Một thai ba bảo tổng tài quá điên cuồng - Chương 1259
Đọc truyện Một thai ba bảo tổng tài quá điên cuồng Chương 1259 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Một thai ba bảo tổng tài quá điên cuồng – Chương 1259 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Một thai ba bảo tổng tài quá điên cuồng – (truyện full) – Khương Lam Hạ mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 1259:
Lam Hân cười nói Nhạc Cân Nghiên nâng mặt, mỉm cười nhìn qua cô bạn thân của mình “Tôi cũng nghĩ nhất định sẽ rất đẹp.”
Lam Hân vốn định nói, chờ đến lúc Nghiên Nghiên kết hôn, cô sẽ làm chc cô ây chiêc váy cưới còn xinh đẹp hơn nữa, nhưng mà lời đã đến bên miệng, cô lại không thê thôt nên nôi nữa Tâm trạng của Nghiên Nghiên hiện tại nhât định đang rât tệ.
Nghiên Nghiên cũng thích một hôn lễ thật lãng mạn , thích nhãn chuyền du lịch lãng mạn, càng thích một người đàn ông lãng mạn.
Mộc Tử Hoành là người vui tính và hài hước, còn hơn cả Ôn Lãng, Mộc Tử Hoành quả thật còn thích hợp với Nhạc Cần Nghiên hơn nhiều.
“Lam Lam, chờ đên lúc tôi kêt hôn cậu nhất định phải làm cho tôi một chiêc váy cưới đẹp nhật trên thê giói này, tôi phải mặc chiếc áo chúc phúc của cậu, gả cho người đàn ông trong lòng tôi yêu.”
Lam Hân vốn có chút kiêng kị về đề tài này, không nghĩ tói Nghiên Nghiên lại tự mình nói ra Cô cúi đầu, đôi mắt sáng như sao trời , đôi môi hồng thắm nở một nụ cười nhẹ “Nghiên Nghiên, tôi nhát định sẽ thiết kế cho cậu một chiếc váy cưới xinh đẹp nhí ất thê giới, đề cậu gả cho người đàn ông cậu yêu nhát.”
Họ là hai người chị em thân thiệt nhật, cũng là bạn bè tri kỷ của nhau cô hy vọng Nghiên Nghiên có thê có được hạnh phúc trọn ven cả đời này, có thê vui vẻ bình an sông hêt một đời.
Lời thì thầm từ trong trái tim, cũng rất ngọt ngào.
“Được!”
Nhạc Cần Nghiên cười gật gật đâu, cô đã từng có giâc mơ mình được gả cho Mộc Tử Hoành, cảnh tượng lúc y nhất định sẽ rất hạnh phúc, nhưng t đó cô lại chưa từng mơ được kết hôn với Ôn Lãng.
Lam Hân nhìn qua Cân Nghiên không biệt cô ây đang suy nghĩ cái gì mà giờ phút này lại cười với vẻ mặt khát khao cùng hạnh phúc đên vậy Nghiên Nghiên và cô đêu là những ‹ ›Ô gái hay mộng mơ, tuy nỊIg n thích năm mơ là một chuyện, sau khi trỏ lại với hiện thực hai cô vẫn. liêu phân đấu nỗ lực trong cuộc sống.
Lục Hạo Thành nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người phụ nữ, đột nhiên cười nói: “Lam Lam, em cũng đừng có quên , chúng ta còn có một hôn lễ cân phải tiên hành, nhưng mà lễ phục chú rễ của anh, cũng muốn được em thiết kế cho nữa .”
Nhạc Cân Nghiên lại lên tiêng trước một bước : “Lục Hạo Thành, sao anh có thể như vậy được chứ , Lam Lam sẽ mệt mỏi lãm đó, nhãn hiệu nồi tiếng trên thế giới nhiều như vậy, người có thân phận địa vị như anh, hăn là nên mặc trang phục xa xỉ, cao quý, đất tiền nhất , chuẩn bị cho Lạm Lam bộ váy cưới xinh đẹp nhất, máy chuyện này không phải đêu là trách nhiệm của chú rễ sao?
Sao bây giò lại trỏ thành trách nhiệm của cô dâu chứ 2”
Lục Hạo Thành: ” ” Anh thích mặc quân áo do Lam Lam làm thì có làm sao chứ, thương hiệu nỗi tiêng thế giới thì thế nào?
Có hoa lệ cao quý, đắt tiền đến mấy thì thê nào?
Chăng lẽ lại quan trọng hơn tâm lòng của bà xã nhà mình hay sao?
Đối với anh mà nói, tắm lòng của Lam Lam, không có bât cứ thứ gì trên đời có thê so sánh được.
Lam Hân nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, phía góc nghiêng liên thây quai hàm anh hơi bạnh ra, trông lạnh lùng, ánh đèn xe lập lòe chiêu sáng trên mặt anh, góc nghiêng trở nên đẹp một cách mờ ảo.
“Lục Hạo Thành, em sẽ làm cho anh.”
“Được! Lam Lam.”
Lục Hạo Thành bỗng nhiên trở nên vui vẻ nở nụ cười.
Nhạc Cần Nghiên trọn trắng mắt liếc Lam Hân một cái.
“Lam Lam, cậu chiều như thế sẽ dễ làm hư Lục Hạo Thành đấy .”
Lục Hạo Thành liệc mặt nhìn Nhạc Cân “HN HH từ sau gương chiêu hậu trên xe “Nhạc Cân Nghiên, s ›ao cô lại có thể “như vậy chứ, Lam Lam quan tâm chăm sóc chính ông xã nhà mình, đó là biêu hiện của việc yêu thương ông xã, cô ghen tị cái gì?”