Một đồng tiền xu - Chương 72
Đọc truyện Một đồng tiền xu Chương 72 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Một Đồng Tiền Xu – Chương 72 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Một Đồng Tiền Xu – Yến Hàng (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Edit: zhuudii
Đây chắc là năm mà Yến Hàng “ăn tết giống dân thường” nhất, ăn cơm tất niên, nói chuyện, xem Xuân Vãn, đón giao thừa, đốt pháo.
Ồn ào cả đêm, đến sau nữa đêm cuối cùng mới trở lại bình thường.
Trở lại bình thường rồi cũng không ngủ được, không buồn ngủ, hắn và Sơ Nhất vẫn luôn ngồi bên cửa sổ đến tận hừng đông. Sau đó cả hai nằm ra giường, không biết là ngủ hai tỉnh mà vẫn luôn nằm đến gần trưa, bà nội đến gõ cửa.
“Dậy thôi, nhận tiền, tiền mừng tuổi.” Sơ Nhất vỗ vỗ hắn.
“Á.” Yến Hàng cảm thấy tiền mừng tuổi rất có sức hấp dẫn, lập tức bò dậy.
Ông bà nội đang mặc áo bông đỏ ngồi trong phòng khách, đốt pháo cả đêm, trong phòng khách toàn là mùi khói thuốc súng, thậm chí còn có khói xanh bay qua mắt.
Rất có mùi vị của năm mới.
Sau khi một trận pháo vang lên, ông nội tranh thủ thời gian mở miệng: “Nào.”
Sơ Nhất lập tức đi qua, cúi người với ông bà nội: “Ông nội, bà nội năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ,” Bà nội cười lấy một cái bao lì xì đưa cho cậu, “Dáng vẻ trai trẻ thế này bà nhìn không quen được.”
“Nào, cầm lấy.” Ông nội cũng lấy ra một cái bao lì xì cho Sơ Nhất.
Yến Hàng đứng ở phía sau nhìn, hắn không biết quy trình nhận tiền mừng tuổi chính quy là như nào, suy cho cùng thì hắn cũng chưa từng chính quy bao giờ, nhưng kiểu như Sơ Nhất thế này cũng đơn giản quá rồi.
“Năm sao, cháu đến đây,” Bà nội vẫy tay với cậu, “Từ nhỏ Sơ Nhất đã nói chuyện không lưu loát, chúc tết cũng chỉ chúc mỗi câu này thôi, nói nhiều thì sốt ruột, con nói chuyện nhanh nhẹn, con nói cái gì đó mai mắn đi.”
“Còn phải khấu, đầu nữa.” Sơ Nhất ở một bên bổ sung.
“Con cũng có khấu đâu mà con bảo người ta khấu hả?” Ông nội cười nói, “Con nít mới khấu đầu,, hai đứa đều lớn cả rồi, không cần khấu đầu.”
Lời mai mắn.
Trước giờ Yến Hàng chưa từng nói lời gì mai mắn, phản ứng đầu tiên với lời mai mắn lại là bách niên hảo hợp,, cái này khiến hắn vô cùng cạn lời với chính mình.
“Ông nội, bà nội năm mới vui vẻ,” Trước tiên hắn nói lại lời của Sơ Nhất, sau đó nghĩ nghĩ, quét qua một lần hết tất cả những thứ có liên quan đến cát lợi mà hắn có được, “Chúc ông bà sức khỏe dồi dào, niên niên hữu dư, cầu được ước thấy l, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn……”
Ông bà nội nghe được mấy lời này thì vui vẻ mãi, bà nội vỗ tay cười không ngừng được: “Tốt tốt tốt, cái này tốt lắm.”
Lúc nhận tiền mừng tuổi từ tay hai ông bà, Yến Hàng cảm thấy mũi có hơi cay cay.
“Con có cái, này tặng ông, bà,” Sơ Nhất vào phòng, lấy cái hộp ra, “Mua cho ông, bà một cái điện, điện thoại.”
“Ôi trời, sao còn tiêu tiền mua cái này,” Ông nội ngớ người, “Ông bà không biết dùng mà.”
“Máy cho người già, cực kì, kì đơn giản,” Sơ Nhất đặt hộp xuống bàn trà trước mặt ông bà, vừa mở ra vừa nói, “Sau này có, có thể gọi cho, con.”
“Tiền ở đâu con có chứ?” Bà nội nói, “Cái này đắt đúng không?
“Không đắt,” Sơ Nhất nói, “Con làm thêm có, có tiền lương.”
“Ông xem đứa nhỏ này,” Bà nội lau nước mắt, “Đứa nhỏ này có chút tiền là muốn mua đồ cho chúng ta.”
Yến Hàng ngồi ở bên cạnh, nhìn Sơ Nhất lắp ba lắp bắp mà chỉ cho ông bà cách gọi điện, cảm giác giống như đang xem một đoạn phim ngắn.
Tuy là ở ngay trước mắt, nhưng lúc hắn nhìn thấy lại có hơi ngẩn ngơ, cứ cảm thấy một màn này cúa như đã là một phần trong kí ức của hắn. Bên ngoài cửa sổ tuyết đang rơi, lâu lâu lại vang lên tiếng pháo, trong phòng lại ấm áp còn có thể ngửi được chút mùi khói thuốc súng, một bé Khoai tây anh tuấn đang dạy ông và bà khoai tây dùng điện thoại.
Hắn cười cười.
“Thấy rõ chưa ạ,” Sơ Nhất nói, “Chỉ cần ấn, ấn cái nút 1, này rồi lại ấn, ấn nút xanh này thì, điện thoại cháu sẽ, sẽ reo lên ngay.”
“Để ông thử, ông ấn lên điện thoại hai cái, điện thoại trong túi Sơ Nhất vang lên, ông nội cười nói, “Reo rồi.”
“Sau đó thì con, con sẽ bắt máy,” Sơ Nhất lấy điện thoại ra nghe máy, “Alo?”
Ông cũng đưa điện thoại lên tau, hét một tiếng: “Alo?”
“Ông không cần, cần hét to thế,” Sơ Nhất đi về phòng, “Nói chuyện bình, bình thường là được, rồi.”
“Nghe được này,” Ông nội đưa điện thoại đến bên tai bà nội, “Bà nghe.”
“Bà nội.” Sơ Nhất nói.
“Ôi! Nghe—— này————” Bà nội hét
“Không cần hét,” Ông nội vỗ vỗ bà một chút, “Bà làm người ta giật mình.”
Sau khi ông bà nội hiểu rõ cách gọi điện liền đi xuống phòng bếp bận rộn.
Sơ Nhất và hắn chiều nay bay, ăn xong cơm trưa đã phải đi.
Yến Hàng cũng không dám nhìn xuống bếp, mỗi lần nhìn xuống đều có thể nhìn thấy bà nội lau nước mắt.
“Không thì em xuống phụ một tay đi.” Yến Hàng nhìn Sơ Nhất.
“Sẽ đuổi em, em ra.” Sơ Nhất cười cười, cậu vẫn luôn đứng ở cửa nhìn vào trong.
Yến Hàng không nói gì nữa.
Ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, nói rõ gia đình của Sơ Nhất vô cùng đầy đủ, người già đều còn, có cha có mẹ……
Yến Hàng tìm lại một lần trong kí ức, trừ những cảnh tượng không mấy vui vẻ mà lần đó mơ thấy ra, hắn không hề có chút kì ức về người thân nào ngoài bố nữa.
“Đi anh,” Sơ Nhất nhỏ giọng nói, “Em có quà cho anh.”
“Quà gì cơ?” Yến Hàng đứng lên, cùng cậu đi về phòng, “Ngang hàng với nhau cũng phải đưa quà tết hở?”
“Không phải,” Sơ Nhất cười, “Vốn dĩ phải, phải đưa “
“Được thôi, anh xen thử là quà gì,” Yến Hàng ngồi xuống mép giường nhìn Sơ Nhất lục lọi trong balo.
“Cái này.” Sơ Nhất lấy từ trong balo ra một cái hộp vuông nhỏ màu đỏ, “Hộp là em, em hỏi xin của Đại, Cường ấy.”
Yến Hàng nhận lấy nhìn nhìn, hộp màu đỏ bằng giấy cứng, hộp đựng trang sức ở chợ bình thường đều là kiểu hộp này, hắn cười cười, mở hộp ra.
Bên trong là một cái vòng tay
Một cái vòng tay có từ ng viên từng viên đá lớn nhỏ khách nhau, ở giữa còn có hạt bằng kim loại và miếng đệm.
Những viên đá nhỏ này, nếu bây giờ không nhìn thấy hắn đều đã quên mất rồi, đây là mấy viên đá hắn đưa Sơ Nhất lúc bắt được cậu ở trên phố.
“Càng ngày càng chuyên nghiệp rồi ta ơi,” Yến Hàng đeo vòng tay vào cổ tay trái, “Vừa vặn ghê luôn.”
“Chắc chắn rồi,” Sơ Nhất nắm lấy cổ tay hắn, dùng ngón tay khoanh một vòng, “Nắm một cái, cái là biết ngay.”
“Cảm ơn em.” Yến Hàng nhìn cậu.
“Không cần cảm ơn, này là em, em đồng ý thì, phải làm.” Sơ Nhất nói.
“Không sờ khăn quàng đỏ trước ngực em tí sao?” Yến Hàng cười.
Sơ Nhất lập tức phối hợp mà vỗ ngực mấy cái.
Lúc ăn xong bữa cơm trưa tám sao mà bà nội làm hắn cùng Sơ Nhất cầm một một túi đặc sản ra ra ngoài.
Sơ Nhất không cho hai ông bà ra ngoài, ngăn hai người lại trong nhà: “Tụi con ra ngoài, ngoài là gọi xe đi.”
“Gọi xe đắt bao nhiêu!” Bà nội kinh ngạc.
“An ủi tôi với bà đấy,” Ông nội nói, “Mùng 1 đầu năm ở đâu ra taxi, xe đưa rước còn chưa chắc đã có đâu.”
“Cái này cũng an ủi được à.” Bà nội nói.
Sơ Nhất cười, cười: “Đi xe đưa rước, ông bà đừng ra, ra ngoài, lạnh lắm.”
“Ông nội, bà nội,” Yến Hàng nói, “Có nhớ Sơ Nhất thì cứ gọi cho em ấy, bây giờ phí điện thoại rẻ lắm, tiền trong điện thoại ông bà, mỗi ngày gọi một tiếng, có thể gọi năm năm lận.”
“À, được!” Bà nội cười, gật đầu.
Sau khi tạm biệt ông bà, lúc đi về hướng xe, Sơ Nhất hỏi hắn một câu: “Đủ gọi năm năm, hả?”
“Dù sao thì em cũng nạp mà,” Yến Hàng cười cười, “Nói như vậy trong lòng ông bà thoải mái hơn.”
“Cũng phải,” Sơ Nhất gật gật đầu, vỗ vỗ túi, “Đại gia mà.”
Thời gian về nhanh hơn lúc đi nhiều, chắc là vì đoàn tụ và ly biệt là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Người ở sân bay so với hôm 29 ít hơn rất nhiều, hai người họ có thể ngồi yên ở cửa đăng kí chờ, cũng không bị phát thanh điểm danh.
“Vẫn chưa hỏi em nữa,” Yến Hàng duỗi dài chân, dựa lên ghế, “Sinh nhật em là ngày mấy ấy? Có phải là sắp đến rồi không?”
“Vẫn còn một, một tháng nữa.” Sơ Nhất cũng duỗi dài chân, đặt song song với Yến Hàng.
“Thế mà không phải hôm nay cơ à?” Yến Hàng cười lắc lắc chân.
“Hồi còn nhỏ em, em còn tưởng là, hôm nay cơ,” Sơ Nhất cũng lắc lắc chân theo, “Bởi vì ăn tết xong, thì không có đón sinh, nhật nữa.”
“Sinh nhật năm nay em muốn đón thế nào?” Yến Hàng nhìn cậu một cái, lại lắc lắc chân, “Không thì mời bạn học em đi.”
“Được á,” Sơ Nhất gật đầu, tiếp tục lắc chân theo hắn, “Mời phòng ký túc.”
“Ừm,” Yến Hàng vẫn lắc chân, chân trái đặt lên chân phải của Sơ Nhất gõ gõ, “Có thể đến hàng hàng bọn anh ăn, bọn anh có bữa tối theo chủ đề sinh nhật.”
“Được.” Sơ Nhất có hơi phấn khích, lập tức lắc chân, gõ lại hắn.
“Em không để yên đấy à?” Yến Hàng nhìn cái chân bên kia một cái.
“Anh đụng em trước, mà.” Sơ Nhất nói.
“Em lắc chân theo anh làm khỉ gì?” Yến Hàng đá chân cậu một cái.
“Có mình anh, biết lắc chắc?” Sơ Nhất cũng đá hắn một cái.
Yến Hàng tiế tục đá cậu, cậu cũng tiếp tục phải kích.
Cái loại so đo qua lại như này, nếu là hai nhóc con dưới mười tuổi đến mức này thì đã đánh nhau luôn rồi…… Đương nhiên, quá mười tuổi rồi mà con chơi kiểu này chắc là cũng chỉ có hai người họ.
Trận so tài này cuối cùng kết thúc khi Sơ Nhất bị thua, cậu lấy khăn giấy ướt từ trong túi ra cẩn thận lau giày: “Cái đồ kì cục này, đá giày em dơ, dơ hết rồi.”
Yến Hàng cười cả buổi, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai tiếp viên hàng không đang đứng ở cửa đăng kí đang nhìn về phía họ mà che miệng cười.
“Em nhìn đi, để mấy chị cười kìa.” Yến Hàng chậc một tiếng.
“Trách em á?” Sơ Nhất nhìn hắn, nghĩ nghĩ lại lén nhìn về bên kia một cái: “Có phải là fan, fan của anh không?
“Chắc là không,” Yến Hàng nói, “Dù gì anh cũng chỉ lộ mặt có một giây, chụp lại cũng chẳng có rõ, nói không chừng là fan em đó, bây giờ fan chị của em nhiều lắm.”
Sơ Nhất cười cười.
“Đều hỏi Weibo của em kìa,” Yến Hàng duỗi người, “Em muốn ra mắt cái không?”
“Không,” Sơ Nhất lập tức trả lời, “Không ra.”
Yến Hàng chậc một tiếng.
“Em là chàng trai, phía sau lưng của, của người livetreams, nấu ăn hết thời,” Sơ Nhất nói, “Kiêm công cụ, cụ vơ vét của cải.”
“Cút.” Yến Hàng bật cười, nghĩ nghĩ lại nói, “Hết thời con khỉ á, bây giờ anh hot lại rồi nhé.”
“Anh có hot bao, giờ đâu, hot lại cái gì mà, mà hot lại chứ,” Sơ Nhất thở dài, “Là cuối cùng cũng, hot lên đó.”
Yến Hàng không nói gì, lục trong túi cả nữa ngày, lấy ra một miếng băng dán cá nhân, xé ra dán lên miệng Sơ Nhất.
Bên kia hia tiếp viên hàng không cười ra tiếng.
Thời gian ăn tết đối với Sơ Nhất có hơi ngắn, mọi người xung quanh còn đang đắm chìm trong không khí tết, Yến Hàng đã bắt đầu đi làm bình thường lại.
Cậu ở nhà hai ngày cũng bắt đầu về lại quán cafe đi làm.
Đổi thành trước đây, cậu cũng không có cảm giác gì. Lần này như thế cũng là bởi vì ở cùng với Yến Hàng, làm cho cậu lần đầu tiên có tâm trạng đi trải nghiệm hai từ “ăn tết”.
Cũng là lần đầu tiên cậu biết được, thật ra mình đối với chuyện “ăn tết” này còn cực kì để ý.
Giống như là sinh nhật. Rất nhiều chuyện phải xem là đang ở bên cạnh nhau mới có thể rõ được là mình có để ý hay không.
Trong quán không có khách, Sơ Nhất ngồi sững sờ sau quầy bar, sinh nhật á, lớn vậy rồi cậu còn chưa từng hy vọng đến cái ngày này.
Yến Hàng nói đi ăn cơm trước, xong rồi thì đi karaoke.
Karaoke?
Karaoke tốt lắm, người trẻ tuổi ai cũng thích, tùy rằng chọn bài hát chắc sẽ không có cậu trong đó…… Có cần học trước mấy bài không nhỉ?
Chậc.
Tạm thời học hát, nói dễ hơn làm.
Thật ra cũng chả có gì, cậu hát dù sao cũng là đọc kinh, tùy tiện chọn một bài rồi nhìn lời mà đọc là được.
Sơ Nhất đang ngơ ngẩn thì có người gõ gõ lên quầy bar.
Cậu nhanh chóng đứng lên, nói một câu “Chào buổi tối” xong mới nhìn thấy người đến, thế mà là Chu Xuân Dương, phía sau còn có Cao Hiểu Dương và Ngô Húc.
“Năm mới vui vẻ nha bạn nam này,” Chu Xuân Dương cười nói, “Nhanh lên, cho bọn tôi mỗi người một ly cafe mà cậu làm ngon nhất.”
“Năm mới vui vẻ.” Sơ Nhất bật cười, lúc này đang chán lại có thể gặp được người trong ký túc.
“Bọn tôi được chứ hả,” Cao Hiểu Dương dựa vào quầy bar, “Cố tình chạy đến đên bên này đi dạo, cố tình đến thắm cậu đó.”
“Ở ký túc không, nhìn đủ hả?” Sơ Nhất vừa làm cafe cho họ vừa nói.
“Nhớ lại tí,” Ngô Húc nói, “Còn hai ngày nữa là gặp rồi, phiền muốn chết, thích ứng trước cái đã.”
Sơ Nhất làm xong cafe cho bọn họ, rồi cùng nhau ngồi xuống bàn bên cạnh.
“Hôm sinh nhật cậu, đừng đặt bánh kem, bọn tôi đặt cho cậu một cái to.” Chu Xuân Dương nói.
“Ừm,” Sơ Nhất gật đầu, “Cảm ơn.”
“Gọi Tô Bân không?” Ngô Húc hỏi.
“Không gọi cậu ta, khó chịu, tôi vẫn luôn cảm thấy phòng ký túc bọn mình chỉ có bảy người,” Cao Hiểu Dương nói, “Lại nói cậu ta thanh cao như thế, cậu gọi cậu ta không chừng cậu ta còn cảm thấy cậu đang sỉ nhục cậu ta.”
Cả đám bật cười, Sơ Nhất thở dài: “Cậu ta còm tàng, tàng hình hơn tôi.”
“Cậu mà tàng hình cái gì,” Ngô Húc nói, “Cẩu ca đại danh đỉnh đỉnh, nhắc đến Sửa chữa ô tô là nghĩ ngay đến Cẩu ca, bây giờ cậu đang là người phát ngôn của Sửa chữa ô tô bọn mình.”
“Đúng đó, đại diện nhiều cái lắm nhé, đánh nhau giỏi nhất, đẹp trai nhất, ngầu nhất, ít nói nhất……” Chu Xuân Dương gập ngón tay đếm, “Thành tích môn chuyên ngành tốt nhất.”
“Cái cuối cùng đặt vô đây kì cục ghê,” Cao Hiểu Dương chậc một tiếng, “Không phù hợp với hình tượng Cẩu ca.”
“Cậu im miệng.” Sơ Nhất cười cười.
Thôi Dật dừng xe ở ven đường, Yến Hàng chạy đến, thở phào một hơi.
“Hỏi xong rồi à?” Thôi Dật nhìn hắn một cái.
“Vâng.” Yến Hàng kéo dây an toàn cài vào, nhíu mày, “Hỏi cũng không khác gì lần trước, hôm nay còn phân biệt hình chụp, trừ người què kia ai cháu cũng chưa từng gặp, cảm thấy không có sức, chút việc cũng không giúp được.”
“Hỏi chuyện cháu là cháu đã giúp được rồi,” Thôi Dật nói, “Nếu mà chuyện gì cháu cũng giúp được vậy cảnh sát còn mệt vậy à.”
Yến Hàng thở dài, nhắm mắt lại.
“Chuyện cảnh sát tìm cháu này vẫn chưa nói với Sơ Nhất à?” Thôi Dật vừa lái xe vừa hỏi.
“Chưa nói,” Yến Hàng nói, “Sơ Nhất suy nghĩ nhiều, cháu sợ em ấy suy nghĩ mãi, mấy ngày nữa là sinh nhật em ấy rồi,đón sinh nhật xong rồi lại nói.”
“Ừm.” Thôi Dật lên tiếng.
Im lặng được một lúc Yến Hàng quay đầu nhìn Thôi Dật: “Lão Thôi, có chuyện này chú quyết định giúp cháu đi.”
“Nói đi.” Thôi Dật gật đầu.
“Sơ Nhất hai lần nhận được cuộc gọi không ai nói gì,” Yến Hàng nhíu mày, “Em ấy cảm thấy đó là ba em ấy.”
Thôi Dật quay đầu nhìn hắn một cái: “Sao đó thì sao?”
“Hôm 30 tết cháu đến nhà ông bà nội em ấy với em ấy lúc đi dạo trên đường,” Yến Hàng nói, “Cháu cảm thấy cháu có nhìn thấy ba em ấy nhưng chỉ là cảm giác không cách nào xác định được, lúc cháu quay đầu lại đã không thấy ai nữa rồi.”
“Cháu chưa nói với cảnh sát đúng không?” Thôi Dật hỏi.
“Cháu không biết có nên nói không,” Yến Hàng nói, “Cháu sợ chỉ sai cho cảnh sát ảnh hưởng đến chuyện họ phá án, cũng sợ……”
“Sợ Sơ Nhất cảm thấy cháu sốt ruột muốn bắt ba thằng bé.” Thôi Dật nói.
“Ừm.” Yến Hàng gật đầu.
Thôi Dật im lặng một lúc: “Không hẳn là cháu sợ Sơ Nhất nghĩ thế, là cháu đang thay thằng bé nghĩ như thế.”
Yến Hàng không nói gì.
Có lẽ là như thế, tuy là lúc Sơ Nhất nhận được điện thoại có từng hỏi hắn có cần nói với cảnh sát không, Sơ Nhất có lẽ không nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn áy náy.
Hắn vẫn luôn cảm thấy ba Sơ Nhất không có gan mà gây ra vụ án lớn như thế, chỉ là bị liên lụy vào thôi nhưng lỡ như, lỡ như…….
“Nói với cảnh sát đi,” Thôi Dật nói, “Nếu đó thật sự là manh mối, vụ án có tiến triễn vậy đối với hai đứa đều có lợi, không phải à?”
Yến Hàng im lặng một lúc, thở dài: “Chú quay xe đi.”
Sáng hôm sinh nhật, ông nội gọi điện thoại đến, lúc Sơ Nhất nghe điện thoại thì nghe được ông đang ở đầu bên kia “alo” liên tục.
“Ông nội, ông nội, con nghe rồi.” Cậu cười nói, “Con nghe được rồi.”
“Hôm nay sinh nhật con, ông với bà nội con chúc con sinh nhật vui vẻ!” Ông nội nói.
“Rất vui ạ!” Sơ Nhất cười, gật đầu.
“Bà nội con bảo con đừng quên ăn bát mì.” Ông nội nói.
“Để tôi tự nói với nó!” Bên cạnh truyền đến giọng bà nội.
“Ăn bát mì,” Giọng bà nội vang lên, “Con đừng có quên đó.”
“Vâng!” Sơ Nhất đè đè mắt, “Con nhớ mà.”
Sau khi nói chuyện với ông bà nội xong cúp điện thoại, Chu Xuân Dương ở bên cạnh cười nói: “Mì ý có tính là mì không?”
“À,” Sơ Nhất cười, “Không biết nữa.”
“Không sao,” Lý Tử Cường nói, “Có anh Hàng mà, làm một bát mì Trung Quốc chính thống cũng không có vấn đề gì.”
“Ái ui, bây giờ tôi đói bụng rồi,” Hồ Bưu xoa bụng, “Mình đi lấy bánh kem về ăn đi.”
“Cậu ăn tết xong có tăng cân không?” Chu Xuân Dương đi qua ấn ấn bụng cậu ta, “Mới ăn cơm trưa xong mà còn nghĩ đến bánh kem?”
“Bụng của tôi, dạ dày của tôi,” Hồ Bưu nói, “Mỗi năm cũng chỉ có mỗi lúc này là có thể cuồng hoan.”
“Cân nặng của cậu, cậu vẫn luôn đang cuồng, hoan đó.” Sơ Nhất nói.
“Cẩu ca,” Hồ Bưu nhìn cậu, “Tôi nể tình hôm nay là sinh nhật cậu……”
(*Gốc là 寿星: thọ tinh, người được chúc thọ, sinh nhật của một người.)
“Không cần nể.” Sơ Nhất cười cười.
“Thôi vẫn nên nể chút,” Hồ Bưu nói, “Suy cho cùng thì……”
“Không nể tình sinh nhật cậu ấy thì cậu ấy cũng là Cẩu ca,” Trương Cường vừa chơi điện thoại vừa nói, “Một đứa cấp thấp như cậu thì có thể làm gì.”
“Tôi tuyệt thực,” Hồ Bưu nằm trên giường ký túc, mặt quay vào tường, “Cái phòng ký túc này không có tình bạn gì sất.”
“Một tiếng nữa,” Sơ Nhất nhìn nhìn thời gian, “Tôi mời cậu đi căng tin nhé.”
Hồ Bưu lập tức trở mình, giơ ngón tay cái với cậu: “Cẩu ca đúng là anh em chí cốt.”
Hôm nay tâm trạng của Sơ Nhất rất tốt, lớn thêm một tuổi, 17 tuổi!
Tuổi mụ nữa là 18!
Theo như mấy chỗ còn còn có thể thêm hai tuổi, vậy là 19 rồi! Lớn bằng Yến Hàng luôn!
Sang năm là cậu 22 rồi, còn lớn hơn Yến Hàng nữa!
Ha ha ha ha ha ha.
Sơ Nhất nhìn cửa sổ cười một hồi.
“Ngáo ghê.” Chu Xuân Dương nhìn cậu mốt cái.
“Á,” Sơ Nhất gật đầu, “Bị cậu phát, hiện mất rồi.”
Chu Xuân Dương cười, tiếp tục cúi đầu chơi game: “Bàn buổi tối đặt rồi à?”
“Yến Hàng nói ảnh, đặt.” Sơ Nhất nói.
“Vậy được,” Chu Xuân Dương nói, “Anh ấy khá chú trọng, chắc chắn đặt chỗ cao cấp.”
Sơ Nhất cười, không nói gì.
Ở trong ký túc một tiếng, Hồ Bưu cứ như là bấm đồng hồ mà ngồi dậy: “Cẩu ca, đi căng tin nhỉ?”
“Đi thôi,” Sơ Nhất đứng lên, “Mấy cậu đi, không?”
“Đi chứ——” Trừ Tô Bân ra, mọi người đều trả lời
“Đù má,” Hồ Bưu nói, “Hồi nãy mấy người còn cười tôi.”
Cả đám người ra khỏi kí túc, đi về hướng căng tin.
Thật ra trong căng tin cũng không có gì ngon, chủ yếu là ăn cho đỡ thèm.
Sơ Nhất không thèm, đứng ở quầy tính tiền chờ họ chọn.
Đang muốn gửi cho Yến Hàng một tin nhắn, thì điện thoại trong túi vang lên. Cậu vừa lấy điện thoại ra vừa cảm thán, thật là tâm linh tương thông mà……
Màn hình hiện lên hai chữ “Trong nhà” làm cậu đơ ra cả năm giây.
Máy bàn trong nha gần như không có ai dùng, bà ngoại điều khiển bằng giọng nói, bình thường máy bàn đều để ông ngoại dùng gọi điện cho bạn bè chém gió và mắng nhau.
Trong ấn tượng của cậu gần như chưa từng nhận cuộc gọi từ dãy số này.
Là ai trong nhà còn nhớ sinh nhật cậu?
Còn gọi đến đây hôm sinh nhật?
Cậu rất ngạc nhiên mà nhấn nghe: “Alo?”
“Cái thằng cha không có tiền đồ nhất trần đời của mày bị cảnh sát bắt rồi!” Giọng của bà ngoại truyền ra từ trong điện thoại.
Sơ Nhất ngây ngẩn cả người, qua một lúc lâu cũng chưa phản ứng lại được bà đang nói cái gì.