[Sáng Tác] Mỗi Khi Hôn, Hắn Chê Ta Hôi - 6
Đọc truyện [Sáng Tác] Mỗi Khi Hôn, Hắn Chê Ta Hôi 6 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Bị nhốt trong ngục suốt mấy ngày, ăn uống, vệ sinh đều trong cái không gian nhỏ đó, có thể không hôi sao?
Ta dù sao cũng là cô nương nhà gia thế đấy, chỉ vì ngài chơi cái trò biến thái này mà ta phải chịu khổ như vậy, ngài còn dám chê ta hôi sao?
Với tâm lý báo thù vì đã đày đọa ta như vậy, ta liên tục ép sát vào người Triệu Táng Trung, cuối cùng nửa người ta cũng chui lọt vào lòng hắn ta.
Lúc đầu Triệu Táng Trung cố đẩy ra, nhưng dần dần động tác càng chậm, càng yếu.
Lúc này, Triệu Táng Trung không mặc giáp, chỉ mặc một chiếc áo choàng cổ tròn màu tím đậm, mỏng manh, ta thậm chí có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của hắn.
Đột nhiên, ta cảm thấy tay ta hình như chạm vào thứ gì đó cứng đờ.
Ngẩng đầu lên nhìn.
Quả nhiên, Triệu Táng Trung mặt căng ra nói: “Buông ra!”
Dù sao cũng là thủ lĩnh quân địch dẫn dắt thiên binh vạn mã, cuối cùng ta cũng cảm thấy một chút sợ hãi, ta ngồi thẳng lại, rụt cổ.
“Dù có thích ta đến đâu, cũng không được động tay động chân trước mặt bao người, như vậy còn ra thể thống gì.” khuôn mặt Triệu Táng Trung có chút bối rối.
Ta cúi đầu chịu đựng sự mắng mỏ.
Đúng lúc đó, một tên lính bước vào trao cho hắn ta một bức thư thì thầm vào tai Triệu Táng Trung vài câu.
Triệu Táng Trung nhanh chóng đọc xong rồi vò nát bức thư.
Một lát sau, hắn ta liếc nhìn ta.
“Lục Thi Hào muốn dùng mười vạn lượng vàng để đổi lấy mạng ngươi, tình lang của ngươi quả thật là một người trọng tình trọng nghĩa đấy.” Không biết có phải ảo giác của ta không, nhưng ta cảm thấy khi Triệu Táng Trung nghiến răng nói câu đấy thì có một chút ghen tuông thoáng qua.
Ta chưa kịp suy nghĩ về phản ứng của Triệu Táng Trung, liền nhanh chóng tập trung vào nội dung bức thư.
Dùng mười vạn lượng vàng để đổi lấy mạng ta?
“Vậy Phồn Thiết Thải thì sao?” Ta nắm lấy tay áo của Triệu Táng Trung, vội vàng hỏi.
Sắc mặt Triệu Táng Trung càng lạnh hơn, hất tay ta ra.
“Lục Thi Hào trong lòng chỉ có cô, đến thê tử của mình mà hắn cũng không nhắc tới một câu.”
…! Tên Lục Thi Hào này bị thần kinh à? Trên tường thành ta đã công khai hôn người khác, vậy mà còn muốn bỏ nữ chính để cứu ta sao?
Chẳng lẽ do không đi theo đúng tình tiết ban đầu, nên Lục Thi Hào không có cơ hội giác ngộ?
Ta khẽ nắm lấy vạt áo của Triệu Táng Trung, kính cẩn cầu xin: “Ngài có thể giúp ta một việc được không?”
Triệu Táng Trung ngẩn người, ánh mắt lướt qua bàn tay đang bám víu vạt áo của hắn, rồi nhanh chóng quay đầu rời đi.
Một lúc sau, giọng nói không kiên nhẫn của hắn mới vang lên: “Nói đi.”
“Ngài có thể viết thư cho Lục Thi Hào, nói rằng đồng ý trao đổi…”
Lời ta chưa dứt, ánh mắt Triệu Táng Trung đã sắc như d.a.o b.ắ.n về phía ta, khuôn mặt tối sầm lại rất khó coi, mắng ta: “Ngươi là kẻ dễ thay lòng đổi dạ.”
Ta: “?”
Triệu Táng Trung như nổi điên, không kiềm chế được mà nói: “Mọi người đều nói nữ nhân Nam Quốc rất giỏi mê hoặc nam nhân, ta thấy ngươi là giỏi nhất! Trước thì quyến rũ một người, sau lại quyến rũ người khác.
Ngươi thật biết hưởng phúc đấy!”
Ta ngơ ngác nhìn hắn: “Ta quyến rũ ai chứ?”
Triệu Táng Trung trừng mắt nhìn ta một lúc lâu, rồi liên tục cười một cách lạnh lùng.
“Ngươi không biết ta và Lục Thi Hào là kẻ thù không đội trời chung nhiều năm nay sao? Đừng nói là mười vạn lượng vàng, dù là trăm vạn, ta cũng không để các ngươi được toại nguyện.” Ta vội nói: “Ngài hiểu lầm rồi, ta không nói là thực sự đồng ý mà.”
Chờ một chút, ta muốn nói là: “Ta không muốn đến chỗ hắn.”
Khuôn mặt Triệu Táng Trung ngay lập tức dịu đi phần nào, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự nghi hoặc nhìn ta.