[Dịch] Nam Chính Cổ Đại Sống Tạm Nhà Tôi - Chương 7
Đọc truyện [Dịch] Nam Chính Cổ Đại Sống Tạm Nhà Tôi Chương 7 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
“Là do cách dùng từ ngữ của anh khiến cho người ta cười đấy.” Nguyễn Tinh Vân suy nghĩ một chút, nói: ” Anh cố gắng đừng khách sáo như vậy, hễ là những từ mà anh cho rằng đó là lịch sự thì đừng có dùng nha, chẳng hạn như dám hỏi nè, thỉnh giáo nè, cả cách nói khiêm tốn nhún nhường và kính ngữ nữa, tại hạ nè, cô nương nè….nói chung đại loại là những thứ như vậy á.”
Mục Vô Song nhíu mày: “Chỗ này của các vị lỗ mãng như vậy sao?”
Nguyễn Tinh Vân nghẹn họng.
Nhưng ngẫm lại, đó cũng là sự thật mà.
“Anh hiểu như vậy cũng không có gì sai, chỉ là tiếng Trung thuần túy mà thôi.” Cô nói: “Xưng hô lẫn nhau dùng anh- tôi là đủ rồi. Người mặc áo choàng trắng là bác sĩ, hay còn gọi là đại phu á, còn người mặc đồ ngắn tay màu hồng chính là y tá, anh nhớ nha, lát nữa khi anh nói chuyện với bọn họ hãy bỏ hết sự khiêm tốn và kính ngữ, chỉ nói bằng ngôn ngữ bình thường thôi.”
Mục Vô Song đáp ứng một tiếng: “Tôi hiểu rồi.”
Nguyễn Tinh Vân thấy anh phối hợp như vậy, thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô nói: “Tôi còn chưa biết tên anh là gì nữa đó. Tôi tên là Nguyễn Tinh Vân.”
“Tại” Mục Vô Song theo thói quen muốn nói “hạ”, nhưng nửa chừng lại đổi thành: “Tôi tên Triệu Tứ.”
Triệu Tứ.
Nguyễn Tinh Vân “…”
Sao anh không tên là Nicholas luôn đi.
Nguyễn Tinh Vân cạn lời: “Cho dù là tên giả, thì cũng nên lấy cái tên nào ra dáng một chút được không hả?
Lần này, Mục Vô Song cuối cùng cũng hơi ngạc nhiên.
Anh dừng một chút, hỏi: “Làm sao cô biết được đây không phải là tên thật của tôi?”
Triệu Tứ thực sự là một cái tên mà anh thường sử dụng khi ra ngoài. Cái tên này không có gì nổi bật, rất dễ dàng bị đám đông lấn át. Nó có thể có hiệu quả trong việc anh ẩn náu hàng ngày trong đám đông
“Bởi vì.” Nguyễn Tinh Vân nói: “Ở chỗ này của chúng tôi không không ai lấy thứ hạng hay con số để làm tên cả. Ví như Chu Bát gì gì đó chẳng hạn, sớm đã không còn tên như vậy rồi. Đây không phải là những cái tên nghiêm túc, cho nên vừa nghe thấy đã biết nó giả tạo rồi.”
Cô không nói sự thật.
Một cây đao đẫm máu, trên người thì chằng chịt vết thương, hơn nữa anh còn mặc một bộ y phục dạ hành, bịt kín mặt, nếu đổi lại là cô, cũng rất có khả năng sẽ cho người ta một cái tên giả.
Hơn nữa, họ Triệu là họ đầu tiên trong một trăm họ, cảm giác này có chút ngẫu nhiên, có mù cũng đoán ra được khả năng cao đó là tên giả.
Quả nhiên cô đoán đúng rồi.
Mục Vô Song thở ra một hơi nói: “Thực xin lỗi, tôi không có ý lừa gạt cô, bình thường tôi ra ngoài cũng hay dùng cái tên này, cho nên cũng không thể nói là nó giả được.”
Thật ra Nguyễn Tinh Vân ngay từ đầu đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, từ lúc cô giấu cây đao này đi, lòng khoan dung của cô đối với người trước mắt đã rất cao rồi.
Nhưng nghe anh giải thích như vậy, trong lòng cô vẫn thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô gật đầu: “Vậy anh có thể nói tên thật của mình được không?”
Nguyễn Tinh Vân cảm thấy lòng tin giữa người và người, trước tiên cần được xây dựng bắt đầu bằng việc trao đổi tên với nhau.
Mục Vô Song im lặng một lát, nói: “Mục Vô Song.”
“Hả…” Nguyễn Tinh Vân nghe không hiểu.
Mục Vô Song lặp lại: “Mục Vô Song. Vô Song, là hai mươi, không phải Vô Song kia.”
Nguyễn Tinh Vân lúc này mới hiểu ra: “Thì ra là Mục Vô Song.”
Mục Vô Song gật đầu: “Đúng vậy, là Mục Vô Song.”
Nguyễn Tinh Vân có rất nhiều phỏng đoán về Mục Vô Song, cái tên này của anh mơ hồ cho thấy những phỏng đoán của cô về anh vẫn còn khá đáng tin cậy.
Cô gật đầu.
Mục Vô Song gọi: “Nguyễn cô nương.”
Nguyễn Tinh Vân giơ một ngón tay lên lắc lắc: “Ở chỗ chúng tôi thường gọi là cô, anh đừng dùng từ cô nương, sẽ bị người ta cười đó.”
Mục Vô Song đã đích thân trải qua rồi, anh lập tức nhập gia tùy tục, thay đổi cách nói: “Cô Nguyễn, tôi vẫn chưa cảm ơn cô về việc đã giúp đỡ tôi.”
Anh còn giơ tay lên ôm quyền hành lễ, rất giang hồ.
Động tác hành lễ của anh vô cùng tự nhiên và trôi chảy, rõ ràng anh đã làm điều này vô số lần. Lần này Nguyễn Tinh Vân không còn nghi ngờ gì nữa, cô biết những gì mình suy đoán đều đúng cả rồi.
Cô áp chế sự kích động trong lòng, vẫn vươn ngón tay đó ra, đè nhẹ nắm đấm của Mục Vô Song xuống: “Sau này anh không được làm loại lễ nghi như thế này nữa nha, ở chỗ chúng tôi không làm loại lễ nghi này đâu.”
Nghe lời khuyên của người, sẽ có cơm no. Mục Vô Song lập tức rút tay về: “Được.”
Mới đầu Nguyễn Tinh Vân còn lo lắng rằng anh bị người và mọi thứ xung quanh làm cho ngạc nhiên, sẽ làm ầm lên và la hét đủ thứ khiến mọi người nghi ngờ, nhưng bây giờ nhìn anh như vậy cô đã yên tâm hơn rồi.
Người đàn ông này rất biết tiếp thu, nói chuyện với một người đàn ông như vậy thật là dễ chịu mà.
Nhưng rõ ràng đối phương cũng không phải là kẻ ngốc.
Nên cảm ơn thì đã cảm ơn xong rồi, Mục Vô Song bắt đầu hỏi: “Cô Nguyễn, rốt cuộc nơi này là nơi nào vậy?”
“Nơi này á hả.” Nguyễn Tinh Vân nói: “Chỗ này là bệnh viện, là nơi chữa trị cứu người.”
Mục Vô Song không nói nên lời trong một lúc.
Anh sửa lại câu hỏi của mình: “Ý tôi là, khu vực này của cô là ở đâu thế? Rõ ràng tôi đang ở ngọn núi bên ngoài địa phận Long Thành, cách Long Thành chỉ mấy chục dặm, cô Nguyễn làm thế nào mà đưa tôi từ Long Thành đến đây được vậy?”
Đây là điều mà Mục Vô Song không thể hiểu được.
Anh cũng đã kiểm tra vết thương trên người rồi, đúng như vị bác sĩ mặc áo bào trắng kia nói, ngoại trừ một số vết thương do kiếm quẹt phải, chỉ có một số vết bầm tím do va chạm. Về cơ bản không có thương tích nghiêm trọng cả.
Mặc dù anh có ngất đi một lúc, nhưng với mức độ thương thế như thế này không bao lâu sau cũng sẽ ngất đi thôi, mà Nguyễn Tinh Vân làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy, đưa anh tới được một nơi kỳ lạ như thế này chứ?
Hay là cô biết pháp thuật, có thể bay lên trời hay chui xuống đất?
Tấm bảng lớn mà vừa rồi anh nhìn thấy trong hành lang khi nãy, bên trong quả thực đã chứa đựng những điều khó tin nổi rồi.
Chẳng lẽ nơi này đúng là nơi các dị nhân tu luyện mà trong kinh thư thường nhắc tới hay sao.
Vẻ mặt của Nguyễn Tinh Vân rất kỳ lạ.
Cô hỏi: “Anh đang nói đến Long Thành nào vậy?”
Long Thành không phải là một nơi nhỏ bé, đó là một tòa thành sầm uất, cô lại chưa từng nghe nói đến sao? Thế là Mục Vô Song bèn nói cho cô biết một chút về Long Thành, bao gồm vị trí địa lý, phong tục tập quán, đặc sản địa phương….
Vẻ mặt của Nguyễn Tinh Vân càng thêm quái dị.
Cô nói: “Chuyện này thực sự có chút phức tạp, có lẽ phải mất nhiều thời gian để giải thích rõ ràng với anh. Trước tiên để tôi giải quyết chuyện trước mắt cái đã, sau đó tôi sẽ từ từ giải thích với anh, được không vậy?”
Ba chữ cuối có chút giống như dỗ trẻ con.
Mặc dù anh không hiểu, nhưng anh có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn và dịu dàng của cô, trong đó mơ hồ còn có dấu vết của sự thương cảm.
Nói đến nước này rồi, Mục Vô Song cũng không giấu giếm gì nữa.