Mùi hương mê hoặc - Chương 216
Đọc truyện Mùi hương mê hoặc Chương 216 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Mùi Hương Mê Hoặc [H+] (full) – Chương 216 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Mùi Hương Mê Hoặc [H+] (Truyện full) – Tác giả Sara mới nhất tại Ngôn Tình Hay
–
– Em yêu à, đi chậm thôi, cẩn thận té đấy!
Nga mặc kệ chiếc bụng bầu năm tháng của mình mà bước vội bước vàng, cô đã mong chờ ngày này biết bao lâu rồi làm sao mà không gấp gáp cho được. Ngày người bạn yêu quý của mình khoác lên bộ váy đẹp nhất trong cuộc đời.
Tuấn Anh phải vừa một tay kẹp nách bé trai 2 tuổi một tay xách mớ đồ bỉm sữa, chuẩn bị làm bố của hai đứa con ở tuổi 30. Bạn bè nhiều người cảm thấy khá tiếc cho đời trai trẻ khi anh kết hôn sớm như vậy, nhưng với Tuấn Anh mọi thứ bây giờ đều vô cùng mỹ mãn, anh chưa từng hối hận khi đưa ra quyết định này.
Trong căn phòng chờ trước buổi lễ, người thân đang thay nhau chụp ảnh cùng cô dâu xinh đẹp, Thảo như một cô công chúa trong bộ váy lấp lánh được đặt riêng từ nhà thiết kế, tất cả trang sức trên người đều là bản duy nhất, Mẫn muốn dành những thứ đặc biệt nhất cho người con gái mình yêu, người sẽ ở bên anh suốt quãng đường còn lại.
Tất cả đồng nghiệp yêu quý cô ở công ty cũ đều đến đông đủ, Trưởng phòng Hà và Mai đều đi cùng nửa kia của mình, nhìn Thảo với ánh mắt ngưỡng mộ, còn không quên lên tiếng trêu chọc.
– Xin chúc mừng quý phu nhân, từ nay phải nhờ phu nhân chiếu cố rồi!
Thảo nắm lấy trưởng phòng Hà ngại ngùng đáp – Chị này, đừng khách khí vậy chứ, cứ gọi em là bé Thảo như mọi khi nha.
Ông bạn thân từ nhỏ, Phúc, cũng dẫn theo một cô gái, cô bé lễ phép và hiểu chuyện, biết cúi đầu chào hỏi mọi người và nhường chỗ ngồi cho những người đến sau, nhìn cách anh ân cần chăm sóc cô ấy, Thảo biết Phúc đã tìm đúng mảnh ghép còn thiếu của mình, mong rằng Phúc sẽ nhận được yêu thương nhiều như cách anh đã cho đi.
– Nào mọi người, sắp đến giờ bắt đầu rồi, tranh thủ ra sắp xếp chỗ ngồi đi ạ! – Nga nhanh nhạy giúp Thảo đón tiếp khách mời, thấy mẹ Thảo cứ ngồi nhìn con gái mình mãi, chắc có nhiều điều muốn dặn dò trước khi gả về nhà chồng, Nga khéo léo tạo không gian riêng cho hai mẹ con nói chuyện.
Mọi người dần di chuyển ra hết, chỉ còn mẹ ngồi lại, nhìn con gái thật xinh đẹp và hạnh phúc bà cũng an lòng, nếu không phải vì vô tình phát hiện ra Mẫn chính là người đã mở công ty nước hoa và mời bố Thảo về làm việc có lẽ bà vẫn chưa thể gửi gắm con gái mình vào gia đình cao quý này được, bà biết Mẫn vẫn luôn âm thầm vì Thảo mà làm biết bao nhiêu việc, thay bố mình bù đắp những sai lầm trong quá khứ, dù Mẫn không làm gì sai nhưng anh vẫn chịu trách nhiệm với gia đình đến cùng. Người con trai chân thành và hoàn hảo như vậy lại dành tình yêu to lớn cho con gái mình, phải đi đâu để tìm được người thứ hai chứ, bà đã suy nghĩ kĩ rồi, bà tin vào những gì mình nhìn thấy, chắc chắn Mẫn sẽ mang lại một cuộc đời hạnh phúc cho Thảo.
Mẹ đến nắm lấy tay cô, không cần nói gì nhiều chỉ căn dặn những điều thường tình như các bậc cha mẹ khác – Con sắp bước vào một gia đình mới, gia đình thứ hai của con, phải chăm chỉ gọn gàng, phải cẩn thận, phải yêu thương và tôn trọng mọi người. Nhớ chưa? Không được lười nhác như ở nhà đâu đấy.
Lời căn dặn không được nhẹ nhàng nhưng đủ để hiểu được lòng mẹ, khóe mắt Thảo cay cay, cô ôm lấy mẹ – Con nhớ rồi mà, mẹ đừng lo, mẹ và bố nhớ giữ gìn sức khỏe, con sẽ thường xuyên về thăm mọi người.
– Được rồi, không được khóc, nhòe hết lớp trang điểm bây giờ!
Thảo phì cười ngước mặt lên trời, ngăn lại những giọt nước mắt đang lăn tăn nơi khoé mi. Mẫn đứng ngoài cửa đang tính đi vào lại thôi, anh không muốn phá hỏng giây phút xúc động này, đành đứng đợi bên ngoài. Nghe những lời dặn dò, Mẫn hiểu bà vẫn lo lắng cho Thảo rất nhiều, Mẫn luôn tôn trọng
những người quan trọng bên cạnh Thảo, anh sẽ cố gắng không phụ lòng mong đợi của mọi người.
– Sao đứng đực ở đây thế? Sợ rơi nước mắt trước mặt cô dâu à?
Tony vừa mới tới, trông thấy Mẫn thẫn thờ ngoài cửa liền trêu chọc, ngó nghiêng vào bên trong.
–
Để tôi xem cô dâu có đẹp không nào?
–
– Hừm! Hình như ông đi nhầm đường rồi, chỗ ngồi của ông ở bên này!
Mẫn kéo cổ áo Tony ra ngoài không cho anh bước vào phòng, cái tên bạn biến thái này tốt nhất nên tránh xa vợ của anh càng xa càng tốt.
Bộ dạng nghiêm túc của Mẫn khiến Tony bật cười, trên phương diện thương trường thì không ai sánh bằng Mẫn nhưng đụng đến tình cảm thì lại như biến thành tên ngốc vậy, chỉ là trêu chọc một chút lại như sắp mất vợ đến nơi, Tony nhìn Mẫn với ánh mắt đầy tiếc nuối, vậy là sau này những cuộc chơi chỉ còn một mình anh rồi.
Từ phía xa đi tới, gương mặt của mẹ Mẫn không giấu nổi hạnh phúc, bà tiến lại gần ôm chầm lấy Mẫn.
–
– Mẹ à, đừng khóc chứ, đây là ngày vui mà. – Mẫn vỗ vỗ vào lưng bà an ủi.
Bà gật gật đầu trên vai anh nhưng vẫn không cầm được nước mắt, con trai mình thực sự trưởng thành rồi, trải qua bao nhiêu đau khổ cuối cùng cũng được đền đáp, chỉ mong sau cánh cửa hôn nhân con sẽ càng mạnh mẽ hơn, trở thành bờ vai vững chắc cho người con yêu.
Giây phút thiêng liêng đã điểm, trong tiếng hò reo của mọi người, những cánh hoa rơi xuống, bản nhạc du dương vang lên, có một người đàn ông đang ngại ngùng nắm tay cô con gái bước vào, trao bàn tay ấy cho người cô sẽ gửi gắm quãng đời còn lại, màn pháo hoa được bắn lên rực rõ chúc mừng cho đôi bạn trẻ, từ giây phút này dù có sung sướng hay khổ đau thì sẽ luôn có một người bên cạnh san sẻ.
– Chủ tịch, có cần đổi ghế không ạ?
Vi lo ngồi gần sân khấu âm thanh lớn sẽ ảnh hưởng đến bệnh tim của chủ tịch nên chú thư ký muốn đổi ghế cho ông ra xa một chút. Bố Mẫn xua xua tay ý nói đừng lo ông vẫn ổn, khoảnh khắc quan trọng này ông muốn nhìn thật rõ, qua đợt bạo bệnh vừa rồi ông cảm thấy trân trọng những phút giây còn được sống, được ở bên người thân của mình hơn, của cải vật chất có quan trọng đến đâu cũng không thể mua được niềm hạnh phúc trong lòng.
Long bị pháo hoa bắn vào làm bẩn chiếc áo vest, cậu phải vào nhà vệ sinh để lau rửa một chút, lúc đi ra chợt va phải một cô gái, gương mặt được trang điểm kĩ lưỡng đang tỏ ra cau có, có vẻ như cô ấy đang tìm kiếm thứ gì đó, bắt gặp Long cô nhìn sơ qua một lượt từ trên xuống, áo trắng quần tây sơ vin ngay ngắn, cầm trên tay một chiếc áo khoác, trong vài giây cô cũng bị thu hút bởi gương mặt trắng trẻo thư sinh này, nghĩ chắc cậu là nhân viên phục vụ liền bắt lại hỏi.
–
– Này anh, nhà vệ sinh hướng nào vậy?
Long liền tốt bụng chỉ tay về hướng bên phải đáp
– Đi thẳng rồi rẽ trái.
Điệu bộ lạnh lùng của Long làm cô thực sự khó chịu, cô cau có chất vấn – Anh không biết phép tắc lịch sử tối thiểu sao?
Long nhướng mày khó hiểu, anh không hiểu mình trả lời như vậy cô còn muốn gì, chẳng nhẽ muốn anh dẫn đường đến tận nhà vệ sinh. Long không muốn ở đây lo chuyện bao đồng mất thời gian nữa, anh đã phớt lờ mà đi thẳng.
Vì cơn đau bụng kéo đến đến nên cô gái không thể đôi co với Long thêm nữa, nhưng vẫn bất mãn nói vọng theo sau – Tôi đã nhớ mặt anh rồi đó, đừng để tôi gặp lại anh.
Long lắc đầu thầm nghĩ “nhìn xinh đẹp vậy mà lại có vấn đề thần kinh, tốt nhất không nên gặp lại”.
Nhưng tiếc là ông trời vốn thích trêu người, vừa mạnh miệng chưa được vài giây thì cô đã không chịu được nữa mà ngã xuống. Long nghe âm thanh lớn liền quay lại, vội vàng dùng áo khoác che lên thân dưới rồi bế cô chạy nhanh ra ngoài bắt một chiếc xe đưa đến bệnh viện.
Lúc tỉnh lại đã thấy mọi người vây quanh nhìn mình với ánh mắt lo lắng, bụng dưới vẫn còn cơn đau nhẹ truyền đến.
– Con bé này, lần sau có đau gì thì phải nói sớm với anh chứ! May mà Long nó bắt gặp không thì võ ruột thừa rồi!
Tony bước đến búng vô trán cô một cái, Thảo vội chạy đến xoa xoa – Ơ anh này, Sam nó đang đau rồi còn đánh nữa.
Sam thực sự xấu hổ, bụng cứ âm ỉ mấy ngày nay rồi chỉ nghĩ do mình ăn uống không lành mạnh thôi không ngờ lại ra nông nỗi này.
Cô đưa mắt đến cậu thanh niên đang ngồi trên chiếc ghế đằng sau, cầm chiếc rubik xoay qua xoay lại bằng một tay, nhìn cô với một ánh mắt bất cần. Thảo mới lên tiếng giới thiệu.
– Em trai chị đấy! tên Long, thua em 1 tuổi. Nó đưa em vào đây cho bác sĩ thăm khám xong xuôi mới báo cho chị, may mà xử lí kịp thời!
Sam vô cùng xấu hổ quay mặt ra hướng khác, trong lòng có chút rụng động, khoé môi bất giác cong lên, tự hỏi liệu đây có phải sự khởi đầu mới cho cuộc sống đã quá nhàm chán của mình.