Muốn làm gì thì làm - Chương 4
Đọc truyện Muốn làm gì thì làm Chương 4 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Tô Thu Tử vốn tưởng rằng sau khi kết hôn sẽ có người để cô an tâm dựa dẫm, thế nhưng vẫn chưa có cơ hội thi triển kỹ năng ăn bám này ở nhà của Hà Ngộ. Bởi vì ngày thứ hai sau khi hai người kết hôn, Hà Ngộ đã đi công tác, còn đi những một tuần.
Nhưng như vậy Tô Thu Tử lại cảm thấy có phần vui vẻ, thoải mái, cô với anh chưa quen thân gì, hai người ở với nhau căn bản chỉ giống như hai vị khách thuê chung nhà, hơn nữa lại còn là nhà của đối phương, vậy nên ít nhiều cô cũng có cảm giác áp lực.
Cuộc sống của Tô Thu Tử diễn ra cũng theo một quy luật, thực tập tại đài truyền hình từ thứ hai đến thứ sáu, hai ngày cuối tuần đến phòng gốm giúp đỡ. Nếu như Lâm Thanh có công việc ở gần đó cô cũng sẽ tranh thủ thời gian giúp cô ấy một tay.
Sinh viên chuyên ngành phát thanh và truyền hình trên thực tế có thể tìm được rất nhiều công việc bán thời gian khác nhau, Tô Thu Tử cũng rất biết lợi dụng ưu thế này, vậy nên sau khi tốt nghiệp trung học, các công việc cô từng làm qua rất phong phú. Từ dẫn chương trình sự kiện cho các trung tâm mua sắm và công ty nhỏ, cho đến việc quảng cáo đồ gia dụng ở chợ rau bên cạnh một tòa dân cư, thậm chí là dẫn chương trình đám cưới cách đây một thời gian.
Tô Thu Tử có một tâm niệm là kiếm đủ tiền mua một căn nhà để cô có thể an cư lập nghiệp, bởi lẽ dù trước kia sống ở nhà họ Tô, hay bây giờ đang ở nhà Hà Ngộ thì đều không phải nhà của cô. Cô dựa vào những công việc làm thêm cũng tiết kiệm được mấy trăm nghìn, tuy nhiên số tiền này ở Hạ Thành lại chẳng mua nổi một cái nhà vệ sinh.
Tô Thu Tử và Lâm Thanh học chung một chuyên ngành, lại được xếp vào cùng một phòng ký túc. Sau khi tốt nghiệp, cô dự định công tác theo đúng chuyên ngành của mình, làm phát thanh viên và dẫn chương trình, trong khi đó, Lâm Thanh lại có định hướng làm trái ngành, cô ấy đang theo đuổi sự nghiệp của diễn viên hài kịch* sau khi có cơ hội tham gia một câu lạc bộ nghệ thuật.
*Nguyên tác là “diễn viên tướng thanh”. Tướng thanh là loại khúc nghệ, dùng câu nói vui, hỏi đáp hài hước để gây cười.
Hiện tại, Lâm Thanh là thành viên của một câu lạc bộ hài kịch, theo người ta bái sư học đạo, cũng bắt đầu lên sân khấu biểu diễn. Nếu có buổi diễn nào yêu cầu cần có người dẫn chương trình, Lâm Thanh liền không ngần ngại mà đề cử Tô Thu Tử.
Hai người đã hẹn nhau tại một tiệm đồ Nhật ở tòa nhà Bạch Mã ngay sau giờ tan làm của nhân viên đài truyền hình. Thức ăn của của tiệm này khá ngon, giá cả lại phải chăng, vậy nên đã nghiễm nhiên trở thành quán ruột của hai người mỗi lần tụ tập.
Tô Thu Tử đi vào phòng riêng, cởi giày ngồi xuống, Lâm Thanh quan sát sắc mặt và hành động của cô, hỏi: “Cuộc sống của người mới lấy chồng thế nào rồi?”
Tô Thu Tử vốn không để ý nhiều đến cuộc hôn nhân của mình, ngược lại là Lâm Thanh, cô ấy luôn cảm thấy như có một con dao đang treo trên đầu cô, bất cứ lúc nào con dao ấy cũng có thể rơi xuống, đem cô chia thành hai nửa.
Chồng của cô thực ra cũng khá tốt, nhưng mối quan hệ chỉ tồn tại trên cơ sở lợi và hại của hai người đã cho thấy cuộc hôn nhân này sẽ không suôn sẻ, ấm êm gì.
“Chỉ là đổi sang sống tại căn nhà lớn hơn mà thôi.” Tô Thu Tử cởi áo khoác, trời càng lúc càng lạnh khiến cô phải xoa xoa hai bàn tay mình, cô nói: “Anh ấy phải đi công tác.”
Ngày thứ hai sau khi kết hôn liền đi công tác, quả nhiên là tầng lớp ưu tú của xã hội.
Cô ấy biết chuyện của Tô Thu Tử, tuy nhiên, với vai trò là người ngoài trong chuyện này, Lâm Thanh sẽ chỉ đưa ra ý kiến của mình ở một vài điểm chứ không can thiệp vào quyết định của bạn mình. Chủ đề này liền dừng lại ở đây, Lâm Thanh hỏi: “Tớ có buổi biểu diễn ở quán bar Chu Thiên RO, cậu có muốn đi không?”
“Đi quán bar diễn hài kịch sao?” Tô Thu Tử cảm thấy từ khi Lâm Thanh lựa chọn đi theo con đường này, càng ngày càng có nhiều chuyện khó tin xảy ra.
“Nhiều cơ hội phát triển.” Lâm Thanh nói: “Bây giờ dịch vụ giải trí trong quán bar cũng nhiều hình thức lắm, lần trước không phải còn có kiểu tang lễ sao? Sao chúng ta lại không thử đưa cả hài kịch vào chứ? Đến lúc đó, sau khi xong việc còn có thể cùng nhau nhảy disco! Hơn nữa, lần này thù lao cũng không ít đâu, mỗi vở một nghìn, rượu miễn phí.”
Nghe thấy số tiền có thể nhận được, Tô Thu Tử lập tức gật đầu và nói: “Đi, không có việc làm thì phải đi tìm, có quá nhiều việc thì chọn cái nhiều tiền hơn.”
Người phục vụ mang thức ăn đến cho hai người. Lâm Thanh nhìn thấy bộ dạng mê tiền của cô, nói: “Cậu bây giờ đã là phu nhân nhà giàu rồi, vậy mà vẫn còn để ý đến một nghìn này sao?”
“Tớ muốn mua một căn nhà.” Tô Thư Tử ăn được một đũa mì nóng, toàn thân liền cảm thấy ấm áp, dễ chịu hơn nhiều.
“Chồng cậu nhiều tiền như vậy, sao không bảo anh ấy mua cho?” Lâm Thanh nói.
Tô Thu Tử ngẩng đầu nhìn cô nàng, hơi nóng từ nước hầm xương lợn phả ra bao phủ lên đôi mắt màu nâu của cô, cô dùng đầu đũa cuộn sợi mì lại, nói: “Không giống nhau mà, anh ấy mua nhà cho tớ với việc tớ tự mua được một căn nhà.”
“Đến lúc đó sổ đỏ đứng tên cậu thì căn nhà chính là của cậu rồi.” Lâm Thanh vừa dứt lời, lại cau mày nói: “Tại sao cậu lại cố chấp như vậy chứ.”
Không phải Tô Thu Tử cố chấp, mà là cô hiểu rõ rằng tiền không phải tự dưng từ trên trời rơi xuống. Hà Ngộ đúng là có rất nhiều tiền, nhưng hai người cùng lắm cũng chỉ được xem như là người lạ sống chung dưới một mái nhà, sao anh có thể mua cho cô một căn nhà chứ?
Sự kiện ở quán bar Chu Thiên bắt đầu lúc tám giờ tối, Tô Thu Tử phải đến đó trước một giờ, mà công việc ở phòng gốm phải đến chín giờ mới kết thúc, thời gian có chút xung đột. Năm giờ chiều, Tô Thu Tử đến tìm ông chủ Quan Lâm, báo rằng cô có việc, muốn xin nghỉ sớm.
Quan Lâm đang ngồi trên ghế và ném phi tiêu, nghe thấy Tô Thu Tử dè dặt muốn xin nghỉ, anh ta liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Cô có thấy mình hơi quá quắt rồi không? Vì phải thực tập nên chỉ có thể đến vào cuối tuần, tôi đồng ý. Bây giờ thì sao? Năm lần bảy lượt xin nghỉ, sao không nghỉ hẳn luôn đi.”
Tô Thu Tử bày ra vẻ mặt hối lỗi và nói: “Khoảng thời gian trước em vừa mới kết hôn, vì thế nên xin nghỉ hơi nhiều chút, sau này nhất định sẽ không như thế nữa đâu ạ.”
Tô Thu Tử vừa dứt lời, chiếc phi tiêu trong tay của Quan Lâm đã ném lệch vào tường, phát ra tiếng “bụp”. Anh ta định thần lại, nhìn Tô Thu Tử đứng đó, hỏi: “Cô đã đủ lông đủ cánh để kết hôn rồi sao?”
Tô Thu Tử: “……”
Cuối cùng, Quan Lâm vẫn đồng ý cho cô nghỉ phép bởi anh ta có phần thương cảm cho số phận của Tô Thu Tử, cô gái nhỏ trong mắt anh là một sinh viên nghèo phải từ bỏ hạnh phúc cả đời mình để lo cho gia đình. Mà với tình hình kinh tế của cô, cuộc sống sau khi kết hôn chắc hẳn cũng không được tốt, bởi nếu chồng cô mà kiếm được tiền, cô cũng sẽ không phải tới phòng gốm tiếp tục làm công việc bán thời gian này.
Hiển nhiên là Tô Thu Tử không biết suy nghĩ của anh ta, và cô cũng không cảm thấy mình là một người đáng thương. Hà Ngộ phải đi công tác suốt một tuần ngay sau khi kết hôn, người không thấy đâu, nhưng ngay cả điện thoại họ cũng chưa từng liên lạc. Cô không biết số của Hà Ngộ, mà dù có gọi cũng chẳng có chuyện gì để nói, cuộc sống của họ vốn dĩ là hai đường thẳng song song không có điểm chung nào.
Một cuộc hôn nhân như vậy nhưng cũng không có gì là không tốt cả, mặc dù yên lặng nhưng tự do. Ít nhất thì Hà Ngộ cũng không phải là con người gia trưởng, sẽ không quản những việc cô làm hay ép cô làm cái khác. Nếu không cô đã không thể nhận công việc lần này tại quán bar.
Tối chủ nhật, Tô Thu Tử và Lâm Thanh đúng giờ có mặt tại quán bar.
Chuyến công tác lần này của Hà Ngộ không phải là công việc của EV mà là của Hà Thị. Tập đoàn Hà Thị bắt đầu khởi công xây dựng một khách sạn nghỉ dưỡng mới tại thành phố Cảnh trong tuần này, tuy nhiên, chủ tịch tập đoàn Hà Thị, Hà lão, không thể tham gia vì lý do sức khỏe, vậy nên với trách nhiệm là cháu trai cả và là người thừa kế của tập đoàn, Hà Ngộ không thể vắng mặt.
Về nước được hai năm nhưng anh rất ít khi tham gia vào công việc của Hà Thị, tuy nhiên, kể từ sau mùa thu năm nay, sức khỏe của ông nội giảm sút một cách rõ rệt, lúc này, Hà Ngộ mới dần dần tham gia vào một số cuộc họp và hoạt động của tập đoàn.
“Ông cụ hôm nay nói với em rằng lần này ông đã bị anh chọc cho tức điên rồi.” Hoài Kinh ngồi trên chiếc ghế dài của phòng riêng ở tầng hai, vừa cầm ly rượu vừa nhìn về phía Hà Ngộ nói một câu.
Hoài Kinh là em họ của Hà Ngộ, mẹ cậu ta là cô của Hà Ngộ, mà ông nội Hà Ngộ cũng đồng thời là ông ngoại cậu ta. Dưới Hà lão có hai người con, một trai một gái, hai người để lại cho ông ba đứa cháu. Một người là Hà Ngộ, một người là Hoài Kinh, còn lại là em gái của Hoài Kinh, Hoài Loan.
Đối với ông cụ mà nói, ba đứa cháu này đều như nhau, ông đối xử với chúng cũng bình đẳng, thân thiết, vậy nên quan hệ của ba đứa cháu luôn rất tốt.
Hoài Kinh là con trai trưởng nhà họ Hoài, cũng là một trong bốn vị đại thiếu của thành phố Hạ, năm trước vừa mới trở về nước sau khi lấy được bằng thạc sĩ y khoa, hiện tại đang quản lý một tập đoàn đá quý trực thuộc tập đoàn Hoài Thị.
So với Hà Ngộ thanh lịch, cao quý, Hoài Kinh lại có phần lạnh lùng và tinh tế, hai người đàn ông đều mang loại sức hút riêng ngồi chung với nhau khiến mọi ánh mắt dường như đổ dồn về phía họ.
Hà Ngộ cũng tự nhận thức được lý do ông cụ tức giận. Ân oán giữa tập đoàn Hà Thị và tập đoàn Thuận Sính phải kể từ hai mươi năm trước, dù ngần ấy năm đã trôi qua nhưng mỗi khi nghĩ lại, ông cụ đều cảm thấy khó chịu. Ấy vậy mà đứa cháu trai độc đinh của ông, Hà Ngộ, lại lấy đại tiểu thư của tập đoàn Thuận Sính về làm vợ.
Sau khi nghe những điều Hoài Kinh nói, Hà Ngộ chỉ mỉm cười. Anh hiểu ông nội mình, đúng là có tức giận, nhưng sẽ không giận đến mức sinh bệnh.
Hoài Kinh nhìn Hà Ngộ điềm tĩnh, tự nhiên nở nụ cười, đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, hỏi: “Hợp tác với tập đoàn Thuận Sính có thuận lợi không?”
“Ừ” Viên đá trong ly rượu còn chưa tan hết, ánh sáng phản chiếu trên đó, Hà Ngộ nhàn nhạt đáp lời. Anh vừa mới từ thành phố Cảnh trở về, Hoài Kinh đã rủ anh đến quán bar. Tuy rằng anh không thích môi trường ồn ào, hỗn loạn của nơi này nhưng may là cũng khá sạch sẽ.
Việc hợp tác với tập đoàn Thuận Sính đã bắt đầu từ trước khi anh kết hôn, sau khi giải quyết xong công việc của Hà Thị ở thành phố Cảnh, anh liền vội vàng trở về lo liệu việc này. So với các gia tộc khác, nhà họ Hà chỉ có mình Hà Ngộ là cháu nội trai, vậy nên trong nội bộ Hà Thị chưa từng có lục đục nhằm tranh giành quyền thừa kế. Tuy nhiên, thù ngoài tương đối nghiêm trọng, thị trường vật liệu xây dựng ở Hạ Thành do tập đoàn Thuận Sính nắm độc quyền, điều này gây trở ngại rất lớn cho sự phát triển ngành địa ốc của tập đoàn Hà Thị. Mà cách đây hai mươi năm, độc quyền vật liệu vẫn luôn nằm trong tay nhà họ Hà.
Ân oán giữa hai nhà cũng bắt đầu từ đây.
Hoài Kinh nhấp một ngụm rượu, rũ mắt nhìn qua cửa kính sát đất. Nơi bọn họ đang ngồi là tầng hai của quán bar, tầm nhìn vô cùng tốt, cúi đầu nhìn qua tấm kính là có thể thấy ngay trung tâm sàn nhảy dưới tầng một. Vẫn chưa đến lúc sự kiện tối diễn ra, bên dưới chưa được sôi động cho lắm, người trên sân khấu chỉ diễn vài tiết mục văn nghệ nhỏ.
“Anh nói xem, lấy vợ thì ai chẳng như nhau, sao anh không lấy cô con gái thứ hai của Tô Cung Thừa ấy? Bà vợ hiện tại của lão ta lợi hại như vậy, nói không chừng tương lai bà ta còn có thể giành được cả tập đoàn Thuận Sính về tay con gái mình. Chờ cô ta chết rồi, đồ của cô ta chẳng phải sẽ trở thành của anh sao?”
Động tác nhấp rượu của Hà Ngộ dừng lại, anh yên lặng lắng nghe Hoài Kinh nói hết câu, sau đó mới không mặn không nhạt đáp lời: “Anh trước nay chưa bao giờ giỏi trong việc chờ đợi.”
“Vậy anh giỏi cái gì?” Hoài Kinh mỉm cười.
Ly rượu trong tay anh đã thấy đáy, anh tự mình rót thêm, sắc mặt vẫn ôn hòa như cũ, anh mỉm cười, trả lời: “Hiểu mình phải lấy những gì.”
Hai người trạc tuổi nhau, lại cùng lớn lên từ nhỏ, vậy nên mối quan hệ của hai người rất thân thiết, Hoài Kinh đương nhiên cũng hiểu được con người Hà Ngộ. Con người này ngoài mặt bày ra dáng vẻ ôn tồn, lễ độ, nhưng thủ đoạn âm hiểm, ra tay quyết đoán. Những người có hai mặt như vậy, thực ra mới là những người khôn ngoan nhất.
Hoài Kinh hừ cười một tiếng, nói: “Anh đây không phải lấy, mà là cướp.”
Đối với sự đính chính của Hoài Kinh, Hà Ngộ không có ý kiến gì, chỉ cười nhạt.
Hai người tiếp tục nói chút chuyện công việc, một lúc sau, Hoài Kinh lại liếc mắt nhìn xuống tầng một. Ánh đèn quán bar mờ ảo lại hỗn loạn, sau khi quan sát một lúc, cậu ta ngước đôi mắt đào hoa lên đối diện với Hà Ngộ.
“Kia không phải là chị dâu sao?”
Hà Ngộ rũ mắt, nhìn theo tầm mắt của Hoài Kinh, liền nhìn thấy được người phụ nữ đứng chính giữa sân khấu.
Là Tô Thu Tử.
Chương này vị trí ngồi của hai người mình cũng không hiểu rõ lắm. Convert dùng từ “hộp” khiến mình liên tưởng đến phòng riêng, nhưng nếu thế thì sẽ không hợp lý ở điểm những người trong quán bar bị thu hút mà nhìn ngắm Hà Ngộ cùng Hoài Kinh. Nhưng ở phần dưới có nói Hoài Kinh nhìn qua “cửa kính sát đất” nên chắc mọi người có thể hiểu đây giống như một căn phòng có bốn bức tường làm bằng kính thủy tinh.
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Thời điểm Tiểu Hoài Tổng còn trẻ người non dạ ~ hì hì hì hi ~