[Dịch] Nam Chính Cổ Đại Sống Tạm Nhà Tôi - Chương 21
Đọc truyện [Dịch] Nam Chính Cổ Đại Sống Tạm Nhà Tôi Chương 21 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Nguyễn Tinh Vân đeo túi xách nhỏ trên lưng, xách theo túi đựng máy tính, suy nghĩ một lát rồi đặt xuống, cởi giày đi vào trong, chỉ vào nhà bếp, cảnh cáo Mục Vô Song: “Đừng đụng vào bếp ga. Sau này tôi sẽ dạy anh về cái đó, bây giờ trước tiên anh đừng đụng vào.”
Sau đó cô chỉ vào ổ điện ở phía sau tivi: “Cái đó là ổ điện nguồn, tất cả đồ điện như điều hòa, tủ lạnh, tivi đều hoạt động dựa vào điện. Điện này chính là điện mà sét đánh tia chớp vào trời mưa kia, con người chạm vào sẽ chết ngay tức khắc. Bây giờ tôi không có thời gian giải thích kỹ càng, sau này sẽ từ từ giải thích cho anh, tóm lại hứa với tôi, đừng có đụng vào đấy.”
Trong ánh mắt của cô gái trước mặt này đều tràn ngập lo lắng, giống như thật sự coi anh là một đứa trẻ con.
Anh là người thiếu hụt tri thức của một ngàn năm nay, nhưng anh không phải đồ ngốc được chưa.
Mục Vô Song cam đoan với cô: “Trước khi cô quay về, ngoại trừ xem tivi ra thì tôi sẽ không làm gì hết.”
Nguyễn Tinh Vân nhận được lời bảo đảm rồi, cuối cùng lại xách túi máy tính của cô lên, vừa đi vừa ngoái đầu lại.
Mục Vô Song không còn cách nào đành nói: “Cô yên tâm làm việc của cô đi.”
Nguyễn Tinh Vân ra khỏi cửa, lúc cửa sắp đóng, cô lại nhô đầu vào: “Chờ tôi trở về đấy!”
Mục Vô Song nhìn trần nhà của lối ra vào, xoa xoa bên thái dương.
Cuối cùng Nguyễn Tinh Vân cũng đi rồi.
Cửa đóng lại, Mục Vô Song xoay người, trong nhà chỉ có tiếng của tivi, trái lại Mục Vô Song không hề ngoan ngoãn xem tivi như anh đã hứa.
Anh đã ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ cả buổi sáng rồi, dù vẫn muốn ngắm tiếp nhưng vẫn có rất nhiều thứ đang đợi anh tìm hiểu.
Mục Vô Song bước qua, tăng âm lượng của tivi lớn hơn một chút nữa, sau đó đẩy cửa phòng ngủ của Nguyễn Tinh Vân ra.
Anh cũng chẳng phải là muốn nhìn trộm khuê phòng của nữ nhi nhà người ta, anh không có sở thích hèn hạ kia. Nhưng do nghề nghiệp đặc biệt của anh, ở lại một nơi thì cần phải thăm dò hoàn cảnh xung quanh bản thân một cách rõ ràng mới được.
Phòng của Nguyễn Tinh Vân rất đơn giản, giường, tủ quần áo, bàn trang điểm, tủ ngăn kéo, tủ đầu giường, đệm và gối đầu xếp trên cửa sổ lồi, còn có mấy món đồ chơi nhồi bông, lộ ra hơi thở tràn đầy sức sống.
Anh mở tủ quần áo ra nhìn lướt qua, dùng tay sờ sờ vách tường bên trong, xác định không có cơ quan và ngăn bí mật nào.
Ngăn kéo cũng được mở ra nhìn thoáng qua, không chạm vào đồ đạc nào, bảo đảm mỗi đồ dùng đều ở nguyên tại chỗ không thay đổi gì.
Thậm chí anh cũng nằm úp sấp xuống để kiểm tra gầm giường một lần.
Mục Vô Song còn tìm được đao của anh một cách dễ dàng, Nguyễn Tinh Vân đã giấu thanh đao kia trên nóc tủ quần áo.
Đối với Nguyễn Tinh Vân mà nói, đây là độ cao cần phải kê ghế đứng nhón chân mới có thể đặt đồ lên, nhưng đối với Mục Vô Song mà nói chỉ là chuyện nhảy lên một lần mà thôi.
Mục Vô Song không động vào thanh đao kia, từ tối hôm qua đến sáng nay, tất cả mọi người mà anh gặp được, bao gồm cả Nguyễn Tinh Vân, đều là những người bình thường không có võ công nên anh hoàn toàn không cần sử dụng thanh đao kia.
Sau khi chắc chắn phòng của Nguyễn Tinh Vân vẫn giữ nguyên hiện trạng, anh rời khỏi căn phòng này rồi đóng cửa lại.
Sau đó, anh đến kiểm tra phòng sách của Nguyễn Tinh Vân rồi kiểm tra đến nhà bếp.
Thậm chí ngay cả tủ bát đĩa mà anh cũng mở ra xem từng ngăn một, đương nhiên cũng không bỏ qua tủ đồ ăn vặt và tủ lạnh.
Sau cùng, anh lần lượt gõ hết các bức tường, sau khi xác định căn nhà này là một nơi ở bình thường không có cơ quan ẩn giấu hoặc là mật thất gì đó, cuối cùng anh mới ngồi lại trước ghế sô pha, bắt đầu thành thành thật thật xem tivi.
Anh lại uống một ngụm coca, vẫn cảm thấy hương vị rất kỳ quặc.
Nhưng lại không kiềm chế được mà muốn uống thêm một ngụm nữa. Suy cho cùng đồ uống mát mẻ trong ngày mùa hè này đúng là mát lòng mát dạ.
Thoải mái.
Mục Vô Song đều muốn xem mỗi kênh một lát.
Thứ như tivi này vô cùng khác thường, người ngồi ở trong nhà không bước chân ra ngoài, vậy mà lại có thể biết được mọi chuyện trong thiên hạ.
Mà phim “cổ đại” này cũng rất buồn cười. Anh xem được một cặp phụ thân và nữ nhi gặp lại, vậy mà lại giang hai tay ôm chầm lấy nhau.
Một người gọi một tiếng “phụ thân”, một người gọi một tiếng “nữ nhi”, phụ thân nhà ai lại động một ngón tay vào nữ nhi trưởng thành chứ, càng đừng nói đến ôm nhau chặt như vậy.
Thật khiếm nhã!
Cho dù là hát hí khúc, cũng quá xằng bậy rồi. Vả lại những bộ y phục này cũng khác thường quái dị, luôn xuất hiện rất nhiều chỗ có chi tiết kỳ kỳ quặc quặc.
Mục Vô Song chuyển kênh.
Chẳng mấy chốc, anh đã uống xong một lon coca.
Trong tủ lạnh quả thật còn có rất nhiều, vừa rồi anh cũng nhìn thấy. Mục Vô Song nhìn cái lon trống trơn, đứng lên đi lấy thêm một lon nữa.
Anh không ngạc nhiên lắm đối với thứ như tủ lạnh này. Ở thời đại của anh, trong nhà giàu có quyền thế cũng có hầm băng, tất nhiên kém hơn so với tủ lạnh của một ngàn năm sau này, có điều cách sử dụng đều như nhau.
Cho dù là người lúc đó hay là người tương lai, đều tốn tâm tư sống phóng túng như nhau.
Mục Vô Song rất thích những thứ này, chẳng hạn như tủ lạnh, ví dụ như điều hòa, ví dụ như tivi biết hết mọi chuyện trong thiên hạ, còn có điện thoại di động tuyền tin ngàn dặm nữa.
Bởi vì Mục Vô Song cực kỳ thích hưởng thụ.
Nghề anh làm chính là nghề đầu đao liếm máu vô đạo đức, không biết khi nào sẽ chết không nơi chôn thân, từ trước đến nay đều rất biết tận hưởng thú vui trước mắt.
Chuyện như xem tivi quả thật rất tuyệt vời, nhất là kết hợp với đồ ăn vặt tên là “khoai tây chiên”.
Mục Vô Song uống xong lon thứ ba, lúc chuẩn bị đi lấy lon coca thứ tư, cửa nhà bỗng nhiên vang lên tiếng chìa khóa.
Vẫn còn chút thời gian nữa mới đến buổi trưa mà, cô quay về sớm như vậy sao?
Mục Vô Song đóng cửa tủ lạnh lại, ngoài người nhìn về phía lối ra vào: “Về rồi à?”
Cánh cửa mở ra.
Mục Vô Song đang cầm một lon coca trong tay, đối diện với một chàng trai có chiều cao xấp xỉ với anh.
Hai người nhìn lẫn nhau qua một lối ra vào.
Không khí yên tĩnh trong giây lát.
Chàng trai tỉnh táo lại thì nổi điên: “Anh là ai!”
Cậu ta nhìn lướt qua trên người Mục Vô Song, càng bực tức hơn: “Lại mặc quần áo của tôi!”
Sau đó liếc nhìn xuống dưới chân, tức giận đến giậm chân: “Còn mang dép lê của tôi nữa!”
Dép lê của cậu ta và dép lê của Nguyễn Tinh Vân chính là dép tình nhân! Đậu má!
“Đệt con mợ X! Còn nói tôi lăng nhăng!” Cậu ta nổi giận đùng đùng: “Còn không phải Nguyễn Tinh Vân cũng cắm sừng cho tôi à!”
Chàng trai trẻ tuổi đột nhiên chửi thề, sải một bước lớn đi qua, lập tức vung một đấm đến.
Tư thế nâng khuỷu tay kia, góc độ ra nắm đấm còn có chút lắt léo.
Mục Vô Song nhíu nhíu mày.
Anh bước vào thế giới của ngàn năm sau mới có sáu bảy canh giờ, đã gặp được gần trăm người ở khắp nơi, cuối cùng cũng gặp được một người biết một chút công phu rồi.
Đáng tiếc, thật thô thiển.
panhnghiemle
gay cấn rồi đây hehehe