Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều - Chương 7
Đọc truyện Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều Chương 7 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Phó đạo diễn Triệu nói: “Cô Tư nhà họ Minh với Dư Nhiên gây gổ rồi.”
Người trong giới đều biết cô Tư nhà họ Minh nhìn trúng sắc đẹp của Đạo diễn Giang, Dư Nhiên cũng như vậy, hai người họ coi như là tình địch gặp nhau.
Thế nhưng…
Giang Chức không hề hào hứng: “Đánh nhau à?”
“Không phải a.” Phó đạo diễn Triệu nói kĩ hơn: “Một diễn viên quần chúng bị đẩy ngã, thành ra bị thương.” Nhưng nói thế nào đi nữa cũng là nợ đào hoa của người đẹp này. Người đẹp mệt mỏi bóp nhẹ ấn đường, sắc mặt không vui, chẳng kiên nhẫn là bao: “Đưa người ta đến bệnh viện đi.” Phó đạo diễn Triệu gật đầu, đồng thời xin ý kiến: “Vậy cô Tư nhà họ Minh với Dư Nhiên thì sao ạ?”
Hai đóa hoa đào đều không phải người bình thường, đều là những người đẹp nổi tiếng trong giới, đặc biệt cô Tư nhà họ Minh kia còn là người ngang ngược, một khi hành xử không ổn có thể khiến Weibo bị đơ. “Trang số tám, điều thứ chín trong hợp đồng.”
Đạo diễn Giang giải quyết xong việc chung. Trang số tám, điều thứ chín của hợp đồng: Nếu như gây chuyện mà không phải trường hợp bất khả kháng ở địa điểm quay phim, bên B sẽ trả tiền bồi thường gấp mười.
Phó đạo diễn Triệu đã hiểu. “Ồn muốn chết.”
A Vãn nhìn cậu chủ của mình, anh đang nằm nghiêng người, lộ rõ sự khó chịu, bờ môi màu hồng nhạt, mím thành một đường. Thú thật, biểu cảm rất không đẹp nhưng bù lại, cậu chủ lại có gương mặt đẹp, nên tựu trung vẫn khá vừa lòng đẹp ý.
A Vãn tự hiểu đầu óc của mình không bằng nắm đấm nên bước đến hỏi: “Hay là tôi đuổi người ta đi nhé?” Cậu chủ không nói gì mà che miệng ho vài tiếng, đứng dậy đi vào phòng nghỉ. Bước đi của anh rất chậm, đi ba bước thở gấp một lần. Vì khó thở nên anh hơi khom người, nhìn từ phía sau sẽ thấy phần gáy trắng đến kỳ lạ.
Ý anh là sao? Có đuổi người ta không? A Vãn quyết định đi vệ sinh trước.
Vì nữ chính bên này gây gổ với nữ chính ở đoàn phim kể bên, mọi người đành tạm thời ngừng quay. Phương Lý Tưởng đã tẩy trang, khuôn mặt nhỏ nhắn rất xinh đẹp. Bởi vì được thăng chức thành Chức nữ lang nên chị chuyên gia trang điểm để cô ấy vào phòng riêng thay quần áo. Sau khi thay đồ xong xuôi, Phương Lý Tưởng ra ngoài mà không thấy Chu Từ Phưởng đầu.
Phương Lý Tưởng kéo cô em diễn vai quần chúng và hỏi: “Có nhìn thấy Từ Phương không?”
Cô em diễn vai quần chúng hỏi ngược lại: “Từ Phường là ai cơ?” Chu Từ Phưởng là người rất chậm nhiệt, mặt mũi cô vốn lạnh lùng, hơn nữa còn gặp một số chướng ngại trong việc giao tiếp. Trừ Phương Lý Tưởng ra, cơ bản là cô không nói chuyện với bất kì ai. Quen biết cô mấy tháng nhưng Phương Lý Tưởng chưa từng thấy điện thoại của cô. Cô rất hiếm khi lấy di động ra, không hề dùng WeChat, giống như người tiền sử.
Phương Lý Tưởng miêu tả “người tiền sử Chu Từ Phưởng với cô em diễn viên quần chúng: “Người có tóc dài như vậy nè, da trắng với xinh lắm luôn, thường hay đội mũ, trông hơi chán nản.”
Cô em kia đờ mặt ra.
Được rồi, Chu Từ Phưởng quá mờ nhạt trong đoàn phim, Phường Lý Tưởng nói: “Là người mới bị thương ấy.”
“À, cô ấy về phòng nghỉ để băng bó rồi.”
Đoàn phim chỉ có bổn phòng nghỉ, nam chính với nữ chính có phòng riêng, một phòng dùng chung, một phòng chuyên dùng cho đạo diễn. Chu Từ Phưởng bị thương bởi vụ việc kia nhưng không chịu đi bệnh viện, thế nên người ta để cô vào phòng nghỉ, hơn nữa còn đặc biệt dặn cô đến phòng dùng chung.
Giờ này chỉ có một phòng nghỉ trống. Trên hành lang, thỉnh thoảng có tiếng ho khan vọng lại.
“Giang Chức.”
Người phụ nữ cất giọng vui sướng, bước chân hơi vội vã. | Giang Chức ở phía trước chầm chậm xoay người. Nhìn thấy đối phương, anh mất cả hứng: “Ra viện hồi nào?”
Hôm qua Tiết Bảo Di giúp anh ném cô gái này xuống biển, buổi tối cô ta còn nằm trong bệnh viện, thế mà mới đó đã nhảy tưng tưng.
Minh Trại Anh không hề tức giận, cười tủm tỉm đáp lại: “Hôm nay ạ.”
Nói ra thì Minh Trại Anh ổn về mọi mặt. Nhà họ Minh kinh doanh vật liệu xây dựng có tiếng ở thủ đô, Minh Trại Anh là đứa con gái về già của vợ chồng nhà họ Minh nên ở nhà cô ta rất được cưng chiều, dáng người cũng nảy nở, trước lồi sau lõm, là một cô gái mắt hạnh, môi chúm chím tiêu chuẩn. Tuy không có kỹ năng diễn xuất nhưng cô ta cũng thuận buồm xuôi gió trong làng giải trí, chẳng qua…
Không có đầu óc, ương ngạnh bướng bỉnh.
Giang Chức liếc cô ta: “Uống nước biển chưa đủ à.”
Thật ra Minh Trại Anh là kiểu người nóng nảy bộp chộp, thế mà không cáu kỉnh với Giang Chức. Cô ta hạ mình khiêm tốn, mặc trang phục diễn vai hoàng hậu mà ngoan ngoãn nhận lỗi: “Chuyện lần này do em quá xúc động, em xin lỗi.” Minh Trại Anh đảm bảo: “Sau này em sẽ giữ khuôn phép và theo đuổi anh một cách tử tế, không bao giờ giở trò khôn vặt nữa.”
Tại sao cô ta thích Giang Chức?
Lý do rất đơn giản, ngoại hình anh quá đẹp, ai cũng có lòng yêu cái đẹp cả. Thế nên lần đầu tiên gặp được Giang Chức ở tiệc rượu hai năm trước, cô ta đã nhớ nhung sắc đẹp của anh. Giang Chức luôn bày ra bộ mặt lạnh lùng cấm dục với cô ta: “Tôi không thích phụ nữ” Anh nói rất chân thật và nghiêm túc.
Giang Chức đã come out vào năm 18 tuổi.
Người trong giới đều biết anh là gay thứ thiệt, nghe bạn hồi nhỏ của anh kể lại rằng anh xem phim cũng không cứng nổi.
Minh Trại Anh nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy em đi chuyển giới nhé?”
Đôi mắt hoa đào sáng ngời cực đẹp của Giang Chức bỗng chốc lạnh đi, chẳng biết có phải tức vì cô ta mặt dày mày dạn quả không, mà anh quay đầu qua chỗ khác họ sù sụ.
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ…”
Nước da anh tái nhợt, vì họ nên đỏ bừng cả lên, vùng quanh mắt cũng nhuốm màu ửng đỏ, long lanh ánh nước.
Chậc chậc… Đẹp không tưởng tượng nổi. Minh Trại Anh vội vã bước đến, muốn giúp người đẹp vuốt lưng. Giang Chức lùi ra sau, anh ngẩng đầu, nhìn lướt qua Minh Trại Anh rồi giận dữ mắng: “Chết ở đâu vậy hả?”
Ánh mắt anh không khác gì hoa đào buốt giá lạnh lùng đập liên tiếp vào người A Vãn đang chạy chầm chậm đến: “Tôi đi vệ sinh a.”
Hôm nay anh ta bị tiêu chảy.
Giang Chức mất hết kiên nhẫn: “Còn không mau bắt cô ta đi cho khuất mắt tôi.” Nói xong, anh che miệng ho khan, cổ đỏ lên.
Minh Trại Anh đau lòng muốn chết, vội vã lùi về phía sau: “Anh đừng tức giận, em đi, em đi nè.” Nói xong, cô ta tự giác bỏ “của” chạy lấy người nhưng lại không nỡ, đi ba bước ngoảnh đầu một lần. A Vãn suy nghĩ rồi theo sau.
Giang Chức chờ cho hô hấp thông thuận mới đẩy cửa phòng nghỉ. Giờ này trời đã tối mịt, trong phòng nghỉ tối om nên không thể nhìn thấy gì. Anh chạm vào công tắc đèn, vừa mới ấn, một gương mặt ngoài dự kiến lọt vào tầm mắt anh.
Kẽo kẹt.
Cửa bị gió thổi lay. Con người của Giang Chức hơi co lại: “Cô là ai?” Hình như… anh từng bắt gặp ánh mắt này. Đôi mắt xinh đẹp quá đỗi nhưng hơi lạnh lùng, trong veo ngời sáng, rạng rỡ chói chang.
Chủ nhân của đôi mắt ấy không trả lời anh.
Anh nhìn lướt qua cô, vừa khéo dừng lại ở cánh tay máu chảy đầm đìa… bỗng bàn tay dính máu ấy che mất đôi mắt anh. Anh sửng sốt, giọng nói hững hờ của cô gái vang lên bên tai như một làn khói.
Cô nói: “Đừng nhìn.”
Vết thương trên tay cô đang khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô tránh né mọi người nên mới trốn đến đây. Da thịt hai người kề sát, anh vừa ho nên cơ thể còn nóng, trái lại bàn tay cô lạnh như băng, ngón tay dính đầy máu, mùi máu tươi thoang thoảng xộc vào mũi anh.
Lẽ ra anh nên ngại bẩn, vậy mà quên mất việc phản kháng, sửng sốt một lát mới mở miệng. Giang Chức chưa kịp lên tiếng, giọng nói hờ hững như có như không kia lại quẩn quanh lọt vào tai anh.
“Đừng có kêu lên, tôi không làm anh bị thương đâu.”
Lòng bàn tay dính máu còn che mắt anh, chỉ có tia sáng lọt vào qua kẽ tay, hình như ánh sáng bị phủ thêm màu máu nên hơi đỏ.
Mùi máu tanh nồng quá.
Giang Chức lùi ra sau, gần như cùng lúc đó, anh nắm cổ tay cô, định đẩy ra thì phần vai bị khuỷu tay cô ghì xuống, cả người anh bị đè vào tường.
Anh cảm thấy khó thở.
“Khụ khụ khụ khụ khụ…”
Ho đến nỗi phổi cũng sắp bay ra. Chu Từ Phưởng thấy anh họ dữ như vậy, lập tức nới lỏng, một tay che mắt anh, tay còn lại đặt trên vai anh. Vết thương trên tay cô đã kết vảy, bây giờ biến thành trên người và trên mặt anh đầy máu.
Cô nhìn ra anh bị bệnh nên dùng lực nhẹ hơn: “Tôi băng bó xong rồi sẽ đi, đừng kêu lên, đừng nhìn có được không?”
Không biết có phải do họ quá dữ mà anh thấy người mình khô nóng, khẽ liếm môi, hầu hết trượt nhẹ: “Không được.”
Cô nhíu mày.
“Bụp.” Cô tắt đèn rồi buông tay. Giang Chức vịn tường đứng thẳng, mùi hương xa lạ quanh mũi khiến anh phiền não. Không có đèn, anh tìm kiếm ánh mắt kia trong bóng tối: “Cô muốn làm gì…”
Chưa kịp dứt câu, cằm anh đã bị nắm lấy. Trong lúc sững sờ, anh cảm thấy có người tới gần mình, hương bạc hà ngọt ngào lạnh toát xen lẫn với mùi máu tanh bỗng chốc ập đến. “Đừng nói chuyện, nếu tôi dùng hết sức lực, anh sẽ đau lắm đấy.”
Lực của cô mạnh hơn người thường rất nhiều, chỉ cần bóp nhẹ, anh sẽ rất đau, không chừng có thể bóp chết anh luôn. Chu Từ Phưởng nghĩ vậy, cô muốn nhẹ nhàng thôi để anh không la lên là được.
Hầu hết Giang Chức lại trượt.
Chưa từng có người khác giới nào đến gần anh như thế, cảm giác xâm lược mạnh mẽ khiến anh vô cùng khó chịu, cằm còn bị đối phương bóp, sự lạnh lẽo từ ngón tay thấm vào da anh. Một lạnh một nóng, sự tiếp xúc ấy khiến cả người anh run rẩy.
Thậm chí anh nghe rõ tiếng nuốt nước bọt của mình: “Cách… cách xa tôi ra.”
Mẹ nó, có vậy thôi mà cà lăm rồi.
Đối phương im lặng một lát: “Được.”
Chu Từ Phưởng kéo giãn khoảng cách, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nới tay. Cô lấy bằng vải trong túi áo ra, dùng răng ngậm một đầu bằng, tay này quấn băng lên vết thương đã khép miệng bên tay kia.
Giang Chức hít thở nặng nề. Anh đứng im rất lâu, lặng lẽ chạm vào công tắc đèn, vừa định ấn thì Chu Từ Phưởng nghe thấy tiếng động, lập tức tóm lấy tay anh. Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng xương cốt vang lên cùm cụp. Giang Chức thở hắt ra vì ngạc nhiên, đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
Chu Từ Phưởng hơi sửng sốt: “Hình như trật khớp rồi.”
Cô thật sự không dùng bao nhiêu lực, chẳng qua sức của cô gấp ba mươi lần người thường. Lần này thì hay rồi, anh bị cô bóp hư rồi.
[Chuyện bên lề
Hồi nhỏ Giang Chức quen biết Chu Từ Phưởng, nhưng khi ấy vóc người cô chưa nảy nở, anh không thể nào nhận ra.
Lúc Từ Phương bắt anh, cô đeo khẩu trang và đội mũ, nên nếu anh liếc mắt đã nhận ra thì không hợp lý.
Thế nên con đường theo đuổi vợ cứ từ từ, câu chuyện này không theo mô típ vừa gặp đã yêu.