Mở mắt thấy thần tài - Chương 819
Đọc truyện Mở mắt thấy thần tài Chương 819 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài – Chương 819 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 819: Giả vờ
Trần Hạo đẩy Chu Nặc ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Sao anh lại ở đây? Không nói trước với em một tiếng?” Chu Nặc kinh ngạc nhìn Trần Hạo, hỏi.
“Ta đi tới nhà ngươi lúc trước, các người gác cổng nói ngươi đã ra ngoài, cho nên ta liền đi thử vận may xem, xem có thể gặp được ngươi không!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo giải thích ngắn gọn với Chu Nặc.
Nghe được những gì Trần Hạo nói, Chu Nặc cảm thấy thật vui vẻ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kể từ lần trước cùng Trần Hạo chia tay, Chu Nặc cảm thấy rất nhàm chán, rất nhớ Trần Hạo.
“Chu nặc, anh ta là ai?” Nhìn thấy Chu Nặc và Trần Hạo thân thiết như vậy, thanh niên mặc vest trắng vô cùng tức giận, lập tức đi tới gần Chu Nặc, chất vấn Chu Nặc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Nặc liếc mắt nhìn thiếu niên này, hừ lạnh một tiếng: “Hắn là bạn trai của ta, ngươi Lâm Tử Kiệt ngươi đừng quấy rầy ta nữa, nếu còn làm phiền bạn trai ta sẽ giáo huấn cho ngươi một trận đấy!”
Trần Hạo nghe xong, lông mày lập tức nhăn lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Nặc, cái con nhỏ này đúng là biết dùng người khác làm lá chắn.
“Ặc!!! … Ta không phải, ta không phải bạn trai của cô ấy!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo sẽ không để cho Chu Nặc lợi dụng dễ dàng như vậy, lập tức cự tuyệt.
Chu Nặc trừng mắt nhìn Trần Hạo, nghĩ không ra Trần Hạo sao lại như vậy không có hứng chút nào, rõ cô anh đang kiếm cớ khác để thoát khỏi vướng bận của Lâm Tử Kiệt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thanh niên mặc đồ trắng tên là Lâm Tử Kiệt, lai lịch của hắn là Lâm gia, hắn đã theo đuổi Chu Nặc gắt gao, nhưng Chu Nặc cũng không thèm nhìn hắn một cái, cũng không thèm nhìn thẳng hắn. , khiến cho Lâm Tử Kiệt thật sự là không cam tâm, nghĩ nhất định phải theo đuổi Chu Nặc đến cùng.
“Chu Nặc, ngươi trước tiên phải giải quyết chuyện của mình đi, nói xong chúng ta tìm một mơi nào đó ngồi nói chuyện!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Để không tiếp tục hiểu lầm người khác, Trần Hạo nhắc nhở Chu Nặc.
Trần Hạo nói xong, chuẩn bị xoay người rời đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn thấy Trần Hạo rời đi, Chu Nặc đột nhiên hoảng hồn, trò đùa, thật vất vả Trần Hạo mới chủ động tìm đến cô, Chu Nặc làm sao có thể để cho Trần Hạo rời đi dễ dàng, hơn nữa Trần Hạo còn nợ Chu Nặc một cái ân tình chưa giải quyết, làm sao có thể để cho đi.
Chu Nặc nhanh chóng vươn tay bắt lấy cánh tay Trần Hạo, hướng phía trước tỏ vẻ nũng nĩu chăm chú nhìn Trần Hạo, làm cho Trần Hạo cảm giác mềm nhũn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Trần Hạo, đừng quên ngươi còn nợ ta một ân tình, ta nói cho ngươi biết, tên này rất khó chịu, ngươi nên giả làm bạn trai của ta trước, để ta thoát khỏi hắn, coi như ngươi trả ân tình cho ta! ”
Chu Nặc ghé vào tai Trần Hạo, nhẹ giọng nói với Trần Hạo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo không phải loại người nói suông, vì Chu Nặc muốn trả ơn bằng cách này, Trần Hạo chỉ có thể đồng ý.
Thấy Trần Hạo không nói nữa, Chu Nặc biết Trần Hạo mặc nhiên đồng ý.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lâm Tử Kiệt, tôi với bạn trai có chuyện, xin đừng quấy rầy dây dưa tôi nữa, chúng ta không thể nào được, thôi tạm biệt !”
Chu Nặc lại quay đầu, nghiêm mặt nhìn chằm chằm Lâm Tử Kiệt cảnh cáo nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Kiệt, là thiếu gia uy nghiêm của Lâm gia, làm sao có thể chịu được sỉ nhục như vậy, nữ nhân thân yêu của hắn lại bị người khác cướp mất, thật sự khiến hắn cảm thấy xấu hổ.
“Ngươi tên gì? Ta muốn thách đấu với ngươi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dừng lại ở đó, Lâm Tử Kiệt chỉ vào Trần Hạo tức giận hét lên.
Trần Hạo nhíu mày, thầm nghĩ Lâm Tử Kiệt thật không biết tốt xấu, Chu Nặc đã nói như vậy, hắn vẫn thê mà vẫn không chịu buông tha.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lâm Tử Kiệt, ngươi có tư cách gì mà thách đấu với bạn trai của ta? Với thực lực của ngươi, bạn trai của ta có thể một tay liền bóp chết ngươi!”
Chu Nặc khinh khỉnh khịt mũi, nhìn chằm chằm Lâm Tử Kiệt châm chọc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Kiệt tức giận trong lòng tăng vọt, hắn cảm thấy được Chu Nặc quá coi thường chính
mình, dù sao hắn cũng là Cửu phẩm đại luân vương.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tiểu tử, hôm nay nếu ngươi không cùng ta đơn đấu, ta cam đoan ngươi không thể còn sống rời đi khỏi đây!”
Lâm Tử Kiệt không còn quan tâm lời nói Chu Nặc , mà dùng mũi nhọn uy hiếp Trần Hạo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vốn dĩ Trần Hạo không muốn vướng bận nhiều chuyện với một cậu nhóc như vậy.
Nhưng khi hắn uy hiếp anh nhiều như vậy, thì Trần Hạo thật sự phải dạy cho hắn một bài học.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thật sự là không biết trời cao đất rộng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, (chưa thấy bụng phệ chưa phê à), chưa tới phút cuối chưa thôi.
“Ngươi có chắc chắn muốn cùng ta đơn đấu?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tử Kiệt, xác nhận hỏi.
“nói nhảm, để ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi thua, ngươi phải bò trên mặt đất cho ta!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Kiệt nhìn chằm chằm Trần Hạo đề nghị.
“Vậy nếu friend thua thì sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo khóe miệng cười quái dị hỏi. “Hừ, sao có thể thua một người như ngươi được!”
Lâm Tử Kiệt chế giễu vẻ rất tự tin, hoàn toàn không có xem Trần Hạo để trong mắt, cảm thấy Trần Hạo sẽ không bao giờ là đối thủ của mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Như vậy đi, nếu là ngươi thua, ngươi cho ta một trăm triệu, ok chứ?”
Sau một hồi suy nghĩ, Trần Hạo đã ra đề nghị lại với Lâm Tử Kiệt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý do Trần Hạo đặt cược đòi Lâm Tử Kiệt 100 triệu là vì Trần Hạo muốn dùng tiền để mua lá bùa.
Thay vì tiêu tiền của chính mình, tốt hơn là nên mua bằng tiền của người khác, tiêu tiền của người khác không phải là tốt hơn sao?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tốt, được rồi, cứ theo lời ngươi!”
Lâm Tử Kiệt cũng không nghĩ tới, trực tiếp đồng ý.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một trăm triệu không phải là lớn chút nào đối với Lâm Tử Kiệt, nên biết , Lâm gia của hắn rất giàu có.
Chu Nặc đứng ở một bên nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản, biết rõ thực lực Trần Hạo, cho nên
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
cảm thấy Lâm Tử Kiệt đã thua , ước chừng trăm triệu này nhất định phải giao ra.
Ngay sau đó, Lâm Tử Kiệt tìm một chỗ trống, cởi áo khoác, cử động cổ làm động tác khởi động làm nóng người.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn Lâm Tử Kiệt.
Có người cho tiền, Trần Hạo đương nhiên phải vui vẻ nhận lấy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
” Ngươi còn muốn làm nóng người bao lâu? Ta không có có nhiều thời gian như vậy để chơi với ngươi!”
Trần Hạo có chút sốt ruột hỏi Lâm Tử Kiệt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Kiệt trong lòng trầm lắng, trong mắt tràn đầy tức giận, muốn lập tức đánh Trần Hạo ngã trên mặt đất.
” Nhìn xem một quyền của ta đánh ngã ngươi đây!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Kiệt hét lên một tiếng, lập tức chân đạp trên mặt đất, nhảy dựng lên, nhào tới Trần Hạo.
Trần Hạo đứng ở nơi đó, không có ý sẽ né tránh, trong mắt anh, Lâm Tử Kiệt tốc độ quá chậm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Bùm!”
Không đợi Lâm Tử Kiệt đụng vào Trần Hạo, Trần Hạo đã nhanh chóng nhấc chân một cước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Kiệt cả người ở giữa không trung liền bị đánh bay ra ngoài, vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp trên không, nặng nề rơi xuống đất, trên mặt đất xuất hiện những vết nứt và rãnh nhỏ.
Trần Hạo chỉ dùng chân này ba phần sức lực, mà Lâm Tử Kiệt chịu không nổi, ngã xuống đất cũng không đứng dậy được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Để đối phó với một người như vậy, một động tác dễ dàng có thể kết thúc trận chiến.
Vẻ mặt Lâm Tử Kiệt có chút kinh hãi, không ngờ thực lực của Trần Hạo lại kinh người như vậy, chỉ cần một chiêu là có thể tự mình giải quyết, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi sâu xa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”