngón tay những người nghệ sĩ
- Chương 4 - 《Little star (Piano variation)》- TRẦN MINH CHƯƠNG
Đọc truyện Ngón tay những người nghệ sĩ Chương 4 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ – Chương 4 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ – Lục Tảo Thu x Chung Quan Bạch mới nhất tại Ngôn Tình Hay
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Twinkle twinkle little star – 12 variations on Ah vous dirai-je, Maman K. 265/300e: sáng tác dành cho piano của nhà soạn nhạc người Áo Wolfgang Amadeus Mozart. Tác phẩm được sáng tác khi ông 25 tuổi, bao gồm 12 đoạn biến tấu dựa trên bài dân ca của Pháp Ah vous dirai-je, Maman. Tác phẩm của Mozart gồm 13 đoạn: 1 đoạn trở thành đoạn biểu diễn chủ đề và 12 đoạn còn lại là 12 đoạn biến tấu.
*Trần Minh Chương – 陈明章 (4/7/1956): nhà soạn nhạc, nhà sản xuất âm nhạc, ca sĩ, nghệ sĩ guitar và đàn nguyệt người Đài Loan.
———————————–
Lục Tảo Thu nói muốn đưa Chung Quan Bạch đi, nhưng cũng không thể thật sự mai danh ẩn tích vào núi sống với khỉ, thân là Concertmaster, trong Học viện âm nhạc còn kiêm thêm chức Phó giáo sư, xin được một tháng nghỉ phép đã là cực hạn.
Viện trưởng mắng chửi một hồi lâu trong điện thoại, từ việc bỏ ngang vai trò concertmaster trong chuyến lưu diễn về nước đến chuyện đột nhiên xin nghỉ không lý do, nói chưa sướng miệng, còn tiếp tục đào bới lại quá khứ nghỉ học nhạc viện một năm đi làm phẫu thuật của anh ra nhắc thêm lần nữa: “Lục Tảo Thu, lúc Chung Quan Bạch đàn giỏi thì cậu đòi đi cắt tay, Chung Quan Bạch đàn yếu cậu lại đòi đi du lịch, trần đời đào đâu ra một tình thánh như cậu?”
Chung Quan Bạch ngồi một bên nghe mà đứng ngồi không yên, Lục Tảo Thu dùng ngữ khí như đang thảo luận trong phòng họp, nói đều đều: “Gia đình là trên hết.”
Viện trưởng Quý Văn Đài xuất thân từ khoa chỉ huy trưởng dàn nhạc, may mà Lục Tảo Thu không đứng trong văn phòng hiệu trưởng, nếu không có khi ông ta đã tức giận đến độ dùng gậy chỉ huy mà đánh anh một trận. Năm đó Quý Văn Đài xem Lục Tảo Thu như con rể hờ, nhìn ngang nhìn dọc thấy kiểu nào cũng vừa lòng, tư thái đoan trang khách khách khí khí, sau đó phát hiện con rể hờ thành con rể hụt, đành phải xem như con đẻ, không kiêng dè gì hết.
Cha già mắng con trai là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.
Quý Văn Đài nói: “Cậu đưa điện thoại cho Chung Quan Bạch xem nào.”
Lục Tảo Thu nhìn Chung Quan Bạch đang ngồi gục đầu héo rũ bên cạnh, nói: “Có việc gì thầy cứ nói với em ạ.”
Quý Văn Đài ở bên kia mắng thêm hai câu, Lục Tảo Thu vẫn cứng đầu không nói gì, Chung Quan Bạch áy náy đến mức không nhịn được, ngồi không yên phải giật điện thoại từ trong tay Lục Tảo Thu, “Thầy Quý ạ.”
“A, không dám nhận, không dám nhận.” Quý Văn Đài mỉa, “Tôi đâu có dạy anh ngày nào.”
Chung Quan Bạch hoảng hốt: “Thầy…… Thầy em cũng xem livestream rồi sao?”
Đối với Lục Tảo Thu, Quý Văn Đài có bất mãn cũng chỉ là ông cha già bất mãn cái tính khí không bình thường của con trai, dù sao năng lực phẩm cách còn đó, tương lai vẫn phải cho nó kế thừa gia nghiệp. Còn cái thằng nghịch tử Chung Quan Bạch thì chẳng biết là con ai, không giống bất kỳ ông bố chính thống nào trong Nhạc viện, càng lớn lại càng giống đám chim trĩ chim công trong Học viện nghệ thuật ở sát vách hơn.
“Không biết.” giọng điệu Quý Văn Đài cực kỳ khoa trương, thậm chí Chung Quan Bạch có thể tưởng tượng ra bộ dáng ông ta ngồi sau bàn lắc đầu chép miệng, “Lão Ôn thật đáng thương, hai mươi năm chỉ nhận một học trò, nếu lão mà thấy cảnh này có khi phải nhảy dựng lên khỏi xe lăn mất thôi.”
Giọng Chung Quan Bạch càng ngày càng nhỏ, “Lát nữa em sẽ gọi điện thoại, nếu thầy ấy rảnh rỗi không làm gì thì sang nhà thăm một chuyến.”
Quý Văn Đài hứ một tiếng, “Điện với chả thoại, thầy anh thì đi đâu được? Mau cút qua bên đấy đi, tôi mà là anh thì đã ôm hai chồng nhạc phổ quỳ trước cửa nhà thầy anh tạ tội suốt đêm rồi.”
Chung Quan Bạch lải nhải “Vâng ạ” mất nửa ngày, Quý Văn Đài mới tức giận cúp điện thoại.
Chung Quan Bạch nói với Lục Tảo Thu: “Đi thăm thầy em đi.”
Lục Tảo Thu đáp: “Được.”
Nhà Ôn Nguyệt An nằm ở ngoại ô Bắc Kinh.
Sợ bị cánh truyền thông theo đuôi, Chung Quan Bạch cố ý lái xe của Lục Tảo Thu.
Lúc xe chạy đến khu vực ngoại thành, Lục Tảo Thu nhận được một cuộc gọi của Dụ Bách. Mấy ngày nay luật sư của anh luôn đóng quân ở phòng làm việc, toàn bộ nhân viên không ai liên lạc được với Chung Quan Bạch, Dụ Bách gần như sắp phát điên rồi, bất đắc dĩ lắm mới phải gọi cho Lục Tảo Thu.
“Master Lục, phiền anh nói anh Bạch nhận điện thoại đi ạ.”
“Em ấy đang lái xe.” Lục Tảo Thu ấn loa ngoài.
Chung Quan Bạch vừa lái xe vừa thoải mái trả lời: “Tiểu Dụ à, điện thoại của tôi bị Master Lục tịch thu rồi.”
Dụ Bách: “……”
Từ lời nói của Chung Quan Bạch cậu ta nghe ra một loại khoe khoang kiêu ngạo của cánh đàn ông đã có gia đình, mùi chua chát còn nồng hơn mấy đứa khoe mình có bồ gấp mấy lần. Cậu ta sâu sắc cảm thấy ông chủ nhà mình có lẽ là loại người khổ d*m thích bị vợ quản thúc.
Dụ Bách: “Anh Bạch, lát nữa anh gọi lại cho em được không?”
Chung Quan Bạch thản nhiên nói: “Có gì cứ nói thẳng đi.”
Thái độ cư xử của Lục Tảo Thu luôn luôn tế nhị, tự giác đóng loa ngoài cầm điện thoại kề sát tai Chung Quan Bạch.
Dụ Bách không biết Lục Tảo Thu không nghe được nữa, vẫn mải mê suy nghĩ về tình cảnh Lục yêu hậu sắp một tay lật đổ vương triều họ Chung, mình thân là khai quốc công thần cho dù đụng chạm đến yêu hậu vẫn phải liều chết can gián. Nhưng đương nhiên lời này cậu ta không dám nói ra miệng, chỉ dám khúm núm nhắc nhở: “Anh Bạch ơi, tuần sau phải quay chương trình rồi.”
Chung Quan Bạch liếc nhìn Lục Tảo Thu, nói: “Tôi biết.”
Dụ Bách: “Thế anh ——”
Chung Quan Bạch: “Luật sư vẫn đang ở phòng làm việc?”
Dụ Bách: “Đuổi mãi không đi.”
Chung Quan Bạch: “Cứ làm theo ý kiến luật sư đi.”
Dụ Bách nóng nảy: “Anh, anh Bạch tính bỏ đi thật ạ?”
Nửa ngày sau Chung Quan Bạch vẫn không trả lời.
Dụ Bách cắn răng hỏi lại, “Đi, đi thật à?”
Cậu ta nhấn chữ “thật” cực kỳ mạnh như có thứ gì nghẹn trong cổ họng, dường như đang chờ nghe Chung Quan Bạch phản bác lại, nói rằng hắn chỉ đùa thôi. Nói cho cùng Dụ Bách trước nay luôn tin tưởng Chung Quan Bạch sẽ không đi thật.
Chung Quan Bạch hít sâu một hơi, không khí tắc nghẹn trong lồng ngực không thoát ra được.
Hắn đánh tay lái dừng xe bên vệ đường, sau đó nhận điện thoại từ trên tay Lục Tảo Thu, siết chặt trong lòng bàn tay mình.
Sau một lúc lâu, khóe miệng hắn giật giật, phun ra hai chữ.
“…… Đi thật.”
Đầu dây bên kia cũng im lặng thật lâu, nửa ngày sau Dụ Bách mới nói: “…… Để em đi xử lý.”
Cậu ta nói xong nhưng vẫn không tắt máy, trong ống nghe chỉ còn tiếng hít thở.
“Bên bộ phận Tài vụ có lẽ sẽ chậm một chút.” Dụ Bách khó nhọc nói, thật ra cậu ta đã nghe ra chút do dự trong giọng Chung Quan Bạch, phải linh hoạt bắt lấy phần do dự này, đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Chung Quan Bạch không nói gì.
Dụ Bách đợi một lúc không nghe được tiếng trả lời, lại tiếp tục nói: “…… Chỗ chị Trương, tháng trước chị ấy mới ly hôn.”
Chị Trương là kế toán của phòng làm việc, có một khoảng thời gian luôn mang gương mặt bầm tím đi làm, Chung Quan Bạch biết nhà chị ta có ông chồng vũ phu mê bài bạc, còn từng giúp báo cảnh sát. Thế nhưng hiện tại nghe thấy tin tức chị ta đã ly hôn, hắn lại không nói ra được một tiếng “Chúc mừng”.
“Ông chồng bỏ trốn rồi, bây giờ chủ nợ tối ngày vây quanh nhà dọa phá cửa, chị ấy sợ gây phiền cho anh nên mấy hôm nay không dám đi làm. Con gái chị ấy năm nay vào đại học, điểm thi rất khá……được tận 600 điểm, nhưng vẫn chưa biết lấy học phí đâu ra.”
Chung Quan Bạch nói: “Tính vào khoản chi của phòng làm việc đi.”
“Chi không nổi.” Dụ Bách trả lời, “Tiền đền vi phạm hợp đồng đã tốn một khoản rất lớn, giải quyết xong hết còn không đủ để trả lương nhân viên, khoản trợ cấp định kỳ anh ủng hộ cho hai trung tâm giáo dục đặc biệt phải tạm dừng, hạng mục quỹ từ thiện giúp đỡ người tàn tật cũng phải gác lại……”
“Còn chị Hứa nữa, trước kia chị ấy dốc sức push anh, lại còn vì anh mà rời khỏi phòng làm việc cũ, xích mích với ông chủ, bây giờ chắc chắn là không về lại được rồi, sau nãy có lẽ chỉ có thể làm người đại diện độc lập. Trừ anh ra, chị ấy đâu có quản lý nghệ sĩ nào khác, lại còn phải bận rộn xử lý chuyện buổi hòa nhạc hôm trước, —— ừm,” Dụ Bách dừng lại một chút như đang suy nghĩ phải nói tiếp thế nào, “Mải xử lý chuyện buổi hòa nhạc, hôm nay chị ấy mới nhìn thấy luật sư, liền hỏi em chuyện gì thế này…… Em, em thật sự không biết trả lời ra sao…… Anh Bạch, anh nói xem em phải mở lời với chị ấy như thế nào bây giờ?”
Đây là một kiểu chỉ trích trá hình, việc nhỏ việc lớn đều kể ra một lượt cho Chung Quan Bạch nghe: Anh xem, anh mà đi thì hậu quả là như vậy đấy, anh thật sự làm ra được quyết định này sao?
Tay phải Chung Quan Bạch nắm chặt di động, ngón tay trái dùng sức duỗi ra giống như muốn bắt lấy thứ gì đó không thể thấy trước mặt, bởi vì quá dùng sức mà ngón tay hắn run bần bật không thể khống chế, gân xanh trên mu bàn tay cũng hằn rõ từng đường.
Chung Quan Bạch đi đến được ngày hôm nay, cái tên này đã không còn là của một mình hắn.
Sau lưng hắn có tổng cộng bao nhiêu người, không ai đếm xuể nữa.
Hy sinh bản thân là một loại dũng cảm theo chủ nghĩa anh hùng, bình thường sẽ không quá mức khó khăn, chuyện đau khổ hơn là phải hy sinh người khác. Người muốn thay đổi có hàng ngàn hàng vạn, nhưng đại đa số bọn họ sẽ không chịu đựng được cơn đau đớn vì thay đổi vĩnh viễn đeo bám quanh thân.
Bên phía Dụ Bách im lặng một hồi, sau đó truyền đến tiếng ma sát nhỏ, hình như Dụ Bách đang bịt ống nghe lại.
Đầu dây bên kia vọng lại giọng nói đứt quãng mơ hồ của Dụ Bách, không biết là đang an ủi ai, “Không sao không sao, có chuyện gì được chứ…… Đừng khóc…… Tôi nói…… Đừng khóc! Đừng khóc nữa mà!”
Qua một lúc lâu sau mới lại xuất hiện giọng nói Dụ Bách cố gắng kiềm chế trấn định.
“Anh Bạch…… Em hỏi lại lần nữa.”
“Anh đi thật sao?”
Chung Quan Bạch nhắm mắt lại, ngửa đầu dựa lưng vào ghế lái.
Lục Tảo Thu quay đầu, đôi môi Chung Quan Bạch không còn huyết sắc, cằm căng chặt, cần cổ tái nhợt yếu ớt cong lên tựa như một con thiên nga bị cầm tù trong lồng sắt.
Chung Quan Bạch mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Lục Tảo Thu.
Gương mặt anh vẫn lưu luyến dịu dàng giống hệt năm đó.
Chung Quan Bạch vươn tay, đan chặt mười ngón cùng Lục Tảo Thu.
Đôi mắt Chung Quan Bạch chăm chú nhìn anh, nói vào điện thoại: “Tôi không biết.”
Dụ Bách như một tên tử tù lên đoạn đầu đài đột nhiên nghe được một câu “Không giết nữa“, vội vàng hỏi: “Không biết là sao?”
Chung Quan Bạch vừa nhìn Lục Tảo Thu vừa kéo điện thoại ra xa khỏi tai, ấn loa ngoài trên màn hình.
Âm thanh nôn nóng của Dụ Bách lập tức quanh quẩn khắp xe.
“Anh Bạch, anh nói không biết là sao kia? Có phải anh không đi nữa không?”
Chung Quan Bạch nhìn chằm chằm vào Lục Tảo Thu, thần sắc anh vẫn vô cùng bình tĩnh, không vui không giận.
“Cậu để tôi suy nghĩ một chút.” Chung Quan Bạch trả lời.
“Anh không đi nữa, đúng là không đi nữa.” Dụ Bách lập tức nghẹn ngào.
“Để tôi suy nghĩ trước đã.” Chung Quan Bạch cúp điện thoại.
Hắn trả điện thoại cho Lục Tảo Thu, anh nhận lấy, nhìn Chung Quan Bạch một lát, không nói tiếng nào đẩy cửa xuống xe.
Chung Quan Bạch lập tức nhảy xuống theo, đôi mắt không ngừng đuổi theo bóng dáng Lục Tảo Thu đã chạm đất, trong đáy mắt không giấu nổi cơn hoảng loạn.
Lục Tảo Thu đi đến bên ghế lái, nói: “Để tôi lái xe, chúng ta đi gặp thầy Ôn trước đã, đến muộn quá sẽ quấy rầy thầy nghỉ ngơi.”
Chung Quan Bạch gật đầu, yên lặng ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ lái bên kia.
Không lâu sau, xe chạy đến trước cửa nhà Ôn Nguyệt An.
Cổng sân mở ra, suối nhỏ trong vắt len lỏi qua những tòa giả sơn đủ màu, vài con cá koi thong thả bơi vòng quanh một đoá hoa sen.
Trên cái bàn trúc nhỏ bên dòng suối đặt một bàn cờ, bày ra một trận cờ sắp tàn.
Chung Quan Bạch đi vào, kêu to: “Thầy ơi ——”
Tiếng đàn dương cầm vọng ra từ căn nhà nhỏ duy nhất trong viện.
Chung Quan Bạch sửng sốt, đó là một bài dân ca cực kỳ đơn giản, bài 《 Ngôi sao nhỏ 》.
Cửa không khóa, Chung Quan Bạch tự đẩy cửa đi vào.
Một người đàn ông không rõ tuổi tác ngồi trên xe lăn, mái tóc chải chuốt chỉnh tề, mặc một bộ áo dài màu xanh lá thoạt nhìn như người sinh sống ở thời dân quốc. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, người ta dễ lầm tưởng người này chỉ mới qua ba mươi, nhưng đôi mắt chất chứa chuyện xưa, cùng với thân thể tràn ngập tang thương từ trong xương cốt kia, nói đã trên năm mươi cũng không phải là nói quá.
(*Áo dài 长衫 – trường sam Trung Quốc)
Người đó đang xem TV.
Trên TV không phát chương trình của đài truyền hình, mà là một đoạn băng ghi hình có chất lượng hình ảnh rất thấp, đầy tạp âm hỗn loạn rõ ràng không thuộc về thời đại này.
Bên góc phải màn hình là một dòng chữ đỏ xưa cũ: “Buổi biểu diễn piano từ thiện của nghệ sĩ Ôn Nguyệt An“.
Trong TV là hình ảnh một thanh niên ngồi sau cây piano ba chân, vừa đàn xong khúc nhạc《 Ngôi sao nhỏ 》.
(*Ngôi sao nhỏ – 小星星: tên tiếng Trung của bài hát nổi tiếng Twinkle twinkle little star)
Ống kính quay sang người dẫn chương trình, cô gái mỉm cười hướng mặt xuống khán đài nói: “Hôm nay ở đây có rất nhiều bạn nhỏ đã học đàn piano, cho nên anh Ôn Nguyệt An tặng cho các bạn bài hát《 Ngôi sao nhỏ 》, có bạn nào đàn được bài này không, mời lên đây hợp tấu với anh Ôn Nguyệt An một chút nhé?”
Màn hình TV chuyển cảnh xuống khán đài, rất nhiều bạn nhỏ giơ tay tình nguyện, MC vốn dĩ đã chọn xong người, vừa định mời lên sân khấu thì một cậu nhóc bỗng nhiên không biết ở đâu trực tiếp xông lên.
Người dẫn chương trình hơi xấu hổ quay đầu nhìn Ôn Nguyệt An, người sau ôn hòa nói với cậu bé: “Em lại đây.”
Nhóc con chạy tới ngồi lên ghế đàn, đôi chân ngắn lắc lư trong không khí không chạm được xuống sàn nhà.
Ôn Nguyệt An nói: “Em đánh trước đi.”
Cậu bé nhìn hàng phím trắng đen trước mắt, tựa như đang nhìn một kho báu chôn giấu toàn bộ khát vọng nhưng chưa bao giờ có được.
Cậu cẩn thận đặt tay lên, dùng một tay ấn vài nốt đơn giản nhất của giai điệu chính.
“Đàn sai rồi! Phải đàn cả hai tay!” Có bạn nhỏ khác dưới khán đài kêu to.
Nhóc con ngồi bên cạnh Ôn Nguyệt An lập tức hoảng sợ rụt tay về, ông ta nhìn cậu bé một cái, ánh mắt mang theo một tia trấn an. Sau đó Ôn Nguyệt An nhấc tay trái đàn nốt đoạn tiếp theo, nhưng không phải giai điệu chính.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn lên Ôn Nguyệt An một lúc lâu, cuối cùng thử vươn tay phải ra tiếp tục cùng ông ta đàn hết khúc nhạc.
Ôn Nguyệt An cúi đầu nói với cậu nhóc: “Làm lại nào.”
Bé con do dự vươn cả hai tay, khó nhọc ấn phím đàn.
Đàn một hồi thì sai mất một nốt, Ôn Nguyệt An vươn tay tiếp lấy âm sai kia, đàn đoạn còn lại. Khúc nhạc cải biên lưu loát như nước chảy mây trôi, tựa như được cố tình biến tấu từ đầu.
Ôn Nguyệt An đàn xong, cúi đầu hỏi bé con: “Lần đầu tiên em đánh đàn à?”
Cậu bé bị hỏi trúng tim đen, trong lòng xấu hổ muốn bỏ chạy khỏi sân khấu, nhưng cậu quá lùn, hấp tấp nhảy xuống ghế không xong còn suýt nữa thì té ngã, Ôn Nguyệt An phải duỗi tay ra đỡ lấy, nhóc con bật ngửa ra sau, tay vô ý sờ lên đùi Ôn Nguyệt An.
Nó bị khiếp sợ, giật mình quay đầu nhìn Ôn Nguyệt An.
Từ đùi trở xuống không có gì cả, dưới ống quần của thanh niên trống không.
MC phát hiện ra tình huống bất ngờ, bèn đi tới muốn nhanh đuổi thằng bé đi, “Bạn nhỏ ơi, phần giao lưu đã kết thúc rồi, em có thể quay về chỗ của mình.”
Ôn Nguyệt An dùng đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy cậu nhóc, sắc mặt vẫn ôn hòa như cũ.
Nhóc con nhìn Ôn Nguyệt An, nói: “Em biết vì sao anh không có chân rồi.”
Sắc mặt MC thay đổi, nhưng Ôn Nguyệt An vẫn cười hỏi: “Vì sao?”
Thằng bé trả lời: “Bởi vì anh đã có đôi tay tuyệt vời nhất thế giới.”
“Thầy ơi ——”
Người ngồi trên xe lăn quay đầu lại, nhìn thấy Chung Quan Bạch đứng trước cửa.
“A Bạch đến đấy à.” ông ta trả lời.
Trong đoạn băng, Ôn Nguyệt An hỏi: “Em tên là gì?”
Nhóc con kéo dài giọng: “Chung Quan Bạch ——”
“Chung trong ‘chung tình’, quan trong ‘quan ải’, bạch trong ‘tuyết trắng’.”