Một thai ba bảo bảo con trai siêu sao làm mai mối - Chương 278
Đọc truyện Một thai ba bảo bảo con trai siêu sao làm mai mối Chương 278 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Một Thai Ba Bảo Bảo Con Trai Siêu Sao làm Mai Mối – Chương 278 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CHƯƠNG 278: Cô sẽ không bao giò tha thứ.
Với lại, hôm nay Viên Viên đã bị đuổi khỏi tập đoàn Lục Thị, sau này, cô ta đã mắt đi một người để giúp đỡ.
Mà chuyện này, đều liên quan đến Lam Hân, lúc này cô ta càng ghét Lam Hân hơn.
Lam Hân không uống nước xoài, bây giờ cô ta hoàn toàn nghi ngờ rằng Lam Hân chính là Khương Lam Hân, chút nữa, cô ta sẽ cho cô một món quà lón.
Lâm Mộng Nghi vốn không đồng tình với lời nói của Lục Hạo Thành, trong lòng bà, Lục Hạo Thành chính là con rễ xuất sắc nhất.
Bà luôn nghĩ rằng do sự xuất hiện của Lam Hân, đã chuyển hướng sự chú ý của Lục Hạo Thành, chính Lam Hân đã cướp mắt Lục Hạo Thành.
Với lại, An An cũng đã nói, là Lam Hân từ ngày đến đêm bám lấy Hạo Thành.
“Hạo Thành, ta cũng nhìn người mà, từ trước đến nay con làm chuyện luôn ổn định, nhưng không thể bị người phụ nữ này lừa được.” Lâm Mộng Nghi nói xong, lại ác ý nhìn Lam Hân.
Bà lại chế nhạo: “Lam Hân, thế gia giống như Hạo Thành, cô không đủ khả năng để leo lên, nó không thiếu gì cả, càng không thiếu phụ nữ.”
Lúc này Lam Tử Nhiên, không còn chịu đựng được nữa, cướp lời trước khi mẹ cậu bé mở miệng, cậu bé dùng lực ngắng đầu lên, cười hi hi nhìn Lâm Mộng Nghi, dùng giọng nói đáng yêu rung động lòng người: “bà này, cháu biết những người giàu có bà sống rất phú túc, cũng chẳng thiếu gì cả, có điều lại thiếu tố chất và tắm lòng công đức cơ bản nhất mà thôi.”
Lam Tử Nhiên vừa nói xong, Lâm Mộng Nghỉ khi nhìn thấy vẻ ngoài của Lam Tử Nhiên, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn hồng hào đáng yêu đó, rồi nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu bé, bà ngay lập tức sinh ra cảm giác tội lỗi ở tận đáy lòng.
Vừa nãy bà đã nói gì trước mặt trẻ con vậy?
Bà, bà vừa nãy quá kích động rồi.
Lam Hân đánh giá cao con trai, con trai cô trưởng thành rồi đã biết bảo vệ cô rồi.
“Nhiên Nhiên chúng ta thật tuyệt, lớn lên rồi đừng học như một số người, không biết gì cả, chỉ biết gặp người là cắn thôi.” Cần Nghiên cười híp mắt đi đến bên cạnh Lam Hân.
Cười duyên dáng xoa vào đầu của Nhiên Nhiên.
“Mami, mẹ luôn dạy Nhiên Nhiên kính già yêu trẻ, sẽ không đâu.” Nhiên Nhiên cũng rất hợp tác với Cẩn Nghiên, cười rực rỡ bắt thường, nhưng lại che đậy đi nỗi khổ lòng.
Khuôn mặt của Lâm Mộng Nghi, ngay lập tức nóng rực.
“đứa trẻ này, nói chuyện kiểu gì vậy, người ta nói người nghèo ý chí không nghèo, giám đốc Lam quả thật là biết dạy trẻ con, đây được gọi là kính già yêu trẻ sao?
Những người không ăn được nho, thì mới nói nho chua.” Cố An An không chịu đựng được liền lên tiếng, những người này, trong túi chẳng có mấy đồng, mắt đỏ ghen tị người khác, quyến rũ người giàu, đây là chuyện thường thấy.
Những thủ đoạn này cô ta nhìn thấy nhiều rồi.
Lam Hân cười nhạt: “cô Cố, nho là để ăn ở trong miệng, mới đủ tư cách nói được nó chua hay ngọt.
Thời gian làm việc của tôi đến rồi, không thể đấu mồm với mấy người được nữa, nếu như cảm thấy răng miệng khó chịu, vẫn nên trở về để súc miệng đi.” Lam Hân nói xong, bề con trai và rời đi.
Cố An An nghe xong, lòng bàn tay từ từ nắm lại.
Bước chân của Lam Hân rất nhanh, từ sau khi cô thức dậy cách đây bảy năm, cô tự cảnh báo bản thân, dù có khó khăn đến đâu, cô cũng sẽ không đầu hàng, gục ngã, không có ai giúp đỡ, cô cũng phải đứng lên một cách nho nhã.
Lục Hạo Thành không nói gì cả, theo Lam Hân mà đi.
Cần Nghiên bước đến bên cạnh Cố phu nhân, cơ thể cao của cô, đủ cao hơn Cố phu nhân nửa đầu, cô ấy nhìn Cố phu nhân, mỉm cười lạnh lùng: “Cố phu nhân, đừng nghĩ trong nhà có mấy đồng tiền thối, thì có thể bắt nạt một bà mẹ đơn thân, Lam Hân lương thiện hơn bắt kỳ ai trong mấy người.
Năng lực không nằm trên khuôn mặt, bản lĩnh không nằm trên miệng, đừng dùng đôi mắt bản thỉu của máy người để nhìn vào người phụ nữ nỗ lực và tiến bộ.
Một câu nói của bà, có thể làm tổn thương người khác, nên vẫn xin Cố phu nhân tích chút khẩu đức đi.”
Giọng điệu của Cẩn Nghiên nhẹ nhàng, sắc sảo, nói xong, cô bước tự tin thanh lịch mà đi, đuổi theo Lam Hân.
Lâm Mộng Nghi ngây ra đứng tại chỗ, sự sỉ nhục hôm nay, bà sống nửa đời người chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy cả.
Mộc Tử Hoành nhìn vào ánh mắt của Cố phu nhân tràn đầy thất vọng.
Anh ấy lại nhìn về Khương Tịnh Hàm và Cố An An, khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu thờ ơ: “hai cô vẫn đang trong giai đoạn thực tập, muốn đến muộn sao?”
Nói xong, anh ấy nhanh chóng rời đi đuổi theo Cẩn Nghiên.
Nhìn vào bóng lưng duyên dáng xinh đẹp của Cần Nghiên, nghĩ đến những gì cô ấy vừa nói, anh cong khóe môi lên, dưới ánh mắt lộ ra nụ cười sâu sắc.
Cô ấy cũng là một phụ nữ tốt?
Lúc này trong lòng Mộc Tử Hoành đang cầu nguyện, để Nguyệt Lão giúp anh ấy một lần, cho anh ấy một cơ hội, thì anh ấy cảm thấy như đã có cả thế giới rồi.
Khương Tịnh Hàm cười: “giam đốc Mộc, chúng tôi sẽ quay về làm việc ngay.” Nói xong, cô ta nắm lấy tay của Cố An An.
Cố An An nhìn mẹ mình một cách lo lắng, “Mẹ…….
“Đi làm việc đi, ta quay về nghỉ ngơi trước đây.” Lâm Mộng Nghi nói xong, cúi đầu rời đi.
Cũng không nhìn lấy Cố An An một cái.
Có An An nhìn bà bước đi, đáy lòng khó tả.
Tính cách của bà, cô ta biết rất rõ, cô ta không thể kiểm soát bà, có thể nói rằng cô ta không thể kiểm soát bất kỳ ai trong Cố gia cả.
Nhưng chỉ có bà mới nghe lời của cô ta.
Nhưng trong trái tim của bà, cô ta vẫn không phải là người quan trọng nhất trong lòng bà.
Trong lòng bà, Cố Ức Lam mới là người quan trọng nhất trong lòng bà, cho dù cô ta có làm gì, mãi mãi không bao giờ thay thế được vị trí của Cố Ức Lam.
“An An, đi thôi, chút nữa trễ giờ, chúng ta lại phải ăn mắng đấy.” Khương Tịnh Hàm nói, liền quay lưng bước đi.
Cô ta vẫn còn vội để đi xem một vở kịch hay đấy?
Thần sắc Cố An An ảm đạm quay đầu, theo sau Khương Tịnh Hàm.
“Lam Lam, cô không sao chứ?” Lục Hạo Thành đã đi theo sau Lam Hân rất lâu, mới dám nói ra câu này.
Sau khi Lam Tử Nhiên tỉnh dậy, không thể chịu đựng được mẹ mình mệt mỏi, nên tự đi bộ.
Lam Hân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, mẹ con hai người họ vừa đi vừa nói chuyện, đối với chuyện vừa nãy, hoàn toàn không quan tâm.
Nghe thấy lời nói của Lục Hạo Thành, Lam Hân quay đầu, nhìn Lục Hạo Thành, cười rồi lắc đầu, nụ cười của cô thản nhiên: “Lục tổng, anh không cần phải lo lắng, tôi không sao.”
Cố phu nhân chống đối cô như vậy, cô ngược lại cũng hiểu cho lập trường của Cố phu nhân.
Nhưng hiểu chỉ là hiểu, những lời Cố phu nhân này nói với cô, cô mãi mãi sẽ không bao giờ tha thứ.
Lục Hạo Thành nhìn cô lo lắng, bỗng nhiên muốn giải thích thay cho Cố phu nhân, nhưng khi những lời nói đến miệng thì anh lại nuốt chửng vào trong.
Bởi vì đã từng mắt đi, nên bây giờ anh mới quý trọng mọi thứ.
Dù cho là một chút tổn thương, anh cũng không muốn để Lam Lam phải chịu lấy.
Mệt hay không mệt, chỉ trong lòng mới biết.
Đối với lời giải thích của Cố phu nhân, tại thời điểm này, tất cả đều biến thành sự im lặng.
Lục Hạo Thành bước về phía trước, áy náy: “Lam Lam, tôi xin lỗi!”
Lam Hân lắc đầu: “Lục tổng, tôi thật sự không sao.”
Cô vẫn cười thản nhiên, nhưng trong lòng cô lại có chút không thể tả được, có khả năng là nghĩ vẫn chưa thông?
Có lẽ, đi một hồi, cô sẽ nghĩ thông ra, nghĩ thông rồi thì sẽ không mệt nữa.
Thật ra, khi một người càng ngày càng hiểu được mối quan hệ giữa con người với con người, không phải là công cụ sống để người khác sẵn sàng đối tốt với bạn, cô nên biết ơn người khác, nếu như đối xử với bạn không nóng không lạnh, ngược lại sẽ nhìn thấy sự thật rõ ràng.
CHƯƠNG 278: Cô sẽ không bao giò tha thứ.
Với lại, hôm nay Viên Viên đã bị đuổi khỏi tập đoàn Lục Thị, sau này, cô ta đã mắt đi một người để giúp đỡ.
Mà chuyện này, đều liên quan đến Lam Hân, lúc này cô ta càng ghét Lam Hân hơn.
Lam Hân không uống nước xoài, bây giờ cô ta hoàn toàn nghi ngờ rằng Lam Hân chính là Khương Lam Hân, chút nữa, cô ta sẽ cho cô một món quà lón.
Lâm Mộng Nghi vốn không đồng tình với lời nói của Lục Hạo Thành, trong lòng bà, Lục Hạo Thành chính là con rễ xuất sắc nhất.
Bà luôn nghĩ rằng do sự xuất hiện của Lam Hân, đã chuyển hướng sự chú ý của Lục Hạo Thành, chính Lam Hân đã cướp mắt Lục Hạo Thành.
Với lại, An An cũng đã nói, là Lam Hân từ ngày đến đêm bám lấy Hạo Thành.
“Hạo Thành, ta cũng nhìn người mà, từ trước đến nay con làm chuyện luôn ổn định, nhưng không thể bị người phụ nữ này lừa được.” Lâm Mộng Nghi nói xong, lại ác ý nhìn Lam Hân.
Bà lại chế nhạo: “Lam Hân, thế gia giống như Hạo Thành, cô không đủ khả năng để leo lên, nó không thiếu gì cả, càng không thiếu phụ nữ.”
Lúc này Lam Tử Nhiên, không còn chịu đựng được nữa, cướp lời trước khi mẹ cậu bé mở miệng, cậu bé dùng lực ngắng đầu lên, cười hi hi nhìn Lâm Mộng Nghi, dùng giọng nói đáng yêu rung động lòng người: “bà này, cháu biết những người giàu có bà sống rất phú túc, cũng chẳng thiếu gì cả, có điều lại thiếu tố chất và tắm lòng công đức cơ bản nhất mà thôi.”
Lam Tử Nhiên vừa nói xong, Lâm Mộng Nghỉ khi nhìn thấy vẻ ngoài của Lam Tử Nhiên, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn hồng hào đáng yêu đó, rồi nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu bé, bà ngay lập tức sinh ra cảm giác tội lỗi ở tận đáy lòng.
Vừa nãy bà đã nói gì trước mặt trẻ con vậy?
Bà, bà vừa nãy quá kích động rồi.
Lam Hân đánh giá cao con trai, con trai cô trưởng thành rồi đã biết bảo vệ cô rồi.
“Nhiên Nhiên chúng ta thật tuyệt, lớn lên rồi đừng học như một số người, không biết gì cả, chỉ biết gặp người là cắn thôi.” Cần Nghiên cười híp mắt đi đến bên cạnh Lam Hân.
Cười duyên dáng xoa vào đầu của Nhiên Nhiên.
“Mami, mẹ luôn dạy Nhiên Nhiên kính già yêu trẻ, sẽ không đâu.” Nhiên Nhiên cũng rất hợp tác với Cẩn Nghiên, cười rực rỡ bắt thường, nhưng lại che đậy đi nỗi khổ lòng.
Khuôn mặt của Lâm Mộng Nghi, ngay lập tức nóng rực.
“đứa trẻ này, nói chuyện kiểu gì vậy, người ta nói người nghèo ý chí không nghèo, giám đốc Lam quả thật là biết dạy trẻ con, đây được gọi là kính già yêu trẻ sao?
Những người không ăn được nho, thì mới nói nho chua.” Cố An An không chịu đựng được liền lên tiếng, những người này, trong túi chẳng có mấy đồng, mắt đỏ ghen tị người khác, quyến rũ người giàu, đây là chuyện thường thấy.
Những thủ đoạn này cô ta nhìn thấy nhiều rồi.
Lam Hân cười nhạt: “cô Cố, nho là để ăn ở trong miệng, mới đủ tư cách nói được nó chua hay ngọt.
Thời gian làm việc của tôi đến rồi, không thể đấu mồm với mấy người được nữa, nếu như cảm thấy răng miệng khó chịu, vẫn nên trở về để súc miệng đi.” Lam Hân nói xong, bề con trai và rời đi.
Cố An An nghe xong, lòng bàn tay từ từ nắm lại.
Bước chân của Lam Hân rất nhanh, từ sau khi cô thức dậy cách đây bảy năm, cô tự cảnh báo bản thân, dù có khó khăn đến đâu, cô cũng sẽ không đầu hàng, gục ngã, không có ai giúp đỡ, cô cũng phải đứng lên một cách nho nhã.
Lục Hạo Thành không nói gì cả, theo Lam Hân mà đi.
Cần Nghiên bước đến bên cạnh Cố phu nhân, cơ thể cao của cô, đủ cao hơn Cố phu nhân nửa đầu, cô ấy nhìn Cố phu nhân, mỉm cười lạnh lùng: “Cố phu nhân, đừng nghĩ trong nhà có mấy đồng tiền thối, thì có thể bắt nạt một bà mẹ đơn thân, Lam Hân lương thiện hơn bắt kỳ ai trong mấy người.
Năng lực không nằm trên khuôn mặt, bản lĩnh không nằm trên miệng, đừng dùng đôi mắt bản thỉu của máy người để nhìn vào người phụ nữ nỗ lực và tiến bộ.
Một câu nói của bà, có thể làm tổn thương người khác, nên vẫn xin Cố phu nhân tích chút khẩu đức đi.”
Giọng điệu của Cẩn Nghiên nhẹ nhàng, sắc sảo, nói xong, cô bước tự tin thanh lịch mà đi, đuổi theo Lam Hân.
Lâm Mộng Nghi ngây ra đứng tại chỗ, sự sỉ nhục hôm nay, bà sống nửa đời người chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy cả.
Mộc Tử Hoành nhìn vào ánh mắt của Cố phu nhân tràn đầy thất vọng.
Anh ấy lại nhìn về Khương Tịnh Hàm và Cố An An, khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu thờ ơ: “hai cô vẫn đang trong giai đoạn thực tập, muốn đến muộn sao?”
Nói xong, anh ấy nhanh chóng rời đi đuổi theo Cẩn Nghiên.
Nhìn vào bóng lưng duyên dáng xinh đẹp của Cần Nghiên, nghĩ đến những gì cô ấy vừa nói, anh cong khóe môi lên, dưới ánh mắt lộ ra nụ cười sâu sắc.
Cô ấy cũng là một phụ nữ tốt?
Lúc này trong lòng Mộc Tử Hoành đang cầu nguyện, để Nguyệt Lão giúp anh ấy một lần, cho anh ấy một cơ hội, thì anh ấy cảm thấy như đã có cả thế giới rồi.
Khương Tịnh Hàm cười: “giam đốc Mộc, chúng tôi sẽ quay về làm việc ngay.” Nói xong, cô ta nắm lấy tay của Cố An An.
Cố An An nhìn mẹ mình một cách lo lắng, “Mẹ…….
“Đi làm việc đi, ta quay về nghỉ ngơi trước đây.” Lâm Mộng Nghi nói xong, cúi đầu rời đi.
Cũng không nhìn lấy Cố An An một cái.
Có An An nhìn bà bước đi, đáy lòng khó tả.
Tính cách của bà, cô ta biết rất rõ, cô ta không thể kiểm soát bà, có thể nói rằng cô ta không thể kiểm soát bất kỳ ai trong Cố gia cả.
Nhưng chỉ có bà mới nghe lời của cô ta.
Nhưng trong trái tim của bà, cô ta vẫn không phải là người quan trọng nhất trong lòng bà.
Trong lòng bà, Cố Ức Lam mới là người quan trọng nhất trong lòng bà, cho dù cô ta có làm gì, mãi mãi không bao giờ thay thế được vị trí của Cố Ức Lam.
“An An, đi thôi, chút nữa trễ giờ, chúng ta lại phải ăn mắng đấy.” Khương Tịnh Hàm nói, liền quay lưng bước đi.
Cô ta vẫn còn vội để đi xem một vở kịch hay đấy?
Thần sắc Cố An An ảm đạm quay đầu, theo sau Khương Tịnh Hàm.
“Lam Lam, cô không sao chứ?” Lục Hạo Thành đã đi theo sau Lam Hân rất lâu, mới dám nói ra câu này.
Sau khi Lam Tử Nhiên tỉnh dậy, không thể chịu đựng được mẹ mình mệt mỏi, nên tự đi bộ.
Lam Hân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, mẹ con hai người họ vừa đi vừa nói chuyện, đối với chuyện vừa nãy, hoàn toàn không quan tâm.
Nghe thấy lời nói của Lục Hạo Thành, Lam Hân quay đầu, nhìn Lục Hạo Thành, cười rồi lắc đầu, nụ cười của cô thản nhiên: “Lục tổng, anh không cần phải lo lắng, tôi không sao.”
Cố phu nhân chống đối cô như vậy, cô ngược lại cũng hiểu cho lập trường của Cố phu nhân.
Nhưng hiểu chỉ là hiểu, những lời Cố phu nhân này nói với cô, cô mãi mãi sẽ không bao giờ tha thứ.
Lục Hạo Thành nhìn cô lo lắng, bỗng nhiên muốn giải thích thay cho Cố phu nhân, nhưng khi những lời nói đến miệng thì anh lại nuốt chửng vào trong.
Bởi vì đã từng mắt đi, nên bây giờ anh mới quý trọng mọi thứ.
Dù cho là một chút tổn thương, anh cũng không muốn để Lam Lam phải chịu lấy.
Mệt hay không mệt, chỉ trong lòng mới biết.
Đối với lời giải thích của Cố phu nhân, tại thời điểm này, tất cả đều biến thành sự im lặng.
Lục Hạo Thành bước về phía trước, áy náy: “Lam Lam, tôi xin lỗi!”
Lam Hân lắc đầu: “Lục tổng, tôi thật sự không sao.”
Cô vẫn cười thản nhiên, nhưng trong lòng cô lại có chút không thể tả được, có khả năng là nghĩ vẫn chưa thông?
Có lẽ, đi một hồi, cô sẽ nghĩ thông ra, nghĩ thông rồi thì sẽ không mệt nữa.
Thật ra, khi một người càng ngày càng hiểu được mối quan hệ giữa con người với con người, không phải là công cụ sống để người khác sẵn sàng đối tốt với bạn, cô nên biết ơn người khác, nếu như đối xử với bạn không nóng không lạnh, ngược lại sẽ nhìn thấy sự thật rõ ràng.