[Dịch] Nam Chính Cổ Đại Sống Tạm Nhà Tôi - Chương 3
Đọc truyện [Dịch] Nam Chính Cổ Đại Sống Tạm Nhà Tôi Chương 3 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Nguyễn Tinh Vân lại đáp một cách mơ hồ: “Tôi không nhìn thấy, khi tôi nhìn thấy anh ta đã ngã xuống rồi.”
Cuối cùng bác sĩ cũng quyết định: “Không giống như đánh nhau, vậy nên đừng gọi cảnh sát.”
Nguyễn Tinh Vân nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Khi nào anh ấy mới tỉnh lại?”
Bác sĩ nói: “Còn tùy tình huống, cơ thể con người có cơ chế tự bảo vệ, đến lúc tỉnh lại sẽ tự nhiên tỉnh lại thôi.”
“Tôi phải chờ ở chỗ này sao? Tôi đi ăn cơm được không vậy?” Nguyễn Tinh Vân hỏi.
Hôm nay cô vì chuyện của bạn trai cũ mà đến giờ vẫn chưa ăn gì, vừa rồi còn không dám rời đi, bây giờ đói đến mức đau dạ dày.
Bác sĩ nói: “Nếu cô không phải người nhà thì có thể đi. À, cô có trả tiền trước cho anh ta không?”
Đương nhiên Nguyễn Tinh Vân không thể nói nguyên nhân mình không thể rời đi, trả tiền trước là một lí do hợp lí, hơn nữa đúng là cô trả tiền cho anh ta thật, vì vậy liền gật đầu.
“Vậy cô đi ăn cơm trước đi. Hiện tại dấu hiệu sinh tồn của anh ta vẫn đang ổn định.” Bác sĩ nói thêm: “Để lại số điện thoại đi, anh ta tỉnh lại thì chúng tôi sẽ thông báo.”
Nguyễn Tinh Vân cảm ơn bác sĩ rồi đi khỏi phòng cấp cứu, trở lại xe ở bãi đỗ, cô thoáng do dự một chút mới mở cốp xe ra.
Chuôi của thanh đao được quấn một mảnh vải, nhìn là biết đã được sử dụng lâu năm.
Dưới ánh đèn lưỡi đao lóe lên một tia sắc lạnh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là một thanh đao thật.
Chưa kể còn có vết máu đọng ở trên đó, trông hơi đáng sợ.
Nguyễn Tinh Vân không khỏi nuốt nước bọt, đóng sầm cốp xe lại. Vừa ngẩng đầu lên cô đã thấy nóc xe bị lún xuống, nhắc nhở cô là chuyện tối nay không phải là mơ.
Ngồi trong xe mà tim cô vẫn còn đập thình thịch, trấn tĩnh lại một hồi liền mở điện thoại tìm kiếm, chọn một món ăn ở gần đây để lấp bụng trước.
Bệnh viện còn chưa gọi cho cô, chứng tỏ là người kia vẫn chưa tỉnh lại.
Phòng cấp cứu chật ních người, không còn một ghế trống, Nguyễn Tinh Vân cũng không vội trở về, trước tiên đi đến phòng ăn để nghỉ ngơi.
Hôm nay xảy ra đủ thứ chuyện khiến tinh thần của cô kiệt quệ.
Chợt chuông điện thoại reo lên, cô định thần lại, cầm lên thì thấy hiện tại đã gần 11 giờ, là số máy bàn của một người lạ đang gọi đến.
…
Mục Vô Song nhảy xuống từ vách đá, đột nhiên tỉnh dậy liền trông thấy một người đang đeo mặt nạ áp mặt lại gần mình!
Không chút do dự, Mục Vô Song liền nhặt một cây gậy mỏng bên cạnh bằng tay trái rồi ấn nó vào cổ họng của đối phương! Nếu đối phương có bất kì hành động gì hắn có thể lập tức đâm vào cổ họng của người nọ!
“Anh làm gì? Làm gì vậy hả?” Một người phụ nữ cao giọng mắng: “Bỏ xuống! Mau bỏ xuống rồi nằm xuống đi! Để tôi kiểm tra cho anh!”
Quan trọng là…giọng nói của đối phương rất tự tin.
Sau đó liền có người chặn tay hắn, còn cướp lấy cây gậy từ trong tay hắn đi.
Động tác rất nhanh, sức lực cũng không nhỏ…nhưng cũng chỉ là sức của người bình thường. Trên thực tế, từ lúc đối phương di chuyển là hắn đã có thể đoán ra người này không có uy hiếp đối với mình.
Mục Vô Song vẫn bình tĩnh, ngoan ngoãn để đối phương cướp lấy cây gậy gỗ trong tay, lại đè hắn xuống.
Mọi thứ đều rất kì lạ.
Trần nhà sáng như ban ngày, khi vừa tỉnh lại hắn còn tưởng là ban ngày, nhưng ngay lập tức liền biết không phải. Bởi vì cho dù có mở hết cửa vào buổi sáng thì cũng không sáng được như vậy.
Ánh sáng được phát ra từ trần nhà có phần lạnh lẽo, mọi ngóc ngách đều được chiếu sáng rõ ràng.
Đây là đèn sao?
Nếu là đèn thật thì nó đáng giá cả ngàn vàng, sao có thể đem khảm trên trần nhà như vậy?
Thật là xa xỉ!
Cách ăn mặc, giọng nói, tóc tai của mấy người này cũng rất kì quái.
Đối phương là một nam một nữ. Đàn ông mặc áo choàng dài màu trắng, còn phụ nữ mặc áo hồng và quần dài.
Người phụ nữ này để lộ cánh tay trần của mình mà không hề ngại ngùng hay xấu hổ gì.
Dù việc này khá khiếm nhã nhưng Mục Vô Song không làm ầm ĩ lên. Dù sao hắn cũng đã đi qua rất nhiều nơi, còn thấy được phụ nữ ở phương nam mặc váy ngắn để lộ cẳng chân.
Chính người phụ nữ này vừa mắng mỏ hắn rồi giật lấy cây gậy gỗ mỏng kia.
Cô ấy thản nhiên ném thanh gỗ mỏng vào một cái xô tròn trên mặt đất, rồi ném thanh còn lại trên bàn cạnh giường ngủ vào đó.
Xong xuôi còn hét vào mặt người ngồi ở giường bên kia: “Người nhà chú ý, vứt rác đi, hộp cơm ăn xong thì đừng có chất đống ở đây nữa.”
Một người khác đang ngồi ở phía bên kia, sau khi bị mắng liền nhanh chóng đứng dậy đáp lại một tiếng, sau đó lắc lư lấy đi hai chiếc hộp phẳng kì lạ từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường và ném chúng vào cái xô trên mặt đất.
Mặc dù Mục Vô Song đang nằm, nhưng đôi mắt của hắn nhanh chóng rà quét mọi thứ xung quanh.
Người đàn ông mặc áo choàng trắng cúi người đè đầu của hắn: “Đừng nhúc nhích.”
Đối phương lấy một vật nhỏ xíu từ trong túi ra, ấn ngón tay vào vật đó liền phát sáng rực rỡ.
Mục Vô Song lại giật mình.
Đây là bảo bối gì? Lại có thể phát sáng?
Người mặc đồ trắng kia đem vật phát sáng chiếu vào đôi mắt của hắn, tắt đèn rồi buông hắn ra, đứng thẳng dậy hỏi: “Anh cảm thấy thế nào rồi? Đau đầu chóng mặt hay buồn nôn gì không?”
Khi anh ta vừa hỏi, Mục Vô Song liền biết thì ra đối phương là đại phu.
Mặc dù môi trường xung quanh rất xa lạ, nhưng hắn vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ có một loại người trên thế giới này mà hắn phải nói sự thật, đó là đại phu. Nói những điều vô nghĩa lừa dối đại phu chính là tự hố mình.
Mục Vô Song ngồi dậy, thành thật trả lời: “Vẫn tốt, không quá nghiêm trọng. Chỉ là trên người ta có hơi đau.”
Nhưng giọng điệu của Mục Vô Song quá khác so với bác sĩ, nói xong đối phương vẫn không hiểu, cho nên hắn đành phải nói chậm lại và lặp lại lần nữa, lúc này bác sĩ mới nghe hiểu.
Hắn lại hỏi: “Quần áo của ta đâu?”
Hiện tại Mục Vô Song đang để ngực trần, có vẻ khi hôn mê thì những người trong y quán đã cởi quần áo hắn ra để băng bó.
Băng gạc màu trắng trông rất sạch sẽ, cách quấn cũng rất tốt, hiển nhiên là đại phu trong y quán này có tay nghề rất khá.
Chỉ là đây là nơi quái quỷ nào vậy?
Chỗ hắn nhảy xuống vách đá là một vùng núi hoang vu ở ngoại ô Long Thành ở Trung Nguyên, làm sao lại có một y quán với giọng điệu và trang phục kì quái như vậy?
Người phụ nữ mặc áo hồng để tay trần cúi xuống, từ giưới cầm giường lấy ra một chiếc túi kì lạ không biết làm bằng chất liệu gì, chỉ thấy bên ngoài trong suốt, có thể nhìn được đồ ở bên trong.
Cô ấy đưa chiếc túi cho Mục Vô Song, nói: “Tất cả đều ở đây, xem có thiếu thứ gì không. Khi chúng tôi xử lí vết thương cho anh, tất cả những thứ này đều được lấy ra và nhét hết vào trong túi này.”
Có thể nhìn ra thân phận của người phụ nữ mặc áo hồng này là tỳ nữ của đại phu mặc áo choàng trắng.
Căn phòng này có mười mấy cái giường, mấy thị nữ mặc áo hồng đang nói chuyện phiếm với mọi người, tất cả đều rất nhanh nhẹn, nhìn qua giống như người đã quen làm việc.
Luna 99
Tui thích cái cách mà ổng liên tưởng ghê Hài chết mất 😂
Cá Mặp
Ôi má ơi hài thật sự , chính ra t rất thích đọc chuyn kỉu xuyên ko ntn nha