Ngoan đừng chạy - Chương 21
Đọc truyện Ngoan đừng chạy Chương 21 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ngoan, Đừng Chạy – Chương 21 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Editor: Chanh
“Sao thế được!”
Cố Tích ngồi thẳng người dậy, vỗ đùi.
“Anh tớ mặt lúc nào cũng đen như đít nồi thế kia, sao mà bằng Tạ Tu Lâm gặp hoa hoa nở gặp người người mê được?”
Nói xong còn mở máy đem ảnh của Cố Tần và Tạ Tu Lâm ra so sánh.
Ngó nghiêng một hồi, cô nàng cảm khái: “Sở Sở, tớ giờ mới phát hiện ra là anh tớ rất ăn ảnh huhu…”
Mục Sở nhìn sang.
Trong ảnh Cố Tần đang dựa người vào tường, chân dài thẳng tắp, trên tay đang cầm điếu thuốc, nhìn theo góc độ này thì có vẻ là đang chụp lén, ảnh hơi mờ.
Nhưng cmn đường nét ngũ quan và giá trị nhan sắc không còn gì để bàn cãi, chẳng qua khí chất trên người anh hơi lạnh lùng, mang theo vẻ tự phụ và kiêu ngạo bẩm sinh, khác hẳn với Tạ Tu Lâm.
Thật lòng mà nói, với gương mặt này của Cố Tần mà dấn thân vào giới giải trí thì không biết làm tan nát bao nhiêu con tim của fangirl đâu.
Nhưng mà đến phỏng vấn anh còn không muốn lộ diện, xem như kiếp này anh và giới giải trí chỉ như hai đường thẳng song song rồi ~
Cố Tích lại lướt qua một tấm hình khác của Tạ Tu Lâm, điên cuồng liếm màn hình: “Dù sao anh Tu Lâm nhà tớ vẫn đẹp trai nhất, cậu nhìn cặp mắt đào hoa mê người này đi. Tớ thích con trai có mắt đào hoa như thế đấy.”
Mục Sở nghi hoặc nghiêng đầu: “Vị Doãn thiếu gia kia cũng có mắt đào hoa kìa, theo đuổi cậu lâu như thế, sao cậu còn không thích?”
“Aizz con gà kia… “
Cố Tích nói chưa dứt lời, điện thoại khẽ rung lên một tiếng, cô mở máy, là Doãn Lê Hân gửi tin nhắn cho cô trên Wechat.
Tiểu học gà: [Công chúa nhỏ Tích Tích của tôi ơi, tớ chuẩn bị đăng kí vào trường luyện thi đấy, cố gắng học tập tốt, vươn tới tương lai tươi sáng!]
Tiểu học gà: [Cậu đăng kí chung với tớ không? Hai người trở lên là có ưu đãi đấy.]
Cố Tích: [Không đi!]
Tiểu học gà: [Vậy… thành tích cậu tốt hơn tớ, hay là giúp tớ học bù đi?]
Cố Tích: [Không!]
Tiểu học gà: [ tổn thương. jpg]
Cố Tích cất máy, phàn nàn với Mục Sở: “Cậu xem, người gì mà rõ ràng tớ đã từ chối cả tỉ lần rồi nhưng vẫn kiên nhẫn thế cơ chứ?”
Mắt Mục Sở đang nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, không trả lời.
Cố Tích tiếp tục độc thoại: “Dù sao thì tớ vẫn thấy anh Tu Lâm là tốt nhất, không ai sánh bằng!”
“Ồ.” Mục Sở hoàn hồn, thuận miệng trả lời, trêu chọc cô nàng, “Đây gọi là người tình trong mắt hoá Tây Thi đấy.”
Cố Tích quay đầu: “Ý cậu là, cậu thấy anh tớ đẹp trai hơn là vì cậu thích anh ấy à?”
Mục Sở khẽ giật mình, đẩy cô nàng: “Ai thích anh ấy, cậu nói hươu nói vượn gì đấy!”
“Ai nha cậu kích động thế làm gì, tớ đùa chút thôi mà.”
Cố Tích bị đẩy khá mạnh, tựa vào ghế, cảm thấy có chút khó hiểu khi cô bạn mình phản ứng mạnh như thế.
“Ai kích động cơ?”
Mục Sở cúi đầu, môi mấp máy: “Chẳng qua tớ thấy cậu nói lời này như đang nguyền rủa tớ bị mù, có khuynh hướng thích tự ngược ấy… “
Cố Tích: “… “
– ——
Bị giày vò chụp choẹt cả ngày quá mệt mỏi, về đến nhà, Mục Sở trốn trong phòng không muốn ra ngoài.
Tắm rửa xong xuôi, gột rửa được đống mồ hôi nhớp nháp trên người, thay một bộ đồ thoải mái, nằm trên chiếc giường của mình, cảm giác hạnh phúc là đây chứ đâu xa.
Ngược lại Cố Tích hiếm khi chăm chỉ, ngồi nghiêm túc trước máy tính sửa ảnh hồi sáng vừa chụp được.
Ngồi suốt hai tiếng, ngay cả nước cũng không kịp uống một ngụm nào.
Gương mặt này của Mục Sở, cộng thêm kĩ thuật chụp ảnh toẹt vời của mình, Cố Tích cảm thấy đây chính là một tổ hợp hoàn cmn mĩ!
Sửa tới sửa lui một hồi, cô nàng đăng lên vòng bạn bè của mình.
Caption: Tác phẩm của mình nè, cầu khen ngợi~
Doãn Lê Hân bình luận đầu tiên.
Tiểu học gà: [Sao toàn hình Mục Sở thế, hình cậu đâu? Gửi cho tớ một tấm xem nào ~]
Cố Tích vờ như không đọc được, không trả lời.
Rất nhanh lại có thêm một like nữa, của anh cô.
Anh của cô… thế mà lại like ảnh trên vòng bạn bè của cô á?
Cố Tích quả thực có chút không tưởng tượng nổi.
Hôm nay chắc chắn anh uống nhầm thuốc rồi!!
Do dự một lúc, cô gửi cho anh một tin nhắn trên Wechat: [Anh này, anh like ảnh nghĩa là đang khen em phải không đấy?]
Tầng 20, tập đoàn Đằng Thụy.
Cố Tần nhận được tin nhắn của em gái mình bỗng xùy một tiếng, không trả lời, chỉ xem đi xem lại mấy bức ảnh cô nàng đăng.
Trong đó có một bức, Mục Sở mặc chiếc váy dài màu xanh sẫm, đứng trong phố cổ, mày khẽ chau lại, cười rạng rỡ, rất đáng yêu!
Ngón tay anh ấn nhẹ, khẽ lưu ảnh về máy của mình.
Im lặng một hồi, lại đặt bức hình kia thành hình nền trò chuyện trên Wechat với Mục Sở.
Làm xong những việc này, anh dựa vào ghế làm việc, khóe môi khẽ cong lên.
Tạ Tu Văn gõ gõ cửa phòng, không đợi Cố Tần nói gì đã đẩy cửa đi vào, ý cười trên mặt anh còn chưa kịp thu lại.
Tạ Tu Văn sửng sốt một chút, hai tay chống lên bàn làm việc, cúi người xích lại gần anh, dò xét: “Người anh em, vẻ mặt này của cậu… phát xuân à?”
Thần sắc Cố Tần đã khôi phục như cũ, nhàn nhạc liếc qua cậu ta một chút, lật xem văn kiện trên tay, xem Tạ Tu Văn thành người vô hình.
Tạ Tu Văn tiện tay kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, ngón tay tùy ý gõ gõ trên bàn làm việc: “Tan làm gọi bọn Điền Hành đi chơi bi-a không?”
Cố Tần liếc cậu ta một cái: “Không phải anh cậu về rồi sao? Còn dám chạy loạn thế à?”
“Vì anh ấy về nên tôi mới trốn tránh đấy, nếu không thể nào mẹ tôi cũng lải nhải: Mày xem anh mày đi, nhìn chị mày đi, rồi ngó lại bản thân mày đi.”
Tạ Tu Văn thở dài: “Ai da, dù sao thì tôi cũng chỉ là đồ tặng kèm thôi, không đáng tiền.”
Cố Tần cười cười, tiếp tục xem văn kiện.
“Người anh em, đi đánh bi-a không? Đi hay không đi nói một lời thôi.”
“Không đi!” Cố Tần quả quyết.
“Vì sao?”
“Trong nhà có trẻ con, không đi được.”
Tạ Tu Văn nhẹ mỉm cười: “Dẹp đê, hai đứa trẻ nhà cậu cũng học cấp ba rồi, còn cần cậu chăm à?”
“Lệnh của ba mẹ, không thể cãi.”
“… “
Tin cái rắm!!
– ——
Mục Sở không muốn lại bị Cố Tích kéo đi chụp ảnh một lần nữa, thế nên toàn bộ buổi chiều cô một mực trốn ở trong phòng, không ló mặt ra ngoài.
Cô nằm trên giường xem qua một vài chương trình giải trí, buồn bực ngám ngẩm, lại nhớ tới bức thư tình của mình vẫn đang nằm trong tay Cố Tần.
Mắt cô khẽ đảo quanh, nhìn đồng hồ, vừa đúng 6 giờ chiều.
Nghĩ nghĩ, bèn gửi Wechat cho Cố Tần: [Anh ơi, bao giờ anh về thế?]
Cố Tần vừa đỗ xe trong gara, đang đi thang máy lên tầng ba.
Nhìn thấy tin nhắn của cô, trả lời: [Có việc gì sao?]
Mục Sở rep nhanh như chớp: [Không ạ, em hỏi tí thôi, đang quan tâm xem anh có mệt không, công việc có vất vả không ấy mà.]
Cố Tần nào lạ gì Mục Sở nữa, khi không lại tỏ ra ân cần thế này, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp*
*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Anh liếc qua cửa phòng ngủ đang đóng chặt kia, nhẹ nàng đi về phía phòng mình, mới trả lời: [Rất bận, hôm nay anh có thể về trễ một chút, cơm tối em và Tích Tích cứ ăn trước đi, không cần chờ anh.]
Tin nhắn vừa gửi đi, anh cảm giác hình như giường cách vách khẽ rung lên, tựa như bị kích động quá mức vậy.
Cố Tần lắc đầu, bước vào phòng tắm.
– —–
Mục Sở đè nén nội tâm đang nhảy cẫng lên của mình, lăn qua lăn lại trên giường một hồi, quyết định nắm chắc thời cơ, đi tới phòng Cố Tần trộm thư tình mang về.
Không đúng, đây vốn là đồ của cô cơ mà?
Phải gọi là lấy nó về!!
Không biết Cố Tần có thói quen khóa cửa phòng ngủ khi đi ra ngoài không nữa, cô vẫn cảm thấy mình nên trực tiếp nhảy qua từ ban công vẫn hay hơn, thần không biết quỷ không hay.
Chẳng may đi cửa chính có gặp thím An cũng không hay cho lắm.
Suy tính một phen, cô quyết định nhanh chóng chạy về phía ban công.
Khe hở giữa hai ban công không quá nửa mét, dù cho có lan can, nhưng làm sao cản được cô?
Cửa kính vào phòng ngủ Cố Tần không khóa, cô nhẹ nhõm, khẽ chui vào.
Bố cục phòng ngủ của Cố Tần với phòng cô khá giống nhau, hai đầu giường đối xứng, chỉ cách một bức tường, nội thất cơ bản cũng không khác là bao.
Mục Sở liếc nhìn một vòng, bắt đầu lục tung, tìm kiếm bức thư tình bị lạc.
Tủ đầu giường không có, dưới gối không có, dưới đệm cũng không!
Cô lại đi hướng về phía bàn đọc sách, mở ngăn kéo ra xem thử, cũng không có!
Mục Sở đau hết cả đầu, đặt mông ngồi xuống giường anh, nằm xuống, bày thành chữ đại (大).
Cố Tần giấu thư tình của cô ở góc nào nhỉ?
Cô vò đầu bứt tai, vắt óc nghĩ mãi cũng không ra.
Cửa phòng tắm từ từ mở ra, Cố Tần quấn khăn tắm đi tới, tóc còn rỉ nước, một vài giọt chảy xuống trán anh.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng có chút ảm đạm, anh vừa định đi tới kéo rèm lên, bỗng thấy Mục Sở đang nằm trên giường mình.
Người anh hơi sững lại, nhìn qua trong phòng có vết tích bị lục tung lên, lập tức hiểu ra.
Trách không được hỏi anh mấy giờ về, thì ra là còn băn khoăn về bức thư tình kia.
Đuôi lông mày anh khẽ nhếch lên, cố ý ho lớn hai tiếng.
Mục Sở đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng động thì co rúm lại, nghiêng đầu chợt thấy gương mặt cười như không cười của Cố Tần.
Nửa trên của anh để trần, da trắng nõn, vai rộng eo hẹp, toàn thân không có chút thịt thừa, cơ bắp đường cong rắn chắc, dưới cơ bụng sáu múi là đường nhân ngư cân xứng nhau, còn lưu lại vài giọt nước.
Mục Sở sững sờ nhìn mấy giây, mặt đột nhiên đỏ lên, bật dậy, chỉ vào anh: “Anh anh anh… không phải anh nói… “
“Anh nói gì, hửm?” Cố Tần tới gần, nhìn bộ dáng luống cuống hoảng sợ của cô, anh cười nhẹ, giọng trầm thấp mang theo chút gợi cảm: “Hoa Hoa, em chạy vào phòng anh làm gì? Lại còn nằm trên giường anh nữa, hửm?”
“. .. “
Anh cách cô quá gần, hormone phái nam mạnh mẽ bao phủ quanh người cô, thân thể Mục Sở cứng ngắc, da đầu tê dại, gương mặt đỏ bừng, ấp ủng nửa ngày cũng không nói hết được vế sau.
Ý cười trên mặt Cố Tần càng đậm, dường như nghĩ ra điều gì, đuôi lông mày anh khẽ nhướng lên, phả khí nóng vào tai cô: “Hay là, đến nhìn lén anh tắm?”
“… ”
Mục Sở cố gắng trấn định lại.
Giây sau, cô ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tần, giọng điệu lúc nói chuyện đã bình tĩnh như cũ: “Anh, sao anh lại mặc đồ của Phẩm Như*?”
*Theo mình tìm hiểu thì từ này có thể hiểu rằng ai kia mặc đồ rất tùy tiện, lẳng lơ, bắt nguồn từ bộ phim “Hoa hồng có gai” China Ver của bộ phim “Sự quyến rũ của người vợ.”
Cố Tần sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn khăn tắm trên người.
Lại nhìn qua Mục Sở với bộ dáng khó hiểu: “Phẩm Như? Phẩm Như là một brand nước ngoài à?”
“… “
Mục Sở lười giải thích cho anh Phẩm Như là gì, đến cái này cũng không biết, low quá thể!
Không thời thượng chút nào cả!
(Không liên quan nhưng đoạn này mình chợt nhớ đến bà mẹ thời thượng của SeoDan trong Crash Landing On You quá thể =)) Nửa tây nửa ta nửa nạc nửa mỡ như này luôn =))))
Tranh thủ lúc Cố Tần đang suy tư, Mục Sở nhảy xuống khỏi giường anh, mở cửa chạy đi.
Nhanh chóng chạy tới cửa phòng mình.
Kết quả phát hiện, cửa phòng cô thế mà lại khóa trái rồi??!
Cho nên xét theo tình hình bây giờ mà nói, cô chỉ có một cách duy nhất để vào phòng, đó là trèo qua ban công phòng Cố Tần.
“… “
Cô nhìn chằm chằm vào hang sói mình vừa đào tẩu ra, do dự thật lâu.
Cuối cùng, đành cắn răng tới gõ cửa.
Cửa bị người bên trong mở ra, Cố Tần đã thay xong quần áo, tóc vẫn chưa kịp sấy khô.
Trông thấy Mục Sở, khóe môi anh lại cong lên, người khẽ tựa vào vách cửa: “Sao lại quay lại rồi? Em nhìn chưa đủ à?”
Xung quanh tràn ngập mùi hương sữa tắm và dầu gội của anh, đầu óc Mục Sở bỗng bị đình trệ.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở của cô có chút loạn, bên tai còn văng vẳng tiếng anh nói vừa rồi: Hay là, đến nhìn lén anh tắm?
Cũng không biết dũng khí lấy ở đâu ra, cô cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, khô khan mở miệng, “Anh không phải nói em tới nhìn lén anh tắm sao? Hồi nãy em chưa thấy được, bây giờ vào nhìn lại.”
Nói xong còn rất đứng đắn hỏi: “Có được không anh?”
Cố Tần: “… “