[Sáng Tác] Mỗi Khi Hôn, Hắn Chê Ta Hôi - 8
Đọc truyện [Sáng Tác] Mỗi Khi Hôn, Hắn Chê Ta Hôi 8 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chuyện ta nhờ Triệu Táng Trung làm cũng đã được đưa vào kế hoạch.
Ngài ấy giả vờ đồng ý với điều kiện đổi mạng ta lấy mười vạn lượng vàng của Lục Thi Hào, nhưng không dẫn ta đến hiện trường giao dịch, ngược lại còn phục kích, cướp lấy vàng rồi bỏ chạy.
Lục Thi Hào tức giận tuyên bố sẽ cho quân tấn công vào thành.
Không biết Triệu Táng Trung tìm được một kỳ nhân đến từ đâu, ông ta dùng sáp nặn một cái đầu giống y hệt Phồn Thiết Thải, treo nó lên tường thành trong đêm tối.
Khoảng cách quá xa mà chỉ có ánh đuốc chiếu sáng, Lục Thi Hào không thể phân biệt thật giả.
Nghe nói, khi nhìn thấy “cái đầu” của Phồn Thiết Thải, Lục Thi Hào đã ngã ngựa, phun ra một ngụm máu.
Triệu Táng Trung vỗ tay cười vui vẻ: “Càng phun nhiều m.á.u càng tốt, tốt nhất là phun đến ch/3t luôn đi.”
Triệu Táng Trung nhìn ta buông vài câu nói nghe thì như an ủi nhưng thực chất là đang mỉa mai: “Dù sao cũng là đầu của phu nhân chính thất, Lục Thi Hào phun vài ngụm m.á.u cũng đúng, cô đừng quá để ý.”
Ta thật sự không nói nên lời với cái kiểu châm chọc của Triệu Táng Trung: “Ta với Lục Thi Hào từ lâu đã không còn mối quan hệ gì nữa rồi, ta chẳng quan tâm hắn ta là vì ai mà hộc m.á.u cả!”
Không ngờ Triệu Táng Trung nghe xong, ánh mắt trở nên khá phức tạp, nhìn ta rất lâu, cuối cùng hắn nói một câu như ban ơn cho ta: “Sắp tới ta sẽ rút quân về triều, đoàn thương nhân của cô có thể đi cùng quân đội của ta.”
Thấy ta như muốn nói gì đó, hắn giơ tay lên:Không cần cảm ơn, ta khác với những gì các ngươi hát trong kịch Nam quốc, ta vốn có tiếng là người nhân nghĩa đấy.”
Ta: “…”
– – Một lúc sau, ta mới đột nhiên phản ứng lại, mắt nhìn Triệu Táng Trung đầy bối rối.
Hiện tại quân của Bắc Quốc đang chiếm đóng sáu thành tại biên giới, dưới sự kháng cự mãnh liệt của quân Nam Quốc, hai bên lâm vào thế giằng co.
Vậy mà Triệu Táng Trung nói “không lâu nữa sẽ rút quân về triều”, điều này có nghĩa là quân Bắc Quốc không có ý định tiếp tục tấn công Nam quốc nữa.
Quân sự cơ mật như vậy mà lại nói cho ta sao?
Nhớ lại những việc xảy ra trong mấy ngày qua, Triệu Táng Trung hắn đối với ta thực sự chưa gây ra tổn hại nào đáng kể.
Đặc biệt là sau sự kiện trên tường thành hôm đó thì sự chăm sóc của hắn dành cho ta lại càng chu đáo hơn.
Còn ta, khi lần đầu gặp Triệu Táng Trung, trong tiềm thức đã không cảm thấy sợ hãi hắn.
Đôi khi, sự liên kết giữa người với người rất khó giải thích bằng lời.
Chẳng hạn như, bạn có thể vô lý mà không thích một người, cũng có thể vô cớ mà phải lòng một người…!
Nhưng, Triệu Táng Trung dù sao cũng là Nhiếp Chính Vương của Bắc Quốc, hai chúng ta không ở cùng một thế giới…!
Trong lòng ta có nhiều suy nghĩ, biểu cảm cũng liên tục thay đổi không ngừng.
Triệu Táng Trung nghi ngờ hỏi ta: “Cô đang nghĩ gì vậy?”
Ngay lúc này, ta đã tưởng tượng đến viễn cảnh ta và Triệu Táng Trung vì thù nước hận nhà mà không thể làm đôi uyên ương chung sống hạnh phúc, có lẽ khi hắn ta nói “giữa chúng ta là không thể”, chính là đã suy nghĩ đến điều này từ lâu.
Trong lòng ta bỗng dâng lên một nỗi buồn chua xót.
Ta ngước lên nhìn Triệu Táng Trung, dùng giọng dịu dàng chưa từng có trong đời mà nói: “Ta sẽ nhớ đến ngài.”
“… Ta có ch/3t đâu!”
“Hả?”
“Trong đầu cô đang nghĩ cái gì vậy?” Triệu Táng Trung nhìn ta với ánh mắt đầy nghi hoặc.
“…!Không có gì.”.
Đúng là điên rồi, ta vừa mới bị cái gì chi phối vậy? Chẳng lẽ đây là hậu quả của việc xem quá nhiều phim và nghe quá nhiều kịch hay sao? Chuyện gì cũng có thể diễn biến theo hướng tình cảm sao?
Còn nói là phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên! Với dáng vẻ vô tâm, không hiểu phong tình của Triệu Táng Trung, làm sao có thể là kiểu người dễ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ?
Ta ôm mặt xấu hổ, rồi vội vàng tìm lý do để rút lui.
Ta không biết rằng, sau khi ta đã rời đi rất xa, xa đến mức cái bóng cũng không còn nhìn thấy nữa thì Triệu Táng Trung mới mạnh dạn lau mồ hôi trên trán.
Thật nguy hiểm, suýt chút nữa tâm tư bị bại lộ cả rồi!
Lúc này, ngài Tướng quân béo bước vào, báo cáo tình hình quân sự với Triệu Táng Trung, cuối cùng nói “Ta vừa thấy Sa Sa tiểu thư chạy ra ngoài, trông dáng vẻ có vẻ ngại ngùng e thẹn, chẳng lẽ Nhiếp Chính Vương đã đạt được ý nguyện rồi sao?”
Nói xong, hắn còn cười hề hề hai tiếng.
Triệu Táng Trung nhíu mày: “Ý nguyện gì? Ngươi nói nhảm cái gì thế?”
Tướng quân béo đáp lời: “Ngài gần đây vừa đổi chỗ ở tốt cho Sa Sa tiểu thư, vừa gọi thợ may trong thành đến may y phục cho cô ấy, còn ra lệnh không được lấy bất kỳ thứ gì trong đoàn thương nhân của cô ấy, chỉ cần cô ấy nói một câu, ngài đã vội vàng lên kế hoạch trêu chọc Lục Thi Hào…! chẳng phải là ngài đang để mắt đến Sa Sa tiểu thư và đang cố lấy lòng cô ấy sao?”
Triệu Táng Trung sững sờ “Rõ ràng như vậy sao?
Hắn ta có chút xấu hổ và tức giận, khoanh tay đi vòng quanh vài vòng, rồi nói với tướng quân béo “Kẻ nào đã biết tâm tư của ta thì tốt nhất hãy giữ kín trong lòng, không được phép tiết lộ ra ngoài dù chỉ là nửa lời.”
Tướng quân béo: “Vâng, mạt tướng ngay lập tức sẽ thông báo với toàn quân, không một ai được phép bàn tán chuyện Nhiếp Chính Vương lấy lòng Sa Sa tiểu thư.”
Triệu Táng Trung thở phào, gật đầu, rồi đột ngột dừng lại.
Đợi một chút, ngươi vừa nói toàn quân???
Điều đó có nghĩa là toàn quân đều đã nhìn ra tâm tư của ta? Vì cảm thấy có chút ngại ngùng, đã liên tục hai ngày ta không gặp mặt Triệu Táng Trung.
Hắn cũng không đến tìm ta.
Ở một mình quanh đi quẩn lại trong hậu viện nha môn, ta bắt đầu cảm thấy buồn chán, trong đầu lóe lên suy nghĩ không biết có nên cầu xin Triệu Táng Trung thả ta đi hay không.
Hắn có vẻ như đã chán với việc dùng ta và nữ chính để trêu chọc Lục Thi Hào rồi.
Còn về chuyện Triệu Táng Trung nói, muốn để ta theo quân đội của hắn trở về Bắc Quốc, ta chẳng muốn đi chút nào.
Hai nước vừa đánh nhau xong, ta mà theo quân đội của hắn há chẳng phải quá dễ gây hiểu lầm hay sao, nếu tin tức truyền về Nam Quốc, triều đình Nam quốc lại nghĩ ta là gián điệp thì sao?
Dù sao thì gia đình ta vẫn ở Nam Quốc.
Gracee
Triệu Tráng Tung trap boi hả….