Một đồng tiền xu - Chương 99
Đọc truyện Một đồng tiền xu Chương 99 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Một Đồng Tiền Xu – Chương 99 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Một Đồng Tiền Xu – Yến Hàng (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Edit: zhuudii
Chuyện của chú Yến cuối cùng cũng phải ra toà rồi, tuy là theo ý của Thôi Dật là không có vấn đề gì, luật sư Lưu cũng là chuẩn bị đầy đủ nhưng dù gì cũng là ra toà vì án mạng, đừng nói là Yến Hàng đến Sơ Nhất cũng căng thẳng đến run luôn, huống gì cậu vốn dĩ đã là một người dễ căng thẳng.
Có điều vì để ổn định cảm xúc của Yến Hàng cậu vẫn luôn biểu hiện rất vững vàng và bình tĩnh, thậm chí cậu còn không làm chậm trễ chuyện đi tìm nhà thuê cho ba. Cậu còn nhờ Yến Hàng giúp cậu hỏi thăm, cậu muốn để cho Yến Hàng cảm thấy mọi thứ vẫn bình thường cũng muốn phân tán lực chú ý của hắn.
Yến Hàng nói nếu lần này toà án thẩm vấn thuận lợi, qua một thờ gian nữa là chú Yến có thể ra ngoài rồi, Sơ Nhất hy vọng hắn có thể bình tĩnh đến lúc đi đón chú Yến.
“Em chuẩn bị thuê nhà như nào cho ba em?” Yến Hàng làm tổ trên sofa lướt điện thoại.
“Nhà một phòng, phòng là được,” Sơ Nhất nói, “Ông ấy chỉ, có một mình không, không cần quá lớn, khu vực ở cũng, không cần chú ý, ý lắm.”
“Em tốt nghiệp rồi không ở ký túc nữa,” Yến Hàng nhìn điện thoại, “Có khi nào ông ấy bảo em sang đó không?”
“Em không đi,” Sơ Nhất không chút suy nghĩ, “Em đến đây, đây ở.”
Yến Hàng cười ngẩng đầu nhìn cậu một cái: “Chỗ này của anh cũng là nhà một phòng mà.”
“Em cũng đâu có, có chiếm chỗ đâu,” Sơ Nhất nói, “Em còn là kim, chủ đấy, em đưa tiền thuê, thuê nhà cho anh.”
“Vậy được.” Yến Hàng gật đầu.
“Vậy,” Sơ Nhất đột nhiên nhớ đến, “Chú Yến……”
“Nếu là trước đây ông ấy chắc chắn muốn ở cùng anh,” Yến Hàng nói, “Giờ biết quan hệ của hai đứa mình rồi, ông ấy chắc chắn muốn tự tìm chỗ ở.”
“Ò.” Sơ Nhất đột nhiên có chút áy náy. Nhiều năm vậy rồi, trước đó dù xảy ra chuyện gì thì Yến Hàng và chú Yến cũng không tách nhau ra, trước nay đều cùng đến cùng đi, thuê nhà cùng ở.
Bây giờ từ trại giam ra ngoài tự nhiên lại không thể sống chung với con trai, đau lòng biết bao.
“Con người của bố anh,” Yến Hàng giẫm chân vào lưng cậu, “Không chắc liệu ông ấy có thể yên ổn được không, đời này của ông ấy chưa từng yên ổn, bây giờ đột nhiên ở yên ở đây không ra ngoài đi đây đi đó, có thể ông ấy không quen.”
“Chú ấy còn chạy, chạy khắp nơi á?” Sơ Nhất nói, “Bắt được hung thủ…… Rồi mà, anh?”
“Nhiều năm như thế ông ấy sống như vậy, lúc anh mới đến cũng không quen, huống chi là ông ấy,” Yến Hàng thở dài, “Bây giờ ông ấy chẳng có gì vướng bận cả.”
“À.” Sơ Nhất cũng thở dài.
Chú Yến đúng là lãng tử mà.
Tìm phòng cho ba cũng không dễ lắm, Yến Hàng hỏi thăm đồng nghiệp cũ đều là quá lớn, đụng một cái là nhà 3 phòng 4 phòng, còn có phòng view biển, loại phòng này cậu không thuê nỗi.
Lăn lộn mấy ngày vẫn là thầy Giang ở cửa hàng sửa chữa giúp cậu hỏi được một chỗ chỉ là vị trí có hơi lệch một chút, vấn đề này không lớn, Sơ Nhất định đi xem thử.
“Anh đi chung, chung với em, đi.” Sơ Nhất nhìn Yến Hàng.
“Được.” Yến Hàng gật đầu.
Ngày ra toà ngày càng đến gần, Yến Hàng cũng ngày càng không động đậy gì, làm tổ trên sofa mà ôm sách. Nhưng có đôi khi tầm mắt sẽ dừng lại trong một thời gian dài, vừa nhìn là biết đang ngẩn người.
Trừ chuyện kéo hắn đi xem nhà cũng, trong một chốc Sơ Nhất thật sự không tìn ra lý do thích hợp để dời lực chú ý của Yến Hàng đi.
Đương nhiên cậu còn có đại chiêu, có điều với trạng thái bây giờ của hai người họ không tốt lắm, dùng đại chiêu sợ là hiệu quả sẽ không như ý……..
“Bên trong nhà này khá tốt,” Chủ nhà mở cửa ra, “Năm ngoái vừa mới trang trí lại, đồ đạt đều là mới cả, có thể dùng được.”
Sơ Nhất theo sau chủ nhà đi vào, bên trong đúng thật là rất mới, tường vẫn còn là màu trắng.
“Bên ngoài thì hết cách, dù sao cũng là toà nhà cũ,” Chủ nhà nói, “Nhưng mà cơ sở phục vụ sinh hoạt ở xung quanh đầy đủ cả, sinh hoạt rất tiện, siêu thị hay chợ thực phẩm gì đều có cả.”
“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu, đi vào phòng bếp nhìn nhìn, phòng bếp này cũng không lớn lắm nhưng so với phòng bếp ở nhà trước thì tốt hơn nhiều.
Trong nhà chỉ có bao nhiêu đó diện tích, đi vòng vòng chưa đến mười phút thì đã không cò gì để xem nữa.
Sơ Nhất nhìn Yến Hàng một cái.
“Anh cảm thấy cũng ổn,” Yến Hàng nói, “Ở đây cũng không cách trạm xe buýt quá xa.”
“Đúng vậy, gần trạm xe buýt, đến nội thành chỉ có hai chuyến thôi,” Chủ nhà nơi, “Rất tiện.”
Sơ Nhất không có kinh nghiệm thuê nhà, Yến Hàng nói ổ vậy thì cậu cũng cảm thấy ổn. Vì thế ký hợp đồng tại chỗ với chủ nhà, giao tiền nhận chìa khoá.
Trước khi chủ nhà đi lại nói cho họ siêu thị nào có bán nhiều vật dụng hằng ngày hơn.
“Một mình ba em ở đây rất thích hợp,” Yến Hàng lại đi một vòng, “Cho dù cho dẫn người về cũng có thể ở được.”
“Dẫn người về?” Sơ Nhất nhìn hắn.
“Ông ấy mới đầu 4 nhỉ,” Yến Hàng nói, “Tìm bạn gái cũng bình thường mà.”
“……. Còn chưa có ly, ly hôn đâu.” Sơ Nhất nói.
“Mẹ em cũng đi mất rồi,” Yến Hàng sờ sờ gáy cậu, “Có điều ba em nghĩ sao thì tùy ông ấy, chuyện này em cũng không quản được.”
“Ừ.” Sơ Nhất gật đầu.
Mẹ nói là muốn ly hôn nhưng từ sau khi ba bị bắt rồi bà đi mất thì không còn xuất hiện lại nữa, ba bị mẹ bỏ rơi như vậy nếu thật sự tìm bạn gái cũng chẳng có gì lạ.
Sơ Nhất thở dài, trên thế giới này không biết có còn gia đình thứ hai nào giống như họ không.
Từ chỗ thuê nhà đi ra, Yến Hàng duỗi người, lấy điện thoại ra nhìn giờ: “Đi dạo cái rồi về.”
“Được,” Sơ Nhất lập tức gật đầu, Yến Hàng có thể chủ động muốn đi dạo thật là làm cậu thở phào, “Đi đâu anh?”
“Xem bất động sản đi.” Yến Hàng nói.
“Gì cơ?” Sơ Nhất giật mình.
“Xa lắm, gọi xe đắt nên ngồi xe buýt đi,” Yến Hàng nói, “Hôm qua anh nghe chị Vương có nói trên điện thoại là ở ngoại thành có bất động sản mới, rẻ lắm.”
“Xem nhà á?” Sơ Nhất cuối cùng cũng hiểu, ngón tay chỉ chỉ mình rồi chỉ chỉ Yến Hàng, “Bọn mình? Xem nhà á?”
Yến Hàng bật cười: “Sao thế? Xem nhà cũng có bảo em mua nhà đâu, có thể có chút phong cách của kim chủ không hở?”
“Muốn xem, gì thì xem,” Sơ Nhất vung tay, “Mua hết cho anh.”
“Đúng đó,” Yến Hàng gật đầu, “Chính là như vầy.”
Lúc ngồi trên xe buýt đi về phía toà nhà nghe nói là rẻ kia, Sơ Nhất không nhịn được mà hỏi một câu: “Sao tự nhiên, nhiên anh lại muốn, đi xem nhà thế?”
“Không biết,” Yến Hàng nói, “Mới nãy nghe chủ nghe giới thiệu anh liền cảm thấy…… Không nói rõ được là cảm giác gì, chỉ là rất có ý nghĩa.”
“À.” Sơ Nhất nhìn hắn, không hiểu được là ý gì.
Theo bản năng mà nhìn trong nhà, chỗ này đặt cái gì, chỗ đó đặt cái gì, chỗ kia hẳn nên treo một bức tranh, chỗ ấy có thể đặt chậu hoa, nhưng mà tưởng tượng thôi, này cũng không phải là nhà mình cứ lăn qua lăn lại mà làm thì thấy lỗ lắm.
“Cho nên giả, giả bộ mua cái, nhà cho đã, đã nghiền,” Sơ Nhất gật đầu, “Em hiểu rồi.”
Yến Hàng cười không nói gì.
Toà nhà này chắc là vì nằm thở ngoại thành cho nên người đến xem không nhiều lắm nhưng cơ bản cũng chiếm hết mấy cô gái giới thiệu trong toà nhà.
Đoán chừng nhìn hai người họ cũng không giống nhue là người có thể lập tức mua nhà ngay cho nên cũng không có ai đón tiếp, cái này là cho Sơ Nhất cảm thấy có hơi ngại ngùng.
Nhưng Yến Hàng lại rất bình thường, trước tiên kéo cậu đi xem bàn cát sau đó lại chọn một toà nhà cảm thấy không tệ mà trực tiếp đi sang đó.
Công trình vẫn còn đang được xây dựng, cửa cũng chưa lấp, hai người họ trực tiếp đi vào bên trong xem.
“Ở lầu 1 có cái sân nhỏ,” Yến Hàng nói, “Có thể trồng mấy thứ.”
“Đồ ăn ạ?” Sơ Nhất hỏi.
“…… Em có thôi đi không,” Yến Hàng nhìn cậu một cái, “Ông lão như ông nội em trong toàn là hoa mà một thằng nhóc 18 tuổi như em lại doid trồng đồ ăn.”
Sơ Nhất cười cười: “Vậy trồng hoa.”
Sau khi vào nhà, Yến Hàng đi vòng vòng: “Cấu hình các phòng trong nhà cũng khá giống nhà của Lão Thôi.”
“Nhà của chú, chú Thôi là mua à, anh?” Sơ Nhất hỏi.
“Ừm, chú ấy mua nhà vẫn rất nhẹ nhàng,” Yến Hàng nói, “Không như bố anh cả đời trôi như sóng rồi.”
“Mỗi người đều, có một cách sống, sống riêng.” Sơ Nhất nói.
Yến Hàng quay đầu lại, cười cười: “Đúng vậy.”
Xe nhà khoảng 2 tiếng, đây là chuyện Sơ Nhất không ngờ đến.
Yến Hàng dẫn cậu lên lầu rồi xuống lầu, vốn dĩ cậu chỉ cảm thấy Yến Hàng muốn xem vậy thì cậu đi xem với Yến Hàng, đi vòng vòng một hồi cậu đột nhiên hiểu được tại sao Yến Hàng lại muốn xem.
Rất kỳ diệu.
Tuy rằng không mua nổi nhưng mỗi khi nhìn thấy một căn nhà đều sẽ không nhịn được mà nghĩ đây là nhà tôi, tôi sẽ nghĩ muốn nó có kết cấu như nào, muốn trên tầng hay là tầng trệt, muốn sân vường hay là ban công, nhà nên sắp xếp như nào, từng phòng phải thiết kế ra sao.
Loại tưởng tượng này sẽ làm người ta ngập tràn mong đợi và hướng về.
Trong mấy cái nháy mắt như thế, Sơ Nhất đều cảm thấy đây là nhà của cậu và Yến Hàng, giây tiếp theo họ bàn bạc xong là có thể vào ở.
Cậu không nhịn được mà cười hi hi một hồi.
Nhưng nghĩ lại thì không biết nguyện vọng này bao giờ mới có thể thực hiện được, lại cảm thấy có hơi buồn, cậu thở dài.
“Sắp điên rồi à?” Yến Hàng nói.
“Á,” Sơ Nhất sờ sờ mũi, “Em muốn mua, mua nhà.”
“Mua xe trước đi,” Yến Hàng nói, “Chọn một cái tốt xấu gì cũng có thể thực hiện được thực hiện trước đi.”
“Nên đi triển lãm, ô tô!” Sơ Nhất vỗ tay một cái, “Triển lãm ô tô!”
Triển lãm ô tô đến Quốc Khánh mới có quy mô lớn, bây giờ vẫn còn cách Quốc Khánh một thời gian.
Hơn nữa từ từ giờ đến Quốc Khánh, ở giữa vẫn còn rất nhiều chuyện.
Ví như Yến Hàng muốn thi lấy bằng, ví như cậu phải tốt nghiệp cũng muốn thi lấy bằng, ba còn muốn đến đây……
Quan trọng nhất chính là sắp ra toà rồi.
Thôi Dật nói chuyện với Yến Hàng hai ba lần, xác định hắn có phải thật sự không đi dự thính không.
Quyết định của Yến Hàng đều là không đi dự thính.
“Thật sự không dự, dự à anh?” Sơ Nhất hỏi.
“Không dám dự.” Yến Hàng nói.
“Còn có chuyện, chuyện mà anh không, dám á?” Sơ Nhất kéo tay hắn qua, nhẹ nhàng bóp.
“Ừm, anh không khiêm tốn, chuyện này anh sợ thật,” Yến Hàng ngửa đầu dựa vào sofa, “Anh không dám thật.”
“Vậy không thì, thì em đi dự nhé?” Sơ Nhất nghĩ nghĩ, “Sau đó nói cho anh nghe?”
“Không cần đâu, em đi với anh,” Yến Hàng nói, “Ngồi xổm trước cửa.”
Sơ Nhất ngớ người: “Cửa?”
“Ừm,” Yến Hàng quay sang nhìn cậu, “Anh không dám đi dự nhưng mà…….”
“Muốn nhìn lén.” Sơ Nhất nói.
“Lão Thôi nói có thể sẽ vào từ cửa chính, nói không chừng có thể nhìn thấy ông ấy một cái,” Yến Hàng nói, “Anh muốn……. Nhìn thử bố anh bây giờ như nào.”
“Anh tuấn,” Sơ Nhất nói, “Đẹp trai.”
Yến Hàng nhìn cậu một lúc thì bật cười: “Em nịnh nọt cũng tận tâm ghê đó.”
(*Gốc là 狗屁精, Yến Hàng sửa lại từ 马屁精/ nịnh nọt,bợ đít, chúa nịnh,….. Có đợt Yến Hàng nói ẻm 马屁精 cái Sơ Nhất sửa lại thành 狗屁精 vì ẻm là chó ớ.)
Sơ Nhất sát lại hôn lên má hắn mấy cái: “Vậy em ngồi xổm, ở cửa với, với anh.”
Thôi Dật đi qua bên đó trước hắn một ngày, buổi chiều trước ngày ra toà hắn và Sơ Nhất qua đó thì Thôi Dật đã đặt phòng khách sạn cho cả hai rồi, khách sạn rất gần toà án, đi bộ khoảng chừng 20 phút.
“Em chưa từng, từng đến chỗ này.” Sơ Nhất áp sát vào cửa sổ trong phòng nhìn ra ngoài.
“Em còn lớn lên ở nơi này đấy,” Yến Hàng dựa vào cửa sổ, châm điếu thuốc, “Có phải em chỉ đi quanh mấy con đường quanh nhà em không hở?”
“Đâu phải chỉ có, có mấy con đường,” Sơ Nhất nói, “Đi học, đi đến chợ, chợ thực phẩm, còn có trung tâm, tâm mua sắm, chắc phải bảy, tám cơn đường, đường gì luôn đó, anh.”
“Vậy anh xem thường em rồi hở?” Yến Hàng cười nói.
“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu.
“Chuyện em về này chưa nói với ông bà và ba em đúng không?” Yến Hàng hỏi.
“Chưa nói,” Sơ Nhất nói, “Ông bà nội em, em còn đỡ, ba em mà biết, biết sợ là ông ấy, sẽ xấu hổ.”
Yến Hàng ngậm thuốc lá, nhìn về nơi xa.
“Phải ăn bữa, bữa cơm với luật, luật sự Lưu ạ?” Sơ Nhất hỏi.
“Không cần,” Yến Hàng vỗ vỗ cậu, “Tối hai hai người họ chả quan tâm bọn mình đâu, em muốn ăn gì thì lát nữa anh với em đi.”
Không có gì muốn ăn cả, cậu lớn lên ở đây, Sơ Nhất cảm thấy cho dù là đồ ăn gì thì đều rất bình thường, đặc biệt là trước loại tình huống như này, đặt dê nướng nguyên con đến trước mặt cậu, đoán chừng câụ cũng chả muốn ăn.
Yến Hàng thì khỏi phải nói, lúc hút điếu thứ hai là hắn đã quên châm thuốc rồi, để trong miệng hút cả buổi cũng không phát hiện, lúc Sơ Nhất châm cho hắn còn làm hắn giật mình.
“Định không hút,” Yến Hàng hút hai cái thì dụi thuốc, “Đi ăn thôi.”
Khi con đường của khách sạn trở nên náo nhiệt, hai người họ tùy tiện đi dọc theo đường một đoạn, tìm một quán cơm ăn một bữa chẳng có khẩu vị gì.
Tới no cũng chưa thấy no.
Sơ Nhất ấn ấn bụng.
“Em chưa ăn no hở?” Yến Hàng lập tức hỏi.
“Không phải,” Sơ Nhất rất cảm động khi dưới tình huống như này mà Yến Hàng còn chú ý đến động tác nhỏ của cậu, “Em chỉ xác định, định chút xem em, đã ăn hay chưa, chưa thôi.”
“Sao mà còn căng thẳng hơn anh nữa vậy hả?” Yến Hàng cười.
“Vốn dĩ em, em định giả bộ, bình tĩnh hơn anh, chút,” Sơ Nhất thở dài, học bộ dáng của Yến Hàng, đặt tay lên vai hắn, “Nhưng mà em còn, còn nhỏ giả bộ, không tới.”
“Sau này mấy câu không biết xấu hổ như này chỉ có thể âm thầm nói với anh thôi,” Yến Hàng đánh giá cậu từ trên xuống dưới, “Sắp cao hơn anh luôn rồi, cả cả ngày nói mình còn nhỏ, mặt to bằng bánh xe luôn rồi mà nhỏ cái gì.”
“Nhỏ hơn anh,” Sơ Nhất nói, “Thì có thể nói, nói là nhỏ rồi, em là bé đáng, yêu.”
“Đánh em đó nha.” Yến Hàng nhìn cậu.
“Em là lớn đáng, yêu.” Sơ Nhất sửa lại.
“…… Được rồi.” Yến Hàng thở dài.
Một đêm này Yến Hàng không ngủ, Sơ Nhất tự nhiên cũng không ngủ được theo. Buổi sáng lúc Thôi Dật gọi cho Yến Hàng thì hai người họ đã ngồi trong phòng gần một tiếng rồi.
“Lão Thôi nói lát nữa chú ấy với luật sự Lưu trực tiếp qua luôn.” Yến Hàng nói.
Sơ Nhất đột nhiên nhõm dậy: “Vậy tụi mình cũng đi, đi, đi, đi…….”
“Đi a đi,” Yến Hàng nở nụ cười nhìn cậu hát một câu, “Đi đến chín tháng chín…….”
“Cái loại bài hát, hát mà chỉ có người, già mới hát này,” Sơ Nhất chậc một tiếng, “Mà anh cũng biết.”
“Đi thôi,” Yến Hàng đứng lên, nhảy nhảy tại chỗ, “Đi lén lút quan sát.”
“Khi nào thì bắt, bắt đầu thế?” Sơ Nhất đi theo sau cậu ra khỏi phòng, nhỏ giọng hỏi.
“Không chắc, nói là đưa người ra ở cửa,” Dường như Yến Hàng muốn tìm bộ quần áo để thay nhưng ngồi xổm trước balo của mình cả buổi trời cũng không lấy ra được cái gì, “Sau khi người đến toà án……”
Sơ Nhất duỗi tay lấy cái áo thun ra đặt lên tay hắn.
Yến Hàng nhìn cậu một cái.
“Tiểu Hàng Hàng, không căng thẳng, thẳng nha.” Sơ Nhất hon trán hắn một cái.
“Ừm.” Yến Hàng cười cười.
Sơ Nhất lại giơ tay ôm mặt hắn, xoa xoa qua lại trên mặt hắn: “Thả lỏng.”
“Ừm.” Yến Hàng quay đầu đi, môi cọ vào lòng bàn tay cậu một chút.
Lúc hai người họ đến cửa toà án, xung quanh cực kì yên tĩnh.
Không, không phải yên tĩnh mà chính là nghiêm trang, lần nào Sơ Nhất đi ngang qua toà án đều sẽ không thể hiểu được mà căng thẳng, cứ cảm thấy đi chậm chút sẽ bị bắt đi mất.
Cũng không hiểu tại sao nữa.
Cho dù là toà án này cũng không lớn lắm, nhìn cũng không có toà án cao cấp khác.
Gần toà án không có chỗ để ngồi, Yến Hàng kéo cậu vào một quán trà ở, ở ngay đối diện tòa án, cách một tấm kính là có thể nhìn thấy động tĩnh gần cổng lớn.
Ông chủ bưng trà lên cho họ, ở một bên giới thiệu lá trà.
Có điều rõ ràng Yến Hàng đang thất thần, ông chủ nhìn thoáng qua phía đối diện: “Hôm nay có người quen phải ra toà à?”
“Vâng,” Yến Hàng thu hồi ánh mắt, “Lát nữa bọn cháu mua lá trà, cứ cái này đi ạ.”
“Không sao,” Ông chủ cười nói, “Uống trước đi đã, không mua cũng không sao.”
“Cảm ơn ạ.” Sơ Nhất nói.
Ông chủ đứng dậy rời đi, ngồi lên ghế bập bên ở bên cạnh chậm rãi uống trà.
Đợi thật lâu, lúc họ đến cũng gần 9 giờ, Thôi Dật nói không sớm vậy đâu vì còn phải đưa người đến, lúc này hai người họ chắc còn phải chờ một hồi nữa.
Từ đầu Sơ Nhất đã tưởng tượng một chút, nếu nhìn thấy chú Yến sẽ là cảnh tượng như thế nào. Có khi nào Yến Hàng sẽ đột nhiên chạy như bay qua không, hét lên là Cáo già ơi, sau đó chú Yến quay đầu lại nước mắt đầy mặt.
Sau thì không thèm nghĩ nữa cậu cảm thấy sức tưởng tượng của mình quá thiếu thốn lại còn máu chó, đặc biệt là lúc nắm lấy tay Yến Hàng, cậu phát hiện tay Yến Hàng lạnh như băng, lập tức không tưởng tượng gì nữa.
Chỉ nắm lấy tay của Yến Hàng liều mạng mà xoa.
Vẫn luôn xoa đến tận 10 giờ, Yến Hàng có chút không ngồi yên, Sơ Nhất cũng có thể cảm giác được, cậu và Yến Hàng gần như là đồng thời đứng dậy, bước nhanh ra khỏi quán trà, đi về phía cổng lớn.
Đi đến cổng toà án với Sơ Nhất, Yến Hàng cảm thấy chân cứ có cảm giác như giẫm vào khoảng không.
Cái này mà để bố biết không biết sẽ cười vào mặt hắn đến mức nào nữa, còn không phải là đến nhìn một cái thôi à, đến mức căng thẳng như vậy…….
Sau khi đăng kí xong đi vào trong chưa được mấy bước, Sơ Nhất đột nhiên tóm lấy cánh tay hắn.
Yến Hàng quay đầu lại, nhìn chiếc xe của toà án lái từ cổng lớn vào, hắn lập đứng cứng đờ ở ven đường.
Tuy rằng Thôi Dật nói có thể nhìn thấy người nhưng trong lòng Yến Hàng vẫn có hai loại chuẩn bị, nhìn thấy được hoặc không nhìn thấy được.
Lúc này nhìn thấy xe lái đến, đoán chừng là hắn có thể nhìn thấy, lập tức có chút không thở nổi.
Bao lâu rồi nhỉ?
Hơn hai năm?
Hay là ba năm?
Hay là hơn một năm thôi?
Không, sao mà chỉ hơn một năm được……. Hai năm? Ba năm?
Xe lái đến bậc thang trước toà án, Yến Hàng nhìn chằm chằm vào cửa xe, theo bản năng mà nắm bên cạnh, nắm được tay Sơ Nhất siết chặt lấy.
“Á á á.” Sơ Nhất nhỏ giọng hô mấy tiếng.
Hắn nghe thấy nhưng không buông tay.
Cửa xe mở ra, cảnh sát xuống trước, sau đó là…… Nghi phạm.
Yến Trí Viễn.
Chỉ bằng nữa cái gáy thôi, Yến Hàng đã có thể nhận ra người này là bố.
Tóc cắt rất ngắn, hắn biết bố hơn hai mươi năm rồi, trước giờ chưa từng thấy bố cắt tóc ngắn như thế.
Yến Hàng có chút sững sờ như là bị bao phủ trong một tầng sương mù nhưng vẫn có thể nhìn ra từ tư thế đi đứng của ông ấy, có lẽ là đeo còng tay, dưới chân thì không thấy rõ, không biết có còng chân không.
Trong nháy mắt sắp đi vào trong, bố đột nhiên dừng chân một chút.
Sơ Nhất đột nhiên cảm thấy cực kì bội phục sự ăn ý giữa Yến Hàng và chú Yến, cho dù là dưới tình huống như vậy thì cả hai vẫn có thể làm đồng bộ.
Ngay lúc chú Yến quay đầu lại Yến Hàng xoay người đưa lưng về phía toà nhà.
Mà cậu còn chưa phản ứng lại được vẫn còn đứng ngây ra đó nhìn chằm chằm chú Yến.
Khoảng cách có hơi xa, cậu hoàn toàn không nhìn rõ biểu cảm của chú Yến nhưng một giây ngắn ngửi lúc chú ấy quay đầu đi, cậu cảm thấy có thể mơ hồ nhìn thấy chú Yến đang cười.
Sau khi đứng tại chỗ cả buổi trời, Sơ Nhất mới rút cái tay đã bị Yến Hàng nắm đến sắp gãy xương tới nơi ra, dùng sức mà vẫy mấy cái.
Yến Hàng nhìn cậu: “Vào rồi à?”
“Ừm.” Sơ Nhất gật đầu.
Lúc Yến Hàng mở miệng trong ánh mắt vẫ. Còn chút ánh nước mơ hồ, sau khi nói xong thì chớp mắt lại khôi phục lại bộ dáng thường ngày.
“Ông ấy đang mặc đồ anh mua cho ông ấy, cái áo thun kia ấy,” Yến Hàng nói, “Bây giờ không cần mặc đồ của trại giam ra toà à?”
“Chắc là không, không cần nhỉ?”Sơ Nhất nói.
“Tiếc ghê trời,” Yến Hàng nói, “Không thể cười nhạo ông ấy vì đồ xấu, có điều có thể cười còng tay của ông ấy.”
“Ừm.” Sơ Nhất cười gật đầu.
“Còn đổi kiểu tóc nữa, chắc là đẩy bằng tông đơ,” Yến Hàng nói, “Ông ấy không thích nhất là kiểu tóc đó, nói là nhìn ngu ngu kiểu gì.”
Sơ Nhất không nói gì nhìn Yến Hàng.
Yến Hàng lại nói thêm rất nhiều thứ, xoi mói chú Yến một trận còn thuận tiện đoán thử biểu cảm chra chú Yến lúc thẩm vẫn sẽ như thế nào.
Cho dù là giọng điệu hay dáng vẻ thì nhìn ra Yến Hàng đều rất nhẹ nhàng.
Sơ Nhất Sơ Nhất nghe hắn cứ nói mãi nói mãi không ngừng như vậy là biết hắn cũng không nhẹ nhàng gì, thậm chí hắn nói lấu như thế mà tư thể cũng chưa thay đổi gì, vẫn luôn giữ nguyên tư thế lúc xoay người.
“Yến Hàng.” Sơ Nhất ngắt lời hắn.
“Anh cảm thấy đến lúc đó…… Hửm?” Yến Hàng ngừng lại.
“Không sao đâu,” Sơ Nhất nói, “Chắc chắn sẽ thuận, lợi.”
“Ừm.” Cuối cùng Yến Hàng giật mình lại, cúi đầm giẫm nhẹ chân một chút.
“Lúc chú ấy đi, đi vào,” Sơ Nhất nói, “Còn cười, với bọn mình mà.”
“Thế à?” Yến Hàng ngẩng đầu.
“Ò,” Sơ Nhất gật đầu, “Em nhìn thấy.”
Yến Hàng nhìn cậu, cả buổi mới chậc một tiếng: “Chắc chắn là cười thâm thúy……. Lần trước đến mộ mẹ anh thôi mà em cũng đi đồng tay đồng chân luôn, mới nãy thấu bố anh em không sợ đến mức quỳ xuống luôn à?”
“Á!” Sơ Nhất đột nhiên giật mình, “Này là gặp, gặp phụ huynh!”
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện hôm nay ấy à, ở ngoài toà án có thể nhìn thấy người được không á, tui đi hỏi một vòng luật sư với cả giám ngục, cách nói không giống nhau lắm. Có người nói thấy được vì sẽ đi đường bình thường, cũng có người nói không thấy cho nên cái này chắc là toà án ở mỗi nơi sẽ khác nhau.
Vì thế tình tiết này chỉ là muốn để bạn Hàng bản nhìn thấy bố một cái thôi, suy cho cùng là lâu zòi hong được gặp ớ ⊙▽⊙.